Tề Hạo dùng sức đá mạnh cánh cửa rồi vội vã không kịp quay người lại khóa nên Hoa Hồ Điệp dễ dàng mở cửa ngó vào.
Đứng bên ngoài nhìn vào, Hoa Hồ Điệp thấy Kỷ Hiểu Nguyệt giãy giụa trong lòng Tề Hạo nhưng một con thú nhỏ đang sợ hãi còn Tề Hạo lại ôm chặt cô như sợ cô biến mất. Rồi anh nhanh chóng đặt một nụ hôn mãnh liệt lên vầng trán bướng bỉnh của cô
“Hiểu Nguyệt, không sao rồi, không sao rồi.”
Hoa Hồ Điệp có ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra Tề Hạo đang rất căng thẳng, rất lo lắng cho Kỷ Hiểu Nguyệt, cũng có nghĩa là… anh ấy thích Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo thích Kỷ Hiểu Nguyệt…
Khung cảnh trước mặt… thật cảm động… Còn anh chàng thì thật thê thảm rồi… Anh chàng giờ chính thức thất tình!
Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng thôi không vùng vẫy, nhanh chóng thay vào đó là những tư thế hấp dẫn mê người, những tiếng rên rỉ khó chịu thoát ra từ miệng cô trở thành lời mời gọi mê hoặc.
Lúc Nhiếp Phong đến gần thang máy bỗng phát hiện vẫn còn một người đang lén lút rình trộm nên vội quay lại, vỗ vai Hoa Hồ Điệp:
“Cảnh này không thích hợp với trẻ em đâu”.
Sau đó, Nhiếp Phong cũng tiện tay đóng cửa giúp Tề Hạo. Gần như cùng lúc, Nhiếp Phong kinh ngạc phát hiện: Hoa Hồ Điệp đang khóc.
Ôi, cậu bé đáng thương!
Thế giới là vậy đấy, “chỉ thấy người nay cười, có ai nghe người xưa khóc bao giờ”, người anh em à, cậu nên nén thương đau! Nhiếp Phong cảm thông sâu sắc nhìn Hoa Hồ Điệp rồi xoay người đi xét hỏi phạm nhân.
Hoa Hồ Điệp lau nước mắt, ngồi bệt xuống một góc tường tự kỷ. Đau lòng quá!
Người tôi yêu không yêu tôi, lại đi yêu bạn thân của tôi. Thật đau lòng chết mất!
Tiếng di động của Hoa Hồ Điệp bỗng vang lên rất to trong hành lang vắng vẻ.
“A lô, An Húc Dương à…” Hoa Hồ Điệp thều thào trả lời.
Trong phòng, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt ngày càng khô nóng, cô không còn kiểm soát được ý thức của bản thân. Vừa rồi vì vùng vẫy giãy giụạ, Kỷ Hiểu Nguyệt đã tiêu hao gần hết sức lực, giờ cô như một đứa trẻ yếu ớt, có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh cắn chặt môi, bàn tay giữ trước ngực tỏ ra thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục khiến Tề Hạo nhìn thấy mà đau lòng. Màn đấu tranh tư tưởng của cô trở thành sự cám dỗ chết người. Tề Hạo hít một hơi thật sâu, lý trí, sự kiềm chế của anh thật sự bị cô bé này tra tấn đến suy sụp!
“Hiểu Nguyệt, không sao rồi”. Câu này là nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt nghe, cũng là nói cho chính anh nghe.
Tề Hạo một tay nắm chặt bàn tay Kỷ Hiểu Nguyệt, tay kia mạnh mẽ ôm cô vào lòng như muốn chôn sâu cô vào trong cơ thể. Anh không nhớ được cảm xúc của mình đã thế nào khi nghe tin cô gặp nguy hiểm, anh chỉ biết rằng, anh thật sự yêu cô gái tên Kỷ Hiểu Nguyệt này đến khốn khổ mất rồi!
Tề Hạo cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô vì tác dụng của thuốc kích thích.
