Sử Kiến Nghiệp cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, cơm trưa là món thịt kho thơm mình thích nhất, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, quản giáo tới tìm cậu ký một văn kiện, nói là danh sách giảm hình phạt bên trong có tên của cậu, ký văn kiện này cậu được giảm một năm tù.
Trên cơ bản danh sách giảm hình phạt ở nhà tù không khác với trúng số là bao, ở chưa tới hai năm thì cơ bản là không được giảm, lúc này cậu mới nhớ tới buổi sáng khi Cư Ứng Phong ôm cậu có nói, hắn sẽ tìm người giúp cậu giảm hình phạt.
Quản giáo vừa mới đi, Sử Kiến Nghiệp chạy tới giường Cư Ứng Phong.
“Cám ơn anh, lão đại.”
Cư Ứng Phong nhìn cậu một cái.
“Không cần cảm ơn, giúp cậu giảm hình phạt không phải vì cậu, là vì tôi thôi.”
Ngay lúc đó Sử Kiến Nghiệp không có kiên trì làm rõ ý này. Chỉ cho rằng Cư Ứng Phong khách khí.
Buổi chiều lúc 2 giờ, quản giáo đến nói với Cư Ứng Phong rằng hắn có luật sư đến tìm, Cư Ứng Phong buôn tay đang nắm Sử Kiến Nghiệp ra, đứng lên đi. Quản giáo lại đọc tên, đều là những người có người đến thăm tù.
Nhìn danh sách điểm danh, Sử Kiến Nghiệp thấy có chút chua xót. Cậu vào tù cũng đã sáu tháng mà chẳng có ai đến thăm.
Lúc quản giáo gọi đến tên cậu, cậu sững sờ tưởng mình nghe nhầm. Quản giáo lại gọi một lần nữa.
“Sử Kiến Nghiệp.”
Sử Kiến Nghiệp lúc này mới đứng lên, cùng quản giáo đi ra ngoài, cố ý đi tới bên cạnh quản giáo hỏi.
“Người nhà của tôi đến thăm tôi ạ?”
“Là em giái cậu, hình như là bạn gái cậu, nói chung là một cô gái, hai mươi mấy tuổi.”
Quản giáo lật lật xấp giấy trong tay.
“Điền Vân.”
Sử Kiến Nghiệp nghe tên này liền kích động, chạy nhanh đến phía trước. Cư Ứng Phong thấy cậu chạy xẹt qua người, còn kỳ quái nghĩ cậu ta kích động cái gì?
Cư Ứng Phong muốn đi gặp luật sư của mình, phải đi ngang qua phòng gặp mặt, phòng gặp mặt có cửa chống đạn thủy tinh, phạm nhân bên trong dùng điện thoại nói chuyện với người bên ngoài, nhìn rất rõ ai đang ngồi bên ngoài.
Cư Ứng Phong chẳng qua là vội vàng đi ngang qua, chỉ nhìn lướt qua, liền nhìn thấy con thỏ nhỏ vẻ mặt kích động nhìn một cô gái có bộ dạng thực bình thường nói, em chờ tôi, nhìn cậu ta giống con chó trung thành như vậy, con chó nhỏ của mình lại đi trung thành với kẻ khác như thế, khiến hắn rất khó chịu, chỉ liếc mắt một cái Cư Ứng Phong liền đem việc này ghi tạc trong lòng.
Tiến vào một gian phòng, nhìn thấy luật sư. Luật sư nói.
“Cư tổng thủ tục đã xong công việc cũng không có vấn đề gì, ngày 1 tháng 5 tới ngài cùng Lôi Lệ Phong Hành có thể ra tù rồi.”
“Kế hoạch có biến,…….”
Cư Ứng Phong cùng luật sư nói chuyện một chút, hẹn đến tháng sau sẽ có người mang đến thứ hắn muốn.
Trở về phòng giam, bốn người kia cũng đã trở lại, Sử Kiến Nghiệp đúng lúc đi ra ngoài múc nước nên không ở trong phòng.
Cư Ứng Phong phân phó Lệ đi tìm tên 89 đang giữ ảnh chụp bạn gái của Sử Kiến Nghiệp, đem ảnh chụp lấy về.
Ảnh chụp lấy lại thì có chút bẩn, Lệ dùng một đôi đũa gắp ảnh đưa Cư Ứng Phong xem. Sử Kiến Nghiệp trở về vừa lúc thấy được, thò tay muốn lấy lại. Lệ đem ảnh chụp di chuyển sang một bên.
“Tôi khuyên cậu không nên lấy tay cầm ảnh nha.”
“Vì cái gì? Nó vốn là của tôi, trả lại cho tôi.”
“Phía trên dính cái gì đó nên không sạch đâu.”
Sử Kiến Nghiệp muốn cướp lại, Cư Ứng Phong gọi cậu lại bên người.
“Hôm nay tới gặp cậu chính là cô ta?”
Cư Ứng Phong muốn lấy ảnh chụp thầm nghĩ xác nhận người tới gặp cậu ta có phải bạn gái cậu hay không.
“Ừm.”
“Người thật so với ảnh chụp còn khó coi hơn.”
“Đó là nghệ thuật chụp hình.”
“Cái loại trắng bệt này mà cho tôi, tôi ngay cả cương lên cũng không nổi. Cái tên ngu si 89 kia vậy mà cũng cầm cái ảnh thủ dâm được sáu tháng chứ.”
“A? Anh nói gì.”
Sử Kiến Nghiệp không tin nhìn lại ảnh chụp, mặt trên quả nhiên có một chút vết loang lổ khả nghi ở nhiều chỗ. Như là bị chất dinh dính màu trắng gì đó như nhựa cao su linh tinh rơi vào.
