Thời điểm cơm trưa cùng ngày, Sử Kiến Nghiệp cứ cảm thấy miệng không thoải mái, đem cơm trong hộp cơm, lật tới lật lui đảo qua đảo lại. Lôi cảm thấy rất kỳ quái.
“Con thỏ làm sao vậy? Sao không ăn a? Bị gì thế?”
“Không đói bụng, không có khẩu vị.”
“Cậu ta vừa nãy đã ăn no rồi.”
Cư Ứng Phong cười.
Bốn người thông minh liền ngẩn đầu liếc nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Sử Kiến Nghiệp, trong lòng liền hiểu rõ. Ai cũng không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.
Cư Ứng Phong gắp rất nhiều rau dưa bỏ vô hộp cơm của Sử Kiến Nghiệp.
“Con thỏ nên ăn nhiều rau, nhìn tôi làm cái gì? Ăn a.”
Sử Kiến Nghiệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, thực sự đem mình xem như thỏ mà nuôi sao. Lại nói chứ, trước đây mình cũng là người, cũng thuộc động vật ăn thịt mà đã được ăn thịt ngon đâu.
Sử Kiến Nghiệp cố tình không chạm đến rau, giơ đũa gắp thịt kho tàu ăn từng miếng từng miếng.
Tên ác ma kia đúng là không biết xấu hổ, đem mấy chuyện mất mặt đó nói ra, hắn không thấy không thoải mái sao? Dù sao thì, mất mặt cũng đã mất mặt rồi, thôi thì cứ vậy đi.
Sự thật chứng minh, Cư Ứng Phong có chút hứng thú pha chút ác độc, hắn thực sự rất thích nhìn cậu xấu hổ, chọc cậu sinh khí. Thời gian sau, Sử Kiến Nghiệp đối với mấy chuyện như vậy thì không thèm quan tâm.
Cư Ứng Phong nhận cậu làm tiểu đệ mục đích chính là dùng để chơi đùa, nơi để giải quyết dục vọng sinh lý, Sử Kiến Nghiệp biết mình có kháng cự cũng sẽ không có kết quả gì, có khi còn thu lại ủy khuất bất lợi ngày càng nhiều. Hơn nữa, cậu bị phán ba năm, mà Cư Ứng Phong bọn họ bị phán hai năm đã ở tù được một năm, còn một năm nữa là có thể ra ngoài.
Nói cách khác, cậu chỉ cần nhẫn nhịn để tên ác ma kia trêu đùa trong một năm thôi.
Tựa lưng vào cây lớn để hóng gió, trong ngục giam gần đây có một đợt giảm hình phạt, Sử Kiến Nghiệp vốn tưởng rằng chuyện tốt sẽ không dừng ở trên người mình.
Tháng mười một trời có chút lạnh, Sử Kiến Nghiệp cùng Cư Ứng Phong trốn ở nơi bí mật phơi nắng.
Vừa mới khẩu giao xong, Sử Kiến Nghiệp dùng nước súc miệng, lấy khăn tay lau miệng một chút. Cậu hiện tại đã muốn hình thành thói quen giữa trưa sẽ làm chuyện này, ít nhất không cần buổi tối trước mặt bốn người kia làm.
Không biết có phải do trời lạnh hay không, nơi đó đặc biệt cần quan hệ ấm áp, Cư Ứng Phong phát tiết xong cũng không có ý đem vật dưới chân thu lại. Nhìn Sử Kiến Nghiệp súc miệng xong. Đem cậu kéo lại, bắt đầu cởi quần cậu. Sử Kiến Nghiệp lấy tay đè lại.
“Trời lạnh đừng cởi, nếu không tôi dùng miệng lại làm giúp anh.”
Đi theo Cư Ứng Phong sáu tháng nay thì chân chính dùng phía sau làm không quá mười lần, đa số đều là ở trong này dùng miệng làm. Sử Kiến Nghiệp khi nói đến chuyện dùng phía dưới làm vẫn là có chút không thích ứng, hoặc phải nói là bài xích.
“Sợ lạnh, vậy tối nay ở trong chăn làm nhé?”
“A? Hôm nay nhất định phải làm sao?”
Nhận được câu trả lời, Sử Kiến Nghiệp thở dài, cam chịu đem quần của mình cởi ra.
“Cố chịu lạnh, sẽ xong nhanh thôi điểm nhi.”
Cư Ứng Phong đem cậu kéo đến trong lòng, chính mình ngồi ở trên cái bục cao, đem Sử Kiến Nghiệp trực tiếp ngồi xuống cự bổng của mình. Sử Kiến Nghiệp tựa lưng vào người Cư Ứng Phong. Vị trí này cũng rất ấm. Người phía sau ôm thật ấm, có đôi khi mang đến cho cậu một cảm giác an tâm.
Cư Ứng Phong đem Sử Kiến Nghiệp ở trong thân thể mình dịch chuyển. Đặt đầu của cậu tựa vào vai mình. Dùng môi chạm lên hai má cậu.
“Tôi đã tìm người xin giảm hình phạt cho cậu, nhưng lại không kịp để cùng ra tù với tôi. Chờ tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ cậu đó con thỏ.”
“Các anh còn có 6 tháng, tôi còn hơn hai năm lận.”
