“...... Hồ Hải đâu?” Ngày hôm sau bận công tác, buổi tối trở về hơi trễ, cũng chỉ thấy Vi Vi nhàn nhã ngồi ở trên sô pha uống trà hoa quả.
“Y nói muốn công tác, ta liền giới thiệu cho y.”
“Bậy bạ, y căn bản không hiểu tiếng Anh, này nữ nhân bậy bạ!”
Ước Hàn cầm chặt tay Vi Vi, hung tợn nhìn nữ nhân trước mặt này, phải biết rằng nữ nhân này trước kia bất kể cái gì đều làm được.
“Ngươi trảo ta đau nga Ước Hàn!” Vi Vi mất hứng muốn tránh thoát.
“Ta nói ngươi đang lừa một tiểu hài tử ba tuổi sao?! Y đang ở nơi nào lập tức mang ta đi! Nếu y có chuyện gì ngoài ý muốn! Ta sẽ giết ngươi!”
“Hảo hung!” Vi Vi sinh khí nhìn nhìn Ước Hàn, kích động như muốn long trời lỡ đất vậy.
----
Đi đến một quán bar, Ước Hàn gấp đến độ thiếu chút nữa xuyên qua cửa mà đi vào.
Quán bar đồng tính ---
“Ngươi dẫn y đến nơi này làm gì!” Mỗi ngày công tác đã muốn đủ giết chết hắn, còn phải đi ứng phó mấy loại tình huống này, y không muốn sống nữa chăng, này tiểu ba tuyệt không cẩn thận. Bất quá đêm qua là chính mình không đúng, nhưng nghĩ sao lại mang cái loại nữ nhân này tới nhà chứ. [dạy hư trẻ nhỏ]
Vừa mở cửa, một cỗ nồng đặc xì gà cùng rượu hương vị hỗn hợp xông vào mũi, Ước Hàn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hướng bên trong WC đi tìm người.
Mở cửa WC, tuy rằng các nam nhân cũng chưa mặc quần, nhưng là tựa hồ không có tìm được tiểu ba. Thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Oa lần nữa! Tiếp tục a!” Xa xa một nhóm người vây quanh lớn tiếng kêu to, tựa hồ có chuyện gì, Ước Hàn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, chạy nhanh chui đi qua.
Một nam nhân mặc trang phục nữ tiểu bạch thỏ đứng ở trên bàn cầm bình rượu vô cùng cao hứng uống, bên cạnh còn có một đại hãn đang sung sức banh miệng gào thét.
Tựa hồ trên bàn kia nếu là một nam nhân thoát y càng tốt hơn!
“Tiểu bạch thỏ, bạch lại bạch! Hai cái... Không đúng, sao chỉ có một lỗ tai nhỉ?! Lỗ tai kia của ta đâu!?” Ở trên bàn không phải ai khác, chính là Hồ Hải uống rượu đến mức nghiêng ngã mê mang đùa giỡn.
“A, nam nhân này quả nhiên là dụ thụ a, trang phục nữ tiểu bạch thỏ mặc trên người hắn nhìn thế nào cũng thấy thực thích hợp nga.” Vi Vi một bên trêu chọc một bên cảm thán dào dạt nói.
Lúc này đại hãn cười tủm tỉm ném xuống bình rượu, miệng nói tiếng Anh có chút không minh bạch, bắt lấy chân của Hồ Hải.
Hồ Hải thuận thế bị kéo xuống liền đặt mông ngồi ở trên bàn, mông phát đau làm cho Hồ Hải hơi có chút thanh tỉnh, nhu nhu mông, nhìn thoáng qua đại hãn ngay trước mặt.
Bởi vì đối với nam nhân có hứng thú, đại hãn Âu Châu dĩ nhiên đối với một nam nhân Trung Quốc như Hồ Hải càng có hứng gấp bội, lập tức giơ ngang cánh tay đem Hồ Hải kéo vào trong lòng, trong lúc đang chuẩn bị thân y thì đột nhiên một người nào đó dùng sức kéo hắn lại, bởi vì uống rượu mà đứng không vững lập tức ngã trên mặt đất, làm cho Hồ Hải cũng theo đó mà ngã xuống đè lên hắn.
Hồ Hải tuy người có chút nhỏ con, nhưng dù gì cũng là một nam nhân, trọng lượng không nhẹ, nằm phịch lên người đại hãn như vậy, khiến cho đại hãn một cái không xong, miệng liên tục ho khan nôn mửa rất nhiều.
Mọi người lập tức tản ra, Ước Hàn thừa dịp đó cho đại hãn một cái trọng quyền, làm cho hắn đau đến mức hôn mê nằm sõng soài trên sàn.
