Sau khi đến bữa tiệc, Lục Thành cùng Bùi Quân tách nhau ra đi riêng. Đây là quyết định của Lục Thành.
Anh tuy rằng nhận ý tốt của Bùi Quân cùng hắn tham gia dự tiệc của Bắc Kiến nhưng lại không đồng ý Bùi Quân giới thiệu anh với những người khác. Bùi Quân muốn trả ơn anh, Lục Thành cũng thức thời mà đáp ứng, nhưng anh không muốn khiến cho quan hệ riêng giữa hai người phủ thêm một tầng hiệu quả và ích lợi, dù việc này đối với công tác của anh có lợi hay không Nếu Bùi Quân chỉ là đối tác thông thường, anh nghĩ anh sẽ không ngại ngần mà lợi dụng ý tốt của Bùi Quân, nhưng hai người trừ bỏ có quan hệ trong công tác ra thì quan hệ cá nhân cũng rất quan trọng. Lục Thành không muốn cuối cùng lại kết thúc trong bi kịch cho nên vẫn phân rạch ròi giữa công và tư.
Nếu Bùi Quân vì thế mà trách anh, Lục Thành cũng sẽ giải thích rõ. Đều là người đàn ông trưởng thành cả, không đáng bởi vì một ít việc nhỏ dẫn đến hiểu lầm. Nhưng quả nhiên là Bùi Quân càng sâu sắc hơn anh nghĩ nên sau khi anh từ chối thì Bùi Quân chẳng những không có phẫn nộ hay không hiểu mà lại nở nụ cười, thậm chí còn tự mình cầm một ly Champagne đến cho anh, sau đó liền tách ra, cũng thỉnh thoảng gật đầu ra hiệu với anh, dường như tâm tình rất tốt.
Đêm nay Bùi Quân rất hấp dẫn, cho dù hắn cười rất ít, nhưng mang vẻ thành thục chín chắn, rất ra dáng người thành công. Hắn lên bục phát biểu ngắn gọn, sau thành thạo cùng người khác gật đầu chào hỏi, bày ra một mặt khác khiến cho Lục Thành vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lại từ chối lời mời khiêu vũ từ một người phụ nữ nữa, đột nhiên Lục Thành thấy được một vị khách không mời mà đến ở bữa tiệc. Vốn tại tiệc rượu nhìn đến ai anh cũng không ngạc nhiên song lại trừ cái người phong lưu bậc nhất lại có quan hệ vô cùng chặt chẽ với Bùi Quân này. Anh vẫn nhớ rõ tuần trước Bùi Quân còn bởi vì người trong lòng của hắn sắp kết hôn mà phải mượn rượu giải sầu, cuối cùng còn bị đâm xe dẫn đến bây giờ hắn đi đường cũng phải dùng đến nạng. Thế nhưng chồng sắp cưới của người trong lòng hắn lúc này lại đang bị một người con gái khác kéo cánh tay trông rất thân mật cùng nhau tham gia dự tiệc.
“Anh biết Hà Trác Thụy?” Người phụ nữ đứng bên cạnh Lục Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lục Thành gật đầu, cười nhẹ, “Ai mà vùng vẫy tại thành phố W này lại chả biết đại thiếu gia họ Hà này chứ?”
Người phụ nữ nở nụ cười, “Nói cũng đúng, đại thiếu gia Hà nổi danh hào phóng, lại rất có năng lực, làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn dây dưa cùng gã?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh, vô cùng quyến rũ dụ dỗ, “Tôi thích kiểu người như anh hơn.”
“Vinh hạnh cho tôi.” Lục Thành nở nụ cười lịch thiệp.
Người phụ nữ nhấp ngụm rượu, “Tôi không có nói đùa đâu.” Mắt cô lại nhìn về phía Hà Trác Thụy đang cùng người khác nói chuyện ở phía không xa, tiếc hận nói, “Hà Trác Thụy có tin đồn là thích đàn ông, tôi không muốn tìm một đống tình địch cả nam lẫn nữ, quá mệt mỏi. Nghe nói gã còn có một người yêu đã nhiều năm nay, dù vậy tên kia cũng rất đáng thương. Loại người như Hà Trác Thụy cho dù trời sinh yêu đàn ông nhưng cuối cùng cũng sẽ kết hôn cùng phụ nữ, Hà gia sẽ không có khả năng để gã sống cùng với đàn ông, lại nói thêm, nhìn bộ dáng gã bây giờ cũng giống như chỉ thích đàn ông.” Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng.
