Tiếu Trì: “Cậu cùng Sam định sau này sẽ thế nào?”
Matt: “Còn có thể thế nào? Càng mạnh tay càng vô dụng.”
Tề Úy nhỏ giọng nói: “Phế vật.”
Matt nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”
Tề Úy: “Chỉ số thông minh của anh có vấn đề nên mới không theo đuổi được người ta, đáng đời.”
Matt trầm giọng: “Cậu. Còn. Nói. Nữa. Thì. Cút.”
Tiếu Trì: “Được rồi, được rồi. Matt, ý của Tề Úy là phương pháp theo đuổi người ta của anh sai rồi.”
Matt lập tức khiêm tốn hỏi: “Sai chỗ nào, tôi có thể làm gì thì nhất định sẽ làm.”
Tiếu Trì: “Ông cha ta có câu, người ăn mềm không ăn cứng, người ăn cứng không ăn mềm. Tôi nghĩ với Sam, anh có mạnh bạo cũng vô dụng, cần phải nhẹ nhàng chút.”
Matt: “Tôi… Nhẹ như thế nào?”
Tiếu Trì: “Anh xem, Tề Úy cũng có lúc mặt dày, tôi nổi giận thì anh ấy sẽ giả vờ đáng thương, giả đau nọ đau kia. Tôi luyến tiếc anh ấy, sẽ mơ hồ tha thứ cho là tốt liền.”
Matt: “Vậy tôi khoét một lỗ trên người liệu có đủ hay không?”
Tiếu Trì: “Ngu ngốc, quá giả tạo.”
Matt: “Đằng nào cũng phải dùng kĩ xảo, vậy cứ dùng đi.”
Tiếu Trì: “A?”
Tề Úy: “Anh ta là loại người vì đánh sói mà có thể bỏ cả con mà (1). Tự mình cầu phúc đi, chúng ta đi.”
Tiếu Trì: “Này, sao anh tự dưng tốt thế…”
…
Tiếu Trì và Sam cùng tốt nghiệp thạc sĩ một thời điểm.
Cách lễ tốt nghiệp mấy tháng, Tiếu Trì vô cùng thoải mái, một năm cố gắng nỗ lực khác xa so với tưởng tượng của Tiếu Trì nhiều lắm. Giống như trước đây Tề Úy từng nói: Ở bên anh, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Tiếu Trì thấy mình rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Đặc biệt là khi cậu và Tề Úy ở đất nước này được thừa nhận hợp pháp…
Vì vậy thỉnh thoảng, học hành và tình yêu đang trong thời kỳ nở rộ, bạn nhỏ Tiếu Trì sẽ dành thời gian quan tâm tới tình hình của bạn bè.
Sau hôn lễ của họ, cậu ít gặp được Matt. Cậu cũng không phải đi học nữa nên cũng chẳng mấy khi ngẫu nhiên chạm mặt. Nghe nói sau khi Sam nhận được học vị ở đại học U đã nhận công tác trợ giảng, cậu ta may mắn nên được một vị giáo sư không tệ đề cử, tuy rằng không phải là giảng viên chính thức của trường, nhưng với đãi ngộ trong “hợp đồng lao động” bỏ qua các loại thuế, chi phí so ra còn có lợi hơn vào hệ thống nhân viên trường.
Thực ra Sam không coi trọng chuyện tiền bạc, then chốt là cậu muốn có công việc ngay tại đây, vậy đã rất tốt rồi. Nếu như phải về nước, cậu không có nơi để về. Người cha kia ngoại trừ cho cậu tiền sẽ chẳng thể cho cậu chỗ dung thân, còn có vị “mẹ kế” độc ác lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tài sản kia theo dõi mỗi ngày, lúc nào cũng lo sợ “con trai trưởng” đột nhiên về nước tranh giành tài sản, chỉ ước sao cậu biến đi thật xa.
Vậy nên nếu không tìm được việc, Sam đã tính sẽ dứt khoát đòi ông bố kia tiền học tiến sĩ. Mấy trăm vạn với ông ta không đáng là bao, chỉ cần cậu không về gây thêm phiền phức, đó là cách vẹn cả đôi đường.
