Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy nụ cười của Tề Hạo hôm nay cực kỳ quái dị. Việc đầu tiên tên biến thái ấy làm là gọi cô vào phòng, tiện thể ra lệnh bảo cô pha cho hắn một tách cà phê.
Pha cà phê?
Hình như lâu lắm rồi anh ta không yêu cầu cô đi pha cà phê thì phải. Hôm nay rốt cuộc định làm gì đây? Kỷ Hiểu Nguyệt như “chim sẻ sợ cành cong” cẩn thận bưng cà phê vào văn phòng Tổng giám đốc.
Tề đại biến thái đang tựa lưng vào chiếc ghế da mềm mại, đầu gối lên chiếc nệm sau ghế, ánh mặt trời buổi sớm dịu dàng chiếu lên khuôn mặt, mái tóc đen bóng càng tăng thêm vẻ thanh lịch. Một tay anh chống đầu, tay kia khẽ day trán, lông mày nhíu lại, đôi mắt khép chặt, không khó nhận ra anh đang rất mệt mỏi. Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng ngẩn người, tên biến thái này cả lúc mệt mỏi cũng quyến rũ vậy sao?! Đúng là đáng ghét!
Kỷ Hiểu Nguyệt hậm hực xoay người định rời đi.
“Hiểu Nguyệt!” Một giọng nói lôi cuốn vang lên phía sau cô.
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức toàn thân cứng đờ theo phản xạ. Gã đàn ông này lại định làm gì đây?
“Cho tới giờ, chắc cô cũng đã khá quen thuộc với Chân Linh Thần Giới, không biết cô có cái nhìn thế nào về việc này?” Tề Hạo đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt cầm tài liệu lên, vừa liếc qua đã lập tức hóa đá…
“Anh muốn biến Chân Linh Thần Giới thành hiện thực?” Kỷ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng có thể tỉnh táo lại.
Kế hoạch cuối năm trước của Tề Hạo là mua lại khu đất trống ở ngoại ô để phát triển du lịch, việc này Kỷ Hiểu Nguyệt biết. Nhưng cô không ngờ Tề Hạo lại muốn biến những khung cảnh trong Chân Linh Thần Giới thành điểm du lịch. Việc… việc này… việc này đúng là rất bất ngờ!
Tề Hạo tặng cho Kỷ Hiểu Nguyệt một nụ cười điên đảo trái tim thiếu nữ, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm. Tay nghề Kỷ Hiểu Nguyệt đúng là càng ngày càng giỏi!
Tiếp tục xem xét bản kế hoạch, Kỷ Hiểu Nguyệt liền cảm thấy não bộ của mình hình như bị quá tải… Theo bản kế hoạch, Tề Hạo muốn dùng du lịch để thúc đẩy việc phát triển game và dùng game để quảng bá du lịch, còn có thể xây dựng “Vườn tình nhân” hay “Khu kết bạn”…
Đúng là … biến thái!
Điều Kỷ Hiểu Nguyệt không thể ngờ đến là Tề Hạo lại triển khai nhanh như vậy, hôm qua anh đã hoàn thành việc mua lại khu đất và chính thức ký kết hợp đồng. Giờ chỉ đợi qua năm mới là chính thức khởi công xây dựng. Năm sau Lãng Thăng sẽ chào đón một bước tiến thịnh vượng mới.
Ôi, ánh mặt trời tỏa sáng! Tương lai công ty thật rực rỡ!
Phía sau bản kế hoạch còn kèm theo bản thiết kế, đúng là Chân Linh Thần Giới rồi! Mắt Kỷ Hiểu Nguyệt ngập tràn những tia sáng lấp lánh.
“Trên thực tế, dự án này đã được khởi công, cô có thích đến xem Chân Linh Thần Giới của hiện thực không?”
“Có ạ!”
Nhìn dáng vẻ hối hận muộn màng của cô hồ ly nhỏ sau khi nói mà không kịp suy nghĩ, Tề Hạo cười như một chàng sói vừa tiến hành thành công âm mưu do mình vạch ra.