Lục Thành không có mở miệng mà mỉm cười. Người phụ nữ hơi nâng cằm, mắt nhìn vào người con gái đang kéo Hà Trác Thụy, “Kia chắc là con gái của Tống gia. Nêu cô ấy đã cùng Hà Trác Thụy công khai xuất hiện, hai nhà tám chín phần đã có tính toán.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt vô cùng thưởng thức, “Cô rất thông minh.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, cười có chút tinh nghịch, “Ai bảo tôi làm về PR chứ, mấy thứ như thế này đều phải biết một ít. Đúng rồi, tôi gọi là Kerry.” Cô vươn tay.
Lục Thành vươn tay cùng bắt tay với cô, “Lục Thành.” Kerry là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, nếu anh không phải chỉ thích đàn ông thì có lẽ sẽ đồng ý cùng cô bắt đầu một cuộc tình. Cho dù thế nhưng hiện tại nhiều thêm một người bạn cũng là chuyện tốt.
Suy đoán của Kerry rất nhanh được chứng minh. Tại đại sảnh của bữa tiệc không ít người bắt đầu bàn luận. Cô tiểu thư họ Tống kia quả thật là vị hôn thê của Hà Trác Thụy. Tự nhiên Lục Thành lại có chút thông cảm cho Thẩm Lâm. Theo như lời Bùi Quân thì tuy rằng Thẩm Lâm học thương mại nhưng cậu lại không muốn cuốn vào dòng xoáy này nên sau khi tốt nghiệp làm giảng viên đại học, dồn hết công sức vào học thuật, không xuất hiện nhiều trong giới của bọn họ. Hà Trác Thụy có lẽ yên tâm về điều này nên mới dám công khai mang bạn gái tham gia tiệc của Bắc Kiến. Nhưng dù nói như thế nào thì Bùi Quân cũng coi như là tình định của gã, gã dám ngang nhiên bại lộ khuyết điểm trước mặt tình định, đến cùng là gã yên tâm Bùi Quân sẽ không nói cho Thẩm Lâm hay vẫn tự tin về tình cảm của Thâm Lâm dành cho gã?
Lục Thành cúi đầu uống một ngụm Champagne. Tình cảm mà cứ cố chấp nắm lấy nhưng vẫn tiếp tục thương tổn nhau hết lần này đến lần khác sẽ chỉ ngày càng mỏng manh hơn thôi. Hà Trác Thụy phải nhận hậu quả là chuyện sớm hay muộn, dù vậy nhưng chuyện này lại dường như càng thêm có lợi cho Bùi Quân.
Vốn Lục Thành nên vui cho Bùi Quân mới đúng vì Thẩm Lâm đối với Hà Trác Thụy hết hy vọng triệt để thì hi vọng của Bùi Quân lại càng lớn. Nhưng dù sao thì Thâm Lâm qua lời Bùi Quân miêu tả cũng vốn là một người cứng đầu, cho nên khó mà nói kết quả sẽ như thế nào.
Người mà vướng vào chuyện tình cảm thì rất dễ phạm phải sai lầm. Có những người chỉ thích người không thích mình, thích người chỉ hứng thú giày vò mình. Những người như vậy không phải ít
Đứng ở trên phương diện của bạn bè, tất nhiên là Lục Thành hi vọng Bùi Quân được đền đáp như mong muốn.
Trong bữa tiệc trai tài gái sắc cùng nhau luôn khiến người khác chú ý, đương nhiên là nhìn thấy Hà Trác Thụy cùng vị tiểu thư họ Tống kia sẽ không chỉ có một mình Lục Thành.
Hiểu nhiên là Bùi Quân cũng có phát hiện ra bọn họ, hơn nữa tâm tình nhìn qua cũng không quá tốt.
