Nhà của Tiếu Trì và Tề Úy ở Anh nằm trong khu dân cư gần Canary Wharf (1)và ga tàu điện ngầm London, gần trung tâm tài chính mới phát triền gần ba mươi năm của London, khá là yên tĩnh, tiền thuê nhà cũng không quá đắt.
Trong nhà rất rộng rãi, lầu một là phòng khách và nhà bếp.
Lầu hai là phòng của R tỷ và Tề Úy, hai cửa đối diện nhau. Lầu ba là của chủ cho thuê nhà và con gái.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên người Trung Quốc, người phương Bắc, con gái bà học đại học tại London, rồi tìm việc làm ở đây, trở thành hộ sĩ trong bệnh viên gần đó. Cô có bạn trai nên ít khi trở về nhà, chủ nhà bình thường cũng hay tới ở cùng với chị gái, vậy nên nhà này rất thanh tĩnh.
Ngày đó, R tỷ tới đón Tiếu Trì rồi lái xa quay về công ty.
Tiếu Trì mệt chết đi được, Tề Úy vất vả làm cho cậu một bát canh gà hầm nấm, Tiếu Trì nhìn rồi lắc đầu nói với anh: “Em không ở đây, anh cứ ngược đãi chính mình như vậy sao?”
Tề Úy ở trong nhà bếp nhìn chằm chằm nồi canh: “Thỉnh thoảng thôi, anh làm theo cách em bảo mà…”
“Em dạy anh làm canh gà hầm nấm, còn nồi này của anh… Ặc, gà luộc với nấm…”
Dù ngoài miệng trách cứ, Tiếu Trì vẫn ăn rất sung sướng, ai bảo cậu đói cơ chứ, hơn nữa, đây là lần đầu tiên Tề Úy nấu cơm.
Kỳ thực không chỉ nhìn không ngon miệng, vị cũng không … ngon lắm. Đặc biệt là thịt gà mềm nhũn.
Tiếu Trì nhăn mặt.
“Thịt ở đây đều như vậy, xếp từng miếng thịt còn chảy máu ra bán. Cô chủ nhà còn dạy anh thịt gà mua về phải ngâm nước cho hết máu mới được nấu.” Tổng công giải thích, sau đó cũng cầm bát tới ăn cùng cậu.
Hai người không nói gì, nhanh chóng ăn hết sạch nồi canh gà.
Cuối cùng, Tiếu Trì nắm tay Tề Úy: “Sau này… Cứ để em nấu cơm cho, anh làm thật quá khó ăn.”
Tổng công hớn hở ôm lấy cậu hôn môi một cái: “Không thành vấn đề, anh chỉ chờ những lời này của em. Luật cũ, anh sẽ rửa chén!”
Hai người vô cùng nhanh chóng linh hoạt phân công công việc.
Cuộc sống ở Anh Quốc của Tiếu Trì cũng bắt đầu rồi.
Khi Tiếu Trì ngủ đủ rồi tỉnh lại, nghênh đón ngày đầu tiên tại Anh, cậu cảm thấy có chút lạ lẫm. Giờ là rạng sáng năm giờ, nhưng trời đã sáng hẳn rồi.
Bàn tay của Tề Úy vẫn ôm lấy cậu, hô hấp đều đặn.
Thoáng một cái nhận ra mình đang ở một vùng đất xa lạ khiến Tiếu Trì có chút sợ hãi, nhưng phía sau truyền tới khí tức quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bình yên quen thuộc…
Rốt cuộc, hai người đã bắt đầu chính thức ở chung rồi?
Tiếu Trì yên lặng rời giường, mở máy tính lên mạng.
Hôm qua cậu đã gọi điện về nhà báo bình an cho ba mẹ rồi, nhưng cậu vẫn lo lắng.
Quả nhiên vừa lên mạng, QQ của ba mẹ đã nháy nháy. Trong nước đang là chiều thứ bảy.
Khi Tề Úy tỉnh lại, đã qua mấy tiếng.
