Sau khi Yến Thiếu Trăn trở về Bắc Kinh, Du Phong Thành chuyển vào ký túc của Trần Tĩnh.
Nửa năm trôi qua, trong ký túc xá của hắn rốt cục lại có dáng hình và thanh âm của một người khác ngoại trừ hắn, nhưng hắn biết đó không phải Bạch Tân Vũ.
Hắn trưởng thành từ cùng một đội với Trần Tĩnh, quan hệ của hai người vẫn rất thân thiết, song lúc mới đầu, Du Phong Thành lại rất ít khi nói chuyện, nhất là phàm khi Trần Tĩnh nhắc tới Bạch Tân Vũ, Du Phong Thành sẽ ngay lập tức lặng im.
Song dần dần, Du Phong Thành bắt đầu chủ động nhắc tới Bạch Tân Vũ, dù chỉ là cùng Trần Tĩnh tâm sự chuyện trước đây bọn họ ở trại tân binh hay trong đại đội cũ. Trần Tĩnh là người duy nhất trong Báo Tuyết có thể cùng hắn trò chuyện về Bạch Tân Vũ, hắn cần một người giúp hắn nhớ về Bạch Tân Vũ một cách tỉ mỉ, từng chút một, lúc đó trái tim băng hoại của hắn sẽ cảm nhận được một tia tình cảm ấm áp, dù chỉ là nghe được cái tên ấy vang lên trong màng nhĩ từ miệng một người khác. Hắn cần Trần Tĩnh thường xuyên nhắc nhở, rằng Bạch Tân Vũ không biến mất trong thế giới của hắn, bọn họ chỉ không ở cùng một chỗ mà thôi.
Một ngày, Du Phong Thành thấy Trần Tĩnh đang may vá cái gì đó, hắn liếc một cái, phát hiện Trần Tĩnh đang thêu tên lên áo lót, hắn nhớ tới không ít đàn anh trong Báo Tuyết đều có truyền thống này, thêu tên người thân yêu nhất của mình lên ngực trái của áo lót, vừa có thể ký thác nhớ thương, vừa là một loại cầu phúc.
Nhắc tới những lần thi hành nhiệm vụ của Báo Tuyết đại đội, lần nào cũng vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, những cái tên chuệch choạc này chính là phần mềm mại nhất trong nội tâm sắt đá của các chiến sĩ, khích lệ bọn họ sống sót.
Trần Tĩnh nhìn hắn một cái, “Tôi vá tên cha mẹ mình.”
Du Phong Thành gật đầu, “Cho tôi mượn kim chỉ.”
Trần Tĩnh ném gói kim chỉ cho hắn.
Hắn lấy áo lót của mình ra, ngón tay thon dài vuốt ve nơi ngực trái. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên khi bản thân thấy các đàn anh làm như vậy, còn cảm thấy như thế có hơi ẻo lả, nhưng giờ hắn đã hiểu, khi người ta nhớ thương một người muốn chết rồi mà không có cách nào ôm vào lòng, thực sự phải tìm cái gì đó để làm dịu đi một tia thương nhớ, bằng không khi nỗi nhớ quá khủng khiếp, sẽ có thể ép người ta đến tan vỡ.
Trần Tĩnh hỏi: “Cậu định vá tên ai?”
Du Phong Thành không trả lời, luồn chỉ, trước tiên hắn vá một chữ “Bạch” đơn giản, xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực nhìn như bị tách rời ra, Du Phong Thành nhìn chữ kia, cảm giác hốc mũi cay cay. Hắn hít sâu một hơi, tê liệt tựa lưng trên ghế, trừng mắt mà nhìn trần nhà.
Trần Tĩnh bước tới, nhác thấy chữ “Bạch”, “Một chữ có 5 nét thôi mà cậu thêu thế nào ra vặn vẹo như vầy, chữ “Tân” chắc chắn sẽ bị cậu sẽ kéo đến tận bụng luôn.”
