Arthur gọi điện thoại từ Pháp sang mời Tề Hạo và Bạch Y Ngưng tham gia Hội nghị truyền hình, chuyện ở studio đành giao lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Lần đầu tiên được toàn quyền phụ trách, tinh thần trách nhiệm của Kỷ Hiểu Nguyệt lên cao, bản thân cô cũng rất yêu thích trò chơi này nên càng tận tâm với công việc. Nhưng càng chú tâm, cô càng cảm thấy có vấn đề. Anny rất gợi cảm nên mỗi hành động, cử chỉ của cô ta đều không hợp với thể loại game Online ma thuật huyền ảo như Chân Linh Thần Giới, không phải Anny không đẹp, mà là không thích hợp!
Kỷ Hiểu Nguyệt biết, những lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra, nếu không cô sẽ bị fan của Anny giết chết mất. Nhưng nếu cứ miễn cưỡng thế này, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ mình sẽ bị những người mê game Chân Linh Thần Giới giết chết.
Không biết Đại Thần có đồng ý với cách nhìn nhận của cô không?
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự không biết có nên quấy rầy Tề Hạo lúc này không. Nghe nói Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đang tham gia hội nghị truyền hình quốc tế, không biết có thể đề cập đến vấn đề quảng cáo lần này không?
Gọi điện trực tiếp chắc chắn không ăn, gửi tin nhắn cũng không tiện. Hơn nữa nếu giờ cô chủ động liên lạc, liệu có bị người ta hiểu là cô... đang ghen không?
Bởi vậy Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định để lại tin nhắn trên trò chơi. Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ xem nên nhắn lại thế nào, không ngờ Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, tay run run, vội vàng xóa mấy chữ vừa viết.
Tên biến thái sao lại lên mạng vào lúc này chứ? Hay là... anh ta nhận được thông báo Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập nên “theo đuôi”?
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, anh đến rồi đây!”
Sự ăn ý hình thành trong thời gian kề vai chiến đấu trong trò chơi dường như đã lan đến cuộc sống, nhận ra điều đó, Hiểu Nguyệt đỏ mặt. Nhưng vì mức độ quan trọng của công việc, cô cố gắng bình tĩnh lại, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói:
“Có một việc”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Sao vậy?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy Anny không thích hợp với đợt quảng cáo lần này”.
Phía bên kia Phong Diệp Vô Nhai im lặng một lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy hơi lo lắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang bối rối thì bên kia có tin nhắn:
Phong Diệp Vô Nhai: “Em thấy thế nào?”
Thấy thế nào?
Kỷ Hiểu Nguyệt nhất thời không nghĩ ra tìm ai thích hợp hơn Anny, cô cân nhắc một chút rồi nói:
“Tổ chức tuyển chọn công khai đi. Tuyển chọn theo nhân vật trong trò chơi”.
Phong Diệp Vô Nhai phía bên kia lại tiếp tục im lặng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói ra ý kiến của mình:
“Thứ nhất: Tổ chức tuyển chọn công khai cũng là một hình thức quảng bá, lại có hai tập đoàn lớn là Tề Thị và Bạch Thị hậu thuẫn nên tính khả thi rất cao. Thứ hai: Những người tham gia tuyển chọn có thể đáp ứng tối đa yêu cầu của chúng ta. Thứ ba: Việc này có lợi cho những đợt quảng bá sau này, vì vậy nó có tính lâu dài”.
Sau khi ấn phím gửi đi, Tế Nguyệt Thanh Thanh còn bổ sung thêm một câu: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân, Tổng giám đốc quyết định đi”.
Lần này, phía Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng có câu trả lời:“Anh biết rồi, để anh đến xử lý”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đợi một lát không thấy Phong Diệp Vô Nhai nói gì nữa nên cô rời khỏi trò chơi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ, không biết Đại Thần nghĩ thế nào?
Đợi anh đến xử lý.
Ý của Đại Thần là anh đồng ý với cách nhìn nhận của cô? Hay là... bảo cô yên tâm, đừng quá vội vàng, để anh suy nghĩ tiếp rồi nói sau?
Phía bên kia, lúc đặt di động xuống, trên gương mặt Tề Hạo hiện lên niềm vui không sao che giấu được. Nụ cười của anh trước giờ chưa từng có như ánh bình minh mới hé lộ, tươi sáng rạng rỡ, khiến ngay cả Arthur ở đầu cầu truyền hình bên kia cũng hoa mắt.
“Việc này cứ quyết định vậy đi”. Giọng Tề Hạo vang lên quyết đoán.
Bạch Y Ngưng không khỏi nhíu mày, cô có nhìn nhầm không, vừa rồi trong ánh mắt Tề Hạo có một cảm xúc giống như gặp được tri kỷ, rốt cuộc anh đã thấy gì trong điện thoại vậy?
***
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ lần chờ đợi này là bốn tiếng mười phút. Sau bốn tiếng mười phút, cô đến phòng họp, nào ngờ lại nghe mọi người nói, ba tiếng trước Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đã rời khỏi đó rồi một lát sau Nhiếp Phong cũng về công ty.
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cô đơn. Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đi cùng nhau?
Cảm giác “chướng tai gai mắt” lại quay về.
Vừa họp xong đã hẹn hò với người đẹp, tên quái gở đáng ghét đó đúng là biết cách kết hợp công việc và nghỉ ngơi!
Nghĩ vậy Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ tắt máy.
Không ngờ cô lại được gặp An Húc Dương ở studio, nhìn anh lúc này tiều tụy hơn trước rất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, hai gò má hóp lại, nụ cười như ánh mặt trời lúc trước giờ u ám xám xịt. Mái tóc dài không còn thoải mái tự do bay trong gió mà ủ rũ buồn thảm.
“Vạn người mê” biến thành “Hoàng tử u buồn” khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút “không tiêu hóa” được. Hiểu Nguyệt bất giác nhớ đến lời Bạch Y Ngưng, cô cảm thấy mình nên nói với An Húc Dương một lời giải thích rõ ràng.
“A Tước, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Có phải Bạch Y Ngưng nói gì với em không? Đừng tin chị ta”.
“Không liên quan đến chị ấy, thật ra… em thật sự có chuyện muốn nói với anh”.
An Húc Dương nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt phức tạp: “Đợi đã! Lần này hãy để anh nói trước”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Để anh nói trước?
An Húc Dương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong trẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh nên mở lời thế nào đây, anh rất nhớ cô.
Biết rõ trái tim cô đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế bản thân, anh nhớ cô, muốn gặp cô.
Biết rõ không nên tiếp tục dây dưa, anh nên mỉm cười chúc phúc cho cô, nhưng... anh không từ bỏ được.
Anh không muốn chúc phúc, anh muốn có được cô.
Người đang đứng trước mặt mà sao lại xa cách đến thế, đến mức dù anh có dùng hết sức lực cũng không đuổi kịp bước chân cô.
Hiểu Nguyệt, nếu chỉ có thể nói với em một câu, anh muốn nói, anh yêu em. Nhưng anh có thể nói vậy không? Không, vì một khi anh nói ra, em chắc chắn sẽ càng rời xa anh!
An Húc Dương mỉm cười chua xót: “Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “@#%&(&*@.....”
***
An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt chụp ảnh chung tất nhiên nổi bật hơn hẳn Anny. Anny đứng cách đó không xa oán giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Dựa vào cái gì mà con bé đó có được sự ưu ái của An Húc Dương và sự chú ý của Tổng giám đốc Tề?
