Từ ngày Giáng Sinh ấy, hai người ngọt ngọt ngào ngào gần nửa tháng.
Sau đó, chuyện Tề Úy về nước bị mẹ Tề phát hiện ra, bắt anh phải bay về Thượng Hải, tất nhiên là bị mắng một trận, nói anh thật là vô tâm.
Tề Úy trở về S thị, trước khi trở về còn ở bên Tiếu Trì vài ngày.
Tăng tăng giảm giảm, hai người cũng chỉ còn trên dưới mười ngày nữa.
Cuối cùng cũng tới lúc phải tiễn anh đi, mắt Tề Úy có chút hồng. Anh ôm chầm lấy cậu mà nói: “Anh không muốn đi.”
Tiếu Trì mắng anh quá vô dụng, đi nước ngoài mà sao cứ lười biếng hư đốn đến thế.
Tề Úy lại nói: “Bên đó cái gì cũng tốt, chỉ là không có em.”
Tiếu Trì nghe xong, trong lòng tràn đầy thương yêu cùng chua xót: “Được rồi, lễ Phục Sinh anh đừng về làm gì, cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng béo lên, anh xem anh đi, cứ bay tới bay lui đến gầy cả người. Cứ ở nơi đó ngoan ngoãn học tập, em sẽ mau chóng đến đó cùng anh, có được không?”
“Bà xã, em tốt như vậy. Anh sợ em bị người khác bắt cóc mất, anh biết làm sao bây giờ?”
Tiếu Trì cười: “Anh nói cái gì, tự nói mình ấy. Qua bên đó không được trêu hoa ghẹo nguyệt đâu đấy. Anh có mình em là đủ rồi.”
“Em cũng thế, có mình anh là đủ rồi…” Tề Úy cọ cọ đầu, thật giống như cún con.
Tiếu Trì nghe xong thấy thật buồn nôn, “Ngụy tổng công, nên béo lên một chút, đừng có càng ngày càng gầy, trách không được anh càng ngày càng thụ…”
Tề Úy nghe xong nhíu mày, hiểu ra ý tứ trong lời nói của cậu, dùng công âm thuần chủng nói: “Anh ở trước mặt người khác đều rất công, chỉ là đang dịu dàng với em thôi có được không.”
“A? Em sợ lần tới em gặp anh lại thấy anh có thể phối được vai tiểu thụ rồi. Đến lúc đó em luyện giọng trầm, phối một bộ kịch, em công anh có được không?” Tiếu Trì thật bắt đầu tưởng tượng đến âm thanh trầm khàn kia, cảm thấy không tệ.
“Muốn phản công?” Tề Úy nhướng mày.
“Trong kịch truyền thanh thôi mà…”
“Nằm mơ.”
…
Sau đó hai người đùa giỡn vui vẻ, cuối cùng vẫn tới thời khắc chia ly.
Tiếu Trì không thích rơi nước mắt trong những phút chia tay. Cậu muốn mỉm cười thật tươi mà tiễn anh đi.
…
Sau lần chia ly này, gặp lại, đã là chuyện của tám tháng sau.
…
Tháng chín, Tiếu Trì nhận được thư trúng tuyển vào đại học I. Cậu nhanh chóng xin được visa và thị thực mười ba tháng tại Anh quốc.
Tề Úy ở đầu bên kia điện thoại nói: “Không tệ, được cấp giấy cho phép sang thăm chồng.”
Tiếu Trì nhàn nhạt nói: “Lão đại, em van anh, thủ tục sang thăm thân này tốn tới ba mươi vạn, không phải ba mươi đồng(1).”
Tề Úy tự mãn: “Ba mươi vạn để mua được anh một năm, còn nhận được bằng thạc sĩ, rất đáng tiền.”
“Này anh làm MB gì mà những ba mươi vạn một năm.” Tiếu Trì tiếp tục đả kích.
“He he, một đêm một nghìn cũng không phải là đắt, còn có thể khuyến mại thêm cho em nhiều ưu đãi, nhất định phải quý trọng.” Tổng công nhướng mày.
Tề Úy đã lâu lắm rồi không cười thư thái đến thế. Từ sau Giáng Sinh, việc học của anh ngày càng áp lực. Bình thường đều chôn mình trong phòng thí nghiệm, có đôi khi gọi điện về cho Tiếu Trì cũng là dùng điện thoại ở phòng làm việc.
Tổng công đại nhân nói, ở đây có thể thoải mái gọi điện quốc tế, giáo sư trả tiền. Nhưng Tiếu Trì biết chẳng qua là anh nửa đêm rồi còn ở phòng thí nghiệm chờ số liệu mà thôi. Cậu cũng biết anh rất khổ cực, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài kể cho anh nghe những chuyện vui vẻ xung quanh mình, để con người đang mệt mỏi kia có thể thả lỏng. Còn cái khác, cậu cũng lực bất tòng tâm.
