Vào tháng tư, tháng năm thường có mưa nhiều nên công tác thiết kế của Lục Thành và Bùi Quân cũng đành tạm thời dừng lại. Kế hoạch của Bùi Quân là đến lúc nghỉ dài hạn tranh thủ đi du lịch mà Lục Thành cũng tính toán thả lỏng một chút, vì thế nên hai người tạm thời không gặp mặt mà vùi đầu vào làm việc nhưng việc liên hệ với nhau lại không có bị gián đoạn. Lục Thành đại khái đoán được con đường tình cảm của Bùi Quân không được thuận lợi lắm, tuy rằng số lần Bùi Quân nhắc tới Thẩm Lâm không nhiều nhưng mỗi khi vô ý nhắc đến thì hắn cũng đều lảng tránh ngay. Vậy khi thỉnh thoảng Bùi Quân gọi anh đi uống rượu, anh cũng không từ chối.
Tính như vậy nhưng một số việc Bùi Quân không nói không có nghĩa là Lục Thành không biết.Bởi vì việc công tác ở khu vườn hoa Lâm Hải, Lục Thành thường hay đến văn phòng của Bùi Quân. Đi đến nhiều lần nên anh cùng cô thư kí Hách của hắn quen thuộc. Cô Hách khiến người gặp đầu tiên sẽ bị ấn tượng bởi sự chuyên nghiệp lại không bàn tình cảm nhưng về sau mới phát hiện cô nàng đều tự ngầm bao che khuyết điểm. Lục Thành có suy đoán như vậy vì Bùi Quân tuyển người nhất định toàn lấy chính hắn làm tiêu chuẩn.
Cô Hách bình thường sẽ không đem chuyện của sếp mình đi khắp nơi nói, lại không biết vì sao không có kiêng dè Lục Thành. Ít nhất qua vài lần nói chuyện riêng, cô Hách không chỉ một lần oán giận sếp của mình lại tìm người yêu không đáng tin, liên lụy đến cô nàng phải chịu đủ mọi sự tra tấn. Cũng không phải cậu Thẩm kia không tốt mà là người này phía sau còn có cái đuôi chưa cắt hết.
Bùi Quân cùng Thẩm Lâm hẹn hò đi xem ca nhạc, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Lâm chắc chắn là Hà Trác Thụy. Hai người cùng đi dạo, Hà Trác Thụy đi xe theo đuôi dọc quãng đường. Hai người đi xem triển lãm tranh, cậu Thẩm thích một bức tranh thì nhất định sẽ bị Hà Trác Thụy cướp một bước mua trước khiến cô Hách chịu sự nhờ vả của sếp mình đi mua tranh vô cùng thấy khó xử. Ngay cả cô Hách hỗ trợ đặt trước nhà hàng cũng thường gặp tình trạng kỳ lạ là nhà hàng bị bao hết. Cô Hách khẳng định rằng vào lúc cô nàng không biết thì chuyện như vậy ngày càng nhiều.
Lục Thành nghe vậy xong chỉ có thể tỏ vẻ Hà Trác Thụy thật đúng là cái đuôi cắt mãi không đứt, mấu chốt ở chỗ rất ít người có thể đạt đến trình độ không cần mặt mũi như gã. Bùi Quân chắc hẳn đã bị dồn đến không còn cách nào khác nên mới đành tính toán vào ngày nghỉ cùng Thẩm Lâm đi du lịch nước ngoài. Trong nước không tránh khỏi chỉ có thể đi ra nước ngoài, bọn họ tất nhiên muốn tranh thủ thời gian chỉ có hai người ở cùng nhau.
Bùi Quân trong điện thoại cũng nhắc qua chuyện này, “Vốn tính toán vào ngày nghỉ chuyển đến căn hộ nhưng giờ xem ra phải kéo dài rồi.”
“Gần đây trời vẫn mưa, chuyện căn hộ bên kia có thể hoãn lại. Anh có thể thả lỏng tâm tình khoái trá đi du lịch đi.”
Bùi Quân im lặng trong chốc lát, tựa như lời an ủi của Lục Thành không có phát ra tác dụng gì, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, “Thật ra…”
“Cái gì?” Lục Thành trong điện thoại cười một tiếng, “Ấp a ấp úng không giống anh chút nào.”
Giọng điệu của Bùi Qua pha chút bất đắt dĩ, “Gần đây Hà Trác Thụy vẫn bám theo Thẩm Lâm.”