Nghe nói chính vì cô ta mà An Húc Dương rời khỏi làng nhạc, nghe nói Phong Tín Nhi cũng vì cô ta nên mới bị Tổng giám đốc Tề nhốt vào “lãnh cung”, từ đó về sau mai danh ẩn tích.
Những chuyện liên quan đến cô gái này, Anny đã nghe rất rất nhiều. Càng nghe nhiều trong lòng càng thêm ghen ghét, nhưng cô ta biết mình chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn từ xa!
Kỷ Hiểu Nguyệt bị hình tượng “Hoàng tử u buồn” của An Húc Dương làm giật mình, cô không để ý cách đó không xa, một ánh mắt oán hận đang nhìn mình.
Lúc chụp ảnh chung, người An Húc Dương cứ run lên.
Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
An Húc Dương cười cười: “Không sao”.
Không sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy mà còn nói là không sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay sờ trán An Húc Dương: “Anh sốt rồi!”
An Húc Dương chỉ cười: “Anh không sao thật mà”.
“Gió biển lớn lắm, anh không thể ở đây được, mau về thôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết kéo An Húc Dương rời khỏi studio.
Anny nhìn theo bóng dáng hai người, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, khóe môi cong lên cười gian xảo.
***
Tề Hạo vừa về đến studio thì Kỷ Hiểu Nguyệt đã rời khỏi đó. Mọi người tận mắt thấy “gian tình” giữa Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương, còn có ảnh làm chứng nữa. Tề Hạo vò nát bức ảnh trong tay, vẻ mặt u ám rồi lạnh lùng bỏ đi.
Anny cười tươi rói, cô không mong có thể “tiêu diệt” được Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng cũng nên để cô ta nhận một bài học, để Tổng giám đốc Tề thấy được cô ta là loại con gái lẳng lơ như thế nào! Arthur gọi điện thoại từ Pháp sang mời Tề Hạo và Bạch Y Ngưng tham gia Hội nghị truyền hình, chuyện ở studio đành giao lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Lần đầu tiên được toàn quyền phụ trách, tinh thần trách nhiệm của Kỷ Hiểu Nguyệt lên cao, bản thân cô cũng rất yêu thích trò chơi này nên càng tận tâm với công việc. Nhưng càng chú tâm, cô càng cảm thấy có vấn đề. Anny rất gợi cảm nên mỗi hành động, cử chỉ của cô ta đều không hợp với thể loại game Online ma thuật huyền ảo như Chân Linh Thần Giới, không phải Anny không đẹp, mà là không thích hợp!
Kỷ Hiểu Nguyệt biết, những lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không thể nói ra, nếu không cô sẽ bị fan của Anny giết chết mất. Nhưng nếu cứ miễn cưỡng thế này, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ mình sẽ bị những người mê game Chân Linh Thần Giới giết chết.
Không biết Đại Thần có đồng ý với cách nhìn nhận của cô không?
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự không biết có nên quấy rầy Tề Hạo lúc này không. Nghe nói Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đang tham gia hội nghị truyền hình quốc tế, không biết có thể đề cập đến vấn đề quảng cáo lần này không?
Gọi điện trực tiếp chắc chắn không ăn, gửi tin nhắn cũng không tiện. Hơn nữa nếu giờ cô chủ động liên lạc, liệu có bị người ta hiểu là cô... đang ghen không?
Bởi vậy Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định để lại tin nhắn trên trò chơi. Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ xem nên nhắn lại thế nào, không ngờ Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, tay run run, vội vàng xóa mấy chữ vừa viết.
Tên biến thái sao lại lên mạng vào lúc này chứ? Hay là... anh ta nhận được thông báo Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập nên “theo đuôi”?
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, anh đến rồi đây!”
Sự ăn ý hình thành trong thời gian kề vai chiến đấu trong trò chơi dường như đã lan đến cuộc sống, nhận ra điều đó, Hiểu Nguyệt đỏ mặt. Nhưng vì mức độ quan trọng của công việc, cô cố gắng bình tĩnh lại, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói:
“Có một việc”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Sao vậy?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Tôi cảm thấy Anny không thích hợp với đợt quảng cáo lần này”.
Phía bên kia Phong Diệp Vô Nhai im lặng một lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy hơi lo lắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang bối rối thì bên kia có tin nhắn:
Phong Diệp Vô Nhai: “Em thấy thế nào?”
Thấy thế nào?
Kỷ Hiểu Nguyệt nhất thời không nghĩ ra tìm ai thích hợp hơn Anny, cô cân nhắc một chút rồi nói:
“Tổ chức tuyển chọn công khai đi. Tuyển chọn theo nhân vật trong trò chơi”.
Phong Diệp Vô Nhai phía bên kia lại tiếp tục im lặng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói ra ý kiến của mình:
“Thứ nhất: Tổ chức tuyển chọn công khai cũng là một hình thức quảng bá, lại có hai tập đoàn lớn là Tề Thị và Bạch Thị hậu thuẫn nên tính khả thi rất cao. Thứ hai: Những người tham gia tuyển chọn có thể đáp ứng tối đa yêu cầu của chúng ta. Thứ ba: Việc này có lợi cho những đợt quảng bá sau này, vì vậy nó có tính lâu dài”.
Sau khi ấn phím gửi đi, Tế Nguyệt Thanh Thanh còn bổ sung thêm một câu: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân, Tổng giám đốc quyết định đi”.
Lần này, phía Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng có câu trả lời:“Anh biết rồi, để anh đến xử lý”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đợi một lát không thấy Phong Diệp Vô Nhai nói gì nữa nên cô rời khỏi trò chơi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ, không biết Đại Thần nghĩ thế nào?
Đợi anh đến xử lý.
Ý của Đại Thần là anh đồng ý với cách nhìn nhận của cô? Hay là... bảo cô yên tâm, đừng quá vội vàng, để anh suy nghĩ tiếp rồi nói sau?
Phía bên kia, lúc đặt di động xuống, trên gương mặt Tề Hạo hiện lên niềm vui không sao che giấu được. Nụ cười của anh trước giờ chưa từng có như ánh bình minh mới hé lộ, tươi sáng rạng rỡ, khiến ngay cả Arthur ở đầu cầu truyền hình bên kia cũng hoa mắt.
“Việc này cứ quyết định vậy đi”. Giọng Tề Hạo vang lên quyết đoán.
Bạch Y Ngưng không khỏi nhíu mày, cô có nhìn nhầm không, vừa rồi trong ánh mắt Tề Hạo có một cảm xúc giống như gặp được tri kỷ, rốt cuộc anh đã thấy gì trong điện thoại vậy?
***
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ lần chờ đợi này là bốn tiếng mười phút. Sau bốn tiếng mười phút, cô đến phòng họp, nào ngờ lại nghe mọi người nói, ba tiếng trước Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đã rời khỏi đó rồi một lát sau Nhiếp Phong cũng về công ty.
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy cô đơn. Tề Hạo và Bạch Y Ngưng đi cùng nhau?
Cảm giác “chướng tai gai mắt” lại quay về.
Vừa họp xong đã hẹn hò với người đẹp, tên quái gở đáng ghét đó đúng là biết cách kết hợp công việc và nghỉ ngơi!
Nghĩ vậy Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ tắt máy.
