Nói thật, Tề Úy cùng Tiếu Trì hiện tại đều phải đang đối mặt với tình huống phát sinh ngoài dự kiến.
Trong nhà họ Tề đèn đuốc sáng trưng.
Hai vị gia trưởng lẽ ra đang ở nước ngoài du ngoại, lúc này lại đang bận túi bụi ở phòng bếp lầu một.
Trên bàn tràn đầy thức ăn, tùy tiện đếm sơ sơ cũng đã hơn sáu bảy món, mà dường như trong nhà bếp vẫn còn đang nấu.
“Đói bụng rồi đúng không? Các con đem đồ đạc lên lầu, rửa tay đi đã rồi xuống ăn.” Mẹ Tề bưng một cái nồi ra, nói với hai người còn ngây ra như phỗng ở phòng khách.
“Lên lầu đi.” Tề Úy huých huých tay Tiếu Trì. Cậu chắc chắn đã nhìn thấy khóe miệng Tề Úy bất đắc dĩ giật giật.
Cho tới giờ vẫn chưa từng tổng công lộ vẻ mặt này.
Hai người lên gác đem hành lí để trong phòng Tề Úy. Phòng của anh rất lớn, sạch sẽ lại gọn gàng.
Tiếu Trì túm lấy cánh tay người ta, nói: “Cái kia… Em nên làm gì vây giờ, có phải nên lánh mặt đi không?”
Tề Úy gãi gãi đầu: “Chả trách mẹ anh cứ nằng nặc bắt anh về nhà, hóa ra phục sẵn ở đây chờ chúng ta… Yên tâm, không sao đâu.”
Tề Úy thực ra cũng không dám chắc.
“Họ liệu có đánh anh không?” Tiếu Trì chỉ sợ cái này.
Trong lòng khó chịu tới tức nghẹn. Tề Úy cười như không cười, nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì họ đánh anh xong, em xoa cho anh?”
Bữa tối rất chi là phong phú.
Vốn hai người định về nhà sẽ gọi cơm bên ngoài, giờ đúng thật rất đói.
Tiếu Trì vừa nhìn thấy ba Tề đã sợ hãi, khi ngồi vào bàn lễ phép nói: “Cháu chào chú.”
Kỳ thực trong đầu đều tưởng tượng ra cảnh ba Tề đánh Tề Úy.
Ông nhìn có chút mập mạp, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, trông rất nghiêm túc, thanh âm cũng nghiêm túc, thế nhưng khi nói, biểu tình lại hòa ái, còn mang theo ý cười.
Ba Tề chỉ cho Tiếu Trì tên của từng món hải sản trên bàn ăn, có vài món là do ông làm, còn lại do mẹ Tề làm. Khi nhắc tới món đậu hũ chiên trứng muối, ba Tề nói: “Món đậu chiên trứng muối này là món Tề Úy thích nhất, mỗi lần trở về nhà đều phải ăn.”
Trong lòng Tiếu Trì rất sợ hãi, căn bản không biết mùi vị là gì. Thế nhưng ngoài mặt, cậu vẫn bình tĩnh mỉm cười gật đầu, cứ nghe giới thiệu tới đâu, cậu lại gắp đến đó. Đó là phép lịch sự, hơn nữa, cậu cũng không biết phải làm cái gì vào thời điểm này. Cậu đã ăn sườn xào chua ngọt, thịt viên chiên xù, tôm rang me, đậu cô ve xào…
Nhưng vì tâm trạng khẩn tưởng, mỗi món có vị thế nào cậu đâu có biết.
Giờ cậu đang ở trong nhà tổng công.
Cậu đang ăn cơm cùng với ba mẹ tổng công.
Không biết với thân phận gì.
Không biết phía sau sự ôn nhu nhiệt tình của ba mẹ Tề liệu có phải là một trận đòn đang chờ đợi hay không?
Không biết cậu nên nói cái gì…
Tiếu Trì lúc này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện nhìn đậu hũ trắng được bọc trong rau thơm. Muốn múc một thìa đậu hũ lên ăn.
Tề Úy ngồi bên cạnh cậu cả buổi tối lặng im rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Em đừng chỉ ăn đậu hũ, không đủ chất dinh dưỡng.”
Vốn Tiếu Trì khẩn trương vô cùng, bàn tay lúc này đang vươn ra bỗng cứng đờ, còn có chút run rẩy.
Tề Úy rất tự nhiên lấy đi cái muôi trên tay cậu, khi đụng tới bàn tay ấy mới phát hiện tay cậu lạnh lắm, cả cái muôi cũng ướt mồ hôi của cậu.
Tề Úy lấy đũa cùng muôi múc một phần đậu hũ vào bát Tiếu Trì. Anh trả cái muôi cho cậu, nói: “Em nếm thử đi, đậu hũ ba anh làm ngon hơn cả ngoài tiệm, đậu hũ đặc biệt truyền thống Thượng Hải.”
Cùng một chất giọng, khi nghe Tề Úy nói, rõ ràng khiến cho Tiếu Trì thả lỏng đi không ít.
Cậu nhanh tay cho một miếng đậu hũ vào miệng ———- cảm giác mềm mềm, lành lạnh, hương vị của rau thơm hòa cùng trứng muối, rau cải hòa cùng vị ngọt của đường. Rau cải giòn giòn, đậu hũ mềm mềm, thêm trứng muối cùng rau thơm, vừa ngọt vừa ngậy, rất thơm ngon…
Tiếu Trì hồi hồn, đôi mắt bị mỹ thực mê hoặc nheo lại, ngây ngốc gật đầu, “Ngon, ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút. Ăn thêm món này nữa.” Tề Úy gắp cho Tiếu Trì một con tôm đã bóc vỏ, “Mẹ anh làm món này rất ngon, khi anh còn bé mỗi ngày đều phải ăn, vì thế lớn lên mới cao.”
Tiếu Trì ngay lập tức bị cuốn hút, ăn tất các món, phát hiện tôm vô cùng ngon, rất vừa miệng. Trước đó khi ba Tề giới thiệu cho cậu, cậu gần như nuốt chửng, chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
…
Sau đó Tề Úy gắp cho Tiếu Trì từng món từng món, Tiếu Trì cứ ăn một lần lại một lần.