Đôi khi Sam nghĩ cậu sinh ra đúng là thừa thãi, cha không đau, mẹ không thương, mười bảy tuổi đã bị đẩy tới một đất nước xa lạ, bắt đầu với ngôn ngữ xa lạ. Lúc đó cậu biết, cậu đã thực sự bị vứt bỏ.
Nhiều năm gập ghềnh như vậy, gặp phải đủ chuyện lớn bé, từng chuyện từng chuyện đều phải dựa vào chính mình. Không có ai quan tâm cũng không sao, cậu chẳng cần ai hết.
Chỉ là, khi Sam tham dự hôn lễ của Tiếu Trì và Tề Úy, cậu đã vô cùng xúc động.
Dường như có một người bầu bạn cũng là một chuyện hạnh phúc.
Tuy rằng cậu không tin rằng giữa người và người có hai chữ “vĩnh viễn”, có thể tín nhiệm và đỡ đần nhau, ở bên nhau thật lâu. Nhưng nhìn khung cảnh trước mặt, thứ mà cậu đã nghĩ chỉ là trò cười mỉa mai với cha mẹ cậu, nhưng lại vô cùng hạnh phúc với người khác.
Không phải cậu không ước ao…
Chỉ là thời khắc ao ước ấy đã qua đi…
Đó chính là cuộc sống của cậu.
Khi có bạn bè rủ thì mới ra ngoài ăn uống, dạo phố, thời gian còn lại chỉ ở nhà hoặc trường, đối mặt với cái máy tính chết lặng.
Còn người kia, người vốn sắm một vai không lớn không nhỏ trong sinh mệnh, sau hôn lễ đó đã không còn xuất hiện nữa.
Không còn quấy rầy, cũng không còn cầu xin tình yêu từ cậu. Cái gì cũng không còn.
Sam cho rằng cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn nhớ tới Matt, nhớ tới những điều ngốc nghếch anh đã làm, lại khinh bỉ từng lời vô ích, t*ng trùng thượng não mà anh cho là “anh chỉ thích em”.
Dần dần, các bạn bè của cậu đều về nước hoặc tới thành phố khác làm việc, người thì yêu đương, người thì kết hôn, sinh con đẻ cái.
Bọn họ đều có lí do bận rộn của chính mình. Vì vậy mà điện thoại của Sam luôn lặng im. Thỉnh thoảng các đồng nghiệp có rủ đi ra ngoài liên hoan, cậu lại thấy chẳng thú vị, chỉ ngày càng ru rú một mình.
Tới tháng năm, Tiếu Trì đột nhiên gọi cậu cuối tuần đi ăn đồ nước. Cậu ta chỉ nói đã lâu không gặp, muốn mọi người cùng tụ tập.
Sam ở nhà suốt sắp hóa thành kén đến nơi rồi, đành đồng ý tới gặp bạn bè cũ. Tại đây, cậu được làm quen với một ít bạn mới của Tề Úy và Tiếu Trì, còn gặp lại người quen cũ, Matt.
Bầu không khí chẳng hề mất tự nhiên. Hai người đã bốn, năm tháng không liên lạc, nhìn thấy nhau cũng coi như không biết. Một đám người cùng vây quanh công viên nhỏ trên sườn núi, ăn thịt nướng, trò chuyện trên trời dưới biển. Sam khá quen thuộc với Tiếu Trì, Tề Úy, an tâm ngồi bên cạnh Tiếu Trì, cách thật xa tên Matt được các cô gái yêu thích kia ra.
“Matt rốt cuộc cũng khỏe mạnh trở lại rồi. Tháng trước ở bệnh viện còn thấy anh ta yếu ớt lắm. Người này thật giống như quái vật, ngay cả thân thể cũng rắn chắc trở lại.” Tiếu Trì ngồi bên cạnh đưa bắp ngô nướng cho Sam, cố ý nói mấy câu.
“Anh ta làm sao vậy?” Sam đặt điện thoại lại vào trong túi, giật mình hỏi. Mấy tháng trước người kia xảy ra chuyện gì?
“Nghe nói bị phẫu thuật cắt phân nửa phổi.” Tiếu Trì vẻ mặt kinh khủng nói.
