Tiếu Trì rất muốn gọi điện thoại cho Tề Úy. Thế nhưng cậu lại nghĩ, nếu như giờ cậu gọi cho anh, liệu có ảnh hưởng tới cuộc hẹn ngọt ngào của đôi tuấn nam mỹ nữ kia không?
Lần đầu tiên Tiếu Trì yêu, lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, lần đầu tiên cậu nếm thử tư vị này. Thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tiếu Trì thở dài một hơi, cậu đi tới trước đàn dương cầm, từng nốt từng nốt đàn lên ca khúc cậu đã hát vào ngày sinh nhật anh.
Chỉ là từng lời từng câu kia, chẳng thể nào cất lên được nữa.
Tiếu Trì trông có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Bề ngoài trông thực bình tình. Trong lòng cậu cũng bình tĩnh như nước lặng. Cậu không muốn nghĩ về cô gái kia, người con gái mà Tề Úy đã đi xem mặt, hay là một người nào khác. Điều đó có quan hệ gì với Tiếu Trì cậu đây chứ?
Mặc kệ là ai, chuyện gì phải đến vẫn cứ đến, cậu không ngăn cản được. Ngay cả mắng chửi cậu cũng không muốn.
Cậu chỉ có thể đánh đàn, đàn từng nốt từng nốt.
Buổi chiều, bố Tiếu và mẹ Tiếu trở về. Hai người cùng nhau làm cơm trong nhà bếp. Tiếu Trì sợ hai người lo lắng cho cậu, vì vậy đành phải ôm bản nhạc phổ của Rachmaninoff(1) tự ngược.
Mấy khúc nhạc của vị thiên tài đã lâu rồi cậu không đàn, giờ cảm thấy khá lạ lẫm nên cứ ngồi đàn đi đàn lại nhiều lần.
Âm nhạc là một điều kì diệu, khi bạn bình thản muốn diễn tấu thật hoàn mỹ, trong đầu chỉ còn giai điệu và nốt nhạc, không còn gì khác.
Bố Tiếu nghe không nổi nữa, từ trong nhà bếp thò đầu ra nói, “Con trai à, cô bạn gái Dương Mịch của con thật là có phúc, đầu tiên là được làm người yêu của Chopin, lại còn thường làm cơm cho con. Bố rất cảm kích cô ấy đã thức tỉnh được hoàng tử đàn dương cầm của nhà mình đấy!”
Tiếu Trì quay đầu đi, không lên tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu, mặt không cảm xúc, đánh đàn.
Buổi tối, bố mẹ Tiếu Trì tới nhà bạn bè đánh bài. Cậu ở nhà một mình, đành lên QQ. Hôm nay là ngày pia âm với Trọng mã tỷ.
Bảy giờ, Tiếu Trì đăng nhập ẩn vào chim cánh cụt của CV Thủy Đường. Trọng mã tỷ đã onl rồi.
Đại trọng mã: Thủy Đường, hôm nay chị muốn dẫn theo một đạo diễn mới, muốn để cô ấy nghe em pia em, có được không?
CV Thủy Đường: Không vấn đề gì. Chỉ là hôm nay em khó có thể thuận lợi thu âm, chị thông cảm nhé.
Đại trọng mã: Được, được, Thủy Đường cứ cố pia đi. Chị yêu em!
Tiếu Trì lên mạch, mở ghi âm, thử mấy âm rồi điều chỉnh lại tần số và âm thanh.
Bên kia Skype, đạo diễn mới cũng mở mạch, bắt đầu pia.
Trong nhóm vẫn có một ID tới dự thính gọi là “Mỉm cười siêu SB(2)”. Người này không mở mạch, yên tĩnh không tiếng động.
《 Tận thế ngân hà 》kể về ngày Trái Đất diệt vong, loài người bắt đầu cuộc hành trình gian khổ ngoài vũ trụ mênh mông.
Hai nam chính trong cuộc lữ hành hủy diệu ấy, vượt qua giai cấp bất đồng mà yêu nhau không rời. Mà sau ngày diệt vong, tiểu công Tần Khải vốn là quân nhân xuất ngũ ở tầng lớp bình dân thấp kém nhưng lại đứng lên nhận trọng trách tìm kiếm tân đại lục mà loài người có thể tồn tại. Tiểu thụ Triệu Tường, một hậu duệ quý tộc, lẽ ra nên an nhàn sống trong sự che chở an toàn, lại cùng Tần Khải thám hiểm, chiến đấu…
Cũng vì xuất thân của mình, Triệu Tường là một ngạo kiều thụ, rất khó nắm bắt được tính cách.
Nửa giờ pia, Trọng mã tỷ có chút đau đầu.
“Thủy Đường, em xem như này, Tần Khải biết mình mang trách nhiệm tìm tài nguyên để cứu sống nhân loại, cần phải rời xa Triệu Tường. Em nghĩ thử đi, nếu Triệu Tường biết nguyên nhân hai người chia tay không phải vì tiểu công không còn yêu cậu ấy nữa, mà chỉ bởi vì tình thế bắt buộc, chuyến đi lần này có đi mà không có về. Vậy liệu em có thương xót không, chắc chắn là có. Nên câu này phải mạnh mẽ lên một chút. Đọc lại câu “Được, chia tay đi, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa” này một lần. Mạnh mẽ một chút nha. Cái cảm xúc này khó mà diễn tả được, dù bên ngoài không thể hiện, nhưng trong lòng phải cảm nhận rõ, hiểu không?”
Đã thử đến chín lần, cậu vẫn không nắm bắt được. Tiếu Trì thử lại lần thứ mười.
Đại diễn vẫn nói không được.
Sau đó, Đại trọng mã lấy cho cậu nghe âm thô của Ngụy Tề, để cậu phối với câu chia tay của Ngụy Tề, giúp cậu tìm cảm xúc.