Du Phong Thành dời ánh mắt về phía anh ta, “Tiểu đội trưởng, tôi muốn trở về tìm anh ấy ngay lập tức.”
“Lập tức thì không được, thường thường cứ nhập ngũ 2 năm là sẽ được nghỉ phép về thăm người thân, đợi đến Tết rồi về.”
Du Phong Thành cười khổ một tiếng, “Còn 2 tháng cơ…”
Trần Tĩnh vỗ vai hắn cái bộp, “Tân Vũ gửi không ít tiền cho gia đình anh Triệu cùng Kim Điêu.”
“Tôi biết.”
Trần Tĩnh than: “Tôi đi bộ đội nhiều năm như thế rồi, cậu ta là binh sĩ vượt ngoài dự liệu của tôi nhất, từ ngày cậu ấy nhập ngũ đến bây giờ quả thật giống như được nấu ra rồi đúc lại vậy, nhưng ngẫm kỹ một chút thì, có cậu ta của ngày hôm nay, cũng bởi vì cậu ta vốn thiện lương, bản thân lại sẵn có tiềm lực, quân ngũ đã kích thích cậu ấy, cậu ta cũng quay lại đền đáp quân ngũ, cậu ta thật sự là một người vô cùng đặc biệt, tôi tiếp xúc với người như thế một lần thì sẽ không thể nào quên được.”
Du Phong Thành gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Nói thêm một chút nữa đi.” Kể thêm một chút nữa những chuyện về Bạch Tân Vũ, tốt nhất là có thể khiến cho con người Bạch Tân Vũ tràn ngập toàn bộ tư duy và sinh hoạt của hắn, khiến hắn cảm giác rằng Bạch Tân Vũ đang ở xung quanh mình.
Lễ mừng năm mới, hắn xin phép về thăm người thân, vội vã mà trở về, hắn không về nhà, vừa đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi sơ sơ đã thẳng tiến đến công ty mà Bạch Tân Vũ đang làm việc.
Hơn nửa năm đó tuy hắn không nhìn thấy Bạch Tân Vũ, nhưng lại biết được không ít thông tin về tình hình gần đây của Bạch Tân Vũ. Hắn tìm được xe của Bạch Tân Vũ ở bãi đỗ, yên lặng đứng chờ cách đó không xa.
Gần giờ tan tầm, Bạch Tân Vũ xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Trong chớp mắt Du Phong Thành nhìn thấy cậu, trái tim đột nhiên bị níu chặt.
Hơn nửa năm không gặp, da dẻ Bạch Tân Vũ trắng lên không ít, tóc cũng dài ra một chút so với trước đây, nhưng bước đi như có gió và anh khí giữa hai lông mày đã hoàn toàn sáp nhập vào khí chất của cậu, không thay đổi chút nào so với lúc cậu còn trong quân ngũ, vẫn chói mắt như thế.
Du Phong Thành siết chặt tay, người mà hắn thương nhớ ngày đêm chỉ cách hắn gần đến như vậy, song hắn lại chẳng có dũng khí xông lên, hắn nhẫn nhịn, lặng lẽ bám theo sau Bạch Tân Vũ.
Từ bả vai hơi hơi cứng lại của cậu, hắn đoán được Bạch Tân Vũ đã phát hiện có người theo dõi, hắn biết động tác của mình không cẩn thận, hắn thậm chí còn cảm thấy rằng toàn bộ bãi đỗ xe đều là tiếng trái tim mình kịch liệt vang vọng.
Lúc đi qua một cái cột, Bạch Tân Vũ chợt xoay người lại, nhấc chân đá tới.
Du Phong Thành đã sớm có chuẩn bị, nghiên đầu tránh thoát. Ánh mắt của hắn khóa chết trên người Bạch Tân Vũ, dùng loại chuyên chú như muốn đem người nuốt vào bụng mà nhìn cậu chăm chăm.
Sắc mặt Bạch Tân Vũ rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lại hiện lên vẻ kinh ngạc, khó hiểu, rồi cuối cùng quy về thờ ơ.
