Tối đến, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn lên mạng chơi game như mọi ngày. Về chuyện gặp mặt, Đại Thần không nhắc đến nữa, giống như anh đang cho cô thời gian để suy nghĩ. Còn Tế Nguyệt Thanh Thanh, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng khi để người khác biết thật ra cô rất muốn gặp mặt Đại Thần. Hơn nữa, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng cảm thấy vài phần sợ hãi, sau khi gặp mặt không biết họ sẽ như thế nào.
Chuyện gặp mặt này giống như một loại rượu đang được lên men trong bình, nhìn qua thì thấy tĩnh lặng, nhưng bên trong mọi thứ đang âm thầm trỗi dậy.
Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều cảm nhận được, từ sau khi đưa ra quyết định gặp mặt, dường như hai người phối hợp ngày càng ăn ý hơn.
Thật ra, Tề Hạo không vội là có nguyên nhân.
Nếu giờ gặp nhau, anh chắc chắn cô gái nhỏ này sẽ bỏ chạy rất xa, thậm chí là bỏ việc rồi chơi trò mất tích. Vì vậy anh phải tìm lý do, nguyên nhân thích hợp để cô nàng này không thể bỏ chạy được nữa!
Tề Hạo tính sẽ lợi dụng đợt nghỉ Tết tới để xử lý tốt chuyện này, rồi mở đầu năm mới sẽ là một khung cảnh hoàn toàn mới: Năm sau có thể đón đưa phu nhân đi làm, chắc chắn đây sẽ là một chuyện rất vui vẻ! Tề Hạo thích thú suy nghĩ về tương lai.
Đối với việc này, Nhiếp Phong chỉ có thể tặng Tề Hạo bốn chữ: “Nhìn xa trông rộng”.
Tề Hạo lắc đầu: “Sai rồi, như vậy gọi là thận trọng từng bước”.
Đây chính là cuộc chiến khó khăn nhất trong cuộc đời anh, chỉ có thể thắng, không thể thất bại! Vì vậy, anh phải thận trọng từng bước một!
Nhiếp Phong nhanh chóng sửa lại: “Sai rồi, phải nói là: Hồ ly có gian xảo đến mấy cũng chỉ là hồ ly, sao có thể đối địch với một con sói tàn bạo và xảo quyệt được chứ?!”
Trong khi người ta đang lập mưu tính kế, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn còn ôm mộng với Đại Thần, cô đang kề vai sát cánh chiến đấu với Phong Diệp Vô Nhai.
Hôm nay, cô và Đại Thần cùng tiến vào một phụ bản cấp độ Anh Hùng.
Phụ bản cấp độ Anh Hùng dĩ nhiên mức độ khó khá cao nên Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều rất chăm chú. Nào ngờ đúng lúc quan trọng tiếng di động của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.
Là điện thoại của mẹ.
Tế Nguyệt Thanh Thanh thật muốn đập đầu vào tường!
Điện thoại của mẹ sao lại luôn “giá lâm” vào thời khắc “kinh điển” như vậy chứ!
“A lô, Hiểu Nguyệt à! Cậy bạn trai kia của con đúng là không tồi chút nào! Biết nhìn xa trông rộng lắm!” Mẹ Kỷ ở đầu dây bên kia cứ tự biên tự diễn, không quan tâm đến ai hết.
Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì, hai tay vừa thao tác trên bàn phím vừa tự hỏi: “Bạn trai nào cơ?”
Để đối phó với mẹ, Hoa Hồ Điệp đã phải thay tên đổi họ không biết bao nhiêu lần, giờ cô thật sự không biết nên dùng cái tên nào nữa!
“Tên anh chàng này hơi kỳ lạ một chút, Phong Diệp gì đó thì phải, nhưng mà rất thành thật lại thẳng thắn, còn rất biết chăm sóc nữa!!@#!@#$...” Mẹ Kỷ vẫn tiếp tục nói liên miên chuyện ở đâu đâu, Kỷ Hiểu Nguyệt xem chừng hiểu ra chút vấn đề, động tác cũng chậm lại mấy nhịp
Thì ra là Đại Thần!
Ngay sau đó Hiểu Nguyệt thấy vô cùng xúc động. Trời! Sao có thể là Đại Thần được!
Đại Thần đúng là người thuộc trường phái hành động, lần trước anh nói “Để anh xử lý”, sau đó đúng là anh đã giải quyết xong việc khó khăn này. Điều khiến cô không thể giải thích được là anh đã làm gì khiến mẹ Kỷ cho rằng anh thành thật, thẳng thắn lại còn biết chăm sóc vậy!