***
Nơi Tề Hạo dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt đến chính là nơi Tổng giám đốc Tề đã anh dũng rơi xuống nước.
“Là chỗ này sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt ngắm nhìn thảm cỏ xanh mướt trải dài đến vô tận.
Đúng là rất đẹp dù vẫn chưa lột tả hết được vẻ đẹp của Chân Linh Thần Giới nhưng với cảnh quan thiên nhiên sẵn có này, chỉ cần thêm ít bàn tay sắp đặt nữa là hoàn hảo.
Nơi này… vẫn có chút khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Tổng giám đốc Tế sẽ không ra tay “báo thù rửa nhục”, “giết người diệt khẩu” ở đây chứ! Tổng giám đốc Tế biến thái có việc gì mà không dám làm?!
Trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt thầm lo lắng, đúng lúc ấy Tề Hạo nhẹ nhàng chỉ về một hòn đảo nhỏ xa xa:
“Không, ở đằng kia!”
Kỷ Hiểu Nguyệt định thần lại, lúc nhìn thấy nơi Tề Hạo đang chỉ, cô giật mình:
“Anh mua luôn cả đảo kia sao?! Vậy chỗ này thì sao? Anh định làm gì ở đây?”
”Chỗ này được tặng kèm. Còn dùng vào việc gì thì tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra. Tương lai sẽ tính tiếp”.
Kỷ Hiểu Nguyệt không còn lời nào để nói. Ai bảo người ta có nhiều tiền!
Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng nhận ra một điều, sao lần nào ở cùng Tề Hạo cô cũng bị sốc vậy nhỉ?
“Lên đảo tham quan một chút nào”. Tề Hạo lịch sự đi trước, không nhanh cũng không chậm, đủ để Kỷ Hiểu Nguyệt có thể đuổi kịp. Một trước một sau, phối hợp vô cùng ăn ý.
Hòn đảo nhỏ vẫn giữ trong mình nét nguyên sơ. một vài nơi đang trong giai đoạn thi công. Cả hai quyết định ngồi trên cáp treo giám sát nhìn xuống toàn cảnh đảo. Cáp treo từ từ tiến về phía trước, Tề Hạo vừa chỉ vào bản đồ vừa giới thiệu sơ qua với Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Ở đây sau này là Tam Thanh Sơn”.
“Đây là Lưỡng Giới Hà”.
“Nơi này thời gian tới sẽ xây dựng thành Tử Thanh Sơn, đằng sau núi sẽ trồng một vùng hoa oải hương lớn, có lẽ sẽ rất đẹp”. Tề Hạo vừa nói vừa tinh ý liếc nhìn phản ứng của Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Hoa oải hương?!” Kỷ Hiểu Nguyệt thật sự thích thú. Trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt hiện lên hình ảnh cô và Phong Diệp Vô Nhai ngự kiếm bay qua đỉnh Tử Thanh Sơn. Một rừng hoa oải hương thực nhất định sẽ đẹp hơn rất nhiều. Kỷ Hiểu Nguyệt đứng lên say mê ngắm nhìn đồng cỏ phía dưới.
Mỗi nơi Tề Hạo giới thiệu dường như đều có dấu chân của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai. Kỷ Hiểu Nguyệt chợt nghĩ, không biết Đại Thần khi nhìn thấy nơi đây sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Như là mơ vậy…
Tế Hạo nhân lúc cô hồ ly nhỏ đang ngẩn ngơ liền tiến lại gần, một tay chống lên thành cabin, tay kia chỉ về phía xa:
“Nhìn xem, bên kia là cửa vào”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt nhìn về phía mặt trời sáng chói.
Thân hình cao lớn của Tề Hạo vòng quanh người Kỷ Hiểu Nguyệt, từ xa nhìn lại như thể anh đang ôm Kỷ Hiểu Nguyệt vào lòng. Cô hồ ly bé nhỏ kiễng chân nhìn về phía xa, không để ý đằng sau mình còn có một con sói.
