Sáng sớm, Ôn Nhiên vuốt những cọng tóc rối bù xù, cậu vừa đi xuống lầu vừa nhịn không được ngáp một cái. Khi nhìn thấy người đàn ông tinh tế đến mức từng sợi tóc cũng được chải chuốt cẩn thận đang ngồi trước bàn ăn, Ôn Nhiên lập tức tỉnh ngủ. Cậu nhẹ nhàng bước tới: “Bà nội buổi sáng vui vẻ ạ!”
Nói rồi nhìn về phía Kỳ Vân Kính, má lúm đồng tiền hiện lên: “Buổi sáng tốt lành.” Mới sáng sớm đã nhìn thấy người đẹp trai như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Kỳ Vân Kính ‘ừ’ một tiếng nhàn nhạt xem như đã trả lời, tràn ngập lạnh lùng và không mấy nhiệt tình. Ngược lại, bà cụ bên cạnh anh thấy Ôn Nhiên không sợ cháu trai mình chút nào, trông có vẻ sống chung rất hoà thuận, bà không khỏi mỉm cười đến híp cả mắt, nhìn Ôn Nhiên: “Tiểu Nhiên mau tới đây, hôm nay có món súp bánh bao con thích ăn nhất này.”
Ôn Nhiên nghe vậy cũng mỉm cười đáp lễ với bà cụ, đôi mắt cậu cong lại như chứa đầy những tia nắng rực rỡ ngoài cửa sổ: “Wow hôm nay có món súp bánh bao ạ, ngon thế!”
Bà cụ Kỳ năm nay đã tuổi nhưng trông bà vẫn xinh đẹp trang nhã như xưa. Dù gương mặt bà không còn nét trẻ trung, thân thể không còn được linh hoạt, nhưng mỗi ngày khi ra ngoài gặp người khác bà vẫn sẽ trang điểm thật đẹp, mặc bộ sườn xám vừa vặn, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nhè nhẹ. Đôi lúc tinh thần bà tốt, bà còn ra vườn từ sớm để hái vài cành hoa tươi đang nở rộ và cắm vào bình hoa nhỏ đặt lên trên bàn ăn, để khi cháu trai bộn bề công việc của bà trở về có thể nhìn thấy cảnh trí bốn mùa trong này.
Bà cụ Kỳ có thể bình thản tự tại đối mặt với cuộc sống và với bệnh tật như vậy, đã cho Ôn Nhiên thấy được một người đẹp thật sự trông như thế nào.
Ôn Nhiên vô cùng tự nhiên đi tới bên cạnh Kỳ Vân Kính và ngồi xuống. Người giúp việc vội vàng đặt bữa sáng tới trước mặt cậu. Ngay khi cậu mở nắp đậy thức ăn ra, một mùi thơm nồng toả ra theo hơi nóng. Ôn Nhiên hít một hơi, gương mặt tươi cười nói với bà cụ Kỳ: “Súp bánh bao do đầu bếp Quách làm là số một. Sống tới từng này tuổi rồi mà con chưa từng ăn qua món súp bánh bao nào ngon như vậy.”
Bà cụ Kỳ bật cười ha hả, bà nhìn Ôn Nhiên ăn đến bên gò má phình phình như chú chuột nhỏ với vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Tuy Kỳ gia cũng được coi là một gia tộc lâu đời, nhưng gia đình hòa thuận nên không có quá nhiều phép tắc khắt khe, trên bàn ăn cũng không có gì cần phải để ý. Nhưng có lẽ là vì truyền thống của người nhà họ Kỳ là như vậy, tuân thủ lễ nghi, thận trọng đoan trang, khiến cho một số con cháu cũng học theo, làm mất đi sự hoạt bát của thiếu niên. Vì vậy, bà cụ Kỳ tự nhiên sẽ thấy yêu thích với Ôn Nhiên.
Kỳ Vân Kính liếc nhìn Ôn Nhiên, thấy cậu mở miệng cắn một miếng bánh nóng hổi, còn mở miệng nhỏ ra để thổi nguội. Mặc dù nhìn không lịch sự cho lắm, nhưng cũng không quá mất quy củ, nên anh cứ để mặc cậu như vậy.
Ôn Nhiên thì ngược lại, thấy Kỳ Vân Kính ăn uống theo khuôn mẫu, ngay cả độ cong khi đưa tay ra cũng giống như được đo lường cẩn thận, cậu nổi lên ý tưởng muốn trêu chọc anh một chút. Thế là cậu gắp một túi súp bánh bao đặt lên đĩa của Kỳ Vân Kính, rồi cười tủm tỉm nói: “Mới sáng sớm anh nên ăn chút đồ ăn nóng. Món bánh mì nướng và sữa bò này làm sao ngon như súp bánh bao được.”