Kỷ Hiểu Nguyệt càng thêm hâm mộ Đại Thần.
Lúc mẹ Kỷ gác máy, bà còn nhắn lại một câu rất hãi hùng:
“Mẹ và Phong Diệp đã nói chuyện xong rồi, qua thời gian này mẹ sẽ đến thăm các con, tiện thể bàn hôn sự của hai đứa luôn. Con bé đáng giận này, nếu lần này con không đồng ý kết hôn thì mẹ cũng không cần đứa con gái như con nữa!”
Mẹ à, mẹ bảo con đi đâu tìm Phong Diệp Vô Nhai cho mẹ bây giờ?
Kỷ Hiểu Nguyệt vô cùng khổ sở, ai ngờ cuộc đời lại “họa vô đơn chí” như vậy, vừa lơ là một chút, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đi đời nhà ma.
Nơi họ bước vào là phụ bản Anh Hùng mức độ khó tương đối cao, người có cấp độ bình thường đều không dám vào. Thân thủ của hai người có thể coi là ngang sức, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh đã hy sinh nên chỉ còn lại Phong Diệp Vô Nhai đơn phương độc mã. Anh đang phải cố gắng hết sức cầm cự.
Thấy Tế Nguyệt Thanh Thanh tử vong, bốn con quỷ nhỏ nhanh chóng tập trung lại, Boss lớn nhân cơ hội này tung một chiêu liên hoàn khiến cột máu của Phong Diệp Vô Nhai giảm mạnh.
Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa lo lắng đợi hồi sinh, vừa không ngừng tự kiểm điểm.
Phía bên kia, cuộc chiến của Phong Diệp Vô Nhai cũng càng lúc càng kịch liệt. Trong tình trạng không có người giúp phục hồi khí huyết, cột máu của Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng sụt giảm với tốc độ chóng mặt.
Đúng lúc này, một bóng áo xanh nhanh chóng bay đến, gửi yêu cầu gia nhập đội ngũ.
Lúc này trong đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh chỉ có một suy nghĩ, ngàn vạn lần không thể để tiếng tăm lẫy lừng cả đời của Đại Thần bị cô hủy hoại trong chốc lát được, vì thế cô vội vàng đồng ý.
Đến khi thấy rõ người mới tới là ai, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại muốn đập đầu vào tường.
Là Lam Sắc Yêu Cơ! Là tình địch!!!
Quá trình đợi được hồi sinh thật gian nan. Nhất là khi nhìn thấy Phong Diệp Vô Nhai kề vai chiến đấu với một cô gái bụng dạ khó lường, Kỷ Hiểu Nguyệt càng thêm ấm ức.
Đợi đến lúc hồi sinh xong, Lam Sắc Yêu Cơ và Phong Diệp Vô Nhai đã chiếm lấy vị trí tấn công tốt nhất, Tế Nguyệt Thanh Thanh đành ngậm ngùi hồi máu giúp hai người họ.
Bực mình quá đi mất!
Sau khi thắng lợi, ba người bình tĩnh nhìn Boss ngã xuống, không vội chạy đến nhặt trang bị đắt tiền mà Boss vừa làm rơi ra.
Lam Sắc Yêu Cơ: “Phong Diệp Vô Nhai, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Tất cả trang bị cho cô cả đấy”.
Lam Sắc Yêu Cơ: “Tôi không cần trang bị, tôi muốn có anh”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh nổi giận, ức chế lâu ngày cuối cùng cũng bùng lên:
“Này, anh ấy đã có vợ rồi, trang bị kia cho cô cả đấy, còn những thứ khác cô đừng có nằm mơ!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh sử dụng quyền lợi đội trưởng, lập tức đuổi Lam Sắc Yêu Cơ ra khỏi đội.
Tề Hạo mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ quyến rũ mê người, thì ra cô ấy cũng biết ghen!
Lam Sắc Yêu Cơ: “Á à…! Cô đuổi tôi ra khỏi tổ đội à! Cô đúng là đồ con gái không có lương tâm, vừa rồi ai cứu phu quân của cô rồi lại cứu cô hả!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh không thèm quan tâm đến cô ta, quay sang Phong Diệp Vô Nhai nói:
“Ông xã, chúng ta đi thôi”.
Tề Hạo nghe một tiếng “ông xã” của Tế Nguyệt Thanh Thanh mà như mở cờ trong bụng, rồi rất phối hợp đi theo sau Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Lam Sắc Yêu Cơ: “Phong Diệp, không ngờ anh cũng có tố chất sợ vợ”.