Lần thứ mười, Tiếu Trì mở phần âm Trọng mã tỷ gửi. Công âm của Tề Úy truyền đến thật rõ ràng.
“Triệu Tường, em đừng có lôi trước kia ra đây, bây giờ… Chúng ta không còn hợp nữa… Anh chúc em hạnh phúc. Chúng ta chia tay đi…”
Âm thanh băng lãnh, không một chút sức sống. Là Tề Úy muốn chia tay với cậu. Muốn chia tay, muốn chia tay…
Đại trọng mã gọi cậu thử lại một lần. Tiếu Trì nghe xong, ngây ngốc muốn mở miệng.
Chỉ là phát hiện cậu chẳng thốt lên được lời nào.
“Được, chia tay đi, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa…” Tiếu Trì nói, trong lòng rất chua xót.
Cậu nghĩ tới nửa năm cậu ở bên Tề Úy. Anh đứng bên bảng quảng cáo nhìn cậu ăn kem ốc quế, cùng nhau thử kịch bản, hát cho cậu nghe. Anh còn ôm cậu ngủ, còn cho cậu ăn đầy bàn hải sản. Cậu nhớ tới chú mèo Tiểu Mễ bên bồn hoa, còn nụ hôn cách một bàn thức ăn. Còn có lần đầu tiên thân mật, cậu nhớ từng chi tiết…
Một câu “Chúng ta chia tay đi” thật quá mức chân thực.
Tiếu Trì nói, đôi mắt nóng nóng, giọng nghẹn ngào.
Trên Skype, Đại trọng mã cùng Mỉm cười siêu SB nghe cùng nhau ——– SB rồi.
Trên QQ, Khổ bức nữ bác ti gửi tới một loạt dấu chấm hỏi cho Đại trọng mã, sau đó là một loạt chữ đỏ rực: “Đã từng có chuyện đạo diễn pia khiến CV khóc bao giờ chưa?”
Đại trọng mã rất lâu sau mới trả lời: Đấm chết giờ! Sao mà có được, cho tới giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện này, tôi có cần phải mổ bụng chứng minh hay không?
Khổ bức nữ bác ti: …
Lúc này, Đại trọng mã tay chân luống cuống không biết phải làm sao, tình cờ thấy Ngụy tổng công login QQ. Giống như gặp được vị cứu tinh vậy, cô tóm lấy anh hỏi ngay: “Ngụy Tề! Cứu mạng! Anh có biết gần đây Thủy Đường gặp chuyện gì không? Tôi đang pia âm như bình thường, hình như… Đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu ấy.”
CV Ngụy Tề rất nhanh đáp lại: Cô đã làm cái gì?
Một câu chữ màu đen đậm nét gửi tới khiến Đại trọng mã chấn động, trong lòng căng thẳng, trong đầu tự động xuất hiện thành âm chất vấn lạnh lùng của tổng công.
“… Tôi chỉ pia âm bình thường, sau đó, Thủy Đường đột nhiên khóc. Tôi thề trên JJ của chồng tương lai, tôi chỉ pia âm rất bình thường, không bạo lực, không mắng chửi, cái gì cũng không có.” Đại trọng mã nhanh chóng giải thích.
Bên kia Ngụy Tề không trả lời nữa, ava cũng xám xịt.
Trong tai nghe, Đại trọng mã nghe được tiếng chuông điện thoại, không phải là của cô, vậy chỉ có thể là của Thủy Đường.
“Trọng mã tỷ, em đi nghe điện thoại, chị chờ một chút.” Thanh âm nghẹn ngào của Thủy Đường vang lên, cô biết cậu đã bỏ tai nghe để đi nghe điện thoại.
Skype không được tắt, tình huống bên kia cũng truyền tới.
Ava QQ của Đại trọng mã còn đang nhảy nhót điên cuồng.
Khổ bức nữ bác ti: Đây là tình huống gì vậy? Thủy Đường nghe điện thoại? Của ai? Cô à?
Đại trọng mã: Đương nhiên không phải, cô tự nghe đi.
Trong tai nghe, tiếng Thủy Đường nghẹn ứ vang lên một tiếng “Alo”.
Bên kia điện thoại nói gì đó, Thủy Đường có chút lạnh lùng trả lời: “Không có gì, đang phản âm… Bọn họ không có nhà, đi ra ngoài rồi… Ân… Em rất khỏe…Ân… Anh bận hả?”
Nghe thế nào cũng thấy kì quái. Thủy Đường bình thường là một người rất nhu hòa, chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện cứng ngắc như vậy, tựa như là không muốn trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Ngắt máy. Tiếu Trì cầm lấy tai nghe, tiếp tục nói: “Trọng mã tỷ, tiếp thôi.”
Đại trọng mã bình thường là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng khi nghe ra sự kì quái trong âm thanh của Thủy Đường, cô cảm thấy mềm lòng.
“Thủy Đường… Em có ổn không? Hay là chúng ta để lúc khác lại pia?”
Chị gái tri âm của cậu đương nhiên rất đồng cảm.
Tiếu Trì lại nói: “Không cần đầu, tiếp tục đi.”
Thanh âm vang lên rõ ràng, một chút tức giận cũng không có. Đại trọng mã cẩn thận, một nửa câu nặng lời cũng không nỡ nói. Mặc kệ Thủy Đường diễn thế nào, cô đều nói: “Được, rất tốt rồi, em nghĩ sao?”
Thế nhưng Thủy Đường dường như không chịu buông tha cho bản thân, nói đi nói lại: “Em thấy chưa được, chị có thấy thế không?” Sau đó lại tiếp tục thử.
Toàn bộ quá trình không phải là đạo diễn pia CV mà là CV đang ngược đạo diễn.