Quả nhiên cậu thấy Sam lộ vẻ mặt kinh hoàng khó tin, gắt gao nhìn chằm chằm Matt đang dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói chuyện với mấy cô gái.
“Cậu không biết sao?” Tiếu Trì nghi hoặc hỏi.
Sam lắc đầu.
Mọi người cùng ngồi ăn đồ do Tề Úy tốt bụng nướng. Các cô gái bàn tán đủ thứ chuyện trong khu người Hoa, oán giận bài vở quá nặng nề, hoặc cùng Matt đùa giỡn.
Khi kết thúc đã là chạng vạng, mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi. Trong đầu Sam tràn đầy đều là hình ảnh Matt phẩu thuật, còn bị cắt phổi. Cậu thấy mình thật ngớ ngẩn, lại đi lo lắng cho kẻ đã theo dõi làm phiền mình. Càng giận bản thân mình đúng là đồ khốn, tuy rằng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng vẫn vô cùng để tâm.
Cậu không biết là mình tiếc khi anh ta không chết, hay là đang lo lắng tại sao anh ta mắc bệnh nghiêm trọng như vậy…
“Em gầy quá.” Sam đang đi cuối cùng, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói. Là Matt, tiếng phổ thông vô cùng khác biệt.
“Từ mùa xuân, tôi đã gầy đi một chút.” Sam quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn người ta. Matt mới thật sự gầy đi rất nhiều, ngũ quan vốn cân đối giờ càng thêm sâu thẳm, sắc mặt cũng không tốt như trước kia. “Nghe nói anh sinh bệnh?”
Matt cười cười cho qua: “Chỉ là bệnh vặt. Em gần đây thế nào?”
Giọng nói của anh đặc biệt dễ chịu, hiền lành tới mức khiến Sam có cảm tưởng họ thật sự là bạn cũ đã lâu không gặp, cùng ngồi một chỗ ôn lại chuyện xưa.
“Vẫn thế, ở lại trường làm trợ giảng, bình thường ở trong nhà.” Sam trả lời.
“A, không khác anh lắm. Mỗi ngày nếu không phải ở lại trường lập trình tăng ca, thì cũng là về nhà ngủ. Nếu không có Tiếu Trì với Tề Úy gọi anh ra, chắc anh đã sớm quên mùa xuân nơi đây đẹp như thế nào.” Matt chỉ về phía thảm cỏ phủ đầy loài hoa xanh ngát cách đó không xa.
“Aiii——-“ Không biết có phải động tác tay vừa rồi đã chạm tới vết thương hay không, Matt đột nhiên đau đớn kêu lên, tay xoa xoa vùng ngực, lông mày nhăn tít lại.
“Anh không sao chứ?” Sam càng hoảng sợ, theo bản năng tới đỡ anh.
“Hẳn là… không sao…” Matt vẫy tay.
Sam thật sự sợ hãi nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có một chiếc ghế gỗ trên sườn núi, được nắng cuối ngày dát vàng, tôn lên đám hoa dại rực rỡ vờn quanh.
“Qua bên kia ngồi chút đi. Tôi đi gọi người tới.” Sam muốn đi gọi người lại bị Matt kéo lại: “Bọn họ còn muốn đi hát, đừng làm mất hứng người ta. Anh ngồi một chút là được rồi.”
Matt để Sam đỡ anh tới ngồi lên ghế. Sam không ngồi, cậu chỉ đứng ở bên người anh lo lắng nhìn.
“Em cũng ngồi đi. Anh đâu có ăn thịt em.” Matt cười, biểu tình thoạt nhìn có chút không ổn.
Sam ngồi xuống, chỉ là ở giữa hai người có một khoảng cách không nhỏ.
Kỳ thực có chút xấu hổ.
“Sao, sao đang yên đang lành anh lại sinh bệnh?” Hai người đều ngại ngùng, đã lâu không nói chuyện với nhau, ngắm phong cảnh chán chê rồi Sam mới mở miệng.
“Thực không sao mà, chỉ là bệnh vặt, ở bệnh viện mấy hôm thôi.” Matt thong thả tựa trên ghế, nhìn khoảng trời xa xăm nơi sườn núi, cùng với một mảng cỏ cây xanh ngắt. “Sam, nhất định em không nhớ, lần đầu tiên anh gặp em chính là ở đây.”
