Sao căn phòng này rất yên tĩnh mà lại có bầu không khí âm u vậy nhỉ? Hình như có cả mây đen nữa?
Kỷ Hiểu Nguyệt cảnh giác nhìn lướt qua căn phòng. Phòng này và phòng An Húc Dương kiểu cách tương đối giống nhau, nhưng cách bài trí lại chẳng giống nhau một chút nào. Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạm phải một đôi mắt quyến rũ mà gian ác. Chuông báo động trong lòng cô đột nhiên rung lên mạnh mẽ, cô quay người định mở cửa chạy trốn.
“Đây là phòng của tôi, bên ngoài là đám phóng viên, cô đoán xem nếu cô từ trong này đi ra, bọn họ sẽ nghĩ gì?” Tề Hạo từ từ đứng dậy, dáng người cao lớn khiến căn phòng đột nhiên chật chột, chiếc bóng nghiêng nghiêng nuốt lấy hình dáng bé nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tay Kỷ Hiểu Nguyệt cứng đờ, khóe miệng run rẩy nói không nên lời.
Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu của anh ta!
Quay người lại thấy Tề Hạo cưới gian xảo đang tiến tới từng bước một, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng lấy tay che mặt.
Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết!
Tiếng cười nặng nề vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giả ngốc được nữa, cô hơi hạ tay xuống, nhìn về phía phát ra tiếng cười. Ánh mắt quyến rũ của Tề Hạo sâu tựa biển, lại phảng phất một nụ cười.
Anh ta cười cái gì?
@@
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ra… anh ta biết rồi, anh ta nhận ra cô rồi!
Không, không đúng, nhìn ánh mắt này của anh ta, có lẽ anh ta đã nhận ra cô từ trước rồi.
Là lúc nào vậy? Lúc cô quét dọn trong phòng nghỉ của anh ta? Lúc anh ta điều cô lên tầng 48? Hay là … lúc cô ra mặt vì Tiểu Bạch?
Kỷ Hiểu Nguyệt hốt hoảng lật lại trong đầu những lần gặp nhau từ lúc mới quen đến giờ. Đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển từ kinh hoàng, lo lắng sang nghi ngờ, khó hiểu, cuối cùng bừng bừng lửa giận.
Càng nghĩ càng tức, tên Tề Hạo chết tiệt này thì ra đã nhận ra cô từ lâu. Vậy mà còn vờ như không biết. Anh ta vừa nhìn cô giả làm phù thủy “Bịt tai trộm chuông” vừa cố tình tìm cách làm cô xấu mặt.
Thật là đáng ghét!
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận, hạ tay xuống, quát Tề Hạo:
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tề Hạo trái lại không hề giận, còn cười rất tươi. Tốt lắm, cuối cùng cũng lộ nguyên hình, cô nàng đã thay đổi cách xưng hô, không coi anh là Tổng giám đốc nữa rồi.
“Cô nói xem?” Tề Hạo chỉ còn cách Kỷ Hiểu Nguyệt trong gang tấc, nhìn cô hồ ly bé nhỏ từ trên cao.
Lần này xem cô trốn thoát thế nào!
Dáng vẻ của cô sau khi bỏ đi cặp mắt kính đen thật sự khiến anh nhớ nhung!
Chỉ một cái nhìn của cô cũng khiến tim anh loạn nhịp. Trước đây, chưa từng có người con gái nào khiến anh mất kiểm soát như vậy.
Cô nhóc ơi, trò “Mèo vờn chuột” cũng nên kết thúc được rồi!?
Nụ cười trên môi Tề Hạo càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên anh hiểu vì sao mình cứ thích giữ cô không muốn buông, bởi vì... anh rất thích trông thấy cô! Nghĩ đến đây, sâu trong đáy mắt Tề Hạo bùng lên hai ngọn lửa, nóng bỏng và sâu lắng.
Đối đầu gần như vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt có thể cảm nhận được sức hút nam tính từ Tề Hạo và mùi nước hoa Cologne trên người anh. Mùi thơm đột nhiên khiến cô nhớ đến nụ hôn lúc trước…
Hơi ấm đôi môi…
Ầm, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang loạn nhịp.
Ôi, yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
“Đường đường là một trong mười Tổng giám đốc giàu nhất thế giới mà lại bắt nạt một nữ nhân viên quèn, anh không sợ bị người dân cả nước phỉ nhổ sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nói.
Gương mặt đẹp trai đặt nhầm lên một con sói. Đúng là tạo hóa sai lầm!
