Sau khi tiễn được Tùng Phong Hàn đi, cuối cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng có cơ hội đánh hai trận đã đời. Hai trận này tuy vất vả lắm mới hoàn thành nhưng khiến có cảm thấy thích thú vô cùng. Chứ như sáng nay, bị Tùng Phong Hàn quấy nhiễu thật là bực mình. Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ vươn vai ưỡn người đón ánh nắng mặt trời, gương mặt được che dưới cặp kính gọng đen tràn ngập ánh nắng.
Đang lúc ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt nhác thấy bóng Phong Tín Nhi, cô ta đang điệu đà đi đến trong bộ đồ khá mát mẻ. Gần đây Phong Tín Nhi rất nổi tiếng, cô ta và An Húc Dương cùng mới được trao tặng danh hiệu “Kim đồng – Ngọc nữ”. Giờ An Húc Dương không ở trong nước, Phong Tín Nhi một mình độc chiếm ngôi vị đầu bảng, hưởng hết toàn bộ vinh quang, cô ta đi đến đâu cũng được bao quanh bởi hoa tươi và ánh đèn flash.
Gần như cùng lúc, khi chỉ còn cách văn phòng Tổng giám đốc vài bước, Phong Tín Nhi cũng nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô ta giật mình ngạc nhiên, sau đó đổi hướng đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Đôi giày cao gót đỏ nạm đá nện dồn dập lên nền cẩm thạch trắng.
Con bé này dám chạy lên tầng 48, lại cách Tổng giám đốc có một bức tường. Dù bộ đồ lỗi thời với cặp kính gọng đen thui kia khiến cô ta mất điểm, nhưng trực giác phụ nữ mách bảo, cô gái không bắt mắt này ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nhiếp Phong vốn định nói với Phong Tín Nhi rằng Tổng giám đốc không có ở văn phòng, nhưng thấy đây là dịp hiếm, anh dừng lại, tựa người vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, khoái trá xem trò vui.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngây ra trong ba giây, đột nhiên cảm nhận được sự đối địch mãnh liệt toát ra từ người Phong Tín Nhi. Cô muốn co người lại ẩn thân nhưng không kịp nữa rồi. Vì vậy, trước khi Phong Tín Nhi kịp lên tiếng, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định giơ tay vẫy cô nàng kia, gương mặt ngập tràn sự ngưỡng mộ và hạnh phúc, cô cất tiếng chào, mỉm cười thân mật: “Hi…”
Như vậy… là… là cô ta đang chào đón mình? Ánh mắt Phong Tín Nhi chuyển sang nghi ngờ.
Không chỉ Phong Tín Nhi giật mình, người đứng một bên xem kịch vui như Nhiếp Phong cũng phải giật mình, khóe miệng anh không ngừng co giật… Vậy cũng được sao? Xem như cô lợi hại!
Phong Tín Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, Kỷ Hiểu Nguyệt vội cầm quyển sổ trên bàn đưa đến trước mặt Phong Tín Nhi:
“Ký… ký tên!”
Ánh mắt Phong Tín Nhi nghi ngờ hết nhìn quyển sổ lại chuyển sang Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Phong tiểu thư, chị… chị có thể… có thể ký… ký tên cho em được không? Em là… người… người hâm mộ chị!” Kỷ Hiểu Nguyệt cố ý vừa nhấn mạnh vừa nói chậm ba chữ “người hâm mộ”.
Là “người hâm mộ” đấy nhé! Không thể đối xử quá đáng với “người hâm mộ”, điểm này dĩ nhiên Phong Tín Nhi hiểu. Vì vậy, ánh mắt nghi ngờ kia chuyển thành cái liếc mắt đầy khinh thường, cô ta “hừ” một tiếng, đôi giày cao gót quay ngoắt 180 độ, bỏ lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt bóng lưng kênh kiệu và cao ngạo, tấm lưng trần trắng mịn, sáng bóng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh con công đang xòe đuôi. Mọi người nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt ngập tràn sự cảm thông. Ôi, đứa trẻ đáng thương! Cô ấy sợ đến mức nói cũng không trôi chảy.
Chỉ có Nhiếp Phong trong lòng choáng váng, lần trước xem màn đọ sức của hai cô gái này trong băng video, anh đã không ngớt lời khen ngợi Kỷ Hiểu Nguyệt, lần này được tận mắt chứng kiến, anh càng không thể không “tâm phục khẩu phục”.
Sau này anh nên ít trêu chọc Kỷ Hiểu Nguyệt là hay nhất!
Rồi nhìn lại Phong Tín Nhi đang õng ẹo đi đến, Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy cô gái này chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp, “ngực to não ngắn”. Những cô gái như vậy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy họ thật ngu ngốc, nhạt nhẽo. Chẳng trách Tổng giám đốc Tề bỏ mặc một mình Phong Tín Nhi để quay về văn phòng ngồi ôm chiếc máy vi tính. Giờ thì anh đã hiểu rồi, hiểu thật rồi!
Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tề Hạo. A, Tổng giám đốc Tề!
Nhiếp Phong có tật giật mình, lập tức lấy lại tác phong của con người công việc, ngay ngắn, nghiêm trang.
“Tổng giám đốc Tề…” Phong Tín Nhi lập tức thay đổi dáng vẻ cao ngạo, kênh kiệu trước đó, nháy mắt biến thành một chú chim nhỏ nhút nhát, vội vàng lao về phía Tề Hạo.