Cư Ứng Phong xoay người hôn lên mặt lên miệng của cậu.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ sắp đặt người chiếu cố cậu.”
“Con thỏ làm sao vậy? Sao không ăn a? Bị gì thế?”
“Không đói bụng, không có khẩu vị.”
“Cậu ta vừa nãy đã ăn no rồi.”
Cư Ứng Phong cười.
Bốn người thông minh liền ngẩn đầu liếc nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Sử Kiến Nghiệp, trong lòng liền hiểu rõ. Ai cũng không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.
Cư Ứng Phong gắp rất nhiều rau dưa bỏ vô hộp cơm của Sử Kiến Nghiệp.
“Con thỏ nên ăn nhiều rau, nhìn tôi làm cái gì? Ăn a.”
Sử Kiến Nghiệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, thực sự đem mình xem như thỏ mà nuôi sao. Lại nói chứ, trước đây mình cũng là người, cũng thuộc động vật ăn thịt mà đã được ăn thịt ngon đâu.
Sử Kiến Nghiệp cố tình không chạm đến rau, giơ đũa gắp thịt kho tàu ăn từng miếng từng miếng.
Tên ác ma kia đúng là không biết xấu hổ, đem mấy chuyện mất mặt đó nói ra, hắn không thấy không thoải mái sao? Dù sao thì, mất mặt cũng đã mất mặt rồi, thôi thì cứ vậy đi.
Sự thật chứng minh, Cư Ứng Phong có chút hứng thú pha chút ác độc, hắn thực sự rất thích nhìn cậu xấu hổ, chọc cậu sinh khí. Thời gian sau, Sử Kiến Nghiệp đối với mấy chuyện như vậy thì không thèm quan tâm.
Cư Ứng Phong nhận cậu làm tiểu đệ mục đích chính là dùng để chơi đùa, nơi để giải quyết dục vọng sinh lý, Sử Kiến Nghiệp biết mình có kháng cự cũng sẽ không có kết quả gì, có khi còn thu lại ủy khuất bất lợi ngày càng nhiều. Hơn nữa, cậu bị phán ba năm, mà Cư Ứng Phong bọn họ bị phán hai năm đã ở tù được một năm, còn một năm nữa là có thể ra ngoài.
Nói cách khác, cậu chỉ cần nhẫn nhịn để tên ác ma kia trêu đùa trong một năm thôi.
Tựa lưng vào cây lớn để hóng gió, trong ngục giam gần đây có một đợt giảm hình phạt, Sử Kiến Nghiệp vốn tưởng rằng chuyện tốt sẽ không dừng ở trên người mình.
Tháng mười một trời có chút lạnh, Sử Kiến Nghiệp cùng Cư Ứng Phong trốn ở nơi bí mật phơi nắng.
Vừa mới khẩu giao xong, Sử Kiến Nghiệp dùng nước súc miệng, lấy khăn tay lau miệng một chút. Cậu hiện tại đã muốn hình thành thói quen giữa trưa sẽ làm chuyện này, ít nhất không cần buổi tối trước mặt bốn người kia làm.
Không biết có phải do trời lạnh hay không, nơi đó đặc biệt cần quan hệ ấm áp, Cư Ứng Phong phát tiết xong cũng không có ý đem vật dưới chân thu lại. Nhìn Sử Kiến Nghiệp súc miệng xong. Đem cậu kéo lại, bắt đầu cởi quần cậu. Sử Kiến Nghiệp lấy tay đè lại.
“Trời lạnh đừng cởi, nếu không tôi dùng miệng lại làm giúp anh.”
Đi theo Cư Ứng Phong sáu tháng nay thì chân chính dùng phía sau làm không quá mười lần, đa số đều là ở trong này dùng miệng làm. Sử Kiến Nghiệp khi nói đến chuyện dùng phía dưới làm vẫn là có chút không thích ứng, hoặc phải nói là bài xích.
“Sợ lạnh, vậy tối nay ở trong chăn làm nhé?”
“A? Hôm nay nhất định phải làm sao?”
Nhận được câu trả lời, Sử Kiến Nghiệp thở dài, cam chịu đem quần của mình cởi ra.
“Cố chịu lạnh, sẽ xong nhanh thôi điểm nhi.”
Cư Ứng Phong đem cậu kéo đến trong lòng, chính mình ngồi ở trên cái bục cao, đem Sử Kiến Nghiệp trực tiếp ngồi xuống cự bổng của mình. Sử Kiến Nghiệp tựa lưng vào người Cư Ứng Phong. Vị trí này cũng rất ấm. Người phía sau ôm thật ấm, có đôi khi mang đến cho cậu một cảm giác an tâm.
Cư Ứng Phong đem Sử Kiến Nghiệp ở trong thân thể mình dịch chuyển. Đặt đầu của cậu tựa vào vai mình. Dùng môi chạm lên hai má cậu.
“Tôi đã tìm người xin giảm hình phạt cho cậu, nhưng lại không kịp để cùng ra tù với tôi. Chờ tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ cậu đó con thỏ.”
“Các anh còn có 6 tháng, tôi còn hơn hai năm lận.”
Cư Ứng Phong xoay người hôn lên mặt lên miệng của cậu.
“Không cần lo lắng, tôi sẽ sắp đặt người chiếu cố cậu.”