Nắng chiều rực rỡ chiếu rọi phía sau lưng họ, Tế Hạo chỉ ngọn núi cách đó không xa tiếp tục giới thiệu:
“Có hai cách để lên đảo này, một là ngồi du thuyền dành riêng cho khách hàng của Chân Linh Thần Giới, họ có thể ngắm cảnh núi non sông nước như chúng ta vừa thấy. Cách khác là ngồi cáp treo từ ngọn núi bên kia qua đây, khi đó khách hàng có thể thấy toàn bộ phía Đông Nam hòn đảo”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo hướng tay Tề Hạo:
“Anh không định mua đứt luôn cả ngọn núi chứ!” Có tiền cũng đừng tiêu hoang!
“Không, chỉ cần xây trên đỉnh núi một vườn treo là được rồi, tạo không gian nghỉ ngơi miễn phí cho mọi người”.
…
Tề đại nhân đúng là có tầm nhìn xa!
Đầu tiên một lần, vừa có điều kiện thuận lợi cho khách tham quan vừa tạo được danh tiếng, lại có thể thu được nguồn lợi lớn. Thử tưởng tượng những người thích ngắm cảnh sẽ vô cùng muốn được đến vườn hoa trên đỉnh núi, rồi phóng tầm mắt nhìn ngắm quang cảnh ở phía xa…
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng không ngừng khâm phục Tề Hạo!
Sao bỗng nhiên cô lại có cảm giác phong thái của Tề biến thái… có nét giống Đại Thần vậy nhỉ? Là ảo giác?
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn Tề Hạo, đúng lúc này anh cũng cúi đầu nhìn cô, thoáng nghi ngờ vừa lóe lên trong tâm trí đột nhiên bay biến. Đôi mắt quyến rũ của Tề Hạo như có ma lực.
Kỷ Hiểu Nguyệt thất thần trong giây lát rồi vội vàng quay đầu nhìn sang hướng khác.
“Vậy… vé vào cửa chắc sẽ rất đắt!”
Nóng quá…
Tề Hạo mím môi cười khẽ, cúi xuống nhìn cô hồ ly đang cố tình trốn tránh:
“Không, khi điểm kinh nghiệm của người chơi đạt trên một trăm nghìn sẽ được một vé vào cửa miễn phí. Sau đó mỗi lần tăng thêm một trăm nghìn điểm sẽ nhận được một vài phần thưởng”.
Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú thốt lên:
“Thật vậy sao? Hay quá!” Cô và Đại Thần đều có cơ hội nhận được vé vào cửa miễn phí rồi!
“Kịch!” Đôi tay Kỷ Hiểu Nguyệt đang vung lên vì thích thú còn chưa kịp hạ xuống, cáp treo bỗng đột ngột dừng lại giữa không trung.
Không phải lỗi của tôi, Kỷ Hiểu Nguyệt vô tội nhìn cáp treo. Tề Hạo bình tĩnh nhấc điện thoại.
“Yên tâm đi, mạch điện bên kia có chút vấn đề, chắc họ sẽ sửa xong nhanh thôi”. Sau khi gác máy, Tề Hạo nhẹ nhàng an ủi Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ở một nơi khác, nhân viên phòng điều hành bối rối nhìn chiếc cabin trơ trọi lơ lửng giữa không trung:
“Đầu năm mới chuyện kỳ quái nào cũng có thể xảy ra, giờ lại còn có người muốn treo mình giữa không trung phơi nắng. Đúng là thú vị!”.
“Cậu không hiểu rồi, thế gọi là “lãng mạn” đấy!”
Cô bạn hồ ly của chúng ta không ngờ tất cả đều nằm trong âm mưu của đại ca sói xám nên nhanh chóng chìm vào u mê. Nếu bị nhốt trên cabin lâu thì phải làm chuyện gì đó chứ.
Tề Hạo đã có mưu tính từ trước:
“Chân Linh Thần Giới vừa chính thức mở dịch vụ truy cập qua di động cho khách hàng, cô đã dùng thử chưa?”
