Uy lực của Kỷ Hiểu Nguyệt quá lớn, lời phản đối của Hoa Hồ Điệp vì thế chẳng mảy may có chút hiệu quả. Đây vốn là kinh nghiệm được rút ra từ lịch sử. Vì thế, sau khi bị Kỷ Hiểu Nguyệt truy đuổi, muốn chạy cũng không thoát khỏi “bàn tay Phật Tổ”, anh chàng chỉ còn cách phục tùng.
Hoa Hồ Điệp kêu lên thất thanh: “Ôi sự trong trắng của tôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt bình thản vỗ vai Hoa Hồ Điệp: “Nó đã mất từ lâu rồi”.
Nhưng, điều Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ tới là những lời đồn đại còn đáng sợ hơn cả chính trận hỗn chiến. Ngay lúc cô đang vây bắt, đuổi đánh Hoa Hồ Điệp, những lời đồn đại đã lan nhanh như cỏ dại…
Phiên bản tầng 46: Sau khi từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt rơi vào trạng thái đờ đẫn. Sau đó cô nàng đã bức hôn một chàng thanh niên xinh đẹp, thậm chí không ngần ngại ra tay đánh người.
Phiên bản tầng 23: Phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, tinh thần ngây dại, bức hôn không thành nên quay ra đánh người.
Phiên bản tầng 1: Kỷ Hiểu Nguyệt tinh thần đờ đẫn bức hôn Tổng giám đốc.
Cuối cùng, lời đồn đại từ tầng 1 quay trở lại truyền lên tầng 48 đã trở thành: Kỷ Hiểu Nguyệt bức hôn không thành mà trở nên đờ đẫn.
Lại một cô gái vì yêu mà phát điên, thật đáng thương!
“Phù thuỷ già” Lưu Dĩnh nghe được lời đồn, sau một hồi suy xét cẩn thận, chị ta gọi Kỷ Hiểu Nguyệt vào văn phòng, nghiêm túc nói:
“Hiểu Nguyệt à, chị biết là em nóng vội, nhưng cũng nên chú ý đến phương pháp!”
Thật ra, ẩn ý của câu nói đó là: Làm sao có thể nóng vội hơn tôi được!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp phát điên thật rồi!
Bực thật đấy!!! Năm nay là năm hạn chắc!!!
***
Trong khi đó, tâm trạng của Tề Hạo đang rất tốt. Anh vừa nhấm nháp cà phê, vừa nhàn nhã di chuột, đợi người nào đó đăng nhập. Đến cả chuyện Nhiếp Phong gõ của đi vào rồi lại đi ra, anh cũng không quan tâm. Nhiếp Phong cảm thấy nghi ngờ, anh không tin Tổng giám đốc đang chăm chú làm việc!
Cuối cùng, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng đăng nhập, âm thanh báo hiệu “tinh tinh” dễ nghe vang lên.
“Đến Tử Thanh Sơn!” Tề Hạo gửi một tin nhắn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh phớt lờ. Hôm nay tâm trạng của bản cô nương rất tệ, đừng làm phiền!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề… Sau một hồi hỗn chiến giữa tam giới, tất cả mọi người đều nhất loạt công nhận: Tế Nguyệt Thanh Thanh là người của Phong Diệp Vô Nhai.
Vì thế, đi đến đâu cũng không có bất cứ tên yêu quái nào dám tấn công Tế Nguyệt Thanh Thanh. Không ai muốn đối địch với Phong Diệp Vô Nhai cả.
Cảm giác thiên hạ vô địch thì ra là như thế này!! Tế Nguyệt Thanh Thanh khóc thầm, tên Phong Diệp Vô Nhai trời đánh kia, chẳng lẽ ngoài việc đi theo ngươi, ta không còn cách nào khác sao?
Đôi môi mỏng của Tề Hạo cong lên thành một nụ cười hấp dẫn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thích thú gõ lên bàn phím:
“Thiên hạ đều đã biết cô là người của tôi, giờ muốn thay đổi cũng không còn kịp nữa rồi”.
Vị cà phê hôm nay đúng thật là rất ngon!