Du Phong Thành cảm thấy lòng đau như cắt. Biểu hiện ra ngoài lại vờ như rất bình tĩnh, chỉ có tự hắn mới biết, giây tiếp theo trái tim của hắn sẽ nổ tung, mỗi một tế bào trong cơ thể đều khát vọng con người ở trước mắt, hắn muốn ôm chặt lấy Bạch Tân Vũ, thật chặt,….không buông ra nữa.
Dưới sự dây dưa của hắn, Bạch Tân Vũ cũng miễn cưỡng đồng ý đi ăn với hắn. Trong đầu hắn lúc đó loạn thành một đoàn, nhưng hắn cứ luôn nhắc nhở bản thân từng giây từng phút, rằng hắn phải biểu hiện ra giống với một Du Phong Thành mà Bạch Tân Vũ từng thích.
Bữa cơm kia, bọn họ nói rất nhiều, nhưng dù hắn có thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình đến như thế nào, Bạch Tân Vũ cũng không tin. Thực ra hắn đã sớm đoán được rằng kết quả sẽ như vậy, chuyện hắn làm trên núi Côn Lôn, làm sao có thể khiến người ta tha thứ đơn giản như thế.
Một bữa cơm kết thúc trong khó chịu, Bạch Tân Vũ đi rồi, ý nghĩ cố gắng giả bộ của Du Phong Thành không chống đỡ nổi nữa, hắn dõi theo chiếc xe đang nhanh chóng mất dạng của Bạch Tân Vũ, cảm thấy toàn bộ không gian đều vặn vẹo trước mắt mình.
Bởi vì Bạch Tân Vũ xuất hiện, hắn mới có thể minh bạch những suy nghĩ mơ hồ của mình với Hoắc Kiều, Bạch Tân Vũ dạy hắn biết thế nào là chân chính thích một người, ngọt ngào, ghen tuông, lo lắng, xót xa, trách nhiệm, đau khổ, nhớ thương, tuyệt vọng, những thứ này đều là Bạch Tân Vũ khiến hắn cảm nhận được, đời này, không có bất kỳ ai chỉ dùng một câu nói, một ánh mắt mà có thể xuyên thấu trái tim hắn như vậy được nữa.
Song lúc hắn hiểu thì đã quá muộn, nếu như hắn có thể sớm nhìn thấu lòng mình, có phải hết thảy mọi chuyện sẽ khác đi chăng? Hiện tại, Bạch Tân Vũ đã hoàn toàn đoạn tuyệt với hắn một khoảng rất xa, hắn không biết mình phải đạp đổ bao nhiêu bức tường mới có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
Song cho dù trước mắt hắn có là một ngọn núi, hắn cũng nhất định sẽ trèo qua.
Kỳ nghỉ của hắn ngắn ngủi, rất nhanh, hắn phải quay về Báo Tuyết đại đội. Huấn luyện, học tập, làm nhiệm vụ, cuộc sống cứ diễn ra bất biến như vậy, hắn ở đó đếm thời gian qua, hắn phải về Bắc Kinh đến trường, hắn muốn cố gắng tới gần nơi có Bạch Tân Vũ nhất.
Đêm trước khi rời khỏi Báo Tuyết, hắn bị thương trong khi làm nhiệm vụ, hít phải khí độc vào phổi, nằm trong bệnh viện mất một tháng.
Trải qua nhiều đợt lọc phổi và vật lý trị liệu thống khổ, không chỉ một lần hắn nhớ lại bên vai bị thương của Bạch Tân Vũ, khi cậu nằm trên giường bệnh nửa tháng.
Trước đây lúc hắn mang Bạch Tân Vũ vào Báo Tuyết đại đội, hắn vẫn không ngừng đấu tranh, một bên, là tâm tư của bản thân và khát vọng đối với Bạch Tân Vũ, bên còn lại, là nỗi lo lắng cho an nguy của Bạch Tân Vũ, sau khi Bạch Tân Vũ vượt qua vòng khảo nghiệm tâm lý trở thành một thành viên chính thức của Báo Tuyết, hắn đã từng âm thầm thề, chỉ cần mình có thể cử động, quyết không để Bạch Tân Vũ bị thương. Nhưng cuối cùng vẫn là Bạch Tân Vũ bảo vệ hắn, mà hắn lại….
