Tháng bảy đương giữa mùa hè, Du Phong Thành rời khỏi Báo Tuyết đại đội, trở về nhà. Hắn chẳng ở nhà được quá một này, đặt hành lý xuống đã tót đi Bắc Kinh.
Hắn gọi điện thoại cho Bạch Tân Vũ, nhưng Bạch Tân Vũ cũng chẳng chào đón hắn trở về, có lẽ cứ bị cự tuyệt một lần rồi lại một lần như thế, có đôi khi hắn cảm thấy mình đã trơ lì, hắn mang theo một đống đặc sản, trực tiếp đến nhà Bạch Tân Vũ.
Mẹ của Bạch Tân Vũ nhiệt tình tiếp đãi hắn. Hắn quan sát người phụ nữ rộng rãi lại nhiệt tình này, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, Bạch Tân Vũ rất giống mẹ mình, thích cười, có hơi đơn thuần, lại có chút duyên dáng ý nhị không hiển lộ ra ngoài,
Tan tầm Bạch Tân Vũ về nhà, lúc nhìn thấy hắn thì mặt mày hết xanh lại trắng, hắn lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nếu như không phải do địa điểm không thích hợp, hắn thầm nghĩ hung hăng đè Bạch Tân Vũ lên tường, dùng sức mà hôn, dường như chẳng còn gì có thể hoàn toàn phát tiết nỗi nhớ thương của hắn đối với con người này, đứng ở xa xa, khắc chế mà nhìn, lại càng không thể.
Lúc ở vườn sau nhà Bạch Tân Vũ, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều, thậm chí còn lần đầu tiên trần trụi mà đàm luận về những chuyện xảy ra ở núi Côn Lôn giữa thanh thiên bạch nhật, ngó thấy nỗi xót xa không tài nào xóa đi trong đôi mắt Bạch Tân Vũ, nghe vào những ngôn từ chua ngoa, Du Phong Thành lại có loại vui vẻ tự ngược, đáng đời hắn lắm, đều là hắn nên chịu, nhưng cho dù giữa hai người lúc đó có bao nhiêu nghi ngờ và oán hận, cho dù gặp phải sự cự tuyệt lạnh lùng đến nhường nào, hắn cũng sẽ không buông tay, đời này Bạch Tân Vũ nhất định phải là của hắn.
Hôm đó cơm nước xong, Bạch Tân Vũ tiễn hắn tận cửa, muốn hắn không xuất hiện nữa. Hắn ngắm khuôn mặt quen thuộc của Bạch Tân Vũ, đáy lòng rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười, thực ra chỉ cần Bạch Tân Vũ đâm chọc thêm vài nhát nữa thôi, hết thảy vẻ tự tin mà hắn ngụy tạo sẽ hoàn toàn rách nát, cho nên hắn nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện, nếu như chiếm lại được người này là thắng một ván cờ, hắn không thể chỉ vì mấy hồi thất bại lúc ban đầu mà rối loạn trận thế.
Hắn biết Bạch Tân Vũ muốn mở công ty bảo an, từ lúc hắn chưa trở lại đã vì chuyện này mà tìm xong hết các mối quan hệ, hắn phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để có thể tham dự vào cuộc sống của Bạch Tân Vũ một lần nữa.
Quả nhiên, khi hắn đề cập đến việc trợ giúp cho công ty bảo an, Bạch Tân Vũ động lòng, hắn vui vẻ không thôi, nếu Bạch Tân Vũ cần, quả thực cái gì hắn cũng có thể mang ra được.
Hắn sắp xếp cho Bạch Tân Vũ gặp mặt cùng người mà mình giới thiệu, hai người họ quyết định cùng nhau đến Châu Phi khảo sát.
Hắn không chỉ muốn tham dự vào cuộc sống của Bạch Tân Vũ, hắn còn muốn giải quyết anh họ của Bạch Tân Vũ, địa vị của gã đàn ông kia trong lòng Bạch Tân Vũ, nằm ngoài dự đoán của hắn, vừa khiến hắn đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, vừa không thể không hao hết tâm tư lấy lòng y, hắn biết, thái độ của người đó, có ảnh hưởng rất lớn đến Bạch Tân Vũ.
