Cư Ứng Phong quay đầu hỏi cậu.
“Hồi sáng Tiểu Quai dạy cậu cái gì?”
“Không…… Không có gì.”
Sử Kiến Nghiệp thề thốt phủ nhận, nhưng từ gương mặt đỏ hồng của cậu có thể thấy được, nhất định là có cái gì đó.
“Hắn có nói cho cậu biết khẩu giao không thể dùng răng không.”
Sử Kiến Nghiệp nhíu mày, Tiểu Quai thật sự có nói tới.
“Lúc ‘làm’ ở trên giường thì rên cũng phải có kỹ thuật. Bất quá tôi vẫn thích tự nhiên hơn, tuy rằng mỗi lần cậu rên đều giống như gào khóc, nhưng mà nghe xong sẽ khiến tôi hưng phấn.”
Cư Ứng Phong đem cậu kéo lên trên giường, đặt dưới thân. Bàn tay to kéo quần cậu xuống động thân đi vào.
Chẳng thể rên theo những gì đã học, bị Cư Ứng Phong đặt ở dưới thân, cậu vẫn giãy dụa, vật đó của đàn ông cắm vào thân khiến cậu đau nhịn không được kêu ra tiếng.
“Ba ba!”
Tinh hoàn của nam nhân va chạm với mông cậu phát ra tiếng vang.
Cư Ứng Phong liên tục ở trong thân thể Sử Kiến Nghiệp đâm thẳng tới, thuận miệng nói.
“Thỏ Con không muốn đi làm thì ở trong này chăm sóc cho Con Thỏ đi.”
Sử Kiến Nghiệp cong lưng một chút.
Cư Ứng Phong đem thân thể cậu xoay ngược lại, từ phía sau đâm vào. Sử Kiến Nghiệp nắm chặt ga giường, đột nhiên nghĩ tới tương lai mình sẽ vẫn cứ thế này sao? Chỉ có công dụng làm ấm giường. Còn chưa tính tới việc Cư Ứng Phong bên ngoài còn có nhiều người khác. Bản thân cậu ở bên cạnh hắn cùng lắm chỉ xứng đứng cùng hàng với thú cưng con Thỏ, chỉ là một món đồ chơi.
Cư Ứng Phong đem đầu cậu xoay lại hung hăng hôn xuống. Dưới thân mãnh liệt hướng phía trong đâm mạnh, đem tinh hoa bắn vào.
Phát tiết xong Cư Ứng Phong ngồi tựa lưng vào đầu giường, châm một điếu thuốc, giang rộng chân. Hắn nắm vật dưới thân của mình vẫy vẫy.
“Lại đây liếm nó đi. Tiểu Quai có chỉ cậu khẩu giao sao cho tốt rồi nhỉ.”
Sử Kiến Nghiệp đem đầu hướng tới, mở miệng. Liếm liếm, hút tất cả dịch thể trắng xung quanh vào miệng, đang cố gắng đem những thứ đó nuốt xuống, Cư Ứng Phong lại nâng cằm cậu lên thổi một làn khói thuốc vào mặt cậu, cười nhìn cậu ho khan.
“Khụ khụ!”
Tiếng ho khan đánh thức Con Thỏ đang nằm dưới chân giường, con chó thăm dò đi lại xem, Cư Ứng Phong ở trên mặt nó cũng thổi một làn khói thuốc, con chó lui ra phía sau vài bước hắt xì.
“Ha ha.”
Cư Ứng Phong tựa người trên giường cười, nhìn hai đứa ngốc nào đó ho khan tâm trạng vui thích.
Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó rồi lại nhìn Cư Ứng Phong, đột nhiên quyết định vứt bỏ lương tâm tự trách của bản thân, cậu không muốn cả đời đều ở giữa sự đùa cợt mà sống, muốn trở lại làm một người đàn ông, nói cách khác cậu quyết định chạy trốn khỏi Cư Ứng Phong.
Kế hoạch chạy trốn đã được lên từ lâu, ngày hôm sau thấy bọn Cư Ứng Phong ra khỏi nhà, Sử Kiến Nghiệp đóng gói hành lý đơn giản rồi cầm theo sổ tiết kiệm và chứng minh nhân dân bỏ chạy.
Biển người mênh mông rất tốt cho việc ẩn mình, Sử Kiến Nghiệp đi tới trạm xe lửa, quyết định đi tới một khu công trường xây dựng nhờ vả bạn thời đại học, sau mấy đêm trên xe lửa, xuống xe lửa chuyện đầu tiên cậu làm là chạy vào WC tháo cái khuyên dưới thân mình ra, nhìn WC muốn ném vào, nhưng vào giây phút cuối cậu lại do dự. Cầm lấy nó bỏ vào trong túi.
Người bạn của Sử Kiến Nghiệp ra tới trạm đón cậu, đưa cậu tới một vùng ngoại thành.
Sử Kiến Nghiệp vừa bỏ đi thì con chó Con Thỏ phải chịu khổ, thành nơi duy nhất cho chủ nhân trút giận, đau khổ vô cùng. Sử Kiến Nghiệp trước khi đi có để lại một tờ giấy nói cái gì mà muốn trở lại cuộc sống của một người bình thường rất xin lỗi vì trước kia hắn đã chăm sóc cho cậu, đối xử với cậu tốt này nọ, nói chung là có giải thích thế nào cũng không thay đổi được một chuyện, thú cưng tự tiện chạy trốn.
Cư Ứng Phong cầm tờ giấy, cười rất hòa ái, Lôi, Lệ, Phong, Hành đứng bên cạnh nhìn toát mồ hôi lạnh.