Tâm trạng ai đó đang rất tốt nên lờ đi luôn.
Làm xong nhiệm vụ, hai người đứng trên vách đá ở Tử Thanh Sơn ngắm cánh đồng hoa oải hương, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu. Ánh mặt trời trải khắp không gian, cả biển hoa tím xanh rực rỡ trong sắc vàng của nắng.
Đột nhiên Phong Diệp Vô Nhai lại nói: “Bà xã, hôm nay anh rất vui”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh không biết nên trả lời thế nào, chỉ gửi lên một icon mặt cười.
Ta Là Một Con Rồng đứng canh bên cạnh nửa ngày, thấy tâm trạng hai vị thần tiên đáng rất tốt nên vội vàng chạy đến trước mặt khóc lóc:
“Cứu mạng với… Tế Nguyệt ơi! Cứu mình với!”
Thật ra tiếng kêu “cứu mạng” này Hoa Hồ Điệp đã muốn hô lên từ lâu nhưng sáng nay, anh chàng còn chưa kịp kêu khóc đã bị Kỷ Hiểu Nguyệt dùng cây lau nhà đuổi đi. Vì thế anh chàng quyết định bám đuôi, đợi Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ mới dám nhào đến cầu cứu, anh chàng đúng là đã hao tâm tổn sức rất nhiều. Ai bảo anh chàng có việc cần người ta giúp chứ!
Ta Là Một Con Rồng: “Tế Nguyệt cứu mình với… Mình bị bà xã bỏ rồi…!”
Sau đó là một loạt icon khóc lóc.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không phải cậu muốn được bỏ từ lâu rồi sao?”
Ta Là Một Con Rồng: “Ai nói vậy chứ? Ai nói vậy chứ? Ai nói vậy chứ? Ai nói vậ chứ? Ai nói vậy chứ?”
Xem ra, tên này phát điên thật rồi.
Phong Diệp Vô Nhai: “Dùng sự chân thành của cậu làm cô ấy 57. Động lòng đi”.
Ta Là Một Con Rồng: “Tôi dùng rồi! Ngày nào tôi cũng mua hoa, ngày nào cũng xin lỗi, chết bao nhiêu lần tôi cũng không sợ, bị giết đến giáng cấp tôi cũng muốn tìm cô ấy. Bây giờ anh em huynh đệ trong Bang Không Tưởng nhìn thấy tôi đều không ngần ngại mà ra tay giết chết, nhưng bà xã vẫn không thèm để ý đến tôi!”
Việc này đúng là có thật, ngày nào cũng có người đến trước cửa Bang Không Tưởng xem trò hay, kênh Thế Giới cũng vì vậy mà sôi nổi hơn hẳn.
Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên triết lý: “Vì thế không thể đắc tội với bà xã phu nhân được!”
Ta Là Một Con Rồng tròn mắt hỏi: “Nếu anh bị Tế Nguyệt ly dị, anh sẽ làm gì?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Không thể nào, cô ấy không có cơ hội ấy đâu”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “… >_
Phong Diệp Vô Nhai: “Nếu thật sự có ngày ấy, tôi sẽ cướp dâu”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Đại Thần, anh đúng là ngang ngược đến mức khiến người khác phải giận điên lên, nhưng mà… Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn thấy vui vẻ.
Liệu điều đó có thể hiểu là Đại Thần sẽ không lấy ai khác ngoài cô không?
Nghĩ vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại đỏ mặt, còn Ta Là Một Con Rồng hộc máu vì ghen tị.
Vì sao mình lại không thể cướp dâu được chứ?
Ta Là Một con Rồng đột nhiên hiểu ra.
Ta Là Một Con Rồng: “Mình muốn thăng cấp! Mình muốn thăng cấp! Hai người phải giúp mình thăng cấp!! Sau khi thăng cấp mình sẽ đi cướp bà xã về!”
Có chí khí lắm!
Thương tình lần đầu anh chàng nghiêm túc như vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh đồng ý dẫn chú sâu lười này cùng thăng cấp. Dĩ nhiên Đại Thần không có ý kiến gì, nói theo cách khác của anh thì:
“Bà xã phu nhân quyết định là được!”
Họ lại khiến Ta Là Một Con Rồng hậm hực ghen tị.
Sau đó, hai người dẫn Ta Là Một Con Rồng đi thăng cấp.