Trên gương mặt Tề Hạo không hiện một chút cảm xúc, đôi môi vẫn nhếch lên lạnh lùng như trước. Rõ ràng anh đã nhìn thấy màn kịch vừa rồi, nhưng không nói gì, quay người đi vào văn phòng. Phong Tín Nhi cũng nhanh chóng “bay” vào ngay phía sau anh. Vừa “bay” đến cửa phòng, Phong Tín Nhi đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Kỷ Hiểu Nguyệt nói:
“Này, cô gì kia, pha một tách… à, pha hai tách cà phê mang vào đây, Tổng giám đốc thích uống cà phê đặc, không đường”.
Câu nói đầy ẩn ý!
Kỷ Hiểu Nguyệt đang âm thầm cảm thấy may mắn thì vô duyên vô cớ bị “điểm danh”, đã vậy tên tuổi còn bị đổi thành “cô gì kia” nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dưới ánh mắt quan sát của Nhiếp Phong và tất cả các chị em, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể không bảo vệ hình tượng “cô gái ngoan hiền”, cô cố nở một nụ cười miễn cưỡng, cắn răng nặn ra một chữ:
“Vâng…”
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bưng hai tách cà phê vào văn phòng, Phong Tín Nhi đang dựa vào người Tề Hạo, hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ anh, dịu dàng ghé sát vào tai Tề Hạo nũng nịu:
“Tổng giám đốc Tề, đại nhạc hội tối nay của người ta vốn tổ chức chung với An Húc Dương, nhưng anh ta vẫn chưa về, bắt người ta phải một mình chống đỡ. Người ta chẳng biết phải làm sao nữa. Tổng giám đốc Tề, anh đi cùng người ta được không?”
Hình ảnh này thật mờ ám.
Kỷ Hiệu Nguyệt do dự một lát, đang định lui ra ngoài, nào ngờ Phong Tín Nhi đã nhanh mồm nhanh miệng:
“Mang vào đây đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, bước vào. Phong đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta ngày trước không oán, ngày nay không thù, sao cô cứ cắn tôi mãi không chịu thả ra thế này! Tôi không có hứng thú gì với Tổng giám đốc Tề của cô đâu!
Nhiếp Phong dài cổ ngó qua cánh cửa chưa khép để tiếp tục xem kịch hay, những cái đầu khác cùng tầng cũng âm thầm chia sẻ trò vui với anh.
Tò mò, hóng hớt là bản tính trời sinh!
Phong Tín Nhi với nụ cười trong sáng nổi tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy, đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, tao nhã đỡ lấy một tách cà phê, Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, mày nhíu chặt. Thái độ của Phong Tín Nhi rất không bình thường, càng không bình thường thì càng chứng tỏ tình hình có gì đó không ổn.
Quả nhiên, tay cô ta run lên. Thấy tách cà phê nóng sắp đổ lên mu bàn tay mình, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh tay nhanh mắt thả lỏng tay tránh đòn, tách cà phê trong khay loảng xoảng rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng bắn ra tung tóe.
“A…!” Phong Tín Nhi đi giày cao gót bị nước nóng bắn vào kêu lên sợ hãi.
Ngược lại, Kỷ Hiểu Nguyệt đi giày da đen cũ kỹ lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Phong Tín Nhi để tránh bị mấy cái “móng vuốt” vừa dài vừa sáng của cô ta đâm phải. Trong đôi mắt sáng lấp lánh đằng sau cặp kính gọng đen to sụ kia hiện lên bốn chữ “Tự làm tự chịu”, rất nhanh sau đó cô lấy lại vẻ áy náy:
“Xin lỗi chị, xin lỗi chị!”
“Cô làm cái gì vậy hả? Tay chân hậu đậu, cô làm tôi bị bỏng rồi đấy!” Phong Tín Nhi tức giận quát lên. Đúng là thất sách, định cho con bé này một bài học, ai ngờ lại làm bỏng chính mình!
“Xin lỗi, để tôi đi pha tách khác!” Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Không ngờ một cảnh thường diễn ra trong phim lại xảy đến với cô, Kỷ Hiểu Nguyệt không so đo với người “không có tiêu chuẩn”, cô quay người định lui ra ngoài.
“Đứng lại! Cô định cứ như vậy mà đi sao? Cô có biết cô làm tôi bị bỏng không? Tối nay tôi còn có buổi biểu diễn, nếu vì lý do này mà tôi đến muộn thì tính sao đây?” Phong Tín Nhi lớn tiếng quát Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Xin lỗi chị, thật sự không phải em cố ý!” Đừng có bắt tôi đền tiền, tôi không có tiền đâu! Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm, tất cả là tại cái tên xấu xa kia, lần nào cũng chỉ có cô là gặp xui xẻo.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Tay chân thì hậu đậu, pha có một tách cà phê cũng không xong, cô nghỉ việc đi là được rồi đấy!” Phong Tín Nhi hùng hổ hăm dọa.
“Đủ rồi!” Tề Hạo im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến Phong Tín Nhi đang hừng hực lửa giận bị đông lạnh trong nháy mắt.
“Tổng giám đốc Tề…!” Phong Tín Nhi ấm ức quay lại.
“Đi ra ngoài!” Giọng Tề Hạo không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng “chiếu tướng” Phong Tín Nhi khiến cô ta không thể không rùng mình.
Thế… thế này là sao? Tổng giám đốc Tề bảo cô đi ra ngoài sao? Phong Tín Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đôi mắt long lanh phía sau cặp kính gọng đen to sụ khẽ chớp chớp:
“Vâng, tôi ra ngoài, tôi xin phép ra ngoài!”
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy “ánh sáng cuối con đường” là lập tức lao như bay tới, phải chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này. Tề Hạo khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng Kỷ Hiểu Nguyệt đang bỏ chạy. Cô ấy… có bị bỏng không?