Lúc này cậu đã không còn cứng ngắc như người máy ăn cơm nữa, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa hướng vẻ mặt kính nể tới ba mẹ Tề.
Món sườn xào chua ngọt, Tiếu Trì còn thảo luận cách chế biến với ba Tề. Tiếu Trì nói nhà bọn họ sau khi rán sườn còn hấp. Mà ba Tề lại rán rồi trực tiếp đem xào. Hai người nói càng ngày càng hăng say.
Bữa cơm trôi qua không nhanh cũng không chậm.
Sau khi Tiếu Trì bình tĩnh lại có thể cùng hai người lớn nói chuyện dễ dàng hơn.
Cậu tự nhận mình không phải là một thanh niên hư hỏng, cũng không phải con nhà không có gia giáo. Nếu như cậu và Tề Úy có quan hệ với nhau, hai vị gia trưởng nhất định sẽ rất thích cậu là bạn thân của Tề Úy. Nhưng hiện tại…
Muốn giả bộ cũng không giả bộ được.
Buổi tối đó, Tiếu Trì ngủ ở phòng khách, ngay sát vách Tề Úy.
Trong phòng khách đầy đủ mọi thứ. Cậu ở đây cũng không dùng cái gì.
Nhưng nghe tiếng từ phòng bên cạnh truyền tới, đều là tiếng mở cửa đóng cửa.
Tiếu Trì ngẫm lại cũng mơ hồ đoán ra tình hình.
Buổi tối cậu lại mất ngủ, đứng ở ban công đờ người nhìn ra xa.
Phong cảnh buổi tối trong khu biệt thự rất đẹp, nhìn ra một rừng trúc bạt ngàn. Ở phía sau là sân vận động. Nhưng đêm đã khuya, chẳng còn ai ở đó nữa.
Tiếu Trì nhìn tới nhập thần, chợt nghe được tiếng tổng công truyền từ ban công bên cạnh.
“Tiếu Trì?”
Là ba Tề.
Tiếu Trì hoảng sợ.
“Chú Tề.”
Người đàn ông mặc áo ngủ, trong tay cầm điếu thuốc, ý bảo: “Không ngại chứ?”
Tiếu Trì lắc đầu.
Cậu nghĩ hẳn là mình xuyên vào tiểu thuyết cẩu huyết rồi, cùng ba của tiểu công tâm sự. Về cơ bản, trong tiểu thuyết, ba mẹ công sau khi cùng tiểu thụ đưa ra các loại điều kiện, câu đầu tiên sẽ là: cậu muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha cho con tôi?
Tiếu Trì hít sâu một hơi chuẩn bị nghênh đón các loại tình huống cẩu huyết, nào ngờ chỉ nghe tiếng ông thở dài ra một làn khỏi mỏng manh.
“Ha ha, cháu so với tưởng tượng của ta…thật khiến cho người ta yêu mến.” Thanh âm tổng công lần thứ hai vang lên, chỉ cần chăm chú nghe sẽ phát hiện ra có chút khác biệt với giọng của Tề Úy. Là thanh âm của những thành thục tích lũy trong hàng chục năm tháng cuộc đời.
May mà câu đầu tiên không phải là hỏi cậu muốn bao nhiêu tiền. Không phải cậu có muốn mấy trăm vạn hay mấy nghìn vạn? Chỉ là nếu như họ không ra giá như vậy, cậu sẽ không thể bỏ đi cùng Tề Úy. Tiếu Trì suy nghĩ lung tung.
Bên kia, ba Tề tiếp tục nói: “Khi Tề Úy còn nhỏ, chú cùng mẹ nó hàng năm đều dẫn nó tới chùa Linh Ẩn ở núi Bắc Cao(1) cầu thần tài. Lúc cầu cho thằng bé, sư trụ trì đã nói thằng bé sau này sẽ có sự nghiệp rạng rỡ nhưng về gia đình lại xảy ra chuyện kinh hãi thế tục… Khi đó, chú cùng mẹ nó rất hoảng sợ, hàng năm tới núi Bắc Cao, liên tiếp ba bốn năm đều chỉ nghe được điều này. Hai chúng ta càng thêm sợ.”
Ba Tề thay đổi tư thế, tấm lưng tựa vào lan can, nhìn Tiếu Trì mà nói: “Trước khi thằng bé vào đại học, mẹ nó quản rất nghiêm, sợ nó học trung học lại làm chuyện kinh hãi thế tục không thể cho chúng ta bế cháu… Mẹ nó mỗi ngày đều lái xe đưa đón nó, còn sợ nó lâm vào tình yêu thầy trò, lớp nó lại có giáo viên xinh đẹp nhất trường, chú cùng mẹ nó đều muốn đích thân tới trường học giải quyết… Cũng may cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì. Thằng bé cứ vậy vào đại học. Khi đó, chú cùng mẹ nó nghĩ, cái tuổi yêu đương bồng bột cũng qua rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta đã xác định cùng lắm thì sớm làm ông bà nội, sớm thấy con trai kết hôn cũng không có gì không tốt… Chỉ là thế nào cũng không ngờ, người con trai chú thích, là cháu…”
Ba Tề ngừng một chút.
Tiếu Trì trong lòng thấy xấu hổ, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi.”
Ba Tề nở nụ cười: “Đứa nhỏ, cháu không sai. Tên nhóc Tề Úy này rất có chủ kiến, đại khái chắc là do học từ chú, suy nghĩ cũng rất linh hoạt. Trước tiên nó ở trước mặt chúng ta nói mập mờ, sau đó đối phó với mẹ của nó, cuối cùng mới nói cho chú biết. Bởi nó chắc rằng chú sẽ không dám ở trước mặt mẹ nó nổi giận. Chú đành tìm một cớ đi Hạ Môn, hung hăng tẩn nó một trận. Tề Úy cũng không phản ứng gì, ăn đòn xong còn chúc chú về Thượng Hải bình an, càng khiến chú tức giận—-“
Tiếu Trì nghe tới đây mà muốn cười vô cùng, chỉ có thể chịu đựng, liên tục nói: “Xin lỗi.”