Tự tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng Phùng Đông Nguyên hoàn thành mong ước thi lên đại học, hắn gặp lại Yến Thiếu Trăn. Sự ân cần và quan tâm của Yến Thiếu Trăn đối với Bạch Tân Vũ dường như chẳng hề muốn che dấu, ngó hai người đó truyện trò vui vẻ, nhìn Bạch Tân Vũ lộ ra nụ cười thân thiết với Yến Thiếu Trăn, nhưng khi đối diện với hắn lại chuyển vẻ lạnh lùng, hắn quả thực hận đến nghiến răng ken két, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội mang người của hắn đi, tuyệt đối không.
Song vì một sự cố nhỏ, cha hắn xuất hiện ở nhà hàng, câu đầu tiên khi ông ngồi xuống lại là hỏi: Ai là Bạch Tân Vũ.
Cả bàn người đều kinh hãi, bao gồm hắn, trong lòng hắn hoảng hốt, rất sợ rằng cha hắn sẽ nói lời chọc ngoáy Bạch Tân Vũ.
Kết quả cha hắn chỉ nói là, mẹ hắn tìm được một đống áo lót vá tên Bạch Tân Vũ trong hành lý của hắn.
Khi đó, hắn thấy rõ một tia hoảng hốt trong ánh mắt Bạch Tân Vũ, thần tình phức tạp mà quẫn bách, biểu cảm kia khiến hắn ngưng hít thở trong nháy mắt, ngay cả hắn cũng lo lắng theo, một giây kia, hắn cảm giác được rằng Bạch Tân Vũ thực sự còn thích mình. Hết thảy những gì bọn họ có với nhau, dù có là ai hay thứ gì trên thế gian này đều không thể thay thế được.
Bởi vì hắn vẫn còn đang trong thời kỳ bảo mật, không tiện ra nước ngoài, Bạch Tân Vũ cũng chẳng muốn đồng hành cùng hắn, vậy là hành trình đến Châu Phi lần đó hắn không tham gia, hắn không nghĩ rằng một chuyến khảo sát làm ăn đơn giản như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Lúc đó đương là nửa đêm, điện thoại của hắn đột nhiên kêu vang một tiếng, thói quen dưỡng thành do nhiều năm ở trong quân ngũ khiến hắn mở mắt ngay lập tức dù có là động tĩnh nhỏ nhất, hắn cầm điện thoại đến xem, là một tin nhắn ngắn gửi đến từ Bạch Tân Vũ, chỉ có hai chữ: Bắt cóc.
Hắn chợt nhảy dựng lên từ trên giường, trái tim thót tới cổ họng. Bạch Tân Vũ sẽ không giỡn kiểu này, cậu đã xảy ra chuyện!
Hắn liên lạc với Trung Vĩ cùng đại sứ quán ở Botswana nhanh nhất có thể, đại sứ quán đã nhận được tin, có 20 nhân viên của tập đoàn Trung Vĩ bị phần tử không rõ danh tính bắt cóc ở Shakawe!
Hắn không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình lúc đó, lo lắng, phẫn nộ, hối hận, tất cả những cảm xúc này bành trướng với tốc độ điên cuồng, dường như sắp nhấn chìm hắn, hắn khắc chế không đặng mà run rẩy toàn thân, tưởng tượng tình trạng mà Bạch Tân Vũ đang gặp phải lúc này, trên người dường như không còn chút nhiệt độ. Nếu Bạch Tân Vũ gặp chuyện không may, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, hắn muốn tất cả những kẻ khiến Bạch Tân Vũ rơi vào nguy hiểm phải trả cái giá đắt nhất!
Hắn gọi cho Báo Tuyết đại đội, thuật lại rõ ràng tình huống với Hoắc Kiều, Hoắc Kiều ngay lập tức xin cấp trên đến Botswana thi hành nhiệm vụ giải cứu con tin.
Đó không phải là nhiệm vụ nhanh nhất của Báo Tuyết, nhưng chắc chắn là nhiệm vụ khiến tâm tình bọn họ khẩn trương nhất, cũng kinh hoàng nhất, bởi vì trong số con tin có đồng đội của bọn họ, là một chiến hữu đã từng sinh tử gắn bó với họ!
