Chiếc Costa Cruises màu trắng xa hoa tao nhã rẽ sóng ra khơi trong vùng biển rộng lớn, Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi một mình trên boong tàu ngắm biển. Vốn định đi đây đi đó để giải sầu, cuối cùng càng đi càng thấy chán.
Cô nàng Tề Tiểu Bạch chết giẫm nói đây là “chuyến du lịch lãng mạn”, đến hôm nay đi lấy vé cô mới phát hiện ra đây là “Chuyến du lịch lãng mạn cho các cặp đôi”, lại còn là vé VIP nữa chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu nghi ngờ tình hình tài chính của Tề Tiểu Bạch.
Không lên thuyền thì tiếc, hơn nữa vé được đặt qua mạng nên không thể trả được.
Lên thuyền, giống như cô bây giờ - thật vô cùng nhàm chán!
Cả thuyền đều là các cặp tình nhân, chỉ có một mình Hiểu Nguyệt cô đơn lẻ bóng. Đây không phải “giải sầu”, mà là “đi tìm kích thích!”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của một đôi tình nhân hạnh phúc, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn kéo Tề Tiểu Bạch ra đây rồi đánh cho cô nàng một trận, nhưng di động của Tiểu Bạch lại tắt, Kỷ Hiểu Nguyệt đành đi lang thang trong một con thuyền toàn những cặp đôi.
“Cưng à, nghe nói tối nay có mưa sao băng, thật không?” Một giọng nữ hạnh phúc vang lên.
“Chín rưỡi tối nay có một trận mưa sao băng lớn nhất năm đấy, bọn mình nhất định không thể bỏ qua!” Lần này là một giọng nam.
Mưa sao băng trong mắt mỗi người một khác: Có người cùng xem thì rất lãng mạn, một mình xem thì thật thê thảm.
Kỷ Hiểu Nguyệt lại muốn đánh Tề Tiểu Bạch.
Costa Cruises không hổ danh là chiếc du thuyền cao cấp nhất Châu Âu, toàn bộ du thuyền được thiết kế theo phong cách Italia. Trong phòng, trần nhà được tôn cao, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, vật dụng sinh hoạt đầy đủ khiến du khách cảm thấy vô cùng thoải mái. Còn cả một ban công riêng hiếm có trong du thuyền, khu vực chung được thiết kế đẹp và thanh lịch, từ nơi ăn uống tắm rửa đến nghỉ ngơi giải trí, nơi nào cũng sang trọng, xa hoa.
Kỷ Hiểu Nguyệt thuộc giai cấp bình dân, dĩ nhiên sự xuất hiện của cô sẽ thu hút không ít ánh mắt soi mói, tâm lý Kỷ Hiểu Nguyệt rất tốt nên cô quyết định lờ họ đi. Ban ngày còn đỡ, mang theo suy nghĩ “được đến đâu, hay đến đó”, Hiểu Nguyệt vui vẻ đi xung quanh ngắm cảnh, nhưng tối đến, cô thấy thật khó khăn. Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ hồi đại học, cô từng làm một bài thơ với cô bạn cùng phòng:
Nhớ buổi chơi bên suối,
Chiều về quên cả lối
Lại không muốn về nhà
Lạc tới động uyên ương,
Liền chạy vội, chạy vội,
Nhớn nhác người chạy cùng vô số.
Cô bạn cùng phòng từng khen ngợi hết lời hai chữ “nhớn nhác” của cô, cô bạn cho rằng Hiểu Nguyệt dùng từ đó đúng là “chuẩn không cần chỉnh”. Nhưng cô bé Hiểu Nguyệt thơ ngây vẫn không hiểu được từ mình “tiện tay nhặt tạm ven đường” chuẩn ở chỗ nào! Không ngờ chuyến đi này đã giúp cô hiểu được điều đó.
Chiếc du thuyền lấp lánh ánh trăng, đâu đâu cũng thấy các cặp tình nhân, cô đi đến chỗ nào cũng gây nên hiệu ứng “nhớn nhác”! Kỷ Hiểu Nguyệt khốn khổ đành “dọn đường hồi phủ”, quay về phòng “đóng cửa tu hành”.
Tề Tiểu Bạch đặt cho cô một phòng VIP nên mọi thứ trong phòng đều là loại tốt nhất, máy tính đương nhiên cũng tốt nhất. Một người chơi game lão luyện gặp một dàn máy tính cấu hình cao, chuyện gì sẽ xảy ra?
Không chịu nổi sức hấp dẫn, Hiểu Nguyệt đành tạo một tài khoản mới đăng nhập trò chơi.
Mới vài ngày không vào, không ngờ trong trò chơi đã xảy ra nhiều biến cố khiến trời đất nghiêng ngả. Chuyện Tế Nguyệt Thanh Thanh mất tích trở thành một đề tài lớn. Dù sự kiện ly hôn gây tranh cãi của Măng Mọc Sau Mưa và Ta Là Một Con Rồng đã kết thúc, hai người họ giờ lại ngọt ngào âu yếm nhưng vẫn có người muốn nhắm tới Bang Không Tưởng, chạy đến giết Ta Là Một Con Rồng như trước.
Đây chính là “hậu họa khôn lường” mà người ta vẫn nói đến!
Giờ người được chú ý là Lam Sắc Yêu Cơ và Thiên Sát Cô Tinh 845, nơi nào có hai người họ nơi đó có chiến tranh. Lúc đầu, chỉ cần Lam Sắc Yêu Cơ đi tìm Phong Diệp Vô Nhai, Thiên Sát Cô Tinh 845 nhất định sẽ xuất hiện. Sau một thời gian, thời thế liền thay đổi, chỉ cần Lam Sắc Yêu Cơ đăng nhập, Thiên Sát Cô Tinh 845 lập tức đăng nhập theo.
Nhiếp Phong không biết anh bắt đầu cảm thấy hứng thú với Bạch Y Ngưng từ lúc nào, có lẽ từ lúc Kỷ Hiểu Nguyệt nói anh và Bạch Y Ngưng là một đôi chăng. Tất cả đều do “tiểu khắc tinh” gây họa!
Trong trò chơi, việc gây “sóng gió” nhất có lẽ vẫn là bức thư tình của Đại Thần. Hiểu Nguyệt nhịn cả nửa ngày, cuối cùng không kiềm chế được, tò mò lên diễn đàn xem thư.
Không xem không biết, xem kỹ mới biết, lối hành văn của Tề Hạo quả nhiên làm lay động lòng người, bài văn đó cô xem đi xem lại mấy lần vẫn cảm thấy dư vị của hạnh phúc.
Đại Thần nói, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
Đại Thần nói, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ tin tưởng tình yêu.
Đại Thần nói, gặp được cô, là một bất ngờ thú vị.
Đại Thần nói, gặp được cô, anh muốn có một gia đình.
Đại Thần nói, anh sẽ mãi mãi chờ đợi cô, bởi vì cô là người vợ duy nhất của anh trong kiếp này.
...
Rất nhiều câu bình thường Phong Diệp Vô Nhai không nói anh đều nói trong thư.
Rất nhiều lời bình thường Tề Hạo không nói, anh cũng nói trong này.
Nếu là lời Phong Diệp Vô Nhai nói, cô tin.
Nếu là Tề Hạo...
Cô có nên tin anh ta không?
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn môi, lớp phòng thủ kiên cố trong lòng cô bỗng nứt vỡ, một thứ gì đó vừa mềm mại lại dịu dàng đang không ngừng tuôn chảy. Xem tiếp xuống dưới là một đoạn phim làm khá cầu kỳ. Chắc hẳn Đại Thần đã mất rất nhiều công sức để thực hiện. Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ trong lúc chơi game Đại Thần vẫn có thời gian chụp lại màn hình, hơn nữa đều là những khoảnh khắc khiến lòng người rung động.
Nên nói công lực Đại Thần đạt đến trình độ “xuất quỷ nhập thần” hay nên nói anh “một công đôi việc”?
Kéo tiếp xuống dưới, Kỷ Hiểu Nguyệt kinh hãi nhận ra: Cứ cách một giờ Đại Thần lại gửi một bài viết trong chính chủ đề của mình, nội dung bài viết chỉ có một câu duy nhất:
“Bà xã, anh đang đợi em về nhà”.
Cách một tiếng lại gửi một bài viết, lần nào cũng vào phút thứ 21, Đại Thần nói, 21 có nghĩa là “yêu em”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, giờ là chín giờ mười hai phút tối, nếu Đại Thần thật sự trên mạng, vậy 9 phút sau có lẽ Đại Thần sẽ gửi một bài viết mới.
Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở, chăm chú nhìn màn hình. Giờ cô mới biết, thì ra chín phút lâu đến vậy.
21 giờ 21 phút, quả nhiên Đại Thần lại gửi một bài viết, vẫn là một câu: “Bà xã, anh đang đợi em về nhà”.
Thì ra, không phải anh chưa bao giờ tìm cô, anh vẫn luôn tìm cô!
Mọi thứ trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt trở nên mơ hồ, cô không biết liệu chuyến đi này có ý nghĩa gì không, cô chưa bao giờ chạy thoát khỏi thứ mình muốn chạy trốn!
Đúng lúc này, Phong Diệp Vô Nhai lại gửi một bài viết mới:
“Anh muốn cùng em ngắm mưa sao băng, muốn cùng em đón bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Chỉ cần em tin rằng tình yêu của anh chỉ dành riêng mình em, em sẽ nhìn thấy bến bờ hạnh phúc”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, sắp đến chín rưỡi, đúng lúc đó, ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng xẹt qua. Kỷ Hiểu Nguyệt chưa thấy mưa sao băng bao giờ nên cô háo hức chạy vội ra ngoài.
Lúc này, ánh trăng bị một đám mây mờ che khuất, có thể thấy rõ từng dải từng dải sao băng rơi trong đêm tối, du dương như một bài thơ, xinh đẹp như một giấc mộng. Một bóng người từ từ tiến lại gần Kỷ Hiểu Nguyệt, cô cảnh giác quay người lại, không ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn cô, trước khi Hỷ Hiểu Nguyệt kịp làm gì, người đó đã dùng hai tay khóa chặt cô bên lan can.
“Bà xã, hãy tin tưởng anh”. Giọng nói quen thuộc, một người quen thuộc.
Kỷ Hiểu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, Tề Hạo! Sao anh ta lại...
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang thất thần, một nụ hôn cuồng nhiệt đã ập đến rợp trời kín đất. Nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng, như muốn làm vơi đi nỗi nhớ nhung mong mỏi dồn nén bấy lâu. Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng bị nụ hôn ấy “thanh tỉnh” đầu óc. Cô tìm mọi cách đẩy người kia ra:
“Sao anh lại ở đây?”
Đây là ban công riêng thông với phòng bên cạnh, cô đã tìm hiểu qua, phòng bên cạnh không có ai cả mà!
Đôi mắt sâu thẳm của Tề Hạo rung động:
“Vì anh cảm thấy em đang nhớ anh nên anh đến”.
“Ai...”... nhớ anh chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt không có cơ hội phản bác, đôi môi lại bị che kín lần nữa. Lần này, Tề Hạo không cho cô cơ hội chạy thoát, anh dùng tay đỡ đầu cô, với khoảng cách đó, hơi thở của Tề Hạo ngập tràn khoang mũi Kỷ Hiểu Nguyệt, tấn công mọi giác quan của cô.
Nụ hôn của anh dâng trào mãnh liệt như thủy triều, bùng nổ những đam mê bị dồn nén đã lâu, tuyên bố một cách điên cuồng mà lại tinh tế tình yêu của anh.
Cuối cùng, khuôn mặt chàng trai trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ...
Không nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc xung quanh.
Không nhìn thấy trận mưa sao băng lớn trên bầu trời đêm.
Không muốn suy nghĩ đến những rắc rối, nên hay không nên, có thể hay không thể.
Kỷ Hiểu Nguyệt từ từ nhắm mắt lại...
Nụ hôn của Tề Hạo trở thành những dòng chảy dịu dàng, anh cẩn thận, dịu dàng, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ run rẩy. Phản ứng ngây ngô đó khiến Tề Hạo vui sướng, anh lập tức chìm sâu vào nụ hôn.
Những ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, mang theo những ước muốn chân thành, sâu sắc của các đôi tình nhân rơi xuống trời đêm xa tít tắp.
Gió đêm thổi tung góc áo Kỷ Hiểu Nguyệt, mái tóc đen bay bay, ánh trăng dịu dàng in bóng xuống làn nước...
11 giờ 21 phút, Phong Diệp Vô Nhai cũng không gửi bài viết mới.