“Gã thật sự làm như vậy?”
“Ừ.”
“Vậy Thẩm Lâm đâu, cậu ta không phải đã từ chối Hà Trác Thụy rồi sao?”
“Cậu ấy đúng là đã từ chối, nhưng mà….” Bùi Quân lắc đầu, “Có lẽ do tôi nghĩ nhiều. Tôi vẫn nhìn cậu ấy nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cậu ấy đứng bên cạnh tôi nên thỉnh thoảng sẽ có cảm giác không quá chân thật.” Bùi Quân dừng lại một chút, “Tôi không nên nói với anh việc này.”
“Không có sao.” Cho dù ngay từ đầu anh cũng chỉ là cho có lệ nhưng hiện tại anh quả thật quan tâm đến người bạn Bùi Quân này, “Anh lo lắng Thẩm Lâm sẽ bị dao động?” Lục Thành không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Quân không nói gì. Hiển nhiên là hắn lo lắng, hơn nữa hắn lo lắng không phải không có lý do.
Lục Thành mở miệng nói, “Tôi không muốn đặt ra một vài giả thiết, anh biết rõ điều này cũng chỉ làm bản thân anh càng thêm phiền muộn bất ổn. Tôi tin tưởng dù có kết quả gì thì anh đều có thể xử lý tốt. Có một số việc chỉ cố gắng thôi không nhất định sẽ thành công nhưng cảm giác đã làm mà không hối hận cũng rất tốt.”
Tiếng cười trầm thấp của Bùi quân truyền ra từ microphone, “Lúc nào anh cũng có thể lý trí như vậy thật khiến người khác ghen tỵ.”
“Đây tuyệt đối không phải là một lời khen ngợi.” Lục Thành nghĩ. Thật ra anh cũng không phải lý trí được đến như vậy, tại một thời điểm nào đó thôi, nhưng lời này không cần phải nói ra, “Tóm lại, tôi chúc anh đi du lịch vui vẻ.” Anh nhếch môi cười, “Mọi việc cũng thuận tiện thành công luôn.”
“Nghe theo lời chúc của anh.”
Sau đó chính là vài ngày nghỉ, Lục Thành không thích chen chân với người khác ở bên ngoài, cũng không có nhu cầu trở về thăm người thân. Nếu không có việc gì khác thì tin tưởng chắc rằng trong vài ngày sau anh sẽ đều ở trong nhà, hưởng thụ niềm vui ngủ thẳng cho đến khi tỉnh giấc. Ai biết rằng vào buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn, chuông cửa nhà anh bị ấn vang.
Lục Thành hơi ngạc nhiên, buông bát đũa xuống đi ra mở cửa, vừa mở ra thì nhìn thấy Bùi Quân cả người ướt đẫm. “Anh không phải đi du lịch nước ngoài sao, làm thế nào mà lâm vào tình trạng này?” Anh vừa nói vừa kéo cửa ra cho Bùi Quân tiến vào, thậm chí Bùi Quân còn kéo hành lý. Hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì thì bị Lục Thành đánh gãy.
“Đừng nói cái gì, đi tắm một cái trước đi. Dù sao hành lý của anh cũng ở đây, không sợ không có quần áo thay.” Anh mang người vào phòng tắm, nói cho hắn bên nào là nước nóng nước lạnh, rồi lại trở ra phòng khách.
Lục Thành chưa từng gặp qua Bùi Quân trong bộ dáng chật vật như vậy. Cho dù là lúc trước chân hắn bị thương khi xảy ra tai nạn giao thông, Bùi Quân cũng rất trấn định. Lần này hắn vốn hẹn hò với Thẩm Lâm đi du lịch nước ngoài, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Thời gian Bùi Quân ở trong phòng tắm hơi lâu, chờ tới khi hắn ra ngoài thì cơm nóng trên bàn Lục Thành đã nguội. Anh bất đắc dĩ phải đi hâm nóng một lần nữa, Bùi Quân vừa lau tóc vừa đi đến bàn ăn.
“Hình như tôi quấy rầy anh ăn cơm?” Cảm xúc của hắn so với vừa rồi đã đỡ hơn nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Quân nhìn đến bộ dáng ở nhà của Lục Thành. Lục Thành thân là nhà thiết kế, luôn luôn có phong cách, bất kể trường hợp nào thì anh cũng ăn mặc rất khéo léo thậm chí làm cho người nhìn mắt sáng lên. Lục Thành trong trí nhớ của Bùi Quân đã mặc nhiều loại quần áo, đây là lần duy nhất hắn thấy anh mặc kiểu… tùy tiện vậy.