Tháng năm vừa rồi, Tề Úy một mình đi hội thảo nghiên cứu học thuật chuyên nghiệp. Hiếm khi anh thấy khẩn trương, bắt đầu luyện tập diễn thuyết trước hẳn một tháng. Có đôi khi, anh còn kéo Tiếu Trì vào luyện tập cùng.
Khoảng thời gian đó, Tiếu Trì ngày nào cũng phải nghe Tề Úy dùng tiếng Anh nói về đủ thứ chuyện sao Kim sao Hỏa, cậu chả hiểu gì hết, nhưng mỗi lần nghe đều đề xuất ra những ý kiến như nên thêm những đoạn phim để hấp dẫn người nghe.
Sau tháng năm, Tề Úy lại bắt đầu hạng mục hợp tác với trường đại học hàng đầu nước Mỹ, nghỉ ngơi một vài ngày, rồi bắt đầu chu trình nửa đêm cũng ở lại phòng thí nghiệm, không trở về nhà.
Nhưng tới tháng tám, Tề Úy cuối cùng cũng nắm bắt được guồng quay của công việc. Những khẩn trương cùng lo lắng lúc ban đầu đã biến mất không còn dấu vết, anh quay trở lại làm siêu nhân như bình thường, cái gì cũng giỏi, đưa ra những phản biện mới về lý luận xx, khiến cho hơn nửa năm, cả thế giới không ai có thể phản bác lại…
Tiếu Trì nghe anh tự kỷ xong thì nói, em ủng hộ anh.
Đồng thời, cậu cũng tràn ngập mong chờ với khoảng thời gian tới của chính mình.
…
Trước khi ra nước ngoài, Tiếu Trì đã từng thương lượng với Tề Úy chuyện ở trong kí túc.
Tất nhiên là bị tổng công đại nhân cự tuyệt.
Một ănm Tề Úy ở trong kí túc xá, dường như không thể chịu đựng nổi nơi đó nữa.
“Rất loạn, rất ồn ào, rất đắt.” Ba từ, sáu chữ, tiêu diệt ý định của cậu. “Việc này em không cần lo đâu, học tỷ của anh bên này là người Trung Quốc, có một ngôi nhà, chỉ là hơi xa trường của chúng ta, nhưng đi tàu điện ngầm rất tiện. Em đương nhiên là tới ở cùng anh, lẽ nào chúng ta ở riêng còn chưa đủ lâu sao?”
Tiếu Trì nghe xong cũng đồng ý với Tề Úy, muốn chia đôi tiền thuê nhà, lại bị cự tuyệt: “Nuôi con dâu từ bé là nghĩa vụ của anh.”
Vì vậy khi ba Tiếu, mẹ Tiếu hỏi về vấn đề nhà ở của cậu, Tiếu Trì chỉ có thể đỏ mặt trả lời, con ở chung với Tề Úy.
Ba mẹ cậu hai năm nay không phải người mù, đối với hai người con trai đã thành thói quen. Tước đây khi nhắc tới Tề Úy, trên mặt mẹ Tiếu luôn không vui, cũng luôn trầm mặc, giờ lại có thái độ khác thường, kéo tay Tiếu Trì nói: “Hai đứa các con, mẹ không quản được, chỉ là ở bên ngoài phải biết chăm sóc lẫn nhau. Ba mẹ không ở bên các con, lúc nào cũng lo lắng cho hai đứa.”
Mẹ Tiếu vừa nói vừa khóc, ôm Tiếu Trì nức nở.
Con trai đi xa, lòng mẹ đau đớn. Tiếu Trì chợt nhớ tới cảnh mẹ Tề một năm trước giúp anh thu dọn hành lí, cũng là vừa dọn vừa gạt lệ.
Thế nên mấy ngày nay, cậu đột nhiên trở nên khó nói chuyện cùng ba mẹ, trong lòng cảm thấy rất nặng nề. Tề Úy an ủi cậu, bảo rằng năm đó anh cũng vậy, nên phải bỏ chạy về Hạ Môn, rất sợ phải nhìn thấy ba mẹ buồn bã mà lòng không chịu nổi.
Loại cảm xúc này muốn biểu đạt ra lại sợ tình cảm gia đình mâu thuẫn, cứ giày vò Tiếu Trì mãi, cho tới tận ngày khởi hành.
Ở trước cửa xuất cảnh, ngay cả ba cậu cũng khóc. Ông vỗ vỗ vai Tiếu Trì, nửa ngày mới nói một câu: “Con làm ba rất tự hào, phải chăm chỉ học hành, đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Mẹ cậu vẫn ôm ba, dặn đi dặn lại: “Tới nơi nhớ gọi điện về.”
Vì vậy, Tiếu Trì lên máy bay, mang theo sự buồn bã của ba mẹ, cùng vui mừng khi sắp được gặp vợ yêu, còn có ước mơ vô tận.