Không ngờ cô lại được gặp An Húc Dương ở studio, nhìn anh lúc này tiều tụy hơn trước rất nhiều. Đôi mắt thâm quầng, hai gò má hóp lại, nụ cười như ánh mặt trời lúc trước giờ u ám xám xịt. Mái tóc dài không còn thoải mái tự do bay trong gió mà ủ rũ buồn thảm.
“Vạn người mê” biến thành “Hoàng tử u buồn” khiến Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút “không tiêu hóa” được. Hiểu Nguyệt bất giác nhớ đến lời Bạch Y Ngưng, cô cảm thấy mình nên nói với An Húc Dương một lời giải thích rõ ràng.
“A Tước, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Có phải Bạch Y Ngưng nói gì với em không? Đừng tin chị ta”.
“Không liên quan đến chị ấy, thật ra… em thật sự có chuyện muốn nói với anh”.
An Húc Dương nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt phức tạp: “Đợi đã! Lần này hãy để anh nói trước”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Để anh nói trước?
An Húc Dương nhìn thật sâu vào đôi mắt trong trẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt, anh nên mở lời thế nào đây, anh rất nhớ cô.
Biết rõ trái tim cô đã thuộc về người khác, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế bản thân, anh nhớ cô, muốn gặp cô.
Biết rõ không nên tiếp tục dây dưa, anh nên mỉm cười chúc phúc cho cô, nhưng... anh không từ bỏ được.
Anh không muốn chúc phúc, anh muốn có được cô.
Người đang đứng trước mặt mà sao lại xa cách đến thế, đến mức dù anh có dùng hết sức lực cũng không đuổi kịp bước chân cô.
Hiểu Nguyệt, nếu chỉ có thể nói với em một câu, anh muốn nói, anh yêu em. Nhưng anh có thể nói vậy không? Không, vì một khi anh nói ra, em chắc chắn sẽ càng rời xa anh!
An Húc Dương mỉm cười chua xót: “Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “@#%&(&*@.....”
***
An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt chụp ảnh chung tất nhiên nổi bật hơn hẳn Anny. Anny đứng cách đó không xa oán giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Dựa vào cái gì mà con bé đó có được sự ưu ái của An Húc Dương và sự chú ý của Tổng giám đốc Tề?
Nghe nói chính vì cô ta mà An Húc Dương rời khỏi làng nhạc, nghe nói Phong Tín Nhi cũng vì cô ta nên mới bị Tổng giám đốc Tề nhốt vào “lãnh cung”, từ đó về sau mai danh ẩn tích.
Những chuyện liên quan đến cô gái này, Anny đã nghe rất rất nhiều. Càng nghe nhiều trong lòng càng thêm ghen ghét, nhưng cô ta biết mình chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn từ xa!
Kỷ Hiểu Nguyệt bị hình tượng “Hoàng tử u buồn” của An Húc Dương làm giật mình, cô không để ý cách đó không xa, một ánh mắt oán hận đang nhìn mình.
Lúc chụp ảnh chung, người An Húc Dương cứ run lên.
Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi: “Anh bị sao vậy?”
An Húc Dương cười cười: “Không sao”.
Không sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy mà còn nói là không sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay sờ trán An Húc Dương: “Anh sốt rồi!”
An Húc Dương chỉ cười: “Anh không sao thật mà”.
“Gió biển lớn lắm, anh không thể ở đây được, mau về thôi!” Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết kéo An Húc Dương rời khỏi studio.
Anny nhìn theo bóng dáng hai người, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, khóe môi cong lên cười gian xảo.
***
Tề Hạo vừa về đến studio thì Kỷ Hiểu Nguyệt đã rời khỏi đó. Mọi người tận mắt thấy “gian tình” giữa Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương, còn có ảnh làm chứng nữa. Tề Hạo vò nát bức ảnh trong tay, vẻ mặt u ám rồi lạnh lùng bỏ đi.
Anny cười tươi rói, cô không mong có thể “tiêu diệt” được Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng cũng nên để cô ta nhận một bài học, để Tổng giám đốc Tề thấy được cô ta là loại con gái lẳng lơ như thế nào!
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mọi người đều nơm nớp lo sợ. Ngay cả cô nàng Đào Song Song luôn thích tám chuyện cũng không dám lên tiếng, vì bắt đầu từ lúc bước vào văn phòng, cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, Tề Hạo đã ba lần mở cửa ra để nhìn về phía vị trí Kỷ Hiểu Nguyệt, khuôn mặt nặng như bia đá càng lúc càng u ám.Cô nàng đáng giận này lại chạy đâu rồi? Từ hôm qua đến hôm nay anh không tìm thấy cô, di động cũng tắt máy! Đáng giận hơn, anh đứng đợi dưới nhà cô cả đêm cũng không thấy cô về, bây giờ lại còn đi làm muộn!
“Rầm”, cửa phòng lại đóng lại.
Mọi người yên lặng nhìn nhau rồi cúi đầu, sự tức giận của Tổng giám đốc Tề hình như cứ tăng dần theo thời gian rồi, Hiểu Nguyệt cô nương sắp gặp xui xẻo rồi!
Nhiếp Phong lắc đầu thở dài, đây có còn là Tổng giám đốc Tề mà Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không biến sắc không? Tình yêu đây mà! Sau này muốn Tề Hạo nổi điên, cách tốt nhất là vào trò chơi đùa giỡn Tế Nguyệt Thanh Thanh hoặc bắt cóc Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nhưng sao hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt lại đến muộn vậy? Anh cũng ngạc nhiên đấy!
Tiếng chuông điện thoại trong phòng Tổng giám đốc vang lên.
“Tổng giám đốc Tề. Buổi sáng tốt lành”. Tiếng Bạch Y Ngưng vọng qua điện thoại.
“Có việc gì không?” Giọng Tề Hạo vẫn rất khó chịu.
“Em đang nghĩ, liệu anh có đồng ý lấy em không”.
“Bạch Y Ngưng!”
“Sao lại mất kiên nhẫn vậy chứ! Em mất không ít công sức mới có thể ngăn được tin tức khủng khiếp nhất tuần này đấy. Anh nên cám ơn em mới đúng”.
“Tin gì?” Đôi mắt u ám của Tề Hạo khẽ nheo lại, ánh lên sự lạnh lùng.
“Chậc chậc, Tổng giám đốc Tề đáng thương, anh cứ từ từ xem đi, em đã gửi vào hòm thư của anh rồi đấy. Nếu muốn lấy em thì nhớ đến tìm em nhé!”
Sau đó, đối phương gác máy.
Trong hòm thư là một vài bức ảnh.
Bức thứ nhất, Kỷ Hiểu Nguyệt đang sờ trán An Húc Dương, rất thân mật.
Bức thứ hai, hai người cùng bước lên xe, Kỷ Hiểu nguyệt đỡ An Húc Dương, nhìn rất thân thiết.
Bức thứ ba, hai người cùng vào biệt thự của An Húc Dương, thời gian là năm giờ chiều ngày hôm qua.
Bức thứ tư, hai người cùng ra khỏi biệt thự, thái độ rất vui vẻ, thời gian là bảy giờ sáng nay.
Hai người bọn họ ở trong nhà An Húc Dương suốt mười bốn tiếng đồng hồ!
Mười bốn tiếng đồng hồ!
Tề Hạo tay nắm chặt, hung hăng đấm lên mặt bàn, vẻ mặt xám xịt.
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa bước vào công ty đã cảm thấy rùng mình, cô ngẩng đầu lên nhìn trời, hình như hôm nay có mây đen thì phải.