Kỳ Vân Kính nhìn lên đĩa thức ăn, một bên là bánh mì nướng phết mứt hoa quả, một bên là súp bánh bao đầy dầu mỡ, ánh mắt anh không khỏi nhìn về phía Ôn Nhiên. Trong lòng anh thầm nghĩ, có phải anh đã quá lịch sự với Ôn Nhiên rồi không, cho nên người này mới bắt đầu được voi đòi tiên.
Bỏ qua ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Ôn Nhiên vẫn tươi cười nói: “Bà nội cũng cảm thấy súp bánh bao ngon hơn bánh mì nướng đúng không ạ?”
Bà cụ Kỳ mỉm cười nói: “Buổi sáng nên ăn chút đồ ấm.”
Nhìn một già một trẻ kẻ tung người hứng, Kỳ Vân Kính cảm thấy có hơi bất đắc dĩ. Anh có thể làm lơ Ôn Nhiên, nhưng lại không thể phớt lờ bà nội. Thấy vẻ mặt muốn xem kịch hay của bà, Kỳ Vân Kính đành phải cầm đũa và gắp túi súp bánh bao lên. Tuy nhiên anh không giống như Ôn Nhiên cứ thế cho vào miệng, mà anh đặt túi súp lên trên thìa, dùng đũa mở miệng bánh ra và chờ sau khi nó hết nóng mới ăn.
Ôn Nhiên vừa cắn đũa vừa nhìn anh. Quả nhiên là người đẹp làm gì trông cũng đẹp, ngay cả ăn một túi súp bánh bao cũng toát lên vẻ ưu nhã.
Kỳ Văn Kính ăn xong bữa sáng với sắc mặt không chút thay đổi. Sau khi ăn xong thức ăn trên đĩa anh mới đứng dậy đi làm. Trước khi rời đi anh còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Ôn Nhiên. Cơ mà có vẻ như cậu không hiểu ý của anh là gì mà còn vẫy tay chào tạm biệt, chẳng biết có gì mà vui đến như vậy.
Sau khi Kỳ Vân Kính đi, Ôn Nhiên mới tươi cười hỏi bà cụ Kỳ: “Nội ơi, nội cảm thấy con sẽ chọc anh ấy cười trước, hay là nổi giận trước ạ?”
Bà cụ Kỳ bật cười nói: “Muốn chọc cho tiểu Vân Kính cười không dễ đâu.”
Ôn Nhiên nói: “Con thì thấy chọc cho ảnh nổi giận cũng không phải chuyện dễ dàng gì, xem ra con phải cố gắng hơn mới được.”
Bà cụ Kỳ cảm thấy, mỗi ngày được nhìn thấy Ôn Nhiên trêu chọc cháu trai lớn của mình cũng là một điều thú vị. Nếu như có một ngày cháu trai lớn của bà thật sự bị Ôn Nhiên chọc cho thay đổi biểu cảm, người làm bà như bà cũng có thể yên tâm an nghỉ.
Ăn sáng xong, bà cụ Kỳ uống thuốc an thần rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Ôn Nhiên đi dạo trong sân một vòng, định tiêu cơm một chút rồi cậu cũng trở về phòng chợp mắt một tí. Buổi sáng trời trong xanh mang theo làn gió nhẹ, thời tiết cũng không quá oi bức. Thời gian này cậu đang trong kỳ nghỉ hè, chỉ còn nửa tháng nữa thôi là sự tự do vui vẻ này của cậu sẽ kết thúc, Ôn Nhiên phải tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng tươi đẹp này.
Trong lúc cậu đang ngắm nhìn đủ loại hoa thơm cỏ lạ trong vườn, cảm thán thật đáng tiếc khi mảnh đất màu mỡ này chỉ dùng để trồng những loài hoa chỉ để ngắm, sau lưng bỗng có tiếng động. Ôn Nhiên vừa quay đầu lại thì thấy một chàng trai trông giống Kỳ Vân Kính ba phần. Người đó bước về phía cậu với nụ cười trên khóe môi: “Anh dâu? Tôi gọi anh như vậy có lẽ không sai nhỉ?”