12 giờ 21 phút, Phong Diệp Vô Nhai vẫn không gửi bài viết mới.
Chủ đề của Phong Diệp Vô Nhai được người chơi đẩy lên vị trí cao nhất, nhưng Phong Diệp Vô Nhai vẫn không xuất hiện.
Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng vậy.
An Húc Dương cô đơn tắt máy. Anh ta tìm được cô ấy rồi sao? Có lẽ vậy.
Ngoài cửa sổ, mưa sao băng thôi rơi, thỉnh thoảng chỉ có vài ngôi sao lẻ loi xẹt qua phía chân trời, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùa Kỷ Hiểu Nguyệt tỏa sáng trên nền bầu trời đêm cũng dần dần mờ đi.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, che phủ mỗi lúc một lớn, một rộng, cho đến khi hoàn toàn che khuất bầu trời của anh...
***
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy một khuôn mặt bên cạnh, cô không còn ngạc nhiên. Đêm qua, người nào đó hết nhõng nhẽo lại cương quyết đòi phải ngủ trong phòng của cô, dù cô đã ra sức phản đối, quyết tâm bảo vệ giới hạn cuối cùng, nhưng cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt vũ lực và trí tuệ đều thua xa, rất xa một con sói, cô đành phải làm quen với “những việc mới mẻ cả về thể xác và tinh thần”!
“Ai là vợ của anh hả?” Còn lâu, rất lâu nữa cô mới lấy anh, biết chưa!
Vấn đề này đã sớm được thảo luận, Tề Hạo sẽ không làm ầm ĩ một chủ đề tẻ nhạt như vậy vào một buổi sáng đẹp trời thế này, đôi mắt mê hoặc của anh rạng rỡ:
“Vợ yêu ơi, chúng ta cập bến điểm đến đầu tiên rồi”.
“Anh thảnh thơi đi du lịch như vậy, không cần công ty của mình nữa sao?”
“Theo chỉ đạo của vợ, anh đang cho tuyển chọn công khai, việc này giao cho Nhiếp Phong xử lý là được rồi”.
“Anh tổ chức tuyển chọn thật sao?”
“Hiếm có lúc vợ “trái tim hòa hợp” với chồng như vậy, đương nhiên phải tổ chức tuyển chọn rồi”.
“…” “Trái tim hòa hợp”? Không phải chứ!
“Vợ, dậy xem mặt trời mọc đi”. Giây phút tuyệt vời này nếu cứ nói chuyện công việc đúng là rất “sát phong cảnh”.
Chuyến du lịch tình yêu năm ngày bốn đêm chính thức bắt đầu.
Kỷ Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng, sự xuất hiện của Tề Hạo tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đó là một âm mưu, một âm mưu trắng trợn!
Tề Hạo thẳng thắn gật đầu: “Phải, Tề Tiểu Bạch nói cho anh biết đấy”.
“Tề Tiểu Bạch và anh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
“Em thật sự muốn biết chứ?”
“Đừng nói nhảm nữa!”
“Nó là em gái anh”.
“…”
Tề Tiểu Bạch đang tranh giành mua đồ giảm giá ở siêu thị bỗng hắt hơi hai cái, rõ ràng đang xuân về ấm áp, hoa tươi nở rộ, sao cô lại thấy lạnh lẽo thế nhỉ! Tề Tiểu Bạch đột nhiên hoảng sợ nghĩ: “Liệu anh hai có vì yêu mà bán đứng cô em gái này không?” Có thể lắm, rất có thể! Đúng rồi! Cô nhớ đã từng yêu cầu Tề Hạo đồng ý giúp cô một việc vô điều kiện, cô nên lợi dụng thật tốt cơ hội lần này mới được. Đúng, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận!
Mấy ngày nay Tề Hạo luôn cố gắng làm một việc: Hướng dẫn ỷ Hiểu Nguyệt gọi anh là “chồng”, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt như có khóa trên miệng, gọi tới gọi lui đều là mấy từ “xấu xa”, “quái gở”, “biến thái”, điều này khiến Tề Hạo cảm thấy thất bại. Dù biết cô gái này chỉ mạnh miệng nói vậy, nhưng anh thật sự rất muốn nghe cô gọi một tiếng “chồng”, “ông xã”! Cô nhất định không chịu gọi anh như vậy, liệu có phải cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh không? Trong lòng Tề Hạo lại thêm một lần vô cùng lo lắng.
Vừa hay một công ty trang sức hàng đầu đang tài trợ các hoạt động giải trí, thu hút rất nhiều du khách, hấp dẫn nhất là: Phần thưởng là một chiếc nhẫn kim cương do ông chủ công ty này tự tay thiết kế, chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cái khó nhất của hoạt động là: Muốn giành được phần thưởng, những người tham gia phải hoàn thành cuộc thi trên nước do công ty thiết kế, gồm chèo thuyền, bơi lội và lướt sóng. Phải là quán quân của cả ba cuộc thi mới giành được chiếc nhẫn kim cương. Nếu có bất kỳ nhiệm vụ nào không hoàn thành sẽ bị coi là thất bại, người tham gia chỉ có thể nhận được một phần thưởng khác từ công ty.
Những hoạt động như thế này người du thi thường là đàn ông còn người đứng xem trò vui là phụ nữ, người được lợi cùng là phụ nữ, vì thế, những người bị thu hút đều là phụ nữ.
Kỷ Hiểu Nguyệt cùng là phụ nữ, bị thu hút cũng không có gì lạ.
Lúc đầu Tề Hạo không hứng thú với những việc như thế này nhưng khi thấy chiếc nhẫn kim cương trên màn hình, anh lập tức cởi bộ đồ Âu phục, chạy đến dự thi.
“Này..., anh đi đâu vậy?” Tề Hạo quay sang cười đầy quyến rũ:
“Anh phải đi chứng minh tấm lòng của mình với vợ chứ”.
Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thiếu dưỡng khí, tình trạng thiếu dưỡng khí này được cải thiện khi Tề Hạo thay đồ bơi đi ra - nguyên nhân dĩ nhiên là vì cô bị tiếng hét của mấy cô gái xung quanh làm giật mình. Trong đám đàn ông béo mập thô tục, cơ bụng sáu múi của Tề Hạo đã đạt điểm tối đa. Tên biến thái ấy lại còn ngoái đầu nhìn cô cười, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy thiếu oxy trầm trọng.
Những người đến đây đều là những người có tiền, nhưng người nổi tiếng như Tề Hạo lại không nhiều, vì thế từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt cuộc thi, Tề Hạo là người nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Ông trùm kinh doanh quốc tế Tề Hạo, Tổng giám đốc Tập đoàn Lãng Thăng lại vì một chiếc nhẫn kim cương mà đích thân xuống biển tham gia thi đấu, không biết cô gái may mắn kia là ai?
Ống kính lia xung quanh, Kỷ Hiểu Nguyệt nhát gan trốn trong đám đông. Tên biến thái này có nhất thiết phải huênh hoang như vậy không?
Trong suốt cuộc thi, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa xem vừa run rẩy sợ hãi, trái tim thấp thỏm theo bóng Tề Hạo vật lộn với sóng biển, cô không để ý mình đã lột xác từ đà điểu thành bạch hạc.
Đến khi Tề Hạo lên khỏi mặt nước, tươi cười rạng ngời đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, cô vẫn còn chìm trong sợ hãi.
Ánh mặt trời chiếu đến phía sau Tề Hạo sáng đến loá mắt, khiến chiếc bóng cao lớn cùa anh đổ xuống thật dài. Trên người Tề Hạo còn vương những giọt nước biển, làn da mật ong sáng bóng dưới nắng, khuôn mặt có thể “mê hoặc chúng sinh” chưa bao giờ rạng rỡ đến vậy.
Mọi người yên lặng lạ thường, tất cả bất giác nhường đường cho anh.
Anh... anh... anh ta muốn làm gì vậy? Kỷ Hiếu Nguyệt bỗng thấy kinh hãi.
Tên biến thái này nhận phần thưởng xong không đi thay quần áo lại chạy vào đám đông làm gì? Hiểu Nguyệt có một dự cảm bất an, rất... rất bất an!
Tề Hạo càng đến gần, tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập càng điên cuồng.
Cuối cùng, Tề Hạo cũng tách được đám đông tiến lại gần, anh đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt với nụ cười tươi rói.
Nếu giờ bộ não của Kỷ Hiểu Nguyệt còn có thể suy nghĩ, cô nhất định sẽ bôi dầu vào lòng bàn chân mình rồi tìm cơ hội chạy trốn, hoặc giả vờ như không biết rồi xoay người lẻn đi, đỡ mất mặt trước bao người thế này. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức hóa đá.
Tề Hạo mỉm cười, bất ngờ quỳ một gối xuống khiến xung quanh vang lên những tiếng thở mạnh.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang hóa đá nay lại tan chảy. Anh... anh... anh... anh ta muốn làm gì?
Tề Hạo nâng tay Kỷ Hiểu Nguyệt lên, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng:
“Đồng ý lấy anh nhé?”
“Ồ…”
Tiếng hô ủng hộ làm lu mờ mọi thứ, những tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên làm chấn động đất trời. Kỷ Hiểu Nguyệt đang trong cơn rối loạn, cảm thấy cả người nóng ran, không thể cử động, cô đứng yên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt với ánh mắt lấp lánh.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngốc nghếch nghĩ: “Con vịt bị nấu chín có phải cũng giống mình lúc này không?”
Nhưng cô không thể phủ nhận, nụ cười của anh còn sáng hơn cả mặt trời gấp trăm, gấp vạn lần.
Không chờ câu trả lời của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ nhìn Tề Hạo, không đưa lời phản đối.
Kỷ Hiểu Nguyệt thề, lúc ấy cô bị trúng tà! Cô tuyệt đối không hề có ý “muốn bắt thì phải thả”, cô cũng tuyệt đối không hề có tư tưởng “muốn mà còn ngại”!
Chẳng qua... Tề Hạo là một tên ác ma thôi!
Trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Tề Hạo tao nhã đứng dậy, hôn nhẹ lên môi Hiểu Nguyệt...
Mặc quần bơi mà vẫn thanh tao đến mức độ này, chắc chỉ có Tề yêu nghiệt!
Kỷ Hiểu Nguyệt ngốc nghếch nở nụ cười, khuôn mặt Tề Hạo như vầng thái dương, sáng chói, sáng chói! Kế tiếp, Kỷ Hiểu Nguyệt chìm vào hôn mê trong ánh sáng chói lóa đó.
***
Có người sau khi được cầu hôn nở nụ cười.
Có người sau khi được cầu hôn lại khóc.
Còn Kỷ Hiểu Nguyệt, thì hôn mê!
Tề Hạo đúng là dở khóc dở cười. Nhưng có một việc khiến anh rất hài lòng: Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng đã đeo chiếc nhẫn của anh, người dân cả nước có thể làm chứng.
Mọi việc đã xảy ra như thế này, vì thân phận đặc biệt của Tề Hạo, nhân viên công ty kia phải đến hỏi ý kiến trước:
“Tổng giám đốc Tề, không biết đoạn phim hôm nay có thể công chiếu được không?”
“Đương nhiên là được”. Không những phải công khai, mà còn phải công khai thật rộng rãi!
“Sát thủ tình trường” lúc trước nay vì một cô gái mà trở nên liều lĩnh, lắc mình biến thành người đàn ông si tình, đây đúng là một tin tức rất rất lớn, nó khiến giới truyền thông sôi sục, nhân dân cả nước cũng sục sôi theo.
***
Ngược lại, trong ngôi biệt thự đẹp đẽ bên bờ biển lại đang chìm sâu trong yên lặng.
An Húc Dương tay cầm di động, vô cảm ngồi bên cửa sổ nhìn biển lớn.
Thật ra, anh đang lắng nghe tiếng của biển.
Sau ngày hôm đó, anh đã không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.
Bác sĩ nói, bệnh của anh là do trầm cảm lâu ngày nên dẫn đến mù lòa. Bệnh này có thể chữa khỏi, nhưng phải có sự phối hợp của anh. Không được tiếp tục uống rượu, tâm tư phải vui vẻ. Tình trạng có thể khỏe lại hoàn toàn hay không đều phụ thuộc cả vào anh.
An Húc Dương gọi điện cho Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng điện thoại của cô lại tắt máy. Từ đó về sau, anh không còn đủ can đảm để gọi điện cho Kỷ Hiểu Nguyệt nữa.
Tề Tiểu Bạch đặt đồ ăn xuống cạnh An Húc Dương, kiên nhẫn gắp máy sợi mỳ đưa lên mũi anh.