Đại trọng mã chẳng biết phải nói gì ngoại gửi cho Thanh đại tỷ mấy emo và liên tục giải thích, bình thường pia âm không phải như thế này đâu.
Thanh đại tỷ cứ ba mươi giây lại gửi tới một icon khinh bỉ cho cô, Đại trọng mã xem mà khóc không ra nước mắt.
Khi Tiếu Trì tự pia chính mình tới lần thứ mười sáu, điện thoại trong tay cậu lại vang lên.
Thanh đại tỷ ở bên kia rốt cuộc ngừng gửi emo khinh bỉ mà hỏi Đại trọng mã: “Trọng mã, sao tôi cứ cảm thấy cuộc gọi kia có vấn đề? Rốt cuộc người gọi là ai?”
Đại trọng mã: Tôi không biết. Tôi chỉ muốn biết giờ nên tiếp tục pia âm hay là tìm một lý do để hủy bỏ. Thủy Đường bình thường đâu có thế này.
Khổ bức nữ bác ti: Vậy nên tôi mới nói có vấn đề nha.
Đúng lúc này, Tiếu Trì nói câu em phải nghe điện thoại, rồi bỏ tai nghe xuống.
Điện thoại được thông, bên kia truyền tới thanh âm nôn nóng của Tề Úy: “Tiếu Trì, ra mở cửa cho anh.”
“Cái gì?” Tiếu Trì có chút mờ mịt.
Thanh âm của anh mang theo sự tức giận không cho phản đối: “Em ra mở cửa cho anh ngay! Anh đang ở trước cửa nhà em!”
“!!!” Tiếu Trì khiếp sợ tới không tin nổi.
Sao Tề Úy lại biết nhà cậu, mà sao đã tới được đây rồi?
Tiếu Trì hoàn toàn quên mất Skype vẫn đang mở, chạy thẳng ra phòng khách mở cửa.
Ở bên ngoài, Tề Úy một thân tây trang, đẹp trai vô cùng, dường như là mới tham gia một hôn lễ trở về, cầm điện thoại đứng ở nơi đó, cau mày nhìn cậu.
“Anh… Sao lại tới được đây?”
“Đạo diễn nói em khóc.” Bàn tay Tề Úy vuốt ve khuôn mặt cậu. Hai người đã hai mươi ngày không gặp nhau, anh rất nhớ cậu.
Tiếu Trì vội vàng né tránh, nghiêng người cho anh vào nhà.
Tề Úy nhìn chằm chằm vào động tác của cậu. Trên đường tới đây, anh đã nghĩ về chuyện xảy ra mấy ngày này, đã nghĩ thế nào cũng phải gặp được cậu, trong lòng luôn có chút thấp thỏm.
Chỉ là nhìn thấy Tiếu Trì lạnh lùng như thế, anh rất đau lòng, muốn giải thích với cậu chuyện buổi sáng, nhưng Tiếu Trì chỉ cho anh vào nhà tự tìm chỗ ngồi, còn cậu vào nhà bếp lấy đồ uống.
Nhà Tiếu Trì là một căn hộ phổ thông ba phòng nhỏ một phòng khách. Cửa phòng cậu để mở, Tề Úy đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng, phía trước cửa sổ đặt một cây dương cầm. Đàn được mở ra, bên trên đầy những bản nhạc phổ phức tạp. Trên nhạc phổ còn có những câu chú thích cũ kỹ.
Bên cạnh đàn dương cầm là giường ngủ. Bên kia là bàn học. Trên bàn còn có máy tính đang hoạt động, mở một file nghe, một bên còn có notebook đang mở, đã hiện lên chương trình bảo vệ màn hình.
Rất nhanh Tiếu Trì đi tới, đưa cho anh một ly thủy tinh: “Chiều hôm nay mẹ em làm trà lúa mạch. Có đá đấy. Anh ngồi đi.”
Tiếu Trì ngồi vào ghế của đàn dương cầm, trên tay cũng cầm một ly nước.
Tề Úy ngồi xuống trước bàn học. Anh không uống nước mà chỉ nói: “Tiếu Trì, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Chỉ một câu như thế, lại khiến cho hai cô gái ở bên kia Skype thộn mặt ra.
Đại trọng mã nhanh chóng điên cuồng gửi QQ cho Thanh đại tỷ.
Hai người hầu như là cùng nhau gửi: “Ngụy tổng công!!!!!!!!!!!”
Chỉ là dấu chấm than của Đại trọng mã không có nhiều như Thanh đại tỷ.
Hai người gửi xong một dòng này đều ăn ý ngậm miệng, dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
Tiếu Trì ở trước đàn dương cầm thử dài một hơi, đặt xuống ly trà đã cạn, cũng không trả lời mà nói: “À, em vừa rồi nói hơi nhiều, còn rất khát.”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài. Tề Úy cản cậu lại, “Bộp——–“ một tiếng, thanh âm quần áo ma sát vang lên, anh trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Tiếu Trì phản kháng, nhưng rất nhanh đã đầu hàng.
“Hôm nay có phải là Hạ Mông đã nói với em cái gì không?” Tề Úy giống như điên cuồng ôm chặt lấy cậu, ghé vào tai cậu nói.
Tiếu Trì không muốn nghe những lời này. Cậu sợ lát nữa Tề Úy cũng sẽ giống như Tần Khải nói với Triệu Tường câu chia tay. Cậu khóc, cậu không muốn nghe.
Chỉ là trốn tránh cũng không phải là cách.
“Đúng thế, bạn gái của anh rất xinh đẹp.” Tiếu Trì nhàn nhạt nói. Trong lòng trống rỗng.
Thân thể của cậu vô cùng vô cùng nhớ cái ôm của Tề Úy, rất ấm áp, nhớ mùi hương của anh, quấn quít với nhau thành mùi vị của hai người.