Lục Thành nhướn mày. Bùi Quân quả là hết lòng vì đàn em của hắn, bằng không đáng ra hắn đã phải mừng rỡ vì nắm được điểm yếu của tình địch mới đúng. Vệt cảm xúc khẽ xẹt qua khuôn mặt Bùi Quân rồi biến mất. Tuy rằng hiện giờ hắn không có biểu tình gì nhưng Lục Thành biết hắn nhất định là đã nổi giận, hơn nữa là cực kì tức giận.
Quả nhiên, Bùi Quân đặt ly xuống, đi tới Hà Trác Thụy ở bên kia. Bọn họ cũng không muốn tạo ảnh hưởng quá lớn, một đi trước một theo sau ra ngoài sảnh bữa tiệc. Lục Thành cũng đi cùng, đứng bên cảnh cửa nhìn về phía chỗ khuất xa xa gần bồn hoa nơi hai người đang nói chuyện kia.
Ngay sau đó liền xuất hiện một màn khiến Lục Thành kinh ngạc. Hai người chưa nói được vài câu, Bùi Quân liền quăng một cú đấm về phía Hà Trác Thụy. Hà Trác Thụy trải qua việc lần trước nên đã sớm có kinh nghiệm, gã né nắm đấm của Bùi Quân rồi bắt đầu đánh trả. Bùi Quân cử động không tiện, bị đánh lui hai bước nhưng lại không có ngừng động tác. Hắn lại cho Hà Trác Thụy một đấm, lần này hiển nhiên là ra ngoài dự đoán của Hà Trác Thụy nên gã không kịp né tránh, bị Bùi Quân đấm trúng.
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Bùi Quân sẽ vì Thẩm Lâm mà đánh nhau, nhưng đây là tiệc của Bắc Kiến, bên trong ngoài khác mời ra còn có phóng viên. Chuyện hai người bọn họ đánh nhau nếu bị truyền ra sẽ gây ảnh hưởng tới danh dự, không chừng còn bị đối thủ lấy đó làm lợi thế.
Lục Thành do dự có nên đi ra hay không.
Cho đến khi Hà Trác Thụy lấy lại tinh thần, vung chân đá Bùi Quân một cái, Lục Thành mới không suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy nữa. Anh tiến lên bắt lấy nắm đấm của Hà Trác Thụy dẫn tới Hà Trác Thụy nhìn anh chằm chằm, “Anh là ai? Không muốn bị phiền toái thì nhanh cút đi, chuyện nơi này không cần anh quản.”
“Hà tiên sinh chẳng lẽ không biết bây giờ đang ở trong tình huống gì? Hay ngài muốn lên tiêu đề ngày mai?” Lục Thành nói thản nhiên.
“Anh là phóng viên?” Hà Trác Thụy nhíu chặt lông mày, nắm đấm cũng lỏng ra. Gã muốn giữ thanh danh của mình.
Lục Thành không có phủ nhận, “Nơi này không phải kín đáo gì. Hà tiên sinh còn muốn tiếp tục?”
Hà Trác Thụy dừng một lát, chậm rãi buông tay. Bùi Quân ở bên kia vẫn im lặng không có mở miệng.
“Hôm nay như vậy đã. Bùi Quân, chuyện của tôi cùng cậu ấy không có quan hệ gì với anh, tôi nói lại lần nữa, đừng có tiếp tục gặp cậu ấy. Mặc kệ anh có làm cái gì thì cậu ấy vẫn chỉ thích mình tôi.” Hà Trác Thụy không có nói ra tên Thẩm Lâm ở trước mặt Lục Thành. Gã nói xong với Bùi Quân liền quay người rời đi.
“Anh không sao chứ?” Hà Trác Thụy đi khuất, Lục Thành hỏi Bùi Quân.
Biểu tình của Bùi Quân ẩn vào trong bóng tối nên không thể thấy rõ ràng, lại vừa giằng co cùng Hà Trạc Thụy nhưng hắn lại không bị chèn ép quá cho dù hắn vẫn phải chống nạng. Nhưng tâm tình rất xấu của Bùi Quân thì không có cách nào che dấu, “Cuối tuần trước Thẩm Lâm mới hưng phấn mà nói với tôi rằng bọn họ sắp kết hôn, hôm nay Hà Trác Thụy lại mang một vị hôn thê đến nơi này.”