Tiếu Trì đang trò chuyện với ba mẹ trên QQ, quay đâu nhìn thấy tổng công giống như trẻ con ngái ngủ, híp mắt mò sang vị trí nằm bên cạnh mới thấy trống không, tìm trái tìm phải mới thấy Tiếu Trì đang ở trước bàn học. Lúc này anh mới thỏa mãn nhắm mắt lại, nằm úp sấp xuống ngủ tiếp.
Tiếu Trì đang định hỏi hôm nay Tề Úy muốn làm gì. Đột nhiên điện thoại vang lên. Số điện này hôm qua Tề Úy đã cho cậu. Cậu mới báo số cho ba mẹ, R tỷ và —– Thanh đại tỷ.
Tiếu Trì nghe máy, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đang truyền sang giọng nữ sang sảng: “Tiểu Thủy Đường~~~~ Hoan nghênh tới Anh nha!”
“Thanh… đại tỷ?” Đây là lần đầu tiên Tiếu Trì nghe được tiếng nói của Thanh đại tỷ, có chút khó thích ứng, chỉ là cô lớn hơn cậu ba, bốn tuổi, nhưng nghe giọng cứ như 9x.
Một người hỏi, một người đáp, Thanh đại tỷ dồn dập hỏi cậu đang ở đâu, có tiện không, sau đó ồn ào nói muốn tới London gặp cậu. Tiếu Trì hiếm khi ngắt được lời cô, nói rằng cứ gọi Thanh đại tỷ Thanh đại tỷ thật quá kì quái, cậu nên đổi cách gọi khác thân thiết hơn. Tiếu Trì nghĩ cô rõ ràng là giọng trẻ em, gọi là đại tỷ chẳng phù hợp chút nào, già trước tuổi.
Ai ngờ được Thanh đại tỷ ở bên kia nghe xong ngay lập tức trầm giọng: “Nói gì thế, lẽ nào chú muốn gọi chị là “Thanh tiểu thư”?”
“Gọi bút danh của chị thì sao?” Tiếu Trì thương lượng.
“Không được, cái đó quá giả tạo.” Thanh đại tỷ vô tình cự tuyệt.
“A… Vậy chị cho em biết tên thật của chị đi… em gọi tên chị?”
“Đừng đừng, cái đó càng giả tạo hơn. Cứ gọi chị là Thanh đại tỷ đi, rất thân thiết. Hắc hắc, Thủy Đường, Thủy Đường, chị đây không phải hóng hớt đâu, nhưng… hôm qua em tới Anh, Ngụy tổng công nhà em… có tới đón em không?”
Thanh đại tỷ không nói, Tiếu Trì gần như đã quên mất cô vẫn là fan cuồng của Ngụy Tề.
Quay đầu lại nhìn Tề Úy đang xem điện thoại trên giường, Tiếu Trì xấu xa nói: “Anh ấy không tới đón em… Nhưng Thanh đại tỷ à, Ngụy tổng công mà chị ngày nhớ đêm mong đang ở ngay cạnh em, chị muốn nói chuyện với anh ấy không?”
“A——————-“ Bên kia đầu dây hét to.
Ngay cả Tề Úy ở cách đó cũng nghe được tiếng hét chói tai, ngẩng đầu xem có gì.
“Thủy Đường! Em… Chị… Tổng công~~~~~~~~~” Thanh tỷ quá mất bình tĩnh, “Ai nha, chị đầu hàng. Để lần tới chị tới chơi với em, sẽ trực tiếp xem người thật luôn. Em nói cho chị biết đi, tổng công có đẹp trai không? Mấy năm nay chị chỉ được nghe anh ấy diễn các vai anh chàng đẹp trai trong kịch truyền thanh!”
Tiếu Trì đánh giá Tề Úy, sau đó mang theo chút thất vọng nói: “Thanh đại tỷ… Cái này có thể sẽ khiến chị thất vọng…”
Tiếu Trì ngừng nửa chừng. Bên kia quả nhiên nghe được tiếng thở dài của Thanh đại tỷ.
