Tuy đã tiếp nhận hết thảy sự tình phát sinh trước mắt, nhưng đối với việc phải an trí Bảo Bảo như thế nào, Độc Cô Tuyệt vẫn có chút đau đầu.
Mặc dù nói bé là quỷ nhưng nếu chạm phải bạch dịch của hắn thì sẽ hiện hình, nhưng cái hiện hình này lại chỉ có một nửa, nửa trên rõ ràng có thể thấy được, cùng có thể chạm vào được, nhưng nửa dưới cũng vẫn cứ tại chỗ kia của hắn.
Nếu đi ra ngoài như vậy, đảm bảo những đại thần thị vệ, thái giám cung nữ, tần phi nam sủng không bị dọa chết khiếp mới là lạ.
Căn cứ vào tin tức mà Bảo Bảo cung cấp, sau khi dính phải bạch dịch của hắn, thân thể có thể lựa chọn hoặc là thực thể hoặc vẫn là linh thể, hiệu lực cũng có thể duy trì được vài ngày, Độc Cô Tuyệt bởi vậy suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ ra một phương án giải quyết.
Lúc ban ngày thì để Bảo Bảo duy trì linh thể, như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, đến tối, lại làm cho Bảo Bảo hóa thành thực thể.
Dù vậy, khó khăn của việc thực hành vẫn không nhỏ, giữa ban ngày, cho dù người khác nhìn không thấy Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo lại ở trước mắt hắn, lúc ẩn lúc hiện, trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của bé, Độc Cô Tuyệt vẫn nhịn không được mà hống bé mấy câu. Mọi người nhìn vào lại thấy hắn như đang lầm bầm lầu bầu, thậm chí có người nhát gan, còn tưởng là hắn đụng phải quỷ, sợ tới mức đi cầu xin bình an.
Buổi tối Độc Cô Tuyệt đợi hạ nhân chuẩn bị bữa tối cho tốt liền quát lui bọn họ, chỉ để lại tâm phúc Di Nhiên.
Chờ đến những người khác lui xuống xong, hắn nhẹ nhàng mà vuốt vuốt cái mũi của Bảo Bảo đang ngủ trong lòng ngực của hắn, ôn nhu gọi bé, chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc trước, hắn thấy ánh mắt khát vọng của Bảo Bảo đối với điểm tâm mà đút bé một ít, phát hiện lúc ở dạng thực thể, Bảo Bảo cũng có thể ăn được như người bình thường, tuy nhiên, lại không biết những thứ đó cuối cùng là tới nơi nào, nhưng chứng kiến bộ dáng cẩn cẩn dực dực bưng lấy điểm tâm như trân bảo của bé, tâm của Độc Cô Tuyệt liền mềm nhũn.
Thế là, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm hoa quả, Bảo Bảo ăn so với hắn còn nhiều hơn, thật sự là một con heo lười.
Độc Cô Tuyệt cầm lấy điểm tâm hoa sen trong tay Bảo Bảo, cầm đũa đút cho bé món khác.
“Ngoan, cơm nước xong mới có thể ăn điểm tâm.”
Hắn sủng nịch trên mặt Bảo Bảo hôn một cái, những ngày này, mặt của Bảo Bảo cuối cùng cũng có được một chút thịt, trắng trắng mềm mềm, khiến cho Độc Cô Tuyệt chịu không nỗi cứ vê mãi.
“Ưm… Đã biết…”
Bảo Bảo có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền vui lên, trên bàn bày bảy món, chẳng những màu sắc diễm lệ, mùi vị lại thật thơm, đây là lần đầu tiên trong đời nó được nếm thử những món ngon như vậy.
Lập tức cảm thấy tiểu Diêm Vương không có lừa gạt nó, cuộc sống bây giờ tựa như đang nằm mơ vậy, thật khoái hoạt.
Hơn nữa, y đối với nó thật hảo, mỗi ngày đều ôm nó ngủ cùng một chỗ, còn cho nó ăn thật nhiều thật nhiều thứ mà nó chưa từng thấy qua, nó thích điều đó nhất.
Độc Cô Tuyệt nhìn sự khoái hoạt hiện rõ trên mặt Bảo Bảo, trong nội tâm cũng ấm áp, một hài tử đáng yêu như thế, khiến cuộc sống của hắn vô cùng vui vẻ, hắn thật sự cảm tạ ông trời đã cho hắn đoạn tình duyên này, hắn hội hảo hảo quý trọng tiểu tình nhân khờ dại này.
Bảo Bảo vươn bàn tay nhỏ bé muốn gắp món ăn ở xa xa kia, nhưng bất đắc dĩ do tay quá ngắn, thử nửa ngày cũng không thành công, bé nổi giận lại rút về trong lòng của Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt nhìn hành động của bé, nở nụ cười ha ha, gắp lên món ăn đó đưa đến bên miệng của Bảo Bảo, trong mắt không giấu được cưng chiều.
Ăn cơm hồi lâu, Bảo Bảo cuối cùng đánh một cái nấc, ăn không vô nữa, lại bắt đầu lăn ra ngủ như một con heo nhỏ, tùy ý Độc Cô Tuyệt mang bé đưa đi tắm rửa…
Tuy đã tiếp nhận hết thảy sự tình phát sinh trước mắt, nhưng đối với việc phải an trí Bảo Bảo như thế nào, Độc Cô Tuyệt vẫn có chút đau đầu.