“Như vậy anh định tính sao, chuẩn bị nói cho cậu ta?”
Nói cho Thẩm Lâm, Thâm Lâm khẳng định sẽ khổ sở, nhưng Bùi Quân lại có cơ hội.
“Tôi không biết.” Bùi Quân hạ mắt xuống.
Dường khi gặp được vấn đề về Thẩm Lâm thì người đàn ông mạnh mẽ này sẽ phải đành thỏa hiệp. Lục Thành châm điếu thuốc.
“Anh nên nói cho cậu ta. Cho dù là bạn bè thì anh cũng có lý do phải nói cho cậu ta, cũng không thể mãi nhìn bạn mình bị lừa dối được.”
“Cậu ấy sẽ rất khổ sở.” Bùi Quân nghe lời Lục Thành nhưng vẫn không muốn nhìn đến bộ dáng mất hồn, đau đớn đến muốn chết của Thẩm Lâm.
“Nếu cậu ta muốn vết thương nhanh khép lại thì không thể mãi để nguyên miệng vết thương, mặc nó hư thối được. Đau khổ là điều tất yếu phải trải qua.” Nếu Thẩm Lâm đến tận thời điểm này mà vẫn giả vờ như không hề thấy gì thì Lục Thành cũng chỉ có thể nói người như vậy là tự làm tự chịu. Đương nhiên là anh sẽ không nói trước mặt Bùi Quân như thế, cuối cùng thì Thẩm Lâm cũng là người trong lòng của Bùi Quân mà.
Bùi Quân im lặng không trả lời. Lục Thành có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ đứng cùng hắn ở cạnh bồn hoa, chờ hắn bình tĩnh lại. Đến tận khi bữa tiệc chấm dứt, hai người mới trở về đại sảnh một lần nữa.
Qua đêm nay, hiếm khi có một khoảng thời gian Bùi Quân không có liên hệ với Lục Thành. Lục Thành cũng bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng cũng muốn gọi điện cho Bùi Quân. Kỳ thật giữa bạn bè với nhau thì không cần thường xuyên liên lạc, có lẽ Bùi Quân cũng bận rộn. Lục Thành cho là như vậy nên gác lại ý muốn chủ động liên hệ với Bùi Quân nên hai người gặp nhau cũng là chuyện một tháng sau đó.
Bùi Quân tự mình gọi điện thoại đến, mời phòng công tác của Lục Thành tham gia dự định thiết kế khu vườn hoa Lâm Hải. Lục Thành cảm nhận được tâm tình của hắn rất tốt, hai người trò chuyện qua vài câu xong liền hẹn thời gian gặp mặt.
Lục Thành buông điện thoại xuống, không có làm việc ngay. Anh nhớ lại giọng điệu khoái trá của Bùi Quân.
Tin tức Hà Trác Thụy cùng tiểu thư Tống kia đã truyền khắp ngành, chẳng lẽ cuối cùng thì Bùi Quân cũng được bù đắp như mong muốn?