Tiếu Trì cười thầm nghĩ, nói rằng sẽ khiến cô thất vọng là vì tổng công căn bản không phải đẹp trai bình thường, mà là siêu siêu đẹp trai.
Tề Úy ở đằng kia nghe xong, nhấc ngón tay chỉ cậu, khẽ lắc đầu.
Tiếu Trì ngắt máy, quay đầu xấu xa cười với tổng công.
Tề Úy chỉ vào cậu nói: “Em yêu à, nói dối mũi sẽ dài ra đấy.”
Tiếu Trì nghe xong mà rùng mình: “Đừng có gọi em bằng mấy cái từ kì quái đó. X thị không phải là Chiết Giang với Thượng Hải, mấy cái chuyện này em từ trước tới này đều không được lợi.”
Cậu chạy tới ngồi xuống bên giường.
“Anh đâu có xấu trai. Em nói như vậy là sợ biến Thanh đại tỷ thành tình địch sao?” Tổng công vươn tay sờ đầu cậu.
“Đừng có tự mình đa tình, trên máy bay em ngồi cạnh một anh Tây rất đẹp trai, mũi cao, mắt sâu, lông mi khêu gợi… Anh sao có thể so sánh với người ta.” Tiếu Trì vừa nói vừa nhìn sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ, cảm thán: “Được rồi, ở đây sáng thật nhanh…”
Vốn tưởng rằng tổng công tự yêu bản thân của cậu sẽ bám lấy chuyện này không tha, nào ngờ anh chỉ nhàn nhạt nói một cậu: “Anh và em mà cùng đứng ở ngoài được, có lẽ nhiều người thích dáng vẻ của em hơn.”
Tiếu Trì không tin, nhưng Tề Úy đã vươn tay nâng cằm cậu lên, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ừm hôm qua nhìn còn chút tiều tụy, hôm nay nhìn kĩ thấy mấy tháng qua đúng là chăm sóc rất tốt, càng ngày da thịt càng mềm mại đáng yêu.”
Tiếu Trì nói anh nhàm chán. Tề Úy chỉ cười xấu xa muốn làm chuyện xấu.
…
Một tuần sau, Tiếu Trì đã thích ứng được với cuộc sống ở London.
Những cảnh sắc xinh đẹp Tề Úy từng cho cậu xem qua weibo đều trở thành sự thật.
Đường xá ở đây rất hẹp, tắc đường là chuyện rất bình thường. R tỷ nói thời gian cô đi làm hằng ngày trung bình ở London là nửa tiếng. Vậy nên Tiếu Trì biết được cậu từ nhà tới đại học I mất tầm hơn bốn mươi phút. Tề Úy chọn chỗ ở cách đại học I và đại học U giống nhau, đều là bốn mươi phút lộ trình.
Mùa thu ở London năm giờ trời đã sáng. Tiếu Trì là người trời sáng thì sẽ không ngủ được nữa, điều này khiến cậu rất buồn bực. Tề Úy hầu như sáng nào cũng bị cậu đánh thức vài lần. Cuối cùng, anh dứt khoát mua rèm cửa sổ, lúc này Tiếu Trì mới ngủ an ổn được. Cái này cũng chưa tính là gì, thứ khiến Tiếu Trì thấy kinh khủng hơn chính là buổi tối ở đây, bảy tám giờ mặt trời vẫn còn ở trên cao. Chín giờ mới bắt đầu tối. Tiếu Trì phải mất vài ngày mới quen được cuộc sống gần nửa đêm vẫn còn ánh mặt trời.
