Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bảo Bảo chỉ cảm thấy toàn thân đều mệt rã rời, nhất là nửa người dưới, vô luận có chuẩn bị tốt ra sao, thì địa phương đó trời sinh cũng không phải là nơi để tiếp nhận nên vẫn không thể tránh được đau đớn.
Nhưng trong nội tâm lại cảm thấy ấm áp thỏa mãn, nguyên lai, cùng người mình yêu dung hợp một chỗ, thật là một chuyện khoái hoạt!
Đêm qua, từng li từng tí, đều in dấu thật sâu ở đáy lòng của Bảo Bảo, đó là lần đầu tiên của nó và Tuyệt.
“Còn đau không?”
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo, nhẹ tay xoa bóp phần eo của bé, ngày hôm qua hắn phát hỏa quá mức, thật vất vả mới có được Bảo Bảo, dưới sự kích động khiến hắn làm đến gần nửa đêm, cuối cùng còn làm cho Bảo Bảo hôn mê bất tỉnh, thật sự là lỗi của hắn.
“Không đau, chỉ là có chút mỏi nhừ.”
Bé dựa vào cánh tay to lớn hữu lực của Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo nở một nụ cười hạnh phúc, cuộc sống bây giờ, làm cho bé thật sự rất vui vẻ.
“Đi rửa một chút thôi.”
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo, hướng về bể tắm, nam nhân sau khi làm xong phải mau chóng tẩy sạch, mà hắn lại là hung thủ hại cục cưng không thể đứng dậy được, đương nhiên phải chịu trách nhiệm giải quyết hết thảy.
Sự săn sóc của một tình nhân tuyệt đối sẽ khiến một nửa kia mang tất cả cảm thụ đặt trong lòng, có lẽ ở quá khứ, hắn không hiểu như thế nào là yêu quý, là quý trọng, nhưng vì Bảo Bảo, hắn có thể đi học.
Mang Bảo Bảo đặt vào trong bể tắm ấm áp, Độc Cô Tuyệt cười sự thay đổi của mình, trong nội cung, người xuất sắc hơn Bảo Bảo có rất nhiều, nhưng hắn, hết lần này tới lần khác đều trồng cây si với tiểu bổn đản này, có lẽ một ít phần khờ dại thiện lương kia đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lấy đáy lòng của hắn đi…
Ngón tay vói vào trong cơ thể của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt một bên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Bảo Bảo, một bên nhớ tới đêm qua phóng túng.
Hắn đột nhiên nghĩ về tất cả chuyện kỳ dị này, hết thảy, chắc phải cảm tạ Hắc Bạch vô thường cùng tiểu Diêm Vương kia, nếu không nhờ bọn họ hắn sao có thể giống như bây giờ ôm lấy Bảo Bảo mà nói ra lời yêu thương?
“Tuyệt, ta cảm thấy rất vui, lần đầu tiên hạnh phúc như thế, ta yêu ngươi…”
Bảo Bảo đột nhiên mở miệng, làm cho Độc Cô Tuyệt mừng rõ không thôi, đây là lần đầu tiên cục cưng hướng hắn nói ra cảm tình ở trong lòng, cực đại mừng rõ làm cho hắn càm thêm thương tiếc, khẽ hôn cái trán của Bảo Bảo.
“Ta cũng rất yêu ngươi… Sau này, mỗi một ngày… Ngươi đều sẽ hạnh phúc như thế!”
Độc Cô Tuyệt thề nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ cục cưng, làm cho bé mãi mãi cười một cách vui vẻ…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bảo Bảo chỉ cảm thấy toàn thân đều mệt rã rời, nhất là nửa người dưới, vô luận có chuẩn bị tốt ra sao, thì địa phương đó trời sinh cũng không phải là nơi để tiếp nhận nên vẫn không thể tránh được đau đớn.
Nhưng trong nội tâm lại cảm thấy ấm áp thỏa mãn, nguyên lai, cùng người mình yêu dung hợp một chỗ, thật là một chuyện khoái hoạt!
Đêm qua, từng li từng tí, đều in dấu thật sâu ở đáy lòng của Bảo Bảo, đó là lần đầu tiên của nó và Tuyệt.
“Còn đau không?”
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo, nhẹ tay xoa bóp phần eo của bé, ngày hôm qua hắn phát hỏa quá mức, thật vất vả mới có được Bảo Bảo, dưới sự kích động khiến hắn làm đến gần nửa đêm, cuối cùng còn làm cho Bảo Bảo hôn mê bất tỉnh, thật sự là lỗi của hắn.
“Không đau, chỉ là có chút mỏi nhừ.”
Bé dựa vào cánh tay to lớn hữu lực của Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo nở một nụ cười hạnh phúc, cuộc sống bây giờ, làm cho bé thật sự rất vui vẻ.
“Đi rửa một chút thôi.”
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Bảo Bảo, hướng về bể tắm, nam nhân sau khi làm xong phải mau chóng tẩy sạch, mà hắn lại là hung thủ hại cục cưng không thể đứng dậy được, đương nhiên phải chịu trách nhiệm giải quyết hết thảy.
Sự săn sóc của một tình nhân tuyệt đối sẽ khiến một nửa kia mang tất cả cảm thụ đặt trong lòng, có lẽ ở quá khứ, hắn không hiểu như thế nào là yêu quý, là quý trọng, nhưng vì Bảo Bảo, hắn có thể đi học.
Mang Bảo Bảo đặt vào trong bể tắm ấm áp, Độc Cô Tuyệt cười sự thay đổi của mình, trong nội cung, người xuất sắc hơn Bảo Bảo có rất nhiều, nhưng hắn, hết lần này tới lần khác đều trồng cây si với tiểu bổn đản này, có lẽ một ít phần khờ dại thiện lương kia đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lấy đáy lòng của hắn đi…
Ngón tay vói vào trong cơ thể của Bảo Bảo, Độc Cô Tuyệt một bên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Bảo Bảo, một bên nhớ tới đêm qua phóng túng.
Hắn đột nhiên nghĩ về tất cả chuyện kỳ dị này, hết thảy, chắc phải cảm tạ Hắc Bạch vô thường cùng tiểu Diêm Vương kia, nếu không nhờ bọn họ hắn sao có thể giống như bây giờ ôm lấy Bảo Bảo mà nói ra lời yêu thương?
“Tuyệt, ta cảm thấy rất vui, lần đầu tiên hạnh phúc như thế, ta yêu ngươi…”
Bảo Bảo đột nhiên mở miệng, làm cho Độc Cô Tuyệt mừng rõ không thôi, đây là lần đầu tiên cục cưng hướng hắn nói ra cảm tình ở trong lòng, cực đại mừng rõ làm cho hắn càm thêm thương tiếc, khẽ hôn cái trán của Bảo Bảo.
“Ta cũng rất yêu ngươi… Sau này, mỗi một ngày… Ngươi đều sẽ hạnh phúc như thế!”
Độc Cô Tuyệt thề nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ cục cưng, làm cho bé mãi mãi cười một cách vui vẻ…