“Ngửi thử xem, hôm qua anh nói anh muốn ăn mỳ thịt bò cay, tôi đã làm theo hướng dẫn của sách dạy nấu ăn trên mạng, thơm lắm nhé, anh nếm thử xem!”
An Húc Dương lạnh lùng quay đi, không nói một lời.
Ngày hôm qua, đúng là anh rất muốn ăn mỳ thịt bò, bởi vì lúc còn ở bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, họ đã từng ăn món này. Nhưng giờ anh không còn muốn ăn nữa.
Tề Tiểu Bạch không hề nổi giận, cô dỗ dành An Húc Dương như dỗ dành một đứa trẻ:
“Nhanh nào, ăn mỳ, ăn mỳ đi! Mỳ thịt bò thơm ngon đây, không ăn là hết đấy!”
Cô gái này sao đuổi mãi vẫn không chịu đi vậy? Đúng là “âm hồn không tiêu tan”!
An Húc Dương cảm thấy khó chịu, liền vung tay lên, “choang”, cả bát mỳ đổ ụp xuống đất. Nước canh nóng bắn tung tóe lên cả người An Húc Dương và Tề Tiểu Bạch.
An Húc Dương có thể cảm nhận được chỗ bỏng trên người đang nóng như lửa đốt, trong thế giới tối đen, anh cảm thấy mình bất lực và thất bại, anh tức giận quát lên với Tề Tiểu Bạch:
“Tôi nói rồi, cô cút đi! Cút!”
Tề Tiểu Bạch ấm ức cắn môi:
“An Húc Dương! Anh có biết tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng hầu hạ ai, cũng chưa từng tự tay làm đồ ăn cho người khác ăn không? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi kêu cô đi làm mấy thứ đó sao? Là tự cô muốn ở lại đấy chứ, tôi đã bảo cô cút đi rồi mà! Có nghe thấy không!” Giọng An Húc Dương lạnh lùng làm nỗi ấm ức trong lòng Tề Tiểu Bạch biến thành lửa giận.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của An Hức Dương, Tề Tiểu Bạch bật tivi lên, hùng hổ quát lên:
“An Húc Dương, anh đừng nghĩ mình là kẻ si tinh, thật ra anh chỉ là một tên ngốc mà thôi! Tình yêu là cả hai người phải cùng vui vẻ. hạnh phúc, còn anh thì sao, rõ ràng anh biết Hiểu Nguyệt chưa từng yêu anh, chỉ có anh quấn lấy không chịu rời cô ấy thôi! Có thú vị không? Còn tự biến mình thành người mù nữa chứ, có đáng không?”
Tề Tiểu Bạch chỉ vào tivi tiếp tục mắng:
“Anh tự nhìn đi, thôi bỏ đi, anh không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy, anh nghe thử xem đây là gì? Tề Hạo đang cầu hôn Kỷ Hiểu Nguyệt đấy, họ đang hưởng tuần trăng mật trên một chiếc du thuyền tình nhân, anh định làm gì đây? Đợi hai người đó quay về rồi làm một bữa tiệc thịnh soạn cho họ sao? Hay tiếp tục để Kỷ Hiểu Nguyệt biết anh là một hạt giống si tình, anh vẫn đang đau khổ đợi chờ cô ấy, khiến cô ấy dù đang hạnh phúc cũng không thể an lòng? Anh cứ tiếp tục bám lấy như vậy, đó không phải tình yêu, đó là sự ích kỷ! Bản thân anh không chiếm được nên anh cũng không muốn để người khác hạnh phúc mà thôi!”
An Húc Dương ngu ngốc! An Húc Dương đần độn! Trên thế giới này sao vẫn có người... ngu như vậy chứ!
Lời của Tề Tiểu Bạch như những nhát búa mạnh mẽ nện xuống trái tim An Húc Dương. Hoàng hôn đổ xuống vai anh, phủ lên người anh một màu vàng lấp lánh.
Lúc bóng đêm buông xuống, An Húc Dương vẫn lặng lẽ ngồi đó, khuôn mặt tuấn tú gần như vô cảm.
Không biết bao lâu sau, Hoa Hồ Điệp dẫn bà xã đến thăm bạn.
Lúc Măng Mọc Sau Mưa biết An Húc Dương chính là Tùng Phong Hàn, anh chàng rùng mình. Nhưng sau khi nghe kể chuyện về An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng lại cảm động.
Thật không ngờ một chàng trai si tình như vậy đôi mắt lại bị mù vì tình yêu! Đáng thương quá!
Hoa Hồ Điệp mang bữa tối thơm ngon đến, mùi thơm bay khắp phòng nhưng An Húc Dương vẫn thờ ơ. Cuối cùng, Hoa Hồ Điệp không nhịn được nói:
“Mình giúp cậu gọi điện cho Hiểu Nguyệt nhé”. Hoa Hồ Điệp bấm số.
Măng Mọc Sau Mưa giật điện thoại:
“Đồ ngốc, bây giờ gọi điện cho Hiểu Nguyệt làm gì, anh không sợ Đại Thần giết anh sao!” Lòng ngưỡng mộ của Măng Mọc Sau Mưa với Đại Thần trước sau như một.
“Nhưng anh không thể nhìn A Tước đau lòng mà không làm gì được!” Hoa Hồ Điệp hóa thân thành thiên sứ bé nhỏ, quả nhiên những người được sống trong tình yêu rất dễ xúc động!
“Anh gọi rồi anh ta sẽ không đau lòng nữa sao?” Măng Mọc Sau Mưa vẫn thuộc trường phái “Lý trí”.
“... Vậy phải làm sao đây?” Bà xã đúng là thông minh!
“Gọi đi”. An Húc Dương đột nhiên mở lời khiến hai người kia giật mình.
“Gọi sao?” Hoa Hồ Điệp và Măng Mọc Sau Mưa cùng đồng thanh.
“Gọi đi”. An Húc Dương đột nhiên bình tĩnh đến lạ thường.
Bà xã, anh muốn có em!
Trên chiếc Costa Cruise, tình yêu đang nở hoa.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt là: Tôi bị mất trí nhớ rồi!
Mất trí nhớ thật tốt, ít nhất cũng không bị mất mặt.
Tề Hạo thở dài: “Bà xã, trò này trên TV đã dùng quá nhiều rồi, không mới mẻ gì cả”.
Nhưng người hiểu biết và chiều lòng người như Tề Hạo vẫn rất đau khổ phối hợp ăn ý với Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Bà xã, em thật sự không nhớ ra anh sao?”
Để tránh tác động xấu đến cô hồ ly này, tạm thời đừng nên cho cô ấy xem tivi thì tốt hơn.
“Anh… anh là ai? Sao tôi lại ở đây? Tôi muốn về nhà!” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn nhưng lại bị Tề Hạo kéo về.
“Bà xã, em từng nói nơi nào có anh nơi đó là nhà, em từng nói em sẽ yêu anh suốt đời này kiếp này, em từng nói sẽ cùng anh sinh thật nhiều thật nhiều con...” Thái độ của Tề Hạo có thể so sánh với mấy nhân vật nam chính trong những bộ phim bi kịch trên ti vi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Tôi nói vậy khi nào hả?”
“Ôi trời, không ngờ em mất trí nhớ thật, để anh giúp em nhớ lại nhé!” Tề Hạo nói được thì làm được, một nụ hôn nóng bỏng vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác hạ xuống đôi môi Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo hóa thân thành một con sói đói cố gắng giúp Kỷ Hiểu Nguyệt khôi phục trí nhớ. “Điểm vũ lực” của Kỷ Hiểu Nguyệt hiển nhiên quá yếu. đánh được vài cái đã phải chấp nhận số phận.
Trong phòng tràn ngập hương vị tình yêu, Tề Hạo thì thầm bên tai Hiểu Nguyệt:
“Bà xã. anh yêu em”.
Giọng nói chân thành khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt rung động, một cảm xúc dịu dàng từ từ lan tỏa toàn thân. Lần này, Kỷ Hiểu Nguyệt tin.
Cô tin anh đã tốn nhiều công sức; tin tình cảm của anh chỉ dành cho riêng mình cô; tin vào việc để đến gần cô, anh đã cố gắng làm việc; Cô cũng tin vào tương lai mà anh đã hứa.
Thì ra tình yêu của cô cũng giống như cách pha trà, trong lúc đun nhiệt độ từ từ tăng lên, cô cho rằng mình sẽ cứ tiếp tục đun như vậv, không dừng lại, không thay đổi. Nhưng đột nhiên nước sôi, trà nóng, làn hơi róc rách kia khiến những cám xúc đang trốn sâu tận đáy lòng cô bốc hơi lên, rồi bỗng nhiên quay đầu, cô phát hiện thì ra mình đã đợi giây phút này từ lâu.
“Ông xã…” Tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cơ thể Tề Hạo cứng đờ, anh vui mừng ngẩng đầu nhìn cô gái nằm bên dưới.
“Em... gọi anh thêm một lần nữa đi”. Giọng Tề Hạo hơi run run, đôi mắt quyến rũ xưa nay bỗng tràn đầy khát khao, xúc động, thứ anh có được không chỉ là một tiếng gọi, đó là cả thế giới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hiểu Nguyệt, một nụ cười ngọt ngào xuất hiện, đôi mắt sáng toát lên nét tinh ranh. Cô không nói gì, chỉ vươn tay ôm cổ Tề Hạo, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn pha lê, cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt nhẹ kéo xuống...
Xúc cảm trong nháy mắt được đốt lên...
“Hiểu Nguyệt, anh muốn em!”
Kỷ Hiếu Nguyệt đang bồng bềnh trôi trong lớp sương mù mơ mơ màng màng mờ mắt ra:
“Anh nói gì?”
Tề Hạo dang muốn dùng hành động để giải thích mình muốn gì, đột nhiên chuông di động vang lên.
Shit! Sau này nhất định phải tắt điện thoại đầu tiên! Tề Hạo tức tối nhìn chiếc di động.
“A lô?”
“Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu đang ở đâu vậy?”
“Hoa Hồ Điệp? Có việc gì sao?”
“Có! Dĩ nhiên là có rồi, nhưng không phải mình mà là An Húc Dương có việc! Cậu ta...”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhíu mày: “An Húc Dương làm sao? A lô?”
Tề Hạo cũng nhíu mày, đến giờ phút này mà cô ấy vẫn còn nghĩ đến An Húc Dương sao?!
Đầu bên kia, Hoa Hồ Điệp ngây người nhìn An Húc Dương đứng như một vị thần trước mặt anh chàng. Không phải cậu ta không thấy gì sao? Sao lại cướp điện thoại chuẩn như vậy, ra tay một cái là bách phát bách trúng.
An Húc Dương từ từ đưa điện thoại lên tai: “Anh không sao”. Một tiếng nói yếu ớt truyền đến, Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng run rẩy: “Em xin lỗi”.
Lúc trước, cô đã sai khi coi tình cảm thời trẻ là tình yêu, lúc phát hiện ra trái tim mình không còn chỗ dành cho An Húc Dương nữa, cô đã khiến anh tổn thương sâu sắc. Đây là lỗi của cô. Nhưng giờ cô lại chỉ có thể nói với An Húc Dương một câu, em xin lỗi.
An Húc Dương im lặng trong giây lát:
“Không cần xin lỗi anh, dù sao giờ anh cũng không còn yêu em nữa rồi”.
Tút... tút....
Tiếng ngắt điện thoại đầu bên kia vọng đến khiên Kỷ Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không xác định được lời An Húc Dương là thật hay giả, nhưng cô thật sự hy vọng anh có thể từ bỏ cô, hy vọng An Húc Dương tìm được cuộc sống mới cho riêng mình. Người như anh nên có một tình yêu hoàn hảo mới phải.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang mải suy nghĩ về chuyện của An Húc Dương nên không chú ý vạt áo mình đã bị người nào đó vén lên.
“Anh muốn làm gì vậy?” Thấy lạnh trước ngực, Hiểu Nguyệt sực tỉnh.
“Bà xã, anh muốn em!” Tề Hạo cúi đầu che đôi môi Kỷ Hiểu Nguyệt, bàn tay lớn bắt đầu “khai phá vùng đất mới” trên cơ thể Hiểu Nguyệt.
Cô nàng đáng giận này, giờ mà còn nghĩ đến gã đàn ông khác sao? Tề Hạo ra sức trừng phạt cô gái hay mất tập trung này khiến Hiểu Nguyệt chẳng còn hơi sức nghĩ đến người khác nữa.