Hoa Hồ Điệp giận dữ đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt lên tầng , lúc ra khỏi thang máy anh chàng luôn mồm nói với theo Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Mình mặc kệ, cậu phải chịu trách nhiệm, chỉ vì ở cùng hai người các cậu mà bà xã mình lại tắt điện thoại rồi! Cậu nhất định phải tìm cách hẹn bà xã mình ra ngoài!”
Kỷ Hiểu Nguyệt quay đầu lại lườm Hoa Hồ Điệp: “Hoa Hồ Điệp! Bà xã cậu bỏ đi thì tự cậu phải đuổi theo chứ, cậu chạy theo mình có ích gì? Mà tự cậu quên mình có hẹn với bà xã đấy chứ, vừa nghe thấy có trai đẹp là nhắm mắt làm liều rồi!”
Không nói thì thôi, nói ra đâm trúng chỗ đau của Hoa Hồ Điệp. Nhớ lại hôm quam đáng lẽ là một ngày tươi đẹp, Hoa Hồ Điệp hẹn bà xã cùng làm chung nhiệm vụ, nào ngờ một cuộc điện thoại của Kỷ Hiểu Nguyệt đã phá vỡ hết mọi sự tốt đẹp đó.
“Hoa Hồ Điệp, ở nhà An Húc Dương có rất nhiều anh chàng đẹp trai, cậu không đến sẽ hối hận đấy!” Biết quá rõ tính lười nhác của Hoa Hồ Điệp, Hiểu Nguyệt nhắm thẳng hồng tâm.
Hoa Hồ Điệp bị lừa đẹp. Hoa Hồ Điệp hay đến nhà An Húc Dương với tốc độ tên lửa, lúc này anh chàng mới phát hiện ra, trai đẹp theo lời Kỷ Hiểu Nguyệt là một anh chồng phim hoạt hình! T_T
Thực tế, cô nàng dụ anh chàng đến để giúp mình chăm sóc An Húc Dương bị ốm. Sớm biết bị gọi đến làm cu li, có đánh chết anh chàng cũng không đi! Hoa Hồ Điệp uất ức ngẩng mặt lên trời than vãn.
Bệnh tình An Húc Dương khá hơn đôi chút, Hoa Hồ Điệp mới nhớ ra mình có hẹn với bà xã. Ta Là Một Con Rồng vội vàng đăng nhập, nhưng Măng Mọc Sau Mưa đã để thư lại rồi bỏ đi.
Hoa Hồ Điệp đau khổ khóc suốt một đêm.
Giờ Hiểu Nguyệt nhắc lại chuyện đó khiến Hoa Hồ Điệp lại sướt mướt:
“Kỷ Hiểu Nguyệt, đồ con gái không có lương tâm! Tất cả đều tại đôi gian phu dâm phụ hai người mà mình mới thê thảm như vậy, hai người các cậu chỉ lo sung sướng vui vẻ một mình, mặc kệ người khác chết sống thế nào, các cậu...”
Nửa câu nói sau của Hoa Hồ Điệp bị một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện làm cho nghẹn lại trong cổ họng.
Tề... Tổng giám đốc Tề!
Sao Tổng giám đốc Tề lại ở đây? Hình như anh ấy đang rất tức giận. Ai đã chọc Tổng giám đốc Tề tức giận vậy? Không phải là... anh chàng đấy chứ?
Hoa Hồ điệp sợ hãi nuốt câu nói sau cùng xuống, hoảng sợ nhìn gương mặt xám xịt của Tề Hạo.
Phong ba bão táp ở đâu đang tụ lại về đây thế này...
Kỷ Hiểu Nguyệt định “dạy dỗ” lại Hoa Hồ Điệp, cái tên đầu óc tối tăm này, “sung sướng vui vẻ” cái gì? “Gian phu dâm phụ” bao giờ? Nói vậy sẽ làm người khác hiểu nhầm đấy!
Nào ngờ đã có người hiểu lầm rồi. Kỷ Hiểu Nguyệt thấy được sự khác thường trong mắt Hoa Hồ Điệp, cô vừa quay đầu lại thì... ôi trời ơi, ánh mắt thật là khủng khiếp!
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Có mặt! . Xin chào Tổng Giám đốc! Bây giờ... tôi xin phép... vào nhà vệ sinh một chút!” Tình hình bất lợi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Kỷ Hiểu Nguyệt xoay người định bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước, cô đã bị Tề Hạo kéo tay lại, cả người lảo đảo lùi về phía sau. Khí lạnh toát ra từ gương mặt Tề Hạo toả ra xung quanh khiến Hoa Hồ Điệp đứng bên cạnh cũng phải rùng mình, lui lại phía sau.
Tổng giám đốc thật là khủng khiếp... Hiểu Nguyệt thật đáng thương... Bà xã vẫn là tốt nhất, lúc tức giận bà xã chỉ không để ý thôi chứ không hung dữ với anh chàng, nhớ bà xã quá...
Mọi người đổ xô ra xem trò vui. Hiểu Nguyệt cô nương ơi, cuối cùng cô cũng đã quay về rồi!
Tề Hạo nắm chặt cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt, lạnh lùng nhìn cô:
“Đêm qua em đã đi đâu?”
Mọi người cùng quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Đêm qua? Thật đáng ngờ, chẳng lẽ là... đi ngoại tình?
“Hả?” Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, sao anh ta biết đêm qua cô không về nhà.
“Đêm qua em đã ở cùng với ai?” Tề Hạo kiên nhẫn hỏi tiếp.
Mọi người cùng nhìn về phía Tề Hạo, việc này thì liên quan gì đến anh!
Kỷ Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, anh ta thế này... có phải đang chất vấn cô không? Tên biến thái này biến mất với cô gái khác rồi giờ lại chạy đến chất vấn cô sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên cười rất tươi, cô chỉ tay về phía Hoa Hồ Điệp: “Với cậu ta!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Hạo liếc sang, Hoa Hồ Điệp vô tội lắc đầu kinh hãi... đừng mà, đừng kéo mình vào! Mình sợ lắm!
“Anh hỏi em đêm qua em đã ở cùng ai?” Tề Hạo gằn giọng, vẫn nắm chặt cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Đau quá!” Tên đáng ghét này làm đau cô.
Đồ biến thái, anh muốn làm gì?
Đau!
Nhưng Tề Hạo không hề có ý định buông cô ra ngược lại còn kéo cô đến gần trước mặt mình, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy rõ ánh mắt anh đang bừng lên lửa giận, gân xanh hằn rõ trên trán.
Chỉ cho phép quan lớn phóng hoả không cho phép dân chúng đốt đèn, vậy đạo lý ở đâu?
Lúc anh ta biến mất sao hợp tình hợp lý thế, còn cô lại trở thành “gian phu dâm phụ”? Huống chi tối qua cô và An Húc Dương đã nói rõ ràng, còn anh ta thì sao? Anh ta và Bạch Y Ngưng mập mập mờ mờ, lời đồn đại về hai người đó truyền đi khắp nơi.
Nghĩ vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Liên quan gì đến anh chứ! Buông tay ra!”
Mọi người lại cùng quay sang nhìn Tề Hạo. Liên quan gì đến anh?
Đôi mắt anh loé lên những tia sắc lạnh, nét mặt hơi run rẩy, sự tức giận dồn lên trong lồng ngực.
Không liên quan đến anh? Không liên quan đến anh??