“Đây là phòng của tôi, cô nói xem mọi người sẽ phỉ nhổ tôi hay phỉ nhổ cô? Mà cô nghĩ đi, mọi người sẽ tin cô hay tin tôi?” Đôi môi gợi cảm của Tề Hạo cong lên hấp dẫn, đôi mắt mê hoặc lấp lánh, ngón tay anh chạm vào mái tóc dài còn chưa kịp khô của Kỷ Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác thật mềm mại!
Kỷ Hiểu Nguyệt chụp lấy tay Tề Hạo:
“Anh cho rằng anh là ai? Giàu nhất thế giới hay lắm à? Có tiền giỏi lắm sao? Là Tổng giám đốc thì đã sao? Tất cả mọi người đều phải nghe lời anh à? Tôi ghét nhất loại người luôn cho mình là đúng, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ như anh. Anh cho rằng mọi người phải vây quanh một tên khốn kiếp vừa ngu ngốc vừa lạnh lùng lại vô tình, coi phụ nữ như đồ chơi giống anh sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt đẩy Tề Hạo đang ngây người ra, chạy như bay tới căn phòng bên trái. Căn phòng này và phòng của An Húc Dương khá giống nhau, phòng bên trái sẽ là phòng vệ sinh.
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy vào phòng lập tức đóng “Rầm” cửa còn nhanh nhẹn khóa trái cửa lại. Cô lôi di động, bấm nút gọi viện binh.
Ánh mắt Tề Hạo dõi theo Kỷ Hiểu Nguyệt cho đến khi cô chạy vào nhà vệ sinh. Anh cảm thấy có chút đờ đẫn, nặng nề. Phải rất lâu sau, anh mới hung hăng đấm cửa, ánh mắt lạnh lẽo, âm u.
Sao anh cứ có cảm giác không thở được? Mỗi câu nói của Kỷ Hiểu Nguyệt như nhát búa gõ vào lòng anh từng đợt, từng đợt, đau đớn…
Đúng lúc nàu, ngoài cửa vang lên giọng nói bỡn cợt của Nhiếp Phong:
“Tổng giám đốc, đám phóng viên đã bị tôi đuổi đi rồi. Không sao nữa! Hai người … có thể đi ra”.
Thật ra, mục đích anh đến để phá rối đấy chứ! Nếu để Tề Hạo ra tay nhanh như vậy, ai sẽ tăng lương cho anh đây!
Không ngờ Nhiếp Phong vừa dứt lời, cửa đã mở ra. Sao thế? Sao nhanh vậy? Nhiếp Phong giật mình đối mặt với khuôn mặt xám xịt đủ khiến anh hối hận nghìn lần.
Tề Hạo lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Phong, không nói câu nào, bỏ đi. Nhiếp Phong tò mò nhòm vào trong phòng, tiểu khắc tinh đầu rồi? Cô ta lại làm gì rồi, sao lại khiến Tề Hạo tức giận như vậy?
Có vẻ không cần anh đến phá rối, Tổng giám đốc Tề à, cũng có ngày cậu không thu phục được một cô gái cơ đấy! Nhiếp Phong càng nghĩ càng thấy cực kì thích thú.
***
Tầng 3 khách sạn, trong một căn phòng xinh đẹp tao nhã, Tề Hạo một mình rầu rĩ uống rượu. Mỗi lần anh ngẩng đầu lên, rượu mạnh như một thanh kiếm sắc lại trượt xuống cổ họng, cứa một vết cắt trong lòng.
Lời Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh rất lâu không chịu tiêu tan.
Cô ấy nói … ghét anh.
Dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng chính tai nghe cô nói ra lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nhiếp Phong gọi một cốc rượu rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tề Hạo, anh chưa bao giờ thấy Tề Hạo chán nản thất vọng như lúc này. Kể cả những năm tháng tứ cố vô thân ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh cũng không thấy Tề Hạo suy sụp chút nào. Họ cứ thế dựa vào hai bàn tay xây dựng cơ nghiệp cho đến khi Tề Hạo về nước tiếp nhận công ty của bố.
Nhưng bộ dạng lúc này của cậu ta khiến Nhiếp Phong không thể không suy nghĩ theo hướng - Tổng giám đốc Tề ơi là Tổng giám đốc Tề, cậu không thấy dáng vẻ mình lúc này rất giống thất - tình sao!