Hổ thẹn cùng đau khổ còn khiến hắn tuyệt vọng hơn so với thương tích trên cơ thể, hắn cầm điện thoại, kết nối với số điện thoại của Bạch Tân Vũ nhiều lần, chỉ hi vọng có thể nghe được một chút thanh âm quen thuộc, nhưng thứ hắn nghe được không phải lời cự tuyệt, mà là những tiếng tút tút, thật dài, khiến lòng người vỡ nát.
Khi hắn cô độc nằm trên giường bệnh, hắn biết so với khỏe lại, so với bất cứ điều gì trên thế gian, thứ hắn muốn nhất chỉ là Bạch Tân Vũ xuất hiện trước mặt mình, dù chỉ là hờ hững mà buông một câu, “Mong cậu sớm ngày khỏe lại.” Theo thời gian trôi qua, hổ thẹn và nhớ thương của hắn đối với cậu ngày càng tăng lên, hắn biết mình không thể ra chiến trường được nữa, trong lòng hắn có quá nhiều ràng buộc, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là trở lại bên cạnh Bạch Tân Vũ, mỗi một ngày ở nơi đây đối với hắn mà nói đều là dằn vặt, cho dù như thế, hắn tình nguyện chịu dằn vặt ở nơi nào gần kề Bạch Tân Vũ thêm một chút.
Không lâu sau khi hắn xuất viện, hắn biết chuyện Bạch Tân Vũ tới Urumchi từ chỗ thám tử tư, dường như là đi khảo sát với anh trai của cậu. Ngày đó Trần Tĩnh xin nghỉ, hắn biết rằng nhất định là đi gặp Bạch Tân Vũ, vì vậy hắn lặng lẽ bám theo.
Ngày đó thực ra hắn chỉ muốn đứng nhìn từ xa, song hắn vẫn tưởng tượng nếu bản thân đột nhiên xuất hiện, Bạch Tân Vũ sẽ nói gì nhỉ, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, đã khiến trái tim hắn run rẩy. Nhưng Bạch Tân Vũ phát sốt, lảo đảo ở lối đi bộ nguy hiểm như vậy, hắn đành đưa người về khách sạn.
Hắn trực chờ ở bên giường Bạch Tân Vũ thật lâu, đại khái đó chính là những giây phút hắn cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất từ khi bọn họ rạn nứt trên núi Côn Lôn cho tới nay, hắn cứ ngồi im không nhúc nhích, ngắm nghía khuôn mặt đang ngủ của Bạch Tân Vũ, một lần lại một lần, cẩn thận đến mức có thể vẽ được hình dạng lông mi của cậu ở trong đầu. Hắn hôn đôi môi mềm mại, hơi ấm quen thuộc tỏa ra khiến máu hắn sôi trào, hắn vô cùng hi vọng bọn họ có thể trở lại lúc ban đầu, Bạch Tân Vũ khi đó sẽ mở mắt cười với hắn, nũng nịu với hắn như trước.
Cuối cùng hắn bị anh họ của Bạch Tân Vũ đuổi ra ngoài, gã đàn ông khiến hắn đố kị muôn phần kia, trong mắt hắn, y thậm chí còn khiến hắn lo lắng hơn cả Yến Thiếu Trăn.
Sau khi rời khách sạn, hắn đến bar, chẳng quan tâm thương thế chưa lành, uống say không biết trời chăng gì nữa.