Tề Hạo rõ ràng đã bị chọc giận, ánh mắt anh tối sầm lại, anh kéo Kỷ Hiểu Nguyệt, cánh tay ôm chặt Kỷ Hiểu Nguyệt khiêng luôn người lên.
“Á...” Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên bị nhấc bổng lên, cô sợ hãi kêu lên.
Trời ơi, đây là chốn công sở, ban ngày ban mặt, lại trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người!
“Anh muốn làm gì? Tên biến thái chết tiệt này, mau thả tôi xuống!!”
Những tiếng thở dồn dập vang lên, mọi người chuyền ánh mắt sang Kỷ Hiểu Nguyệt như muốn nói: “Hiểu Nguyệt ơi, chúng tôi rất hâm mộ cô, cô là người đầu tiên trong lịch sử dám mắng thẳng vào mặt Tổng giám đốc Tề đấy! Không, không, không, phải là trước chưa từng có, sau chẳng còn ai mới đúng!
Kỷ Hiểu Nguyệt vung chân vung tay tìm cách thoát ra, đáng tiếc sức cô so với Tề Hạo chỉ “nhẹ tựa lông hồng”. Thấy Tề Hạo xoay người đi về phía văn phòng, Kỷ Hiểu Nguyệt với tay túm lấy Hoa Hồ Điệp:
“Hoa Hồ Điệp, cứu mình...”
Hoa Hồ Điệp đã sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, trước khi cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt với tới, anh chàng đã nép chặt vào góc tường.
Mình không tồn tại, mình không tồn tại, mình không tồn tại...
Tổng giám đốc Tề đáng sợ lắm...
“Cứu tôi với... đồ biến thái... tên xấu xa... thả tôi xuống...” Tay chân Kỷ Hiểu Nguyệt đều không sử dụng được, cô đành dùng đến miệng.
Tề Hạo vác Kỷ Hiểu Nguyệt, sắc mặt tối sầm bước nhanh về phía trước, anh hoàn toàn không nhận ra mình đang bắt cóc “con gái nhà lành”! Lúc đi qua cửa lớn của văn phòng, Kỷ Hiểu Nguyệt liều mình giữ chặt lấy cánh cửa kính hét lớn:
“Cứu mạng với! Có cướp...”
Tề Hạo mặt nghiêm lại, quay người tung một cước, tấm kính đáng thương vỡ vụn rơi khắp sàn.
(Cửa kính: “Tôi vô tội mà...”)
Lần này, không chỉ Hiểu Nguyệt giật mình mà tất cả mọi người đều kinh hãi, văn phòng đột nhiên lặng như tờ... Thì ra Tổng giám đốc Tề cũng biết giận! Tổng giám đốc Tề nổi giận thật đáng sợ!
Lúc đi ngang qua Nhiếp Phong, Kỷ Hiểu Nguyệt nắm lấy cổ áo anh, Nhiếp Phong mặt biến sắc, rất nhanh chóng và kịp thời cởi áo ra, anh không muốn làm tấm kính thứ hai.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn tiếp tục liều chết vùng vẫy kéo lấy khung cửa:
“Tề Hạo, anh là đồ khốn kiếp, mau thả tôi xuống! Đồ biến thái, anh muốn làm gì!”
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy! A... a... a...!
Lần này không cần Tề Hạo quay đầu, Nhiếp Phong rất biết cách lấy lòng, anh tiện tay cầm con dao nhỏ trên bàn gõ lên mu bàn tay Kỷ Hiểu nguyệt. Bỏ ra mau!
Nhiếp Phong, anh nhớ đấy! Bản cô nương thề không đội trời chung với anh!
“Rầm”, cửa phòng khép lại, bỏ toàn bộ đám người không liên quan bên ngoài.
“Thả tôi ra...” Kỷ Hiểu Nguyệt đạp chân kêu to.
Mây đen kéo đến giăng đầy trời!
“Bịch”, Kỷ Hiểu Nguyệt bị ném xuống sô pha. Sô pha mềm mại nhất thời lõm xuống, Tề Hạo lập tức đè xuống không còn một khe hở, anh hung hăng nâng cằm Kỷ Hiểu Nguyệt lên, bắt cô nhìn mình.
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy được sự tức giận trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Anh... anh... anh ta muốn làm gì... Hức...
Kỷ Hiểu Nguyệt chưa kịp hỏi gì, đôi môi Tề Hạo đã mạnh mẽ áp xuống, phủ lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô, giày vò trừng phạt.
Nghĩ đến việc có người đã được “thưởng thức” đôi môi này, nghĩ đến việc có người thấy được vẻ đẹp của cô, nghĩ đến những việc tối qua cô và An Húc Dương có thể đã làm, Tề Hạo hoàn toàn bị lửa giận khống chế, đôi môi anh như cơn lốc muốn quét đi tất cả, trút hết lửa giận lên môi cô. Kỷ Hiểu Nguyệt bị nụ hôn tấn công bất ngờ, sau một thoáng kinh sợ, theo bản năng cô giơ tay lên vùng vẫy.
Đáng tiếc lần này cô không thực hiện được, ngược lại còn bị cái người đã có kinh nghiệm bị đánh giữ chặt cổ tay, đè chặt đỉnh đầu.
Kỷ Hiểu Nguyệt sợ hãi nhận ra, mình như chú cừu non đang chờ bị làm thịt, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nụ hôn mãnh liệt của Tề Hạo như một đợt sóng nóng bỏng, cảm giác quen thuộc lại bao phủ khắp toàn thân Kỷ Hiểu Nguyệt, cô không còn sức phản kháng, chỉ run rẩy thừa nhận sự nóng bỏng xa lạ mà quen thuộc này.
Cơn giận của Tề Hạo rõ ràng vẫn chưa được dập tắt, một tay anh giữ chặt tay cô, tay kia mạnh mẽ vén áo cô lên, tiến vào dò xét.
Lần đầu tiên chạm vào cơ thể cô, cảm giác mềm mại dưới tay khiến dòng khí nóng trong cơ thể Tề Hạo trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn, từ bụng truyền đến mọi nơi trên cơ thể, anh cảm nhận được mạch máu của mình đang căng lên, sắp bùng nổ.
Đúng như những gì anh nghĩ, cô có thể cho anh sự thoả mãn chưa từng có trước đây. Tề Hạo mong đợi lúc có thể đường hoàng có được cô, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.
Lửa giận đang dần bị ngọn lửa tình dục thay thế.
Cô là của anh, bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào cô, anh cũng không cho phép bất cứ kẻ nào chạm vào cô!
Động tác của Tề Hạo càng lúc càng táo bạo, nụ hôn của anh càng ngày càng mạnh mẽ. Cuối cùng, khi anh rời khỏi đôi môi cô, xâm chiếm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vị mặn trên đầu lưỡi làm trái tim anh bỗng co rút lại mạnh mẽ.
Cô khóc.
Kỷ Hiểu Nguyệt không biết phải làm gì để ngăn cản hành động điên cuồng của Tề Hạo, cô sợ hãi, lo lắng, nhưng trong cơ thể lại bất giác dâng lên từng đợt sóng mãnh liệt tê dại. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến cả người cô không còn chút sức lực, cô thở dồn dập, không thể tự kiềm chế.
Điều làm cô sợ hãi nhất là, dường như cô không hề ghét cái cảm xúc ấy, thậm chí bất giác còn mê đắm, nhất là khi anh dịu dàng, cô cũng thấy dịu theo.