Đến được Shakawe, bọn họ không ngủ không nghỉ bắt đầu tìm kiếm manh mối, truy lùng bọn bắt cóc, rốt cục họ cũng xác định được phương hướng rút lui của kẻ địch, nhưng nơi này rộng đến như vậy, mà chỉ còn cách thời hạn mà bọn bắt cóc tuyên bố có 5 tiếng đồng hồ, bọn họ hoàn toàn không hề chắc chắn mình có thể tìm được vị trí của con tin hay không.
Du Phong Thành rơi vào một loại trạng thái vừa vô cùng lãnh tĩnh vừa điên cuồng cực đoan, mạch suy nghĩ trong đầu hắn rất rõ ràng, ngôn từ đâu ra đó, rành mạch xử lý đầu mối một cách có cơ sở, nhưng đồng thời hắn lại cảm giác mình lúc nào cũng có thể nổ tung, sự lo lắng cho an nguy của Bạch Tân Vũ đã sắp dồn hắn đến ranh giới sụp đổ. Hắn tuyệt đối không thể mất đi Bạch Tân Vũ, nếu hắn không còn có thể nhìn thấy người kia được nữa, đời này của hắn coi như kết thúc, hắn không thể chịu đựng được sự hối hận và nỗi nhớ thương khủng khiếp đến như vậy, những thứ vô hình đó đã nghiền ép máu thịt hắn, lăng trì trái tim hắn như thế nào, trong suốt một năm qua hắn đã sâu sắc lĩnh hội được, nếu Bạch Tân Vũ gặp chuyện không may, hắn sẽ không thể nào chịu đựng được, hắn thực sự, không thể nào chịu đựng được.
Trạm thông tin đột nhiên thu được một tín hiệu liên lạc xa lạ, âm thanh quen thuộc vang lên cùng vô số tạp âm, Du Phong Thành chợt nhào tới trước bàn liên lạc, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu.
Đó là Bạch Tân Vũ! Không biết Bạch Tân Vũ đã dùng phương pháp gì, tiếp cận được bộ phận truyền tín hiệu của bọn bắt cóc, kết nối được với tần số của bọn họ, miêu tả lại lộ trình mà những người bên đó đã bị bịt mắt đưa đi, những vật làm dấu để tham khảo, Bạch Tân Vũ không hổ là một thành viên của Báo Tuyết, những miêu tả cặn kẽ và phán đoán chuẩn xác này chính là hỗ trợ lớn nhất cho việc tìm kiếm con tin của bọn họ!
Giữa lúc hắn muốn nói một câu với Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đột nhiên hốt hoảng nói mình bị phát hiện, phải lập tức rời di.
Hắn giằng lấy bộ đàm, lạc giọng thét: “Anh nghe này, tôi nhất định sẽ tìm được mọi người, nhất định sẽ cứu mọi người ra, sống sót chờ chúng tôi tới!”
Bạch Tân Vũ, sống sót chờ tôi tới, cầu xin anh!
Bọn họ dựa trên manh mối mà Bạch Tân Vũ cung cấp, dưới sự trợ giúp của dân bản địa đã nhanh chóng định vị được một nhà máy bỏ hoang. Bọn họ không ngừng không nghỉ trèo lên xe, lấy tốc độ điên cuồng lái về phía nhà máy kia.
Khi bọn họ đến được nhà máy đó, trời đã sáng rồi, bọn họ chẳng hề chợp mắt không ngừng chiến đấu ác liệt một đêm, rốt cục cũng tìm được vị trí của con tin.
Họ chia ra các tiểu đội, bao vây nhà máy.
Hắn tìm được một điểm quan sát thích hợp ở ngoài ban công của nhà máy, khi hắn lau đi vết bụi tích dày trên cửa sổ, thấy được một cảnh bên trong khiến hắn trố mắt muốn nứt.
Tay Bạch Tân Vũ bị trói, đầu ngón chân cách mặt đất, bị treo ở lan can tầng hai, mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, chắc chắn là đã bị treo như vậy từ lần cuối bọn họ liên lạc tới bây giờ, ít nhất cũng đã 3 tiếng đồng hồ.
Trong lúc hắn cảm thấy may mắn vì Bạch Tân Vũ còn sống, hắn cũng cảm nhận được một hồi xót xa, ánh mắt tàn độc đảo qua từng tên bắt cóc ở đó, hắn phải nhớ kỹ những kẻ này, hắn muốn dùng khẩu súng trên tay, tự mình tiễn những thứ này xuống địa ngục.