Mặc dù nói bé là quỷ nhưng nếu chạm phải bạch dịch của hắn thì sẽ hiện hình, nhưng cái hiện hình này lại chỉ có một nửa, nửa trên rõ ràng có thể thấy được, cùng có thể chạm vào được, nhưng nửa dưới cũng vẫn cứ tại chỗ kia của hắn.
Nếu đi ra ngoài như vậy, đảm bảo những đại thần thị vệ, thái giám cung nữ, tần phi nam sủng không bị dọa chết khiếp mới là lạ.
Căn cứ vào tin tức mà Bảo Bảo cung cấp, sau khi dính phải bạch dịch của hắn, thân thể có thể lựa chọn hoặc là thực thể hoặc vẫn là linh thể, hiệu lực cũng có thể duy trì được vài ngày, Độc Cô Tuyệt bởi vậy suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ ra một phương án giải quyết.
Lúc ban ngày thì để Bảo Bảo duy trì linh thể, như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, đến tối, lại làm cho Bảo Bảo hóa thành thực thể.
Dù vậy, khó khăn của việc thực hành vẫn không nhỏ, giữa ban ngày, cho dù người khác nhìn không thấy Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo lại ở trước mắt hắn, lúc ẩn lúc hiện, trông thấy ánh mắt hiếu kỳ của bé, Độc Cô Tuyệt vẫn nhịn không được mà hống bé mấy câu. Mọi người nhìn vào lại thấy hắn như đang lầm bầm lầu bầu, thậm chí có người nhát gan, còn tưởng là hắn đụng phải quỷ, sợ tới mức đi cầu xin bình an.
Buổi tối Độc Cô Tuyệt đợi hạ nhân chuẩn bị bữa tối cho tốt liền quát lui bọn họ, chỉ để lại tâm phúc Di Nhiên.
Chờ đến những người khác lui xuống xong, hắn nhẹ nhàng mà vuốt vuốt cái mũi của Bảo Bảo đang ngủ trong lòng ngực của hắn, ôn nhu gọi bé, chuẩn bị dùng bữa tối.
Lúc trước, hắn thấy ánh mắt khát vọng của Bảo Bảo đối với điểm tâm mà đút bé một ít, phát hiện lúc ở dạng thực thể, Bảo Bảo cũng có thể ăn được như người bình thường, tuy nhiên, lại không biết những thứ đó cuối cùng là tới nơi nào, nhưng chứng kiến bộ dáng cẩn cẩn dực dực bưng lấy điểm tâm như trân bảo của bé, tâm của Độc Cô Tuyệt liền mềm nhũn.
Thế là, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm hoa quả, Bảo Bảo ăn so với hắn còn nhiều hơn, thật sự là một con heo lười.
Độc Cô Tuyệt cầm lấy điểm tâm hoa sen trong tay Bảo Bảo, cầm đũa đút cho bé món khác.
“Ngoan, cơm nước xong mới có thể ăn điểm tâm.”
Hắn sủng nịch trên mặt Bảo Bảo hôn một cái, những ngày này, mặt của Bảo Bảo cuối cùng cũng có được một chút thịt, trắng trắng mềm mềm, khiến cho Độc Cô Tuyệt chịu không nỗi cứ vê mãi.
“Ưm… Đã biết…”
Bảo Bảo có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền vui lên, trên bàn bày bảy món, chẳng những màu sắc diễm lệ, mùi vị lại thật thơm, đây là lần đầu tiên trong đời nó được nếm thử những món ngon như vậy.
Lập tức cảm thấy tiểu Diêm Vương không có lừa gạt nó, cuộc sống bây giờ tựa như đang nằm mơ vậy, thật khoái hoạt.
Hơn nữa, y đối với nó thật hảo, mỗi ngày đều ôm nó ngủ cùng một chỗ, còn cho nó ăn thật nhiều thật nhiều thứ mà nó chưa từng thấy qua, nó thích điều đó nhất.
Độc Cô Tuyệt nhìn sự khoái hoạt hiện rõ trên mặt Bảo Bảo, trong nội tâm cũng ấm áp, một hài tử đáng yêu như thế, khiến cuộc sống của hắn vô cùng vui vẻ, hắn thật sự cảm tạ ông trời đã cho hắn đoạn tình duyên này, hắn hội hảo hảo quý trọng tiểu tình nhân khờ dại này.
Bảo Bảo vươn bàn tay nhỏ bé muốn gắp món ăn ở xa xa kia, nhưng bất đắc dĩ do tay quá ngắn, thử nửa ngày cũng không thành công, bé nổi giận lại rút về trong lòng của Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt nhìn hành động của bé, nở nụ cười ha ha, gắp lên món ăn đó đưa đến bên miệng của Bảo Bảo, trong mắt không giấu được cưng chiều.
Ăn cơm hồi lâu, Bảo Bảo cuối cùng đánh một cái nấc, ăn không vô nữa, lại bắt đầu lăn ra ngủ như một con heo nhỏ, tùy ý Độc Cô Tuyệt mang bé đưa đi tắm rửa…