Uy lực của Kỷ Hiểu Nguyệt quá lớn, lời phản đối của Hoa Hồ Điệp vì thế chẳng mảy may có chút hiệu quả. Đây vốn là kinh nghiệm được rút ra từ lịch sử. Vì thế, sau khi bị Kỷ Hiểu Nguyệt truy đuổi, muốn chạy cũng không thoát khỏi “bàn tay Phật Tổ”, anh chàng chỉ còn cách phục tùng.
Hoa Hồ Điệp kêu lên thất thanh: “Ôi sự trong trắng của tôi!”
Kỷ Hiểu Nguyệt bình thản vỗ vai Hoa Hồ Điệp: “Nó đã mất từ lâu rồi”.
Nhưng, điều Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ tới là những lời đồn đại còn đáng sợ hơn cả chính trận hỗn chiến. Ngay lúc cô đang vây bắt, đuổi đánh Hoa Hồ Điệp, những lời đồn đại đã lan nhanh như cỏ dại…
Phiên bản tầng : Sau khi từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra, phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt rơi vào trạng thái đờ đẫn. Sau đó cô nàng đã bức hôn một chàng thanh niên xinh đẹp, thậm chí không ngần ngại ra tay đánh người.
Phiên bản tầng : Phù thuỷ nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, tinh thần ngây dại, bức hôn không thành nên quay ra đánh người.
Phiên bản tầng : Kỷ Hiểu Nguyệt tinh thần đờ đẫn bức hôn Tổng giám đốc.
Cuối cùng, lời đồn đại từ tầng quay trở lại truyền lên tầng đã trở thành: Kỷ Hiểu Nguyệt bức hôn không thành mà trở nên đờ đẫn.
Lại một cô gái vì yêu mà phát điên, thật đáng thương!
“Phù thuỷ già” Lưu Dĩnh nghe được lời đồn, sau một hồi suy xét cẩn thận, chị ta gọi Kỷ Hiểu Nguyệt vào văn phòng, nghiêm túc nói:
“Hiểu Nguyệt à, chị biết là em nóng vội, nhưng cũng nên chú ý đến phương pháp!”
Thật ra, ẩn ý của câu nói đó là: Làm sao có thể nóng vội hơn tôi được!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp phát điên thật rồi!
Bực thật đấy!!! Năm nay là năm hạn chắc!!!
Trong khi đó, tâm trạng của Tề Hạo đang rất tốt. Anh vừa nhấm nháp cà phê, vừa nhàn nhã di chuột, đợi người nào đó đăng nhập. Đến cả chuyện Nhiếp Phong gõ của đi vào rồi lại đi ra, anh cũng không quan tâm. Nhiếp Phong cảm thấy nghi ngờ, anh không tin Tổng giám đốc đang chăm chú làm việc!
Cuối cùng, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng đăng nhập, âm thanh báo hiệu “tinh tinh” dễ nghe vang lên.
“Đến Tử Thanh Sơn!” Tề Hạo gửi một tin nhắn.
Tế Nguyệt Thanh Thanh phớt lờ. Hôm nay tâm trạng của bản cô nương rất tệ, đừng làm phiền!
Nhưng rất nhanh sau đó, Tế Nguyệt Thanh Thanh phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề… Sau một hồi hỗn chiến giữa tam giới, tất cả mọi người đều nhất loạt công nhận: Tế Nguyệt Thanh Thanh là người của Phong Diệp Vô Nhai.
Vì thế, đi đến đâu cũng không có bất cứ tên yêu quái nào dám tấn công Tế Nguyệt Thanh Thanh. Không ai muốn đối địch với Phong Diệp Vô Nhai cả.
Cảm giác thiên hạ vô địch thì ra là như thế này!! Tế Nguyệt Thanh Thanh khóc thầm, tên Phong Diệp Vô Nhai trời đánh kia, chẳng lẽ ngoài việc đi theo ngươi, ta không còn cách nào khác sao?
Đôi môi mỏng của Tề Hạo cong lên thành một nụ cười hấp dẫn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thích thú gõ lên bàn phím:
“Thiên hạ đều đã biết cô là người của tôi, giờ muốn thay đổi cũng không còn kịp nữa rồi”.
Vị cà phê hôm nay đúng thật là rất ngon!