“A, cháu biết không, sau khi chú về nhà bị mẹ nó phát hiện ra, lập tức bị vợ hung hăng đánh đòn. Ai, chỉ trách từ nhỏ mẹ nó đặc biệt thương thằng bé, khi sinh ra nó bị khó sinh, còn phải mổ khẩn cấp. Khi bà ấy được đẩy ra, mặt mày tái xanh, chú vừa nhìn vừa khóc, nghĩ cả đời này sẽ nghe lời bà xã… Giờ thì tốt rồi, chuyện của hai đứa, bà xã chú đã nói chú không được quản, vậy thì chú chỉ có thể nghe theo. Chỉ là… Tiếu Trì à, người cha nào chả muốn con mình được hạnh phúc. Đánh con thì đau lòng cha mẹ, thế nhưng lúc nổi giận lại không nghĩ tới. Làm sao mà con trai chú lại…”
Ba Tề hút thuốc xong, lại rút một điếu, chỉ là không châm lửa, đặt ở trước mũi ngửi, rồi lại cất trở về.
“Sau khi bị vợ đánh, trong lòng chú cũng nghĩ bà ấy đứng về phía hai đứa không phải là không có lý do. Năm ấy khi chú gặp mẹ nó ở đại học, chú chỉ là một thằng nhóc ở một trấn nhỏ phía bắc, còn bà xã là con gái cưng của phó thị trưởng H thị, chẳng hề môn đăng hộ đối. Cả gia đình bà ấy đều phản đối, thế nhưng cuối cùng vẫn là bà ấy quyết đoán nói với chú: Không sao đâu, không cưới nhau được cùng lắm thì bỏ trốn, nếu như sinh ra một đứa con, gạo nấu thành cơm rồi thì càng tốt… A, khi đó tư tưởng trong xã hội trong thoáng như bây giờ, bà ấy bình thường thoạt nhìn chỉ là một cô gái yếu đuối được cưng chiều trong gia đình danh giá, như vì chú, ngay cả danh tiếng của mình cũng không để ý. May mà năm đó bà ấy không vì gia đình phản đối mà chia tay chú, chúng ta mới có gia đình ngày hôm nay.”
“Khi đó chú vừa tốt nghiệp, sự nghiệp còn bấp bênh, từng tháng chỉ kiếm được ít tiền, ngay cả mua cho bà xã một bộ quần áo đẹp đẽ cũng không được. Khi đó chưa từng nghĩ tới sau này sẽ như vậy… Thế nên, giờ thấy hai đứa, là tốt hay xấu ai mà biết được. Tên nhóc Tề Úy này khi học đại học chú còn lo lắng cho nó, cái gì cũng thích thử một lần, lại ít khi thất bại, làm cho tầm nhìn hẹp đi. Khi đó chú muốn cho nó du học, nó lại không chịu đi, lúc này lại vì cháu mà chấp nhận… Không phải là ép buộc nó, chỉ là làm một thằng đàn ông, phải nhìn xa trông rộng, thất bại rồi tương lai mới có được thành công. Chú chỉ sợ nó tự cho mình là giỏi, rồi gây ra chuyện gì…”
Ba Tề ở trước mặt con trai thì biểu hiện không thoải mái, nhưng ở trước mặt Tiếu Trì lại có thể nói nhiều như vậy, chính ông cũng có chút kinh ngạc.
Ông nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác, trông giống như học sinh tiểu học, trong lòng vừa phiền muộn vừa bất đắc dĩ, còn có chút thích thú.
Phiền muộn vì con trai mình thích đàn ông, hơn nữa còn thích đến không còn đường lui.
Bất đắc dĩ vì chính mình có đánh con cũng vô dụng, nếu như còn dùng thủ đoạn ép buốc khác, bà xã nhất định sẽ đánh mình…
Còn thích là vì đứa nhỏ Tiếu Trì này lớn lên sạch sẽ, ánh mắt trong sáng, căn bản không phải loại người tâm tư thâm sâu. Hơn nữa còn an an tĩnh tĩnh, ông rất thích.
Chỉ ghét nhất là buổi tối khi hai người con trai cùng ngồi ăn với nhau, có cần hài hòa tới như vậy không. Cứ nhìn hai người, ông sẽ có một loại lỗi giác rằng ông có tới hai con trai bảo bối.
Lâu sau, Tiếu Trì mới tiêu hóa hết những lời ba Tề nói. Từng câu từng chữ đều hiểu rõ ràng, cảm nhận được như lo lắng cùng bất đắc dĩ của ba Tề, tràn đầy tình thương của người cha.
Trong màn đêm, Tiếu Trì cười: “Chú à, Tề Úy sẽ không làm chú và cô thất vọng.”
Kỳ thực, Tiếu Trì đã sớm quên mất chính mình từng nghĩ sẽ cho ba mẹ thấy con dâu. Trong lòng cậu biết, kỳ thực ba mẹ Tề Úy đều rất thương cậu, lúc nào cũng vô cùng bao dung cậu, đã vì bọn họ mà trăn trở suy tư.
Ba Tề nghe Tiếu Trì nói vậy, nhanh chóng nói thêm một câu: “Ai, chú nói với cháu những điều này không phải vì muốn hai đứa chia tay. Chỉ là muốn nói cho cháu nghe những chuyện về Tề Úy mà thôi.”
“Vâng, chú yên tâm, cháu sẽ không chia tay với Tề Úy đâu.” Tiếu Trì cười, xoa xoa đầu, “Không biết sau này sẽ ra sao, nhưng khi bọn cháu quyết định ở bên nhau cũng đã biết tương lai sẽ rất khó khăn, cùng nhau tiến tới là được rồi. Đàn ông con trai mà, có gì phải sợ.”
Trong lòng ba Tề chấn động, nghe một đứa nhóc nhỏ hơn Tề Úy một tuổi nói những câu này, ra vẻ thành thục với mình sao? Ba Tề vừa muốn nói gì đó, Tiếu Trì chợt nghe có tiếng đập cửa phòng mình.
