Độc Cô Tuyệt khinh thủ khinh cước cởi bỏ trường bào nửa người trên của Bảo Bảo.
Lần đầu gặp gỡ, thấy bảo Bảo mặc trên người là trang phục của một tên ăn mày làm cho hắn rất đau lòng. Bảo Bảo đáng yêu như vậy, chỉ có quần áo xinh đẹp mới xứng đáng với bé. Vì vậy, hắn đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp.
Chính là mang quần áo đem đốt cho bé như cúng cho người chết (=.=), thấy Bảo Bảo có không ít quần áo mới để mặc, hắn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện gì kỳ quái hắn cũng đều gặp qua rồi, gặp nhiều sẽ thành quen thôi.
Bất quá bởi vì Bảo Bảo chỉ có nửa người trên cùng hai cái mông nhỏ, cho nên y phục của bé đều không có quần, chỉ là áo dài hơn một chút, vừa vặn che đến bắp đùi của bé, nếu cử động quá mạnh, hai cái mông trắng trắng mềm mềm nho nhỏ như ẩn như hiện, làm cho Độc Cô Tuyệt tâm ngứa khó nhịn nha.
Vì sao lại có một người đáng yêu như vậy hả trời!
Độc Cô Tuyệt vuốt ve Bảo Bảo, nhìn bé vẻ mặt tươi cười vọc nước, trong nội tâm sục sôi không thôi.
Nho nhỏ tay, lồng ngực trắng nõn, hai tiểu anh đào đáng yêu mỹ vị, hai tròng mắt đen bóng như quả nho, thật sự làm cho hắn yêu thích không thể buông tay!
Hận không thể cả ngày nâng trong lòng bàn tay, giấu ở trong miệng mà yêu thương Bảo Bảo của hắn!
“Tuyệt!”
Bảo Bảo hướng hắn cười một cái sáng lạng, lập tức, Độc Cô Tuyệt trong nội tâm như nở hoa, hắn ôm lấy Bảo Bảo đang học cách bò của cún, ôn nhu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước, nếu để cho những cung phi kia nghe được, nhất định là chấn động vô cùng, từ lúc hắn ngồi lên ngôi vua đến nay, chưa từng có người nào được hắn đãi ngộ ôn nhu như vậy!
Bảo Bảo nhưng lại không biết rõ tính tình thường ngày của hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, hắn liền đem bé sủng đến mức coi trời bằng vung, bé muốn cái gì cũng chưa bao giờ cự tuyệt qua, tuy nhiên bé lại không ham muốn gì nhiều, nếu có cũng chỉ là một chút ngoạn ý.
“Hoa này rất thơm!”
Bảo Bảo nâng lên một đóa hoa nổi trên mặt nước, cái mũi dán lên hít hà, mùi thật thơm a!
“Bảo Bảo thích thì để ta gọi người mang đến thêm.”
“Oa! Bảo Bảo yêu Tuyệt nhất!”
Bảo Bảo nghe xong hoan hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực của Tuyệt, dâng lên một cái hôn môi.
Độc Cô Tuyệt thuận tay ôm lấy bé, dùng tay giữ bé lại, hôn càng nồng nàn.
Cứ đơn thuần như vậy lại làm cho hắn thích nhất, cho dù Bảo Bảo có muốn vàng bạc ngọc quý kỳ trân dị phẩm hắn cũng sẽ cho bé, nhưng Bảo Bảo lại dễ dàng thỏa mãn như thế, chỉ bằng vài đóa hoa, vài món đồ chơi, vài đĩa điểm tâm nhỏ, thì có thể làm cho bé cười đến hưng phấn.
Nụ hôn dần dần trở nên triền miên, Bảo Bảo vô lực nhuyễn tại trên người của hắn, thân thể lành lạnh chạm vào lồng ngực nóng như lửa, chẳng những không làm giảm nhiệt độ của hắn, ngược lại càng làm cho lửa cháy càng to!
“A, Tuyệt, đại bổng tử to hơn này.”
Bảo Bảo như là đang chứng kiến cái gì đó tân kỳ, nhìn chòng chọc hạ thân của Độc Cô Tuyệt không tha.
“Ta còn chưa tới lúc nhịn không được.”
Trong mắt của Bảo Bảo, đại bổng tử là một món đồ chơi của bé, cộng thêm việc bé không hiểu rõ những hành vi này giữa tình nhân mới có thể có, bởi vậy bé cũng sẽ không cảm thấy quá mức ngượng ngùng.
“Bảo Bảo ngoan…”
Độc Cô Tuyệt nắm bàn tay của Bảo Bảo chạm đến phân thân của hắn, ma sát lên xuống, cảm thấy dục vọng trong bàn tay lạnh buốt kia từ từ bừng bừng phấn chấn . . . . .