“Cái gì?” Đầu óc Tề Úy chợt khó hiểu, anh cứ tưởng chuyện kinh hỉ anh muốn tặng Tiếu Trì bị Hạ Mông nói toạc, sợ Tiếu Trì chê anh không lãng mạn. Ở đâu lại rơi ra một cô bạn gái thế này. Đầu óc tổng công lúc này có chút ngắn.
Bạn gái? Vợ anh anh còn đang ôm trong tay đây, ở đâu ra bạn gái?
Tiếu Trì nhẹ nhàng đẩy Tề Úy ra, miễn cưỡng cười nói: “Hạ Mông nhìn thấy, nói là một cô gái rất xinh đẹp lại sành điệu. Lão đại, ánh mắt của anh không tệ.”
Tề Úy nào chịu buông tay, anh ôm chầm lấy thắt lưng cậu, kéo sát cậu dính vào người mình.
“Tiếu Trì, em đang nói cái gì đấy? Ở đâu ra cô gái vừa xinh đẹp vừa sành điệu? Hôm qua mẹ anh nhận được thông báo họp khẩn cấp ở X thị, sáng sớm nay bay tới. Anh nhớ em, bảo trợ lí của mẹ mua cho anh một vé bay cùng mẹ luôn. Anh không nói với em là vì muốn em bất ngờ. Mẹ anh không quen nơi này, cả ngày hôm nay anh đều ở cùng với mẹ. Vừa rồi còn cùng mẹ đi ăn tiệc tối, tiện tay lên QQ bằng điện thoại đã nhận được tin Trọng mã nói em khóc, anh lo lắm. Anh nhớ em đến điên rồi.”
Tiếu Trì nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu giãy dụa, lấy điện thoại trên giường đưa cho anh xem, “Đây… Hạ Mông gửi tin nhắn cho em.”
Tiếu Trì đột nhiên muốn tự vả mình, trong lòng thầm nghĩ, đây lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào là mẹ vợ sao? Chết cha ———-
Nếu như là thật, Hạ Mông, tôi nhất định sẽ phế anh!
Tề Úy xem hai bức ảnh Tiếu Trì nhận được, dở khóc dở cười. “Vị mỹ nhân xinh đẹp sành điệu này chính, là, mẹ, anh! Hạ Mông chết tiết, vở kịch lần sau nhất định anh sẽ để cậu ta đóng vai chính, phải dằn vặt chết cậu ta!”
Tổng công nổi bão, miệng lẩm bẩm.
Tiếu Trì đã hiểu ra rồi, cúi đầu nhìn ảnh chụp. Cô gái này, rõ ràng tuổi còn rất trẻ, vóc dáng rất đẹp, sao có thể là mẹ của Tề Úy được.
Lão tử mất ngày nay mất hồn mất vía tự ngược là vì cái gì chứ???
Anh kéo đầu cậu lên, hôn xuống.
“A——-“ Tiếu Trì giận dỗi làm lớn chuyện, giờ cũng biết mình đuối lí, đành để mặc Tề Úy hôn cậu, vẫn nỗ lực phối hợp, ôm lấy thắt lưng của Tề Úy, thả lỏng thân thể. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau thật chặt…
“Đồ ngốc!” Hôn xong, Tề Úy mắng, “Sao em lại không tin anh, buổi sáng nhận được ảnh cũng không chịu tới hỏi anh? Em cho rằng đây là phim truyền hình chắc? Còn hiểu lầm vớ vẩn? Em muốn phim đến tập mấy mới lộ ra chân tướng rõ ràng?”
Mặt Tiếu Trì đỏ bừng, nói: “Cái đó… Sáng sớm em buồn lắm… Sau đó buổi tối thu âm, ảnh hưởng tới tâm trạng.”
“Cái gì? Phản âm quan trọng hơn anh sao?” Tề Úy cố ý nghiêm túc hỏi.
“Không phải…Anh ăn mặc trang trọng như vậy, còn phải đi về sao?” Tiếu Trì không phải kẻ ngốc, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
“Ừ. Mẹ anh một mình anh cũng lo lắng, phải trở về xem thế nào. Hôm nay em mệt mỏi rồi cũng đừng phản âm nữa, hẹn ngày khác với Trọng mã. Đừng làm khó chính mình. Còn có, thanh âm của Triệu Tường ôn nhu một chút cũng không vấn đề gì. Trong suy nghĩ của anh, người đàn ông của anh hùng không nhất định phải mạnh mẽ, có thể trái tim mạnh mẽ nhưng khí chất lại an tĩnh, ôn nhu, giống như em vậy. Đừng làm khó bản thân. Biết chưa?” Tề Úy hôn lên đôi môi mềm của cậu, lại nói.
…
Tiếu Trì tiễn Tề Úy ra xe. Anh nói cậu cứ vào nhà đi, tối nay anh sẽ gọi điện cho cậu.
Taxi đi rồi, Tiếu Trì đỏ mặt gãi đầu, quẫn bách nghĩ bản thân thật ngốc nghếch.
Trên đường lên lầu, tâm tình của cậu sướng như trên mây. Thế nhưng khi cậu nghĩ tới điều gì đó, cả người như cứng đời, thậm chí là sắp phát điên luôn.
Xong đời rồi, vừa này sốt ruột nghe điện thoại, quên, tắt, mạch.
Tiếu Trì giống như người điên lao về phòng, nhìn lại Skype trên máy tính.
!!!!!!!!!!!!!
Cảm tạ trời đất.
Vừa rồi có phải cậu đã tiện tay tắt hay không, cậu cũng không nhớ rõ.
Nhưng khi cậu đăng nhập trở lại, chỉ thấy có một dòng tin nhắn, nhắn với Đại trọng mã “Em bận, lát nữa giải quyết.”
Tiếu Trì ngồi phịch trên ghế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thật sự là quá ngốc mà!
Chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Tề Úy, cậu luôn ngốc như vậy! Thật sự… ai~
Lần đầu tiên Tiếu Trì yêu, lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, lần đầu tiên cậu nếm thử tư vị này. Thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tiếu Trì thở dài một hơi, cậu đi tới trước đàn dương cầm, từng nốt từng nốt đàn lên ca khúc cậu đã hát vào ngày sinh nhật anh.
Chỉ là từng lời từng câu kia, chẳng thể nào cất lên được nữa.
Tiếu Trì trông có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Bề ngoài trông thực bình tình. Trong lòng cậu cũng bình tĩnh như nước lặng. Cậu không muốn nghĩ về cô gái kia, người con gái mà Tề Úy đã đi xem mặt, hay là một người nào khác. Điều đó có quan hệ gì với Tiếu Trì cậu đây chứ?
Mặc kệ là ai, chuyện gì phải đến vẫn cứ đến, cậu không ngăn cản được. Ngay cả mắng chửi cậu cũng không muốn.
Cậu chỉ có thể đánh đàn, đàn từng nốt từng nốt.
Buổi chiều, bố Tiếu và mẹ Tiếu trở về. Hai người cùng nhau làm cơm trong nhà bếp. Tiếu Trì sợ hai người lo lắng cho cậu, vì vậy đành phải ôm bản nhạc phổ của Rachmaninoff(1) tự ngược.
Mấy khúc nhạc của vị thiên tài đã lâu rồi cậu không đàn, giờ cảm thấy khá lạ lẫm nên cứ ngồi đàn đi đàn lại nhiều lần.
Âm nhạc là một điều kì diệu, khi bạn bình thản muốn diễn tấu thật hoàn mỹ, trong đầu chỉ còn giai điệu và nốt nhạc, không còn gì khác.
Bố Tiếu nghe không nổi nữa, từ trong nhà bếp thò đầu ra nói, “Con trai à, cô bạn gái Dương Mịch của con thật là có phúc, đầu tiên là được làm người yêu của Chopin, lại còn thường làm cơm cho con. Bố rất cảm kích cô ấy đã thức tỉnh được hoàng tử đàn dương cầm của nhà mình đấy!”
Tiếu Trì quay đầu đi, không lên tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu, mặt không cảm xúc, đánh đàn.
Buổi tối, bố mẹ Tiếu Trì tới nhà bạn bè đánh bài. Cậu ở nhà một mình, đành lên QQ. Hôm nay là ngày pia âm với Trọng mã tỷ.
Bảy giờ, Tiếu Trì đăng nhập ẩn vào chim cánh cụt của CV Thủy Đường. Trọng mã tỷ đã onl rồi.
Đại trọng mã: Thủy Đường, hôm nay chị muốn dẫn theo một đạo diễn mới, muốn để cô ấy nghe em pia em, có được không?
CV Thủy Đường: Không vấn đề gì. Chỉ là hôm nay em khó có thể thuận lợi thu âm, chị thông cảm nhé.
Đại trọng mã: Được, được, Thủy Đường cứ cố pia đi. Chị yêu em!
Tiếu Trì lên mạch, mở ghi âm, thử mấy âm rồi điều chỉnh lại tần số và âm thanh.
Bên kia Skype, đạo diễn mới cũng mở mạch, bắt đầu pia.
Trong nhóm vẫn có một ID tới dự thính gọi là “Mỉm cười siêu SB(2)”. Người này không mở mạch, yên tĩnh không tiếng động.
《 Tận thế ngân hà 》kể về ngày Trái Đất diệt vong, loài người bắt đầu cuộc hành trình gian khổ ngoài vũ trụ mênh mông.
Hai nam chính trong cuộc lữ hành hủy diệu ấy, vượt qua giai cấp bất đồng mà yêu nhau không rời. Mà sau ngày diệt vong, tiểu công Tần Khải vốn là quân nhân xuất ngũ ở tầng lớp bình dân thấp kém nhưng lại đứng lên nhận trọng trách tìm kiếm tân đại lục mà loài người có thể tồn tại. Tiểu thụ Triệu Tường, một hậu duệ quý tộc, lẽ ra nên an nhàn sống trong sự che chở an toàn, lại cùng Tần Khải thám hiểm, chiến đấu…
Cũng vì xuất thân của mình, Triệu Tường là một ngạo kiều thụ, rất khó nắm bắt được tính cách.
Nửa giờ pia, Trọng mã tỷ có chút đau đầu.
“Thủy Đường, em xem như này, Tần Khải biết mình mang trách nhiệm tìm tài nguyên để cứu sống nhân loại, cần phải rời xa Triệu Tường. Em nghĩ thử đi, nếu Triệu Tường biết nguyên nhân hai người chia tay không phải vì tiểu công không còn yêu cậu ấy nữa, mà chỉ bởi vì tình thế bắt buộc, chuyến đi lần này có đi mà không có về. Vậy liệu em có thương xót không, chắc chắn là có. Nên câu này phải mạnh mẽ lên một chút. Đọc lại câu “Được, chia tay đi, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa” này một lần. Mạnh mẽ một chút nha. Cái cảm xúc này khó mà diễn tả được, dù bên ngoài không thể hiện, nhưng trong lòng phải cảm nhận rõ, hiểu không?”
Đã thử đến chín lần, cậu vẫn không nắm bắt được. Tiếu Trì thử lại lần thứ mười.
Đại diễn vẫn nói không được.
Sau đó, Đại trọng mã lấy cho cậu nghe âm thô của Ngụy Tề, để cậu phối với câu chia tay của Ngụy Tề, giúp cậu tìm cảm xúc.
Lần thứ mười, Tiếu Trì mở phần âm Trọng mã tỷ gửi. Công âm của Tề Úy truyền đến thật rõ ràng.