Nhiếp Phong rụt cổ lại, trong lòng thầm “tụng kinh” cho Phong Tín Nhi, cô gái này đến là ngu ngốc. Ai mà không biết Tổng giám đốc Tề ghét nhất những cô nàng ầm ỹ, đặc biệt là những cô nàng hay ghen tuông, đố kỵ. Vậy mà cô ta lại phạm phải tất cả những điều cấm kỵ đó. Có lẽ sắp phải đổi “Ngọc nữ” rồi!
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bước ra ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy tất cả những người nãy giờ ngó vào xem kịch vui đã yên vị ngồi trên bàn làm việc, thái độ cực kỳ nghiêm túc. >_
“Tổng giám đốc Tề à, anh phải đứng ra làm chủ cho người ta đi!” Phong Tín Nhi đang định “bám dính’ lên người Tề Hạo, nhưng còn chưa kịp chạm đến ống tay áo của anh, Tề Hạo đã đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng gạt phăng cánh tay cô ta ra. Tề Hạo chưa nói gì, nhưng bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến Phong Tín Nhi rùng mình.
“Tổng giám đốc Tề… là cô ta…” Những từ định nói cứ nghẹn lại trong cổ họng Phong Tín Nhi.
Tề Hạo lạnh lùng nhìn cô, gương mặt đẹp trai lạnh như băng khiến Phong Tín Nhi sợ hãi, rùng mình lùi về phía sau, giọng nói cũng đã nhỏ đi mấy phần:
“Em… em… tối nay em còn có buổi biểu diễn”.
Trời ơi, ánh mắt này của Tề Hạo là sao? Thái độ gì thế này? Cô chưa bao giờ thấy, thật đáng sợ!
Dù vẫn biết Tổng giám đốc Tề đối xử với phụ nữ luôn luôn lạnh lùng lại vô tình, nhưng Phong Tín Nhi vẫn cho rằng, với thân hình và vẻ đẹp sẵn có, lại được đích thân Tề Hạo lựa chọn làm người đại diện hình ảnh cho công ty, anh sẽ có sự “đối đãi đặc biệt” với cô. Nào ngờ, lúc này trên người Tề Hạo lại tỏa ra một luồng khí lạnh lùng đến thô bạo, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên buốt giá. Lúc này, anh như một con báo tuyết bị chọc giận, bất thình lình có thể tấn công đối phương. Phong Tín Nhi thoáng run rẩy.
“Nếu không thoải mái, cô có thể không cần tham gia buổi biểu diễn này.” Cuối cùng, Tề Hạo cũng lên tiếng, giọng nói lạnh đến kinh người.
“Không… không biểu diễn sao?” Phong Tín Nhi hoàn toàn kinh ngạc. Vì buổi biểu diễn lần này, Lãng Thăng đã bỏ ra không ít tâm sức để tuyên truyền, còn cô cũng phải chuẩn bị trong suốt một thời gian dài. Vậy mà chỉ một câu nói của Tề Hạo, không lẽ từ bỏ như vậy sao?
“Không, em có thể biểu diễn mà! Thoải mái lắm! Rất thoải mái!” Với Phong Tín Nhi, buổi biểu diễn này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
“Đi ra ngoài!” Giọng nói tàn nhẫn không chút hơi ấm của Tề Hạo khiến Phong Tín Nhi rùng mình. Cũng may ánh mắt Tề Hạo đã bớt tia sắc lạnh, anh nhấc tách cà phê trên bàn lên, hơi ấm xung quanh dần quay trở lại.
“Vậy… buổi biểu diễn tối nay… anh… có thể…” Phong Tín Nhi cắn môi cố gắng nỗ lực lần cuối.
“Không rảnh. Kêu Nhiếp Phong đi cùng đi, dù sao cậu ta cũng rãnh rỗi không có việc gì làm”. Tề Hạo làm như vô tình liếc ra ngoài cửa.
Nhiếp Phong đang hớn hở xem kịch hay đột nhiên bị chỉ đích danh, nhất thời không khỏi khóc thầm.
Gì mà “Nhàn rỗi không có việc gì làm”? Anh có việc mà, rất… rất… rất nhiều việc là đằng khác. Xem trò vui cũng có tội sao? T_T
Anh không muốn đi xem cái đại nhạc hội khỉ mốc nào đó! Đến lúc ấy chắc chắn sẽ có vô số phóng viên, vô vị chết đi được! Không muốn đâu!
“Hả…?”
“Còn việc gì sao?”
Phong Tín Nhi không dám nói gì, quay mình chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Ánh mắt của Tề Hạo vừa rồi thật đáng sợ! Phong Tín Nhi vừa chạy vừa khóc.
Tổng giám đốc Tề vì con bé xấu xí kia mà từ chối cô! Kỷ Hiểu Nguyệt! Tất cả việc này đều do Kỷ Hiểu Nguyệt!
“Sao anh ta lại giận dữ vậy nhỉ?” Kỷ Hiểu Nguyệt khó hiểu nghĩ.
“Bà tám” Đao Song Song đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt nói nhỏ:
“Cô không biết sao? Nghe nói bố của Tổng giám đốc, chính là ngài Tổng giám đốc cũ đấy, ông ta có hai vợ, ngày nào ở nhà hai người ấy cũng ầm ỹ, khiến trong nhà không lúc nào yên. Tổng giám đốc Tề do không chịu nổi nên mới một mình sang Anh học. Cuối cùng, người vợ chính thức của ngài Tổng giám đốc, chính là mẹ của Tổng giám đốc Tề qua đời. Hai mẹ con không được nhìn mặt nhau lần cuối, vì vậy Tổng giám đốc Tề và ngài Tổng giám đốc luôn xảy ra xích mích. Bà vợ lẽ kia cũng là người không ra gì, nghe nói bà ta là diễn viên, giờ chạy theo người đàn ông khác rồi! Ngài Tổng giám đốc vì tức giận mà bệnh đến không dậy được, sau đó thì lệnh cho Tổng giám đốc Tề về tiếp quản công việc. Thế nên Tổng giám đốc Tề ghét nhất mấy người phụ nữ hay ghen tuông, đố kỵ, chắc do bóng ma từ thời thơ ấu”.