Tiếu Trì quay đầu nhìn, là thanh âm của Tề Úy, cậu nói: “Vào đi.” Lại quay về nhìn ban công bên cạnh. Ba Tề đã gần vào trong phòng, lộ ra nửa thân thể chỉ chỉ vào miệng mình, rồi dùng ngón trỏ làm tư thế xua tay.
Tiếu Trì hiểu ý gật đầu, nghĩ ba con nhà này ở chung với nhau thật kì quái.
Tề Úy đã đi vào, anh mặc áo ngủ, lo lắng nhìn cậu.
“Em đang nói chuyện với anh, không phải là ba anh chứ?” Tề Úy ra ban công nhìn xung quanh, phòng của ba mẹ vẫn đóng chặt cửa, rèm cửa cũng kéo xuống.
Anh lại nhìn Tiếu Trì.
Cậu quay đầu, lảng sang chuyện khác: “Em đang ngắm cảnh. Khu biệt thự của nhà anh thật đẹp, ban công không có rào phòng hộ, không sợ trộm sao?”
Tề Úy lúc này mới an tâm nói: “Ở đây chi phí đắt đỏ, thế nhưng rất an toàn, nếu như còn lắp thêm rào phòng hộ vậy thì có khác gì ở những nơi khác. Em—- không sao chứ? Anh thực sự không biết hai người họ đột nhiên trở về.”
Tề Úy kéo tay Tiếu Trì ngồi vào trên giường, bàn tay xoa xoa mặt cậu.
“Em không sao. Ba mẹ anh rất tốt, làm cơm rất ngon. Ha ha.” Tiểu Trì làm nũng, trong lòng cậu thật sự nghĩ thế.
Tề Úy thì nghĩ Tiếu Trì chỉ đang giả bộ nói vậy thôi, “Ngày mai sáng sớm chúng ta sẽ đi, không thì buổi tối lén trốn đi cũng được.”
“A? Đi đâu?” Tiếu Trì hỏi.
“Đi H thị, ở lại đây anh sợ em không thoải mái.” Tề Úy xoa xoa đầu Tiếu Trì.
Tiếu Trì vội vàng cự tuyệt, “Em xin anh đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn có được không. Anh thật vất vả mới trở về nhà với ba mẹ, em thật sự không sao.”
“Khó có dịp cùng nhau đi du lịch, thoải mái là rất quan trọng.” Tổng công kiên trì nói.
Tiếu Trì hết nói nổi, túm lấy đầu Tề Úy, bẹp—- hôn môi. Cậu nghiêm túc nói: “Là ai nói muốn dẫn em đi xem nơi anh lớn lên?”
“Anh sợ họ nói chuyện kỳ quái với em.” Tổng công nhíu mày.
“Tề Úy!” Tiếu Trì tung đòn sát thủ.
Tổng công im hẳn.
Tề Úy thở dài: “Mẹ anh nói trước chúng ta đi thăm miếu Thành Hoàng, giờ ở đó không đông người. Mấy ngày này ngay cả người địa phương cũng ít đi tới đó.”
“Được.” Tiếu Trì gật đầu.
Tề Úy tiếp tục nói: “Em tới đúng kì nghỉ của bà ngoại, có thể ngày mai sẽ tới chỗ bà…”
Tiếu Trì nghe được hai chữ “bà ngoại”, mặt có chút đỏ: “Được, đi thăm mẹ của mẹ vợ, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, không để anh mất mặt, yên tâm đi.”
Tề Úy nghe cũng không giận, kéo Tiếu Trì buồn ngủ.
Lúc này cậu đã có chút mơ màng, “Này… Anh ngủ ở đây à?”
“Ừ, anh vừa mới đem nước trái cây đổ lên giường.” Tề Úy đóng cửa ban công, leo lên giường, vỗ vỗ gối đầu bên người, nói: “Không còn sớm nữa, em không ngủ sao?”
Trong mặt tràn đầy xấu xa mời gọi.
Tiếu Trì có chút 囧.
Từ khi Tề Úy không làm lão đại ở xã kịch nữa, chính xác mà nói từ sau khi hai người họ chia tay rồi tái hợp, người này ngày càng trở nên —- thích trêu cậu, đùa giỡn cậu.
Tiếu Trì nhìn chằm chằm Tề Úy suy nghĩ. Tề Úy cũng híp mắt đợi cậu.
“Nghĩ gì thế?” Tổng công hỏi.
“Nghĩ tại sao trước đây không phát hiện ra anh lưu manh như vậy.” Tiếu Trì ăn ngay nói thật.
“Chậc chậc, giờ em biết cũng chưa muộn.” Tổng công bình thường rất chính trực, nhưng hiện tại cười nhếch mép, ngoắc ngoắc ngón tay, nhìn thế nào cũng thấy thực cmn du côn.
Tiếu Trì nghĩ ba mẹ anh đang ở sát vách, anh còn không sợ thì em có gì phải sợ.
Không suy nghĩ nữa, cậu lên giường nằm xuống, còn rúc vào người Tề Úy.
Hôm nay buổi sáng đi học, chiều đi máy bay, về tới đây còn gặp chuyện sốc, cậu rất mệt mỏi.
Tề Úy đắp chăn mềm cho cậu. Anh nằm xuống nhìn người con trai mỏi mệt bên cạnh, cậu ngủ rất nhanh.
Mà tổng công đại nhân nhìn Tiếu Trì hô hấp đều đều, chỉ nhìn thật lâu, rồi hôn lên môi cậu một cái.
Anh dịch chăn cho cậu, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Sát vách đang có hai cặp mắt và hai đôi tai đang theo dõi bọn họ chằm chằm, tổng công dù mạnh tới đâu cũng không dám xằng bậy. Đành phải ủ rũ về phòng.
Nằm ở trên giường mình, anh nghĩ: Tiếu Trì vì anh mà cố gắng giả vờ trấn định thật quá đáng yêu mà! Hơn nữa… hình như ba mẹ cũng không quá bài xích bọn họ.
Tựa hồ, cách mạng có hy vọng thành công…
Trong nhà họ Tề đèn đuốc sáng trưng.