Buổi tối tám giờ, siêu thị trung tâm mua sắm về cơ bản đều đã đóng cửa, còn lại mấy quán bar náo nhiệt buôn bán. Có rất nhiều loại người kì quái đi vào, cũng có những người kì quái đi ra. Hơn nữa qua tám giờ, mấy cô em Anh quốc mặt váy ngắn ***y cùng giày cao gót, lộ ra từng mảng da thịt trắng bóc, trước ngực như hai ngọn núi, đi qua đi lại…
Những điều khác lạ còn rất nhiều, Tiếu Trì cũng lười khó chịu, làm quen là tốt rồi.
Còn vài ngày nữa mới nhập học, Tề Úy từ thứ hai tới thứ sáu đều phải tới phòng thí nghiệm, Tiếu Trì cũng theo tới đại học U của anh tham quan, mỗi buổi trưa cùng anh ăn sandwich ở căn tin.
Tiếu Trì cắn được hai miếng thì nuốt không trôi, vì vậy về nhà tự mình làm món sandwich bổ dưỡng, giải cứu vị giác bị áp bức suốt một năm qua của Tề Úy.
Nhân bánh rất phong phú, có đôi khi là ba tầng thịt chân giò hun khói, có đôi khi là cá xen kẽ với tôm và cà chua, có đôi khi lại là thịt tôm chua ngọt. Mỗi ngày một món thay đổi khẩu vị khiến cho Tề Úy ăn đến sung sướng hạnh phúc. Buổi trưa nào anh cũng gọi điện thoại cho Tiếu Trì, chỉ hô to số mệnh mình thật tốt.
Nhưng không phải cái gì Tề Úy cũng ăn. Anh không thích ăn hạnh. Nếu như Tiếu Trì bỏ hành vào trong, anh đều phải lấy hết ra mới ăn. Sau vài lần, tình cờ Tiếu Tri phát hiện ra. Thế nên một buổi trưa nọ, Tề Úy hởn hơ vui tươi mở hộp sandwich của mình, chờ mong món ngon ngày hôm nay, nào ngờ hoàn toàn đứng hình. Chỉ thấy giữa ba lớp bánh mì vàng óng ả, ngoài hành ra chẳng có gì cả.
Tề Úy 囧.
Anh nắm chặt di động trong tay, điện thoại đổ chuông, hiếm khi Tiếu Trì gọi tới cho anh, hả hê nói: “Sandwich hành cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Em… Sao lại…” Tề Úy nghiến răng nghiến lựoi.
“Đừng nói vậy mà.” Tiếu Trì biết tổng công nổi giận, ngay lập tức thay đổi thái độ, “Là anh kén ăn quá, mẹ em nói khí hậu ở đây khô ráo, phải ăn nhiều hành, bổ sung nước bảo vệ da. Cái đó cũng không phải hành khô đây… Đây đều là hành trong món thịt bò hầm hôm qua, đều là tinh hoa của thịt bò đó. Em phải chuẩn bị rất lâu… Anh đừng lãng phí nha~” Tiếu Trì hợp tình hợp lí nói(2).
Tề Úy cho bánh lên miệng, cắn một miếng. Thực ra cũng không phải quá khó ăn.
Vì vậy, vấn đề đã làm khó mẹ Tề hai mươi lăm năm – con trai bảo bối không chịu ăn hành – đã được hai câu nói của Tiếu Trì giải quyết gọn gàng.
Nửa tháng sau, Tiếu Trì khai giảng.
Mấy ngày vội vàng bận rộn chuẩn bị cũng qua đi, cậu chính thức bắt đầu chương trình học thạc sĩ.
Tiếu Trì gặp được những người bạn cùng lớp của mình, đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.
Không biết có phải câu nói giỡn ngày đó của Tề Úy đã thành sự thật hay không, chính Tiếu Trì cũng không hiểu vì sao, nhưng khi cậu ở bên ngoài, có rất nhiều người thích, đặc biệt là các nữ sinh tóc vàng mắt xanh, rất thích tìm cậu hỏi bài.