Cô sao vậy?
Rõ ràng cô nên kháng cự, nên ghét bỏ, nên bài xích...
Cô bị sao vậy?
Cô biết có thể anh đang ghen, đang lo lắng.
Nhưng cô không biết vì sao những thứ mình rất ghét bỗng từ khi nào cô không còn ghét nữa. Những việc cô nên kháng cự từ khi nào lại bắt đầu khát vọng.
Cô bị sao vậy? Sao cô lại... không khống chế được trái tim mình, chỉ là một nụ hôn thôi mà, chưa gì đã bị đánh tơi bời thế này.
Cảm giác này như thuỷ triều đánh sâu vào trái tim cô, khiến cô không biết nên làm gì, vì thế, nước mắt cứ trào ra.
Nước mắt của cô đã làm Tề Hạo chấn động, anh ngừng lại, ánh mắt nóng bỏng lặng lẽ dán chặt lên gương mặt ửng hồng vì những nụ hôn, đôi môi sưng đỏ... cũng vì những nụ hôn.
Cô khóc.
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt thấm vào lòng anh đau đớn, nó xé rách trái tim anh.
Cô khóc, vì nụ hôn của anh.
Anh vẫn cho rằng sau mấy ngày sống chung cô đã không còn chỉ trích, chán ghét anh nữa.
Anh vẫn cho rằng dưới sự sắp xếp cẩn thận của anh, trong lòng cô đã có chỗ cho anh.
Không ngờ, An Húc Dương vừa xuất hiện đã làm cho mọi sự sắp xếp của anh thất bại... Cô có thể nói cười vui vẻ với An Húc Dương nhưng lại khóc vì nụ hôn của anh.
Tất cả lại quay về điểm khởi đầu sao?
Bàn tay kia cuối cùng cũng ngừng lại, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô, nhưng anh không thể thừa nhận việc cô sẽ rời xa mình.
“Nói đi, nói em sẽ không rời xa anh!” Giọng Tề Hạo khàn khàn.
Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc mãnh liệt, nhất thời không nghe thấy Tề Hạo nói gì, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần. Gương mặt quen thuộc trước mặt khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đau xót, nước mắt lại trào ra.
Tại sao tên đáng ghét này đi đâu cũng khiến người ta hét lên? Sao xung quanh anh ta nhiều phụ nữ đến vậy? Tại sao tên đáng ghét ấy lại... cướp đi trái tim cô?
Nước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt như gáo nước lạnh dập tắt mọi ngọn lửa đang bùng cháy, cơ thể Tề Hạo chìm vào biển băng, đôi mắt nóng bỏng trong nháy mắt tràn đầy đau thương.
Anh đấm thật mạnh lên vách tường. Ngay lúc anh nhấc tay lên, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn thấy “con đường hy vọng”. Cô đẩy Tề Hạo ra, không kịp sửa sang lại quần áo, chạy như bay ra khỏi văn phòng.
“Rầm”, cánh cửa đóng lại sau lưng, Tề Hạo im lặng ngồi bất động rất lâu.
Bao nhiêu năm tháng sống phóng túng, anh chưa từng dừng lại vì bất kỳ cô gái nào. Đến khi thật sự động lòng, anh mới phát hiện ra, để có được một cô gái sao lại khó khăn đến vậy. Chưa bao giờ anh nghĩ có một ngày thứ đáng sợ nhất hoá ra lại chính là một ánh mắt mang đầy oán hận.
Ngoài văn phòng là một sự im lặng bất thường. Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt khó khăn chạy ra khỏi phòng, văn phòng càng thêm tĩnh lặng.
Kỷ Hiểu Nguyệt có thể thoát khỏi hang hổ thật quá thần kỳ! Nhưng không biết Tổng giám đốc có giận cá chém thớt, trút giận lên đầu các cô không?
Tôi đang làm việc, tôi đang làm việc, làm việc, rất chăm chỉ. Chúng tôi đều là những nhân viên chăm chỉ!
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy như điên vào thang máy, không gian chật hẹp trong thang máy khiến Kỷ Hiểu Nguyệt thấy yên tâm. Cảm giác ấm ức, sợ hãi trong khoảnh khắc lại ập đến, đột nhiên cô cảm thấy mình bất lực. Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi xuống, co tròn người lại, hai vai run run, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Cô thích tên xấu xa đó.
Cô đã thích một kẻ đáng ghét, một người không nên thích.
Kỷ Hiểu Nguyệt mất tích.
Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự đã mất tích.
An Húc Dương gọi điện đến phát điên, nhưng lần nào trong điện thoại cũng chỉ có cùng một giọng nói:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”.
Hiểu Nguyệt bị sao vậy?! Cô ấy đi đâu rồi? An Húc Dương lòng nóng như lửa đốt.
Hoa Hồ Điệp bên cạnh đang không ngừng khóc lóc kể lể kiêm sám hối:
“A Tước! Liệu Hiểu Nguyệt có giết mình không?”
An Húc Dương cảm thấy rất muốn giết Hoa Hồ Điệp!
“Nếu không tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, tôi sẽ nói cho mọi người biết cậu là GAY!”
Hoa Hồ Điệp khóc không thành tiếng, An Húc Dương học đâu ra cái thói xấu ấy vậy! Người ta không cố ý mà, chỉ là cơ thể không chịu sự khống chế của đầu óc thôi, nếu không anh chàng đã tình nguyện để Tề Hạo khiêng mình đi rồi!
An Húc Dương ở ngoài nghĩ cách còn Hoa Hồ Điệp lên mạng hỏi thăm.
Kỷ Hiểu Nguyệt rốt cuộc đã đi đâu?
Tề Hạo sắp tức điên lên rồi!
Cô nàng này lại chơi trò mất tích! Kỷ Hiểu Nguyệt, đừng để anh bắt được em lần nữa, nếu không anh nhất định sẽ...
Sẽ thế nào?
Đánh cô một trận? Anh không nỡ.
Mắng cô một trận? Có tác dụng sao?
Yêu thương cô? Được không đây?
Tiểu khắc tinh, cái tên này đúng không sai! Kỷ Hiểu Nguyệt ơi là Kỷ Hiểu Nguyệt, anh nên làm gì với em đây?
Tề Hạo nôn nóng đi qua đi lại trong văn phòng.
Không ai dám trêu chọc anh lúc này, ngay cả Nhiếp Phong cũng lặng lẽ tránh xa.
Nhưng sau khi Tề Hạo nhận điện thoại xong, từ văn phòng bước ra, cả người anh hoàn toàn thay da đổi thịt, rạng rỡ hẳn lên, gương mặt lạnh lùng lại hiện lên nụ cười rực rỡ.
Nhiếp Phong kinh ngạc, không phải Tổng giám đốc Tề... giận quá hoá điên đấy chứ?
Không giống chút nào! Rõ ràng anh ta đang cười “si tình”, một nụ cười “si tình” không thể che giấu!
“Tổng giám đốc Tề?” Nhiếp Phong cẩn thận sợ giẫm phải mìn.
“Trợ lý Nhiếp, vào đây một lát”.
Kinh khủng quá! Sao hôm nay Tề Hạo nói chuyện lại... dịu dàng vậy? Dịu dàng đến kinh hồn khiếp vía...!
Nhiếp Phong bước vào văn phòng Tổng giám đốc, cánh cửa phòng lập tức khoá lại. Nhiếp Phong tăng cảnh giác lên cấp độ một, chẳng lẽ... có nhiệm vụ khẩn?