Chính mình sau đó mang theo Hồ Hải đang mơ mơ hồ hồ rời khỏi quán bar.
Thật vất vả đưa y ra ngoài, nhìn Hồ Hải đang vù vù ngủ say, Ước Hàn thực đau đầu.
Không thể như vậy được nữa, Mĩ Quốc không phải là nơi để tiểu ba ngốc có thể sinh sống, nhưng là chính mình cũng chẳng có tài cán gì, hắn cũng đã từng nghĩ tới sẽ đi Trung Quốc gây dựng sự nghiệp.
Nhưng đây là sản nghiệp của tổ phụ mẫu, nếu chính mình không có một chút địa vị vững vàng thì nên làm cái gì bây giờ. [uầy…anh ko tự tin a]
Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Hải tỉnh dậy liền cảm thấy đau đầu, biết ngày hôm qua đi làm công ở một nơi ăn mặc rất kỳ quái, nhưng là mọi người nói thực không sai, chính là cái kia rượu luôn làm cho người khác bại liệt a!
“Nước... Hồ...” Y muốn tìm Ước Hàn, nhưng là bên cạnh không có người, chỉ nhìn thấy một chén nước đã được đặt sẵn ở trên mặt bàn.
Hồ Hải đau đầu uống một chút nước, sau lại nằm phịch xuống giường ngủ tiếp.
Tới lúc tỉnh lại đã muốn nửa đêm, nhìn nhìn đồng hồ, lại quay sang nhìn nhìn cái giường trống trơn, Ước Hàn chưa về, Hồ Hải có điểm mê mang, nhưng là đầu của y vẫn còn đau, sờ sờ cái trán chính mình.
“Sinh bệnh rồi?! Khẳng định ngày hôm qua huyên rất hung [giỡn rất sung=.,=], ăn mặc quá ít!”
“Hồ...” Bệnh nhân thì cần phải có người khác quan tâm chăm sóc, y có chút nhớ nhung Hồ rồi. Lui người vào trong chăn nhưng cơ hồ cũng không làm cho y có cảm giác ấm áp.
Ước Hàn lúc này cũng không phải không muốn về nhà, vừa thu thập hảo một đống nôn mửa của tiểu ba, hắn đã bị một cuộc điện thoại khẩn cấp kêu đi, không đợi cho hắn đồng ý, liền mệnh hắn nhậm chức làm quản lí, nhưng lại phải xử lý từng chồng từng chồng văn kiện chất cao như núi, vốn định gọi điện thoại về nhà, kết quả điện thoại hắn lại hết tiền?! [Ta là ta mệt anh công này lắm nga]
“A…Chết tiệt!” Tiểu ba khẳng định sẽ rất lo lắng, chính mình liền cấp tốc xử lý văn kiện thật nhanh chóng, thật vất vả mới xong, nhìn nhìn lại thời gian, đã trưa ngày hôm sau mất rồi.
Vừa bước vào nhà liền cảm giác được có gì đó không thích hợp, liền hướng trong phòng đi tới, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền kinh hách nhảy dựng lên.
Hồ Hải vẻ mặt đỏ bừng ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên tường, nghe được thanh âm có người xuất hiện, liền quay đầu qua nhìn. Ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ. Bên miệng còn lộ vẻ nôn oẹ oẹ~
“Tiểu ba!!!!!!!!!!”
Một giờ sau, thầy thuốc lau lau kính mắt, nhìn Ước Hàn đang đứng cúi đầu nhận sai. [Phải úp mặt vô tường nữa=3=]
“Lần sau không được làm cho bệnh nhân nóng sốt đến mức hồ đồ! Còn có mấy loại chuyện này thỉnh không cần lãng phí thiết bị cấp cứu của bệnh viện!”
Ước Hàn nghĩ thật may mắn chỉ là phát sốt thôi, căn bản không có một chút khí lực nghe thầy thuốc giáo huấn câu sau.
Kéo lê chân đi đến phòng bệnh, nhìn tiểu ba đang truyền nước biển ngủ say sưa, yên tâm kéo ghế lại ngồi, nằm úp mặt bên cạnh giường, chưa tới một phút đồng hồ liền tiến vào mộng đẹp.
Một bên Hồ Hải, trong mộng tựa hồ mơ thấy cái gì, bởi vì phát sốt chưa lui, hô hấp còn có chút dồn dập.
“Hồ... Hồ...”
Tựa hồ quyết định cái gì Ước Hàn suy nghĩ vài phút, rốt cục ở ngày thứ tư, Hồ Hải trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh liền bị hắn đem về nhà tổ phụ mẫu.