Hơn nữa, cậu còn thu hút cả nam sinh——
Ví dụ như, có một tên đã theo dõi cậu ba ngày, mỗi lần đều cùng cậu xuống xe ở trạm Canary, cứ luôn nhìn cậu mãi rồi mới rời đi —— Anh chàng con lai siêu siêu siêu siêu đẹp trai ——–
Trong nhà rất rộng rãi, lầu một là phòng khách và nhà bếp.
Lầu hai là phòng của R tỷ và Tề Úy, hai cửa đối diện nhau. Lầu ba là của chủ cho thuê nhà và con gái.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên người Trung Quốc, người phương Bắc, con gái bà học đại học tại London, rồi tìm việc làm ở đây, trở thành hộ sĩ trong bệnh viên gần đó. Cô có bạn trai nên ít khi trở về nhà, chủ nhà bình thường cũng hay tới ở cùng với chị gái, vậy nên nhà này rất thanh tĩnh.
Ngày đó, R tỷ tới đón Tiếu Trì rồi lái xa quay về công ty.
Tiếu Trì mệt chết đi được, Tề Úy vất vả làm cho cậu một bát canh gà hầm nấm, Tiếu Trì nhìn rồi lắc đầu nói với anh: “Em không ở đây, anh cứ ngược đãi chính mình như vậy sao?”
Tề Úy ở trong nhà bếp nhìn chằm chằm nồi canh: “Thỉnh thoảng thôi, anh làm theo cách em bảo mà…”
“Em dạy anh làm canh gà hầm nấm, còn nồi này của anh… Ặc, gà luộc với nấm…”
Dù ngoài miệng trách cứ, Tiếu Trì vẫn ăn rất sung sướng, ai bảo cậu đói cơ chứ, hơn nữa, đây là lần đầu tiên Tề Úy nấu cơm.
Kỳ thực không chỉ nhìn không ngon miệng, vị cũng không … ngon lắm. Đặc biệt là thịt gà mềm nhũn.
Tiếu Trì nhăn mặt.
“Thịt ở đây đều như vậy, xếp từng miếng thịt còn chảy máu ra bán. Cô chủ nhà còn dạy anh thịt gà mua về phải ngâm nước cho hết máu mới được nấu.” Tổng công giải thích, sau đó cũng cầm bát tới ăn cùng cậu.
Hai người không nói gì, nhanh chóng ăn hết sạch nồi canh gà.
Cuối cùng, Tiếu Trì nắm tay Tề Úy: “Sau này… Cứ để em nấu cơm cho, anh làm thật quá khó ăn.”
Tổng công hớn hở ôm lấy cậu hôn môi một cái: “Không thành vấn đề, anh chỉ chờ những lời này của em. Luật cũ, anh sẽ rửa chén!”
Hai người vô cùng nhanh chóng linh hoạt phân công công việc.
Cuộc sống ở Anh Quốc của Tiếu Trì cũng bắt đầu rồi.
Khi Tiếu Trì ngủ đủ rồi tỉnh lại, nghênh đón ngày đầu tiên tại Anh, cậu cảm thấy có chút lạ lẫm. Giờ là rạng sáng năm giờ, nhưng trời đã sáng hẳn rồi.
Bàn tay của Tề Úy vẫn ôm lấy cậu, hô hấp đều đặn.
Thoáng một cái nhận ra mình đang ở một vùng đất xa lạ khiến Tiếu Trì có chút sợ hãi, nhưng phía sau truyền tới khí tức quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bình yên quen thuộc…
Rốt cuộc, hai người đã bắt đầu chính thức ở chung rồi?
Tiếu Trì yên lặng rời giường, mở máy tính lên mạng.
Hôm qua cậu đã gọi điện về nhà báo bình an cho ba mẹ rồi, nhưng cậu vẫn lo lắng.
Quả nhiên vừa lên mạng, QQ của ba mẹ đã nháy nháy. Trong nước đang là chiều thứ bảy.
Khi Tề Úy tỉnh lại, đã qua mấy tiếng.