Mùi hương quen thuộc mang lại cảm giác an tâm, ấm áp.
Trong tâm trí hỗn loạn của Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng hiện lên nụ cười dịu dàng cuốn hút. Nụ cười ấy giúp cô cảm thấy vững tâm, yên lòng.
Hình ảnh bỗng đột ngột thay đổi, một chàng trai mặc áo giáp vàng bỗng xuất hiện như một thiên thần, với ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu, anh vững vàng dang đôi tay mạnh mẽ bảo vệ cô. Hai khuôn mặt ấy phút chốc bỗng chồng chéo lên nhau trong cơn hỗn loạn…
Tay Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng từ từ thả ra, đôi mắt lơ mơ nhìn khuôn mặt có nét mơ hồ lại có phần rõ ràng trước mặt.
Phong Diệp… Vô Nhai…
Nếu là Phong Diệp Vô Nhai thì cô nguyện lòng…
Giữa biển trời xanh bao la, Tử Y Nữ Hiệp và Đại Thần đứng trên Ngự Thiên Kiếm bay qua núi xanh mây trắng…
Cùng lúc cơ thể thả lỏng, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm nhận một cách rõ ràng khát vọng dâng cao như thủy triều, từng đợt từng đợt nuốt lấy cơ thể cô. Kỷ Hiểu Nguyệt không biết làm thế nào để thoải mái hơn, chỉ biết yếu ớt tìm kiếm nụ cười khiến cô bình tâm trở lại.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thương cảm, kìm nén, khát vọng cùng sự nóng bỏng trong anh. Có lẽ do tác dụng của thuốc, cũng có lẽ vì một thoáng hoảng hốt, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ run lên, chủ động đón lấy nụ hôn của Tề Hạo.
Không ngờ, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cho toàn thân Tề Hạo cứng đờ, nụ hôn an ủi trong nháy mắt trở thành nụ hôn cuồng dại. Anh không kìm nén được ham muốn, tiếp tục đón nhận sự ngọt ngào của cô, rồi nhẹ nhàng đặt Kỷ Hiểu Nguyệt xuống giường. Cơ thể cao lớn dán chặt lấy cơ thể mềm lại nóng bỏng, cảm nhận rõ ràng từng đường cong tinh tế trên cơ thể cô.
Ngay lúc mọi việc sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Tề Hạo ngẩng đầu lên, trong lòng khó khăn tự nhủ: Không được, anh không thể chiếm đoạt cô trong tình trạng này. Nếu không, với tính cách của Kỷ Hiểu Nguyệt, cô sẽ càng ngày càng ghét anh.
Anh không muốn đánh cược, cũng không muốn chịu thua.
Chết tiệt! Tề Hạo đẩy Kỷ Hiểu Nguyệt ra, cố gắng kìm nén những xúc cảm đang gào thét trong mình, xoay người ngồi dậy.
“Nhiếp Phong, gọi ngay một bác sĩ đến đây tiêm cho cô ấy”. Tề Hạo thất vọng ngồi trên sô pha nhấc điện thoại gọi Nhiếp Phong.
“Hả? Gọi ai đến cơ?” Nhiếp Phong nghĩ mình nghe nhầm. Có phải Tề đại công tử lại bị Kỷ cô nương chọc giận không? Sao thức ăn đến miệng rồi còn không ăn!
“Đi ngay lập tức!” Tề Hạo tức giận gầm lên một tiếng rồi tắt máy.
Bác sĩ liền được đưa đến với tốc độ nhanh nhất, lúc An Húc Dương nhận được tin lao lên phòng, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa được tiêm xong đang lặng yên ngủ, khuôn mặt hơi ửng hồng vì mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
“Không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thôi”. Tề Hạo nhẹ nhàng vuốt ve vầng tráng sáng trong của Kỷ Hiểu Nguyệt, động tác dịu dàng, thân hình cao lớn vì lo lắng vẫn còn khá cứng ngắc.