“Tôi không nhớ rõ.”
“Ha ha, khi đó tầm tháng bảy tháng tám, trên cỏ kia không mọc loại hoa xanh này, mà là từng bông màu vàng nho nhỏ. Cũng là ăn đồ nướng, cũng là một đám người Trung Quốc tới đây, em là người đẹp nhất.” Matt ngoài miệng nói những lời Sam không thích nghe, nhưng lại không có bất cứ động tác gì nên cậu không để bụng.
“Ừm, hình như có ấn tượng.” Sam trả lời.
“Em là người đầu tiên anh thích.” Matt vỗ vỗ vai cậu, tựa như đang cáo biệt.
“Ân.”
Sau đó, hai người đều lặng yên ngắm nhìn phong cảnh.
Trên sườn núi, có hai đứa trẻ hình như là anh em cùng nhau chơi đuổi bắt. Cách đó không xa còn có đôi bạn già cùng dẫn chó đi dạo. Trên một chiếc ghế, có một gia đình ba người cùng ăn tối dã ngoại. Có cánh chim thật lớn bay qua trước mặt họ, có nắng vàng ấm áp phủ lên thân mình.
“Sam, anh muốn nằm một chút.” Không biết qua bao lâu, Matt bỗng nói.
“Sao vậy, khó chịu à?”
“Nằm phơi nắng thật thoải mái. Có chút buồn ngủ, em cho anh tựa chút.” Matt cười ấm áp, hỏi người cũng bị nắng chiếu vào như anh.
Những tưởng Sam sẽ đập anh một trận, nào ngờ người nọ bỏ túi đồ trên đùi xuống. Dáng vẻ của cậu vẫn đẹp như lần đầu tiên gặp mặt nhiều năm trước.
Ngày đó, Matt thoải mái gối lên chân Sam ngủ, khi tỉnh lại đã thấy trời sắp tối. Sam cũng cúi đầu ngủ gật.
Gió lớn dần, trời bắt đầu lạnh. Matt tỉnh, Sam cũng tỉnh, mơ mơ màng màng nhớ lại xem mình đang ở nơi nào. Chỉ thấy trong tầm mắt là nụ cười ôn hòa của Matt.
“Anh thật muốn có thể vĩnh viễn ở nơi này không rời đi.” Matt nói, ngồi thẳng dậy. Anh cởi áo khoác ra cho Sam, cậu ăn mặc phong phanh quá. “Về đi, cuối tuần anh phải đi Đức rồi.”
Sam ngây ngốc nhận lấy áo, không nghĩ tới người này cứ như thế mà đi.
“Sao tự nhiên lại đi Đức?” Sam ôm áo khóa đuổi theo hỏi.
“Một hạng mục của giáo sư bên đó cần người. Tổ bọn anh đều là người có gia đình, chỉ mình anh độc thân nên có thể đi.” Matt thở dài, “Chocolate ở đó rất ngon, đến lúc ấy anh sẽ gửi về cho, em tới ăn cùng với Tiếu Trì.”
Sam sững người, muốn hỏi anh sẽ đi bao lâu. Nhưng lại nghĩ sao cậu phải quan tâm tới chuyện của anh. Rốt cuộc vẫn là im lặng.
Matt lái xe đưa Sam về nhà. Lúc tạm biệt, Sam khách khí nói: “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Matt đẹp trai làm tư thế cúi chào lĩnh mệnh, từ trong túi lấy ra một tờ giấy gói chocolate vàng kim đã được gấp thành hình thiên sứ: “Em học nhiều năm như vậy vẫn không gấp đẹp được. Cầm đi, cho em thêm một con nữa. Em chính là thiên sứ của anh.”
Sam không phản ứng, Matt liền kéo tay cậu nhét thiên sứ vào, nắm thật chặt, thật lâu, rồi mới buông ra.
“Về đi.”
Matt cười cười, nhìn Sam mặc áo của mình ngây ngốc mở cửa vào nhà.
“Phanh—-“ một tiếng, cửa đong lại. Ngọn đèn trước cửa tỏa ra sắc cam nhàn nhạt ấm áp cũng tối sầm.
