“Hơn nữa cô làm sao có thể không đánh mà rút như thế?” Hai tay Đường Tinh Tinh đè lại bả vai nàng, kích động nói, “Thứ nữ nhân nên bảo vệ nhất, chính là tình yêu!”
“…… Tình yêu?” Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng một cái, “Tinh Tinh, ta nghĩ hình như cô hiểu lầm cái gì đó.”
Đường Tinh Tinh càng ngày càng kích động, “Ta không hiểu lầm! Phi Phi à, cô nhất định phải nắm chắc hạnh phúc của chính mình, không nên chờ đến lúc hối hận thì đã không kịp! Huống chi, tuy rằng Hoắc Bình Bình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng cô là Miên Vũ đao Đỗ Phi Phi, đường đường một nữ hiệp, cần gì phải sợ nàng!”
“Thật ra, ta thật sự không sợ……”
“Cho dù cô có sợ nàng cũng không sao, ta đứng về phía cô.” Đường Tinh Tinh cười lạnh nói, “Tốt xấu gì nàng cũng đang ở trong địa bàn Đường Môn Thục Trung, có ta ở đây, cô không cần lo nàng ta có thể giở trò gì!”
“Ta thật sự nghĩ là……” Đỗ Phi Phi muốn giải thích.
“Ta biết là cô thật tâm muốn cùng Diệp đại hiệp ở một chỗ.” Đường Tinh Tinh cầm tay nàng, “Ta chân thành chúc phúc cho hai người.”
Nàng rốt cục biết trung thần bị chết oan uổng trong lịch sử trước khi chết có cảm thụ như thế nào, chính là câm điếc mà ăn hoàng liên*!
*Hoàng liên: một vị thuốc vô cùng đắng, câu này ý là có khổ mà không thể nói ra.
Đỗ Phi Phi bất lực ngã quỵ trên bả vai Đường Tinh Tinh.
Khuyên can mãi, rốt cục cũng tiễn bước được Đường Tinh Tinh rời đi, Đỗ Phi Phi kiệt sức trở lại ‘Độc Thủ cư’ — nay đã là ‘Thiện Tâm cư’.
Diệp Thần đang ngồi ở trong sân tự mình đánh cờ.
Trên bàn cờ hai màu đen trắng chiếm một nửa giang sơn, hiển nhiên đã chơi được một thời gian.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Không phải ngươi ra ngoài sao?”
Hắn tự nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi……” Đỗ Phi Phi nhìn cửa lớn, lại nhìn hắn, nhìn qua lại vài lần, mới lúng ta lúng túng nói, “A, ngươi đã trở lại.”
Nàng và Đường Tinh Tinh vẫn đứng ở cửa mà, hắn vào bằng cách nào?
Đỗ Phi Phi không tự chủ liếc nhìn bức tường ngăn cách giữa ‘Âm Độc cư’ và ‘Thiện Tâm cư’ phía kia.
Không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một câu thơ —
“Đầy vườn hương sắc ai ngờ
Một cành hồng hạnh vượt bờ đón xuân.”*
*Nguyên văn: “Xuân sắc mãn viên quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai” – hai câu cuối trong bài thơ “Du viên bất trị” – Thăm vườn không gặp của Diệp Thiệu Ông, hai câu này có ý ví cành hồng hạnh như người con gái, tường có cao đến mấy cũng không ngăn nổi đóa hoa vươn mình khoe sắc, giống như người con gái cho dù có lễ giáo ràng buộc cũng không ngăn nổi vẻ đẹp lúc xuân thì. Nhưng câu nói “hồng hạnh xuất tường” bây giờ lại chỉ người con gái đi ngoại tình.
……
Nhất định là nàng bị những lời nói vừa rồi của Đường Tinh Tinh ảnh hưởng.
“Phi Phi à.” Diệp Thần đột nhiên mở miệng.
Phi Phi biến sắc nói: “Không phải ta nghĩ ngươi trèo tường!”
……
Phi Phi 囧 囧. Miệng ơi miệng ơi, sao lúc nào mày cũng không ngừng gây họa, mỗi lần đều nói những lời kinh hồn như vậy?
Sau một lúc lâu, Diệp Thần chậm rãi nói: “Ta không trèo tường.”
“Ách, thật sao?” Đỗ Phi Phi cười gượng hai tiếng, “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”
“Đi vào.”
“……” Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ ra, nàng và Đường Tinh Tinh có lúc không ở cửa mà chạy tới phòng chứa củi tìm tấm biển, “À, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Thần cúi đầu suy ngẫm ván cờ, vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi cảm thấy ai là hung phạm giết Cổ Quỳnh?”