Hai vị gia trưởng lẽ ra đang ở nước ngoài du ngoại, lúc này lại đang bận túi bụi ở phòng bếp lầu một.
Trên bàn tràn đầy thức ăn, tùy tiện đếm sơ sơ cũng đã hơn sáu bảy món, mà dường như trong nhà bếp vẫn còn đang nấu.
“Đói bụng rồi đúng không? Các con đem đồ đạc lên lầu, rửa tay đi đã rồi xuống ăn.” Mẹ Tề bưng một cái nồi ra, nói với hai người còn ngây ra như phỗng ở phòng khách.
“Lên lầu đi.” Tề Úy huých huých tay Tiếu Trì. Cậu chắc chắn đã nhìn thấy khóe miệng Tề Úy bất đắc dĩ giật giật.
Cho tới giờ vẫn chưa từng tổng công lộ vẻ mặt này.
Hai người lên gác đem hành lí để trong phòng Tề Úy. Phòng của anh rất lớn, sạch sẽ lại gọn gàng.
Tiếu Trì túm lấy cánh tay người ta, nói: “Cái kia… Em nên làm gì vây giờ, có phải nên lánh mặt đi không?”
Tề Úy gãi gãi đầu: “Chả trách mẹ anh cứ nằng nặc bắt anh về nhà, hóa ra phục sẵn ở đây chờ chúng ta… Yên tâm, không sao đâu.”
Tề Úy thực ra cũng không dám chắc.
“Họ liệu có đánh anh không?” Tiếu Trì chỉ sợ cái này.
Trong lòng khó chịu tới tức nghẹn. Tề Úy cười như không cười, nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì họ đánh anh xong, em xoa cho anh?”
Bữa tối rất chi là phong phú.
Vốn hai người định về nhà sẽ gọi cơm bên ngoài, giờ đúng thật rất đói.
Tiếu Trì vừa nhìn thấy ba Tề đã sợ hãi, khi ngồi vào bàn lễ phép nói: “Cháu chào chú.”
Kỳ thực trong đầu đều tưởng tượng ra cảnh ba Tề đánh Tề Úy.
Ông nhìn có chút mập mạp, mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, trông rất nghiêm túc, thanh âm cũng nghiêm túc, thế nhưng khi nói, biểu tình lại hòa ái, còn mang theo ý cười.
Ba Tề chỉ cho Tiếu Trì tên của từng món hải sản trên bàn ăn, có vài món là do ông làm, còn lại do mẹ Tề làm. Khi nhắc tới món đậu hũ chiên trứng muối, ba Tề nói: “Món đậu chiên trứng muối này là món Tề Úy thích nhất, mỗi lần trở về nhà đều phải ăn.”
Trong lòng Tiếu Trì rất sợ hãi, căn bản không biết mùi vị là gì. Thế nhưng ngoài mặt, cậu vẫn bình tĩnh mỉm cười gật đầu, cứ nghe giới thiệu tới đâu, cậu lại gắp đến đó. Đó là phép lịch sự, hơn nữa, cậu cũng không biết phải làm cái gì vào thời điểm này. Cậu đã ăn sườn xào chua ngọt, thịt viên chiên xù, tôm rang me, đậu cô ve xào…
Nhưng vì tâm trạng khẩn tưởng, mỗi món có vị thế nào cậu đâu có biết.
Giờ cậu đang ở trong nhà tổng công.
Cậu đang ăn cơm cùng với ba mẹ tổng công.
Không biết với thân phận gì.
Không biết phía sau sự ôn nhu nhiệt tình của ba mẹ Tề liệu có phải là một trận đòn đang chờ đợi hay không?
Không biết cậu nên nói cái gì…
Tiếu Trì lúc này hoàn toàn là phản xạ có điều kiện nhìn đậu hũ trắng được bọc trong rau thơm. Muốn múc một thìa đậu hũ lên ăn.
Tề Úy ngồi bên cạnh cậu cả buổi tối lặng im rốt cuộc cũng chịu mở miệng: “Em đừng chỉ ăn đậu hũ, không đủ chất dinh dưỡng.”
Vốn Tiếu Trì khẩn trương vô cùng, bàn tay lúc này đang vươn ra bỗng cứng đờ, còn có chút run rẩy.
Tề Úy rất tự nhiên lấy đi cái muôi trên tay cậu, khi đụng tới bàn tay ấy mới phát hiện tay cậu lạnh lắm, cả cái muôi cũng ướt mồ hôi của cậu.
Tề Úy lấy đũa cùng muôi múc một phần đậu hũ vào bát Tiếu Trì. Anh trả cái muôi cho cậu, nói: “Em nếm thử đi, đậu hũ ba anh làm ngon hơn cả ngoài tiệm, đậu hũ đặc biệt truyền thống Thượng Hải.”
Cùng một chất giọng, khi nghe Tề Úy nói, rõ ràng khiến cho Tiếu Trì thả lỏng đi không ít.
Cậu nhanh tay cho một miếng đậu hũ vào miệng ———- cảm giác mềm mềm, lành lạnh, hương vị của rau thơm hòa cùng trứng muối, rau cải hòa cùng vị ngọt của đường. Rau cải giòn giòn, đậu hũ mềm mềm, thêm trứng muối cùng rau thơm, vừa ngọt vừa ngậy, rất thơm ngon…
Tiếu Trì hồi hồn, đôi mắt bị mỹ thực mê hoặc nheo lại, ngây ngốc gật đầu, “Ngon, ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút. Ăn thêm món này nữa.” Tề Úy gắp cho Tiếu Trì một con tôm đã bóc vỏ, “Mẹ anh làm món này rất ngon, khi anh còn bé mỗi ngày đều phải ăn, vì thế lớn lên mới cao.”
Tiếu Trì ngay lập tức bị cuốn hút, ăn tất các món, phát hiện tôm vô cùng ngon, rất vừa miệng. Trước đó khi ba Tề giới thiệu cho cậu, cậu gần như nuốt chửng, chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
…
Sau đó Tề Úy gắp cho Tiếu Trì từng món từng món, Tiếu Trì cứ ăn một lần lại một lần.