Tiếu Trì đang trò chuyện với ba mẹ trên QQ, quay đâu nhìn thấy tổng công giống như trẻ con ngái ngủ, híp mắt mò sang vị trí nằm bên cạnh mới thấy trống không, tìm trái tìm phải mới thấy Tiếu Trì đang ở trước bàn học. Lúc này anh mới thỏa mãn nhắm mắt lại, nằm úp sấp xuống ngủ tiếp.
Tiếu Trì đang định hỏi hôm nay Tề Úy muốn làm gì. Đột nhiên điện thoại vang lên. Số điện này hôm qua Tề Úy đã cho cậu. Cậu mới báo số cho ba mẹ, R tỷ và —– Thanh đại tỷ.
Tiếu Trì nghe máy, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đang truyền sang giọng nữ sang sảng: “Tiểu Thủy Đường~~~~ Hoan nghênh tới Anh nha!”
“Thanh… đại tỷ?” Đây là lần đầu tiên Tiếu Trì nghe được tiếng nói của Thanh đại tỷ, có chút khó thích ứng, chỉ là cô lớn hơn cậu ba, bốn tuổi, nhưng nghe giọng cứ như 9x.
Một người hỏi, một người đáp, Thanh đại tỷ dồn dập hỏi cậu đang ở đâu, có tiện không, sau đó ồn ào nói muốn tới London gặp cậu. Tiếu Trì hiếm khi ngắt được lời cô, nói rằng cứ gọi Thanh đại tỷ Thanh đại tỷ thật quá kì quái, cậu nên đổi cách gọi khác thân thiết hơn. Tiếu Trì nghĩ cô rõ ràng là giọng trẻ em, gọi là đại tỷ chẳng phù hợp chút nào, già trước tuổi.
Ai ngờ được Thanh đại tỷ ở bên kia nghe xong ngay lập tức trầm giọng: “Nói gì thế, lẽ nào chú muốn gọi chị là “Thanh tiểu thư”?”
“Gọi bút danh của chị thì sao?” Tiếu Trì thương lượng.
“Không được, cái đó quá giả tạo.” Thanh đại tỷ vô tình cự tuyệt.
“A… Vậy chị cho em biết tên thật của chị đi… em gọi tên chị?”
“Đừng đừng, cái đó càng giả tạo hơn. Cứ gọi chị là Thanh đại tỷ đi, rất thân thiết. Hắc hắc, Thủy Đường, Thủy Đường, chị đây không phải hóng hớt đâu, nhưng… hôm qua em tới Anh, Ngụy tổng công nhà em… có tới đón em không?”
Thanh đại tỷ không nói, Tiếu Trì gần như đã quên mất cô vẫn là fan cuồng của Ngụy Tề.
Quay đầu lại nhìn Tề Úy đang xem điện thoại trên giường, Tiếu Trì xấu xa nói: “Anh ấy không tới đón em… Nhưng Thanh đại tỷ à, Ngụy tổng công mà chị ngày nhớ đêm mong đang ở ngay cạnh em, chị muốn nói chuyện với anh ấy không?”
“A——————-“ Bên kia đầu dây hét to.
Ngay cả Tề Úy ở cách đó cũng nghe được tiếng hét chói tai, ngẩng đầu xem có gì.
“Thủy Đường! Em… Chị… Tổng công~~~~~~~~~” Thanh tỷ quá mất bình tĩnh, “Ai nha, chị đầu hàng. Để lần tới chị tới chơi với em, sẽ trực tiếp xem người thật luôn. Em nói cho chị biết đi, tổng công có đẹp trai không? Mấy năm nay chị chỉ được nghe anh ấy diễn các vai anh chàng đẹp trai trong kịch truyền thanh!”
Tiếu Trì đánh giá Tề Úy, sau đó mang theo chút thất vọng nói: “Thanh đại tỷ… Cái này có thể sẽ khiến chị thất vọng…”
Tiếu Trì ngừng nửa chừng. Bên kia quả nhiên nghe được tiếng thở dài của Thanh đại tỷ.