Thật ra, từ đầu cấp độ của Hoa Hồ Điệp đã cao hơn Măng Mọc Sau Mưa, nhưng ai bảo anh chàng là một con sâu lười, thăng cấp như một con rùa, “rùa” đến mức để một người đi sau vượt mặt, kết quả hết bị cưỡng hôn lại đến ly hôn.
Sau khi được “cải cách”, Ta Là Một Con Rồng thề sẽ “cày bừa chăm chỉ”, quyết chí “tự lực tự cường”. Anh chàng lấy những tấm thẻ kinh nghiệm lần trước lừa được của An Húc Dương ra nạp dần, sau đó bắt đầu điên cuồng lao vào thăng cấp, anh chàng muốn thăng cấp trước đêm giao thừa! Không ăn, không uống, không ngủ, phải thăng cấp cao hơn Măng Mọc Sau Mưa, sau đó đi cưỡng hôn!
Con sâu lười biếng hăng hái thật rồi!
Tế Nguyệt Thanh Thanh tranh thủ hỏi Đại Thần:
“Đại Thần, anh gọi điện cho mẹ em thật sao?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Ừ”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “>0
Kỷ Hiểu Nguyệt có cảm giác mây đen đang kéo đến trên đầu.
Phong Diệp Vô Nhai: “Bác nói từ nhỏ đến giờ em không có ai theo đuổi nên từ lúc em 15 tuổi, bác đã phải giúp em tìm chồng rồi”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Ôi… ôi… ôi!!! Không phải không có ai theo đuổi, mà là cô không dám để cho mẹ biết, cô sợ sau khi biết chuyện, mẹ Kỷ sẽ dọa chàng trai ngây thơ nhà người ta chạy mất dép! Đến lúc đó liệu cô còn mặt mũi để sống trên đời này nữa không? Nhưng mẹ Kỷ có nhất thiết phải đem chuyện này ra nói với Đại Thần không chứ?!
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Mẹ em còn nói chuyện gì nữa không?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Cũng không có gì, mẹ em chỉ trò chuyện đôi chút về quá trình trưởng thành của em thôi”.
Quá trình trưởng thành!!!
Quá trình trưởng thành rốt cuộc phải cần bao nhiêu cái “đôi chút” mới có thể nói hết vậy!!!
Kỷ Hiểu Nguyệt không có gan hỏi tiếp nữa.
Mẹ à, mẹ muốn bán đứa con gái này sao?!
Kỳ nghỉ “ngàn mong vạn đợi” cuối cùng đã đến.
Trong thời gian ngắn ngủi ấy đã xảy ra vài chuyện.
Tin An Húc Dương rời khỏi làng giải trí khiến dư luận lại một lần xôn xao bàn tán, nhưng việc An Húc Dương chính là con trai thứ hai của Tập đoàn Bạch Thị còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe tin chỉ biết thở dài.
Từ sau buổi tối hôm ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt không gặp lại An Húc Dương, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã, áy náy. Cuộc sống bây giờ thật sự là cuộc sống mà An Húc Dương mong muốn sao? Anh ấy… vẫn không chịu từ bỏ?
Vì e ngại sức ảnh hưởng của Tập đoàn Bạch Thị với giới truyền thông nên các phương tiện thông tin đại chúng cũng không “đào bới” sâu chuyện này, họ chỉ đưa tin qua loa rồi chuyển sự chú ý của mọi người sang Vườn hoa Thế Kỷ, nơi đang diễn ra lễ cắt băng khánh thành lần hai.
Công việc kinh doanh của Vườn hoa Thế Kỷ phát triển rực rỡ, có thể thấy thực lực của ông chủ đứng phía sau đúng là không thể xem thường. Có điều bây giờ Vườn hoa Thế Kỷ không còn là thiên đường của những kẻ có tiền nữa mà mang hơi hướng “quần chúng hóa”.
Ba tầng dưới là siêu thị lớn với đủ các loại sản phẩm. Thật là muốn gì có nấy! Nhân dịp khai trương, siêu thị còn khuyến mãi rất lớn khiến người dân đổ xô đi mua hàng.
Tầng bốn là nhà hàng, có đại sảnh, phòng ăn, có thể phục vụ đủ các tầng lớp thực khách.
Tầng năm là một quán cà phê được bài trí rất trang nhã, giá cả phải chăng, Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp đã đến đây một lần. Đúng là rất thoải mái!
Từ tầng sáu đến tầng chín là thiên đường giải trí.