Trong lòng tự nhủ ——- Cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.
Từ nhỏ tới lớn, Tiếu Trì luôn ở dưới đôi cánh của ba mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình xa nhà, mà đã đi là bay hẳn tới hòn đảo cách nửa vòng trái đất.
Ở trên máy bay, cậu nhìn hình vẽ máy bay nhỏ trên bản đồ, hướng về phía bắc một chút, bay qua Bắc Kinh, bay qua Mông Cổ, bay qua Nga…
Phải bay qua nhiều quốc gia lắm, tuy rằng Tề Úy đã từ giải thích cho cậu rất nhiều lần, tuy rằng cậu đã từng học rất nhiều lần, nhưng… những điều này vẫn quá đỗi xa lạ.
Nếu như không phải cậu thích Tề Úy, nếu như không phải nhớ kem ốc quế mà cậu quen biết anh, nếu như không phải hai người họ yêu nhau, nếu như không phải vì Tề Úy muốn chọn con đường này…
Có thể, trong suốt cuộc đời Tiếu Trì, cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, chuyện học lên cao, chuyện trải nghiệm cuộc sống như vậy…
Tiếu Trì nhìn chằm chằm bản đồ đến mệt mỏi, dựa vào quần áo mà ngủ.
Vừa mơ màng tỉnh lại, máy bay đã bay tới bầu trời nước Đức. Khi tỉnh lại lần nữa, đội bay đã thông báo tình hình thời tiết dưới mặt đất London.
Trời trong nắng ấm, là một ngày rất sáng sủa.
Giờ địa phương đang là hai giờ chiều, máy bay hạ cánh.
Bởi vì là lần đầu tiên nhập cảnh, Tiếu Trì phải xếp hàng thật lâu, đợi đối chiếu các loại giấy tờ, chờ sắp xếp xong tất cả đã mất một tiếng.
Tiếu Trì cho rằng Tề Úy sẽ chờ cậu ở ngay cửa ra, nhưng cậu đứng ở đó thật lâu cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Đột nhiên, cậu phát hiện một cô gái châu Á tóc rất dài, cứ chăm chú nhìn cậu.
Tiếu Trì kinh ngạc nghĩ: Có phải bởi vì cậu quá đẹp trai nên mới bị vây xem không?
Chỉ thấy cô gái đó nhíu mày, nhìn lại màn hình điện thoại rồi nhìn cậu, sau đó bước tới.
Tới gần Tiếu Trì mới phát hiện, cô gái này không cao, nhưng tóc rất là dài, rất ảo mộng phiêu dật, khiến cậu nghĩ tới San San dịu dàng. Chỉ là cô mặc một thân áo da, từ đầu đến chân màu đen cùng đôi tất quá đầu gối ôm lấy đôi chân thon dài, mang theo chút tiêu sái lãnh khốc.
Trong lòng Tiếu Trì bật ra một câu ——- Ngự tỷ áo da tóc dài(2).
Bao nhiêu mộng ảo phiêu dật đã không còn, thậm chí còn sinh ra chút lo lắng —— liệu có phải là đại tỷ xã hội đen không đây?
Cậu theo bản năng cúi đầu chăm chú gọi điện thoại cho Tề Úy, vừa muốn bấm máy, đã thấy điện thoại có người gọi tới, không phải là Tề Úy mà là số di động Anh quốc đầu 07.
Tiếu Trì nghe máy, là một giọng nữ mạnh mẽ lạnh lùng.
“Tiếu Trì?”
“Dạ.” Tiếu Trì ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt, quay đầu lại, đi về phía trước ba bước.” Giọng nói ra lệnh không cho cãi.
“A?” Tiếu Trì囧囧. Bởi vì cậu cảm thấy giọng nữ này vang lên từ sau lưng cậu.
Vì vậy Tiếu Trì ngây ngốc quay đầu, quả nhiên thấy vị mỹ nữ áo da kia đứng im ở đó phe phẩy chiếc điện thoại.
Tiếu Trì đành phải bước tới, kéo hành lí theo.
“Cậu là Tiếu Trì?” Cô mở miệng hỏi.
“Dạ…Vâng.” Tiếu Trì gật đầu, bày ra dáng cười lễ phép.
“Tôi là học tỷ của Tề Úy…” Cô dùng đôi mắt to tròn chớp chớp quan sát Tiếu Trì một lượt rồi cười, khiến cậu ngay lập tức nghĩ tới khí chất nữ vương: “Tên kia lúc sáng bị giáo sư gọi đi Bath(3) diễn giảng, giờ mới đang trên đường về London. Vậy nên tôi tới đón cậu. À—- Cậu ta gọi này.”
Tiếu Trì ngoan ngoãn nghe máy, trong máy đang thực hiện cuộc gọi tới điện thoại Tề Úy rồi.