“Triệu Tường, em đừng có lôi trước kia ra đây, bây giờ… Chúng ta không còn hợp nữa… Anh chúc em hạnh phúc. Chúng ta chia tay đi…”
Âm thanh băng lãnh, không một chút sức sống. Là Tề Úy muốn chia tay với cậu. Muốn chia tay, muốn chia tay…
Đại trọng mã gọi cậu thử lại một lần. Tiếu Trì nghe xong, ngây ngốc muốn mở miệng.
Chỉ là phát hiện cậu chẳng thốt lên được lời nào.
“Được, chia tay đi, chúng ta sau này sẽ không gặp lại nhau nữa…” Tiếu Trì nói, trong lòng rất chua xót.
Cậu nghĩ tới nửa năm cậu ở bên Tề Úy. Anh đứng bên bảng quảng cáo nhìn cậu ăn kem ốc quế, cùng nhau thử kịch bản, hát cho cậu nghe. Anh còn ôm cậu ngủ, còn cho cậu ăn đầy bàn hải sản. Cậu nhớ tới chú mèo Tiểu Mễ bên bồn hoa, còn nụ hôn cách một bàn thức ăn. Còn có lần đầu tiên thân mật, cậu nhớ từng chi tiết…
Một câu “Chúng ta chia tay đi” thật quá mức chân thực.
Tiếu Trì nói, đôi mắt nóng nóng, giọng nghẹn ngào.
Trên Skype, Đại trọng mã cùng Mỉm cười siêu SB nghe cùng nhau ——– SB rồi.
Trên QQ, Khổ bức nữ bác ti gửi tới một loạt dấu chấm hỏi cho Đại trọng mã, sau đó là một loạt chữ đỏ rực: “Đã từng có chuyện đạo diễn pia khiến CV khóc bao giờ chưa?”
Đại trọng mã rất lâu sau mới trả lời: Đấm chết giờ! Sao mà có được, cho tới giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện này, tôi có cần phải mổ bụng chứng minh hay không?
Khổ bức nữ bác ti: …
Lúc này, Đại trọng mã tay chân luống cuống không biết phải làm sao, tình cờ thấy Ngụy tổng công login QQ. Giống như gặp được vị cứu tinh vậy, cô tóm lấy anh hỏi ngay: “Ngụy Tề! Cứu mạng! Anh có biết gần đây Thủy Đường gặp chuyện gì không? Tôi đang pia âm như bình thường, hình như… Đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu ấy.”
CV Ngụy Tề rất nhanh đáp lại: Cô đã làm cái gì?
Một câu chữ màu đen đậm nét gửi tới khiến Đại trọng mã chấn động, trong lòng căng thẳng, trong đầu tự động xuất hiện thành âm chất vấn lạnh lùng của tổng công.
“… Tôi chỉ pia âm bình thường, sau đó, Thủy Đường đột nhiên khóc. Tôi thề trên JJ của chồng tương lai, tôi chỉ pia âm rất bình thường, không bạo lực, không mắng chửi, cái gì cũng không có.” Đại trọng mã nhanh chóng giải thích.
Bên kia Ngụy Tề không trả lời nữa, ava cũng xám xịt.
Trong tai nghe, Đại trọng mã nghe được tiếng chuông điện thoại, không phải là của cô, vậy chỉ có thể là của Thủy Đường.
“Trọng mã tỷ, em đi nghe điện thoại, chị chờ một chút.” Thanh âm nghẹn ngào của Thủy Đường vang lên, cô biết cậu đã bỏ tai nghe để đi nghe điện thoại.
Skype không được tắt, tình huống bên kia cũng truyền tới.
Ava QQ của Đại trọng mã còn đang nhảy nhót điên cuồng.
Khổ bức nữ bác ti: Đây là tình huống gì vậy? Thủy Đường nghe điện thoại? Của ai? Cô à?
Đại trọng mã: Đương nhiên không phải, cô tự nghe đi.
Trong tai nghe, tiếng Thủy Đường nghẹn ứ vang lên một tiếng “Alo”.
Bên kia điện thoại nói gì đó, Thủy Đường có chút lạnh lùng trả lời: “Không có gì, đang phản âm… Bọn họ không có nhà, đi ra ngoài rồi… Ân… Em rất khỏe…Ân… Anh bận hả?”
Nghe thế nào cũng thấy kì quái. Thủy Đường bình thường là một người rất nhu hòa, chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện cứng ngắc như vậy, tựa như là không muốn trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Ngắt máy. Tiếu Trì cầm lấy tai nghe, tiếp tục nói: “Trọng mã tỷ, tiếp thôi.”
Đại trọng mã bình thường là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng khi nghe ra sự kì quái trong âm thanh của Thủy Đường, cô cảm thấy mềm lòng.
“Thủy Đường… Em có ổn không? Hay là chúng ta để lúc khác lại pia?”
Chị gái tri âm của cậu đương nhiên rất đồng cảm.
Tiếu Trì lại nói: “Không cần đầu, tiếp tục đi.”
Thanh âm vang lên rõ ràng, một chút tức giận cũng không có. Đại trọng mã cẩn thận, một nửa câu nặng lời cũng không nỡ nói. Mặc kệ Thủy Đường diễn thế nào, cô đều nói: “Được, rất tốt rồi, em nghĩ sao?”
Thế nhưng Thủy Đường dường như không chịu buông tha cho bản thân, nói đi nói lại: “Em thấy chưa được, chị có thấy thế không?” Sau đó lại tiếp tục thử.
Toàn bộ quá trình không phải là đạo diễn pia CV mà là CV đang ngược đạo diễn.
Đại trọng mã chẳng biết phải nói gì ngoại gửi cho Thanh đại tỷ mấy emo và liên tục giải thích, bình thường pia âm không phải như thế này đâu.