Matt: “Còn có thể thế nào? Càng mạnh tay càng vô dụng.”
Tề Úy nhỏ giọng nói: “Phế vật.”
Matt nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”
Tề Úy: “Chỉ số thông minh của anh có vấn đề nên mới không theo đuổi được người ta, đáng đời.”
Matt trầm giọng: “Cậu. Còn. Nói. Nữa. Thì. Cút.”
Tiếu Trì: “Được rồi, được rồi. Matt, ý của Tề Úy là phương pháp theo đuổi người ta của anh sai rồi.”
Matt lập tức khiêm tốn hỏi: “Sai chỗ nào, tôi có thể làm gì thì nhất định sẽ làm.”
Tiếu Trì: “Ông cha ta có câu, người ăn mềm không ăn cứng, người ăn cứng không ăn mềm. Tôi nghĩ với Sam, anh có mạnh bạo cũng vô dụng, cần phải nhẹ nhàng chút.”
Matt: “Tôi… Nhẹ như thế nào?”
Tiếu Trì: “Anh xem, Tề Úy cũng có lúc mặt dày, tôi nổi giận thì anh ấy sẽ giả vờ đáng thương, giả đau nọ đau kia. Tôi luyến tiếc anh ấy, sẽ mơ hồ tha thứ cho là tốt liền.”
Matt: “Vậy tôi khoét một lỗ trên người liệu có đủ hay không?”
Tiếu Trì: “Ngu ngốc, quá giả tạo.”
Matt: “Đằng nào cũng phải dùng kĩ xảo, vậy cứ dùng đi.”
Tiếu Trì: “A?”
Tề Úy: “Anh ta là loại người vì đánh sói mà có thể bỏ cả con mà (1). Tự mình cầu phúc đi, chúng ta đi.”
Tiếu Trì: “Này, sao anh tự dưng tốt thế…”
…
Tiếu Trì và Sam cùng tốt nghiệp thạc sĩ một thời điểm.
Cách lễ tốt nghiệp mấy tháng, Tiếu Trì vô cùng thoải mái, một năm cố gắng nỗ lực khác xa so với tưởng tượng của Tiếu Trì nhiều lắm. Giống như trước đây Tề Úy từng nói: Ở bên anh, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Tiếu Trì thấy mình rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Đặc biệt là khi cậu và Tề Úy ở đất nước này được thừa nhận hợp pháp…
Vì vậy thỉnh thoảng, học hành và tình yêu đang trong thời kỳ nở rộ, bạn nhỏ Tiếu Trì sẽ dành thời gian quan tâm tới tình hình của bạn bè.
Sau hôn lễ của họ, cậu ít gặp được Matt. Cậu cũng không phải đi học nữa nên cũng chẳng mấy khi ngẫu nhiên chạm mặt. Nghe nói sau khi Sam nhận được học vị ở đại học U đã nhận công tác trợ giảng, cậu ta may mắn nên được một vị giáo sư không tệ đề cử, tuy rằng không phải là giảng viên chính thức của trường, nhưng với đãi ngộ trong “hợp đồng lao động” bỏ qua các loại thuế, chi phí so ra còn có lợi hơn vào hệ thống nhân viên trường.
Thực ra Sam không coi trọng chuyện tiền bạc, then chốt là cậu muốn có công việc ngay tại đây, vậy đã rất tốt rồi. Nếu như phải về nước, cậu không có nơi để về. Người cha kia ngoại trừ cho cậu tiền sẽ chẳng thể cho cậu chỗ dung thân, còn có vị “mẹ kế” độc ác lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tài sản kia theo dõi mỗi ngày, lúc nào cũng lo sợ “con trai trưởng” đột nhiên về nước tranh giành tài sản, chỉ ước sao cậu biến đi thật xa.
Vậy nên nếu không tìm được việc, Sam đã tính sẽ dứt khoát đòi ông bố kia tiền học tiến sĩ. Mấy trăm vạn với ông ta không đáng là bao, chỉ cần cậu không về gây thêm phiền phức, đó là cách vẹn cả đôi đường.