Lúc này cậu đã không còn cứng ngắc như người máy ăn cơm nữa, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa hướng vẻ mặt kính nể tới ba mẹ Tề.
Món sườn xào chua ngọt, Tiếu Trì còn thảo luận cách chế biến với ba Tề. Tiếu Trì nói nhà bọn họ sau khi rán sườn còn hấp. Mà ba Tề lại rán rồi trực tiếp đem xào. Hai người nói càng ngày càng hăng say.
Bữa cơm trôi qua không nhanh cũng không chậm.
Sau khi Tiếu Trì bình tĩnh lại có thể cùng hai người lớn nói chuyện dễ dàng hơn.
Cậu tự nhận mình không phải là một thanh niên hư hỏng, cũng không phải con nhà không có gia giáo. Nếu như cậu và Tề Úy có quan hệ với nhau, hai vị gia trưởng nhất định sẽ rất thích cậu là bạn thân của Tề Úy. Nhưng hiện tại…
Muốn giả bộ cũng không giả bộ được.
Buổi tối đó, Tiếu Trì ngủ ở phòng khách, ngay sát vách Tề Úy.
Trong phòng khách đầy đủ mọi thứ. Cậu ở đây cũng không dùng cái gì.
Nhưng nghe tiếng từ phòng bên cạnh truyền tới, đều là tiếng mở cửa đóng cửa.
Tiếu Trì ngẫm lại cũng mơ hồ đoán ra tình hình.
Buổi tối cậu lại mất ngủ, đứng ở ban công đờ người nhìn ra xa.
Phong cảnh buổi tối trong khu biệt thự rất đẹp, nhìn ra một rừng trúc bạt ngàn. Ở phía sau là sân vận động. Nhưng đêm đã khuya, chẳng còn ai ở đó nữa.
Tiếu Trì nhìn tới nhập thần, chợt nghe được tiếng tổng công truyền từ ban công bên cạnh.
“Tiếu Trì?”
Là ba Tề.
Tiếu Trì hoảng sợ.
“Chú Tề.”
Người đàn ông mặc áo ngủ, trong tay cầm điếu thuốc, ý bảo: “Không ngại chứ?”
Tiếu Trì lắc đầu.
Cậu nghĩ hẳn là mình xuyên vào tiểu thuyết cẩu huyết rồi, cùng ba của tiểu công tâm sự. Về cơ bản, trong tiểu thuyết, ba mẹ công sau khi cùng tiểu thụ đưa ra các loại điều kiện, câu đầu tiên sẽ là: cậu muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha cho con tôi?
Tiếu Trì hít sâu một hơi chuẩn bị nghênh đón các loại tình huống cẩu huyết, nào ngờ chỉ nghe tiếng ông thở dài ra một làn khỏi mỏng manh.
“Ha ha, cháu so với tưởng tượng của ta…thật khiến cho người ta yêu mến.” Thanh âm tổng công lần thứ hai vang lên, chỉ cần chăm chú nghe sẽ phát hiện ra có chút khác biệt với giọng của Tề Úy. Là thanh âm của những thành thục tích lũy trong hàng chục năm tháng cuộc đời.
May mà câu đầu tiên không phải là hỏi cậu muốn bao nhiêu tiền. Không phải cậu có muốn mấy trăm vạn hay mấy nghìn vạn? Chỉ là nếu như họ không ra giá như vậy, cậu sẽ không thể bỏ đi cùng Tề Úy. Tiếu Trì suy nghĩ lung tung.
Bên kia, ba Tề tiếp tục nói: “Khi Tề Úy còn nhỏ, chú cùng mẹ nó hàng năm đều dẫn nó tới chùa Linh Ẩn ở núi Bắc Cao(1) cầu thần tài. Lúc cầu cho thằng bé, sư trụ trì đã nói thằng bé sau này sẽ có sự nghiệp rạng rỡ nhưng về gia đình lại xảy ra chuyện kinh hãi thế tục… Khi đó, chú cùng mẹ nó rất hoảng sợ, hàng năm tới núi Bắc Cao, liên tiếp ba bốn năm đều chỉ nghe được điều này. Hai chúng ta càng thêm sợ.”
Ba Tề thay đổi tư thế, tấm lưng tựa vào lan can, nhìn Tiếu Trì mà nói: “Trước khi thằng bé vào đại học, mẹ nó quản rất nghiêm, sợ nó học trung học lại làm chuyện kinh hãi thế tục không thể cho chúng ta bế cháu… Mẹ nó mỗi ngày đều lái xe đưa đón nó, còn sợ nó lâm vào tình yêu thầy trò, lớp nó lại có giáo viên xinh đẹp nhất trường, chú cùng mẹ nó đều muốn đích thân tới trường học giải quyết… Cũng may cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì. Thằng bé cứ vậy vào đại học. Khi đó, chú cùng mẹ nó nghĩ, cái tuổi yêu đương bồng bột cũng qua rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta đã xác định cùng lắm thì sớm làm ông bà nội, sớm thấy con trai kết hôn cũng không có gì không tốt… Chỉ là thế nào cũng không ngờ, người con trai chú thích, là cháu…”
Ba Tề ngừng một chút.
Tiếu Trì trong lòng thấy xấu hổ, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi.”
Ba Tề nở nụ cười: “Đứa nhỏ, cháu không sai. Tên nhóc Tề Úy này rất có chủ kiến, đại khái chắc là do học từ chú, suy nghĩ cũng rất linh hoạt. Trước tiên nó ở trước mặt chúng ta nói mập mờ, sau đó đối phó với mẹ của nó, cuối cùng mới nói cho chú biết. Bởi nó chắc rằng chú sẽ không dám ở trước mặt mẹ nó nổi giận. Chú đành tìm một cớ đi Hạ Môn, hung hăng tẩn nó một trận. Tề Úy cũng không phản ứng gì, ăn đòn xong còn chúc chú về Thượng Hải bình an, càng khiến chú tức giận—-“
Tiếu Trì nghe tới đây mà muốn cười vô cùng, chỉ có thể chịu đựng, liên tục nói: “Xin lỗi.”