Đào Song Song kể chuyện rất có bài bản, Kỷ Hiểu Nguyệt chăm chú lắng nghe.
Lại là ân oán của tầng lớp giàu sang! Vô vị, nhàm chán thật!
***
Trong lúc đó đã có người gọi điện thoại kể chuyện xui xẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt cho Hoa Hồ Điệp. “Cậu bạn trai” Hoa Hồ Điệp đương nhiên phải ‘bay” lên tầng này xem trò hay rồi.
“Hiểu Nguyệt, có bị thương không? Có bị bỏng không?” Hoa Hồ Điệp tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang pha cà phê trong phòng trà.
Phòng trà trong văn phòng được chia thành gian trong và gian ngoài, gian ngoài dành cho nhân viên, còn toàn bộ vật dụng gian trong đều dành riêng cho Tổng giám đốc. Bình thường gian này là nơi yên tĩnh nhất, trừ Tề Hạo và Nhiếp Phong, người duy nhất được cho phép vào phòng này là Kỷ Hiểu Nguyệt, vì cô phải pha cà phê cho Tổng giám đốc. Tách cà phê lúc nãy bị đổ, Tổng giám đốc vẫn chưa kịp uống. Trợ lý Nhiếp vừa rồi có bảo cô: “Pha lại tách khác”. Kỷ Hiểu Nguyệt quyết tâm, phải tìm mọi cách để Nhiếp Phong mang tách cà phê này vào, cô không muốn chạy đến trước mặt người nào đó đang bị ám ảnh bởi “bóng ma thời thơ ấu” để chịu chết.
“Không sao”. Kỷ Hiểu Nguyệt cay đắng đáp. Cô đã sớm biết, hễ gặp cái tên xấu xa kia là cô sẽ gặp xui xẻo, hại cô suýt chút nữa thì bị bỏng. May mà cô thông minh, nếu không bản thân cô chết lúc nào có khi cô cũng chẳng kịp biết.
“Lần sau cẩn thận một chút! Đừng có tranh giành với Phong Tín Nhi, cậu không làm gì được cô ta đâu!” Hoa Hồ Điệp kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt ra kiểm tra, sau khi chắc chắn cô không sao mới yên tâm. Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận giật tay về:
“Mình tranh giành với cô ta lúc nào? Mình thà đi tranh cướp với chó chứ không thèm giành giật với cô ta! Tên đê tiện kia có gì tốt chứ!”
“Suỵt…” Hoa Hồ Điệp luống cuống che miệng cô nàng.
“Tên đê tiện mà cậu nói là thần tượng của mình, là Tổng giám đốc điều hành ở đây, lại đang ngồi ngay bên cạnh đấy, cậu làm ơn nhỏ tiếng thôi, giữ thể diện cho mình chút được không!” Hoa Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi, anh chàng không thể tha thứ cho kẻ nào nói xấu Tề Hạo, càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám cướp miếng cơm manh áo của mình! Không, không, không, ngược rồi, phải là không thể tha thứ cho kẻ nào cướp miếng cơm manh áo của anh chàng, lại càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám nói xấu Tề Hạo!
Kỷ Hiểu Nguyệt “hừ” một tiếng lạnh lùng, đập mạnh vào tay Hoa Hồ Điệp. Nhưng anh chàng đã sớm tiếp tục than thở:
“Chẳng hiểu Tổng giám đốc Tề chọc giận gì cậu mà sao cậu lại ghét người ta vậy chứ? Cậu có biết có bao nhiêu cô gái mơ ước được lấy anh ấy không?” Ví dụ như anh chàng chẳng hạn, dù không phải là con gái nhưng vẫn muốn được lấy Tề Hạo, bằng chứng sống ở đây chứ đâu.
“Bởi vì mấy cô gái đó đều bị bệnh hết, còn bệnh đến mức hết thuốc chữa cơ. Là mình, mình thà nuôi một con chó còn hơn phải lấy anh ta. Nếu không thì nhảy sông tự vẫn cho rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cứ nghĩ đến “khắc tinh” của cuộc đời là lửa giận lại phừng phừng.
Đúng là lần nào gặp anh ta cũng toàn gặp chuyện xui xẻo!
Tề Hạo vốn định đến xem Kỷ Hiểu Nguyệt có bị bỏng không, nhưng lại nghe nói cô và bạn trai đang ở phòng trà. Trai chưa vợ, gái chưa chồng ở một nơi vắng vẻ, yên tĩnh thì có thể làm gì? Lửa giận bừng lên, Tề Hạo cũng không biết vì sao mình lại tức giận, anh bước nhanh đến gian trong, nào ngờ lại nghe được một cuộc nói chuyện sặc mùi đặc sắc.
Được lắm, Kỷ – Hiểu – Nguyệt! Là cô nói đấy nhé!
Tề Hạo lạnh lùng quay người đi khỏi.
Lúc nhìn thấy Tề Hạo bước ra từ phòng trà, gương mặt xanh mét hiện lên một nụ cười lạnh lùng quái dị, Nhiếp Phong không khỏi rùng mình.
Hiểu Nguyệt ơi Hiểu Nguyệt, cô lại làm gì khiến cậu ta nổi giận rồi?