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu, điện thoại “cục gạch” của cô làm sao mà lên mạng được chứ. Tề Hạo liền nhanh nhẹn rút điện thoại của mình ra:
“Thử đi rồi cho tôi vài ý kiến”.
Nói đến game Kỷ Hiểu Nguyệt thay đổi thái độ ngay, không ngờ ở đây cũng có thể lên mạng! Vui vẻ nhận lấy di động, cô chuẩn bị đăng nhập. Nhưng chờ chút! Kỷ Hiểu Nguyệt bất ngờ cảnh giác, không phải bên cạnh mình còn có một con sói sao? Vì thế cô chuyển sang chế độ đăng ký mới.
Đăng ký một tài khoản mới, cô lại chân ướt chân ráo vào trò chơi. Từ bảng xếp hạng có thể thấy tên Phong Diệp Vô Nhai trên bảng tên Thần. Đáng tiếc giờ anh không online.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt dùng di động truy cập game. Cảm giác dùng tài khoản mới gặp bạn bè cũ thật khác lạ. Dù không thích bằng chơi trên máy tính nhưng vẫn có thể làm một số nhiệm vụ đơn giản, vì thế, trong lúc vô thức, đầu hai người chụm lại gần nhau. Mùi hương thoang thoảng trên người Kỷ Hiểu Nguyệt phảng phất quanh chóp mũi Tề Hạo.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ, bây giờ Đại Thần đang làm gì nhỉ?
Tề Hạo nghĩ, bà xã à, em có biết anh đang đợi em không?
Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm ánh lam hồng dịu dàng lên mặt biển. Khung cảnh thật là thơ mộng. Lúc xuống khỏi cáp treo trời đã chuyển sang chạng vạng, bụng hai người không ngừng kêu réo ầm ỹ. Cả hai quyết nhanh chóng định cùng nhau đi ăn… >_
Từ đầu đến cuối Tề Hạo rất nghiêm túc không có bất kì hành vi nào trái với khuôn phép, thái độ cũng vô cùng lịch sự nhã nhặn. Vì thế… không khí của bữa tối cũng không đến mức tệ lắm. Lúc Kỷ Hiểu Nguyệt về đến nhà đồng hồ cũng đã điểm chín giờ tối.
Mệt mỏi! Kỷ Hiểu Nguyệt nén mình lên giường, vươn người muốn ngủ. Hôm qua cô bị An Húc Dương làm phiền đến tận khuya, hôm nay lại…
Đợi chút, An Húc Dương! Kỷ Hiểu Nguyệt bật dậy.
Sáng nay lúc xuống xe, An Húc Dương đã hẹn cùng cô đi ăn trưa, không ngờ cô lại ra ngoài với Tề Hạo cả ngày. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng lấy di động trong túi ra, lúc ấy mới phát hiện di động đã hết pin, tự động tắt nguồn từ lúc nào.
Nguy rồi! Làm sao bây giờ? Không biết giờ An Húc Dương đang ở đâu? Với tính cách của anh ta… chắc sẽ không ngốc mà đứng trước tòa nhà Lăng Thăng đợi cô chứ? Kỷ Hiểu Nguyệt đắn đo, cuối cùng cô chạy vội ra ngoài.
Trên con đường lớn ngoài tòa nhà Lăng Thăng, xe cộ nườm nượp, đèn đường, đèn xe lấp lóa. Dưới ánh đèn đường, chiếc BMW màu bạc của An Húc Dương cô đơn đậu ngoài sảnh, nó đã ở đó suốt một ngày.
Qua gương, An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang hớt hải chạy đến, anh đẩy cửa xe bước xuống.
“An Húc Dương…” Kỷ Hiểu Nguyệt dừng lại cách anh một mét, không phải anh vẫn đợi ở đây từ trưa đến giờ chứ.