Một gã bắt cóc xách ra một thùng xăng, ào ào tạt hết lên người Bạch Tân Vũ, đoạn móc ra một cái bật lửa.
Trong khoảnh khắc đó dường như trái tim của hắn hẫng đi một nhịp, hắn siết chặt súng trong tay, nếu như tên đó châm bật lửa, hắn sẽ…
Trần Tĩnh hạ giọng: “Tiểu Ngư, bình tĩnh.”
Bình tĩnh? Hắn rất bình tĩnh, hắn biết rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để hành động, nếu như hắn nổ súng trước thời gian, hắn phải gánh vác những tổn thất do chính hắn kháng lệnh gây ra. Nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn tình nguyện chịu đựng tất cả mọi hình phạt, chỉ cần có thể cứu được Bạch Tân Vũ.
Gã bắt cóc bật lửa, hắn cũng nhắm chính ngay lưng gã.
Đúng lúc đó mệnh lệnh của Hoắc Kiều truyền đến: “Nổ súng.”
Hắn bóp cò, không chút lưu tình xuyên thủng thân thể gã bắt cóc. Vài viên đạn khói bị quăng vào nhà xưởng, trước khi tầm mắt của hắn hoàn toàn bị che khuất, hắn nhác thấy được Bạch Tân Vũ bám lấy lan can bật lên tầng hai, bắt đầu tự cứu lấy bản thân.
Bọn họ không ngừng một giây vọt vào bên trong, hắn đeo kính chuyên dụng, điên cuồng tìm kiếm dáng hình của Bạch Tân Vũ, rốt cục, hắn tìm được, hắn không khắc chế nổi gắt gao ôm Bạch Tân Vũ vào trong ngực, chỉ cần có thể ôm lấy thân thể ấm áp hãy còn đang sống của người này, hắn nguyện ý mang tất cả ra đổi lấy!
Hắn trằn trọc mà hôn Bạch Tân Vũ, nụ hôn kia không pha bất kỳ tạp chất gì, hắn chỉ cần xác định, Bạch Tân Vũ thực sự còn sống, thực sự vẫn ở bên cạnh hắn.
Có lẽ đó là nhiệm vụ cuối cùng mà đời này bọn họ cùng nhau thi hành, hắn biết Bạch Tân Vũ vẫn nhớ những năm tháng ở Báo Tuyết, cho dù rời khỏi Báo Tuyết đã hơn một năm, thể lực và kỹ thuật bắn của Bạch Tân Vũ vẫn không thoái hóa quá nhiều, thời điểm Bạch Tân Vũ cầm súng, dường như hắn thấy lại được con người từng thuộc về mình năm đó đứng trên trường bắn, chỉ vào mũi hắn nói sẽ đánh bại hắn, khuôn mặt rạng rỡ lúc đó vẫn khắc sâu tự trong ký ức của hắn, hắn còn nhớ lúc đó tim mình đập nhanh vô cùng, tận mắt hắn đã chứng kiến một gã bị nhét ở dưới cuối xe lớn lên thành một quân nhân anh dũng, cậu dần trưởng thành, mà trái tim của hắn cũng dần rơi vào tay cậu, cuối cùng chẳng còn có thể tự kiềm chế, hắn không biết mình động lòng với Bạch Tân Vũ từ khi nào, nhưng lời tuyên bố khí phách hào hùng trên sân bắn năm đó, chắc chắn đã khiến tình cảm của hắn ngầm nảy sinh.
Bạch Tân Vũ ở trước mặt, vẫn chói mắt y hệt như người trên trường bắn năm đó, hắn đã có cậu một lần, tuyệt đối không chịu để mất.
Hãy để cho bọn họ một lần nữa được kề vai chiến đấu, cho dù trước mắt có bao nhiêu hung hiểm, hắn có thể lấy tính mạng mình ra trao đổi, chỉ cầu cho Bạch Tân Vũ được bằng an.
Chỉ cần hắn không chết, Bạch Tân Vũ nhất định sẽ trở thành người nhà họ Du!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại này viết đến đây thôi, mọi người muốn coi gì nữa hơm?