“Y nói muốn công tác, ta liền giới thiệu cho y.”
“Bậy bạ, y căn bản không hiểu tiếng Anh, này nữ nhân bậy bạ!”
Ước Hàn cầm chặt tay Vi Vi, hung tợn nhìn nữ nhân trước mặt này, phải biết rằng nữ nhân này trước kia bất kể cái gì đều làm được.
“Ngươi trảo ta đau nga Ước Hàn!” Vi Vi mất hứng muốn tránh thoát.
“Ta nói ngươi đang lừa một tiểu hài tử ba tuổi sao?! Y đang ở nơi nào lập tức mang ta đi! Nếu y có chuyện gì ngoài ý muốn! Ta sẽ giết ngươi!”
“Hảo hung!” Vi Vi sinh khí nhìn nhìn Ước Hàn, kích động như muốn long trời lỡ đất vậy.
----
Đi đến một quán bar, Ước Hàn gấp đến độ thiếu chút nữa xuyên qua cửa mà đi vào.
Quán bar đồng tính ---
“Ngươi dẫn y đến nơi này làm gì!” Mỗi ngày công tác đã muốn đủ giết chết hắn, còn phải đi ứng phó mấy loại tình huống này, y không muốn sống nữa chăng, này tiểu ba tuyệt không cẩn thận. Bất quá đêm qua là chính mình không đúng, nhưng nghĩ sao lại mang cái loại nữ nhân này tới nhà chứ. [dạy hư trẻ nhỏ]
Vừa mở cửa, một cỗ nồng đặc xì gà cùng rượu hương vị hỗn hợp xông vào mũi, Ước Hàn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hướng bên trong WC đi tìm người.
Mở cửa WC, tuy rằng các nam nhân cũng chưa mặc quần, nhưng là tựa hồ không có tìm được tiểu ba. Thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Oa lần nữa! Tiếp tục a!” Xa xa một nhóm người vây quanh lớn tiếng kêu to, tựa hồ có chuyện gì, Ước Hàn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, chạy nhanh chui đi qua.
Một nam nhân mặc trang phục nữ tiểu bạch thỏ đứng ở trên bàn cầm bình rượu vô cùng cao hứng uống, bên cạnh còn có một đại hãn đang sung sức banh miệng gào thét.
Tựa hồ trên bàn kia nếu là một nam nhân thoát y càng tốt hơn!
“Tiểu bạch thỏ, bạch lại bạch! Hai cái... Không đúng, sao chỉ có một lỗ tai nhỉ?! Lỗ tai kia của ta đâu!?” Ở trên bàn không phải ai khác, chính là Hồ Hải uống rượu đến mức nghiêng ngã mê mang đùa giỡn.
“A, nam nhân này quả nhiên là dụ thụ a, trang phục nữ tiểu bạch thỏ mặc trên người hắn nhìn thế nào cũng thấy thực thích hợp nga.” Vi Vi một bên trêu chọc một bên cảm thán dào dạt nói.
Lúc này đại hãn cười tủm tỉm ném xuống bình rượu, miệng nói tiếng Anh có chút không minh bạch, bắt lấy chân của Hồ Hải.
Hồ Hải thuận thế bị kéo xuống liền đặt mông ngồi ở trên bàn, mông phát đau làm cho Hồ Hải hơi có chút thanh tỉnh, nhu nhu mông, nhìn thoáng qua đại hãn ngay trước mặt.
Bởi vì đối với nam nhân có hứng thú, đại hãn Âu Châu dĩ nhiên đối với một nam nhân Trung Quốc như Hồ Hải càng có hứng gấp bội, lập tức giơ ngang cánh tay đem Hồ Hải kéo vào trong lòng, trong lúc đang chuẩn bị thân y thì đột nhiên một người nào đó dùng sức kéo hắn lại, bởi vì uống rượu mà đứng không vững lập tức ngã trên mặt đất, làm cho Hồ Hải cũng theo đó mà ngã xuống đè lên hắn.
Hồ Hải tuy người có chút nhỏ con, nhưng dù gì cũng là một nam nhân, trọng lượng không nhẹ, nằm phịch lên người đại hãn như vậy, khiến cho đại hãn một cái không xong, miệng liên tục ho khan nôn mửa rất nhiều.
Mọi người lập tức tản ra, Ước Hàn thừa dịp đó cho đại hãn một cái trọng quyền, làm cho hắn đau đến mức hôn mê nằm sõng soài trên sàn.