Tề Hạo là một con sói bị bỏ đói lâu ngày, cô cừu nhỏ nên chịu trách nhiệm với chính hành động cùa mình thôi!
***
Trong biệt thự của An Húc Dương, Hoa Hồ Điệp trợn tròn mắt nhìn anh:
“Cậu, cậu, cậu...”
“Đừng nói cho Hiểu Nguyệt biết tôi bị mù, tôi không hy vọng hình ảnh cuối cùng của tôi trước mặt cô ấy lại là một người mù”. An Húc Dương bình tĩnh quay người lại.
“Hình ảnh cuối... cuối cùng?” Hoa Hồ Điệp đột nhiên không “tiêu hóa” được lời nói cùa An Húc Dương.
“Tôi sẽ rời khỏi đây’’.
“Ra nước ngoài sao?” Hoa Hồ Điệp gật đầu, chắc cậu ta ra nước ngoài chữa mắt.
“Ừ”.
Đột nhiên Hoa Hồ Điệp mắt sáng ngời, những tế bào “hóng hớt” khắp người anh chàng lại một lần nữa sục sôi vì việc anh chàng vừa mới nghĩ đến:
“Sau khi chữa khỏi mắt rồi thì sao? Cậu còn quay về đây nữa không?”
An Húc Dương im lặng một lúc rồi đáp:
“Không biết”. Không biết đến lúc đó liệu anh còn có dũng khí để trở về không.
“Có cần nói cho Tề Tiểu Bạch biết không?”
“Đừng nói”.
Nhưng sự thật lại chứng minh, Hoa Hồ Điệp không hề đáng tin.
Vừa lên máy bay, An Húc Dương đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Này, này, mấy người có còn nhân tính không hả! Chỗ dành cho người mù cũng muốn tranh à! Tránh ra mau!” Tề Tiểu Bạch hùng hổ đá hai tên lưu manh kia.
“Tề Tiểu Bạch?!” An Húc Dương không khỏi kinh ngạc.
“Anh định cứ như vậy mà bỏ đi sao? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu nhé! Máy bay sắp cất cánh rồi, ngồi cẩn thận đi!” Tề Tiểu Bạch vừa thắt dây an toàn cho mình và An Húc Dương vừa cười.
Tề Tiểu Bạch cười lạnh: Người bị Tề Tiểu Bạch tôi đây nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát khỏi tay tôi đâu!
An Húc Dương lặng lẽ quay mặt đi.
Ngoài cửa sổ, một vòng lửa lớn đang lướt qua những rặng mây đỏ bay lên cao. Dưới rặng mây đỏ ấy, Tề Hạo đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt chạy khắp bờ cát.
“Bà xã, để anh dạy em bơi nhé!”
“Đừng! Tôi không muốn bơi!”
“Đến đây đi, đơn giản thôi mà, em cứ ôm anh là được rồi”.
“Đồ biến thái, bỏ tôi ra!”
…
Rất nhiều năm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tề Hạo cầu hôn mình trong trạng thái gần như khỏa thân
Tề Hạo nói: “Vậy càng có thể chứng minh tấm chân tình của anh với em!”
Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ nói: “Sau này không cho phép anh được bơi trước mặt người khác!”
Tề Hạo nhanh chóng hiểu ý của bà xã, anh gật đầu nói: “Cơ thể của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “[email protected]$!”
Người vô liêm sỉ vĩnh viễn vô liêm sỉ!
Về việc gặp gỡ cha mẹ hai bên.
Mẹ Kỷ Hiểu Nguyệt thấy con gái được cầu hôn trên TV, sung sướng đến rơi nước mắt. Hôm đó, bà định kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới với bố Kỷ để về nhà xem cậu con rể, nhưng bố Kỷ phân tích rất hợp lý rằng: Dù họ có quay về cũng không gặp được cô con gái và cậu con rể còn đang du lịch kia, có vậy mẹ Kỷ mới chịu từ bỏ ý định.
Kỷ Hiểu Nguyệt và Tề Hạo trở về cũng gây nên xôn xao trong dư luận. Tổng giám đốc Tề và Tề phu nhân trong lời đồn đại cùng nhau quay về, đó đương nhiên là một tin tức lớn, sân bay tràn ngập phóng viên.
Còn việc vì sao lại là sân bay mà không phải là bến tàu, vấn đề này nên để Tề Hạo trả lời.
Tề Hạo thoải mái nói: “Tối hôm đó, Hiểu Nguyệt mệt quá nên tôi không đành lòng đánh thức cô ấy”.
Vì lỡ giờ thuyền chạy, Tề Hạo đã rất “nhân đức” gọi điện thoại hủy phòng của anh và Kỷ Hiểu Nguyệt trên thuyền, sau đó bắt đầu một tuần trăng mật ý nghĩa, thế nên mới quay về muộn như vậy.
Kỷ Hiểu Nguyệt hậm hực nắm chặt tay Tề Hạo: “ Không được phép phát tin này ra ngoài!”
Tề Hạo mỉm cười đầy mê hoặc: “Ý em là em muốn anh đi tìm Bạch Y Ngưng?”
Kỷ Hiểu Nguyệt: “… Anh đừng mơ tưởng đến việc lấy cớ đi gặp tình nhân cũ nhé”
Tề Hạo rất nghiêm túc: “Bà xã, từ trước đến giờ anh chỉ có một tình nhân duy nhất là em thôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt: “Tin anh có mà ăn cám!”
Hình ảnh hai người kề tai thì thầm to nhỏ nhìn vô cùng thấn thiết, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên thấy hai bóng người quen thuộc trong đám đông.
Trời! Bố mẹ đến đón cô kìa!
Kỷ Hiểu Nguyệt còn do dự, nên đến nhận người thân hay quay đầu bỏ chạy thì Tề Hạo đã phản ứng nhanh hơn cô một bước.
“Con chào bố vợ, mẹ vợ!”
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Bố vợ, mẹ vợ? Bố vợ, mẹ vợ? Ai đồng ý cho anh ta gọi bố vợ, mẹ vợ hả? Có điều tiếng lòng Kỷ Hiểu Nguyệt rất nhỏ, thật không đáng kể.
Cùng tiếng gọi của Tề Hạo, mọi ống kính lập tức hướng về một phía, lần đầu tiên bố Kỷ, mẹ Kỷ được lên hình, trong hoàn cảnh bất ngờ thế này, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Tề Hạo tiến lên trước cúi đầu trong tư thế chiến thắng: “Bố mẹ vợ, để hai người đợi lâu quá rồi”.
Tách, tách, tách… Tiếng chụp ảnh, quay phim vang lên.
Sau khi khôi phục lại lý trí, mẹ Kỷ vui vẻ nhìn Tề Hạo từ trên xuống dưới, mắt nhìn người của con gái đúng là rất được! Bố Kỷ bình tĩnh gật đầu với tề Hạo.
“Bố vợ, mẹ vợ, con cảm ơn hai người đã giao Hiểu Nguyệt cho con, con nhất định sẽ yêu thương cô ấy suốt đời!” Tề Hạo tuyên thệ trước mặt mọi người.
“Được, được, chỉ cần hai đứa sống hòa thuận là bố mẹ mừng rồi!” ‘Đại diện toàn quyền’ - mẹ Kỷ lên tiếng.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”
Tên biến thái này mới gặp mà đã “thu phục” được bố mẹ cô rồi!
Sau khi trở về nhà Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo bí mật nói chuyện với bố Kỷ một lần.
Bố Kỷ: “Cuộc sống của cậu và Hiểu Nguyệt từ bé đã hoàn toàn khác nhau, hai đứa không cùng một tầng lớp, cậu thật sự cho rằng mình biết Hiểu Nguyệt muốn có cuộc sống như thế nào chứ?”
Tề Hạo: “Trước khi quen Hiểu Nguyệt, con chỉ coi trọng phát triển những mặt hàng cao cấp, nhưng Hiểu Nguyệt đã giúp con hiểu rằng, dù cao cấp tới đâu cũng không thể tách rời khỏi cuộc sống của những người dân bình thường. Vì vậy con mới mua lại tòa nhà Vườn hoa Thế Kỷ, xây dựng những khu buôn bán, vui chơi, giải trí thích hợp với mọi tầng lớp. Vườn hoa Thế Kỷ được xây dựng vì Hiểu Nguyệt, con đã chuyển toàn bộ cổ phần tòa nhà đó sang tên Hiểu Nguyệt, cô ấy mới là chủ nhân chính thức của tòa nhà. Nhưng đến giờ, cô ấy không hề cảm kích điều đó. Con biết với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không chịu nhận.
Con nói việc này không phải muốn khoe mẽ hay tranh công, con chỉ muốn nói, Hiểu Nguyệt sống cùng con, cô ấy cần thời gian để thích ứng với cuộc sống của con, con cũng cần thời gian để thích nghi với cuộc sống của cô ấy. Nhưng tới giờ, bọn con coi như đã có thể làm quen với cuộc sống của nhau. Cô ấy có cá tính của riêng mình, con sẽ tôn trọng, con cũng có cách riêng để bày tỏ lòng mình, cô ấy không nhất định phải biết, nhưng con nhất định sẽ làm được. Còn những va chạm trong cuộc sống, cặp vợ chồng nào cũng sẽ đều gặp phải, con không cam đoan mình có thể làm tốt nhất, nhưng con sẽ cố gắng hết mình. Hiểu Nguyệt thích chơi game, con có thể cùng chơi với cô ấy. Hiểu Nguyệt thích những món ăn bình thường, con có thể học làm. Chỉ cần cô ấy thích, con nhất định sẽ mang đến cho cô ấy niềm vui. Quan trọng là con có năng lực, có cả thành ý muốn Hiểu Nguyệt có một cuộc sống hạnh phúc”.
Ngoài cửa, mẹ Kỷ đang đứng nghe lén, hài lòng liếc mắt nhìn con gái: “Nhìn đi, mẹ đã nói cậu con rể này không tệ mà!”
Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu nghe thấy Tề Hạo nói nhiều như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Sau cánh cửa, sắc mặt bố Kỷ cũng thân thiện hơn, ông khẽ xoa cằm.
“Bố, bố nếm thử loại trà này đi, chắc chắn bố sẽ rất thích”. Tề Hạo tự tay rót trà cho bố Kỷ.
Câu nói đơn giản, Kỷ Hiểu Nguyệt nghe là hiểu, sao nhanh như vậy đã gọi là bố rồi? Hiệu quả thật đấy!
Xong rồi sao? Chỉ vậy thôi sao? Đây là buổi ra mắt bố mẹ vợ trong truyền thuyết sao?
Gặp ngài Tổng giám đốc Tề có vẻ rắc rối hơn.
Sức khỏe của bố Tề - ngài cựu Tổng giám đốc khá yếu nên luôn phải ở trong nhà, lúc nào cũng có bác sĩ riêng đến trông chừng, nhưng trong một ngôi biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình ông.
Lúc Tề Hạo dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt về nhà, Bạch Thế Cơ cũng vừa từ biệt thự đi ra. Bạch Thế Cơ chậm rãi gật đầu với Kỷ Hiểu Nguyệt rồi quay người bước vào xe.
Hai hàng lông mày Tề Hạo khẽ nhíu lại, Bạch Thế Cơ đến đây làm gì vậy?
Tòa biệt thự trống trải được bày biện những đồ dùng đắt tiền, xa hoa bậc nhất nhưng vẫn không che được sự cô đơn từ trong sâu thẳm. Dù dì Lý đã rất nhiệt tình ra ngoài đón tiếp nhưng vẫn không xua đi được sự vắng vẻ, hiu quạnh của nơi đây. Bỗng nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt có chút đồng cảm với vị Tổng giám đốc lớn tuổi này. Một người quyền lực nếu không có được tình cảm của người thân, tòa biệt thự này có khác gì một ngôi mộ lớn.
Trước khi vào nhà, Tề Hạo nắm chặt tay Kỷ Hiểu Nguyệt
Tề Hạo vào thẳng vấn đề: “Bố, đây là Hiểu Nguyệt, bọn con dự định sẽ kết hôn”.
Ngài Tổng giám đốc Tề đang nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra, ông nhìn lướt qua Kỷ Hiểu Nguyệt”
“Ngồi đi”.
Ghế sô pha mềm mại như vậy mà Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cảm thấy “như ngồi trên đống lửa”.