Ôn Nhiên cũng mỉm cười đáp lại: “Gọi như vậy cũng không sai. Nhưng tôi thích người khác gọi mình bằng tên hơn, tôi tên Ôn Nhiên.”
Chàng trai đó cười nói: “Xin chào, tôi tên Nhan Triết.”
Đời trước của Kỳ gia sinh được một trai một gái. Con trai kế thừa sản nghiệp, tuy nhiên ông lại mất đương tuổi trai tráng, hiện tại trách nhiệm này đặt lên vai Kỳ Vân Kính. Con gái thì gả cho một quân nhân, do người quân nhân này đã tham gia quân đội hơn năm trước nên bây giờ quân hàm cũng không hề thấp. Có lẽ Nhan Triết này là cháu ngoại của Kỳ gia.bg-ssp-{height:px}
Trong khoảng thời gian này Ôn Nhiên có tìm hiểu một chút về Kỳ gia. Mặc dù trên mạng chỉ có thể tìm được một ít tài liệu liên quan, nhưng những mối quan hệ cơ bản giữa các thành viên cậu vẫn biết được. Vì vậy cậu mới biết ngoài việc Nhan Triết là cháu ngoại nhà họ Kỳ ra, anh ấy còn là một diễn viên nổi tiếng. Mặc dù Ôn Nhiên không xem phim Nhan Triết đóng, nhưng nhìn vào gương mặt có mấy phần giống với Kỳ Vân Kính, đây chính là thứ vốn liếng khiến anh ta phất lên nhanh chóng trong giới giải trí.
Ánh mắt của Ôn Nhiên lơ đãng quét qua người Nhan Triết, cười nói: “Bà nội vừa uống thuốc xong đã nghỉ ngơi rồi.”
Nhan Triết nói: “Đoàn làm phim được nghỉ vài ngày nên tôi đến thăm bà ngoại.”
Nghề nghiệp của bọn họ hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi. Cho dù là đoàn phim đột nhiên cho nghỉ thì công ty cũng có thể nhét thêm công việc cho anh ấy ngay lập tức. Chỉ là thời gian của bà ngoại không còn nhiều, vì vậy anh ấy gần như đẩy hết công việc sang một bên. Nếu không phải kịch bản lần này đã được ký kết xong từ lâu không đẩy được, thì ngay cả phim anh ấy cũng không nhận. Bây giờ chỉ cần có thời gian, Nhan Triết lập tức chạy tới đây ở cạnh bà ngoại, dẫu cho bản thân hay cho bà ngoại thì anh cũng mong sau này sẽ chẳng có ai phải tiếc nuối.
Ôn Nhiên gật đầu: “Giờ vẫn còn sớm, anh có thể đi ngủ một giấc. Thời gian nghỉ ngơi của diễn viên khá ít, mấy ngày này anh có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nụ cười trên môi Nhan Triết càng sâu, cậu Ôn Nhiên này có không giống với những gì anh ấy đã tưởng tượng, cũng rất khác so với người trên tấm ảnh mà anh ấy từng thấy. Có thể nói khí chất giữa hai bên khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà dù sao Ôn Nhiên cũng là vợ của anh họ, không tới lượt anh ấy tìm hiểu. Nhan Triết chỉ cảm thán một chút, cũng may ông ngoại có mắt nhìn người, không tìm cho anh họ một người chẳng ra gì. Nghĩ vậy rồi anh ấy chuẩn bị trở về phòng.
Đột nhiên Ôn Nhiên cất tiếng gọi anh lại: “Anh có tin vào huyền học không?”
Nhan Triết không biết Ôn Nhiên hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn thành thật đáp: “Tôi chỉ tin những gì tôi thấy.”
Ôn Nhiên nhún vai: “Được thôi.”. Sau đó cậu xoay người tiếp tục đi về phía khu vườn nhỏ, ý nói cuộc trò chuyện giữa họ đã kết thúc.
Nhan Triết không hiểu cho lắm, anh ấy mỉm cười bước vào trong.
Ôn Nhiên lặng lẽ thở dài. Anh và tôi vốn không có duyên, anh cũng không bỏ tiền ra, ầy, nên tôi không giúp.
Biết cháu trai đã về, trong bữa cơm trưa, tinh thần của bà cụ tốt hơn thấy rõ, bà nắm tay của Nhan Triết mãi không chịu bỏ xuống. Nghe Nhan Triết kể vài chuyện ở đoàn làm phim, còn có vài câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt trong giới giải trí, nụ cười trên mặt bà chưa từng ngừng lại.