Tại nhà Tề Tiểu Bạch, Kỷ Hiểu Nguyệt nằm như chú mèo con trên sô pha, ngây người nhìn cái điều khiển từ xa.
“Tiểu thư của tôi ơi, cậu im lặng như vậy là muốn nghẹn chết luôn đấy hả!” Tề Tiểu Bạch gõ lên đầu Kỷ Hiểu Nguyệt.
Theo yêu cầu của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Tiểu Bạch cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, ngay cả khi Hoa Hồ Điệp gọi điện đến, Tề Tiểu Bạch cũng không nói đã gặp Hiểu Nguyệt.
Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt cứ im lặng như vậy cũng không phải cách hay!
Sau khi Tề Tiểu Bạch tỉ tê, cuối cùng Hiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt lanh lợi phủ lên lớp sương mỏng.
“Tiểu Bạch...” Tốc độ nói chuyện của Kỷ Hiểu Nguyệt đủ khiến Tề Tiểu Bạch nghẹn chết lần nữa.
“Hình như mình... đã thích một người mà mình rất căm ghét!”
Tề Tiểu Bạch rất vui, nhưng vẫn vờ nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy? Nói cho mình biết đi, mình nhất định sẽ giúp cậu!”
Kỷ Hiểu Nguyệt lại im lặng.
Tề Tiểu Bạch sắp phát điên lên rồi!!!
An Húc Dương đã sử dụng mọi khả năng có thể nhưng vẫn không sao tìm được Kỷ Hiểu Nguyệt.
Măng Mọc Sau Mưa hay tin Tế Nguyệt Thanh Thanh mất tích cũng đến giúp đỡ. Nhiệm vụ của anh chàng là treo nick trên mạng, đợi Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.
Nào ngờ chưa đợi được Tế Nguyệt Thanh Thanh, anh chàng phát hiện ra một chuyện động trời. Lúc trước Lam Sắc Yêu Cơ quấn quít quanh Phong Diệp Vô Nhai, còn giờ chỉ cần ở đâu có Lam Sắc Yêu Cơ nơi đó nhất định sẽ có Thiên Sát Cô Tinh .
Thiên Sát Cô Tinh tuyên bố: “Tất cả để duy trì, bảo vệ nền hoà bình thế giới”.
Kết quả anh bị Lam Sắc Yêu Cơ giết.
Dù cấp độ của Thiên Sát Cô Tinh không cao, nhưng thao tác lại nhanh nhẹn nên chẳng mấy chốc điểm kinh nghiệm bị mất đã hồi phục, Lam Sắc Yêu Cơ từ đấy về sau không còn cô độc nữa.
Tây Phương Ma Thần hay tin vội vàng chạy đến “tham chiến”. “Cuộc tình tay ba” màu mè lại một lần nữa làm điên đảo kênh Thế Giới.
Còn về phần Hoa Hồ Điệp, anh chàng là người đáng thương nhất, một bên chịu sự cưỡng ép của An Húc Dương, một bên là sự uy hiếp của Măng Mọc Sau Mưa, anh chàng lao đầu truy tìm những nơi Kỷ Hiểu Nguyệt có thể xuất hiện, tìm kiếm dấu vết của cô. Đến khi mệt mỏi đứng không nổi, anh chàng mới nhớ đến một người: Tổng giám đốc Tề!
Tề Hạo rất “thần thông quảng đại”, Tế Nguyêt Thanh Thanh là phu quân của Phong Diệp Vô Nhai, quan hệ hai người “nhập nhằng” như vậy, chắc chắn Tề Hạo sẽ ra tay giúp đỡ!
Tề Hạo nghe chuyện, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ lập tức phái người đi tìm”.
Nhiếp Phong cũng rất phối hợp, anh nói sẽ cử một đội tìm kiếm trên diện rộng, chỉ cần có tin tức, họ sẽ lập tức thông báo cho Hoa Hồ Điệp. Nhưng, chuyện này không được nói cho An Húc Dương biết.
Hoa Hồ Điệp ngây thơ cho rằng mình đã đào được kho vàng nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhưng hai ngày rồi vẫn không có tin tức gì của Kỷ Hiểu Nguyệt. An Húc Dương đã không chợp mắt bốn mươi tám giờ liền, Hoa Hồ Điệp cũng bị ép không được ngủ bốn mươi tám tiếng.
An Húc Dương nói, trước khi tìm được Kỷ Hiểu Nguyệt, Hoa Hồ Điệp vĩnh viễn là kẻ có tội, lúc nào anh cũng có thể công bố “tội trạng” của Hoa Hồ Điệp trước bàn dân thiên hạ.
Hoa Hồ Điệp không ngừng khóc như mưa.
Sau khi Măng Mọc Sau Mưa biết mọi chuyện, anh chàng giết Ta Là Một Con Rồng đến ba lần, tuyên bố muốn lập võ đài chọn chồng, bất kỳ ai có thể đánh bại Ta Là Một Con Rồng, Măng Mọc Sau Mưa lập tức tái giá, của hồi môn là Bang Không Tưởng.
Ta Là Một Con Rồng lại lần nữa khóc như điên.
Thế giới lại thêm phần phát điên. Năm nay là năm quái quỷ gì vậy, sao tin giật gân lại nhiều thế! Bang Không Tưởng lại nổi danh toàn thiên hạ.
Lam Sắc Yêu Cơ nói với Thiên Sát Cô Tinh :
“Em muốn có Bang Không Tưởng, anh lấy nó về cho em đi”.
Thiên Sát Cô Tinh trong lòng thầm nói, anh không có hứng thú với đồ của bạn bè! Nhưng để làm vui lòng người đẹp, Thiên Sát Cô Tinh nghĩ ngợi rồi nói:
“Bọn mình tạo một Bang Không Tưởng đi”.
Lam Sắc Yêu Cơ nổi giận, hai người động tay động chân, gây chuyện ầm ĩ trước cửa Bang Không Tưởng, thu hút cả một đám người đến xem.
Trong khung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có Phong Diệp Vô Nhai im lặng, anh lặng lẽ gửi bài viết trên diễn đàn:
“Gửi người vợ yêu quý của anh: Tế Nguyệt Thanh Thanh!”
Bức thư tình nội dung phong phú, ngôn ngữ cảm động, tình tiết éo le, tình cảm chân thành khiến tất cả người xem không ai không viết vài câu ủng hộ, chúc phúc. Có người còn lấy bức thư này làm mẫu, lưu truyền rộng rãi.
Sau bức thư là một đoạn video, tất cả đều là hình ảnh chụp trong trò chơi sau đó được biên tập lại thành phim. Trong đó có những hình ảnh từ khi Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh quen biết, tìm hiểu rồi dẫn nhau đi đánh quái thăng cấp, làm nhiệm vụ, trò chuyện. Tất cả được kết hợp trên nền nhạc nhẹ nhàng, ấm áp, làm rung động trái tim biết bao người.
Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn vốn là fan của Đại Thần cũng đến cổ động, hai người còn dẫn theo cả ông xã đến.
Trời ơi, đất ơi, hai vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực đều đến cả, muốn không gây chấn động cũng không được nữa rồi!
Hai ngày nay, Kỷ Hiểu Nguyệt không xem tin tức, không lên mạng, cô kiên quyết cô lập mình, vì thế cô không biết trò chơi đã loạn lên vì cô.