Đây là ngài Tổng giám đốc sao? Lúc trước cô mới chỉ thấy một lần từ phía xa, ngày đó ông còn minh mẫn, tóc đã ngả hoa râm nhưng vẫn “vững như tùng, yên như núi”, từng hành động cử chỉ đều toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta ngưỡng mộ. Không ngờ một cơn bạo bệnh đã khiến ông trở nên sa sút như vậy. Nếu tin tức tình báo của Đào Song Song là đúng thì bệnh của ngày Tổng giám đốc nhiều khả năng là do “tâm bệnh”.
“Hai đứa đến đây chỉ để thông báo cho ta biết, phải vậy không?” Ngài Tổng giám đốc giọng trầm trầm chậm rãi nói. Cảm thấy áp lực, Kỷ Hiểu Nguyệt dựa vào Tề Hạo, Tề Hạo nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô.
“Vâng”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”.
Ôi trời, làm ơn đi! Đó là bố anh đấy, có nhất thiết phải thẳng thắn như vậy không!
Ngài Tổng giám đốc Tề từ từ nhắm mắt lại: “Ta biết rồi”.
Biết rồi? Chỉ thế thôi sao?
Tề Hạo lạnh lùng kéo Kỷ Hiểu Nguyệt đứng dậy định đi. Lúc trước chỉ nghe nói quan hệ của Tề Hạo và bố không được tốt, không ngờ lại không tốt đến mức này.
Kỷ Hiểu Nguyệt là một đứa trẻ ngoan, cô không thể chứng kiến cảnh khói súng bay đầy nhà, cô nhất quyết gỡ tay Tề Hạo, chủ động tiến lại gần, cúi đầu nói với ngài Tổng giám đốc Tề:
“Cháu chào bác, cháu là Hiểu Nguyệt, cháu xin lỗi vì giờ mới đến thăm bác được, bọn cháu…”
Ngài Tổng giám đốc Tề đột nhiên mở mắt ra, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ tới mức đứng ngây ra, quên luôn những gì định nói, rồi cô nhanh chóng sửa lời:
“Bọn cháu rất coi trọng ý kiến của bác, cũng rất muốn có được lời chúc phúc của bác”.
Tề Hạo giật mình, anh từ từ xoay người, đôi mắt sâu thẳm thoáng lướt qua Kỷ Hiểu Nguyệt, rồi nặng nề dừng lại ở vị Tống giám đốc lớn tuổi kia.
Ngài Tổng giám đốc Tề cũng rất bất ngờ, đôi mắt đục ngầu vì bệnh tật chợt sáng lên, nhưng ngay sau đó lấy lại được bình tĩnh. Ông từ từ đứng dậy, đánh giá Kỷ Hiểu Nguyệt thêm lần nữa, rồi chuyển ánh mắt sang Tề Hạo.
“Thật sao? Hai đứa thật sự coi trọng ý kiến của ta sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Dạ vâng ạ”.
Tề Hạo im lặng một lát rồi nói: “Đúng vậy, thưa bố”.
Ngài Tổng giám đốc Tề từ từ đứng dậy: “Tốt, vậy ý kiến của ta là…”
Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở, cô có thể cảm nhận được toàn bộ ngôi biệt thự yên lặng đến ghê người. Dì Lý đứng ở phòng bếp nhìn ra, dường như cũng đang chờ đợi.
“… Không đồng ý”.
Ba chữ này nói không lớn, nhưng lại găm sâu vào trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt, lạnh lẽo vô cùng.
Tề Hạo nghiêm nghị:
“Con hy vọng có được câu chúc phúc của bố, nhưng dù bố có đồng ý hay không, con cũng sẽ lấy cô ấy”.
Tề Hạo nhìn vị Tổng giám đốc già nua lần cuối cùng rồi cầm tay Kỷ Hiểu Nguyệt kéo đi: “Chúng ta đi thôi”.
“Chờ đã”.
Hai người dừng bước.
“Ta còn có lời muốn nói”. Tiếng ngài Tổng giám đốc Tề luôn không quá nhanh cũng không quá chậm, nhưng lại tạo một áp lực vô hình cho người nghe.
Tề Hạo và Kỷ Hiểu Nguyệt cùng xoay người lại.
“Tề gia và Bạch gia trước giờ luôn là bạn làm ăn tốt của nhau, nếu con có thể lấy Bạch Y Ngưng, đối với Tề gia và Bạch gia là một việc vô cùng có lợi. Nếu con không lấy Bạch y Ngưng thì một xu con cũng không có, con vẫn kiên quyết với lựa chọn của chính mình chứ?”
Tề Hạo: “Vâng”.
Trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt rung động, cô nắm chặt tay Tề Hạo.
Tề phụ thân: “Vì sao?”
Tề Hạo: “Bởi vì con không muốn có một cuộc sống giống như bố”.
“Được lắm, con rất may mắn, bởi vì con còn có cơ hội lựa chọn. Nhưng con thật sự hiểu cuộc sống của ta sao?”
Căn phòng khách lại một lần nữa chìm trong im lặng.
Ngài Tổng giám đốc Tề cũng không nói gì thêm, ông chậm rãi xoay người đi về phía thư phòng. Trước cửa thư phòng, ngài Tổng giám đốc Tề gằn từng tiếng:
“Ta chúc phúc cho hai đứa”.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt gặp ngài Tổng giám đốc Tề, không thân thiện lắm, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt cảm nhận được lần gặp mặt này có ảnh hưởng rất lớn đến Tề Hạo, vì tối hôm đó, Tề Hạo chỉ im lặng cả đêm.
Sau đó dì Lý có cho Kỷ Hiểu Nguyệt biết, từ sau khi mẹ Tề Hạo qua đời, Tề Hạo chưa từng trở về, ngoại trừ công việc, anh chưa từng nói chuyện với bố lần nào. Nhưng vì Hiểu Nguyệt, Tề hạo đã sẵn sàng quay về nhà, có thể thấy cô có ảnh hưởng rất lớn với anh.
Một ngày, ngài Tổng giám đốc Tề hẹn Kỷ Hiểu Nguyệt đi uống cà phê, Tề Hạo đang họp hay tin vội vàng chạy tới, anh đến đúng lúc thấy ngài Tổng giám đốc Tề đưa chiếc vòng tay phỉ thúy dành cho con dâu của Tề gia cho Hiểu Nguyệt. Tề Hạo nhận ra, mẹ anh cũng từng đeo chiếc vòng tay phỉ thúy ấy.
Vốn là bố chồng hẹn con dâu đi uống cà phê, không ngờ Hiểu Nguyệt rút lui giữa chừng, cuộc hẹn lại trở thành ngày cha con ôn chuyện. Kỷ Hiểu Nguyệt biết, muốn hai cha con gỡ bỏ hoàn toàn khúc mắc cần có thời gian, nhưng ít nhất đây cũng là một bước khởi đầu tốt đẹp.
Dạo này tâm trạng Nhiếp Phong rất tốt.
Nguyên nhân thứ nhất: Tổng giám đốc Tề đã rước được Tề phu nhân về dinh nên tâm trạng rất vui vẻ, mà khi tâm trạng Tổng giám đốc tốt thì toàn bộ nhân viên trong công ty đều được lợi theo. Anh đương nhiên là người nhận được nhiều lợi lộc nhất. Tiền lương cứ thế “phình” lên, muốn không vui cũng không được!
Nguyên nhân thứ hai: Bộ phận phát triển game tin vui dồn dập, đầu tiên là Tùng Ca và Lý Nhụy kết hôn, sau đó là Hoa Hồ Điệp tiến cử một nhân viên mới cho phòng - Măng Mọc Sau Mưa. Sau khi quan hệ của hai người được công khai, dù đã gây chấn động không nhỏ nhưng lại cải thiện đáng kể hiệu quả của phòng, nguyên nhân là gì? Vì có bà xã giám sát nên Hoa Hồ Điệp không dám lười biếng, những người lười giống Hoa Hồ Điệp cũng không dám lười nữa. Hơn nữa, có “loa phóng nhanh” Hoa Hồ Điệp ở đây, ai biết liệu anh chàng có “tố tội” với Tổng giám đốc Tề không.
Nguyên nhân thứ ba: Chân Linh Thần Giới tiến hành tuyển chọn công khai đã thành công rực rỡ, thành công không chỉ về mặt danh tiếng mà còn ở sự hợp tác ăn ý giữa Nhiếp Phong và Bạch Y Ngưng. Dù đến giờ chỉ có mình anh cho rằng đây là bước tiến mới trong tình yêu, nhưng không sao, ít nhất Lam Sắc Yêu Cơ cũng không còn hễ gặp là giết anh nữa, vậy là tốt lắm rồi! Mọi thứ đang tiến triển rất tốt!
Còn về Tề Tiểu Bạch, sau khi cô nàng và An Húc Dương ra nước ngoài, trong một khoảng thời gian ngắn không hề có tin tức. Tề Tiểu Bạch ranh mãnh có thể thu phục anh chàng “vạn người mê” si tình kia hay không, đó là một câu chuyện khác.
Tiết lộ nho nhỏ, lúc Kỷ Hiểu Nguyệt truy hỏi Tề Tiểu Bạch, cô đã phát hiện ra một bí mật rất lớn:
Kỷ Hiểu Nguyệt: “Vì sao anh trai cậu tên là Tề Hạo mà cậu lại tên là Tề Tiểu Bạch?” Khó nghe chết đi được!
Tề Tiểu Bạch: “Cái đấy hả, tên thật của mình là Tề Linh, vì mình khá nhỏ con nên ở nhà gọi mình là Tiểu Bạch”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “Vậy có phải anh cậu nên được gọi là Tề Đại Bạch không? Đại Bạch, Đại Bạch, nghe như tên một chú cún vậy!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chiếc Costa Cruises màu trắng xa hoa tao nhã rẽ sóng ra khơi trong vùng biển rộng lớn, Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi một mình trên boong tàu ngắm biển. Vốn định đi đây đi đó để giải sầu, cuối cùng càng đi càng thấy chán.
Cô nàng Tề Tiểu Bạch chết giẫm nói đây là “chuyến du lịch lãng mạn”, đến hôm nay đi lấy vé cô mới phát hiện ra đây là “Chuyến du lịch lãng mạn cho các cặp đôi”, lại còn là vé VIP nữa chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu nghi ngờ tình hình tài chính của Tề Tiểu Bạch.
Không lên thuyền thì tiếc, hơn nữa vé được đặt qua mạng nên không thể trả được.
Lên thuyền, giống như cô bây giờ - thật vô cùng nhàm chán!
Cả thuyền đều là các cặp tình nhân, chỉ có một mình Hiểu Nguyệt cô đơn lẻ bóng. Đây không phải “giải sầu”, mà là “đi tìm kích thích!”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của một đôi tình nhân hạnh phúc, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn kéo Tề Tiểu Bạch ra đây rồi đánh cho cô nàng một trận, nhưng di động của Tiểu Bạch lại tắt, Kỷ Hiểu Nguyệt đành đi lang thang trong một con thuyền toàn những cặp đôi.
“Cưng à, nghe nói tối nay có mưa sao băng, thật không?” Một giọng nữ hạnh phúc vang lên.
“Chín rưỡi tối nay có một trận mưa sao băng lớn nhất năm đấy, bọn mình nhất định không thể bỏ qua!” Lần này là một giọng nam.
Mưa sao băng trong mắt mỗi người một khác: Có người cùng xem thì rất lãng mạn, một mình xem thì thật thê thảm.
Kỷ Hiểu Nguyệt lại muốn đánh Tề Tiểu Bạch.
Costa Cruises không hổ danh là chiếc du thuyền cao cấp nhất Châu Âu, toàn bộ du thuyền được thiết kế theo phong cách Italia. Trong phòng, trần nhà được tôn cao, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, vật dụng sinh hoạt đầy đủ khiến du khách cảm thấy vô cùng thoải mái. Còn cả một ban công riêng hiếm có trong du thuyền, khu vực chung được thiết kế đẹp và thanh lịch, từ nơi ăn uống tắm rửa đến nghỉ ngơi giải trí, nơi nào cũng sang trọng, xa hoa.
Kỷ Hiểu Nguyệt thuộc giai cấp bình dân, dĩ nhiên sự xuất hiện của cô sẽ thu hút không ít ánh mắt soi mói, tâm lý Kỷ Hiểu Nguyệt rất tốt nên cô quyết định lờ họ đi. Ban ngày còn đỡ, mang theo suy nghĩ “được đến đâu, hay đến đó”, Hiểu Nguyệt vui vẻ đi xung quanh ngắm cảnh, nhưng tối đến, cô thấy thật khó khăn. Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ hồi đại học, cô từng làm một bài thơ với cô bạn cùng phòng:
Nhớ buổi chơi bên suối,
Chiều về quên cả lối
Lại không muốn về nhà
Lạc tới động uyên ương,
Liền chạy vội, chạy vội,
Nhớn nhác người chạy cùng vô số.