Tầng mười là vườn treo, nghe nói còn có dịch vụ và trang thiết bị thuộc hàng cao cấp bậc nhất. Tại đây khách hàng bỏ phí là có thể ngồi thang máy tham quan đến thẳng tầng cao nhất của Vườn hoa Thế Kỷ, từ đài quan sát trên cao có thể nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh thành phố. Vì thế cũng thật dễ hiểu nếu đây là nơi có chi phí cao nhất trong toàn bộ toàn nhà Vưởn hoa Thế Kỷ. Theo nguồn tin đáng tin cậy, tháng nào khu vườn treo này cũng có một ngày miễn phí, phải liên tục chú ý đến bảng thông báo trước cửa siêu thị.
Từ tầng trở lên tạm thời bỏ trống, tương lai sẽ phát triển sau.
Có thể nói đây là nơi vui chơi giải trí, ăn uống nghỉ ngơi hoàn hảo khiến người dân thành phố sôi sục.
Nhưng người vui mừng nhất chính là Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô đúng là người có tầm nhìn xa trông xa! Ha… Ha… Ha!
Bây giờ chỉ cần ngồi trong khu vườn nhỏ trước nhà rồi ngước nhìn lên là có thể nhìn thấy những ngọn đèn lấp lánh của Vườn hoa Thế Kỷ; rồi cũng chỉ cần đi bộ hơn mười phút là đến siêu thị lớn nhất, mới nhất thành phố, lại còn là một “tòa thành giải trí” nữa chứ! Thật là “Ngư ông đắc lợi”, Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.
Còn một chuyện nữa Kỷ Hiểu Nguyệt thấy cực kỳ vui, đó là cô bạn thân Tiểu Bạch mất tích đã lâu gọi điện thông báo cô nàng sắp trở về, còn có một sự ngạc nhiên lớn cho tất cả mọi người.
Ngạc nhiên? Ngạc nhiên gì?
Sau khi khơi gợi thành công trí tò mò của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Tiểu Bạch cúp máy. Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nhìn điện thoại: Một cô nàng gian manh!
Nhưng dù sao bạn tốt đã về rồi, cũng đáng để ăn mừng đấy chứ.
Những chuyện vui liên tục xảy ra cũng không bằng việc kỳ nghỉ Tết âm lịch đã đến.
Trước khi rời công ty, Kỷ Hiểu Nguyệt hung hăng lườm Tề Hạo, nhưng anh lại mỉm cười nhìn cô đầy bí ẩn. Kỷ Hiểu Nguyệt “hừ” lạnh lùng, từ sau chuyện của Bạch Y Ngưng, cô không nói chuyện gì với Tề quái gở cả, tên biến thái đó hình như cũng không làm khó cô nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ sợ mẹ Kỷ đùng đùng xuất hiện rồi đòi người nên cô quyết định về nhà nhận sai trước. Kỷ Hiểu Nguyệt gọi điện về, chưa nói được câu nào mẹ Kỷ đã hào hứng ngắt lời:
“Con gái cưng của mẹ ơi, mẹ báo cho con một tin vui lớn nhé, mẹ và bố con mới trúng giải nhất đấy, một chuyến du lịch thế giới miễn phí!! Thế nên năm nay con chịu khó đón Tết với bạn trai đi, không cần lo lắng cho bố mẹ đâu. Nhớ đấy, phải đối xử tốt với Phong Diệp, khi nào đi du lịch về, việc đầu tiên bố mẹ làm là bàn chuyện đám cưới của hai đứa đấy! Lần này mà con không cố gắng “xuất khẩu” mình đi thì mẹ cũng không cần đứa con gái như con đâu! Nghe rõ chưa đấy, cứ thế nhé, mẹ phải lên máy bay rồi, mẹ cúp máy đây!!”
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng đó khóc không thành tiếng.
Mẹ ơi, mẹ còn chưa gặp Phong Diệp Vô Nhai, sao mẹ lại “một lòng một dạ” nhận anh ấy làm con rể vậy? Chẳng may anh ấy là một kẻ quái dị hay một tên biến thái thì sao?
Đại Thần ơi, rốt cuộc anh đã dùng cách gì để “mê hoặc” mẹ em “một lòng một dạ” với anh vậy?
Kỷ Hiểu Nguyệt chính thức rơi vào bóng ma mang tên “diện kiến Đại Thần”, vừa hay Đại Thần cũng nhắc đến việc gặp mặt. Lần này, Tế Nguyệt Thanh Thanh gật đầu không do dự.
Đại Thần đề nghị gặp mặt tại vườn treo ở Vườn hoa Thế Kỷ!