Đôi khi Sam nghĩ cậu sinh ra đúng là thừa thãi, cha không đau, mẹ không thương, mười bảy tuổi đã bị đẩy tới một đất nước xa lạ, bắt đầu với ngôn ngữ xa lạ. Lúc đó cậu biết, cậu đã thực sự bị vứt bỏ.
Nhiều năm gập ghềnh như vậy, gặp phải đủ chuyện lớn bé, từng chuyện từng chuyện đều phải dựa vào chính mình. Không có ai quan tâm cũng không sao, cậu chẳng cần ai hết.
Chỉ là, khi Sam tham dự hôn lễ của Tiếu Trì và Tề Úy, cậu đã vô cùng xúc động.
Dường như có một người bầu bạn cũng là một chuyện hạnh phúc.
Tuy rằng cậu không tin rằng giữa người và người có hai chữ “vĩnh viễn”, có thể tín nhiệm và đỡ đần nhau, ở bên nhau thật lâu. Nhưng nhìn khung cảnh trước mặt, thứ mà cậu đã nghĩ chỉ là trò cười mỉa mai với cha mẹ cậu, nhưng lại vô cùng hạnh phúc với người khác.
Không phải cậu không ước ao…
Chỉ là thời khắc ao ước ấy đã qua đi…
Đó chính là cuộc sống của cậu.
Khi có bạn bè rủ thì mới ra ngoài ăn uống, dạo phố, thời gian còn lại chỉ ở nhà hoặc trường, đối mặt với cái máy tính chết lặng.
Còn người kia, người vốn sắm một vai không lớn không nhỏ trong sinh mệnh, sau hôn lễ đó đã không còn xuất hiện nữa.
Không còn quấy rầy, cũng không còn cầu xin tình yêu từ cậu. Cái gì cũng không còn.
Sam cho rằng cậu sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn nhớ tới Matt, nhớ tới những điều ngốc nghếch anh đã làm, lại khinh bỉ từng lời vô ích, t*ng trùng thượng não mà anh cho là “anh chỉ thích em”.
Dần dần, các bạn bè của cậu đều về nước hoặc tới thành phố khác làm việc, người thì yêu đương, người thì kết hôn, sinh con đẻ cái.
Bọn họ đều có lí do bận rộn của chính mình. Vì vậy mà điện thoại của Sam luôn lặng im. Thỉnh thoảng các đồng nghiệp có rủ đi ra ngoài liên hoan, cậu lại thấy chẳng thú vị, chỉ ngày càng ru rú một mình.
Tới tháng năm, Tiếu Trì đột nhiên gọi cậu cuối tuần đi ăn đồ nước. Cậu ta chỉ nói đã lâu không gặp, muốn mọi người cùng tụ tập.
Sam ở nhà suốt sắp hóa thành kén đến nơi rồi, đành đồng ý tới gặp bạn bè cũ. Tại đây, cậu được làm quen với một ít bạn mới của Tề Úy và Tiếu Trì, còn gặp lại người quen cũ, Matt.
Bầu không khí chẳng hề mất tự nhiên. Hai người đã bốn, năm tháng không liên lạc, nhìn thấy nhau cũng coi như không biết. Một đám người cùng vây quanh công viên nhỏ trên sườn núi, ăn thịt nướng, trò chuyện trên trời dưới biển. Sam khá quen thuộc với Tiếu Trì, Tề Úy, an tâm ngồi bên cạnh Tiếu Trì, cách thật xa tên Matt được các cô gái yêu thích kia ra.
“Matt rốt cuộc cũng khỏe mạnh trở lại rồi. Tháng trước ở bệnh viện còn thấy anh ta yếu ớt lắm. Người này thật giống như quái vật, ngay cả thân thể cũng rắn chắc trở lại.” Tiếu Trì ngồi bên cạnh đưa bắp ngô nướng cho Sam, cố ý nói mấy câu.
“Anh ta làm sao vậy?” Sam đặt điện thoại lại vào trong túi, giật mình hỏi. Mấy tháng trước người kia xảy ra chuyện gì?
“Nghe nói bị phẫu thuật cắt phân nửa phổi.” Tiếu Trì vẻ mặt kinh khủng nói.
Quả nhiên cậu thấy Sam lộ vẻ mặt kinh hoàng khó tin, gắt gao nhìn chằm chằm Matt đang dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói chuyện với mấy cô gái.