Lúc An Húc Dương chạy đến liền đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn Tề Hạo. Anh vẫn cho rằng Tề Hạo chỉ là muốn chơi đùa với Kỷ Hiểu Nguyệt như những cô gái trước đó mà thôi. Nhưng nhìn Tề Hạo lúc này… dịu dàng như biến thành một người khác, An Húc Dương có chút giật mình.
Tổng giám đốc Tề cũng biết nhẹ nhàng với phụ nữ sao?
“An Húc Dương, cuối cùng cậu cũng quay về, mau lên, Phong Tín Nhi không chống đỡ được lâu nữa đâu. Nếu cậu không lên diễn khán giả sẽ làm loạn lên mất!” Quản lý vội vàng kéo An Húc Dương xuống dưới lần, vừa đi vừa không ngừng giải thích.
Biết Kỷ Hiểu Nguyệt đã bình an vô sự, An Húc Dương cũng thả lỏng mình. Lúc rời đi, anh thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngủ nhưng vẫn nắm chặt tay Tề Hạo.
Trong mấy tiếng đồng hồ Kỷ Hiểu Nguyệt ngủ say, Tề Hạo cứ ở mãi bên cô không chịu rời một bước.
Sau buổi biểu diễn thành công tốt đẹp, An Húc Dương không kịp tẩy trang, thay trang phục, chạy ngay đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hoa Hồ Điệp xem ra chưa thoát khỏi trạng thái tuyệt vọng, đau thương vẫn đang ngồi tự kỷ trong góc tường. Đừng nói chuyện với người ta! Người ta đang thất tình!
Di động của Tề Hạo đột ngột vang lên.
“Tổng giám đốc, Phong Tín Nhi đã khai hết rồi”. Nhiếp Phong nói.
Tề Hạo nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngủ say, bước ra khỏi phòng tiếp tục nghe điện thoại.
Ngón tay Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ giật.
“Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt!” An Húc Dương vội vàng cầm đôi tay nhỏ của cô, lo lắng gọi.
Đôi mắt mơ màng khẽ mở, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tác dụng của thuốc mê đúng là rất mạnh, trí nhớ của Kỷ Hiểu Nguyệt rối loạn, mông lung. Cô không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng trong hồi ức lộn xộn, cô thấy mình chạy trốn, sau đó Phong Diệp Vô Nhai từ trên trời đáp xuống, sau một trận hỗn chiến, anh dịu dàng ôm cô đến một nơi tràn ngập sắc xuân. Ở đó, cô nhớ mình thấy một khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, dịu dàng.
Vô lý! Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu, không xác định được là mơ hay là thật!
“Hiểu Nguyệt, em sao rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?”
Chiếc áo khoác da vàng sáng bóng cùng một chiếc mũ mô phỏng thần mặt trời lấp lánh khiến Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt… Phong Diệp Vô Nhai?
Cuối cùng, mắt cô cũng thích nghi được với ánh đèn. Thì ra là An Húc Dương, anh ấy chắc hẳn là vừa biểu diễn xong, còn chưa kịp tháo đồ hóa trang trên người!
Nghĩ đến việc mình biến An Húc Dương thành Phong Diệp Vô Nhai, Kỷ Hiểu Nguyệt không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Thấy em cười là tốt rồi, em làm anh lo lắng chết đi được!” An Húc Dương bất thần kéo Kỷ Hiểu Nguyệt ôm chặt vào lòng.
Trí nhớ thoáng lướt qua, đây là bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô trong mơ sao? Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bàn tay đang được nắm chặt, lại quay sang nhìn An Húc Dương mỉm cười yếu ớt.
Cám ơn anh… đã cứu em…
Tề Hạo nói chuyện điện thoại xong bước vào phòng, đúng lúc thấy An Húc Dương nắm tay Kỷ Hiểu Nguyệt, hai người còn nhìn nhau khẽ mỉm cười.