Tiếu Trì cười thầm nghĩ, nói rằng sẽ khiến cô thất vọng là vì tổng công căn bản không phải đẹp trai bình thường, mà là siêu siêu đẹp trai.
Tề Úy ở đằng kia nghe xong, nhấc ngón tay chỉ cậu, khẽ lắc đầu.
Tiếu Trì ngắt máy, quay đầu xấu xa cười với tổng công.
Tề Úy chỉ vào cậu nói: “Em yêu à, nói dối mũi sẽ dài ra đấy.”
Tiếu Trì nghe xong mà rùng mình: “Đừng có gọi em bằng mấy cái từ kì quái đó. X thị không phải là Chiết Giang với Thượng Hải, mấy cái chuyện này em từ trước tới này đều không được lợi.”
Cậu chạy tới ngồi xuống bên giường.
“Anh đâu có xấu trai. Em nói như vậy là sợ biến Thanh đại tỷ thành tình địch sao?” Tổng công vươn tay sờ đầu cậu.
“Đừng có tự mình đa tình, trên máy bay em ngồi cạnh một anh Tây rất đẹp trai, mũi cao, mắt sâu, lông mi khêu gợi… Anh sao có thể so sánh với người ta.” Tiếu Trì vừa nói vừa nhìn sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ, cảm thán: “Được rồi, ở đây sáng thật nhanh…”
Vốn tưởng rằng tổng công tự yêu bản thân của cậu sẽ bám lấy chuyện này không tha, nào ngờ anh chỉ nhàn nhạt nói một cậu: “Anh và em mà cùng đứng ở ngoài được, có lẽ nhiều người thích dáng vẻ của em hơn.”
Tiếu Trì không tin, nhưng Tề Úy đã vươn tay nâng cằm cậu lên, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ừm hôm qua nhìn còn chút tiều tụy, hôm nay nhìn kĩ thấy mấy tháng qua đúng là chăm sóc rất tốt, càng ngày da thịt càng mềm mại đáng yêu.”
Tiếu Trì nói anh nhàm chán. Tề Úy chỉ cười xấu xa muốn làm chuyện xấu.
…
Một tuần sau, Tiếu Trì đã thích ứng được với cuộc sống ở London.
Những cảnh sắc xinh đẹp Tề Úy từng cho cậu xem qua weibo đều trở thành sự thật.
Đường xá ở đây rất hẹp, tắc đường là chuyện rất bình thường. R tỷ nói thời gian cô đi làm hằng ngày trung bình ở London là nửa tiếng. Vậy nên Tiếu Trì biết được cậu từ nhà tới đại học I mất tầm hơn bốn mươi phút. Tề Úy chọn chỗ ở cách đại học I và đại học U giống nhau, đều là bốn mươi phút lộ trình.
Mùa thu ở London năm giờ trời đã sáng. Tiếu Trì là người trời sáng thì sẽ không ngủ được nữa, điều này khiến cậu rất buồn bực. Tề Úy hầu như sáng nào cũng bị cậu đánh thức vài lần. Cuối cùng, anh dứt khoát mua rèm cửa sổ, lúc này Tiếu Trì mới ngủ an ổn được. Cái này cũng chưa tính là gì, thứ khiến Tiếu Trì thấy kinh khủng hơn chính là buổi tối ở đây, bảy tám giờ mặt trời vẫn còn ở trên cao. Chín giờ mới bắt đầu tối. Tiếu Trì phải mất vài ngày mới quen được cuộc sống gần nửa đêm vẫn còn ánh mặt trời.
Buổi tối tám giờ, siêu thị trung tâm mua sắm về cơ bản đều đã đóng cửa, còn lại mấy quán bar náo nhiệt buôn bán. Có rất nhiều loại người kì quái đi vào, cũng có những người kì quái đi ra. Hơn nữa qua tám giờ, mấy cô em Anh quốc mặt váy ngắn ***y cùng giày cao gót, lộ ra từng mảng da thịt trắng bóc, trước ngực như hai ngọn núi, đi qua đi lại…
Những điều khác lạ còn rất nhiều, Tiếu Trì cũng lười khó chịu, làm quen là tốt rồi.