Tế Nguyệt Thanh Thanh kinh ngạc, không lẽ cô và Đại thần ở cùng một thành phố?
Đột nhiên cô nhớ ra, có lần chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Đại Thần đã hack được tài khoản của An Húc Dương, vì vậy nếu Đại Thần muốn tìm cô chắc cũng không phải việc gì khó.
Hẹn xong ngày gặp, tình cờ hôm đó cũng là lần đầu tiên vườn treo mở cửa miễn phí, Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ mình thật may mắn nhưng cô cũng thầm cảm thấy có gì đó không ổn. Hình như Đại Thần hiểu rất rõ về thành phố này thì phải!
Ngày gặp mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt đặc biệt chọn mặc một bộ váy nhung màu trắng sữa, mái tóc uốn nhẹ ngang vai, nhìn cô lúc này vừa trẻ trung vừa tươi vui. Nào ngờ, vừa ra đến cửa, còn chưa kịp đến Vườn hoa Thế Kỷ, cô đã bị nào đó bắt vào trong một chiếc xe màu xám, quá hoảng loạn, cô chống cự đến mức bị bong gân.
Bắt cóc à? Không phải chứ! Cô làm gì có tiền? Ngay cả tiền chơi game cũng không có cơ mà.
“Kỷ tiểu thư đừng quá lo lắng, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một lúc thôi”. Một giọng nói lớn tuổi nhưng đầy uy lực vang lên phía trước xe.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi phía sau xe chỉ có thể thấy được mái tóc hoa răm của ông ta.
Một ông già sao? Kỷ Hiểu Nguyệt không còn thấy sợ nữa.
Sau đó cô nhanh chóng nhận ra, người này là Bạch Thế Cơ, người đàn ông tung hoành trong thương trường, cha của “cô nàng sắt đá” Bạch Y Ngưng và cũng chính là cha của An Húc Dương.
Ô tô đưa họ đến thẳng khách sạn thuộc Tập đoàn Bạch Thị. Trong căn phòng sang trọng, Bạch Thế Cơ nghiêm túc nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Ta biết A Tước vì cháu nên mới quay về bên cạnh ta”.
Kỷ Hiểu Nguyệt bình tĩnh nhìn Bạch Thế Cơ, đợi câu nói phía sau. Bạch Thế Cơ nghĩ Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ thừa nhận hoặc phủ nhận, ông không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại nhìn mình bằng đôi mắt trong trẻo, hoàn toàn im lặng. Vì vậy Bạch Thế Cơ đi thẳng vào vấn đề chính:
“Cháu có thích nó không?”
Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn chưa biết mục đích chính của Bạch Thế Cơ là gì nên hơi do dự:
“Bác hy vọng cháu trả lời thế nào?”
Đáp án này thật sự rất mới mẻ, hai tay Bạch Thế Cơ nắm chiếc trượng đầu rồng, ông nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với đôi mắt sáng ngời:
“Chuyện của cháu và A Tước, ta cũng có nghe nói”.
Cháu chỉ sợ bác đã điều tra đâu ra đấy rồi thôi! Đúng là trò chơi của những kẻ có tiền, Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ cũng có ngày cô lại trở lại đối tượng bị điều tra.
“Vì cháu nên A Tước mới quay về nhà, ta cảm ơn cháu vì điều đó. Nếu cháu thích A Tước, thật lòng muốn đời này kiếp này sống bên nó, ta không phản đối. Nhưng cháu phải xác định rõ giới hạn với những người đàn ông xung quanh mình, bao gồm cả những mối quan hệ trong trò chơi. Con dâu của Bạch gia phải trong sáng, thanh bạch. Còn nếu cháu không thích A Tước, ta hy vọng cháu sẽ rời khỏi nó”.
Thẳng thắn thật!
Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hiểu rõ mục đích của Bạch Thế Cơ.
“Vậy thì bác không phải lo lắng nữa đâu, cháu sẽ rời khỏi anh ấy”. Kỷ Hiểu Nguyệt không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa.
Bạch Thế Cơ không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại đồng ý dễ dàng như vậy: “Thật sao?”
“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[]. Bác cứ yên tâm”. Kỷ Hiểu Nguyệt quay người định rời đi.
[] Một lời nói ra, xe bốn ngựa kéo khó đuổi theo kịp: Ý nói: Lời đã nói ra không lại được, có hối hận cũng không kịp.