Độc Cô Tuyệt khinh thủ khinh cước cởi bỏ trường bào nửa người trên của Bảo Bảo.
Lần đầu gặp gỡ, thấy bảo Bảo mặc trên người là trang phục của một tên ăn mày làm cho hắn rất đau lòng. Bảo Bảo đáng yêu như vậy, chỉ có quần áo xinh đẹp mới xứng đáng với bé. Vì vậy, hắn đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp.
Chính là mang quần áo đem đốt cho bé như cúng cho người chết (=.=), thấy Bảo Bảo có không ít quần áo mới để mặc, hắn một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện gì kỳ quái hắn cũng đều gặp qua rồi, gặp nhiều sẽ thành quen thôi.
Bất quá bởi vì Bảo Bảo chỉ có nửa người trên cùng hai cái mông nhỏ, cho nên y phục của bé đều không có quần, chỉ là áo dài hơn một chút, vừa vặn che đến bắp đùi của bé, nếu cử động quá mạnh, hai cái mông trắng trắng mềm mềm nho nhỏ như ẩn như hiện, làm cho Độc Cô Tuyệt tâm ngứa khó nhịn nha.
Vì sao lại có một người đáng yêu như vậy hả trời!
Độc Cô Tuyệt vuốt ve Bảo Bảo, nhìn bé vẻ mặt tươi cười vọc nước, trong nội tâm sục sôi không thôi.
Nho nhỏ tay, lồng ngực trắng nõn, hai tiểu anh đào đáng yêu mỹ vị, hai tròng mắt đen bóng như quả nho, thật sự làm cho hắn yêu thích không thể buông tay!
Hận không thể cả ngày nâng trong lòng bàn tay, giấu ở trong miệng mà yêu thương Bảo Bảo của hắn!
“Tuyệt!”
Bảo Bảo hướng hắn cười một cái sáng lạng, lập tức, Độc Cô Tuyệt trong nội tâm như nở hoa, hắn ôm lấy Bảo Bảo đang học cách bò của cún, ôn nhu hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước, nếu để cho những cung phi kia nghe được, nhất định là chấn động vô cùng, từ lúc hắn ngồi lên ngôi vua đến nay, chưa từng có người nào được hắn đãi ngộ ôn nhu như vậy!
Bảo Bảo nhưng lại không biết rõ tính tình thường ngày của hắn, từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, hắn liền đem bé sủng đến mức coi trời bằng vung, bé muốn cái gì cũng chưa bao giờ cự tuyệt qua, tuy nhiên bé lại không ham muốn gì nhiều, nếu có cũng chỉ là một chút ngoạn ý.
“Hoa này rất thơm!”
Bảo Bảo nâng lên một đóa hoa nổi trên mặt nước, cái mũi dán lên hít hà, mùi thật thơm a!
“Bảo Bảo thích thì để ta gọi người mang đến thêm.”
“Oa! Bảo Bảo yêu Tuyệt nhất!”
Bảo Bảo nghe xong hoan hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực của Tuyệt, dâng lên một cái hôn môi.
Độc Cô Tuyệt thuận tay ôm lấy bé, dùng tay giữ bé lại, hôn càng nồng nàn.
Cứ đơn thuần như vậy lại làm cho hắn thích nhất, cho dù Bảo Bảo có muốn vàng bạc ngọc quý kỳ trân dị phẩm hắn cũng sẽ cho bé, nhưng Bảo Bảo lại dễ dàng thỏa mãn như thế, chỉ bằng vài đóa hoa, vài món đồ chơi, vài đĩa điểm tâm nhỏ, thì có thể làm cho bé cười đến hưng phấn.
Nụ hôn dần dần trở nên triền miên, Bảo Bảo vô lực nhuyễn tại trên người của hắn, thân thể lành lạnh chạm vào lồng ngực nóng như lửa, chẳng những không làm giảm nhiệt độ của hắn, ngược lại càng làm cho lửa cháy càng to!
“A, Tuyệt, đại bổng tử to hơn này.”
Bảo Bảo như là đang chứng kiến cái gì đó tân kỳ, nhìn chòng chọc hạ thân của Độc Cô Tuyệt không tha.
“Ta còn chưa tới lúc nhịn không được.”
Trong mắt của Bảo Bảo, đại bổng tử là một món đồ chơi của bé, cộng thêm việc bé không hiểu rõ những hành vi này giữa tình nhân mới có thể có, bởi vậy bé cũng sẽ không cảm thấy quá mức ngượng ngùng.
“Bảo Bảo ngoan…”
Độc Cô Tuyệt nắm bàn tay của Bảo Bảo chạm đến phân thân của hắn, ma sát lên xuống, cảm thấy dục vọng trong bàn tay lạnh buốt kia từ từ bừng bừng phấn chấn . . . . .