Chính mình sau đó mang theo Hồ Hải đang mơ mơ hồ hồ rời khỏi quán bar.
Thật vất vả đưa y ra ngoài, nhìn Hồ Hải đang vù vù ngủ say, Ước Hàn thực đau đầu.
Không thể như vậy được nữa, Mĩ Quốc không phải là nơi để tiểu ba ngốc có thể sinh sống, nhưng là chính mình cũng chẳng có tài cán gì, hắn cũng đã từng nghĩ tới sẽ đi Trung Quốc gây dựng sự nghiệp.
Nhưng đây là sản nghiệp của tổ phụ mẫu, nếu chính mình không có một chút địa vị vững vàng thì nên làm cái gì bây giờ. [uầy…anh ko tự tin a]
Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Hải tỉnh dậy liền cảm thấy đau đầu, biết ngày hôm qua đi làm công ở một nơi ăn mặc rất kỳ quái, nhưng là mọi người nói thực không sai, chính là cái kia rượu luôn làm cho người khác bại liệt a!
“Nước... Hồ...” Y muốn tìm Ước Hàn, nhưng là bên cạnh không có người, chỉ nhìn thấy một chén nước đã được đặt sẵn ở trên mặt bàn.
Hồ Hải đau đầu uống một chút nước, sau lại nằm phịch xuống giường ngủ tiếp.
Tới lúc tỉnh lại đã muốn nửa đêm, nhìn nhìn đồng hồ, lại quay sang nhìn nhìn cái giường trống trơn, Ước Hàn chưa về, Hồ Hải có điểm mê mang, nhưng là đầu của y vẫn còn đau, sờ sờ cái trán chính mình.
“Sinh bệnh rồi?! Khẳng định ngày hôm qua huyên rất hung [giỡn rất sung=.,=], ăn mặc quá ít!”
“Hồ...” Bệnh nhân thì cần phải có người khác quan tâm chăm sóc, y có chút nhớ nhung Hồ rồi. Lui người vào trong chăn nhưng cơ hồ cũng không làm cho y có cảm giác ấm áp.
Ước Hàn lúc này cũng không phải không muốn về nhà, vừa thu thập hảo một đống nôn mửa của tiểu ba, hắn đã bị một cuộc điện thoại khẩn cấp kêu đi, không đợi cho hắn đồng ý, liền mệnh hắn nhậm chức làm quản lí, nhưng lại phải xử lý từng chồng từng chồng văn kiện chất cao như núi, vốn định gọi điện thoại về nhà, kết quả điện thoại hắn lại hết tiền?! [Ta là ta mệt anh công này lắm nga]
“A…Chết tiệt!” Tiểu ba khẳng định sẽ rất lo lắng, chính mình liền cấp tốc xử lý văn kiện thật nhanh chóng, thật vất vả mới xong, nhìn nhìn lại thời gian, đã trưa ngày hôm sau mất rồi.
Vừa bước vào nhà liền cảm giác được có gì đó không thích hợp, liền hướng trong phòng đi tới, vừa thấy cảnh tượng bên trong liền kinh hách nhảy dựng lên.
Hồ Hải vẻ mặt đỏ bừng ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên tường, nghe được thanh âm có người xuất hiện, liền quay đầu qua nhìn. Ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ. Bên miệng còn lộ vẻ nôn oẹ oẹ~
“Tiểu ba!!!!!!!!!!”
Một giờ sau, thầy thuốc lau lau kính mắt, nhìn Ước Hàn đang đứng cúi đầu nhận sai. [Phải úp mặt vô tường nữa=3=]
“Lần sau không được làm cho bệnh nhân nóng sốt đến mức hồ đồ! Còn có mấy loại chuyện này thỉnh không cần lãng phí thiết bị cấp cứu của bệnh viện!”
Ước Hàn nghĩ thật may mắn chỉ là phát sốt thôi, căn bản không có một chút khí lực nghe thầy thuốc giáo huấn câu sau.
Kéo lê chân đi đến phòng bệnh, nhìn tiểu ba đang truyền nước biển ngủ say sưa, yên tâm kéo ghế lại ngồi, nằm úp mặt bên cạnh giường, chưa tới một phút đồng hồ liền tiến vào mộng đẹp.
Một bên Hồ Hải, trong mộng tựa hồ mơ thấy cái gì, bởi vì phát sốt chưa lui, hô hấp còn có chút dồn dập.
“Hồ... Hồ...”
Tựa hồ quyết định cái gì Ước Hàn suy nghĩ vài phút, rốt cục ở ngày thứ tư, Hồ Hải trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh liền bị hắn đem về nhà tổ phụ mẫu.