“A, cháu biết không, sau khi chú về nhà bị mẹ nó phát hiện ra, lập tức bị vợ hung hăng đánh đòn. Ai, chỉ trách từ nhỏ mẹ nó đặc biệt thương thằng bé, khi sinh ra nó bị khó sinh, còn phải mổ khẩn cấp. Khi bà ấy được đẩy ra, mặt mày tái xanh, chú vừa nhìn vừa khóc, nghĩ cả đời này sẽ nghe lời bà xã… Giờ thì tốt rồi, chuyện của hai đứa, bà xã chú đã nói chú không được quản, vậy thì chú chỉ có thể nghe theo. Chỉ là… Tiếu Trì à, người cha nào chả muốn con mình được hạnh phúc. Đánh con thì đau lòng cha mẹ, thế nhưng lúc nổi giận lại không nghĩ tới. Làm sao mà con trai chú lại…”
Ba Tề hút thuốc xong, lại rút một điếu, chỉ là không châm lửa, đặt ở trước mũi ngửi, rồi lại cất trở về.
“Sau khi bị vợ đánh, trong lòng chú cũng nghĩ bà ấy đứng về phía hai đứa không phải là không có lý do. Năm ấy khi chú gặp mẹ nó ở đại học, chú chỉ là một thằng nhóc ở một trấn nhỏ phía bắc, còn bà xã là con gái cưng của phó thị trưởng H thị, chẳng hề môn đăng hộ đối. Cả gia đình bà ấy đều phản đối, thế nhưng cuối cùng vẫn là bà ấy quyết đoán nói với chú: Không sao đâu, không cưới nhau được cùng lắm thì bỏ trốn, nếu như sinh ra một đứa con, gạo nấu thành cơm rồi thì càng tốt… A, khi đó tư tưởng trong xã hội trong thoáng như bây giờ, bà ấy bình thường thoạt nhìn chỉ là một cô gái yếu đuối được cưng chiều trong gia đình danh giá, như vì chú, ngay cả danh tiếng của mình cũng không để ý. May mà năm đó bà ấy không vì gia đình phản đối mà chia tay chú, chúng ta mới có gia đình ngày hôm nay.”
“Khi đó chú vừa tốt nghiệp, sự nghiệp còn bấp bênh, từng tháng chỉ kiếm được ít tiền, ngay cả mua cho bà xã một bộ quần áo đẹp đẽ cũng không được. Khi đó chưa từng nghĩ tới sau này sẽ như vậy… Thế nên, giờ thấy hai đứa, là tốt hay xấu ai mà biết được. Tên nhóc Tề Úy này khi học đại học chú còn lo lắng cho nó, cái gì cũng thích thử một lần, lại ít khi thất bại, làm cho tầm nhìn hẹp đi. Khi đó chú muốn cho nó du học, nó lại không chịu đi, lúc này lại vì cháu mà chấp nhận… Không phải là ép buộc nó, chỉ là làm một thằng đàn ông, phải nhìn xa trông rộng, thất bại rồi tương lai mới có được thành công. Chú chỉ sợ nó tự cho mình là giỏi, rồi gây ra chuyện gì…”
Ba Tề ở trước mặt con trai thì biểu hiện không thoải mái, nhưng ở trước mặt Tiếu Trì lại có thể nói nhiều như vậy, chính ông cũng có chút kinh ngạc.
Ông nhìn đứa trẻ đang ngơ ngác, trông giống như học sinh tiểu học, trong lòng vừa phiền muộn vừa bất đắc dĩ, còn có chút thích thú.
Phiền muộn vì con trai mình thích đàn ông, hơn nữa còn thích đến không còn đường lui.
Bất đắc dĩ vì chính mình có đánh con cũng vô dụng, nếu như còn dùng thủ đoạn ép buốc khác, bà xã nhất định sẽ đánh mình…
Còn thích là vì đứa nhỏ Tiếu Trì này lớn lên sạch sẽ, ánh mắt trong sáng, căn bản không phải loại người tâm tư thâm sâu. Hơn nữa còn an an tĩnh tĩnh, ông rất thích.
Chỉ ghét nhất là buổi tối khi hai người con trai cùng ngồi ăn với nhau, có cần hài hòa tới như vậy không. Cứ nhìn hai người, ông sẽ có một loại lỗi giác rằng ông có tới hai con trai bảo bối.
Lâu sau, Tiếu Trì mới tiêu hóa hết những lời ba Tề nói. Từng câu từng chữ đều hiểu rõ ràng, cảm nhận được như lo lắng cùng bất đắc dĩ của ba Tề, tràn đầy tình thương của người cha.
Trong màn đêm, Tiếu Trì cười: “Chú à, Tề Úy sẽ không làm chú và cô thất vọng.”
Kỳ thực, Tiếu Trì đã sớm quên mất chính mình từng nghĩ sẽ cho ba mẹ thấy con dâu. Trong lòng cậu biết, kỳ thực ba mẹ Tề Úy đều rất thương cậu, lúc nào cũng vô cùng bao dung cậu, đã vì bọn họ mà trăn trở suy tư.
Ba Tề nghe Tiếu Trì nói vậy, nhanh chóng nói thêm một câu: “Ai, chú nói với cháu những điều này không phải vì muốn hai đứa chia tay. Chỉ là muốn nói cho cháu nghe những chuyện về Tề Úy mà thôi.”
“Vâng, chú yên tâm, cháu sẽ không chia tay với Tề Úy đâu.” Tiếu Trì cười, xoa xoa đầu, “Không biết sau này sẽ ra sao, nhưng khi bọn cháu quyết định ở bên nhau cũng đã biết tương lai sẽ rất khó khăn, cùng nhau tiến tới là được rồi. Đàn ông con trai mà, có gì phải sợ.”
Trong lòng ba Tề chấn động, nghe một đứa nhóc nhỏ hơn Tề Úy một tuổi nói những câu này, ra vẻ thành thục với mình sao? Ba Tề vừa muốn nói gì đó, Tiếu Trì chợt nghe có tiếng đập cửa phòng mình.