Sao căn phòng này rất yên tĩnh mà lại có bầu không khí âm u vậy nhỉ? Hình như có cả mây đen nữa?
Kỷ Hiểu Nguyệt cảnh giác nhìn lướt qua căn phòng. Phòng này và phòng An Húc Dương kiểu cách tương đối giống nhau, nhưng cách bài trí lại chẳng giống nhau một chút nào. Ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạm phải một đôi mắt quyến rũ mà gian ác. Chuông báo động trong lòng cô đột nhiên rung lên mạnh mẽ, cô quay người định mở cửa chạy trốn.
“Đây là phòng của tôi, bên ngoài là đám phóng viên, cô đoán xem nếu cô từ trong này đi ra, bọn họ sẽ nghĩ gì?” Tề Hạo từ từ đứng dậy, dáng người cao lớn khiến căn phòng đột nhiên chật chột, chiếc bóng nghiêng nghiêng nuốt lấy hình dáng bé nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tay Kỷ Hiểu Nguyệt cứng đờ, khóe miệng run rẩy nói không nên lời.
Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu của anh ta!
Quay người lại thấy Tề Hạo cưới gian xảo đang tiến tới từng bước một, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng lấy tay che mặt.
Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết! Anh ta không thấy gì hết!
Tiếng cười nặng nề vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt không thể giả ngốc được nữa, cô hơi hạ tay xuống, nhìn về phía phát ra tiếng cười. Ánh mắt quyến rũ của Tề Hạo sâu tựa biển, lại phảng phất một nụ cười.
Anh ta cười cái gì?
@@
Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu ra… anh ta biết rồi, anh ta nhận ra cô rồi!
Không, không đúng, nhìn ánh mắt này của anh ta, có lẽ anh ta đã nhận ra cô từ trước rồi.
Là lúc nào vậy? Lúc cô quét dọn trong phòng nghỉ của anh ta? Lúc anh ta điều cô lên tầng ? Hay là … lúc cô ra mặt vì Tiểu Bạch?
Kỷ Hiểu Nguyệt hốt hoảng lật lại trong đầu những lần gặp nhau từ lúc mới quen đến giờ. Đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển từ kinh hoàng, lo lắng sang nghi ngờ, khó hiểu, cuối cùng bừng bừng lửa giận.
Càng nghĩ càng tức, tên Tề Hạo chết tiệt này thì ra đã nhận ra cô từ lâu. Vậy mà còn vờ như không biết. Anh ta vừa nhìn cô giả làm phù thủy “Bịt tai trộm chuông” vừa cố tình tìm cách làm cô xấu mặt.
Thật là đáng ghét!
Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận, hạ tay xuống, quát Tề Hạo:
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tề Hạo trái lại không hề giận, còn cười rất tươi. Tốt lắm, cuối cùng cũng lộ nguyên hình, cô nàng đã thay đổi cách xưng hô, không coi anh là Tổng giám đốc nữa rồi.
“Cô nói xem?” Tề Hạo chỉ còn cách Kỷ Hiểu Nguyệt trong gang tấc, nhìn cô hồ ly bé nhỏ từ trên cao.
Lần này xem cô trốn thoát thế nào!
Dáng vẻ của cô sau khi bỏ đi cặp mắt kính đen thật sự khiến anh nhớ nhung!
Chỉ một cái nhìn của cô cũng khiến tim anh loạn nhịp. Trước đây, chưa từng có người con gái nào khiến anh mất kiểm soát như vậy.
Cô nhóc ơi, trò “Mèo vờn chuột” cũng nên kết thúc được rồi!?
Nụ cười trên môi Tề Hạo càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên anh hiểu vì sao mình cứ thích giữ cô không muốn buông, bởi vì... anh rất thích trông thấy cô! Nghĩ đến đây, sâu trong đáy mắt Tề Hạo bùng lên hai ngọn lửa, nóng bỏng và sâu lắng.
Đối đầu gần như vậy, Kỷ Hiểu Nguyệt có thể cảm nhận được sức hút nam tính từ Tề Hạo và mùi nước hoa Cologne trên người anh. Mùi thơm đột nhiên khiến cô nhớ đến nụ hôn lúc trước…
Hơi ấm đôi môi…
Ầm, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang loạn nhịp.
Ôi, yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt!
“Đường đường là một trong mười Tổng giám đốc giàu nhất thế giới mà lại bắt nạt một nữ nhân viên quèn, anh không sợ bị người dân cả nước phỉ nhổ sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nói.