Tề Hạo dùng sức đá mạnh cánh cửa rồi vội vã không kịp quay người lại khóa nên Hoa Hồ Điệp dễ dàng mở cửa ngó vào.
Đứng bên ngoài nhìn vào, Hoa Hồ Điệp thấy Kỷ Hiểu Nguyệt giãy giụa trong lòng Tề Hạo nhưng một con thú nhỏ đang sợ hãi còn Tề Hạo lại ôm chặt cô như sợ cô biến mất. Rồi anh nhanh chóng đặt một nụ hôn mãnh liệt lên vầng trán bướng bỉnh của cô
“Hiểu Nguyệt, không sao rồi, không sao rồi.”
Hoa Hồ Điệp có ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra Tề Hạo đang rất căng thẳng, rất lo lắng cho Kỷ Hiểu Nguyệt, cũng có nghĩa là… anh ấy thích Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo thích Kỷ Hiểu Nguyệt…
Khung cảnh trước mặt… thật cảm động… Còn anh chàng thì thật thê thảm rồi… Anh chàng giờ chính thức thất tình!
Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng thôi không vùng vẫy, nhanh chóng thay vào đó là những tư thế hấp dẫn mê người, những tiếng rên rỉ khó chịu thoát ra từ miệng cô trở thành lời mời gọi mê hoặc.
Lúc Nhiếp Phong đến gần thang máy bỗng phát hiện vẫn còn một người đang lén lút rình trộm nên vội quay lại, vỗ vai Hoa Hồ Điệp:
“Cảnh này không thích hợp với trẻ em đâu”.
Sau đó, Nhiếp Phong cũng tiện tay đóng cửa giúp Tề Hạo. Gần như cùng lúc, Nhiếp Phong kinh ngạc phát hiện: Hoa Hồ Điệp đang khóc.
Ôi, cậu bé đáng thương!
Thế giới là vậy đấy, “chỉ thấy người nay cười, có ai nghe người xưa khóc bao giờ”, người anh em à, cậu nên nén thương đau! Nhiếp Phong cảm thông sâu sắc nhìn Hoa Hồ Điệp rồi xoay người đi xét hỏi phạm nhân.
Hoa Hồ Điệp lau nước mắt, ngồi bệt xuống một góc tường tự kỷ. Đau lòng quá!
Người tôi yêu không yêu tôi, lại đi yêu bạn thân của tôi. Thật đau lòng chết mất!
Tiếng di động của Hoa Hồ Điệp bỗng vang lên rất to trong hành lang vắng vẻ.
“A lô, An Húc Dương à…” Hoa Hồ Điệp thều thào trả lời.
Trong phòng, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt ngày càng khô nóng, cô không còn kiểm soát được ý thức của bản thân. Vừa rồi vì vùng vẫy giãy giụạ, Kỷ Hiểu Nguyệt đã tiêu hao gần hết sức lực, giờ cô như một đứa trẻ yếu ớt, có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn. Nhưng cô vẫn bướng bỉnh cắn chặt môi, bàn tay giữ trước ngực tỏ ra thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục khiến Tề Hạo nhìn thấy mà đau lòng. Màn đấu tranh tư tưởng của cô trở thành sự cám dỗ chết người. Tề Hạo hít một hơi thật sâu, lý trí, sự kiềm chế của anh thật sự bị cô bé này tra tấn đến suy sụp!
“Hiểu Nguyệt, không sao rồi”. Câu này là nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt nghe, cũng là nói cho chính anh nghe.
Tề Hạo một tay nắm chặt bàn tay Kỷ Hiểu Nguyệt, tay kia mạnh mẽ ôm cô vào lòng như muốn chôn sâu cô vào trong cơ thể. Anh không nhớ được cảm xúc của mình đã thế nào khi nghe tin cô gặp nguy hiểm, anh chỉ biết rằng, anh thật sự yêu cô gái tên Kỷ Hiểu Nguyệt này đến khốn khổ mất rồi!
Tề Hạo cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô vì tác dụng của thuốc kích thích.