Tiếu Trì quay đầu nhìn, là thanh âm của Tề Úy, cậu nói: “Vào đi.” Lại quay về nhìn ban công bên cạnh. Ba Tề đã gần vào trong phòng, lộ ra nửa thân thể chỉ chỉ vào miệng mình, rồi dùng ngón trỏ làm tư thế xua tay.
Tiếu Trì hiểu ý gật đầu, nghĩ ba con nhà này ở chung với nhau thật kì quái.
Tề Úy đã đi vào, anh mặc áo ngủ, lo lắng nhìn cậu.
“Em đang nói chuyện với anh, không phải là ba anh chứ?” Tề Úy ra ban công nhìn xung quanh, phòng của ba mẹ vẫn đóng chặt cửa, rèm cửa cũng kéo xuống.
Anh lại nhìn Tiếu Trì.
Cậu quay đầu, lảng sang chuyện khác: “Em đang ngắm cảnh. Khu biệt thự của nhà anh thật đẹp, ban công không có rào phòng hộ, không sợ trộm sao?”
Tề Úy lúc này mới an tâm nói: “Ở đây chi phí đắt đỏ, thế nhưng rất an toàn, nếu như còn lắp thêm rào phòng hộ vậy thì có khác gì ở những nơi khác. Em—- không sao chứ? Anh thực sự không biết hai người họ đột nhiên trở về.”
Tề Úy kéo tay Tiếu Trì ngồi vào trên giường, bàn tay xoa xoa mặt cậu.
“Em không sao. Ba mẹ anh rất tốt, làm cơm rất ngon. Ha ha.” Tiểu Trì làm nũng, trong lòng cậu thật sự nghĩ thế.
Tề Úy thì nghĩ Tiếu Trì chỉ đang giả bộ nói vậy thôi, “Ngày mai sáng sớm chúng ta sẽ đi, không thì buổi tối lén trốn đi cũng được.”
“A? Đi đâu?” Tiếu Trì hỏi.
“Đi H thị, ở lại đây anh sợ em không thoải mái.” Tề Úy xoa xoa đầu Tiếu Trì.
Tiếu Trì vội vàng cự tuyệt, “Em xin anh đừng có nghĩ tới chuyện bỏ trốn có được không. Anh thật vất vả mới trở về nhà với ba mẹ, em thật sự không sao.”
“Khó có dịp cùng nhau đi du lịch, thoải mái là rất quan trọng.” Tổng công kiên trì nói.
Tiếu Trì hết nói nổi, túm lấy đầu Tề Úy, bẹp—- hôn môi. Cậu nghiêm túc nói: “Là ai nói muốn dẫn em đi xem nơi anh lớn lên?”
“Anh sợ họ nói chuyện kỳ quái với em.” Tổng công nhíu mày.
“Tề Úy!” Tiếu Trì tung đòn sát thủ.
Tổng công im hẳn.
Tề Úy thở dài: “Mẹ anh nói trước chúng ta đi thăm miếu Thành Hoàng, giờ ở đó không đông người. Mấy ngày này ngay cả người địa phương cũng ít đi tới đó.”
“Được.” Tiếu Trì gật đầu.
Tề Úy tiếp tục nói: “Em tới đúng kì nghỉ của bà ngoại, có thể ngày mai sẽ tới chỗ bà…”
Tiếu Trì nghe được hai chữ “bà ngoại”, mặt có chút đỏ: “Được, đi thăm mẹ của mẹ vợ, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, không để anh mất mặt, yên tâm đi.”
Tề Úy nghe cũng không giận, kéo Tiếu Trì buồn ngủ.
Lúc này cậu đã có chút mơ màng, “Này… Anh ngủ ở đây à?”
“Ừ, anh vừa mới đem nước trái cây đổ lên giường.” Tề Úy đóng cửa ban công, leo lên giường, vỗ vỗ gối đầu bên người, nói: “Không còn sớm nữa, em không ngủ sao?”
Trong mặt tràn đầy xấu xa mời gọi.
Tiếu Trì có chút 囧.
Từ khi Tề Úy không làm lão đại ở xã kịch nữa, chính xác mà nói từ sau khi hai người họ chia tay rồi tái hợp, người này ngày càng trở nên —- thích trêu cậu, đùa giỡn cậu.
Tiếu Trì nhìn chằm chằm Tề Úy suy nghĩ. Tề Úy cũng híp mắt đợi cậu.
“Nghĩ gì thế?” Tổng công hỏi.
“Nghĩ tại sao trước đây không phát hiện ra anh lưu manh như vậy.” Tiếu Trì ăn ngay nói thật.
“Chậc chậc, giờ em biết cũng chưa muộn.” Tổng công bình thường rất chính trực, nhưng hiện tại cười nhếch mép, ngoắc ngoắc ngón tay, nhìn thế nào cũng thấy thực cmn du côn.
Tiếu Trì nghĩ ba mẹ anh đang ở sát vách, anh còn không sợ thì em có gì phải sợ.
Không suy nghĩ nữa, cậu lên giường nằm xuống, còn rúc vào người Tề Úy.
Hôm nay buổi sáng đi học, chiều đi máy bay, về tới đây còn gặp chuyện sốc, cậu rất mệt mỏi.
Tề Úy đắp chăn mềm cho cậu. Anh nằm xuống nhìn người con trai mỏi mệt bên cạnh, cậu ngủ rất nhanh.
Mà tổng công đại nhân nhìn Tiếu Trì hô hấp đều đều, chỉ nhìn thật lâu, rồi hôn lên môi cậu một cái.
Anh dịch chăn cho cậu, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Sát vách đang có hai cặp mắt và hai đôi tai đang theo dõi bọn họ chằm chằm, tổng công dù mạnh tới đâu cũng không dám xằng bậy. Đành phải ủ rũ về phòng.
Nằm ở trên giường mình, anh nghĩ: Tiếu Trì vì anh mà cố gắng giả vờ trấn định thật quá đáng yêu mà! Hơn nữa… hình như ba mẹ cũng không quá bài xích bọn họ.
Tựa hồ, cách mạng có hy vọng thành công…