Kẻ có tiền làm việc gì cũng thật vất vả! Nếu sớm biết chỉ vì mấy câu nói này thì lúc nãy nói luôn trên xe là được rồi, sao phải chạy đến nơi xa như vậy chứ? Đại Thần vẫn đang đợi cô kia kìa!
“Đợi chút”. Bạch Thế Cơ đứng dậy nói: “Nếu cháu cần gì, cháu có thể đến tìm ta, dù sao A Tước chịu về nhà cũng là nhờ cháu. Ta muốn cảm ơn cháu”.
“Không cần đâu ạ, từ nhỏ anh ấy đã không có được tình yêu của người cha nên bác hãy đối xử tốt với anh ấy”. Kỷ Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn Bạch Thế Cơ nói, sau cùng nhanh chóng quay người rời đi. Nhưng mới đi được một bước, không ngờ dưới chân cô đau nhói, suýt chút nữa không đứng vững, người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh tiện tay đỡ lấy cô.
Đúng lúc này, một bóng người lao như bay đến cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, bảo vệ cô như một báu vật vô giá.
“Mấy người muốn làm gì? Hiểu Nguyệt, em không sao chứ?” An Húc Dương lo lắng nhìn cô khắp một lượt.
Để không gây hiểu lầm giữa cha con An Húc Dương, Kỷ Hiểu Nguyệt giải thích:
“Em không sao, không cẩn thận nên bị bong gân thôi, Bạch lão gia vừa giúp em, em đang định về”.
Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại cúi đầu chào Bạch Thế Cơ, trong ánh mắt ông hiện lên sự khen ngợi.
“Em không phải nói hộ ông ấy, anh biết vì sao ông ấy tìm em, chúng ta đi thôi!” An Húc Dương liếc nhìn Bạch Thế Cơ, ánh mắt dường như có muôn vàn oán hận.
Kỷ Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, xem ra mâu thuẫn giữa cha con họ không hề nhỏ! Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, người ngoài như cô im lặng vẫn tốt hơn.
Vì Kỷ Hiểu Nguyệt bị đau chân nên An Húc Dương tìm một phòng để cô tạm thời nghỉ ngơi, còn mình không rời khỏi cô nữa bước, anh sợ Bạch Thế Cơ lại phái người đến tìm.
“Em thật sự bị ngã nên mới bong gân, việc này không liên quan đến bố anh. Anh hiểu nhầm bác rồi”.
An Húc Dương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói:
“Thật ra, anh là con riêng của ông ta. Năm đó mẹ anh và ông ta chỉ là “tình một đêm”, không ngờ lại sinh ra anh. Mẹ anh thật lòng yêu Bạch Thế Cơ, bà tình nguyện chịu đựng mọi vất vả vì ông, lặng lẽ nuôi anh lớn khôn. Nếu không phải vì anh bị bỏng, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, bà sẽ không đi tìm Bạch Thế Cơ. Dù lúc ấy bị bỏng nhưng ý thức anh vẫn rất tỉnh táo, anh tận mắt chứng kiến mẹ anh quỳ dưới chân ông ta, cầu xin ông ta cứu anh. Lúc ấy, ánh mắt ông ta nhìn anh lạnh lùng biết bao, thậm chí còn có chút xem thường, đó hoàn toàn không phải ánh mắt của một người cha”.
“Sau khi xét nghiệm AND, xác nhận thân phận của anh, ông ta mới đồng ý đưa anh ra nước ngoài trị liệu, nhưng lại từ chối thừa nhận mẹ anh. Bạch gia là một gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, ông ta không chấp nhận một người phụ nữ xuất thân thấp kém làm phu nhân của nhà họ Bạch. Vì vậy, dù sau này ông ta biết cả cuộc đời mẹ anh chỉ có một người đàn ông là Bạch Thế Cơ, dù ông ta biết cả đời mẹ anh ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, ông ta cũng chỉ lạnh lùng ném cho mẹ anh một khoản tiền rồi bảo mẹ anh biến mất. Mẹ anh đã biến mất, không còn xuất hiện lại nữa, anh đã dùng mọi cách nhưng vẫn không tìm được mẹ”.
“Nếu ông ta thật sự cần thể diện, sao lúc trước còn tìm đến mẹ anh? Chẳng qua ông ta ích kỷ thôi! Ông ta cho rằng, đàn ông có thể chơi đùa bên ngoài, nhưng người phụ nữ dễn về nhà phải phù hợp với yêu cầu của xã hội thượng lưu, phù hợp với thân phận phu nhân của nhà họ Bạch! Ông ta đối xử tốt với anh chẳng qua vì anh là đứa con trai duy nhất của họ Bạch mà thôi. Ông ta không có sự lựa chọn nào khác”.