“Cậu không biết sao?” Tiếu Trì nghi hoặc hỏi.
Sam lắc đầu.
Mọi người cùng ngồi ăn đồ do Tề Úy tốt bụng nướng. Các cô gái bàn tán đủ thứ chuyện trong khu người Hoa, oán giận bài vở quá nặng nề, hoặc cùng Matt đùa giỡn.
Khi kết thúc đã là chạng vạng, mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi. Trong đầu Sam tràn đầy đều là hình ảnh Matt phẩu thuật, còn bị cắt phổi. Cậu thấy mình thật ngớ ngẩn, lại đi lo lắng cho kẻ đã theo dõi làm phiền mình. Càng giận bản thân mình đúng là đồ khốn, tuy rằng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng vẫn vô cùng để tâm.
Cậu không biết là mình tiếc khi anh ta không chết, hay là đang lo lắng tại sao anh ta mắc bệnh nghiêm trọng như vậy…
“Em gầy quá.” Sam đang đi cuối cùng, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói. Là Matt, tiếng phổ thông vô cùng khác biệt.
“Từ mùa xuân, tôi đã gầy đi một chút.” Sam quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn người ta. Matt mới thật sự gầy đi rất nhiều, ngũ quan vốn cân đối giờ càng thêm sâu thẳm, sắc mặt cũng không tốt như trước kia. “Nghe nói anh sinh bệnh?”
Matt cười cười cho qua: “Chỉ là bệnh vặt. Em gần đây thế nào?”
Giọng nói của anh đặc biệt dễ chịu, hiền lành tới mức khiến Sam có cảm tưởng họ thật sự là bạn cũ đã lâu không gặp, cùng ngồi một chỗ ôn lại chuyện xưa.
“Vẫn thế, ở lại trường làm trợ giảng, bình thường ở trong nhà.” Sam trả lời.
“A, không khác anh lắm. Mỗi ngày nếu không phải ở lại trường lập trình tăng ca, thì cũng là về nhà ngủ. Nếu không có Tiếu Trì với Tề Úy gọi anh ra, chắc anh đã sớm quên mùa xuân nơi đây đẹp như thế nào.” Matt chỉ về phía thảm cỏ phủ đầy loài hoa xanh ngát cách đó không xa.
“Aiii——-“ Không biết có phải động tác tay vừa rồi đã chạm tới vết thương hay không, Matt đột nhiên đau đớn kêu lên, tay xoa xoa vùng ngực, lông mày nhăn tít lại.
“Anh không sao chứ?” Sam càng hoảng sợ, theo bản năng tới đỡ anh.
“Hẳn là… không sao…” Matt vẫy tay.
Sam thật sự sợ hãi nhìn xung quanh một chút, thấy cách đó không xa có một chiếc ghế gỗ trên sườn núi, được nắng cuối ngày dát vàng, tôn lên đám hoa dại rực rỡ vờn quanh.
“Qua bên kia ngồi chút đi. Tôi đi gọi người tới.” Sam muốn đi gọi người lại bị Matt kéo lại: “Bọn họ còn muốn đi hát, đừng làm mất hứng người ta. Anh ngồi một chút là được rồi.”
Matt để Sam đỡ anh tới ngồi lên ghế. Sam không ngồi, cậu chỉ đứng ở bên người anh lo lắng nhìn.
“Em cũng ngồi đi. Anh đâu có ăn thịt em.” Matt cười, biểu tình thoạt nhìn có chút không ổn.
Sam ngồi xuống, chỉ là ở giữa hai người có một khoảng cách không nhỏ.
Kỳ thực có chút xấu hổ.
“Sao, sao đang yên đang lành anh lại sinh bệnh?” Hai người đều ngại ngùng, đã lâu không nói chuyện với nhau, ngắm phong cảnh chán chê rồi Sam mới mở miệng.
“Thực không sao mà, chỉ là bệnh vặt, ở bệnh viện mấy hôm thôi.” Matt thong thả tựa trên ghế, nhìn khoảng trời xa xăm nơi sườn núi, cùng với một mảng cỏ cây xanh ngắt. “Sam, nhất định em không nhớ, lần đầu tiên anh gặp em chính là ở đây.”