Sau khi tiễn được Tùng Phong Hàn đi, cuối cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng có cơ hội đánh hai trận đã đời. Hai trận này tuy vất vả lắm mới hoàn thành nhưng khiến có cảm thấy thích thú vô cùng. Chứ như sáng nay, bị Tùng Phong Hàn quấy nhiễu thật là bực mình. Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ vươn vai ưỡn người đón ánh nắng mặt trời, gương mặt được che dưới cặp kính gọng đen tràn ngập ánh nắng.
Đang lúc ấy, Kỷ Hiểu Nguyệt nhác thấy bóng Phong Tín Nhi, cô ta đang điệu đà đi đến trong bộ đồ khá mát mẻ. Gần đây Phong Tín Nhi rất nổi tiếng, cô ta và An Húc Dương cùng mới được trao tặng danh hiệu “Kim đồng – Ngọc nữ”. Giờ An Húc Dương không ở trong nước, Phong Tín Nhi một mình độc chiếm ngôi vị đầu bảng, hưởng hết toàn bộ vinh quang, cô ta đi đến đâu cũng được bao quanh bởi hoa tươi và ánh đèn flash.
Gần như cùng lúc, khi chỉ còn cách văn phòng Tổng giám đốc vài bước, Phong Tín Nhi cũng nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô ta giật mình ngạc nhiên, sau đó đổi hướng đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Đôi giày cao gót đỏ nạm đá nện dồn dập lên nền cẩm thạch trắng.
Con bé này dám chạy lên tầng , lại cách Tổng giám đốc có một bức tường. Dù bộ đồ lỗi thời với cặp kính gọng đen thui kia khiến cô ta mất điểm, nhưng trực giác phụ nữ mách bảo, cô gái không bắt mắt này ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
Nhiếp Phong vốn định nói với Phong Tín Nhi rằng Tổng giám đốc không có ở văn phòng, nhưng thấy đây là dịp hiếm, anh dừng lại, tựa người vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, khoái trá xem trò vui.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngây ra trong ba giây, đột nhiên cảm nhận được sự đối địch mãnh liệt toát ra từ người Phong Tín Nhi. Cô muốn co người lại ẩn thân nhưng không kịp nữa rồi. Vì vậy, trước khi Phong Tín Nhi kịp lên tiếng, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định giơ tay vẫy cô nàng kia, gương mặt ngập tràn sự ngưỡng mộ và hạnh phúc, cô cất tiếng chào, mỉm cười thân mật: “Hi…”
Như vậy… là… là cô ta đang chào đón mình? Ánh mắt Phong Tín Nhi chuyển sang nghi ngờ.
Không chỉ Phong Tín Nhi giật mình, người đứng một bên xem kịch vui như Nhiếp Phong cũng phải giật mình, khóe miệng anh không ngừng co giật… Vậy cũng được sao? Xem như cô lợi hại!
Phong Tín Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, Kỷ Hiểu Nguyệt vội cầm quyển sổ trên bàn đưa đến trước mặt Phong Tín Nhi:
“Ký… ký tên!”
Ánh mắt Phong Tín Nhi nghi ngờ hết nhìn quyển sổ lại chuyển sang Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Phong tiểu thư, chị… chị có thể… có thể ký… ký tên cho em được không? Em là… người… người hâm mộ chị!” Kỷ Hiểu Nguyệt cố ý vừa nhấn mạnh vừa nói chậm ba chữ “người hâm mộ”.
Là “người hâm mộ” đấy nhé! Không thể đối xử quá đáng với “người hâm mộ”, điểm này dĩ nhiên Phong Tín Nhi hiểu. Vì vậy, ánh mắt nghi ngờ kia chuyển thành cái liếc mắt đầy khinh thường, cô ta “hừ” một tiếng, đôi giày cao gót quay ngoắt độ, bỏ lại cho Kỷ Hiểu Nguyệt bóng lưng kênh kiệu và cao ngạo, tấm lưng trần trắng mịn, sáng bóng khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh con công đang xòe đuôi. Mọi người nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt với ánh mắt ngập tràn sự cảm thông. Ôi, đứa trẻ đáng thương! Cô ấy sợ đến mức nói cũng không trôi chảy.
Chỉ có Nhiếp Phong trong lòng choáng váng, lần trước xem màn đọ sức của hai cô gái này trong băng video, anh đã không ngớt lời khen ngợi Kỷ Hiểu Nguyệt, lần này được tận mắt chứng kiến, anh càng không thể không “tâm phục khẩu phục”.
Sau này anh nên ít trêu chọc Kỷ Hiểu Nguyệt là hay nhất!
Rồi nhìn lại Phong Tín Nhi đang õng ẹo đi đến, Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy cô gái này chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp, “ngực to não ngắn”. Những cô gái như vậy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy họ thật ngu ngốc, nhạt nhẽo. Chẳng trách Tổng giám đốc Tề bỏ mặc một mình Phong Tín Nhi để quay về văn phòng ngồi ôm chiếc máy vi tính. Giờ thì anh đã hiểu rồi, hiểu thật rồi!
Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt lạnh tanh của Tề Hạo. A, Tổng giám đốc Tề!
Nhiếp Phong có tật giật mình, lập tức lấy lại tác phong của con người công việc, ngay ngắn, nghiêm trang.
“Tổng giám đốc Tề…” Phong Tín Nhi lập tức thay đổi dáng vẻ cao ngạo, kênh kiệu trước đó, nháy mắt biến thành một chú chim nhỏ nhút nhát, vội vàng lao về phía Tề Hạo.
Trên gương mặt Tề Hạo không hiện một chút cảm xúc, đôi môi vẫn nhếch lên lạnh lùng như trước. Rõ ràng anh đã nhìn thấy màn kịch vừa rồi, nhưng không nói gì, quay người đi vào văn phòng. Phong Tín Nhi cũng nhanh chóng “bay” vào ngay phía sau anh. Vừa “bay” đến cửa phòng, Phong Tín Nhi đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Kỷ Hiểu Nguyệt nói:
“Này, cô gì kia, pha một tách… à, pha hai tách cà phê mang vào đây, Tổng giám đốc thích uống cà phê đặc, không đường”.