Lời editor: Tra công/si tình thụ luôn là kiểu cp mà bạn thích cơ mà trừ cp Hà Trác Thụy/Thẩm Lâm này =_= Mình không thích kiểu người như Thẩm Lâm, biết đối phương có ý với mình mà vẫn đi tâm sự chuyện tình cảm của mình với đối phương, về sau lại dây dưa không rõ. Tóm lại hơi bị hồn nhiên thái quá =_= Edit mấy chương này chậm hơn một phần vì nó dài, phần kia vì bạn Thẩm Lâm =_= Cố gắng còn mấy chương nữa thôi là qua giai đoạn này rồi T_T Còn về tình cảm của Bùi Quân, đúng là phải trải qua đau đớn thì vết thương mới lành được. Câu này rất đúng cho chuyện tình cảm đấy. Mong bạn nào gặp trường hợp như Bùi Quân thì có thể sớm buông tay, biết đâu tìm được người yêu mình thì sao? ^^
Anh tuy rằng nhận ý tốt của Bùi Quân cùng hắn tham gia dự tiệc của Bắc Kiến nhưng lại không đồng ý Bùi Quân giới thiệu anh với những người khác. Bùi Quân muốn trả ơn anh, Lục Thành cũng thức thời mà đáp ứng, nhưng anh không muốn khiến cho quan hệ riêng giữa hai người phủ thêm một tầng hiệu quả và ích lợi, dù việc này đối với công tác của anh có lợi hay không Nếu Bùi Quân chỉ là đối tác thông thường, anh nghĩ anh sẽ không ngại ngần mà lợi dụng ý tốt của Bùi Quân, nhưng hai người trừ bỏ có quan hệ trong công tác ra thì quan hệ cá nhân cũng rất quan trọng. Lục Thành không muốn cuối cùng lại kết thúc trong bi kịch cho nên vẫn phân rạch ròi giữa công và tư.
Nếu Bùi Quân vì thế mà trách anh, Lục Thành cũng sẽ giải thích rõ. Đều là người đàn ông trưởng thành cả, không đáng bởi vì một ít việc nhỏ dẫn đến hiểu lầm. Nhưng quả nhiên là Bùi Quân càng sâu sắc hơn anh nghĩ nên sau khi anh từ chối thì Bùi Quân chẳng những không có phẫn nộ hay không hiểu mà lại nở nụ cười, thậm chí còn tự mình cầm một ly Champagne đến cho anh, sau đó liền tách ra, cũng thỉnh thoảng gật đầu ra hiệu với anh, dường như tâm tình rất tốt.
Đêm nay Bùi Quân rất hấp dẫn, cho dù hắn cười rất ít, nhưng mang vẻ thành thục chín chắn, rất ra dáng người thành công. Hắn lên bục phát biểu ngắn gọn, sau thành thạo cùng người khác gật đầu chào hỏi, bày ra một mặt khác khiến cho Lục Thành vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lại từ chối lời mời khiêu vũ từ một người phụ nữ nữa, đột nhiên Lục Thành thấy được một vị khách không mời mà đến ở bữa tiệc. Vốn tại tiệc rượu nhìn đến ai anh cũng không ngạc nhiên song lại trừ cái người phong lưu bậc nhất lại có quan hệ vô cùng chặt chẽ với Bùi Quân này. Anh vẫn nhớ rõ tuần trước Bùi Quân còn bởi vì người trong lòng của hắn sắp kết hôn mà phải mượn rượu giải sầu, cuối cùng còn bị đâm xe dẫn đến bây giờ hắn đi đường cũng phải dùng đến nạng. Thế nhưng chồng sắp cưới của người trong lòng hắn lúc này lại đang bị một người con gái khác kéo cánh tay trông rất thân mật cùng nhau tham gia dự tiệc.
“Anh biết Hà Trác Thụy?” Người phụ nữ đứng bên cạnh Lục Thành bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lục Thành gật đầu, cười nhẹ, “Ai mà vùng vẫy tại thành phố W này lại chả biết đại thiếu gia họ Hà này chứ?”
Người phụ nữ nở nụ cười, “Nói cũng đúng, đại thiếu gia Hà nổi danh hào phóng, lại rất có năng lực, làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn dây dưa cùng gã?”
Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh, vô cùng quyến rũ dụ dỗ, “Tôi thích kiểu người như anh hơn.”
“Vinh hạnh cho tôi.” Lục Thành nở nụ cười lịch thiệp.
Người phụ nữ nhấp ngụm rượu, “Tôi không có nói đùa đâu.” Mắt cô lại nhìn về phía Hà Trác Thụy đang cùng người khác nói chuyện ở phía không xa, tiếc hận nói, “Hà Trác Thụy có tin đồn là thích đàn ông, tôi không muốn tìm một đống tình địch cả nam lẫn nữ, quá mệt mỏi. Nghe nói gã còn có một người yêu đã nhiều năm nay, dù vậy tên kia cũng rất đáng thương. Loại người như Hà Trác Thụy cho dù trời sinh yêu đàn ông nhưng cuối cùng cũng sẽ kết hôn cùng phụ nữ, Hà gia sẽ không có khả năng để gã sống cùng với đàn ông, lại nói thêm, nhìn bộ dáng gã bây giờ cũng giống như chỉ thích đàn ông.” Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng.