Cô bạn cùng phòng từng khen ngợi hết lời hai chữ “nhớn nhác” của cô, cô bạn cho rằng Hiểu Nguyệt dùng từ đó đúng là “chuẩn không cần chỉnh”. Nhưng cô bé Hiểu Nguyệt thơ ngây vẫn không hiểu được từ mình “tiện tay nhặt tạm ven đường” chuẩn ở chỗ nào! Không ngờ chuyến đi này đã giúp cô hiểu được điều đó.
Chiếc du thuyền lấp lánh ánh trăng, đâu đâu cũng thấy các cặp tình nhân, cô đi đến chỗ nào cũng gây nên hiệu ứng “nhớn nhác”! Kỷ Hiểu Nguyệt khốn khổ đành “dọn đường hồi phủ”, quay về phòng “đóng cửa tu hành”.
Tề Tiểu Bạch đặt cho cô một phòng VIP nên mọi thứ trong phòng đều là loại tốt nhất, máy tính đương nhiên cũng tốt nhất. Một người chơi game lão luyện gặp một dàn máy tính cấu hình cao, chuyện gì sẽ xảy ra?
Không chịu nổi sức hấp dẫn, Hiểu Nguyệt đành tạo một tài khoản mới đăng nhập trò chơi.
Mới vài ngày không vào, không ngờ trong trò chơi đã xảy ra nhiều biến cố khiến trời đất nghiêng ngả. Chuyện Tế Nguyệt Thanh Thanh mất tích trở thành một đề tài lớn. Dù sự kiện ly hôn gây tranh cãi của Măng Mọc Sau Mưa và Ta Là Một Con Rồng đã kết thúc, hai người họ giờ lại ngọt ngào âu yếm nhưng vẫn có người muốn nhắm tới Bang Không Tưởng, chạy đến giết Ta Là Một Con Rồng như trước.
Đây chính là “hậu họa khôn lường” mà người ta vẫn nói đến!
Giờ người được chú ý là Lam Sắc Yêu Cơ và Thiên Sát Cô Tinh 845, nơi nào có hai người họ nơi đó có chiến tranh. Lúc đầu, chỉ cần Lam Sắc Yêu Cơ đi tìm Phong Diệp Vô Nhai, Thiên Sát Cô Tinh 845 nhất định sẽ xuất hiện. Sau một thời gian, thời thế liền thay đổi, chỉ cần Lam Sắc Yêu Cơ đăng nhập, Thiên Sát Cô Tinh 845 lập tức đăng nhập theo.
Nhiếp Phong không biết anh bắt đầu cảm thấy hứng thú với Bạch Y Ngưng từ lúc nào, có lẽ từ lúc Kỷ Hiểu Nguyệt nói anh và Bạch Y Ngưng là một đôi chăng. Tất cả đều do “tiểu khắc tinh” gây họa!
Trong trò chơi, việc gây “sóng gió” nhất có lẽ vẫn là bức thư tình của Đại Thần. Hiểu Nguyệt nhịn cả nửa ngày, cuối cùng không kiềm chế được, tò mò lên diễn đàn xem thư.
Không xem không biết, xem kỹ mới biết, lối hành văn của Tề Hạo quả nhiên làm lay động lòng người, bài văn đó cô xem đi xem lại mấy lần vẫn cảm thấy dư vị của hạnh phúc.
Đại Thần nói, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
Đại Thần nói, trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ tin tưởng tình yêu.
Đại Thần nói, gặp được cô, là một bất ngờ thú vị.
Đại Thần nói, gặp được cô, anh muốn có một gia đình.
Đại Thần nói, anh sẽ mãi mãi chờ đợi cô, bởi vì cô là người vợ duy nhất của anh trong kiếp này.
...
Rất nhiều câu bình thường Phong Diệp Vô Nhai không nói anh đều nói trong thư.
Rất nhiều lời bình thường Tề Hạo không nói, anh cũng nói trong này.
Nếu là lời Phong Diệp Vô Nhai nói, cô tin.
Nếu là Tề Hạo...
Cô có nên tin anh ta không?
Kỷ Hiểu Nguyệt cắn môi, lớp phòng thủ kiên cố trong lòng cô bỗng nứt vỡ, một thứ gì đó vừa mềm mại lại dịu dàng đang không ngừng tuôn chảy. Xem tiếp xuống dưới là một đoạn phim làm khá cầu kỳ. Chắc hẳn Đại Thần đã mất rất nhiều công sức để thực hiện. Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ trong lúc chơi game Đại Thần vẫn có thời gian chụp lại màn hình, hơn nữa đều là những khoảnh khắc khiến lòng người rung động.
Nên nói công lực Đại Thần đạt đến trình độ “xuất quỷ nhập thần” hay nên nói anh “một công đôi việc”?
Kéo tiếp xuống dưới, Kỷ Hiểu Nguyệt kinh hãi nhận ra: Cứ cách một giờ Đại Thần lại gửi một bài viết trong chính chủ đề của mình, nội dung bài viết chỉ có một câu duy nhất:
“Bà xã, anh đang đợi em về nhà”.
Cách một tiếng lại gửi một bài viết, lần nào cũng vào phút thứ 21, Đại Thần nói, 21 có nghĩa là “yêu em”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, giờ là chín giờ mười hai phút tối, nếu Đại Thần thật sự trên mạng, vậy 9 phút sau có lẽ Đại Thần sẽ gửi một bài viết mới.
Kỷ Hiểu Nguyệt nín thở, chăm chú nhìn màn hình. Giờ cô mới biết, thì ra chín phút lâu đến vậy.
21 giờ 21 phút, quả nhiên Đại Thần lại gửi một bài viết, vẫn là một câu: “Bà xã, anh đang đợi em về nhà”.
Thì ra, không phải anh chưa bao giờ tìm cô, anh vẫn luôn tìm cô!
Mọi thứ trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt trở nên mơ hồ, cô không biết liệu chuyến đi này có ý nghĩa gì không, cô chưa bao giờ chạy thoát khỏi thứ mình muốn chạy trốn!
Đúng lúc này, Phong Diệp Vô Nhai lại gửi một bài viết mới:
“Anh muốn cùng em ngắm mưa sao băng, muốn cùng em đón bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Chỉ cần em tin rằng tình yêu của anh chỉ dành riêng mình em, em sẽ nhìn thấy bến bờ hạnh phúc”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ, sắp đến chín rưỡi, đúng lúc đó, ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng xẹt qua. Kỷ Hiểu Nguyệt chưa thấy mưa sao băng bao giờ nên cô háo hức chạy vội ra ngoài.
Lúc này, ánh trăng bị một đám mây mờ che khuất, có thể thấy rõ từng dải từng dải sao băng rơi trong đêm tối, du dương như một bài thơ, xinh đẹp như một giấc mộng. Một bóng người từ từ tiến lại gần Kỷ Hiểu Nguyệt, cô cảnh giác quay người lại, không ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn cô, trước khi Hỷ Hiểu Nguyệt kịp làm gì, người đó đã dùng hai tay khóa chặt cô bên lan can.
“Bà xã, hãy tin tưởng anh”. Giọng nói quen thuộc, một người quen thuộc.
Kỷ Hiểu Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, Tề Hạo! Sao anh ta lại...
Kỷ Hiểu Nguyệt còn đang thất thần, một nụ hôn cuồng nhiệt đã ập đến rợp trời kín đất. Nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng, như muốn làm vơi đi nỗi nhớ nhung mong mỏi dồn nén bấy lâu. Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng bị nụ hôn ấy “thanh tỉnh” đầu óc. Cô tìm mọi cách đẩy người kia ra:
“Sao anh lại ở đây?”
Đây là ban công riêng thông với phòng bên cạnh, cô đã tìm hiểu qua, phòng bên cạnh không có ai cả mà!
Đôi mắt sâu thẳm của Tề Hạo rung động:
“Vì anh cảm thấy em đang nhớ anh nên anh đến”.
“Ai...”... nhớ anh chứ!
Kỷ Hiểu Nguyệt không có cơ hội phản bác, đôi môi lại bị che kín lần nữa. Lần này, Tề Hạo không cho cô cơ hội chạy thoát, anh dùng tay đỡ đầu cô, với khoảng cách đó, hơi thở của Tề Hạo ngập tràn khoang mũi Kỷ Hiểu Nguyệt, tấn công mọi giác quan của cô.
Nụ hôn của anh dâng trào mãnh liệt như thủy triều, bùng nổ những đam mê bị dồn nén đã lâu, tuyên bố một cách điên cuồng mà lại tinh tế tình yêu của anh.
Cuối cùng, khuôn mặt chàng trai trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ...
Không nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc xung quanh.
Không nhìn thấy trận mưa sao băng lớn trên bầu trời đêm.
Không muốn suy nghĩ đến những rắc rối, nên hay không nên, có thể hay không thể.
Kỷ Hiểu Nguyệt từ từ nhắm mắt lại...
Nụ hôn của Tề Hạo trở thành những dòng chảy dịu dàng, anh cẩn thận, dịu dàng, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ run rẩy. Phản ứng ngây ngô đó khiến Tề Hạo vui sướng, anh lập tức chìm sâu vào nụ hôn.
Những ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm, mang theo những ước muốn chân thành, sâu sắc của các đôi tình nhân rơi xuống trời đêm xa tít tắp.
Gió đêm thổi tung góc áo Kỷ Hiểu Nguyệt, mái tóc đen bay bay, ánh trăng dịu dàng in bóng xuống làn nước...
11 giờ 21 phút, Phong Diệp Vô Nhai cũng không gửi bài viết mới.
12 giờ 21 phút, Phong Diệp Vô Nhai vẫn không gửi bài viết mới.
Chủ đề của Phong Diệp Vô Nhai được người chơi đẩy lên vị trí cao nhất, nhưng Phong Diệp Vô Nhai vẫn không xuất hiện.
Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng vậy.
An Húc Dương cô đơn tắt máy. Anh ta tìm được cô ấy rồi sao? Có lẽ vậy.
Ngoài cửa sổ, mưa sao băng thôi rơi, thỉnh thoảng chỉ có vài ngôi sao lẻ loi xẹt qua phía chân trời, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùa Kỷ Hiểu Nguyệt tỏa sáng trên nền bầu trời đêm cũng dần dần mờ đi.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, che phủ mỗi lúc một lớn, một rộng, cho đến khi hoàn toàn che khuất bầu trời của anh...
***
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy một khuôn mặt bên cạnh, cô không còn ngạc nhiên. Đêm qua, người nào đó hết nhõng nhẽo lại cương quyết đòi phải ngủ trong phòng của cô, dù cô đã ra sức phản đối, quyết tâm bảo vệ giới hạn cuối cùng, nhưng cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt vũ lực và trí tuệ đều thua xa, rất xa một con sói, cô đành phải làm quen với “những việc mới mẻ cả về thể xác và tinh thần”!
“Ai là vợ của anh hả?” Còn lâu, rất lâu nữa cô mới lấy anh, biết chưa!
Vấn đề này đã sớm được thảo luận, Tề Hạo sẽ không làm ầm ĩ một chủ đề tẻ nhạt như vậy vào một buổi sáng đẹp trời thế này, đôi mắt mê hoặc của anh rạng rỡ:
“Vợ yêu ơi, chúng ta cập bến điểm đến đầu tiên rồi”.
“Anh thảnh thơi đi du lịch như vậy, không cần công ty của mình nữa sao?”
“Theo chỉ đạo của vợ, anh đang cho tuyển chọn công khai, việc này giao cho Nhiếp Phong xử lý là được rồi”.
“Anh tổ chức tuyển chọn thật sao?”
“Hiếm có lúc vợ “trái tim hòa hợp” với chồng như vậy, đương nhiên phải tổ chức tuyển chọn rồi”.
“…” “Trái tim hòa hợp”? Không phải chứ!
“Vợ, dậy xem mặt trời mọc đi”. Giây phút tuyệt vời này nếu cứ nói chuyện công việc đúng là rất “sát phong cảnh”.
Chuyến du lịch tình yêu năm ngày bốn đêm chính thức bắt đầu.
Kỷ Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng, sự xuất hiện của Tề Hạo tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đó là một âm mưu, một âm mưu trắng trợn!
Tề Hạo thẳng thắn gật đầu: “Phải, Tề Tiểu Bạch nói cho anh biết đấy”.
“Tề Tiểu Bạch và anh rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
“Em thật sự muốn biết chứ?”
“Đừng nói nhảm nữa!”