Trước nay hắn tuổi trẻ khinh cuồng, cảm giác mình chẳng sợ cái gì, giờ đây hắn mới hiểu được, chỉ khi đáy lòng không có bất kỳ người nào khiến ta yêu thương, mới có thể thực sự không hề biết sợ, bằng không ai cũng đều có thể yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người ngủ ngon~
Nửa năm trôi qua, trong ký túc xá của hắn rốt cục lại có dáng hình và thanh âm của một người khác ngoại trừ hắn, nhưng hắn biết đó không phải Bạch Tân Vũ.
Hắn trưởng thành từ cùng một đội với Trần Tĩnh, quan hệ của hai người vẫn rất thân thiết, song lúc mới đầu, Du Phong Thành lại rất ít khi nói chuyện, nhất là phàm khi Trần Tĩnh nhắc tới Bạch Tân Vũ, Du Phong Thành sẽ ngay lập tức lặng im.
Song dần dần, Du Phong Thành bắt đầu chủ động nhắc tới Bạch Tân Vũ, dù chỉ là cùng Trần Tĩnh tâm sự chuyện trước đây bọn họ ở trại tân binh hay trong đại đội cũ. Trần Tĩnh là người duy nhất trong Báo Tuyết có thể cùng hắn trò chuyện về Bạch Tân Vũ, hắn cần một người giúp hắn nhớ về Bạch Tân Vũ một cách tỉ mỉ, từng chút một, lúc đó trái tim băng hoại của hắn sẽ cảm nhận được một tia tình cảm ấm áp, dù chỉ là nghe được cái tên ấy vang lên trong màng nhĩ từ miệng một người khác. Hắn cần Trần Tĩnh thường xuyên nhắc nhở, rằng Bạch Tân Vũ không biến mất trong thế giới của hắn, bọn họ chỉ không ở cùng một chỗ mà thôi.
Một ngày, Du Phong Thành thấy Trần Tĩnh đang may vá cái gì đó, hắn liếc một cái, phát hiện Trần Tĩnh đang thêu tên lên áo lót, hắn nhớ tới không ít đàn anh trong Báo Tuyết đều có truyền thống này, thêu tên người thân yêu nhất của mình lên ngực trái của áo lót, vừa có thể ký thác nhớ thương, vừa là một loại cầu phúc.
Nhắc tới những lần thi hành nhiệm vụ của Báo Tuyết đại đội, lần nào cũng vô cùng hung hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, những cái tên chuệch choạc này chính là phần mềm mại nhất trong nội tâm sắt đá của các chiến sĩ, khích lệ bọn họ sống sót.
Trần Tĩnh nhìn hắn một cái, “Tôi vá tên cha mẹ mình.”
Du Phong Thành gật đầu, “Cho tôi mượn kim chỉ.”
Trần Tĩnh ném gói kim chỉ cho hắn.
Hắn lấy áo lót của mình ra, ngón tay thon dài vuốt ve nơi ngực trái. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên khi bản thân thấy các đàn anh làm như vậy, còn cảm thấy như thế có hơi ẻo lả, nhưng giờ hắn đã hiểu, khi người ta nhớ thương một người muốn chết rồi mà không có cách nào ôm vào lòng, thực sự phải tìm cái gì đó để làm dịu đi một tia thương nhớ, bằng không khi nỗi nhớ quá khủng khiếp, sẽ có thể ép người ta đến tan vỡ.
Trần Tĩnh hỏi: “Cậu định vá tên ai?”
Du Phong Thành không trả lời, luồn chỉ, trước tiên hắn vá một chữ “Bạch” đơn giản, xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực nhìn như bị tách rời ra, Du Phong Thành nhìn chữ kia, cảm giác hốc mũi cay cay. Hắn hít sâu một hơi, tê liệt tựa lưng trên ghế, trừng mắt mà nhìn trần nhà.
Trần Tĩnh bước tới, nhác thấy chữ “Bạch”, “Một chữ có 5 nét thôi mà cậu thêu thế nào ra vặn vẹo như vầy, chữ “Tân” chắc chắn sẽ bị cậu sẽ kéo đến tận bụng luôn.”
Du Phong Thành dời ánh mắt về phía anh ta, “Tiểu đội trưởng, tôi muốn trở về tìm anh ấy ngay lập tức.”