100 câu hỏi? Phu phu hằng ngày? Nói chung không có thịt là được _(:з” ∠)_
Lời của Editor: Khụ, thực ra thì vẫn có thịt…
Hắn gọi điện thoại cho Bạch Tân Vũ, nhưng Bạch Tân Vũ cũng chẳng chào đón hắn trở về, có lẽ cứ bị cự tuyệt một lần rồi lại một lần như thế, có đôi khi hắn cảm thấy mình đã trơ lì, hắn mang theo một đống đặc sản, trực tiếp đến nhà Bạch Tân Vũ.
Mẹ của Bạch Tân Vũ nhiệt tình tiếp đãi hắn. Hắn quan sát người phụ nữ rộng rãi lại nhiệt tình này, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, Bạch Tân Vũ rất giống mẹ mình, thích cười, có hơi đơn thuần, lại có chút duyên dáng ý nhị không hiển lộ ra ngoài,
Tan tầm Bạch Tân Vũ về nhà, lúc nhìn thấy hắn thì mặt mày hết xanh lại trắng, hắn lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nếu như không phải do địa điểm không thích hợp, hắn thầm nghĩ hung hăng đè Bạch Tân Vũ lên tường, dùng sức mà hôn, dường như chẳng còn gì có thể hoàn toàn phát tiết nỗi nhớ thương của hắn đối với con người này, đứng ở xa xa, khắc chế mà nhìn, lại càng không thể.
Lúc ở vườn sau nhà Bạch Tân Vũ, bọn họ đã hàn huyên rất nhiều, thậm chí còn lần đầu tiên trần trụi mà đàm luận về những chuyện xảy ra ở núi Côn Lôn giữa thanh thiên bạch nhật, ngó thấy nỗi xót xa không tài nào xóa đi trong đôi mắt Bạch Tân Vũ, nghe vào những ngôn từ chua ngoa, Du Phong Thành lại có loại vui vẻ tự ngược, đáng đời hắn lắm, đều là hắn nên chịu, nhưng cho dù giữa hai người lúc đó có bao nhiêu nghi ngờ và oán hận, cho dù gặp phải sự cự tuyệt lạnh lùng đến nhường nào, hắn cũng sẽ không buông tay, đời này Bạch Tân Vũ nhất định phải là của hắn.
Hôm đó cơm nước xong, Bạch Tân Vũ tiễn hắn tận cửa, muốn hắn không xuất hiện nữa. Hắn ngắm khuôn mặt quen thuộc của Bạch Tân Vũ, đáy lòng rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười, thực ra chỉ cần Bạch Tân Vũ đâm chọc thêm vài nhát nữa thôi, hết thảy vẻ tự tin mà hắn ngụy tạo sẽ hoàn toàn rách nát, cho nên hắn nhanh chóng dời trọng tâm câu chuyện, nếu như chiếm lại được người này là thắng một ván cờ, hắn không thể chỉ vì mấy hồi thất bại lúc ban đầu mà rối loạn trận thế.
Hắn biết Bạch Tân Vũ muốn mở công ty bảo an, từ lúc hắn chưa trở lại đã vì chuyện này mà tìm xong hết các mối quan hệ, hắn phải nghĩ hết tất cả các biện pháp để có thể tham dự vào cuộc sống của Bạch Tân Vũ một lần nữa.
Quả nhiên, khi hắn đề cập đến việc trợ giúp cho công ty bảo an, Bạch Tân Vũ động lòng, hắn vui vẻ không thôi, nếu Bạch Tân Vũ cần, quả thực cái gì hắn cũng có thể mang ra được.
Hắn sắp xếp cho Bạch Tân Vũ gặp mặt cùng người mà mình giới thiệu, hai người họ quyết định cùng nhau đến Châu Phi khảo sát.
Hắn không chỉ muốn tham dự vào cuộc sống của Bạch Tân Vũ, hắn còn muốn giải quyết anh họ của Bạch Tân Vũ, địa vị của gã đàn ông kia trong lòng Bạch Tân Vũ, nằm ngoài dự đoán của hắn, vừa khiến hắn đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, vừa không thể không hao hết tâm tư lấy lòng y, hắn biết, thái độ của người đó, có ảnh hưởng rất lớn đến Bạch Tân Vũ.