“Nếu em không đến chắc anh không còn sức xuống xe đón em mất”. An Húc Dương gượng cười, nói với Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Nếu em vẫn không đến chắc anh không còn sức xuống xe đón em mất!” Anh không hề trách cứ mà chỉ sợ không đón được cô. Đối diện với người đàn ông đã lặng lẽ đợi mình cả một ngày trời, Hiểu Nguyệt còn có thể nói được gì đây…
“Đồ ngốc! Sao anh không đi?”
“Nhỡ anh đi rồi, em đến không tìm thấy anh thì sao?”
“…” Kỷ Hiểu Nguyệt cảm động không nói nên lời…
“Vậy sao anh không gọi điện thoại?” Nói xong người nào đó mới chợt nhớ ra điện thoại của mình cũng tắt vì hết pin từ lúc nào.
“Anh chỉ hy vọng dù anh không gọi điện thoại, em vẫn sẽ đến”. An Húc Dương cười ấm áp đáp.
Kỷ Hiểu Nguyệt tiếp tục cảm động…
Vì thế lúc An Húc Dương hẹn cô trưa hôm sau đi ăn, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đồng ý ngay.
Chín rưỡi tối, Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập. Trước khi đăng nhập, Kỷ Hiểu Nguyệt cứ phân vân mãi không biết có nên nói cho Phong Diệp Vô Nhai biết cô có bạn trai rồi không. Dù game và hiện thực có một khoảng cách nhất định, nhưng nếu cô không nói… hơn nữa Đại Thần là “ông xã” của cô. Cô thấy có chút… mặc cảm tội lỗi.
Nhưng nếu nói ra không biết Đại Thần sẽ có phản ứng thế nào? Dù sao kết hợp với anh lâu, cô cũng đã biết “sở thích chiếm hữu” của Đại Thần. Nhưng cũng không thể nói việc cô đã coi An Húc Dương là Phong Diệp Vô Nhai của thực tại được.
Hiểu Nguyệt còn đang chìm trong những suy nghĩ, thì Măng Mọc Sau Mưa đã chạy tới trước mặt cô:
“Tế Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đã lên mạng! Cậu mà không lên ông xã cậu sẽ bị người khác cướp mất đấy!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi một dấu chấm hỏi to đùng lên.
Măng Mọc Sau Mưa: “Mau đến Tử Thanh Sơn đi, ông xã cậu đang làm nhiệm vụ với Lam Sắc Yêu Cơ đấy!”
Lam Sắc Yêu Cơ? Chính là cô nàng đã từng tuyên bố phải lấy Phong Diệp Vô Nhai vào ngày cô và Phong Diệp Vô Nhai thành thân đấy phải không?
Tiểu Đậu Tử: “Đúng đấy, đúng đấy, mau đi đi. Bọn mình sẽ giúp cậu đi cướp Phong Diệp về!”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, “đoạt phu”, “đoạt phu”!”
Hai vị vực chủ phu nhân xem ra đã tu luyện rất chăm chỉ, cấp độ tăng lên đáng kể, trang bị và vũ khí đều là loại cao cấp nhất trong nhân vật mà mình lựa chọn. Điều đó cũng chứng tỏ các vị phu quân kia đối xử với mấy cô nàng này không tệ. Vậy còn Đại Thần, Đại Thần đang ở đâu?
Vốn trong lòng còn nhiều vướng mắc, đột nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy có vài phần mất mát.
Ông xã cô đang làm nhiệm vụ với một cô gái khác! Tế Nguyệt Thanh Thanh im lặng, dù không vui nhưng không thể để những người khác nghĩ là cô đang ghen được. Vì thế, Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng đáp lại một câu: “Mình nhìn giống một kẻ bắt cóc lắm sao?”
Măng Mọc Sau Mưa: “Không giống”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh đang định gửi lên icon mặt cười thì Măng Mọc Sau Mưa đã bổ sung them:
“Cậu sẽ giết Lam Sắc chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Bánh Trôi Tròn Tròn: “Dù mình đã từng làm nhiệm vụ chung với Lam Sắc Yêu Cơ nhưng cậu cũng không cần nể mặt mình đâu, muốn giết cứ giết, loại người đi cướp chồng người khác mình nhìn cũng không được thuận mắt. Nếu cậu không đánh lại cô ta được, mình sẽ gọi ông xã đến giúp cậu!”