Gương mặt đẹp trai đặt nhầm lên một con sói. Đúng là tạo hóa sai lầm!
“Đây là phòng của tôi, cô nói xem mọi người sẽ phỉ nhổ tôi hay phỉ nhổ cô? Mà cô nghĩ đi, mọi người sẽ tin cô hay tin tôi?” Đôi môi gợi cảm của Tề Hạo cong lên hấp dẫn, đôi mắt mê hoặc lấp lánh, ngón tay anh chạm vào mái tóc dài còn chưa kịp khô của Kỷ Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác thật mềm mại!
Kỷ Hiểu Nguyệt chụp lấy tay Tề Hạo:
“Anh cho rằng anh là ai? Giàu nhất thế giới hay lắm à? Có tiền giỏi lắm sao? Là Tổng giám đốc thì đã sao? Tất cả mọi người đều phải nghe lời anh à? Tôi ghét nhất loại người luôn cho mình là đúng, nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ như anh. Anh cho rằng mọi người phải vây quanh một tên khốn kiếp vừa ngu ngốc vừa lạnh lùng lại vô tình, coi phụ nữ như đồ chơi giống anh sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt đẩy Tề Hạo đang ngây người ra, chạy như bay tới căn phòng bên trái. Căn phòng này và phòng của An Húc Dương khá giống nhau, phòng bên trái sẽ là phòng vệ sinh.
Kỷ Hiểu Nguyệt chạy vào phòng lập tức đóng “Rầm” cửa còn nhanh nhẹn khóa trái cửa lại. Cô lôi di động, bấm nút gọi viện binh.
Ánh mắt Tề Hạo dõi theo Kỷ Hiểu Nguyệt cho đến khi cô chạy vào nhà vệ sinh. Anh cảm thấy có chút đờ đẫn, nặng nề. Phải rất lâu sau, anh mới hung hăng đấm cửa, ánh mắt lạnh lẽo, âm u.
Sao anh cứ có cảm giác không thở được? Mỗi câu nói của Kỷ Hiểu Nguyệt như nhát búa gõ vào lòng anh từng đợt, từng đợt, đau đớn…
Đúng lúc nàu, ngoài cửa vang lên giọng nói bỡn cợt của Nhiếp Phong:
“Tổng giám đốc, đám phóng viên đã bị tôi đuổi đi rồi. Không sao nữa! Hai người … có thể đi ra”.
Thật ra, mục đích anh đến để phá rối đấy chứ! Nếu để Tề Hạo ra tay nhanh như vậy, ai sẽ tăng lương cho anh đây!
Không ngờ Nhiếp Phong vừa dứt lời, cửa đã mở ra. Sao thế? Sao nhanh vậy? Nhiếp Phong giật mình đối mặt với khuôn mặt xám xịt đủ khiến anh hối hận nghìn lần.
Tề Hạo lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Phong, không nói câu nào, bỏ đi. Nhiếp Phong tò mò nhòm vào trong phòng, tiểu khắc tinh đầu rồi? Cô ta lại làm gì rồi, sao lại khiến Tề Hạo tức giận như vậy?
Có vẻ không cần anh đến phá rối, Tổng giám đốc Tề à, cũng có ngày cậu không thu phục được một cô gái cơ đấy! Nhiếp Phong càng nghĩ càng thấy cực kì thích thú.
Tầng khách sạn, trong một căn phòng xinh đẹp tao nhã, Tề Hạo một mình rầu rĩ uống rượu. Mỗi lần anh ngẩng đầu lên, rượu mạnh như một thanh kiếm sắc lại trượt xuống cổ họng, cứa một vết cắt trong lòng.
Lời Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh rất lâu không chịu tiêu tan.
Cô ấy nói … ghét anh.
Dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng chính tai nghe cô nói ra lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nhiếp Phong gọi một cốc rượu rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tề Hạo, anh chưa bao giờ thấy Tề Hạo chán nản thất vọng như lúc này. Kể cả những năm tháng tứ cố vô thân ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh cũng không thấy Tề Hạo suy sụp chút nào. Họ cứ thế dựa vào hai bàn tay xây dựng cơ nghiệp cho đến khi Tề Hạo về nước tiếp nhận công ty của bố.
Nhưng bộ dạng lúc này của cậu ta khiến Nhiếp Phong không thể không suy nghĩ theo hướng - Tổng giám đốc Tề ơi là Tổng giám đốc Tề, cậu không thấy dáng vẻ mình lúc này rất giống thất - tình sao!