Hung phạm giết Cổ Quỳnh?
Đỗ Phi Phi đi đến trước mặt hắn ngồi xuống mới nói: “Thật ra, ta cảm thấy đến thời điểm hiện tại, Sở Việt vẫn là người đáng nghi nhất.” Nói xong, nàng lại vội vàng nói, “Ta chỉ tùy việc mà suy xét, tuyệt đối không có ý chống đối ngươi.”
Diệp Thần ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Thật không?”
“Phải phải phải phải, thật ra từ đáy lòng ta cũng mong hắn không phải hung phạm.”
“Đúng là hắn không phải hung phạm.”
Đỗ Phi Phi ngẩn người, mới giật mình kinh ngạc nói: “Mong đợi của ta nhanh như vậy đã thành sự thực?”
“Hạ độc có rất nhiều phương thức, ngươi cho rằng vì sao Sở Việt phải dùng loại độc dược độc nhất vô nhị như ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’?”
“Cái này ta biết.” Đỗ Phi Phi nói, “Cổ Quỳnh cổ động Đường Khai Tâm phản đối Sở Việt tiến vào Trung Tâm thành, mà Sở Việt lại muốn dùng ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ để chứng minh hắn có tư cách tuyệt đối gia nhập Trung Tâm thành!”
“Nhưng ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ chỉ mới đưa phương pháp điều chế cho Ký Lục đường, cũng chưa dùng khỉ để thí nghiệm xem kết quả cuối cùng đạt được, sao hắn có thể khẳng định độc này nhất định có tác dụng giống như trong dự đoán?”
Đỗ Phi Phi đắc ý nói: “Đừng quên, trạng thái chết của Đại Hoàng nhà Chu đại thẩm rất giống Cổ Quỳnh, nói không chừng Sở Việt đã lợi dụng nó để xác nhận độc tính.”
Diệp Thần dường như đã sớm biết nàng sẽ trả lời như thế, lại cười nói: “Vấn đề nằm ở chỗ đó.”
“A?”
“Đại Hoàng chết vào ngày mười tám tháng hai.”
“……” Đỗ Phi Phi suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nguyên cớ, “Thì làm sao?”
“Cổ Quỳnh chết vào hai mươi tháng hai.”
Đỗ Phi Phi mờ mịt nhìn hắn.
“Mà bảy ngày sau thi thể Cổ Quỳnh mới xuất hiện trạng thái dị thường.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Đại Hoàng và Cổ Quỳnh chết cách nhau chỉ có hai ngày, khi Cổ Quỳnh chết bệnh trạng của ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ thậm chí chưa biểu hiện ra trên cơ thể Đại Hoàng, nếu Sở Việt thật sự muốn thử độc, tại sao lại bỏ dở nửa chừng như thế?”
“Đúng vậy, tại sao lại như thế?” Đỗ Phi Phi ngẩng đầu chờ hắn tiếp tục nói.
Diệp Thần nhíu mày một cái, “Ngươi cho rằng vì sao?”
Đỗ Phi Phi đành phải tự mình động não, “Hay là…… hung thủ là một người khác?”
“Ồ, ai?”
“Một người muốn giết Cổ Quỳnh, hơn nữa còn biết phương pháp điều chế ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’.” Đỗ Phi Phi vừa suy nghĩ vừa nói, “Người kia tuy rằng biết phương pháp điều chế, nhưng không dám khẳng định có thể độc chết Cổ Quỳnh, cho nên mới thử lên Đại Hoàng. Hắn đương nhiên không cần biết ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ có bệnh trạng như thế nào, hắn chỉ cần xác định độc này có thể giết người hay không!”
Nói tới đây, nàng đột nhiên có cảm giác nhìn thấy mặt trời, “Cho nên chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem ai là kẻ hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp chế độc?”
“Như vậy ngươi cho rằng ai vừa hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp chế độc đây?”
Đỗ Phi Phi giật mình, “Tinh Tinh?” Lúc trước đúng là nàng có thốt lên nói rằng Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo sẽ sinh ra kịch độc.
“Có điều nàng cũng không hận Cổ Quỳnh…… đúng không?” Đỗ Phi Phi không khỏi do dự. Dù sao Đường Tinh Tinh từng chính miệng nói ra trong Đường Môn, khi Cổ Quỳnh chết, người thật sự thương tâm chỉ có một mình Đường Khai Tâm, như vậy những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều bất mãn với Cổ Quỳnh, “Hơn nữa, không phải nàng thích Sở Việt sao? Thế vì sao nàng lại muốn giá họa cho hắn……”
Diệp Thần mỉm cười, “Đây là điểm ngươi cần làm rõ ràng.”