Lục Thành không có mở miệng mà mỉm cười. Người phụ nữ hơi nâng cằm, mắt nhìn vào người con gái đang kéo Hà Trác Thụy, “Kia chắc là con gái của Tống gia. Nêu cô ấy đã cùng Hà Trác Thụy công khai xuất hiện, hai nhà tám chín phần đã có tính toán.
Lục Thành nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt vô cùng thưởng thức, “Cô rất thông minh.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, cười có chút tinh nghịch, “Ai bảo tôi làm về PR chứ, mấy thứ như thế này đều phải biết một ít. Đúng rồi, tôi gọi là Kerry.” Cô vươn tay.
Lục Thành vươn tay cùng bắt tay với cô, “Lục Thành.” Kerry là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn, nếu anh không phải chỉ thích đàn ông thì có lẽ sẽ đồng ý cùng cô bắt đầu một cuộc tình. Cho dù thế nhưng hiện tại nhiều thêm một người bạn cũng là chuyện tốt.
Suy đoán của Kerry rất nhanh được chứng minh. Tại đại sảnh của bữa tiệc không ít người bắt đầu bàn luận. Cô tiểu thư họ Tống kia quả thật là vị hôn thê của Hà Trác Thụy. Tự nhiên Lục Thành lại có chút thông cảm cho Thẩm Lâm. Theo như lời Bùi Quân thì tuy rằng Thẩm Lâm học thương mại nhưng cậu lại không muốn cuốn vào dòng xoáy này nên sau khi tốt nghiệp làm giảng viên đại học, dồn hết công sức vào học thuật, không xuất hiện nhiều trong giới của bọn họ. Hà Trác Thụy có lẽ yên tâm về điều này nên mới dám công khai mang bạn gái tham gia tiệc của Bắc Kiến. Nhưng dù nói như thế nào thì Bùi Quân cũng coi như là tình định của gã, gã dám ngang nhiên bại lộ khuyết điểm trước mặt tình định, đến cùng là gã yên tâm Bùi Quân sẽ không nói cho Thẩm Lâm hay vẫn tự tin về tình cảm của Thâm Lâm dành cho gã?
Lục Thành cúi đầu uống một ngụm Champagne. Tình cảm mà cứ cố chấp nắm lấy nhưng vẫn tiếp tục thương tổn nhau hết lần này đến lần khác sẽ chỉ ngày càng mỏng manh hơn thôi. Hà Trác Thụy phải nhận hậu quả là chuyện sớm hay muộn, dù vậy nhưng chuyện này lại dường như càng thêm có lợi cho Bùi Quân.
Vốn Lục Thành nên vui cho Bùi Quân mới đúng vì Thẩm Lâm đối với Hà Trác Thụy hết hy vọng triệt để thì hi vọng của Bùi Quân lại càng lớn. Nhưng dù sao thì Thâm Lâm qua lời Bùi Quân miêu tả cũng vốn là một người cứng đầu, cho nên khó mà nói kết quả sẽ như thế nào.
Người mà vướng vào chuyện tình cảm thì rất dễ phạm phải sai lầm. Có những người chỉ thích người không thích mình, thích người chỉ hứng thú giày vò mình. Những người như vậy không phải ít
Đứng ở trên phương diện của bạn bè, tất nhiên là Lục Thành hi vọng Bùi Quân được đền đáp như mong muốn.
Trong bữa tiệc trai tài gái sắc cùng nhau luôn khiến người khác chú ý, đương nhiên là nhìn thấy Hà Trác Thụy cùng vị tiểu thư họ Tống kia sẽ không chỉ có một mình Lục Thành.
Hiểu nhiên là Bùi Quân cũng có phát hiện ra bọn họ, hơn nữa tâm tình nhìn qua cũng không quá tốt.