Thanh đại tỷ cứ ba mươi giây lại gửi tới một icon khinh bỉ cho cô, Đại trọng mã xem mà khóc không ra nước mắt.
Khi Tiếu Trì tự pia chính mình tới lần thứ mười sáu, điện thoại trong tay cậu lại vang lên.
Thanh đại tỷ ở bên kia rốt cuộc ngừng gửi emo khinh bỉ mà hỏi Đại trọng mã: “Trọng mã, sao tôi cứ cảm thấy cuộc gọi kia có vấn đề? Rốt cuộc người gọi là ai?”
Đại trọng mã: Tôi không biết. Tôi chỉ muốn biết giờ nên tiếp tục pia âm hay là tìm một lý do để hủy bỏ. Thủy Đường bình thường đâu có thế này.
Khổ bức nữ bác ti: Vậy nên tôi mới nói có vấn đề nha.
Đúng lúc này, Tiếu Trì nói câu em phải nghe điện thoại, rồi bỏ tai nghe xuống.
Điện thoại được thông, bên kia truyền tới thanh âm nôn nóng của Tề Úy: “Tiếu Trì, ra mở cửa cho anh.”
“Cái gì?” Tiếu Trì có chút mờ mịt.
Thanh âm của anh mang theo sự tức giận không cho phản đối: “Em ra mở cửa cho anh ngay! Anh đang ở trước cửa nhà em!”
“!!!” Tiếu Trì khiếp sợ tới không tin nổi.
Sao Tề Úy lại biết nhà cậu, mà sao đã tới được đây rồi?
Tiếu Trì hoàn toàn quên mất Skype vẫn đang mở, chạy thẳng ra phòng khách mở cửa.
Ở bên ngoài, Tề Úy một thân tây trang, đẹp trai vô cùng, dường như là mới tham gia một hôn lễ trở về, cầm điện thoại đứng ở nơi đó, cau mày nhìn cậu.
“Anh… Sao lại tới được đây?”
“Đạo diễn nói em khóc.” Bàn tay Tề Úy vuốt ve khuôn mặt cậu. Hai người đã hai mươi ngày không gặp nhau, anh rất nhớ cậu.
Tiếu Trì vội vàng né tránh, nghiêng người cho anh vào nhà.
Tề Úy nhìn chằm chằm vào động tác của cậu. Trên đường tới đây, anh đã nghĩ về chuyện xảy ra mấy ngày này, đã nghĩ thế nào cũng phải gặp được cậu, trong lòng luôn có chút thấp thỏm.
Chỉ là nhìn thấy Tiếu Trì lạnh lùng như thế, anh rất đau lòng, muốn giải thích với cậu chuyện buổi sáng, nhưng Tiếu Trì chỉ cho anh vào nhà tự tìm chỗ ngồi, còn cậu vào nhà bếp lấy đồ uống.
Nhà Tiếu Trì là một căn hộ phổ thông ba phòng nhỏ một phòng khách. Cửa phòng cậu để mở, Tề Úy đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng, phía trước cửa sổ đặt một cây dương cầm. Đàn được mở ra, bên trên đầy những bản nhạc phổ phức tạp. Trên nhạc phổ còn có những câu chú thích cũ kỹ.
Bên cạnh đàn dương cầm là giường ngủ. Bên kia là bàn học. Trên bàn còn có máy tính đang hoạt động, mở một file nghe, một bên còn có notebook đang mở, đã hiện lên chương trình bảo vệ màn hình.
Rất nhanh Tiếu Trì đi tới, đưa cho anh một ly thủy tinh: “Chiều hôm nay mẹ em làm trà lúa mạch. Có đá đấy. Anh ngồi đi.”
Tiếu Trì ngồi vào ghế của đàn dương cầm, trên tay cũng cầm một ly nước.
Tề Úy ngồi xuống trước bàn học. Anh không uống nước mà chỉ nói: “Tiếu Trì, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Chỉ một câu như thế, lại khiến cho hai cô gái ở bên kia Skype thộn mặt ra.
Đại trọng mã nhanh chóng điên cuồng gửi QQ cho Thanh đại tỷ.
Hai người hầu như là cùng nhau gửi: “Ngụy tổng công!!!!!!!!!!!”
Chỉ là dấu chấm than của Đại trọng mã không có nhiều như Thanh đại tỷ.
Hai người gửi xong một dòng này đều ăn ý ngậm miệng, dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
Tiếu Trì ở trước đàn dương cầm thử dài một hơi, đặt xuống ly trà đã cạn, cũng không trả lời mà nói: “À, em vừa rồi nói hơi nhiều, còn rất khát.”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài. Tề Úy cản cậu lại, “Bộp——–“ một tiếng, thanh âm quần áo ma sát vang lên, anh trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Tiếu Trì phản kháng, nhưng rất nhanh đã đầu hàng.
“Hôm nay có phải là Hạ Mông đã nói với em cái gì không?” Tề Úy giống như điên cuồng ôm chặt lấy cậu, ghé vào tai cậu nói.
Tiếu Trì không muốn nghe những lời này. Cậu sợ lát nữa Tề Úy cũng sẽ giống như Tần Khải nói với Triệu Tường câu chia tay. Cậu khóc, cậu không muốn nghe.
Chỉ là trốn tránh cũng không phải là cách.
“Đúng thế, bạn gái của anh rất xinh đẹp.” Tiếu Trì nhàn nhạt nói. Trong lòng trống rỗng.
Thân thể của cậu vô cùng vô cùng nhớ cái ôm của Tề Úy, rất ấm áp, nhớ mùi hương của anh, quấn quít với nhau thành mùi vị của hai người.