Câu nói đầy ẩn ý!
Kỷ Hiểu Nguyệt đang âm thầm cảm thấy may mắn thì vô duyên vô cớ bị “điểm danh”, đã vậy tên tuổi còn bị đổi thành “cô gì kia” nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dưới ánh mắt quan sát của Nhiếp Phong và tất cả các chị em, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể không bảo vệ hình tượng “cô gái ngoan hiền”, cô cố nở một nụ cười miễn cưỡng, cắn răng nặn ra một chữ:
“Vâng…”
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bưng hai tách cà phê vào văn phòng, Phong Tín Nhi đang dựa vào người Tề Hạo, hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ anh, dịu dàng ghé sát vào tai Tề Hạo nũng nịu:
“Tổng giám đốc Tề, đại nhạc hội tối nay của người ta vốn tổ chức chung với An Húc Dương, nhưng anh ta vẫn chưa về, bắt người ta phải một mình chống đỡ. Người ta chẳng biết phải làm sao nữa. Tổng giám đốc Tề, anh đi cùng người ta được không?”
Hình ảnh này thật mờ ám.
Kỷ Hiệu Nguyệt do dự một lát, đang định lui ra ngoài, nào ngờ Phong Tín Nhi đã nhanh mồm nhanh miệng:
“Mang vào đây đi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, bước vào. Phong đại tiểu thư của tôi ơi, chúng ta ngày trước không oán, ngày nay không thù, sao cô cứ cắn tôi mãi không chịu thả ra thế này! Tôi không có hứng thú gì với Tổng giám đốc Tề của cô đâu!
Nhiếp Phong dài cổ ngó qua cánh cửa chưa khép để tiếp tục xem kịch hay, những cái đầu khác cùng tầng cũng âm thầm chia sẻ trò vui với anh.
Tò mò, hóng hớt là bản tính trời sinh!
Phong Tín Nhi với nụ cười trong sáng nổi tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy, đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt, tao nhã đỡ lấy một tách cà phê, Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, mày nhíu chặt. Thái độ của Phong Tín Nhi rất không bình thường, càng không bình thường thì càng chứng tỏ tình hình có gì đó không ổn.
Quả nhiên, tay cô ta run lên. Thấy tách cà phê nóng sắp đổ lên mu bàn tay mình, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh tay nhanh mắt thả lỏng tay tránh đòn, tách cà phê trong khay loảng xoảng rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng bắn ra tung tóe.
“A…!” Phong Tín Nhi đi giày cao gót bị nước nóng bắn vào kêu lên sợ hãi.
Ngược lại, Kỷ Hiểu Nguyệt đi giày da đen cũ kỹ lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Phong Tín Nhi để tránh bị mấy cái “móng vuốt” vừa dài vừa sáng của cô ta đâm phải. Trong đôi mắt sáng lấp lánh đằng sau cặp kính gọng đen to sụ kia hiện lên bốn chữ “Tự làm tự chịu”, rất nhanh sau đó cô lấy lại vẻ áy náy:
“Xin lỗi chị, xin lỗi chị!”
“Cô làm cái gì vậy hả? Tay chân hậu đậu, cô làm tôi bị bỏng rồi đấy!” Phong Tín Nhi tức giận quát lên. Đúng là thất sách, định cho con bé này một bài học, ai ngờ lại làm bỏng chính mình!
“Xin lỗi, để tôi đi pha tách khác!” Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Không ngờ một cảnh thường diễn ra trong phim lại xảy đến với cô, Kỷ Hiểu Nguyệt không so đo với người “không có tiêu chuẩn”, cô quay người định lui ra ngoài.
“Đứng lại! Cô định cứ như vậy mà đi sao? Cô có biết cô làm tôi bị bỏng không? Tối nay tôi còn có buổi biểu diễn, nếu vì lý do này mà tôi đến muộn thì tính sao đây?” Phong Tín Nhi lớn tiếng quát Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Xin lỗi chị, thật sự không phải em cố ý!” Đừng có bắt tôi đền tiền, tôi không có tiền đâu! Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm, tất cả là tại cái tên xấu xa kia, lần nào cũng chỉ có cô là gặp xui xẻo.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Tay chân thì hậu đậu, pha có một tách cà phê cũng không xong, cô nghỉ việc đi là được rồi đấy!” Phong Tín Nhi hùng hổ hăm dọa.
“Đủ rồi!” Tề Hạo im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến Phong Tín Nhi đang hừng hực lửa giận bị đông lạnh trong nháy mắt.
“Tổng giám đốc Tề…!” Phong Tín Nhi ấm ức quay lại.
“Đi ra ngoài!” Giọng Tề Hạo không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng “chiếu tướng” Phong Tín Nhi khiến cô ta không thể không rùng mình.
Thế… thế này là sao? Tổng giám đốc Tề bảo cô đi ra ngoài sao? Phong Tín Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đôi mắt long lanh phía sau cặp kính gọng đen to sụ khẽ chớp chớp:
“Vâng, tôi ra ngoài, tôi xin phép ra ngoài!”
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy “ánh sáng cuối con đường” là lập tức lao như bay tới, phải chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này. Tề Hạo khẽ nheo mắt, nhìn theo bóng Kỷ Hiểu Nguyệt đang bỏ chạy. Cô ấy… có bị bỏng không?