Lục Thành nhướn mày. Bùi Quân quả là hết lòng vì đàn em của hắn, bằng không đáng ra hắn đã phải mừng rỡ vì nắm được điểm yếu của tình địch mới đúng. Vệt cảm xúc khẽ xẹt qua khuôn mặt Bùi Quân rồi biến mất. Tuy rằng hiện giờ hắn không có biểu tình gì nhưng Lục Thành biết hắn nhất định là đã nổi giận, hơn nữa là cực kì tức giận.
Quả nhiên, Bùi Quân đặt ly xuống, đi tới Hà Trác Thụy ở bên kia. Bọn họ cũng không muốn tạo ảnh hưởng quá lớn, một đi trước một theo sau ra ngoài sảnh bữa tiệc. Lục Thành cũng đi cùng, đứng bên cảnh cửa nhìn về phía chỗ khuất xa xa gần bồn hoa nơi hai người đang nói chuyện kia.
Ngay sau đó liền xuất hiện một màn khiến Lục Thành kinh ngạc. Hai người chưa nói được vài câu, Bùi Quân liền quăng một cú đấm về phía Hà Trác Thụy. Hà Trác Thụy trải qua việc lần trước nên đã sớm có kinh nghiệm, gã né nắm đấm của Bùi Quân rồi bắt đầu đánh trả. Bùi Quân cử động không tiện, bị đánh lui hai bước nhưng lại không có ngừng động tác. Hắn lại cho Hà Trác Thụy một đấm, lần này hiển nhiên là ra ngoài dự đoán của Hà Trác Thụy nên gã không kịp né tránh, bị Bùi Quân đấm trúng.
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Bùi Quân sẽ vì Thẩm Lâm mà đánh nhau, nhưng đây là tiệc của Bắc Kiến, bên trong ngoài khác mời ra còn có phóng viên. Chuyện hai người bọn họ đánh nhau nếu bị truyền ra sẽ gây ảnh hưởng tới danh dự, không chừng còn bị đối thủ lấy đó làm lợi thế.
Lục Thành do dự có nên đi ra hay không.
Cho đến khi Hà Trác Thụy lấy lại tinh thần, vung chân đá Bùi Quân một cái, Lục Thành mới không suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy nữa. Anh tiến lên bắt lấy nắm đấm của Hà Trác Thụy dẫn tới Hà Trác Thụy nhìn anh chằm chằm, “Anh là ai? Không muốn bị phiền toái thì nhanh cút đi, chuyện nơi này không cần anh quản.”
“Hà tiên sinh chẳng lẽ không biết bây giờ đang ở trong tình huống gì? Hay ngài muốn lên tiêu đề ngày mai?” Lục Thành nói thản nhiên.
“Anh là phóng viên?” Hà Trác Thụy nhíu chặt lông mày, nắm đấm cũng lỏng ra. Gã muốn giữ thanh danh của mình.
Lục Thành không có phủ nhận, “Nơi này không phải kín đáo gì. Hà tiên sinh còn muốn tiếp tục?”
Hà Trác Thụy dừng một lát, chậm rãi buông tay. Bùi Quân ở bên kia vẫn im lặng không có mở miệng.
“Hôm nay như vậy đã. Bùi Quân, chuyện của tôi cùng cậu ấy không có quan hệ gì với anh, tôi nói lại lần nữa, đừng có tiếp tục gặp cậu ấy. Mặc kệ anh có làm cái gì thì cậu ấy vẫn chỉ thích mình tôi.” Hà Trác Thụy không có nói ra tên Thẩm Lâm ở trước mặt Lục Thành. Gã nói xong với Bùi Quân liền quay người rời đi.
“Anh không sao chứ?” Hà Trác Thụy đi khuất, Lục Thành hỏi Bùi Quân.
Biểu tình của Bùi Quân ẩn vào trong bóng tối nên không thể thấy rõ ràng, lại vừa giằng co cùng Hà Trạc Thụy nhưng hắn lại không bị chèn ép quá cho dù hắn vẫn phải chống nạng. Nhưng tâm tình rất xấu của Bùi Quân thì không có cách nào che dấu, “Cuối tuần trước Thẩm Lâm mới hưng phấn mà nói với tôi rằng bọn họ sắp kết hôn, hôm nay Hà Trác Thụy lại mang một vị hôn thê đến nơi này.”