(Vô thưởng vô phạt: có cũng được, không có cũng chẳng sao)
Thấy Ôn Nhiên xuống, Nhan Triết cầm một cái túi trên ghế sô pha lên: “Buổi sáng tôi còn chưa thu xếp đồ đạc xong, nên có hơi vội vàng. Đây là quà cưới tặng cho anh và anh họ. Tặng quà hơi muộn, mong anh dâu không ghét bỏ.”
Bà cụ Kỳ vươn một tay về phía Ôn Nhiên: “Tiểu Nhiên, mau lại đây.”
Ôn Nhiên gọi một tiếng ‘bà nội’, sau đó hào phóng nhận quà của Nhan Triết. Nghĩ lại, cậu lấy từ trong túi ra một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ đưa cho Nhan Triết: “Của ít lòng nhiều, mong anh không chê.”
Nhan Triết biết gia cảnh của Ôn Nhiên, biết cậu xuất thân Đạo giáo, cũng biết sau khi sư phụ mất cậu liền cực khổ không nơi nương tựa. Phải vừa đi học vừa kiếm tiền nuôi sống bản thân, nên có hơi bất ngờ khi Ôn Nhiên trả lễ. Mặc dù chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ, nhưng anh ấy vẫn nói lời cảm ơn và cho vào túi.
Sau khi ăn xong, Ôn Nhiên cầm theo hộp quà được đóng gói đẹp mắt và mở cửa phòng của Kỳ Vân Kính. Không có mấy ai biết về hợp đồng hôn nhân, tính cả cậu và người còn lại thì cũng chỉ có mình luật sư biết. Trong căn nhà này, từ ngày cậu dọn đến đây, trong mắt người khác thì cậu chính là chủ nhân của nơi này, dĩ nhiên việc cậu vào phòng ngủ của chồng mình sẽ không bị ai ngăn cản.
Phòng ngủ của Kỳ Vân Kính lạnh lẽo như con người anh vậy, không mang chút hơi ấm nào. Trong phòng được người giúp việc quét dọn sạch sẽ, ngay cả tấm trải giường cũng phẳng phiu không tỳ vết. Ôn Nhiên trực tiếp đặt món quà Nhan Triết tặng lên giường Kỳ Vân Kính, không cần mở hộp cũng biết bên trong là một chiếc đồng hồ rất xa xỉ. Cậu vừa rời khỏi phòng không chút luyến tiếc vừa tiện tay nhắn cho Kỳ Vân Kính một tin.
Quan hệ của cậu và Kỳ Vân Kính là quan hệ tuân theo hợp đồng, về khoản đền bù sau đó cũng đã bàn bạc xong, những lợi ích khác do mối quan hệ này mang lại không thuộc về cậu, cậu cũng sẽ không lấy thêm bất cứ thứ gì. Dù cậu có mê tiền, nhưng cậu vẫn có nguyên tắc cơ bản của riêng mình. Gửi xong tin nhắn, Ôn Nhiên không khỏi thở dài. Quà không phải của cậu, cậu còn phải tặng lại một lá bùa hộ mạng, đối với người toàn bộ tài sản chỉ có tệ như cậu mà nói, chẳng khác nào mất máu.
Buổi tối, trong lúc đang mơ ngủ Ôn Nhiên bất ngờ tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào trần nhà hồi lâu mới từ từ đứng lên. Cậu thầm trách bản thân trước khi ngủ không nên tham lam ăn hết nửa trái dưa hấu. Sau khi đi giải quyết nỗi buồn xong, cậu cũng tỉnh táo hơn nhiều. Lúc đi ngang qua cửa sổ, Ôn Nhiên đưa mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó dừng bước.
Cửa sổ phòng cậu có thể nhìn ra khu vườn nhỏ, phương hướng khá tốt, vừa mở cửa sổ ra sẽ thấy trăm hoa đua nở. Lúc này, chiếc xích đu đặt trong khu vườn nhỏ đang từ từ đung đưa, giống như có ai vừa ngồi lên đó vậy, chậm rãi đung đưa rồi dần dần ngừng lại.
Ôn Nhiên nhìn sơ qua khu vườn nhỏ trống không, ngáp một cái rồi dụi mắt trèo lên giường. Cậu kéo chăn bông lăn qua lăn lại, rồi ôm chăn tiếp tục ngủ.
Chiếc xích đu đứng lặng chợt chậm rãi đung đưa. Dưới ánh trăng mờ nhạt càng điểm tô thêm sự quỷ dị của khu vườn không một bóng người.