Tự tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng Phùng Đông Nguyên hoàn thành mong ước thi lên đại học, hắn gặp lại Yến Thiếu Trăn. Sự ân cần và quan tâm của Yến Thiếu Trăn đối với Bạch Tân Vũ dường như chẳng hề muốn che dấu, ngó hai người đó truyện trò vui vẻ, nhìn Bạch Tân Vũ lộ ra nụ cười thân thiết với Yến Thiếu Trăn, nhưng khi đối diện với hắn lại chuyển vẻ lạnh lùng, hắn quả thực hận đến nghiến răng ken két, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội mang người của hắn đi, tuyệt đối không.
Song vì một sự cố nhỏ, cha hắn xuất hiện ở nhà hàng, câu đầu tiên khi ông ngồi xuống lại là hỏi: Ai là Bạch Tân Vũ.
Cả bàn người đều kinh hãi, bao gồm hắn, trong lòng hắn hoảng hốt, rất sợ rằng cha hắn sẽ nói lời chọc ngoáy Bạch Tân Vũ.
Kết quả cha hắn chỉ nói là, mẹ hắn tìm được một đống áo lót vá tên Bạch Tân Vũ trong hành lý của hắn.
Khi đó, hắn thấy rõ một tia hoảng hốt trong ánh mắt Bạch Tân Vũ, thần tình phức tạp mà quẫn bách, biểu cảm kia khiến hắn ngưng hít thở trong nháy mắt, ngay cả hắn cũng lo lắng theo, một giây kia, hắn cảm giác được rằng Bạch Tân Vũ thực sự còn thích mình. Hết thảy những gì bọn họ có với nhau, dù có là ai hay thứ gì trên thế gian này đều không thể thay thế được.
Bởi vì hắn vẫn còn đang trong thời kỳ bảo mật, không tiện ra nước ngoài, Bạch Tân Vũ cũng chẳng muốn đồng hành cùng hắn, vậy là hành trình đến Châu Phi lần đó hắn không tham gia, hắn không nghĩ rằng một chuyến khảo sát làm ăn đơn giản như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Lúc đó đương là nửa đêm, điện thoại của hắn đột nhiên kêu vang một tiếng, thói quen dưỡng thành do nhiều năm ở trong quân ngũ khiến hắn mở mắt ngay lập tức dù có là động tĩnh nhỏ nhất, hắn cầm điện thoại đến xem, là một tin nhắn ngắn gửi đến từ Bạch Tân Vũ, chỉ có hai chữ: Bắt cóc.
Hắn chợt nhảy dựng lên từ trên giường, trái tim thót tới cổ họng. Bạch Tân Vũ sẽ không giỡn kiểu này, cậu đã xảy ra chuyện!
Hắn liên lạc với Trung Vĩ cùng đại sứ quán ở Botswana nhanh nhất có thể, đại sứ quán đã nhận được tin, có 20 nhân viên của tập đoàn Trung Vĩ bị phần tử không rõ danh tính bắt cóc ở Shakawe!
Hắn không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình lúc đó, lo lắng, phẫn nộ, hối hận, tất cả những cảm xúc này bành trướng với tốc độ điên cuồng, dường như sắp nhấn chìm hắn, hắn khắc chế không đặng mà run rẩy toàn thân, tưởng tượng tình trạng mà Bạch Tân Vũ đang gặp phải lúc này, trên người dường như không còn chút nhiệt độ. Nếu Bạch Tân Vũ gặp chuyện không may, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, hắn muốn tất cả những kẻ khiến Bạch Tân Vũ rơi vào nguy hiểm phải trả cái giá đắt nhất!
Hắn gọi cho Báo Tuyết đại đội, thuật lại rõ ràng tình huống với Hoắc Kiều, Hoắc Kiều ngay lập tức xin cấp trên đến Botswana thi hành nhiệm vụ giải cứu con tin.
Đó không phải là nhiệm vụ nhanh nhất của Báo Tuyết, nhưng chắc chắn là nhiệm vụ khiến tâm tình bọn họ khẩn trương nhất, cũng kinh hoàng nhất, bởi vì trong số con tin có đồng đội của bọn họ, là một chiến hữu đã từng sinh tử gắn bó với họ!