An Húc Dương đấm mạnh lên tường, mái tóc dài tung bay, Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có thể thấy bóng lưng giận dữ của anh.
Tại sao những gia đình giàu có luôn xảy ra nhiều ân oán như vậy?
Nếu đã là chuyện nhà người ta, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy mình không nên can thiệp vào. Một lúc sau không thấy An Húc Dương lên tiếng, Kỷ Hiểu Nguyệt mới lựa lời nói:
“Có lẽ, anh chưa hiểu hết bố mình. Ít nhất hôm nay bác cũng không có ý định làm hại em, bác ấy chỉ hỏi em có thích anh hay không, sau đó bác đã cảm ơn em”.
An Húc Dương từ từ quay đầu lại, đôi mắt buồn bã:
“Nếu như, anh nói nếu như, sau khi gặp Phong Diệp Vô Nhai, em phát hiện hai người không hợp nhau, em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội không?”
“…” Việc này Kỷ Hiểu Nguyệt chưa từng nghĩ tới.
An Húc Dương thở dài: “Câu hỏi này có phải rất ngu ngốc không? Anh chỉ muốn em biết, chỉ cần em quay đầu lại, anh lúc nào cũng ở phía sau em”.
“A Tước, như vậy không công bằng với anh. Anh không cần phải…”
“Hiểu Nguyệt, đây không phải là việc anh có thể kiểm soát được”. An Húc Dương ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt man mác buồn.
Ánh mặt trời trải xuống bờ vai anh, mái tóc dài nhẹ bay, trong thoáng chốc, cô nhìn anh giống như một thiên thần với đôi cánh bị thương. Một hoàng tử u buồn khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt thắt lại.
“Anh yêu em, rất yêu em, trái tim anh muốn chờ đợi em, có công bằng hay không không quan trọng”.
Lời An Húc Dương nhẹ tựa làn gió nhưng lại nặng nề rơi xuống hồ nước trong trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt, làm gợn lên những tiếng than vô tận.
Kỷ Hiểu Nguyệt muốn nhanh chóng quay lại Vườn hoa Thế Kỷ, lần hẹn đầu tiên mà đến muộn có lẽ sẽ không hay. Đáng tiếc đôi chân không chịu nghe lời, cô vừa đặt chân xuống lại nhói đau, cô đành phải nghe theo lời đề nghị của An Húc Dương, tạm thời ở lại để bác sĩ đến băng bó. Sau đó xử lý xong xuôi cũng đã quá giờ hẹn.
Không biết bây giờ Đại Thần sao rồi?
Nhìn đôi chân bị băng bó như một cái bánh bao, Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng nhìn điện thoại.
An Húc Dương: “Em sao vậy?”
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặp Đại Thần”.
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặp Đại Thần”.
Lúc này An Húc Dương mới phát hiện, hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc rất cẩn thận, đôi mắt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi tô hồng, quần áo trên người cũng mới.
Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.
Trong đầu An Húc Dương đột nhiên hiện lên câu hỏi ấy, từng chữ từng chữ khiến trái tim anh nhói đau.
“Anh đưa em đi”.
…
Dưới toàn nhà Vườn hoa Thế Kỷ, An Húc Dương nói:
“Hiểu Nguyệt, điện thoại của anh mở máy / đợi em”.
Ngoài hai tiếng “cảm ơn”, Kỷ Hiểu Nguyệt không tìm được từ nào khác để diễn đạt cảm xúc của cô lúc này.
Trong giây phút đi vào thang máy, cô vẫn thấy An Húc Dương đứng lặng bên trong đám đông, đột nhiên, cô rất rất muốn An Húc Dương cũng có thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Anh là một người đàn ông tốt, hoàn toàn xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.
Nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đứng trong thang máy đi lên từng tầng, trái tim An Húc Dương chùng xuống. Tự đưa người con gái mình yêu vào vòng tay của người đàn ông khác, có phải anh rất ngu ngốc không?
Tòa nhà Thế Kỷ như một con quái vật khổng lồ, mở chiếc miệng rộng ngoác nuốt lấy vô số người qua lại, lần đầu tiên An Húc Dương cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.
Uể oải ngồi vào trong xe, An Húc Dương ngẩng đầu nhìn vườn treo trên không phía xa xa, Kỷ Hiểu Nguyệt và Phong Diệp Vô Phong… đã gặp nhau chưa?