Nhiếp Phong rụt cổ lại, trong lòng thầm “tụng kinh” cho Phong Tín Nhi, cô gái này đến là ngu ngốc. Ai mà không biết Tổng giám đốc Tề ghét nhất những cô nàng ầm ỹ, đặc biệt là những cô nàng hay ghen tuông, đố kỵ. Vậy mà cô ta lại phạm phải tất cả những điều cấm kỵ đó. Có lẽ sắp phải đổi “Ngọc nữ” rồi!
Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt bước ra ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy tất cả những người nãy giờ ngó vào xem kịch vui đã yên vị ngồi trên bàn làm việc, thái độ cực kỳ nghiêm túc. >_
“Tổng giám đốc Tề à, anh phải đứng ra làm chủ cho người ta đi!” Phong Tín Nhi đang định “bám dính’ lên người Tề Hạo, nhưng còn chưa kịp chạm đến ống tay áo của anh, Tề Hạo đã đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng gạt phăng cánh tay cô ta ra. Tề Hạo chưa nói gì, nhưng bầu không khí lạnh lẽo toát ra từ người anh khiến Phong Tín Nhi rùng mình.
“Tổng giám đốc Tề… là cô ta…” Những từ định nói cứ nghẹn lại trong cổ họng Phong Tín Nhi.
Tề Hạo lạnh lùng nhìn cô, gương mặt đẹp trai lạnh như băng khiến Phong Tín Nhi sợ hãi, rùng mình lùi về phía sau, giọng nói cũng đã nhỏ đi mấy phần:
“Em… em… tối nay em còn có buổi biểu diễn”.
Trời ơi, ánh mắt này của Tề Hạo là sao? Thái độ gì thế này? Cô chưa bao giờ thấy, thật đáng sợ!
Dù vẫn biết Tổng giám đốc Tề đối xử với phụ nữ luôn luôn lạnh lùng lại vô tình, nhưng Phong Tín Nhi vẫn cho rằng, với thân hình và vẻ đẹp sẵn có, lại được đích thân Tề Hạo lựa chọn làm người đại diện hình ảnh cho công ty, anh sẽ có sự “đối đãi đặc biệt” với cô. Nào ngờ, lúc này trên người Tề Hạo lại tỏa ra một luồng khí lạnh lùng đến thô bạo, bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên buốt giá. Lúc này, anh như một con báo tuyết bị chọc giận, bất thình lình có thể tấn công đối phương. Phong Tín Nhi thoáng run rẩy.
“Nếu không thoải mái, cô có thể không cần tham gia buổi biểu diễn này.” Cuối cùng, Tề Hạo cũng lên tiếng, giọng nói lạnh đến kinh người.
“Không… không biểu diễn sao?” Phong Tín Nhi hoàn toàn kinh ngạc. Vì buổi biểu diễn lần này, Lãng Thăng đã bỏ ra không ít tâm sức để tuyên truyền, còn cô cũng phải chuẩn bị trong suốt một thời gian dài. Vậy mà chỉ một câu nói của Tề Hạo, không lẽ từ bỏ như vậy sao?
“Không, em có thể biểu diễn mà! Thoải mái lắm! Rất thoải mái!” Với Phong Tín Nhi, buổi biểu diễn này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.
“Đi ra ngoài!” Giọng nói tàn nhẫn không chút hơi ấm của Tề Hạo khiến Phong Tín Nhi rùng mình. Cũng may ánh mắt Tề Hạo đã bớt tia sắc lạnh, anh nhấc tách cà phê trên bàn lên, hơi ấm xung quanh dần quay trở lại.
“Vậy… buổi biểu diễn tối nay… anh… có thể…” Phong Tín Nhi cắn môi cố gắng nỗ lực lần cuối.
“Không rảnh. Kêu Nhiếp Phong đi cùng đi, dù sao cậu ta cũng rãnh rỗi không có việc gì làm”. Tề Hạo làm như vô tình liếc ra ngoài cửa.
Nhiếp Phong đang hớn hở xem kịch hay đột nhiên bị chỉ đích danh, nhất thời không khỏi khóc thầm.
Gì mà “Nhàn rỗi không có việc gì làm”? Anh có việc mà, rất… rất… rất nhiều việc là đằng khác. Xem trò vui cũng có tội sao? T_T
Anh không muốn đi xem cái đại nhạc hội khỉ mốc nào đó! Đến lúc ấy chắc chắn sẽ có vô số phóng viên, vô vị chết đi được! Không muốn đâu!
“Hả…?”
“Còn việc gì sao?”
Phong Tín Nhi không dám nói gì, quay mình chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Ánh mắt của Tề Hạo vừa rồi thật đáng sợ! Phong Tín Nhi vừa chạy vừa khóc.
Tổng giám đốc Tề vì con bé xấu xí kia mà từ chối cô! Kỷ Hiểu Nguyệt! Tất cả việc này đều do Kỷ Hiểu Nguyệt!
“Sao anh ta lại giận dữ vậy nhỉ?” Kỷ Hiểu Nguyệt khó hiểu nghĩ.
“Bà tám” Đao Song Song đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt nói nhỏ:
“Cô không biết sao? Nghe nói bố của Tổng giám đốc, chính là ngài Tổng giám đốc cũ đấy, ông ta có hai vợ, ngày nào ở nhà hai người ấy cũng ầm ỹ, khiến trong nhà không lúc nào yên. Tổng giám đốc Tề do không chịu nổi nên mới một mình sang Anh học. Cuối cùng, người vợ chính thức của ngài Tổng giám đốc, chính là mẹ của Tổng giám đốc Tề qua đời. Hai mẹ con không được nhìn mặt nhau lần cuối, vì vậy Tổng giám đốc Tề và ngài Tổng giám đốc luôn xảy ra xích mích. Bà vợ lẽ kia cũng là người không ra gì, nghe nói bà ta là diễn viên, giờ chạy theo người đàn ông khác rồi! Ngài Tổng giám đốc vì tức giận mà bệnh đến không dậy được, sau đó thì lệnh cho Tổng giám đốc Tề về tiếp quản công việc. Thế nên Tổng giám đốc Tề ghét nhất mấy người phụ nữ hay ghen tuông, đố kỵ, chắc do bóng ma từ thời thơ ấu”.