Đến được Shakawe, bọn họ không ngủ không nghỉ bắt đầu tìm kiếm manh mối, truy lùng bọn bắt cóc, rốt cục họ cũng xác định được phương hướng rút lui của kẻ địch, nhưng nơi này rộng đến như vậy, mà chỉ còn cách thời hạn mà bọn bắt cóc tuyên bố có 5 tiếng đồng hồ, bọn họ hoàn toàn không hề chắc chắn mình có thể tìm được vị trí của con tin hay không.
Du Phong Thành rơi vào một loại trạng thái vừa vô cùng lãnh tĩnh vừa điên cuồng cực đoan, mạch suy nghĩ trong đầu hắn rất rõ ràng, ngôn từ đâu ra đó, rành mạch xử lý đầu mối một cách có cơ sở, nhưng đồng thời hắn lại cảm giác mình lúc nào cũng có thể nổ tung, sự lo lắng cho an nguy của Bạch Tân Vũ đã sắp dồn hắn đến ranh giới sụp đổ. Hắn tuyệt đối không thể mất đi Bạch Tân Vũ, nếu hắn không còn có thể nhìn thấy người kia được nữa, đời này của hắn coi như kết thúc, hắn không thể chịu đựng được sự hối hận và nỗi nhớ thương khủng khiếp đến như vậy, những thứ vô hình đó đã nghiền ép máu thịt hắn, lăng trì trái tim hắn như thế nào, trong suốt một năm qua hắn đã sâu sắc lĩnh hội được, nếu Bạch Tân Vũ gặp chuyện không may, hắn sẽ không thể nào chịu đựng được, hắn thực sự, không thể nào chịu đựng được.
Trạm thông tin đột nhiên thu được một tín hiệu liên lạc xa lạ, âm thanh quen thuộc vang lên cùng vô số tạp âm, Du Phong Thành chợt nhào tới trước bàn liên lạc, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu.
Đó là Bạch Tân Vũ! Không biết Bạch Tân Vũ đã dùng phương pháp gì, tiếp cận được bộ phận truyền tín hiệu của bọn bắt cóc, kết nối được với tần số của bọn họ, miêu tả lại lộ trình mà những người bên đó đã bị bịt mắt đưa đi, những vật làm dấu để tham khảo, Bạch Tân Vũ không hổ là một thành viên của Báo Tuyết, những miêu tả cặn kẽ và phán đoán chuẩn xác này chính là hỗ trợ lớn nhất cho việc tìm kiếm con tin của bọn họ!
Giữa lúc hắn muốn nói một câu với Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đột nhiên hốt hoảng nói mình bị phát hiện, phải lập tức rời di.
Hắn giằng lấy bộ đàm, lạc giọng thét: “Anh nghe này, tôi nhất định sẽ tìm được mọi người, nhất định sẽ cứu mọi người ra, sống sót chờ chúng tôi tới!”
Bạch Tân Vũ, sống sót chờ tôi tới, cầu xin anh!
Bọn họ dựa trên manh mối mà Bạch Tân Vũ cung cấp, dưới sự trợ giúp của dân bản địa đã nhanh chóng định vị được một nhà máy bỏ hoang. Bọn họ không ngừng không nghỉ trèo lên xe, lấy tốc độ điên cuồng lái về phía nhà máy kia.
Khi bọn họ đến được nhà máy đó, trời đã sáng rồi, bọn họ chẳng hề chợp mắt không ngừng chiến đấu ác liệt một đêm, rốt cục cũng tìm được vị trí của con tin.
Họ chia ra các tiểu đội, bao vây nhà máy.
Hắn tìm được một điểm quan sát thích hợp ở ngoài ban công của nhà máy, khi hắn lau đi vết bụi tích dày trên cửa sổ, thấy được một cảnh bên trong khiến hắn trố mắt muốn nứt.
Tay Bạch Tân Vũ bị trói, đầu ngón chân cách mặt đất, bị treo ở lan can tầng hai, mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, chắc chắn là đã bị treo như vậy từ lần cuối bọn họ liên lạc tới bây giờ, ít nhất cũng đã 3 tiếng đồng hồ.
Trong lúc hắn cảm thấy may mắn vì Bạch Tân Vũ còn sống, hắn cũng cảm nhận được một hồi xót xa, ánh mắt tàn độc đảo qua từng tên bắt cóc ở đó, hắn phải nhớ kỹ những kẻ này, hắn muốn dùng khẩu súng trên tay, tự mình tiễn những thứ này xuống địa ngục.