Mùi hương quen thuộc mang lại cảm giác an tâm, ấm áp.
Trong tâm trí hỗn loạn của Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng hiện lên nụ cười dịu dàng cuốn hút. Nụ cười ấy giúp cô cảm thấy vững tâm, yên lòng.
Hình ảnh bỗng đột ngột thay đổi, một chàng trai mặc áo giáp vàng bỗng xuất hiện như một thiên thần, với ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu, anh vững vàng dang đôi tay mạnh mẽ bảo vệ cô. Hai khuôn mặt ấy phút chốc bỗng chồng chéo lên nhau trong cơn hỗn loạn…
Tay Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng từ từ thả ra, đôi mắt lơ mơ nhìn khuôn mặt có nét mơ hồ lại có phần rõ ràng trước mặt.
Phong Diệp… Vô Nhai…
Nếu là Phong Diệp Vô Nhai thì cô nguyện lòng…
Giữa biển trời xanh bao la, Tử Y Nữ Hiệp và Đại Thần đứng trên Ngự Thiên Kiếm bay qua núi xanh mây trắng…
Cùng lúc cơ thể thả lỏng, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm nhận một cách rõ ràng khát vọng dâng cao như thủy triều, từng đợt từng đợt nuốt lấy cơ thể cô. Kỷ Hiểu Nguyệt không biết làm thế nào để thoải mái hơn, chỉ biết yếu ớt tìm kiếm nụ cười khiến cô bình tâm trở lại.
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thương cảm, kìm nén, khát vọng cùng sự nóng bỏng trong anh. Có lẽ do tác dụng của thuốc, cũng có lẽ vì một thoáng hoảng hốt, cơ thể Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ run lên, chủ động đón lấy nụ hôn của Tề Hạo.
Không ngờ, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến cho toàn thân Tề Hạo cứng đờ, nụ hôn an ủi trong nháy mắt trở thành nụ hôn cuồng dại. Anh không kìm nén được ham muốn, tiếp tục đón nhận sự ngọt ngào của cô, rồi nhẹ nhàng đặt Kỷ Hiểu Nguyệt xuống giường. Cơ thể cao lớn dán chặt lấy cơ thể mềm lại nóng bỏng, cảm nhận rõ ràng từng đường cong tinh tế trên cơ thể cô.
Ngay lúc mọi việc sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Tề Hạo ngẩng đầu lên, trong lòng khó khăn tự nhủ: Không được, anh không thể chiếm đoạt cô trong tình trạng này. Nếu không, với tính cách của Kỷ Hiểu Nguyệt, cô sẽ càng ngày càng ghét anh.
Anh không muốn đánh cược, cũng không muốn chịu thua.
Chết tiệt! Tề Hạo đẩy Kỷ Hiểu Nguyệt ra, cố gắng kìm nén những xúc cảm đang gào thét trong mình, xoay người ngồi dậy.
“Nhiếp Phong, gọi ngay một bác sĩ đến đây tiêm cho cô ấy”. Tề Hạo thất vọng ngồi trên sô pha nhấc điện thoại gọi Nhiếp Phong.
“Hả? Gọi ai đến cơ?” Nhiếp Phong nghĩ mình nghe nhầm. Có phải Tề đại công tử lại bị Kỷ cô nương chọc giận không? Sao thức ăn đến miệng rồi còn không ăn!
“Đi ngay lập tức!” Tề Hạo tức giận gầm lên một tiếng rồi tắt máy.
Bác sĩ liền được đưa đến với tốc độ nhanh nhất, lúc An Húc Dương nhận được tin lao lên phòng, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa được tiêm xong đang lặng yên ngủ, khuôn mặt hơi ửng hồng vì mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
“Không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thôi”. Tề Hạo nhẹ nhàng vuốt ve vầng tráng sáng trong của Kỷ Hiểu Nguyệt, động tác dịu dàng, thân hình cao lớn vì lo lắng vẫn còn khá cứng ngắc.