“Cái gì?” Đầu óc Tề Úy chợt khó hiểu, anh cứ tưởng chuyện kinh hỉ anh muốn tặng Tiếu Trì bị Hạ Mông nói toạc, sợ Tiếu Trì chê anh không lãng mạn. Ở đâu lại rơi ra một cô bạn gái thế này. Đầu óc tổng công lúc này có chút ngắn.
Bạn gái? Vợ anh anh còn đang ôm trong tay đây, ở đâu ra bạn gái?
Tiếu Trì nhẹ nhàng đẩy Tề Úy ra, miễn cưỡng cười nói: “Hạ Mông nhìn thấy, nói là một cô gái rất xinh đẹp lại sành điệu. Lão đại, ánh mắt của anh không tệ.”
Tề Úy nào chịu buông tay, anh ôm chầm lấy thắt lưng cậu, kéo sát cậu dính vào người mình.
“Tiếu Trì, em đang nói cái gì đấy? Ở đâu ra cô gái vừa xinh đẹp vừa sành điệu? Hôm qua mẹ anh nhận được thông báo họp khẩn cấp ở X thị, sáng sớm nay bay tới. Anh nhớ em, bảo trợ lí của mẹ mua cho anh một vé bay cùng mẹ luôn. Anh không nói với em là vì muốn em bất ngờ. Mẹ anh không quen nơi này, cả ngày hôm nay anh đều ở cùng với mẹ. Vừa rồi còn cùng mẹ đi ăn tiệc tối, tiện tay lên QQ bằng điện thoại đã nhận được tin Trọng mã nói em khóc, anh lo lắm. Anh nhớ em đến điên rồi.”
Tiếu Trì nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu giãy dụa, lấy điện thoại trên giường đưa cho anh xem, “Đây… Hạ Mông gửi tin nhắn cho em.”
Tiếu Trì đột nhiên muốn tự vả mình, trong lòng thầm nghĩ, đây lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào là mẹ vợ sao? Chết cha ———-
Nếu như là thật, Hạ Mông, tôi nhất định sẽ phế anh!
Tề Úy xem hai bức ảnh Tiếu Trì nhận được, dở khóc dở cười. “Vị mỹ nhân xinh đẹp sành điệu này chính, là, mẹ, anh! Hạ Mông chết tiết, vở kịch lần sau nhất định anh sẽ để cậu ta đóng vai chính, phải dằn vặt chết cậu ta!”
Tổng công nổi bão, miệng lẩm bẩm.
Tiếu Trì đã hiểu ra rồi, cúi đầu nhìn ảnh chụp. Cô gái này, rõ ràng tuổi còn rất trẻ, vóc dáng rất đẹp, sao có thể là mẹ của Tề Úy được.
Lão tử mất ngày nay mất hồn mất vía tự ngược là vì cái gì chứ???
Anh kéo đầu cậu lên, hôn xuống.
“A——-“ Tiếu Trì giận dỗi làm lớn chuyện, giờ cũng biết mình đuối lí, đành để mặc Tề Úy hôn cậu, vẫn nỗ lực phối hợp, ôm lấy thắt lưng của Tề Úy, thả lỏng thân thể. Hai đôi môi hòa quyện vào nhau thật chặt…
“Đồ ngốc!” Hôn xong, Tề Úy mắng, “Sao em lại không tin anh, buổi sáng nhận được ảnh cũng không chịu tới hỏi anh? Em cho rằng đây là phim truyền hình chắc? Còn hiểu lầm vớ vẩn? Em muốn phim đến tập mấy mới lộ ra chân tướng rõ ràng?”
Mặt Tiếu Trì đỏ bừng, nói: “Cái đó… Sáng sớm em buồn lắm… Sau đó buổi tối thu âm, ảnh hưởng tới tâm trạng.”
“Cái gì? Phản âm quan trọng hơn anh sao?” Tề Úy cố ý nghiêm túc hỏi.
“Không phải…Anh ăn mặc trang trọng như vậy, còn phải đi về sao?” Tiếu Trì không phải kẻ ngốc, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
“Ừ. Mẹ anh một mình anh cũng lo lắng, phải trở về xem thế nào. Hôm nay em mệt mỏi rồi cũng đừng phản âm nữa, hẹn ngày khác với Trọng mã. Đừng làm khó chính mình. Còn có, thanh âm của Triệu Tường ôn nhu một chút cũng không vấn đề gì. Trong suy nghĩ của anh, người đàn ông của anh hùng không nhất định phải mạnh mẽ, có thể trái tim mạnh mẽ nhưng khí chất lại an tĩnh, ôn nhu, giống như em vậy. Đừng làm khó bản thân. Biết chưa?” Tề Úy hôn lên đôi môi mềm của cậu, lại nói.
…
Tiếu Trì tiễn Tề Úy ra xe. Anh nói cậu cứ vào nhà đi, tối nay anh sẽ gọi điện cho cậu.
Taxi đi rồi, Tiếu Trì đỏ mặt gãi đầu, quẫn bách nghĩ bản thân thật ngốc nghếch.
Trên đường lên lầu, tâm tình của cậu sướng như trên mây. Thế nhưng khi cậu nghĩ tới điều gì đó, cả người như cứng đời, thậm chí là sắp phát điên luôn.
Xong đời rồi, vừa này sốt ruột nghe điện thoại, quên, tắt, mạch.
Tiếu Trì giống như người điên lao về phòng, nhìn lại Skype trên máy tính.
!!!!!!!!!!!!!
Cảm tạ trời đất.
Vừa rồi có phải cậu đã tiện tay tắt hay không, cậu cũng không nhớ rõ.
Nhưng khi cậu đăng nhập trở lại, chỉ thấy có một dòng tin nhắn, nhắn với Đại trọng mã “Em bận, lát nữa giải quyết.”
Tiếu Trì ngồi phịch trên ghế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thật sự là quá ngốc mà!
Chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Tề Úy, cậu luôn ngốc như vậy! Thật sự… ai~