“Lập tức thì không được, thường thường cứ nhập ngũ 2 năm là sẽ được nghỉ phép về thăm người thân, đợi đến Tết rồi về.”
Du Phong Thành cười khổ một tiếng, “Còn 2 tháng cơ…”
Trần Tĩnh vỗ vai hắn cái bộp, “Tân Vũ gửi không ít tiền cho gia đình anh Triệu cùng Kim Điêu.”
“Tôi biết.”
Trần Tĩnh than: “Tôi đi bộ đội nhiều năm như thế rồi, cậu ta là binh sĩ vượt ngoài dự liệu của tôi nhất, từ ngày cậu ấy nhập ngũ đến bây giờ quả thật giống như được nấu ra rồi đúc lại vậy, nhưng ngẫm kỹ một chút thì, có cậu ta của ngày hôm nay, cũng bởi vì cậu ta vốn thiện lương, bản thân lại sẵn có tiềm lực, quân ngũ đã kích thích cậu ấy, cậu ta cũng quay lại đền đáp quân ngũ, cậu ta thật sự là một người vô cùng đặc biệt, tôi tiếp xúc với người như thế một lần thì sẽ không thể nào quên được.”
Du Phong Thành gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Nói thêm một chút nữa đi.” Kể thêm một chút nữa những chuyện về Bạch Tân Vũ, tốt nhất là có thể khiến cho con người Bạch Tân Vũ tràn ngập toàn bộ tư duy và sinh hoạt của hắn, khiến hắn cảm giác rằng Bạch Tân Vũ đang ở xung quanh mình.
Lễ mừng năm mới, hắn xin phép về thăm người thân, vội vã mà trở về, hắn không về nhà, vừa đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi sơ sơ đã thẳng tiến đến công ty mà Bạch Tân Vũ đang làm việc.
Hơn nửa năm đó tuy hắn không nhìn thấy Bạch Tân Vũ, nhưng lại biết được không ít thông tin về tình hình gần đây của Bạch Tân Vũ. Hắn tìm được xe của Bạch Tân Vũ ở bãi đỗ, yên lặng đứng chờ cách đó không xa.
Gần giờ tan tầm, Bạch Tân Vũ xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Trong chớp mắt Du Phong Thành nhìn thấy cậu, trái tim đột nhiên bị níu chặt.
Hơn nửa năm không gặp, da dẻ Bạch Tân Vũ trắng lên không ít, tóc cũng dài ra một chút so với trước đây, nhưng bước đi như có gió và anh khí giữa hai lông mày đã hoàn toàn sáp nhập vào khí chất của cậu, không thay đổi chút nào so với lúc cậu còn trong quân ngũ, vẫn chói mắt như thế.
Du Phong Thành siết chặt tay, người mà hắn thương nhớ ngày đêm chỉ cách hắn gần đến như vậy, song hắn lại chẳng có dũng khí xông lên, hắn nhẫn nhịn, lặng lẽ bám theo sau Bạch Tân Vũ.
Từ bả vai hơi hơi cứng lại của cậu, hắn đoán được Bạch Tân Vũ đã phát hiện có người theo dõi, hắn biết động tác của mình không cẩn thận, hắn thậm chí còn cảm thấy rằng toàn bộ bãi đỗ xe đều là tiếng trái tim mình kịch liệt vang vọng.
Lúc đi qua một cái cột, Bạch Tân Vũ chợt xoay người lại, nhấc chân đá tới.
Du Phong Thành đã sớm có chuẩn bị, nghiên đầu tránh thoát. Ánh mắt của hắn khóa chết trên người Bạch Tân Vũ, dùng loại chuyên chú như muốn đem người nuốt vào bụng mà nhìn cậu chăm chăm.
Sắc mặt Bạch Tân Vũ rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lại hiện lên vẻ kinh ngạc, khó hiểu, rồi cuối cùng quy về thờ ơ.