“Nó là em gái anh”.
“…”
Tề Tiểu Bạch đang tranh giành mua đồ giảm giá ở siêu thị bỗng hắt hơi hai cái, rõ ràng đang xuân về ấm áp, hoa tươi nở rộ, sao cô lại thấy lạnh lẽo thế nhỉ! Tề Tiểu Bạch đột nhiên hoảng sợ nghĩ: “Liệu anh hai có vì yêu mà bán đứng cô em gái này không?” Có thể lắm, rất có thể! Đúng rồi! Cô nhớ đã từng yêu cầu Tề Hạo đồng ý giúp cô một việc vô điều kiện, cô nên lợi dụng thật tốt cơ hội lần này mới được. Đúng, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận!
Mấy ngày nay Tề Hạo luôn cố gắng làm một việc: Hướng dẫn ỷ Hiểu Nguyệt gọi anh là “chồng”, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt như có khóa trên miệng, gọi tới gọi lui đều là mấy từ “xấu xa”, “quái gở”, “biến thái”, điều này khiến Tề Hạo cảm thấy thất bại. Dù biết cô gái này chỉ mạnh miệng nói vậy, nhưng anh thật sự rất muốn nghe cô gọi một tiếng “chồng”, “ông xã”! Cô nhất định không chịu gọi anh như vậy, liệu có phải cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh không? Trong lòng Tề Hạo lại thêm một lần vô cùng lo lắng.
Vừa hay một công ty trang sức hàng đầu đang tài trợ các hoạt động giải trí, thu hút rất nhiều du khách, hấp dẫn nhất là: Phần thưởng là một chiếc nhẫn kim cương do ông chủ công ty này tự tay thiết kế, chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới.
Cái khó nhất của hoạt động là: Muốn giành được phần thưởng, những người tham gia phải hoàn thành cuộc thi trên nước do công ty thiết kế, gồm chèo thuyền, bơi lội và lướt sóng. Phải là quán quân của cả ba cuộc thi mới giành được chiếc nhẫn kim cương. Nếu có bất kỳ nhiệm vụ nào không hoàn thành sẽ bị coi là thất bại, người tham gia chỉ có thể nhận được một phần thưởng khác từ công ty.
Những hoạt động như thế này người du thi thường là đàn ông còn người đứng xem trò vui là phụ nữ, người được lợi cùng là phụ nữ, vì thế, những người bị thu hút đều là phụ nữ.
Kỷ Hiểu Nguyệt cùng là phụ nữ, bị thu hút cũng không có gì lạ.
Lúc đầu Tề Hạo không hứng thú với những việc như thế này nhưng khi thấy chiếc nhẫn kim cương trên màn hình, anh lập tức cởi bộ đồ Âu phục, chạy đến dự thi.
“Này..., anh đi đâu vậy?” Tề Hạo quay sang cười đầy quyến rũ:
“Anh phải đi chứng minh tấm lòng của mình với vợ chứ”.
Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thiếu dưỡng khí, tình trạng thiếu dưỡng khí này được cải thiện khi Tề Hạo thay đồ bơi đi ra - nguyên nhân dĩ nhiên là vì cô bị tiếng hét của mấy cô gái xung quanh làm giật mình. Trong đám đàn ông béo mập thô tục, cơ bụng sáu múi của Tề Hạo đã đạt điểm tối đa. Tên biến thái ấy lại còn ngoái đầu nhìn cô cười, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy thiếu oxy trầm trọng.
Những người đến đây đều là những người có tiền, nhưng người nổi tiếng như Tề Hạo lại không nhiều, vì thế từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt cuộc thi, Tề Hạo là người nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Ông trùm kinh doanh quốc tế Tề Hạo, Tổng giám đốc Tập đoàn Lãng Thăng lại vì một chiếc nhẫn kim cương mà đích thân xuống biển tham gia thi đấu, không biết cô gái may mắn kia là ai?
Ống kính lia xung quanh, Kỷ Hiểu Nguyệt nhát gan trốn trong đám đông. Tên biến thái này có nhất thiết phải huênh hoang như vậy không?
Trong suốt cuộc thi, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa xem vừa run rẩy sợ hãi, trái tim thấp thỏm theo bóng Tề Hạo vật lộn với sóng biển, cô không để ý mình đã lột xác từ đà điểu thành bạch hạc.
Đến khi Tề Hạo lên khỏi mặt nước, tươi cười rạng ngời đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, cô vẫn còn chìm trong sợ hãi.
Ánh mặt trời chiếu đến phía sau Tề Hạo sáng đến loá mắt, khiến chiếc bóng cao lớn cùa anh đổ xuống thật dài. Trên người Tề Hạo còn vương những giọt nước biển, làn da mật ong sáng bóng dưới nắng, khuôn mặt có thể “mê hoặc chúng sinh” chưa bao giờ rạng rỡ đến vậy.
Mọi người yên lặng lạ thường, tất cả bất giác nhường đường cho anh.
Anh... anh... anh ta muốn làm gì vậy? Kỷ Hiếu Nguyệt bỗng thấy kinh hãi.
Tên biến thái này nhận phần thưởng xong không đi thay quần áo lại chạy vào đám đông làm gì? Hiểu Nguyệt có một dự cảm bất an, rất... rất bất an!
Tề Hạo càng đến gần, tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập càng điên cuồng.
Cuối cùng, Tề Hạo cũng tách được đám đông tiến lại gần, anh đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt với nụ cười tươi rói.
Nếu giờ bộ não của Kỷ Hiểu Nguyệt còn có thể suy nghĩ, cô nhất định sẽ bôi dầu vào lòng bàn chân mình rồi tìm cơ hội chạy trốn, hoặc giả vờ như không biết rồi xoay người lẻn đi, đỡ mất mặt trước bao người thế này. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức hóa đá.
Tề Hạo mỉm cười, bất ngờ quỳ một gối xuống khiến xung quanh vang lên những tiếng thở mạnh.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang hóa đá nay lại tan chảy. Anh... anh... anh... anh ta muốn làm gì?
Tề Hạo nâng tay Kỷ Hiểu Nguyệt lên, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng:
“Đồng ý lấy anh nhé?”
“Ồ…”
Tiếng hô ủng hộ làm lu mờ mọi thứ, những tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên làm chấn động đất trời. Kỷ Hiểu Nguyệt đang trong cơn rối loạn, cảm thấy cả người nóng ran, không thể cử động, cô đứng yên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt với ánh mắt lấp lánh.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngốc nghếch nghĩ: “Con vịt bị nấu chín có phải cũng giống mình lúc này không?”
Nhưng cô không thể phủ nhận, nụ cười của anh còn sáng hơn cả mặt trời gấp trăm, gấp vạn lần.
Không chờ câu trả lời của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo mỉm cười, đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ nhìn Tề Hạo, không đưa lời phản đối.
Kỷ Hiểu Nguyệt thề, lúc ấy cô bị trúng tà! Cô tuyệt đối không hề có ý “muốn bắt thì phải thả”, cô cũng tuyệt đối không hề có tư tưởng “muốn mà còn ngại”!
Chẳng qua... Tề Hạo là một tên ác ma thôi!
Trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Tề Hạo tao nhã đứng dậy, hôn nhẹ lên môi Hiểu Nguyệt...
Mặc quần bơi mà vẫn thanh tao đến mức độ này, chắc chỉ có Tề yêu nghiệt!
Kỷ Hiểu Nguyệt ngốc nghếch nở nụ cười, khuôn mặt Tề Hạo như vầng thái dương, sáng chói, sáng chói! Kế tiếp, Kỷ Hiểu Nguyệt chìm vào hôn mê trong ánh sáng chói lóa đó.
***
Có người sau khi được cầu hôn nở nụ cười.
Có người sau khi được cầu hôn lại khóc.
Còn Kỷ Hiểu Nguyệt, thì hôn mê!
Tề Hạo đúng là dở khóc dở cười. Nhưng có một việc khiến anh rất hài lòng: Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng đã đeo chiếc nhẫn của anh, người dân cả nước có thể làm chứng.
Mọi việc đã xảy ra như thế này, vì thân phận đặc biệt của Tề Hạo, nhân viên công ty kia phải đến hỏi ý kiến trước:
“Tổng giám đốc Tề, không biết đoạn phim hôm nay có thể công chiếu được không?”
“Đương nhiên là được”. Không những phải công khai, mà còn phải công khai thật rộng rãi!
“Sát thủ tình trường” lúc trước nay vì một cô gái mà trở nên liều lĩnh, lắc mình biến thành người đàn ông si tình, đây đúng là một tin tức rất rất lớn, nó khiến giới truyền thông sôi sục, nhân dân cả nước cũng sục sôi theo.
***
Ngược lại, trong ngôi biệt thự đẹp đẽ bên bờ biển lại đang chìm sâu trong yên lặng.
An Húc Dương tay cầm di động, vô cảm ngồi bên cửa sổ nhìn biển lớn.
Thật ra, anh đang lắng nghe tiếng của biển.
Sau ngày hôm đó, anh đã không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.
Bác sĩ nói, bệnh của anh là do trầm cảm lâu ngày nên dẫn đến mù lòa. Bệnh này có thể chữa khỏi, nhưng phải có sự phối hợp của anh. Không được tiếp tục uống rượu, tâm tư phải vui vẻ. Tình trạng có thể khỏe lại hoàn toàn hay không đều phụ thuộc cả vào anh.
An Húc Dương gọi điện cho Kỷ Hiểu Nguyệt nhưng điện thoại của cô lại tắt máy. Từ đó về sau, anh không còn đủ can đảm để gọi điện cho Kỷ Hiểu Nguyệt nữa.
Tề Tiểu Bạch đặt đồ ăn xuống cạnh An Húc Dương, kiên nhẫn gắp máy sợi mỳ đưa lên mũi anh.
“Ngửi thử xem, hôm qua anh nói anh muốn ăn mỳ thịt bò cay, tôi đã làm theo hướng dẫn của sách dạy nấu ăn trên mạng, thơm lắm nhé, anh nếm thử xem!”
An Húc Dương lạnh lùng quay đi, không nói một lời.
Ngày hôm qua, đúng là anh rất muốn ăn mỳ thịt bò, bởi vì lúc còn ở bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, họ đã từng ăn món này. Nhưng giờ anh không còn muốn ăn nữa.
Tề Tiểu Bạch không hề nổi giận, cô dỗ dành An Húc Dương như dỗ dành một đứa trẻ:
“Nhanh nào, ăn mỳ, ăn mỳ đi! Mỳ thịt bò thơm ngon đây, không ăn là hết đấy!”
Cô gái này sao đuổi mãi vẫn không chịu đi vậy? Đúng là “âm hồn không tiêu tan”!
An Húc Dương cảm thấy khó chịu, liền vung tay lên, “choang”, cả bát mỳ đổ ụp xuống đất. Nước canh nóng bắn tung tóe lên cả người An Húc Dương và Tề Tiểu Bạch.
An Húc Dương có thể cảm nhận được chỗ bỏng trên người đang nóng như lửa đốt, trong thế giới tối đen, anh cảm thấy mình bất lực và thất bại, anh tức giận quát lên với Tề Tiểu Bạch:
“Tôi nói rồi, cô cút đi! Cút!”
Tề Tiểu Bạch ấm ức cắn môi:
“An Húc Dương! Anh có biết tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng hầu hạ ai, cũng chưa từng tự tay làm đồ ăn cho người khác ăn không? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi kêu cô đi làm mấy thứ đó sao? Là tự cô muốn ở lại đấy chứ, tôi đã bảo cô cút đi rồi mà! Có nghe thấy không!” Giọng An Húc Dương lạnh lùng làm nỗi ấm ức trong lòng Tề Tiểu Bạch biến thành lửa giận.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của An Hức Dương, Tề Tiểu Bạch bật tivi lên, hùng hổ quát lên:
“An Húc Dương, anh đừng nghĩ mình là kẻ si tinh, thật ra anh chỉ là một tên ngốc mà thôi! Tình yêu là cả hai người phải cùng vui vẻ. hạnh phúc, còn anh thì sao, rõ ràng anh biết Hiểu Nguyệt chưa từng yêu anh, chỉ có anh quấn lấy không chịu rời cô ấy thôi! Có thú vị không? Còn tự biến mình thành người mù nữa chứ, có đáng không?”