“Tôi không nhớ rõ.”
“Ha ha, khi đó tầm tháng bảy tháng tám, trên cỏ kia không mọc loại hoa xanh này, mà là từng bông màu vàng nho nhỏ. Cũng là ăn đồ nướng, cũng là một đám người Trung Quốc tới đây, em là người đẹp nhất.” Matt ngoài miệng nói những lời Sam không thích nghe, nhưng lại không có bất cứ động tác gì nên cậu không để bụng.
“Ừm, hình như có ấn tượng.” Sam trả lời.
“Em là người đầu tiên anh thích.” Matt vỗ vỗ vai cậu, tựa như đang cáo biệt.
“Ân.”
Sau đó, hai người đều lặng yên ngắm nhìn phong cảnh.
Trên sườn núi, có hai đứa trẻ hình như là anh em cùng nhau chơi đuổi bắt. Cách đó không xa còn có đôi bạn già cùng dẫn chó đi dạo. Trên một chiếc ghế, có một gia đình ba người cùng ăn tối dã ngoại. Có cánh chim thật lớn bay qua trước mặt họ, có nắng vàng ấm áp phủ lên thân mình.
“Sam, anh muốn nằm một chút.” Không biết qua bao lâu, Matt bỗng nói.
“Sao vậy, khó chịu à?”
“Nằm phơi nắng thật thoải mái. Có chút buồn ngủ, em cho anh tựa chút.” Matt cười ấm áp, hỏi người cũng bị nắng chiếu vào như anh.
Những tưởng Sam sẽ đập anh một trận, nào ngờ người nọ bỏ túi đồ trên đùi xuống. Dáng vẻ của cậu vẫn đẹp như lần đầu tiên gặp mặt nhiều năm trước.
Ngày đó, Matt thoải mái gối lên chân Sam ngủ, khi tỉnh lại đã thấy trời sắp tối. Sam cũng cúi đầu ngủ gật.
Gió lớn dần, trời bắt đầu lạnh. Matt tỉnh, Sam cũng tỉnh, mơ mơ màng màng nhớ lại xem mình đang ở nơi nào. Chỉ thấy trong tầm mắt là nụ cười ôn hòa của Matt.
“Anh thật muốn có thể vĩnh viễn ở nơi này không rời đi.” Matt nói, ngồi thẳng dậy. Anh cởi áo khoác ra cho Sam, cậu ăn mặc phong phanh quá. “Về đi, cuối tuần anh phải đi Đức rồi.”
Sam ngây ngốc nhận lấy áo, không nghĩ tới người này cứ như thế mà đi.
“Sao tự nhiên lại đi Đức?” Sam ôm áo khóa đuổi theo hỏi.
“Một hạng mục của giáo sư bên đó cần người. Tổ bọn anh đều là người có gia đình, chỉ mình anh độc thân nên có thể đi.” Matt thở dài, “Chocolate ở đó rất ngon, đến lúc ấy anh sẽ gửi về cho, em tới ăn cùng với Tiếu Trì.”
Sam sững người, muốn hỏi anh sẽ đi bao lâu. Nhưng lại nghĩ sao cậu phải quan tâm tới chuyện của anh. Rốt cuộc vẫn là im lặng.
Matt lái xe đưa Sam về nhà. Lúc tạm biệt, Sam khách khí nói: “Nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Matt đẹp trai làm tư thế cúi chào lĩnh mệnh, từ trong túi lấy ra một tờ giấy gói chocolate vàng kim đã được gấp thành hình thiên sứ: “Em học nhiều năm như vậy vẫn không gấp đẹp được. Cầm đi, cho em thêm một con nữa. Em chính là thiên sứ của anh.”
Sam không phản ứng, Matt liền kéo tay cậu nhét thiên sứ vào, nắm thật chặt, thật lâu, rồi mới buông ra.
“Về đi.”
Matt cười cười, nhìn Sam mặc áo của mình ngây ngốc mở cửa vào nhà.
“Phanh—-“ một tiếng, cửa đong lại. Ngọn đèn trước cửa tỏa ra sắc cam nhàn nhạt ấm áp cũng tối sầm.