—
Tiểu Vân: ta đã beta lại toàn bộ 14 chap trước, chỉnh lại xưng hô rồi nha ^~^
Trên cơ bản danh sách giảm hình phạt ở nhà tù không khác với trúng số là bao, ở chưa tới hai năm thì cơ bản là không được giảm, lúc này cậu mới nhớ tới buổi sáng khi Cư Ứng Phong ôm cậu có nói, hắn sẽ tìm người giúp cậu giảm hình phạt.
Quản giáo vừa mới đi, Sử Kiến Nghiệp chạy tới giường Cư Ứng Phong.
“Cám ơn anh, lão đại.”
Cư Ứng Phong nhìn cậu một cái.
“Không cần cảm ơn, giúp cậu giảm hình phạt không phải vì cậu, là vì tôi thôi.”
Ngay lúc đó Sử Kiến Nghiệp không có kiên trì làm rõ ý này. Chỉ cho rằng Cư Ứng Phong khách khí.
Buổi chiều lúc 2 giờ, quản giáo đến nói với Cư Ứng Phong rằng hắn có luật sư đến tìm, Cư Ứng Phong buôn tay đang nắm Sử Kiến Nghiệp ra, đứng lên đi. Quản giáo lại đọc tên, đều là những người có người đến thăm tù.
Nhìn danh sách điểm danh, Sử Kiến Nghiệp thấy có chút chua xót. Cậu vào tù cũng đã sáu tháng mà chẳng có ai đến thăm.
Lúc quản giáo gọi đến tên cậu, cậu sững sờ tưởng mình nghe nhầm. Quản giáo lại gọi một lần nữa.
“Sử Kiến Nghiệp.”
Sử Kiến Nghiệp lúc này mới đứng lên, cùng quản giáo đi ra ngoài, cố ý đi tới bên cạnh quản giáo hỏi.
“Người nhà của tôi đến thăm tôi ạ?”
“Là em giái cậu, hình như là bạn gái cậu, nói chung là một cô gái, hai mươi mấy tuổi.”
Quản giáo lật lật xấp giấy trong tay.
“Điền Vân.”
Sử Kiến Nghiệp nghe tên này liền kích động, chạy nhanh đến phía trước. Cư Ứng Phong thấy cậu chạy xẹt qua người, còn kỳ quái nghĩ cậu ta kích động cái gì?
Cư Ứng Phong muốn đi gặp luật sư của mình, phải đi ngang qua phòng gặp mặt, phòng gặp mặt có cửa chống đạn thủy tinh, phạm nhân bên trong dùng điện thoại nói chuyện với người bên ngoài, nhìn rất rõ ai đang ngồi bên ngoài.
Cư Ứng Phong chẳng qua là vội vàng đi ngang qua, chỉ nhìn lướt qua, liền nhìn thấy con thỏ nhỏ vẻ mặt kích động nhìn một cô gái có bộ dạng thực bình thường nói, em chờ tôi, nhìn cậu ta giống con chó trung thành như vậy, con chó nhỏ của mình lại đi trung thành với kẻ khác như thế, khiến hắn rất khó chịu, chỉ liếc mắt một cái Cư Ứng Phong liền đem việc này ghi tạc trong lòng.
Tiến vào một gian phòng, nhìn thấy luật sư. Luật sư nói.
“Cư tổng thủ tục đã xong công việc cũng không có vấn đề gì, ngày 1 tháng 5 tới ngài cùng Lôi Lệ Phong Hành có thể ra tù rồi.”
“Kế hoạch có biến,…….”
Cư Ứng Phong cùng luật sư nói chuyện một chút, hẹn đến tháng sau sẽ có người mang đến thứ hắn muốn.
Trở về phòng giam, bốn người kia cũng đã trở lại, Sử Kiến Nghiệp đúng lúc đi ra ngoài múc nước nên không ở trong phòng.
Cư Ứng Phong phân phó Lệ đi tìm tên 89 đang giữ ảnh chụp bạn gái của Sử Kiến Nghiệp, đem ảnh chụp lấy về.
Ảnh chụp lấy lại thì có chút bẩn, Lệ dùng một đôi đũa gắp ảnh đưa Cư Ứng Phong xem. Sử Kiến Nghiệp trở về vừa lúc thấy được, thò tay muốn lấy lại. Lệ đem ảnh chụp di chuyển sang một bên.
“Tôi khuyên cậu không nên lấy tay cầm ảnh nha.”
“Vì cái gì? Nó vốn là của tôi, trả lại cho tôi.”
“Phía trên dính cái gì đó nên không sạch đâu.”
Sử Kiến Nghiệp muốn cướp lại, Cư Ứng Phong gọi cậu lại bên người.
“Hôm nay tới gặp cậu chính là cô ta?”
Cư Ứng Phong muốn lấy ảnh chụp thầm nghĩ xác nhận người tới gặp cậu ta có phải bạn gái cậu hay không.
“Ừm.”
“Người thật so với ảnh chụp còn khó coi hơn.”
“Đó là nghệ thuật chụp hình.”
“Cái loại trắng bệt này mà cho tôi, tôi ngay cả cương lên cũng không nổi. Cái tên ngu si 89 kia vậy mà cũng cầm cái ảnh thủ dâm được sáu tháng chứ.”
“A? Anh nói gì.”
Sử Kiến Nghiệp không tin nhìn lại ảnh chụp, mặt trên quả nhiên có một chút vết loang lổ khả nghi ở nhiều chỗ. Như là bị chất dinh dính màu trắng gì đó như nhựa cao su linh tinh rơi vào.
—
Tiểu Vân: ta đã beta lại toàn bộ 14 chap trước, chỉnh lại xưng hô rồi nha ^~^