Tề Tiểu Bạch chỉ vào tivi tiếp tục mắng:
“Anh tự nhìn đi, thôi bỏ đi, anh không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy, anh nghe thử xem đây là gì? Tề Hạo đang cầu hôn Kỷ Hiểu Nguyệt đấy, họ đang hưởng tuần trăng mật trên một chiếc du thuyền tình nhân, anh định làm gì đây? Đợi hai người đó quay về rồi làm một bữa tiệc thịnh soạn cho họ sao? Hay tiếp tục để Kỷ Hiểu Nguyệt biết anh là một hạt giống si tình, anh vẫn đang đau khổ đợi chờ cô ấy, khiến cô ấy dù đang hạnh phúc cũng không thể an lòng? Anh cứ tiếp tục bám lấy như vậy, đó không phải tình yêu, đó là sự ích kỷ! Bản thân anh không chiếm được nên anh cũng không muốn để người khác hạnh phúc mà thôi!”
An Húc Dương ngu ngốc! An Húc Dương đần độn! Trên thế giới này sao vẫn có người... ngu như vậy chứ!
Lời của Tề Tiểu Bạch như những nhát búa mạnh mẽ nện xuống trái tim An Húc Dương. Hoàng hôn đổ xuống vai anh, phủ lên người anh một màu vàng lấp lánh.
Lúc bóng đêm buông xuống, An Húc Dương vẫn lặng lẽ ngồi đó, khuôn mặt tuấn tú gần như vô cảm.
Không biết bao lâu sau, Hoa Hồ Điệp dẫn bà xã đến thăm bạn.
Lúc Măng Mọc Sau Mưa biết An Húc Dương chính là Tùng Phong Hàn, anh chàng rùng mình. Nhưng sau khi nghe kể chuyện về An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt, anh chàng lại cảm động.
Thật không ngờ một chàng trai si tình như vậy đôi mắt lại bị mù vì tình yêu! Đáng thương quá!
Hoa Hồ Điệp mang bữa tối thơm ngon đến, mùi thơm bay khắp phòng nhưng An Húc Dương vẫn thờ ơ. Cuối cùng, Hoa Hồ Điệp không nhịn được nói:
“Mình giúp cậu gọi điện cho Hiểu Nguyệt nhé”. Hoa Hồ Điệp bấm số.
Măng Mọc Sau Mưa giật điện thoại:
“Đồ ngốc, bây giờ gọi điện cho Hiểu Nguyệt làm gì, anh không sợ Đại Thần giết anh sao!” Lòng ngưỡng mộ của Măng Mọc Sau Mưa với Đại Thần trước sau như một.
“Nhưng anh không thể nhìn A Tước đau lòng mà không làm gì được!” Hoa Hồ Điệp hóa thân thành thiên sứ bé nhỏ, quả nhiên những người được sống trong tình yêu rất dễ xúc động!
“Anh gọi rồi anh ta sẽ không đau lòng nữa sao?” Măng Mọc Sau Mưa vẫn thuộc trường phái “Lý trí”.
“... Vậy phải làm sao đây?” Bà xã đúng là thông minh!
“Gọi đi”. An Húc Dương đột nhiên mở lời khiến hai người kia giật mình.
“Gọi sao?” Hoa Hồ Điệp và Măng Mọc Sau Mưa cùng đồng thanh.
“Gọi đi”. An Húc Dương đột nhiên bình tĩnh đến lạ thường.
Bà xã, anh muốn có em!
Trên chiếc Costa Cruise, tình yêu đang nở hoa.
Sau khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt là: Tôi bị mất trí nhớ rồi!
Mất trí nhớ thật tốt, ít nhất cũng không bị mất mặt.
Tề Hạo thở dài: “Bà xã, trò này trên TV đã dùng quá nhiều rồi, không mới mẻ gì cả”.
Nhưng người hiểu biết và chiều lòng người như Tề Hạo vẫn rất đau khổ phối hợp ăn ý với Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Bà xã, em thật sự không nhớ ra anh sao?”
Để tránh tác động xấu đến cô hồ ly này, tạm thời đừng nên cho cô ấy xem tivi thì tốt hơn.
“Anh… anh là ai? Sao tôi lại ở đây? Tôi muốn về nhà!” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn nhưng lại bị Tề Hạo kéo về.
“Bà xã, em từng nói nơi nào có anh nơi đó là nhà, em từng nói em sẽ yêu anh suốt đời này kiếp này, em từng nói sẽ cùng anh sinh thật nhiều thật nhiều con...” Thái độ của Tề Hạo có thể so sánh với mấy nhân vật nam chính trong những bộ phim bi kịch trên ti vi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Tôi nói vậy khi nào hả?”
“Ôi trời, không ngờ em mất trí nhớ thật, để anh giúp em nhớ lại nhé!” Tề Hạo nói được thì làm được, một nụ hôn nóng bỏng vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác hạ xuống đôi môi Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo hóa thân thành một con sói đói cố gắng giúp Kỷ Hiểu Nguyệt khôi phục trí nhớ. “Điểm vũ lực” của Kỷ Hiểu Nguyệt hiển nhiên quá yếu. đánh được vài cái đã phải chấp nhận số phận.
Trong phòng tràn ngập hương vị tình yêu, Tề Hạo thì thầm bên tai Hiểu Nguyệt:
“Bà xã. anh yêu em”.
Giọng nói chân thành khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt rung động, một cảm xúc dịu dàng từ từ lan tỏa toàn thân. Lần này, Kỷ Hiểu Nguyệt tin.
Cô tin anh đã tốn nhiều công sức; tin tình cảm của anh chỉ dành cho riêng mình cô; tin vào việc để đến gần cô, anh đã cố gắng làm việc; Cô cũng tin vào tương lai mà anh đã hứa.
Thì ra tình yêu của cô cũng giống như cách pha trà, trong lúc đun nhiệt độ từ từ tăng lên, cô cho rằng mình sẽ cứ tiếp tục đun như vậv, không dừng lại, không thay đổi. Nhưng đột nhiên nước sôi, trà nóng, làn hơi róc rách kia khiến những cám xúc đang trốn sâu tận đáy lòng cô bốc hơi lên, rồi bỗng nhiên quay đầu, cô phát hiện thì ra mình đã đợi giây phút này từ lâu.
“Ông xã…” Tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cơ thể Tề Hạo cứng đờ, anh vui mừng ngẩng đầu nhìn cô gái nằm bên dưới.
“Em... gọi anh thêm một lần nữa đi”. Giọng Tề Hạo hơi run run, đôi mắt quyến rũ xưa nay bỗng tràn đầy khát khao, xúc động, thứ anh có được không chỉ là một tiếng gọi, đó là cả thế giới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hiểu Nguyệt, một nụ cười ngọt ngào xuất hiện, đôi mắt sáng toát lên nét tinh ranh. Cô không nói gì, chỉ vươn tay ôm cổ Tề Hạo, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn pha lê, cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt nhẹ kéo xuống...
Xúc cảm trong nháy mắt được đốt lên...
“Hiểu Nguyệt, anh muốn em!”
Kỷ Hiếu Nguyệt đang bồng bềnh trôi trong lớp sương mù mơ mơ màng màng mờ mắt ra:
“Anh nói gì?”
Tề Hạo dang muốn dùng hành động để giải thích mình muốn gì, đột nhiên chuông di động vang lên.
Shit! Sau này nhất định phải tắt điện thoại đầu tiên! Tề Hạo tức tối nhìn chiếc di động.
“A lô?”
“Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu đang ở đâu vậy?”
“Hoa Hồ Điệp? Có việc gì sao?”
“Có! Dĩ nhiên là có rồi, nhưng không phải mình mà là An Húc Dương có việc! Cậu ta...”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhíu mày: “An Húc Dương làm sao? A lô?”
Tề Hạo cũng nhíu mày, đến giờ phút này mà cô ấy vẫn còn nghĩ đến An Húc Dương sao?!
Đầu bên kia, Hoa Hồ Điệp ngây người nhìn An Húc Dương đứng như một vị thần trước mặt anh chàng. Không phải cậu ta không thấy gì sao? Sao lại cướp điện thoại chuẩn như vậy, ra tay một cái là bách phát bách trúng.
An Húc Dương từ từ đưa điện thoại lên tai: “Anh không sao”. Một tiếng nói yếu ớt truyền đến, Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng run rẩy: “Em xin lỗi”.
Lúc trước, cô đã sai khi coi tình cảm thời trẻ là tình yêu, lúc phát hiện ra trái tim mình không còn chỗ dành cho An Húc Dương nữa, cô đã khiến anh tổn thương sâu sắc. Đây là lỗi của cô. Nhưng giờ cô lại chỉ có thể nói với An Húc Dương một câu, em xin lỗi.
An Húc Dương im lặng trong giây lát:
“Không cần xin lỗi anh, dù sao giờ anh cũng không còn yêu em nữa rồi”.
Tút... tút....
Tiếng ngắt điện thoại đầu bên kia vọng đến khiên Kỷ Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không xác định được lời An Húc Dương là thật hay giả, nhưng cô thật sự hy vọng anh có thể từ bỏ cô, hy vọng An Húc Dương tìm được cuộc sống mới cho riêng mình. Người như anh nên có một tình yêu hoàn hảo mới phải.
Kỷ Hiểu Nguyệt đang mải suy nghĩ về chuyện của An Húc Dương nên không chú ý vạt áo mình đã bị người nào đó vén lên.
“Anh muốn làm gì vậy?” Thấy lạnh trước ngực, Hiểu Nguyệt sực tỉnh.
“Bà xã, anh muốn em!” Tề Hạo cúi đầu che đôi môi Kỷ Hiểu Nguyệt, bàn tay lớn bắt đầu “khai phá vùng đất mới” trên cơ thể Hiểu Nguyệt.
Cô nàng đáng giận này, giờ mà còn nghĩ đến gã đàn ông khác sao? Tề Hạo ra sức trừng phạt cô gái hay mất tập trung này khiến Hiểu Nguyệt chẳng còn hơi sức nghĩ đến người khác nữa.
Tề Hạo là một con sói bị bỏ đói lâu ngày, cô cừu nhỏ nên chịu trách nhiệm với chính hành động cùa mình thôi!
***
Trong biệt thự của An Húc Dương, Hoa Hồ Điệp trợn tròn mắt nhìn anh:
“Cậu, cậu, cậu...”
“Đừng nói cho Hiểu Nguyệt biết tôi bị mù, tôi không hy vọng hình ảnh cuối cùng của tôi trước mặt cô ấy lại là một người mù”. An Húc Dương bình tĩnh quay người lại.
“Hình ảnh cuối... cuối cùng?” Hoa Hồ Điệp đột nhiên không “tiêu hóa” được lời nói cùa An Húc Dương.
“Tôi sẽ rời khỏi đây’’.
“Ra nước ngoài sao?” Hoa Hồ Điệp gật đầu, chắc cậu ta ra nước ngoài chữa mắt.
“Ừ”.
Đột nhiên Hoa Hồ Điệp mắt sáng ngời, những tế bào “hóng hớt” khắp người anh chàng lại một lần nữa sục sôi vì việc anh chàng vừa mới nghĩ đến:
“Sau khi chữa khỏi mắt rồi thì sao? Cậu còn quay về đây nữa không?”
An Húc Dương im lặng một lúc rồi đáp:
“Không biết”. Không biết đến lúc đó liệu anh còn có dũng khí để trở về không.
“Có cần nói cho Tề Tiểu Bạch biết không?”
“Đừng nói”.
Nhưng sự thật lại chứng minh, Hoa Hồ Điệp không hề đáng tin.
Vừa lên máy bay, An Húc Dương đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Này, này, mấy người có còn nhân tính không hả! Chỗ dành cho người mù cũng muốn tranh à! Tránh ra mau!” Tề Tiểu Bạch hùng hổ đá hai tên lưu manh kia.
“Tề Tiểu Bạch?!” An Húc Dương không khỏi kinh ngạc.
“Anh định cứ như vậy mà bỏ đi sao? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu nhé! Máy bay sắp cất cánh rồi, ngồi cẩn thận đi!” Tề Tiểu Bạch vừa thắt dây an toàn cho mình và An Húc Dương vừa cười.
Tề Tiểu Bạch cười lạnh: Người bị Tề Tiểu Bạch tôi đây nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát khỏi tay tôi đâu!
An Húc Dương lặng lẽ quay mặt đi.
Ngoài cửa sổ, một vòng lửa lớn đang lướt qua những rặng mây đỏ bay lên cao. Dưới rặng mây đỏ ấy, Tề Hạo đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt chạy khắp bờ cát.
“Bà xã, để anh dạy em bơi nhé!”
“Đừng! Tôi không muốn bơi!”
“Đến đây đi, đơn giản thôi mà, em cứ ôm anh là được rồi”.