Bảo Bảo chạy bước nhỏ đến, nhào vào lòng Độc Cô Tuyệt đang ở trước bàn đọc sách.
” Chậm một chút, chậm một chút!”
Độc Cô Tuyệt bị dọa đến mức biến sắc, lập tức tiến lên vịn lấy Bảo Bảo, ôm vào trong ngực giúp bé điều khí.
“Có hài tử sao còn dám lỗ mãng như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao hả!”
Độc Cô Tuyệt nghiêm khắc dạy dỗ Bảo Bảo, mặc dù bình thường hắn căn bản không nỡ đối Bảo Bảo lớn tiếng, nhưng lúc này lại đang mang trên người hai sinh mệnh, hắn làm sao có thể đơn giản buông tha.
“Biết rồi mà.”
Bảo Bảo tìm vị trí tốt trong lòng ngực của hắn bắt đầu làm nũng.
Nó làm sao lại không biết?
Nói về trình yêu thương tiểu bảo bảo thì Bảo Bảo tuyệt đối sẽ không thua kém Độc Cô Tuyệt.
Sở dĩ hành động lỗ mãng như vậy, thuần túy là vì muốn xem biểu lộ bối rối của Tuyệt mà thôi, huống chi nó là một người biết chừng mực.
Bảo Bảo cầm lấy điểm tâm trên bàn, bởi vì mang thai nên tất cả điểm tâm đều mang theo vị chua, Bảo Bảo cắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không biết là thỏa mãn hay là không chịu được vị chua kia.
Độc Cô Tuyệt trìu mến hôn lên khóe miệng còn vươn chút điểm tâm của Bảo Bảo, mùi vị ngọt ngọt chua chua làm cho hắn lần nữa thưởng thức.
“Tuyệt…”
Bảo Bảo nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh xong, vì an toàn cứ báo một tiếng cho chắc.
“Sao thế?”
“Ta vừa rồi đụng phải một vị tần phi trong ngự hoa viên nha.”
Không nói rõ vị phi tử ấy là ai, hậu cung đối với nó có địch ý thật sự quá nhiều, Bảo Bảo chỉ là muốn cả hai người có cảnh giác hơn thôi.
“Có hay không làm phiền ngươi?”
Độc Cô Tuyệt đương nhiên biết rõ vấn đề này, không cần trả lời cũng hiểu được, nếu như không có mục đích, hậu cung những người kia sao dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, tự tiện tìm tới cục cưng, điều này làm cho hắn càng cảnh giác.
“Không sao cả.”
Bảo Bảo không nặng không nhẹ trả lời, nhưng Độc Cô Tuyệt minh bạch, nhất định phải tăng mạnh đề phòng, người đối cục cưng cùng đứa con nhìn chằm chằm quá nhiều, thật sự là nguy hiểm.
Thực tế phía sau Bảo Bảo không có bất kỳ hậu thuẫn nào, trong hậu cung cũng không có địa vị, mặc dù có chỗ dựa là hắn, nhưng ở trong mắt đám người được hậu thuẫn kia vẫn không đủ để gây sợ.
Nên làm sao bây giờ?
Mặc dù Độc Cô Tuyệt rất muốn phong Bảo Bảo làm hậu, nhưng tình thế hiện tại tuyệt đối sẽ bị tất cả mọi người phản đối, càng khiến cho Bảo Bảo bị đẩy vào trung tâm tranh giành quyền lực trong hậu cung, kết quả còn tệ hơn.
Thân là hoàng đế nhưng muốn bảo vệ người mình yêu, lại thật khó khăn.
Độc Cô Tuyệt thở dài, nhưng, trong nội tâm cũng rất thanh minh, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ người yêu của hắn và đứa nhỏ.
Mà Bảo Bảo tựa ở trong ngực Độc Cô Tuyệt cũng lộ ra ánh mắt kiên định, nó không thể một mực dựa vào Tuyệt, bảo nó không có hậu thuẫn trong triều, tìm một cái không phải là được hay sao?