“……” Nơi Sở Việt bị giam, nàng đi thăm dò, lai lịch Cổ Quỳnh, nàng đi thăm dò, động tĩnh phía Đường Tinh Tinh, nàng cũng đi thăm dò. Đỗ Phi Phi bất mãn hỏi, “Vậy ngươi làm cái gì?”
Diệp Thần dùng tay trái từ từ hạ quân cờ, “Chơi cờ.”
***
Vào đêm, trăng sáng như mâm, treo ở trên bầu trời đêm mênh mông.
Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, rắc lên sàn nhà một mảnh thanh lãnh. Ánh sáng nhẹ nhàng hắt ngược lên, chiếu rọi từ đầu đến cuối giường.
Trên giường, Đỗ Phi Phi quyệt miệng ngủ say, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng từ trong mũi chậm rãi phun ra.
Đột nhiên —
Một dải ánh sáng so với ánh trăng trên đất còn đậm hơn chiếu thẳng từ trên nóc nhà xuống, dừng lại trên chiếc chăn thêu hoa màu hồng nhạt trước ngực Đỗ Phi Phi.
Chậm rãi, một thứ gì đó hình tròn như nhật thực nuốt chửng cột ánh sáng kia.
Lại lần nữa khôi phục tối đen, có một loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đỗ Phi Phi như cảm giác được gì đó, mơ mơ màng màng mở to mắt, lại nhìn thấy trên đỉnh đầu một chậu nước xen lẫn ánh trăng dội thẳng xuống.
Nhất thời, bao nhiêu hồn phách tán loạn khi ngủ từ bốn phương tám hướng trở về thân thể, nàng như cá chạch nhảy xuống giường.
Dù là như thế, cái mông chậm hơn vẫn bị dội đến ướt ẩm.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng vuốt mông ướt sũng, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía.
Trời mưa?
Nóc nhà thủng?
Nước mưa từ trên nóc nhà lọt xuống đây?
Tiếng cười khẽ của Diệp Thần vang lên từ trên nóc nhà.
Sự kinh ngạc của Đỗ Phi Phi hóa thành bất đắc dĩ, “Diệp, Thần, đại, nhân! Từ khi nào ngươi lại có thói quen nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác?”
“Từ khi ngươi nói chết không nhắm mắt và đem ta tặng cho Hoắc Bình Bình.”
……
Nàng không nên bởi vì vài ngày nay Diệp Thần không có hành động nào mà cho rằng hắn đã bỏ ác hướng thiện, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng vẫn quá lạc quan với nhân tính của hắn rồi.
Nhìn đệm chăn ướt sũng nước, nàng khóc không ra nước mắt hỏi: “Thế nếu đêm nay ngài có ý định ngủ cùng với trăng, như thế có thể cho ta mượn giường hay không?”
……
Bên trên trầm mặc.
Chẳng lẽ là đang suy nghĩ? Đỗ Phi Phi trong tuyệt vọng lại sinh ra một tia hy vọng.
“Phi Phi à.”
…… Đỗ Phi Phi cảm thấy bản thân lại quá mức lạc quan.
“Ngươi đang hỏi ta…… có đồng ý cho ngươi lên giường của ta hay không sao?”
Cho dù việc hắn nói và ý của nàng không có gì khác nhau, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lòng bàn chân có một dòng nước nóng trực tiếp mãnh liệt vọt tới đỉnh đầu?
“Ngài lại nghĩ nhiều rồi.” Nàng ra vẻ trấn định nói.
“Một khi đã như vậy, không bằng cùng lên đây ngắm trăng đi.”
Lại ngắm trăng?
Đỗ Phi Phi sờ sờ mông, thở dài, đổi một bộ quần áo khác nhảy lên nóc nhà.
Diệp Thần đang dựa vào nóc nhà, tóc đen thật dài giống như nước chảy vào mái hiên.
Trong một khắc này, vẻ thư sinh nho nhã trên người hắn biến mất, giống như yêu tinh hấp thụ ánh trăng mà sống, lại mang theo vẻ mị hoặc chúng sinh.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, khóe miệng hắn hơi hơi giương lên, khiến sương mù vây quanh thân hắn tán đi, quay trở về thành Diệp Thần lấy chọc ghẹo khi dễ nàng làm vui.
“Nhìn xem, trăng thật tròn.” Nụ cười của hắn trong ánh trăng lại hóa thành hồn nhiên.
Đây là một Diệp Thần Đỗ Phi Phi chưa bao giờ gặp qua, cho nên nàng nhịn không được mở miệng: “Ngài muốn ăn bánh trung thu à?”