Lúc An Húc Dương chạy đến liền đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn Tề Hạo. Anh vẫn cho rằng Tề Hạo chỉ là muốn chơi đùa với Kỷ Hiểu Nguyệt như những cô gái trước đó mà thôi. Nhưng nhìn Tề Hạo lúc này… dịu dàng như biến thành một người khác, An Húc Dương có chút giật mình.
Tổng giám đốc Tề cũng biết nhẹ nhàng với phụ nữ sao?
“An Húc Dương, cuối cùng cậu cũng quay về, mau lên, Phong Tín Nhi không chống đỡ được lâu nữa đâu. Nếu cậu không lên diễn khán giả sẽ làm loạn lên mất!” Quản lý vội vàng kéo An Húc Dương xuống dưới lần, vừa đi vừa không ngừng giải thích.
Biết Kỷ Hiểu Nguyệt đã bình an vô sự, An Húc Dương cũng thả lỏng mình. Lúc rời đi, anh thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngủ nhưng vẫn nắm chặt tay Tề Hạo.
Trong mấy tiếng đồng hồ Kỷ Hiểu Nguyệt ngủ say, Tề Hạo cứ ở mãi bên cô không chịu rời một bước.
Sau buổi biểu diễn thành công tốt đẹp, An Húc Dương không kịp tẩy trang, thay trang phục, chạy ngay đến bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hoa Hồ Điệp xem ra chưa thoát khỏi trạng thái tuyệt vọng, đau thương vẫn đang ngồi tự kỷ trong góc tường. Đừng nói chuyện với người ta! Người ta đang thất tình!
Di động của Tề Hạo đột ngột vang lên.
“Tổng giám đốc, Phong Tín Nhi đã khai hết rồi”. Nhiếp Phong nói.
Tề Hạo nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngủ say, bước ra khỏi phòng tiếp tục nghe điện thoại.
Ngón tay Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ giật.
“Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt!” An Húc Dương vội vàng cầm đôi tay nhỏ của cô, lo lắng gọi.
Đôi mắt mơ màng khẽ mở, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tác dụng của thuốc mê đúng là rất mạnh, trí nhớ của Kỷ Hiểu Nguyệt rối loạn, mông lung. Cô không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng trong hồi ức lộn xộn, cô thấy mình chạy trốn, sau đó Phong Diệp Vô Nhai từ trên trời đáp xuống, sau một trận hỗn chiến, anh dịu dàng ôm cô đến một nơi tràn ngập sắc xuân. Ở đó, cô nhớ mình thấy một khuôn mặt đặc biệt tuấn tú, dịu dàng.
Vô lý! Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu, không xác định được là mơ hay là thật!
“Hiểu Nguyệt, em sao rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?”
Chiếc áo khoác da vàng sáng bóng cùng một chiếc mũ mô phỏng thần mặt trời lấp lánh khiến Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt… Phong Diệp Vô Nhai?
Cuối cùng, mắt cô cũng thích nghi được với ánh đèn. Thì ra là An Húc Dương, anh ấy chắc hẳn là vừa biểu diễn xong, còn chưa kịp tháo đồ hóa trang trên người!
Nghĩ đến việc mình biến An Húc Dương thành Phong Diệp Vô Nhai, Kỷ Hiểu Nguyệt không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Thấy em cười là tốt rồi, em làm anh lo lắng chết đi được!” An Húc Dương bất thần kéo Kỷ Hiểu Nguyệt ôm chặt vào lòng.
Trí nhớ thoáng lướt qua, đây là bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô trong mơ sao? Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bàn tay đang được nắm chặt, lại quay sang nhìn An Húc Dương mỉm cười yếu ớt.
Cám ơn anh… đã cứu em…
Tề Hạo nói chuyện điện thoại xong bước vào phòng, đúng lúc thấy An Húc Dương nắm tay Kỷ Hiểu Nguyệt, hai người còn nhìn nhau khẽ mỉm cười.