Đào Song Song kể chuyện rất có bài bản, Kỷ Hiểu Nguyệt chăm chú lắng nghe.
Lại là ân oán của tầng lớp giàu sang! Vô vị, nhàm chán thật!
Trong lúc đó đã có người gọi điện thoại kể chuyện xui xẻo của Kỷ Hiểu Nguyệt cho Hoa Hồ Điệp. “Cậu bạn trai” Hoa Hồ Điệp đương nhiên phải ‘bay” lên tầng này xem trò hay rồi.
“Hiểu Nguyệt, có bị thương không? Có bị bỏng không?” Hoa Hồ Điệp tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang pha cà phê trong phòng trà.
Phòng trà trong văn phòng được chia thành gian trong và gian ngoài, gian ngoài dành cho nhân viên, còn toàn bộ vật dụng gian trong đều dành riêng cho Tổng giám đốc. Bình thường gian này là nơi yên tĩnh nhất, trừ Tề Hạo và Nhiếp Phong, người duy nhất được cho phép vào phòng này là Kỷ Hiểu Nguyệt, vì cô phải pha cà phê cho Tổng giám đốc. Tách cà phê lúc nãy bị đổ, Tổng giám đốc vẫn chưa kịp uống. Trợ lý Nhiếp vừa rồi có bảo cô: “Pha lại tách khác”. Kỷ Hiểu Nguyệt quyết tâm, phải tìm mọi cách để Nhiếp Phong mang tách cà phê này vào, cô không muốn chạy đến trước mặt người nào đó đang bị ám ảnh bởi “bóng ma thời thơ ấu” để chịu chết.
“Không sao”. Kỷ Hiểu Nguyệt cay đắng đáp. Cô đã sớm biết, hễ gặp cái tên xấu xa kia là cô sẽ gặp xui xẻo, hại cô suýt chút nữa thì bị bỏng. May mà cô thông minh, nếu không bản thân cô chết lúc nào có khi cô cũng chẳng kịp biết.
“Lần sau cẩn thận một chút! Đừng có tranh giành với Phong Tín Nhi, cậu không làm gì được cô ta đâu!” Hoa Hồ Điệp kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt ra kiểm tra, sau khi chắc chắn cô không sao mới yên tâm. Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận giật tay về:
“Mình tranh giành với cô ta lúc nào? Mình thà đi tranh cướp với chó chứ không thèm giành giật với cô ta! Tên đê tiện kia có gì tốt chứ!”
“Suỵt…” Hoa Hồ Điệp luống cuống che miệng cô nàng.
“Tên đê tiện mà cậu nói là thần tượng của mình, là Tổng giám đốc điều hành ở đây, lại đang ngồi ngay bên cạnh đấy, cậu làm ơn nhỏ tiếng thôi, giữ thể diện cho mình chút được không!” Hoa Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi, anh chàng không thể tha thứ cho kẻ nào nói xấu Tề Hạo, càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám cướp miếng cơm manh áo của mình! Không, không, không, ngược rồi, phải là không thể tha thứ cho kẻ nào cướp miếng cơm manh áo của anh chàng, lại càng không thể tha thứ cho kẻ nào dám nói xấu Tề Hạo!
Kỷ Hiểu Nguyệt “hừ” một tiếng lạnh lùng, đập mạnh vào tay Hoa Hồ Điệp. Nhưng anh chàng đã sớm tiếp tục than thở:
“Chẳng hiểu Tổng giám đốc Tề chọc giận gì cậu mà sao cậu lại ghét người ta vậy chứ? Cậu có biết có bao nhiêu cô gái mơ ước được lấy anh ấy không?” Ví dụ như anh chàng chẳng hạn, dù không phải là con gái nhưng vẫn muốn được lấy Tề Hạo, bằng chứng sống ở đây chứ đâu.
“Bởi vì mấy cô gái đó đều bị bệnh hết, còn bệnh đến mức hết thuốc chữa cơ. Là mình, mình thà nuôi một con chó còn hơn phải lấy anh ta. Nếu không thì nhảy sông tự vẫn cho rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cứ nghĩ đến “khắc tinh” của cuộc đời là lửa giận lại phừng phừng.
Đúng là lần nào gặp anh ta cũng toàn gặp chuyện xui xẻo!
Tề Hạo vốn định đến xem Kỷ Hiểu Nguyệt có bị bỏng không, nhưng lại nghe nói cô và bạn trai đang ở phòng trà. Trai chưa vợ, gái chưa chồng ở một nơi vắng vẻ, yên tĩnh thì có thể làm gì? Lửa giận bừng lên, Tề Hạo cũng không biết vì sao mình lại tức giận, anh bước nhanh đến gian trong, nào ngờ lại nghe được một cuộc nói chuyện sặc mùi đặc sắc.
Được lắm, Kỷ – Hiểu – Nguyệt! Là cô nói đấy nhé!
Tề Hạo lạnh lùng quay người đi khỏi.
Lúc nhìn thấy Tề Hạo bước ra từ phòng trà, gương mặt xanh mét hiện lên một nụ cười lạnh lùng quái dị, Nhiếp Phong không khỏi rùng mình.
Hiểu Nguyệt ơi Hiểu Nguyệt, cô lại làm gì khiến cậu ta nổi giận rồi?