Thời tiết đầu tháng năm đã bắt đầu hơi oi bức nên Lục Thành ở nhà đều mặc quần đùi, không thể không nói dáng người anh rất tốt. Trên bàn cơm có nồi bốc hơi, trên TV đang chiếu trận bóng, Bùi Quân bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.
“Tuy rằng không thích hợp ăn lẩu vào mùa này nhưng là một người đàn ông độc thân nên anh hiểu đấy.” Lục Thành nhún vai rồi cười cười, “Như vậy là tiện nhất.” Anh cầm bát đũa đưa cho Bùi Quân, “Anh không ngại vì tôi đã ăn qua đi?”
Bùi Quân trực tiếp cầm đũa gắp đồ bỏ vào trong miệng, “Hương vị rất ngon, anh nêm cái gì vậy?”
“Chả có thứ gì đâu, chỉ cho vài gia vị bình thường vào cùng nấu lên mà thôi.”
“Có vẻ tay nghề của anh rất tốt.” Cuối cùng Bùi Quân cũng lộ ra nụ cười nhỏ.
Từ trong TV bỗng nhiên phát ra một tiếng hô kích động, bình luận viên hưng phấn tường thuật lại pha tiến cầu căng thẳng vừa nãy.
“Anh đang xem Champions League?”
“Khó có được ngày nghỉ, đúng lúc có thể xem bù mấy trận thi đấu bỏ lỡ lúc trước.”
“Tôi thích Barca.” Bùi Quân nói thản nhiên.
Lục Thành tựa vào lưng ghế dựa, “Thế nhưng đội vào bán kết lại là Manchester United.”
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Bùi Quân giải quyết bữa tối rất nhanh, trận bóng cũng vừa chấm dứt, hai người chuyển đến trên sô pha ngồi. Lục Thành cầm hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, ném một lon cho Bùi Quân, “Đồ uống có sẵn trong nhà.”
Bùi Quân cũng uống một ngụm, sau đó duỗi thân thể tựa vào trên sô pha, nói chậm rãi, “Hôm nay tôi ở sân bay đợi cậu ấy cả ngày. Cậu ấy không đến. Có lẽ một số việc đã không còn nằm trong phạm vi không chế của tôi nữa.”
Lời editor: Yooooo!!! Cuối cùng cũng xong giai đoạn với bạn trai Thẩm Lâm!!! Từ giờ trở đi tình cảm của hai người bắt đầu có những tiến triển yayyyyyy!!!!!!
Tính như vậy nhưng một số việc Bùi Quân không nói không có nghĩa là Lục Thành không biết.Bởi vì việc công tác ở khu vườn hoa Lâm Hải, Lục Thành thường hay đến văn phòng của Bùi Quân. Đi đến nhiều lần nên anh cùng cô thư kí Hách của hắn quen thuộc. Cô Hách khiến người gặp đầu tiên sẽ bị ấn tượng bởi sự chuyên nghiệp lại không bàn tình cảm nhưng về sau mới phát hiện cô nàng đều tự ngầm bao che khuyết điểm. Lục Thành có suy đoán như vậy vì Bùi Quân tuyển người nhất định toàn lấy chính hắn làm tiêu chuẩn.
Cô Hách bình thường sẽ không đem chuyện của sếp mình đi khắp nơi nói, lại không biết vì sao không có kiêng dè Lục Thành. Ít nhất qua vài lần nói chuyện riêng, cô Hách không chỉ một lần oán giận sếp của mình lại tìm người yêu không đáng tin, liên lụy đến cô nàng phải chịu đủ mọi sự tra tấn. Cũng không phải cậu Thẩm kia không tốt mà là người này phía sau còn có cái đuôi chưa cắt hết.
Bùi Quân cùng Thẩm Lâm hẹn hò đi xem ca nhạc, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Lâm chắc chắn là Hà Trác Thụy. Hai người cùng đi dạo, Hà Trác Thụy đi xe theo đuôi dọc quãng đường. Hai người đi xem triển lãm tranh, cậu Thẩm thích một bức tranh thì nhất định sẽ bị Hà Trác Thụy cướp một bước mua trước khiến cô Hách chịu sự nhờ vả của sếp mình đi mua tranh vô cùng thấy khó xử. Ngay cả cô Hách hỗ trợ đặt trước nhà hàng cũng thường gặp tình trạng kỳ lạ là nhà hàng bị bao hết. Cô Hách khẳng định rằng vào lúc cô nàng không biết thì chuyện như vậy ngày càng nhiều.