Tiểu Đậu Tử: “Đồng ý!”
Cảm thấy giải thích đồng nghĩa với việc che giấu sự ghen tuông nên Tế Nguyệt Thanh Thanh liền im lặng.
Không đi thì trong lòng khó chịu, mà đi thì cô sẽ trở thành một cô nàng ghen tuông.
Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang do dự, Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên gửi tin nhắn đến:
“Đến Tử Thanh Sơn”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh vội vàng chạy đến.
Lam Sắc Yêu Cơ: “Phu nhân của anh đến rồi, em đi đây”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Cảm ơn”.
Lam Sắc Yêu Cơ: “Thật sự muốn cảm ơn thì anh lấy em là được”.
Phong Diệp Vô Nhai: “Em cũng biết việc đó là không thể mà”.
Lam Sắc Yêu Cơ gửi một icon khuôn mặt tươi cười rồi bỏ đi.
Ôi… ôi… ôi! Đại Thần thật là tàn nhẫn!
Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi trước máy tính cười tươi như hoa. Khụ… khụ, bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Sao anh lại cảm ơn cô ta?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Cô ấy phát hiện ra lỗi bug của hệ thống, rất nhiều người chơi đã đến đây kiếm kinh nghiệm”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh chăm chú nhìn lại, đúng là thế thật. Tế Nguyệt Thanh Thanh vui vẻ thấy rõ, hôm nay Tề Hạo vừa nói nếu cô có ý tưởng gì mới sẽ được thưởng, đúng là cô rất có duyên với Chân Linh Thần Giới!
Rất nhanh sau đó, cô lại lao vào làm nhiệm vụ, quên luôn chuyện mình đã có bạn trai. >
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt hào hứng chạy vào văn phòng Tề Hạo xin xét thưởng, Tề Hạo đúng là không nuốt lời.
“Đây là mẫu di động mới nhất năm nay, có thể đăng nhập vào Chân Linh Thần Giới rất nhanh. Công ty đã mua tổng cộng mười chiếc để làm phần thưởng cho mười nhân viên có thành tích tốt nhất năm. Ban lãnh đạo đã thảo luận và thông qua danh sách mười nhân viên, cô là một trong số đó. Hy vọng sau này cô có thể tiếp tục đóng góp những ý kiến quý báu khác”.
Thật là hấp dẫn… nhưng… cô thật sự có thành tích vậy sao? Nếu suy đến tận cùng thì tất cả là do có được sự tin tưởng của đồng nghiệp trong Bộ phận Phát triển game nên cô mới có cơ hội đưa ra vài gợi ý giúp họ thôi. Thế này có phải được xem là “ngư ông đắc lợi” không?
Kỷ Hiểu Nguyệt ôm một bụng đầy nghi ngờ nhìn phần thưởng đang cầm trên tay, nhưng vẻ mặt Tề Hạo lại rất nghiêm túc, giọng nói cũng đậm tính chất công việc.
“Phần thưởng của công ty trước nay không phải dễ dàng mà có được, cô cũng không thể nhận không, phải lao động đánh đổi lấy nó. Sáng nay bên Bộ phận Phát triển game mới thử nghiệm hai nhiệm vụ mới, cô vào game xem thử rồi cho biết ý kiến luôn. Tôi hy vọng và chờ đợi những đề nghị mới của cô”.
Tề Hạo chỉ chiếc MacBook đời mới nhất đặt trên sô pha, sau đó tập trung nhìn vào màn hình máy tính của mình. Từ ngôn ngữ cơ thể đến thái độ trên khuôn mặt đều chứng tỏ anh đang rất bận.
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn chiếc MacBook trên bàn, nếu cô nhớ không lầm, đây là “máy tính quý tộc” mới nhất trên thị trường! Không biết dùng để chơi game sẽ thế nào?!