“Thỏ Con to gan.”
“Hồi sáng Tiểu Quai dạy cậu cái gì?”
“Không…… Không có gì.”
Sử Kiến Nghiệp thề thốt phủ nhận, nhưng từ gương mặt đỏ hồng của cậu có thể thấy được, nhất định là có cái gì đó.
“Hắn có nói cho cậu biết khẩu giao không thể dùng răng không.”
Sử Kiến Nghiệp nhíu mày, Tiểu Quai thật sự có nói tới.
“Lúc ‘làm’ ở trên giường thì rên cũng phải có kỹ thuật. Bất quá tôi vẫn thích tự nhiên hơn, tuy rằng mỗi lần cậu rên đều giống như gào khóc, nhưng mà nghe xong sẽ khiến tôi hưng phấn.”
Cư Ứng Phong đem cậu kéo lên trên giường, đặt dưới thân. Bàn tay to kéo quần cậu xuống động thân đi vào.
Chẳng thể rên theo những gì đã học, bị Cư Ứng Phong đặt ở dưới thân, cậu vẫn giãy dụa, vật đó của đàn ông cắm vào thân khiến cậu đau nhịn không được kêu ra tiếng.
“Ba ba!”
Tinh hoàn của nam nhân va chạm với mông cậu phát ra tiếng vang.
Cư Ứng Phong liên tục ở trong thân thể Sử Kiến Nghiệp đâm thẳng tới, thuận miệng nói.
“Thỏ Con không muốn đi làm thì ở trong này chăm sóc cho Con Thỏ đi.”
Sử Kiến Nghiệp cong lưng một chút.
Cư Ứng Phong đem thân thể cậu xoay ngược lại, từ phía sau đâm vào. Sử Kiến Nghiệp nắm chặt ga giường, đột nhiên nghĩ tới tương lai mình sẽ vẫn cứ thế này sao? Chỉ có công dụng làm ấm giường. Còn chưa tính tới việc Cư Ứng Phong bên ngoài còn có nhiều người khác. Bản thân cậu ở bên cạnh hắn cùng lắm chỉ xứng đứng cùng hàng với thú cưng con Thỏ, chỉ là một món đồ chơi.
Cư Ứng Phong đem đầu cậu xoay lại hung hăng hôn xuống. Dưới thân mãnh liệt hướng phía trong đâm mạnh, đem tinh hoa bắn vào.
Phát tiết xong Cư Ứng Phong ngồi tựa lưng vào đầu giường, châm một điếu thuốc, giang rộng chân. Hắn nắm vật dưới thân của mình vẫy vẫy.
“Lại đây liếm nó đi. Tiểu Quai có chỉ cậu khẩu giao sao cho tốt rồi nhỉ.”
Sử Kiến Nghiệp đem đầu hướng tới, mở miệng. Liếm liếm, hút tất cả dịch thể trắng xung quanh vào miệng, đang cố gắng đem những thứ đó nuốt xuống, Cư Ứng Phong lại nâng cằm cậu lên thổi một làn khói thuốc vào mặt cậu, cười nhìn cậu ho khan.
“Khụ khụ!”
Tiếng ho khan đánh thức Con Thỏ đang nằm dưới chân giường, con chó thăm dò đi lại xem, Cư Ứng Phong ở trên mặt nó cũng thổi một làn khói thuốc, con chó lui ra phía sau vài bước hắt xì.
“Ha ha.”
Cư Ứng Phong tựa người trên giường cười, nhìn hai đứa ngốc nào đó ho khan tâm trạng vui thích.
Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó rồi lại nhìn Cư Ứng Phong, đột nhiên quyết định vứt bỏ lương tâm tự trách của bản thân, cậu không muốn cả đời đều ở giữa sự đùa cợt mà sống, muốn trở lại làm một người đàn ông, nói cách khác cậu quyết định chạy trốn khỏi Cư Ứng Phong.
Kế hoạch chạy trốn đã được lên từ lâu, ngày hôm sau thấy bọn Cư Ứng Phong ra khỏi nhà, Sử Kiến Nghiệp đóng gói hành lý đơn giản rồi cầm theo sổ tiết kiệm và chứng minh nhân dân bỏ chạy.
Biển người mênh mông rất tốt cho việc ẩn mình, Sử Kiến Nghiệp đi tới trạm xe lửa, quyết định đi tới một khu công trường xây dựng nhờ vả bạn thời đại học, sau mấy đêm trên xe lửa, xuống xe lửa chuyện đầu tiên cậu làm là chạy vào WC tháo cái khuyên dưới thân mình ra, nhìn WC muốn ném vào, nhưng vào giây phút cuối cậu lại do dự. Cầm lấy nó bỏ vào trong túi.
Người bạn của Sử Kiến Nghiệp ra tới trạm đón cậu, đưa cậu tới một vùng ngoại thành.
Sử Kiến Nghiệp vừa bỏ đi thì con chó Con Thỏ phải chịu khổ, thành nơi duy nhất cho chủ nhân trút giận, đau khổ vô cùng. Sử Kiến Nghiệp trước khi đi có để lại một tờ giấy nói cái gì mà muốn trở lại cuộc sống của một người bình thường rất xin lỗi vì trước kia hắn đã chăm sóc cho cậu, đối xử với cậu tốt này nọ, nói chung là có giải thích thế nào cũng không thay đổi được một chuyện, thú cưng tự tiện chạy trốn.
Cư Ứng Phong cầm tờ giấy, cười rất hòa ái, Lôi, Lệ, Phong, Hành đứng bên cạnh nhìn toát mồ hôi lạnh.
“Thỏ Con to gan.”