Một gã bắt cóc xách ra một thùng xăng, ào ào tạt hết lên người Bạch Tân Vũ, đoạn móc ra một cái bật lửa.
Trong khoảnh khắc đó dường như trái tim của hắn hẫng đi một nhịp, hắn siết chặt súng trong tay, nếu như tên đó châm bật lửa, hắn sẽ…
Trần Tĩnh hạ giọng: “Tiểu Ngư, bình tĩnh.”
Bình tĩnh? Hắn rất bình tĩnh, hắn biết rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để hành động, nếu như hắn nổ súng trước thời gian, hắn phải gánh vác những tổn thất do chính hắn kháng lệnh gây ra. Nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn tình nguyện chịu đựng tất cả mọi hình phạt, chỉ cần có thể cứu được Bạch Tân Vũ.
Gã bắt cóc bật lửa, hắn cũng nhắm chính ngay lưng gã.
Đúng lúc đó mệnh lệnh của Hoắc Kiều truyền đến: “Nổ súng.”
Hắn bóp cò, không chút lưu tình xuyên thủng thân thể gã bắt cóc. Vài viên đạn khói bị quăng vào nhà xưởng, trước khi tầm mắt của hắn hoàn toàn bị che khuất, hắn nhác thấy được Bạch Tân Vũ bám lấy lan can bật lên tầng hai, bắt đầu tự cứu lấy bản thân.
Bọn họ không ngừng một giây vọt vào bên trong, hắn đeo kính chuyên dụng, điên cuồng tìm kiếm dáng hình của Bạch Tân Vũ, rốt cục, hắn tìm được, hắn không khắc chế nổi gắt gao ôm Bạch Tân Vũ vào trong ngực, chỉ cần có thể ôm lấy thân thể ấm áp hãy còn đang sống của người này, hắn nguyện ý mang tất cả ra đổi lấy!
Hắn trằn trọc mà hôn Bạch Tân Vũ, nụ hôn kia không pha bất kỳ tạp chất gì, hắn chỉ cần xác định, Bạch Tân Vũ thực sự còn sống, thực sự vẫn ở bên cạnh hắn.
Có lẽ đó là nhiệm vụ cuối cùng mà đời này bọn họ cùng nhau thi hành, hắn biết Bạch Tân Vũ vẫn nhớ những năm tháng ở Báo Tuyết, cho dù rời khỏi Báo Tuyết đã hơn một năm, thể lực và kỹ thuật bắn của Bạch Tân Vũ vẫn không thoái hóa quá nhiều, thời điểm Bạch Tân Vũ cầm súng, dường như hắn thấy lại được con người từng thuộc về mình năm đó đứng trên trường bắn, chỉ vào mũi hắn nói sẽ đánh bại hắn, khuôn mặt rạng rỡ lúc đó vẫn khắc sâu tự trong ký ức của hắn, hắn còn nhớ lúc đó tim mình đập nhanh vô cùng, tận mắt hắn đã chứng kiến một gã bị nhét ở dưới cuối xe lớn lên thành một quân nhân anh dũng, cậu dần trưởng thành, mà trái tim của hắn cũng dần rơi vào tay cậu, cuối cùng chẳng còn có thể tự kiềm chế, hắn không biết mình động lòng với Bạch Tân Vũ từ khi nào, nhưng lời tuyên bố khí phách hào hùng trên sân bắn năm đó, chắc chắn đã khiến tình cảm của hắn ngầm nảy sinh.
Bạch Tân Vũ ở trước mặt, vẫn chói mắt y hệt như người trên trường bắn năm đó, hắn đã có cậu một lần, tuyệt đối không chịu để mất.
Hãy để cho bọn họ một lần nữa được kề vai chiến đấu, cho dù trước mắt có bao nhiêu hung hiểm, hắn có thể lấy tính mạng mình ra trao đổi, chỉ cầu cho Bạch Tân Vũ được bằng an.
Chỉ cần hắn không chết, Bạch Tân Vũ nhất định sẽ trở thành người nhà họ Du!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phiên ngoại này viết đến đây thôi, mọi người muốn coi gì nữa hơm?
100 câu hỏi? Phu phu hằng ngày? Nói chung không có thịt là được _(:з” ∠)_
Lời của Editor: Khụ, thực ra thì vẫn có thịt…