“……” Tinh quang chảy xuôi trong con ngươi của Diệp Thần chớp mắt ảm đạm, hắn quay đầu, “Ngươi muốn đi mua sao?”
Nhìn mảnh trời đêm tối, nàng cười gượng mấy tiếng, “Ha ha, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.” Nói xong, nàng ngồi xuống cách hắn hai bước. May mà thời tiết đã ấm lên, cho dù ban đêm, trong gió vẫn mang theo hơi ấm.
“Hình như ngươi rất thích ngắm trăng?”
“Ừ.”
“……” Đỗ Phi Phi nhìn viên tròn tròn treo giữa không trung, nửa ngày sau mới hỏi, “Ta có thể xin được hỏi, trọng điểm thưởng thức ở nơi nào không?”
“Bên người.”
“A?” Đỗ Phi Phi nhìn hai bên một chút, ánh mắt cuối cùng đảo qua giữa thân thể hắn và nàng, “Chẳng lẽ…… ngươi nói ta?” Nói thật, nhân phẩm xấu xa là một chuyện, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tương đối lợi hại.
Nàng không kìm lòng được mà vuốt vài sợi tóc bên quai hàm. Chẳng lẽ dưới ánh trăng nàng đặc biệt xinh đẹp?
Giờ phút này Đỗ Phi Phi rất muốn trước mặt có một cái gương.
Diệp Thần thản nhiên nói, “Ta là nói ánh trăng.”
“Ha ha, đúng vậy, ánh trăng thật là thứ…… rất đáng xem.” Nàng buồn bực điều chỉnh lại tư thế, chống má nhìn lên bầu trời.
“…… Tình yêu?” Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng một cái, “Tinh Tinh, ta nghĩ hình như cô hiểu lầm cái gì đó.”
Đường Tinh Tinh càng ngày càng kích động, “Ta không hiểu lầm! Phi Phi à, cô nhất định phải nắm chắc hạnh phúc của chính mình, không nên chờ đến lúc hối hận thì đã không kịp! Huống chi, tuy rằng Hoắc Bình Bình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng cô là Miên Vũ đao Đỗ Phi Phi, đường đường một nữ hiệp, cần gì phải sợ nàng!”
“Thật ra, ta thật sự không sợ……”
“Cho dù cô có sợ nàng cũng không sao, ta đứng về phía cô.” Đường Tinh Tinh cười lạnh nói, “Tốt xấu gì nàng cũng đang ở trong địa bàn Đường Môn Thục Trung, có ta ở đây, cô không cần lo nàng ta có thể giở trò gì!”
“Ta thật sự nghĩ là……” Đỗ Phi Phi muốn giải thích.
“Ta biết là cô thật tâm muốn cùng Diệp đại hiệp ở một chỗ.” Đường Tinh Tinh cầm tay nàng, “Ta chân thành chúc phúc cho hai người.”
Nàng rốt cục biết trung thần bị chết oan uổng trong lịch sử trước khi chết có cảm thụ như thế nào, chính là câm điếc mà ăn hoàng liên*!
*Hoàng liên: một vị thuốc vô cùng đắng, câu này ý là có khổ mà không thể nói ra.
Đỗ Phi Phi bất lực ngã quỵ trên bả vai Đường Tinh Tinh.
Khuyên can mãi, rốt cục cũng tiễn bước được Đường Tinh Tinh rời đi, Đỗ Phi Phi kiệt sức trở lại ‘Độc Thủ cư’ — nay đã là ‘Thiện Tâm cư’.
Diệp Thần đang ngồi ở trong sân tự mình đánh cờ.
Trên bàn cờ hai màu đen trắng chiếm một nửa giang sơn, hiển nhiên đã chơi được một thời gian.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Không phải ngươi ra ngoài sao?”
Hắn tự nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi……” Đỗ Phi Phi nhìn cửa lớn, lại nhìn hắn, nhìn qua lại vài lần, mới lúng ta lúng túng nói, “A, ngươi đã trở lại.”
Nàng và Đường Tinh Tinh vẫn đứng ở cửa mà, hắn vào bằng cách nào?
Đỗ Phi Phi không tự chủ liếc nhìn bức tường ngăn cách giữa ‘Âm Độc cư’ và ‘Thiện Tâm cư’ phía kia.