Có tiếng nhấc máy, cậu nghe thấy tiếng Tề Úy cười, lâu sau mới vang lên một câu mềm mại: “Tiếu Trì?”
“Vâng, vừa mới xuống máy bay. Có… học tỷ của anh tới đón em.” Lúc này Tiếu Trì mới nhớ ra ngay cả tên của cô cũng chưa hỏi.
“Xin lỗi, sáng sớm anh bị giáo sư lôi đi. R tỷ là học tỷ của anh kiêm bạn cùng phòng của chúng ta. Anh sắp về tới nhà rồi, ở nhà chờ em… anh rất nhớ em.”
…
Treo máy, R tỷ cười nhìn cậu.
“Mệt không? Đi thôi, về nhà ăn gì đó rồi nghỉ cho đỡ lệch múi giờ.”
Nói xong, cô còn giúp cậu kéo hành lí. Tiếu Trì vội vàng giữ lại để chính mình làm.
Đi thật lâu sau, R tỷ mới quay lại tự giới thiệu: “Gọi tôi là R tỷ là được rồi, tôi lớn hơn Tề Úy, cũng lớn hơn cậu.”
“Chào R tỷ.” Tiếu Trì ngoan ngoãn gọi tên cô, trong lòng thấy R tỷ tản ra khí chất mà cậu chưa từng thấy ở trong nước.
Mười phút sau, Tiếu Trì đứng trước một chiếc xe Ford Land Rover(4) thật lớn.
R tỷ còn rất khí khái mở cốp cho cậu để vali. Một nửa khuôn mặt bị khuất sau mái tóc dài, ánh mắt quét qua, dường như đọc được suy nghĩ của cậu, “Sáng này tôi có tiết, đây là xe của ông chủ tôi. Xe của tôi không vừa với hành lí của cậu. Muốn tôi giúp cất vào không?”
Lúc này Tiếu Trì mới phản ứng, vội vàng lắc đầu, tự mình cho hành lí vào cốp xe.
Xe nhanh chóng lướt trên đường cao tốc vào khu vực thành phố London.
Tiếu Trì mệt chết đi được nhưng vẫn cố chấn hưng tinh thần ngắm nhìn cảnh vật.
R tỷ còn trò chuyện chút ít với cậu. Cô cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học U, giờ đang công tác tại tập đoàn Ford, thuộc nhóm phụ trách chế tạo động cơ. Cái xe Ford Land Rover này chính là dùng động cơ do cô chế tạo ra.
“Tất nhiên là tôi phải tự mình kiểm tra động cơ của nó rồi.” R tỷ nhàn nhạt nói.
Rõ ràng nhắc tới phương diện xe cộ, R tỷ hưng phấn hẳn lên.
Chiếc Land Rover phóng thật nhanh, Tiếu Trì nhìn cây cối hai bên đường thật giống như con cừu so với đàn ngựa.
Đột nhiên, R tỷ cười lạnh một tiếng, nói: “Tốc độ của Land Rover có thể đạt cao hơn.”
Sau đó cô dẫm ga, xe lập tức tăng tốc. Tiếu Trì thấy đồng hồ tốc độ đã vượt qua 90mph, thân thể kịch liệt hoảng sợ, vô thức cầm chặt tay nắm.
R tỷ bình tĩnh nói: “Quả nhiên tính năng của nó rất tốt, chờ khi tôi dồn đủ tiền, nhất định phải mua một chiếc.”
Rồi lại tiếp tục mạo hiểm trên đường.
Chờ khi xe dừng lại ở một khu dân cư trong thành phố, Tiếu Trì nhìn thấy một tòa nhà ba tầng mang hình dáng Anh quốc cổ điển.
Bên ngoài là vườn hoa, trồng một hàng hoa dạ yến thảo tím(5), còn có hoa cẩm tú cầu màu hồng, đã tháng chín, phân nửa đều nở rộ, vô cùng tươi đẹp.
Ở trước cửa nhà, một người con trai mặc áo ngắn tay đang đứng tựa, ngẩng đầu đưa mắt đầy ý cười nhìn về phía bọn họ.
“Tề Úy…” Tiếu Trì nhỏ giọng gọi.
R tỷ thoải mái nói: “Được rồi, Tề Úy nói cậu làm cơm rất ngon, sau này phụ trách làm cơm, cảm ơn tôi đi. Rồi, nhanh tới đó mau không tên kia xông đến đây bây giờ…”
Tiếu Trì đỏ mặt, cũng không quan tâm.
Mở cửa xe, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn cả rồi.
Thoáng một cái đã bị người kia kéo vào lòng.
“Cuối cùng cũng tới, cuối cùng cũng tới rồi.”
Thanh âm tổng công rốt cục không cần phải xuyên qua điện thoại mới nghe được.
Vừa rõ ràng, vừa ấm áp vang vọng bên tai.
Mềm mại đến thế, dịu dáng đến thế.
Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cho chúng con gặp lại nhau.
Sau đó, chuyện Tề Úy về nước bị mẹ Tề phát hiện ra, bắt anh phải bay về Thượng Hải, tất nhiên là bị mắng một trận, nói anh thật là vô tâm.
Tề Úy trở về S thị, trước khi trở về còn ở bên Tiếu Trì vài ngày.
Tăng tăng giảm giảm, hai người cũng chỉ còn trên dưới mười ngày nữa.
Cuối cùng cũng tới lúc phải tiễn anh đi, mắt Tề Úy có chút hồng. Anh ôm chầm lấy cậu mà nói: “Anh không muốn đi.”
Tiếu Trì mắng anh quá vô dụng, đi nước ngoài mà sao cứ lười biếng hư đốn đến thế.
Tề Úy lại nói: “Bên đó cái gì cũng tốt, chỉ là không có em.”
Tiếu Trì nghe xong, trong lòng tràn đầy thương yêu cùng chua xót: “Được rồi, lễ Phục Sinh anh đừng về làm gì, cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng béo lên, anh xem anh đi, cứ bay tới bay lui đến gầy cả người. Cứ ở nơi đó ngoan ngoãn học tập, em sẽ mau chóng đến đó cùng anh, có được không?”
“Bà xã, em tốt như vậy. Anh sợ em bị người khác bắt cóc mất, anh biết làm sao bây giờ?”
Tiếu Trì cười: “Anh nói cái gì, tự nói mình ấy. Qua bên đó không được trêu hoa ghẹo nguyệt đâu đấy. Anh có mình em là đủ rồi.”
“Em cũng thế, có mình anh là đủ rồi…” Tề Úy cọ cọ đầu, thật giống như cún con.
Tiếu Trì nghe xong thấy thật buồn nôn, “Ngụy tổng công, nên béo lên một chút, đừng có càng ngày càng gầy, trách không được anh càng ngày càng thụ…”
Tề Úy nghe xong nhíu mày, hiểu ra ý tứ trong lời nói của cậu, dùng công âm thuần chủng nói: “Anh ở trước mặt người khác đều rất công, chỉ là đang dịu dàng với em thôi có được không.”
“A? Em sợ lần tới em gặp anh lại thấy anh có thể phối được vai tiểu thụ rồi. Đến lúc đó em luyện giọng trầm, phối một bộ kịch, em công anh có được không?” Tiếu Trì thật bắt đầu tưởng tượng đến âm thanh trầm khàn kia, cảm thấy không tệ.
“Muốn phản công?” Tề Úy nhướng mày.
“Trong kịch truyền thanh thôi mà…”
“Nằm mơ.”
…
Sau đó hai người đùa giỡn vui vẻ, cuối cùng vẫn tới thời khắc chia ly.
Tiếu Trì không thích rơi nước mắt trong những phút chia tay. Cậu muốn mỉm cười thật tươi mà tiễn anh đi.
…
Sau lần chia ly này, gặp lại, đã là chuyện của tám tháng sau.
…
Tháng chín, Tiếu Trì nhận được thư trúng tuyển vào đại học I. Cậu nhanh chóng xin được visa và thị thực mười ba tháng tại Anh quốc.
Tề Úy ở đầu bên kia điện thoại nói: “Không tệ, được cấp giấy cho phép sang thăm chồng.”
Tiếu Trì nhàn nhạt nói: “Lão đại, em van anh, thủ tục sang thăm thân này tốn tới ba mươi vạn, không phải ba mươi đồng(1).”
Tề Úy tự mãn: “Ba mươi vạn để mua được anh một năm, còn nhận được bằng thạc sĩ, rất đáng tiền.”
“Này anh làm MB gì mà những ba mươi vạn một năm.” Tiếu Trì tiếp tục đả kích.
“He he, một đêm một nghìn cũng không phải là đắt, còn có thể khuyến mại thêm cho em nhiều ưu đãi, nhất định phải quý trọng.” Tổng công nhướng mày.
Tề Úy đã lâu lắm rồi không cười thư thái đến thế. Từ sau Giáng Sinh, việc học của anh ngày càng áp lực. Bình thường đều chôn mình trong phòng thí nghiệm, có đôi khi gọi điện về cho Tiếu Trì cũng là dùng điện thoại ở phòng làm việc.
Tổng công đại nhân nói, ở đây có thể thoải mái gọi điện quốc tế, giáo sư trả tiền. Nhưng Tiếu Trì biết chẳng qua là anh nửa đêm rồi còn ở phòng thí nghiệm chờ số liệu mà thôi. Cậu cũng biết anh rất khổ cực, nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài kể cho anh nghe những chuyện vui vẻ xung quanh mình, để con người đang mệt mỏi kia có thể thả lỏng. Còn cái khác, cậu cũng lực bất tòng tâm.