Kỷ Hiểu Nguyệt len lén nhìn về phía Tề Hạo, nhưng đã thấy anh tiếp tục vùi đầu vào công việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào máy tính, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết viết gì đó.
Tốt lắm, cứ tiếp tục vậy đi, đừng có ngẩng đầu lên! Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ đăng nhập trò chơi.
Phong Diệp Vô Nhai đã online rồi này!
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, anh online rồi à! Có hai nhiệm vụ mới đấy, anh biết không?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Anh thấy rồi. Em có thời gian làm không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Có ạ!”
Chinh phục nhiệm vụ mới cùng Đại Thần là một việc vô cùng vui vẻ. Để chứng minh mình có thể đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng, và xứng đáng với phần thưởng đã đạt được, Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ chăm chú, nhập tâm. Cô còn nghiêm túc xem xét hai nhiệm vụ mới này dưới góc độ kỹ thuật.
Vì thế, Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không để ý có người đang “một công đôi việc”.
Tề Hạo vừa dẫn Tế Nguyệt Thanh Thanh đi làm nhiệm vụ, vừa chú ý đến mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Hiểu Nguyệt, từng cái nhăn mặt, từng nụ cười. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mịn màng, khóe môi cong lên xinh đẹp, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn vào máy tính. Ở cô toát lên vẻ đẹp thật trong sáng, thuần khiết!
Kỷ Hiểu Nguyệt dù đang hăng hái chơi game vẫn không quên mình đang ở đâu. Vì thế những lúc Phong Diệp Vô Nhai dẫn đường hay đang ngự kiếm phi hành, cô lại len lén liếc về phía Tề Hạo. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh ta thật sự rất đẹp trai!
Lông mày dài, đôi mắt sâu, khuôn mặt cương nghị, đôi môi khẽ mỉm cười khiến người ta cảm thấy trong lòng thoải mái như đón gió xuân về.
Thầy giáo thời trung học đã từng nhận xét vẻ đẹp này, kiểu như đây là sự kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp… Khụ… khụ… không đứng đắn chớ có nhìn! Không đứng đắn chớ có nghĩ!
Tề Hạo trong lòng thầm than thở: Cô bé của tôi ơi, em có thể nhìn nhưng chớ có nhìn anh như vậy?! Nếu không anh sẽ cho rằng em đang dụ dỗ anh đấy!
Kỷ Hiểu Nguyệt tỏ ra vô cùng hiểu biết khi chỉ ra những điểm thiếu xót của nhiệm vụ, dĩ nhiên không quên bổ sung một câu:
“Đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi”.
Tề Hạo nghiêm túc lắng nghe, còn ghi chép chi tiết lại, không khí giữa hai người xem ra rất hòa hợp. Lúc sắp tan ca, Nhiếp Phong đột nhiên xông vào bàn luận sôi nổi với Tề Hạo về một vấn đề nhỏ trong trò chơi. Kỷ Hiểu Nguyệt tò mò cũng đến góp vui.
Thì ra là một nhiệm vụ đang trong giai đoạn thử nghiệm, trong đó có yêu cầu phải giết một con Boss khá mạnh trong khoảng thời gian nhất định. Lúc đầu bên Bộ phận Phát triển game đặt thời hạn là ba phút, nhưng sau đó Tề Hạo đã sửa lại thành một phút, Nhiếp Phong cảm thấy thay đổi như vậy quá khó khăn! Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn qua rồi nhận xét: Có thể làm được nếu Đại Thần và cô cùng hợp tác.
Sau đó, ba người cùng tiến hành tìm hiểu vấn đề này.
Phòng phát triển game gửi tài khoản thử nghiệm lên, ba người bọn họ cùng dùng chung một tài khoản trên máy tính Tề Hạo để thi xem ai là người cần ít thời gian đánh Boss nhất. Người thắng sẽ có một đặc quyền còn người thua sẽ phải mời cơm. Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi một lát liền đồng ý. Thứ nhất, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thể thua. Thứ hai, qua cuộc đối thoại giữa Tề Hạo và Nhiếp Phong thì hình như họ cũng chơi game thì phải. Cô muốn biết kỹ thuật của hai người đó thế nào?!