Còn vài ngày nữa mới nhập học, Tề Úy từ thứ hai tới thứ sáu đều phải tới phòng thí nghiệm, Tiếu Trì cũng theo tới đại học U của anh tham quan, mỗi buổi trưa cùng anh ăn sandwich ở căn tin.
Tiếu Trì cắn được hai miếng thì nuốt không trôi, vì vậy về nhà tự mình làm món sandwich bổ dưỡng, giải cứu vị giác bị áp bức suốt một năm qua của Tề Úy.
Nhân bánh rất phong phú, có đôi khi là ba tầng thịt chân giò hun khói, có đôi khi là cá xen kẽ với tôm và cà chua, có đôi khi lại là thịt tôm chua ngọt. Mỗi ngày một món thay đổi khẩu vị khiến cho Tề Úy ăn đến sung sướng hạnh phúc. Buổi trưa nào anh cũng gọi điện thoại cho Tiếu Trì, chỉ hô to số mệnh mình thật tốt.
Nhưng không phải cái gì Tề Úy cũng ăn. Anh không thích ăn hạnh. Nếu như Tiếu Trì bỏ hành vào trong, anh đều phải lấy hết ra mới ăn. Sau vài lần, tình cờ Tiếu Tri phát hiện ra. Thế nên một buổi trưa nọ, Tề Úy hởn hơ vui tươi mở hộp sandwich của mình, chờ mong món ngon ngày hôm nay, nào ngờ hoàn toàn đứng hình. Chỉ thấy giữa ba lớp bánh mì vàng óng ả, ngoài hành ra chẳng có gì cả.
Tề Úy 囧.
Anh nắm chặt di động trong tay, điện thoại đổ chuông, hiếm khi Tiếu Trì gọi tới cho anh, hả hê nói: “Sandwich hành cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Em… Sao lại…” Tề Úy nghiến răng nghiến lựoi.
“Đừng nói vậy mà.” Tiếu Trì biết tổng công nổi giận, ngay lập tức thay đổi thái độ, “Là anh kén ăn quá, mẹ em nói khí hậu ở đây khô ráo, phải ăn nhiều hành, bổ sung nước bảo vệ da. Cái đó cũng không phải hành khô đây… Đây đều là hành trong món thịt bò hầm hôm qua, đều là tinh hoa của thịt bò đó. Em phải chuẩn bị rất lâu… Anh đừng lãng phí nha~” Tiếu Trì hợp tình hợp lí nói(2).
Tề Úy cho bánh lên miệng, cắn một miếng. Thực ra cũng không phải quá khó ăn.
Vì vậy, vấn đề đã làm khó mẹ Tề hai mươi lăm năm – con trai bảo bối không chịu ăn hành – đã được hai câu nói của Tiếu Trì giải quyết gọn gàng.
Nửa tháng sau, Tiếu Trì khai giảng.
Mấy ngày vội vàng bận rộn chuẩn bị cũng qua đi, cậu chính thức bắt đầu chương trình học thạc sĩ.
Tiếu Trì gặp được những người bạn cùng lớp của mình, đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.
Không biết có phải câu nói giỡn ngày đó của Tề Úy đã thành sự thật hay không, chính Tiếu Trì cũng không hiểu vì sao, nhưng khi cậu ở bên ngoài, có rất nhiều người thích, đặc biệt là các nữ sinh tóc vàng mắt xanh, rất thích tìm cậu hỏi bài.
Hơn nữa, cậu còn thu hút cả nam sinh——
Ví dụ như, có một tên đã theo dõi cậu ba ngày, mỗi lần đều cùng cậu xuống xe ở trạm Canary, cứ luôn nhìn cậu mãi rồi mới rời đi —— Anh chàng con lai siêu siêu siêu siêu đẹp trai ——–