Tháng năm vừa rồi, Tề Úy một mình đi hội thảo nghiên cứu học thuật chuyên nghiệp. Hiếm khi anh thấy khẩn trương, bắt đầu luyện tập diễn thuyết trước hẳn một tháng. Có đôi khi, anh còn kéo Tiếu Trì vào luyện tập cùng.
Khoảng thời gian đó, Tiếu Trì ngày nào cũng phải nghe Tề Úy dùng tiếng Anh nói về đủ thứ chuyện sao Kim sao Hỏa, cậu chả hiểu gì hết, nhưng mỗi lần nghe đều đề xuất ra những ý kiến như nên thêm những đoạn phim để hấp dẫn người nghe.
Sau tháng năm, Tề Úy lại bắt đầu hạng mục hợp tác với trường đại học hàng đầu nước Mỹ, nghỉ ngơi một vài ngày, rồi bắt đầu chu trình nửa đêm cũng ở lại phòng thí nghiệm, không trở về nhà.
Nhưng tới tháng tám, Tề Úy cuối cùng cũng nắm bắt được guồng quay của công việc. Những khẩn trương cùng lo lắng lúc ban đầu đã biến mất không còn dấu vết, anh quay trở lại làm siêu nhân như bình thường, cái gì cũng giỏi, đưa ra những phản biện mới về lý luận xx, khiến cho hơn nửa năm, cả thế giới không ai có thể phản bác lại…
Tiếu Trì nghe anh tự kỷ xong thì nói, em ủng hộ anh.
Đồng thời, cậu cũng tràn ngập mong chờ với khoảng thời gian tới của chính mình.
…
Trước khi ra nước ngoài, Tiếu Trì đã từng thương lượng với Tề Úy chuyện ở trong kí túc.
Tất nhiên là bị tổng công đại nhân cự tuyệt.
Một ănm Tề Úy ở trong kí túc xá, dường như không thể chịu đựng nổi nơi đó nữa.
“Rất loạn, rất ồn ào, rất đắt.” Ba từ, sáu chữ, tiêu diệt ý định của cậu. “Việc này em không cần lo đâu, học tỷ của anh bên này là người Trung Quốc, có một ngôi nhà, chỉ là hơi xa trường của chúng ta, nhưng đi tàu điện ngầm rất tiện. Em đương nhiên là tới ở cùng anh, lẽ nào chúng ta ở riêng còn chưa đủ lâu sao?”
Tiếu Trì nghe xong cũng đồng ý với Tề Úy, muốn chia đôi tiền thuê nhà, lại bị cự tuyệt: “Nuôi con dâu từ bé là nghĩa vụ của anh.”
Vì vậy khi ba Tiếu, mẹ Tiếu hỏi về vấn đề nhà ở của cậu, Tiếu Trì chỉ có thể đỏ mặt trả lời, con ở chung với Tề Úy.
Ba mẹ cậu hai năm nay không phải người mù, đối với hai người con trai đã thành thói quen. Tước đây khi nhắc tới Tề Úy, trên mặt mẹ Tiếu luôn không vui, cũng luôn trầm mặc, giờ lại có thái độ khác thường, kéo tay Tiếu Trì nói: “Hai đứa các con, mẹ không quản được, chỉ là ở bên ngoài phải biết chăm sóc lẫn nhau. Ba mẹ không ở bên các con, lúc nào cũng lo lắng cho hai đứa.”
Mẹ Tiếu vừa nói vừa khóc, ôm Tiếu Trì nức nở.
Con trai đi xa, lòng mẹ đau đớn. Tiếu Trì chợt nhớ tới cảnh mẹ Tề một năm trước giúp anh thu dọn hành lí, cũng là vừa dọn vừa gạt lệ.
Thế nên mấy ngày nay, cậu đột nhiên trở nên khó nói chuyện cùng ba mẹ, trong lòng cảm thấy rất nặng nề. Tề Úy an ủi cậu, bảo rằng năm đó anh cũng vậy, nên phải bỏ chạy về Hạ Môn, rất sợ phải nhìn thấy ba mẹ buồn bã mà lòng không chịu nổi.
Loại cảm xúc này muốn biểu đạt ra lại sợ tình cảm gia đình mâu thuẫn, cứ giày vò Tiếu Trì mãi, cho tới tận ngày khởi hành.
Ở trước cửa xuất cảnh, ngay cả ba cậu cũng khóc. Ông vỗ vỗ vai Tiếu Trì, nửa ngày mới nói một câu: “Con làm ba rất tự hào, phải chăm chỉ học hành, đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Mẹ cậu vẫn ôm ba, dặn đi dặn lại: “Tới nơi nhớ gọi điện về.”
Vì vậy, Tiếu Trì lên máy bay, mang theo sự buồn bã của ba mẹ, cùng vui mừng khi sắp được gặp vợ yêu, còn có ước mơ vô tận.
Trong lòng tự nhủ ——- Cuộc sống mới sắp bắt đầu rồi.