Lục Thành nghe vậy xong chỉ có thể tỏ vẻ Hà Trác Thụy thật đúng là cái đuôi cắt mãi không đứt, mấu chốt ở chỗ rất ít người có thể đạt đến trình độ không cần mặt mũi như gã. Bùi Quân chắc hẳn đã bị dồn đến không còn cách nào khác nên mới đành tính toán vào ngày nghỉ cùng Thẩm Lâm đi du lịch nước ngoài. Trong nước không tránh khỏi chỉ có thể đi ra nước ngoài, bọn họ tất nhiên muốn tranh thủ thời gian chỉ có hai người ở cùng nhau.
Bùi Quân trong điện thoại cũng nhắc qua chuyện này, “Vốn tính toán vào ngày nghỉ chuyển đến căn hộ nhưng giờ xem ra phải kéo dài rồi.”
“Gần đây trời vẫn mưa, chuyện căn hộ bên kia có thể hoãn lại. Anh có thể thả lỏng tâm tình khoái trá đi du lịch đi.”
Bùi Quân im lặng trong chốc lát, tựa như lời an ủi của Lục Thành không có phát ra tác dụng gì, qua một hồi lâu hắn mới mở miệng, “Thật ra…”
“Cái gì?” Lục Thành trong điện thoại cười một tiếng, “Ấp a ấp úng không giống anh chút nào.”
Giọng điệu của Bùi Qua pha chút bất đắt dĩ, “Gần đây Hà Trác Thụy vẫn bám theo Thẩm Lâm.”
“Gã thật sự làm như vậy?”
“Ừ.”
“Vậy Thẩm Lâm đâu, cậu ta không phải đã từ chối Hà Trác Thụy rồi sao?”
“Cậu ấy đúng là đã từ chối, nhưng mà….” Bùi Quân lắc đầu, “Có lẽ do tôi nghĩ nhiều. Tôi vẫn nhìn cậu ấy nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cậu ấy đứng bên cạnh tôi nên thỉnh thoảng sẽ có cảm giác không quá chân thật.” Bùi Quân dừng lại một chút, “Tôi không nên nói với anh việc này.”
“Không có sao.” Cho dù ngay từ đầu anh cũng chỉ là cho có lệ nhưng hiện tại anh quả thật quan tâm đến người bạn Bùi Quân này, “Anh lo lắng Thẩm Lâm sẽ bị dao động?” Lục Thành không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Bùi Quân không nói gì. Hiển nhiên là hắn lo lắng, hơn nữa hắn lo lắng không phải không có lý do.
Lục Thành mở miệng nói, “Tôi không muốn đặt ra một vài giả thiết, anh biết rõ điều này cũng chỉ làm bản thân anh càng thêm phiền muộn bất ổn. Tôi tin tưởng dù có kết quả gì thì anh đều có thể xử lý tốt. Có một số việc chỉ cố gắng thôi không nhất định sẽ thành công nhưng cảm giác đã làm mà không hối hận cũng rất tốt.”
Tiếng cười trầm thấp của Bùi quân truyền ra từ microphone, “Lúc nào anh cũng có thể lý trí như vậy thật khiến người khác ghen tỵ.”
“Đây tuyệt đối không phải là một lời khen ngợi.” Lục Thành nghĩ. Thật ra anh cũng không phải lý trí được đến như vậy, tại một thời điểm nào đó thôi, nhưng lời này không cần phải nói ra, “Tóm lại, tôi chúc anh đi du lịch vui vẻ.” Anh nhếch môi cười, “Mọi việc cũng thuận tiện thành công luôn.”
“Nghe theo lời chúc của anh.”
Sau đó chính là vài ngày nghỉ, Lục Thành không thích chen chân với người khác ở bên ngoài, cũng không có nhu cầu trở về thăm người thân. Nếu không có việc gì khác thì tin tưởng chắc rằng trong vài ngày sau anh sẽ đều ở trong nhà, hưởng thụ niềm vui ngủ thẳng cho đến khi tỉnh giấc. Ai biết rằng vào buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn, chuông cửa nhà anh bị ấn vang.