“Như vậy anh định tính sao, chuẩn bị nói cho cậu ta?”
Nói cho Thẩm Lâm, Thâm Lâm khẳng định sẽ khổ sở, nhưng Bùi Quân lại có cơ hội.
“Tôi không biết.” Bùi Quân hạ mắt xuống.
Dường khi gặp được vấn đề về Thẩm Lâm thì người đàn ông mạnh mẽ này sẽ phải đành thỏa hiệp. Lục Thành châm điếu thuốc.
“Anh nên nói cho cậu ta. Cho dù là bạn bè thì anh cũng có lý do phải nói cho cậu ta, cũng không thể mãi nhìn bạn mình bị lừa dối được.”
“Cậu ấy sẽ rất khổ sở.” Bùi Quân nghe lời Lục Thành nhưng vẫn không muốn nhìn đến bộ dáng mất hồn, đau đớn đến muốn chết của Thẩm Lâm.
“Nếu cậu ta muốn vết thương nhanh khép lại thì không thể mãi để nguyên miệng vết thương, mặc nó hư thối được. Đau khổ là điều tất yếu phải trải qua.” Nếu Thẩm Lâm đến tận thời điểm này mà vẫn giả vờ như không hề thấy gì thì Lục Thành cũng chỉ có thể nói người như vậy là tự làm tự chịu. Đương nhiên là anh sẽ không nói trước mặt Bùi Quân như thế, cuối cùng thì Thẩm Lâm cũng là người trong lòng của Bùi Quân mà.
Bùi Quân im lặng không trả lời. Lục Thành có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ đứng cùng hắn ở cạnh bồn hoa, chờ hắn bình tĩnh lại. Đến tận khi bữa tiệc chấm dứt, hai người mới trở về đại sảnh một lần nữa.
Qua đêm nay, hiếm khi có một khoảng thời gian Bùi Quân không có liên hệ với Lục Thành. Lục Thành cũng bận rộn nhiều việc, thỉnh thoảng cũng muốn gọi điện cho Bùi Quân. Kỳ thật giữa bạn bè với nhau thì không cần thường xuyên liên lạc, có lẽ Bùi Quân cũng bận rộn. Lục Thành cho là như vậy nên gác lại ý muốn chủ động liên hệ với Bùi Quân nên hai người gặp nhau cũng là chuyện một tháng sau đó.
Bùi Quân tự mình gọi điện thoại đến, mời phòng công tác của Lục Thành tham gia dự định thiết kế khu vườn hoa Lâm Hải. Lục Thành cảm nhận được tâm tình của hắn rất tốt, hai người trò chuyện qua vài câu xong liền hẹn thời gian gặp mặt.
Lục Thành buông điện thoại xuống, không có làm việc ngay. Anh nhớ lại giọng điệu khoái trá của Bùi Quân.
Tin tức Hà Trác Thụy cùng tiểu thư Tống kia đã truyền khắp ngành, chẳng lẽ cuối cùng thì Bùi Quân cũng được bù đắp như mong muốn?
Lời editor: Tra công/si tình thụ luôn là kiểu cp mà bạn thích cơ mà trừ cp Hà Trác Thụy/Thẩm Lâm này =_= Mình không thích kiểu người như Thẩm Lâm, biết đối phương có ý với mình mà vẫn đi tâm sự chuyện tình cảm của mình với đối phương, về sau lại dây dưa không rõ. Tóm lại hơi bị hồn nhiên thái quá =_= Edit mấy chương này chậm hơn một phần vì nó dài, phần kia vì bạn Thẩm Lâm =_= Cố gắng còn mấy chương nữa thôi là qua giai đoạn này rồi T_T Còn về tình cảm của Bùi Quân, đúng là phải trải qua đau đớn thì vết thương mới lành được. Câu này rất đúng cho chuyện tình cảm đấy. Mong bạn nào gặp trường hợp như Bùi Quân thì có thể sớm buông tay, biết đâu tìm được người yêu mình thì sao? ^^