Từ nhỏ tới lớn, Tiếu Trì luôn ở dưới đôi cánh của ba mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình xa nhà, mà đã đi là bay hẳn tới hòn đảo cách nửa vòng trái đất.
Ở trên máy bay, cậu nhìn hình vẽ máy bay nhỏ trên bản đồ, hướng về phía bắc một chút, bay qua Bắc Kinh, bay qua Mông Cổ, bay qua Nga…
Phải bay qua nhiều quốc gia lắm, tuy rằng Tề Úy đã từ giải thích cho cậu rất nhiều lần, tuy rằng cậu đã từng học rất nhiều lần, nhưng… những điều này vẫn quá đỗi xa lạ.
Nếu như không phải cậu thích Tề Úy, nếu như không phải nhớ kem ốc quế mà cậu quen biết anh, nếu như không phải hai người họ yêu nhau, nếu như không phải vì Tề Úy muốn chọn con đường này…
Có thể, trong suốt cuộc đời Tiếu Trì, cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ra nước ngoài, chuyện học lên cao, chuyện trải nghiệm cuộc sống như vậy…
Tiếu Trì nhìn chằm chằm bản đồ đến mệt mỏi, dựa vào quần áo mà ngủ.
Vừa mơ màng tỉnh lại, máy bay đã bay tới bầu trời nước Đức. Khi tỉnh lại lần nữa, đội bay đã thông báo tình hình thời tiết dưới mặt đất London.
Trời trong nắng ấm, là một ngày rất sáng sủa.
Giờ địa phương đang là hai giờ chiều, máy bay hạ cánh.
Bởi vì là lần đầu tiên nhập cảnh, Tiếu Trì phải xếp hàng thật lâu, đợi đối chiếu các loại giấy tờ, chờ sắp xếp xong tất cả đã mất một tiếng.
Tiếu Trì cho rằng Tề Úy sẽ chờ cậu ở ngay cửa ra, nhưng cậu đứng ở đó thật lâu cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Đột nhiên, cậu phát hiện một cô gái châu Á tóc rất dài, cứ chăm chú nhìn cậu.
Tiếu Trì kinh ngạc nghĩ: Có phải bởi vì cậu quá đẹp trai nên mới bị vây xem không?
Chỉ thấy cô gái đó nhíu mày, nhìn lại màn hình điện thoại rồi nhìn cậu, sau đó bước tới.
Tới gần Tiếu Trì mới phát hiện, cô gái này không cao, nhưng tóc rất là dài, rất ảo mộng phiêu dật, khiến cậu nghĩ tới San San dịu dàng. Chỉ là cô mặc một thân áo da, từ đầu đến chân màu đen cùng đôi tất quá đầu gối ôm lấy đôi chân thon dài, mang theo chút tiêu sái lãnh khốc.
Trong lòng Tiếu Trì bật ra một câu ——- Ngự tỷ áo da tóc dài(2).
Bao nhiêu mộng ảo phiêu dật đã không còn, thậm chí còn sinh ra chút lo lắng —— liệu có phải là đại tỷ xã hội đen không đây?
Cậu theo bản năng cúi đầu chăm chú gọi điện thoại cho Tề Úy, vừa muốn bấm máy, đã thấy điện thoại có người gọi tới, không phải là Tề Úy mà là số di động Anh quốc đầu 07.
Tiếu Trì nghe máy, là một giọng nữ mạnh mẽ lạnh lùng.
“Tiếu Trì?”
“Dạ.” Tiếu Trì ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt, quay đầu lại, đi về phía trước ba bước.” Giọng nói ra lệnh không cho cãi.
“A?” Tiếu Trì囧囧. Bởi vì cậu cảm thấy giọng nữ này vang lên từ sau lưng cậu.
Vì vậy Tiếu Trì ngây ngốc quay đầu, quả nhiên thấy vị mỹ nữ áo da kia đứng im ở đó phe phẩy chiếc điện thoại.
Tiếu Trì đành phải bước tới, kéo hành lí theo.
“Cậu là Tiếu Trì?” Cô mở miệng hỏi.
“Dạ…Vâng.” Tiếu Trì gật đầu, bày ra dáng cười lễ phép.
“Tôi là học tỷ của Tề Úy…” Cô dùng đôi mắt to tròn chớp chớp quan sát Tiếu Trì một lượt rồi cười, khiến cậu ngay lập tức nghĩ tới khí chất nữ vương: “Tên kia lúc sáng bị giáo sư gọi đi Bath(3) diễn giảng, giờ mới đang trên đường về London. Vậy nên tôi tới đón cậu. À—- Cậu ta gọi này.”
Tiếu Trì ngoan ngoãn nghe máy, trong máy đang thực hiện cuộc gọi tới điện thoại Tề Úy rồi.