Du Phong Thành cảm thấy lòng đau như cắt. Biểu hiện ra ngoài lại vờ như rất bình tĩnh, chỉ có tự hắn mới biết, giây tiếp theo trái tim của hắn sẽ nổ tung, mỗi một tế bào trong cơ thể đều khát vọng con người ở trước mắt, hắn muốn ôm chặt lấy Bạch Tân Vũ, thật chặt,….không buông ra nữa.
Dưới sự dây dưa của hắn, Bạch Tân Vũ cũng miễn cưỡng đồng ý đi ăn với hắn. Trong đầu hắn lúc đó loạn thành một đoàn, nhưng hắn cứ luôn nhắc nhở bản thân từng giây từng phút, rằng hắn phải biểu hiện ra giống với một Du Phong Thành mà Bạch Tân Vũ từng thích.
Bữa cơm kia, bọn họ nói rất nhiều, nhưng dù hắn có thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình đến như thế nào, Bạch Tân Vũ cũng không tin. Thực ra hắn đã sớm đoán được rằng kết quả sẽ như vậy, chuyện hắn làm trên núi Côn Lôn, làm sao có thể khiến người ta tha thứ đơn giản như thế.
Một bữa cơm kết thúc trong khó chịu, Bạch Tân Vũ đi rồi, ý nghĩ cố gắng giả bộ của Du Phong Thành không chống đỡ nổi nữa, hắn dõi theo chiếc xe đang nhanh chóng mất dạng của Bạch Tân Vũ, cảm thấy toàn bộ không gian đều vặn vẹo trước mắt mình.
Bởi vì Bạch Tân Vũ xuất hiện, hắn mới có thể minh bạch những suy nghĩ mơ hồ của mình với Hoắc Kiều, Bạch Tân Vũ dạy hắn biết thế nào là chân chính thích một người, ngọt ngào, ghen tuông, lo lắng, xót xa, trách nhiệm, đau khổ, nhớ thương, tuyệt vọng, những thứ này đều là Bạch Tân Vũ khiến hắn cảm nhận được, đời này, không có bất kỳ ai chỉ dùng một câu nói, một ánh mắt mà có thể xuyên thấu trái tim hắn như vậy được nữa.
Song lúc hắn hiểu thì đã quá muộn, nếu như hắn có thể sớm nhìn thấu lòng mình, có phải hết thảy mọi chuyện sẽ khác đi chăng? Hiện tại, Bạch Tân Vũ đã hoàn toàn đoạn tuyệt với hắn một khoảng rất xa, hắn không biết mình phải đạp đổ bao nhiêu bức tường mới có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
Song cho dù trước mắt hắn có là một ngọn núi, hắn cũng nhất định sẽ trèo qua.
Kỳ nghỉ của hắn ngắn ngủi, rất nhanh, hắn phải quay về Báo Tuyết đại đội. Huấn luyện, học tập, làm nhiệm vụ, cuộc sống cứ diễn ra bất biến như vậy, hắn ở đó đếm thời gian qua, hắn phải về Bắc Kinh đến trường, hắn muốn cố gắng tới gần nơi có Bạch Tân Vũ nhất.
Đêm trước khi rời khỏi Báo Tuyết, hắn bị thương trong khi làm nhiệm vụ, hít phải khí độc vào phổi, nằm trong bệnh viện mất một tháng.
Trải qua nhiều đợt lọc phổi và vật lý trị liệu thống khổ, không chỉ một lần hắn nhớ lại bên vai bị thương của Bạch Tân Vũ, khi cậu nằm trên giường bệnh nửa tháng.
Trước đây lúc hắn mang Bạch Tân Vũ vào Báo Tuyết đại đội, hắn vẫn không ngừng đấu tranh, một bên, là tâm tư của bản thân và khát vọng đối với Bạch Tân Vũ, bên còn lại, là nỗi lo lắng cho an nguy của Bạch Tân Vũ, sau khi Bạch Tân Vũ vượt qua vòng khảo nghiệm tâm lý trở thành một thành viên chính thức của Báo Tuyết, hắn đã từng âm thầm thề, chỉ cần mình có thể cử động, quyết không để Bạch Tân Vũ bị thương. Nhưng cuối cùng vẫn là Bạch Tân Vũ bảo vệ hắn, mà hắn lại….