Tề Hạo “xuất trận” đầu tiên, nhìn những động tác đẹp mắt của Tề Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên giật mình. Tài khoản thử nghiệm này thuộc bậc Thần cấp, so với Phong Diệp Vô Nhai của Ma đạo, chiêu thức hay kỹ thuật đều không giống nhau, nhưng nhìn những động tác linh hoạt và mạnh mẽ, đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đã từng thấy ở đâu. Ánh mắt cô lại một lần nữa chuyển đến khuôn mặt Tề Hạo, sao… bỗng nhiên cô lại có cảm giác…
“Năm mươi giây! Cậu đúng là không phải người!” Tiếng kêu kinh ngạc của Nhiếp Phong kéo Hiểu Nguyệt trở về với thực tại, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ cảm giác trong giây phút vừa rồi. Tề Hạo và Đại Thần, dường như có điểm gì đó rất giống nhau, liệu có phải ảo giác? Hay đơn giản chỉ vì những động tác điêu luyện của hai người?
Người thứ hai “lâm trận” là Nhiếp Phong. Động tác của Nhiếp Phong cũng rất thành thạo, mạnh mẽ, nghe nói lúc trước Trợ lý Nhiếp cũng học về tin học nên thao tác thành thạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hiểu biết về sản phẩm của công ty cũng là điều nên làm. Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy hai người này chắc chắn đều chơi game. Không biết trong game họ chơi nhân vật gì?
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn luôn tự tin về thao tác của mình, không ngờ… lần này cô thua!
Kỷ Hiểu Nguyệt đau khổ nhớ lại mọi việc, cô cảm thấy hình như mình bị người ta lừa vào bẫy. Nếu không sao đến lượt cô chơi máy tính lại bị đứng hình. Kỷ Hiểu Nguyệt vốn không quen thua cuộc, nhưng thua thì vẫn là thua, đã chấp nhận chơi thì không thể rút lui. Rốt cuộc cô chỉ còn cách mời cơm hai anh chàng đẹp trai…
Kỷ Hiểu Nguyệt nhiều lần nhấn mạnh, trưa hôm nay cô đã có hẹn nên sẽ mời họ ăn cơm hôm khác. Nhưng Tổng giám đốc Tề và Trợ lý Nhiếp lại kiên quyết không tin, còn tuyên bố: Giải thích là để che dấu, che dấu là sự khởi đầu của tội lỗi, nếu Kỷ Hiểu Nguyệt từ chối có nghĩa là cô có tật giật mình, muốn lật lọng chạy trốn!
Lật lọng chạy trốn? Cô sao? Kỷ Hiểu Nguyệt này trước giờ chưa bao giờ làm cái trò đấy, mời thì mời!
“Tôi nói trước, tôi chỉ là tầng lớp làm công ăn lương, không mời nổi mấy món bào ngư vây cá đâu, muốn ăn thì sẽ ăn lẩu, món ăn sẽ do tôi chọn, ai không thích thì đừng đi”.
Nhiếp Phong: “Này, cô keo kiệt quá rồi đấy nhé…”
Tề Hạo: “Được!”
Nhiếp Phong: “…”
Kỷ Hiểu Nguyệt: “Tôi đã nói là trưa nay tôi có hẹn mà các anh không tin, vậy các anh phải tự chịu lấy mọi hậu quả!”
Tề Hạo: “Không sao”. Chịu hậu quả gì cũng được!
Nhiếp Phong than thở trong lòng, chẳng trách Tổng giám đốc Tề được mệnh danh là sát thủ tình trường! Xem kìa, cả việc phá đám cũng làm rất chi là… nghệ thuật!
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ, hôm qua cô đã để An Húc Dương đợi cả ngày, hôm nay nói gì cũng không thể thất hẹn. Kỷ Hiểu Nguyệt ôm đầu nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng cô quyết định giao công việc gian khổ này cho Hoa Hồ Điệp.