Lục Thành hơi ngạc nhiên, buông bát đũa xuống đi ra mở cửa, vừa mở ra thì nhìn thấy Bùi Quân cả người ướt đẫm. “Anh không phải đi du lịch nước ngoài sao, làm thế nào mà lâm vào tình trạng này?” Anh vừa nói vừa kéo cửa ra cho Bùi Quân tiến vào, thậm chí Bùi Quân còn kéo hành lý. Hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói cái gì thì bị Lục Thành đánh gãy.
“Đừng nói cái gì, đi tắm một cái trước đi. Dù sao hành lý của anh cũng ở đây, không sợ không có quần áo thay.” Anh mang người vào phòng tắm, nói cho hắn bên nào là nước nóng nước lạnh, rồi lại trở ra phòng khách.
Lục Thành chưa từng gặp qua Bùi Quân trong bộ dáng chật vật như vậy. Cho dù là lúc trước chân hắn bị thương khi xảy ra tai nạn giao thông, Bùi Quân cũng rất trấn định. Lần này hắn vốn hẹn hò với Thẩm Lâm đi du lịch nước ngoài, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Thời gian Bùi Quân ở trong phòng tắm hơi lâu, chờ tới khi hắn ra ngoài thì cơm nóng trên bàn Lục Thành đã nguội. Anh bất đắc dĩ phải đi hâm nóng một lần nữa, Bùi Quân vừa lau tóc vừa đi đến bàn ăn.
“Hình như tôi quấy rầy anh ăn cơm?” Cảm xúc của hắn so với vừa rồi đã đỡ hơn nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Quân nhìn đến bộ dáng ở nhà của Lục Thành. Lục Thành thân là nhà thiết kế, luôn luôn có phong cách, bất kể trường hợp nào thì anh cũng ăn mặc rất khéo léo thậm chí làm cho người nhìn mắt sáng lên. Lục Thành trong trí nhớ của Bùi Quân đã mặc nhiều loại quần áo, đây là lần duy nhất hắn thấy anh mặc kiểu… tùy tiện vậy.
Thời tiết đầu tháng năm đã bắt đầu hơi oi bức nên Lục Thành ở nhà đều mặc quần đùi, không thể không nói dáng người anh rất tốt. Trên bàn cơm có nồi bốc hơi, trên TV đang chiếu trận bóng, Bùi Quân bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.
“Tuy rằng không thích hợp ăn lẩu vào mùa này nhưng là một người đàn ông độc thân nên anh hiểu đấy.” Lục Thành nhún vai rồi cười cười, “Như vậy là tiện nhất.” Anh cầm bát đũa đưa cho Bùi Quân, “Anh không ngại vì tôi đã ăn qua đi?”
Bùi Quân trực tiếp cầm đũa gắp đồ bỏ vào trong miệng, “Hương vị rất ngon, anh nêm cái gì vậy?”
“Chả có thứ gì đâu, chỉ cho vài gia vị bình thường vào cùng nấu lên mà thôi.”
“Có vẻ tay nghề của anh rất tốt.” Cuối cùng Bùi Quân cũng lộ ra nụ cười nhỏ.
Từ trong TV bỗng nhiên phát ra một tiếng hô kích động, bình luận viên hưng phấn tường thuật lại pha tiến cầu căng thẳng vừa nãy.
“Anh đang xem Champions League?”
“Khó có được ngày nghỉ, đúng lúc có thể xem bù mấy trận thi đấu bỏ lỡ lúc trước.”
“Tôi thích Barca.” Bùi Quân nói thản nhiên.
Lục Thành tựa vào lưng ghế dựa, “Thế nhưng đội vào bán kết lại là Manchester United.”
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Bùi Quân giải quyết bữa tối rất nhanh, trận bóng cũng vừa chấm dứt, hai người chuyển đến trên sô pha ngồi. Lục Thành cầm hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, ném một lon cho Bùi Quân, “Đồ uống có sẵn trong nhà.”
Bùi Quân cũng uống một ngụm, sau đó duỗi thân thể tựa vào trên sô pha, nói chậm rãi, “Hôm nay tôi ở sân bay đợi cậu ấy cả ngày. Cậu ấy không đến. Có lẽ một số việc đã không còn nằm trong phạm vi không chế của tôi nữa.”
Lời editor: Yooooo!!! Cuối cùng cũng xong giai đoạn với bạn trai Thẩm Lâm!!! Từ giờ trở đi tình cảm của hai người bắt đầu có những tiến triển yayyyyyy!!!!!!