Hổ thẹn cùng đau khổ còn khiến hắn tuyệt vọng hơn so với thương tích trên cơ thể, hắn cầm điện thoại, kết nối với số điện thoại của Bạch Tân Vũ nhiều lần, chỉ hi vọng có thể nghe được một chút thanh âm quen thuộc, nhưng thứ hắn nghe được không phải lời cự tuyệt, mà là những tiếng tút tút, thật dài, khiến lòng người vỡ nát.
Khi hắn cô độc nằm trên giường bệnh, hắn biết so với khỏe lại, so với bất cứ điều gì trên thế gian, thứ hắn muốn nhất chỉ là Bạch Tân Vũ xuất hiện trước mặt mình, dù chỉ là hờ hững mà buông một câu, “Mong cậu sớm ngày khỏe lại.” Theo thời gian trôi qua, hổ thẹn và nhớ thương của hắn đối với cậu ngày càng tăng lên, hắn biết mình không thể ra chiến trường được nữa, trong lòng hắn có quá nhiều ràng buộc, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là trở lại bên cạnh Bạch Tân Vũ, mỗi một ngày ở nơi đây đối với hắn mà nói đều là dằn vặt, cho dù như thế, hắn tình nguyện chịu dằn vặt ở nơi nào gần kề Bạch Tân Vũ thêm một chút.
Không lâu sau khi hắn xuất viện, hắn biết chuyện Bạch Tân Vũ tới Urumchi từ chỗ thám tử tư, dường như là đi khảo sát với anh trai của cậu. Ngày đó Trần Tĩnh xin nghỉ, hắn biết rằng nhất định là đi gặp Bạch Tân Vũ, vì vậy hắn lặng lẽ bám theo.
Ngày đó thực ra hắn chỉ muốn đứng nhìn từ xa, song hắn vẫn tưởng tượng nếu bản thân đột nhiên xuất hiện, Bạch Tân Vũ sẽ nói gì nhỉ, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, đã khiến trái tim hắn run rẩy. Nhưng Bạch Tân Vũ phát sốt, lảo đảo ở lối đi bộ nguy hiểm như vậy, hắn đành đưa người về khách sạn.
Hắn trực chờ ở bên giường Bạch Tân Vũ thật lâu, đại khái đó chính là những giây phút hắn cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất từ khi bọn họ rạn nứt trên núi Côn Lôn cho tới nay, hắn cứ ngồi im không nhúc nhích, ngắm nghía khuôn mặt đang ngủ của Bạch Tân Vũ, một lần lại một lần, cẩn thận đến mức có thể vẽ được hình dạng lông mi của cậu ở trong đầu. Hắn hôn đôi môi mềm mại, hơi ấm quen thuộc tỏa ra khiến máu hắn sôi trào, hắn vô cùng hi vọng bọn họ có thể trở lại lúc ban đầu, Bạch Tân Vũ khi đó sẽ mở mắt cười với hắn, nũng nịu với hắn như trước.
Cuối cùng hắn bị anh họ của Bạch Tân Vũ đuổi ra ngoài, gã đàn ông khiến hắn đố kị muôn phần kia, trong mắt hắn, y thậm chí còn khiến hắn lo lắng hơn cả Yến Thiếu Trăn.
Sau khi rời khách sạn, hắn đến bar, chẳng quan tâm thương thế chưa lành, uống say không biết trời chăng gì nữa.
Trước nay hắn tuổi trẻ khinh cuồng, cảm giác mình chẳng sợ cái gì, giờ đây hắn mới hiểu được, chỉ khi đáy lòng không có bất kỳ người nào khiến ta yêu thương, mới có thể thực sự không hề biết sợ, bằng không ai cũng đều có thể yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người ngủ ngon~