Hai ngày nay, Tề Tiểu Bạch đã tốn không ít thời gian, công sức làm công tác tư tưởng với Hiểu Nguyệt, nhưng hiệu quả không lớn, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn không thoát khỏi hố sâu trong lòng mình.
Tề Tiểu Bạch ngồi trước máy tính kêu lên:
“Hiểu Nguyệt, mau lại đây xem này, Đại Thần viết cho cậu một bức thư tình, cảm động quá đi mất!”
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn răng kiên quyết không để mình mắc mưu:
“Cảm động gì chứ! Tên biến thái ấy nhất định là đã luyện nhiều văn chương nên mới có thể “xuất khẩu thành thơ” thu phục lòng người như vậy!”
Tề Tiểu Bạch: “…”
Con đường tình ái của anh hai đúng là lắt léo!
Có lẽ nghe được tiếng lòng thê lương của Hoa Hồ Điệp, Hiểu Nguyệt mở máy một lát. Nào ngờ chưa được một phút, An Húc Dương đã gọi điện đến. Không trùng hợp vậy chứ?
“Hiểu Nguyệt, cuối cùng em cũng mở máy! Em đang ở đâu vậy?” An Húc Dương mừng đến phát khóc.
Không uổng công anh liên tục gọi điện suốt hai ngày qua, sau hàng nghìn âm thanh không thể kết nối, cuối cùng anh cũng gọi được cho cô.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “Anh đang tìm em à?”
“Phải, anh vẫn luôn tìm em, giờ em đang ở đâu? Em có khỏe không?”
“Em…”
Tề Tiểu Bạch vừa thấy tình hình bất ổn vội chay đến cướp điện thoại của Hiểu Nguyệt rồi cúp máy.
“Hiểu Nguyệt, nếu An Húc Dương đến đây thật cậu định thế nào?” Tiểu Bạch nghiêm túc nói.
“Thế nào là thế nào? Anh ấy sẽ không đến đâu, mình và An Húc Dương đã nói chuyện rõ ràng rồi mà”.
“Cậu nói với anh ta cậu yêu Tề Hạo sao?”
“Chưa… nhưng mình nói với anh ấy mình yêu Đại Thần rồi, mình và anh ấy chỉ là bạn bè thôi”.
“Vậy thì đúng rồi, bạn bè, bạn trai bạn gái cũng là bạn bè, nếu anh ta thật sự từ bỏ, anh ta đã không điên cuồng tìm cậu rồi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Trong ngôi biệt thự của An Húc Dương có hệ thống theo dõi tinh vi nhất, nhưng thời gian trò chuyện quá ngắn nên hệ thống định vị chỉ kịp xác định phạm vi khu vực của Kỷ Hiểu Nguyệt, nếu muốn có vị trí chính xác, cần thêm nhiều thời gian và kỹ thuật tiên tiến hơn.
Nhưng vấn đề là An Húc Dương không thể chờ đợi được.
“Khu chung cư Mỹ Hoàn? Khu chung cư Mỹ Hoàn… A! Tề Tiểu Bạch sống ở khu chung cư Mỹ Hoàn!” Hoa Hồ Điệp sung sướng kêu lên.
An Húc Dương muốn giết chết Hoa Hồ Điệp một ngàn một vạn lần! Vì sao giờ anh chàng mới nhớ ra!
Tề Tiểu Bạch? Mấy người họ Tề chẳng ai tốt cả! An Húc Dương muốn giết chết Hoa Hồ Điệp:
“Mau dẫn tôi đến đó!” Khi nào về sẽ tính sổ với cậu sau!
“Anh không được phép đi đâu hết!” Một giọng nói mạnh mẽ bình tĩnh vang lên ngoài cửa.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ.
Bạch Thế Cơ tay cầm cây ba toong đầu rồng nạm phỉ thúy, chậm rãi bước đến đầy uy nghiêm. Ánh mắt ông sâu vừa sáng vừa có thần, An Húc Dương rất giống ông, vô cùng nghiêm nghị. Dù tóc đã hoa râm, nhưng khí thế uy nghiêm vẫn không hề giảm đi chút nào.
“Vì một cô gái, cả buổi họp cổ đông quan trọng nhất của công ty anh cũng không tham dự, anh có biết mình đã vứt bỏ cái gì không? Dù anh không cần tiền đồ của mình thì cũng không nên làm mất mặt Bạch gia chúng ta chứ! Nếu anh không lập tức theo tôi trở về, vậy anh cứ ở đây đi! Hôm nay anh đừng nghĩ đến việc đi đâu!”
Hả? Hả? Hả? Ông già này là ai? Chẳng lẽ ông ta chính là Bạch Thế Cơ trong lời đồn? Hoa Hồ Điệp đứng cạnh xem kịch tự hỏi.
Nhìn thấy gã mặc đồ đen hùng hổ đứng sau Bạch Thế Cơ, An Húc Dương chỉ cười lạnh:
“Nếu ông quản được tôi thì giờ tôi đã không phải là An Húc Dương rồi!”
Ồ, ồ, ồ, có nội tình gì đây! Tế bào “ông tám” của Hoa Hồ Điệp bị kích thích đến cực điểm.
Đáng tiếc anh chàng không có thời gian để tám nhảm nữa, An Húc Dương nói xong đã xoay người chạy đến cửa sổ rồi lao xuống.
A a a! Nhảy lầu kìa!!!! Hoa Hồ Điệp kinh ngạc.
Anh chàng là người đầu tiên chạy đến bên cửa sổ, An Húc Dương ở dưới vẫy vẫy: “Nhảy xuống đây!”
Hoa Hồ Điệp sợ hãi lắc đầu, đừng, người ta sợ lắm, đây là tầng hai, chỗ này cao lắm đấy.
“Bắt lấy cậu ta!” Bạch Thế Cơ lạnh lùng ra lệnh, mấy gã mặc đồ đen tiến đến gần Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ Điệp biến sắc… anh chàng không muốn bị bắt làm con tin! Ôi trời cao ơi..., anh chàng nhắm chặt mắt rồi nhảy xuống.
Bạch Thế Cơ tức giận, hai tay run run, ông ta nắm chặt cây ba toong trong tay, cậu con trai này của ông đúng là không phải người có đầu óc kinh doanh.
“Thưa ngài, có đuổi theo nữa không?” Quản gia cẩn thận hỏi.
“Không cần, từ nay về sau, toàn bộ công việc của công ty sẽ do tiểu thư toàn quyền phụ trách, còn thằng nhóc này, không cần để ý đến nó nữa!”
“Vâng”.
Lúc An Húc Dương lao đến trước cửa nhà Tề Tiểu Bạch, Kỷ Hiểu Nguyệt phát hiện thế giới này còn “huyền ảo” hơn cả trò chơi.
An Húc Dương thật sự đã tìm được chỗ này!
“Hiểu Nguyệt không có ở đây!” Tề Tiểu Bạch chặn tình địch của anh trai ngoài cửa.
An Húc Dương phá cửa vào, anh đi qua Tề Tiểu Bạch, ôm chặt lấy Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Hiểu Nguyệt, anh nhớ em chết mất!”
Hiểu Nguyệt không sao, Hiểu Nguyệt không sao! An Húc Dương nở nụ cười, đôi mắt trong thoáng chốc trở nên tươi sáng.
Hoa Hồ Điệp ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển, nếu không tìm thấy cậu chắc mình... mình chết mất.