Có tiếng nhấc máy, cậu nghe thấy tiếng Tề Úy cười, lâu sau mới vang lên một câu mềm mại: “Tiếu Trì?”
“Vâng, vừa mới xuống máy bay. Có… học tỷ của anh tới đón em.” Lúc này Tiếu Trì mới nhớ ra ngay cả tên của cô cũng chưa hỏi.
“Xin lỗi, sáng sớm anh bị giáo sư lôi đi. R tỷ là học tỷ của anh kiêm bạn cùng phòng của chúng ta. Anh sắp về tới nhà rồi, ở nhà chờ em… anh rất nhớ em.”
…
Treo máy, R tỷ cười nhìn cậu.
“Mệt không? Đi thôi, về nhà ăn gì đó rồi nghỉ cho đỡ lệch múi giờ.”
Nói xong, cô còn giúp cậu kéo hành lí. Tiếu Trì vội vàng giữ lại để chính mình làm.
Đi thật lâu sau, R tỷ mới quay lại tự giới thiệu: “Gọi tôi là R tỷ là được rồi, tôi lớn hơn Tề Úy, cũng lớn hơn cậu.”
“Chào R tỷ.” Tiếu Trì ngoan ngoãn gọi tên cô, trong lòng thấy R tỷ tản ra khí chất mà cậu chưa từng thấy ở trong nước.
Mười phút sau, Tiếu Trì đứng trước một chiếc xe Ford Land Rover(4) thật lớn.
R tỷ còn rất khí khái mở cốp cho cậu để vali. Một nửa khuôn mặt bị khuất sau mái tóc dài, ánh mắt quét qua, dường như đọc được suy nghĩ của cậu, “Sáng này tôi có tiết, đây là xe của ông chủ tôi. Xe của tôi không vừa với hành lí của cậu. Muốn tôi giúp cất vào không?”
Lúc này Tiếu Trì mới phản ứng, vội vàng lắc đầu, tự mình cho hành lí vào cốp xe.
Xe nhanh chóng lướt trên đường cao tốc vào khu vực thành phố London.
Tiếu Trì mệt chết đi được nhưng vẫn cố chấn hưng tinh thần ngắm nhìn cảnh vật.
R tỷ còn trò chuyện chút ít với cậu. Cô cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học U, giờ đang công tác tại tập đoàn Ford, thuộc nhóm phụ trách chế tạo động cơ. Cái xe Ford Land Rover này chính là dùng động cơ do cô chế tạo ra.
“Tất nhiên là tôi phải tự mình kiểm tra động cơ của nó rồi.” R tỷ nhàn nhạt nói.
Rõ ràng nhắc tới phương diện xe cộ, R tỷ hưng phấn hẳn lên.
Chiếc Land Rover phóng thật nhanh, Tiếu Trì nhìn cây cối hai bên đường thật giống như con cừu so với đàn ngựa.
Đột nhiên, R tỷ cười lạnh một tiếng, nói: “Tốc độ của Land Rover có thể đạt cao hơn.”
Sau đó cô dẫm ga, xe lập tức tăng tốc. Tiếu Trì thấy đồng hồ tốc độ đã vượt qua 90mph, thân thể kịch liệt hoảng sợ, vô thức cầm chặt tay nắm.
R tỷ bình tĩnh nói: “Quả nhiên tính năng của nó rất tốt, chờ khi tôi dồn đủ tiền, nhất định phải mua một chiếc.”
Rồi lại tiếp tục mạo hiểm trên đường.
Chờ khi xe dừng lại ở một khu dân cư trong thành phố, Tiếu Trì nhìn thấy một tòa nhà ba tầng mang hình dáng Anh quốc cổ điển.
Bên ngoài là vườn hoa, trồng một hàng hoa dạ yến thảo tím(5), còn có hoa cẩm tú cầu màu hồng, đã tháng chín, phân nửa đều nở rộ, vô cùng tươi đẹp.
Ở trước cửa nhà, một người con trai mặc áo ngắn tay đang đứng tựa, ngẩng đầu đưa mắt đầy ý cười nhìn về phía bọn họ.
“Tề Úy…” Tiếu Trì nhỏ giọng gọi.
R tỷ thoải mái nói: “Được rồi, Tề Úy nói cậu làm cơm rất ngon, sau này phụ trách làm cơm, cảm ơn tôi đi. Rồi, nhanh tới đó mau không tên kia xông đến đây bây giờ…”
Tiếu Trì đỏ mặt, cũng không quan tâm.
Mở cửa xe, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn cả rồi.
Thoáng một cái đã bị người kia kéo vào lòng.
“Cuối cùng cũng tới, cuối cùng cũng tới rồi.”
Thanh âm tổng công rốt cục không cần phải xuyên qua điện thoại mới nghe được.
Vừa rõ ràng, vừa ấm áp vang vọng bên tai.
Mềm mại đến thế, dịu dáng đến thế.
Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cho chúng con gặp lại nhau.