Không biết vì sao, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một câu thơ —
“Đầy vườn hương sắc ai ngờ
Một cành hồng hạnh vượt bờ đón xuân.”*
*Nguyên văn: “Xuân sắc mãn viên quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai” – hai câu cuối trong bài thơ “Du viên bất trị” – Thăm vườn không gặp của Diệp Thiệu Ông, hai câu này có ý ví cành hồng hạnh như người con gái, tường có cao đến mấy cũng không ngăn nổi đóa hoa vươn mình khoe sắc, giống như người con gái cho dù có lễ giáo ràng buộc cũng không ngăn nổi vẻ đẹp lúc xuân thì. Nhưng câu nói “hồng hạnh xuất tường” bây giờ lại chỉ người con gái đi ngoại tình.
……
Nhất định là nàng bị những lời nói vừa rồi của Đường Tinh Tinh ảnh hưởng.
“Phi Phi à.” Diệp Thần đột nhiên mở miệng.
Phi Phi biến sắc nói: “Không phải ta nghĩ ngươi trèo tường!”
……
Phi Phi 囧 囧. Miệng ơi miệng ơi, sao lúc nào mày cũng không ngừng gây họa, mỗi lần đều nói những lời kinh hồn như vậy?
Sau một lúc lâu, Diệp Thần chậm rãi nói: “Ta không trèo tường.”
“Ách, thật sao?” Đỗ Phi Phi cười gượng hai tiếng, “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”
“Đi vào.”
“……” Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ ra, nàng và Đường Tinh Tinh có lúc không ở cửa mà chạy tới phòng chứa củi tìm tấm biển, “À, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Thần cúi đầu suy ngẫm ván cờ, vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi cảm thấy ai là hung phạm giết Cổ Quỳnh?”
Hung phạm giết Cổ Quỳnh?
Đỗ Phi Phi đi đến trước mặt hắn ngồi xuống mới nói: “Thật ra, ta cảm thấy đến thời điểm hiện tại, Sở Việt vẫn là người đáng nghi nhất.” Nói xong, nàng lại vội vàng nói, “Ta chỉ tùy việc mà suy xét, tuyệt đối không có ý chống đối ngươi.”
Diệp Thần ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Thật không?”
“Phải phải phải phải, thật ra từ đáy lòng ta cũng mong hắn không phải hung phạm.”
“Đúng là hắn không phải hung phạm.”
Đỗ Phi Phi ngẩn người, mới giật mình kinh ngạc nói: “Mong đợi của ta nhanh như vậy đã thành sự thực?”
“Hạ độc có rất nhiều phương thức, ngươi cho rằng vì sao Sở Việt phải dùng loại độc dược độc nhất vô nhị như ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’?”
“Cái này ta biết.” Đỗ Phi Phi nói, “Cổ Quỳnh cổ động Đường Khai Tâm phản đối Sở Việt tiến vào Trung Tâm thành, mà Sở Việt lại muốn dùng ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ để chứng minh hắn có tư cách tuyệt đối gia nhập Trung Tâm thành!”
“Nhưng ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ chỉ mới đưa phương pháp điều chế cho Ký Lục đường, cũng chưa dùng khỉ để thí nghiệm xem kết quả cuối cùng đạt được, sao hắn có thể khẳng định độc này nhất định có tác dụng giống như trong dự đoán?”
Đỗ Phi Phi đắc ý nói: “Đừng quên, trạng thái chết của Đại Hoàng nhà Chu đại thẩm rất giống Cổ Quỳnh, nói không chừng Sở Việt đã lợi dụng nó để xác nhận độc tính.”
Diệp Thần dường như đã sớm biết nàng sẽ trả lời như thế, lại cười nói: “Vấn đề nằm ở chỗ đó.”
“A?”
“Đại Hoàng chết vào ngày mười tám tháng hai.”
“……” Đỗ Phi Phi suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nguyên cớ, “Thì làm sao?”
“Cổ Quỳnh chết vào hai mươi tháng hai.”
Đỗ Phi Phi mờ mịt nhìn hắn.
“Mà bảy ngày sau thi thể Cổ Quỳnh mới xuất hiện trạng thái dị thường.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Đại Hoàng và Cổ Quỳnh chết cách nhau chỉ có hai ngày, khi Cổ Quỳnh chết bệnh trạng của ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ thậm chí chưa biểu hiện ra trên cơ thể Đại Hoàng, nếu Sở Việt thật sự muốn thử độc, tại sao lại bỏ dở nửa chừng như thế?”
“Đúng vậy, tại sao lại như thế?” Đỗ Phi Phi ngẩng đầu chờ hắn tiếp tục nói.
Diệp Thần nhíu mày một cái, “Ngươi cho rằng vì sao?”
Đỗ Phi Phi đành phải tự mình động não, “Hay là…… hung thủ là một người khác?”
“Ồ, ai?”
“Một người muốn giết Cổ Quỳnh, hơn nữa còn biết phương pháp điều chế ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’.” Đỗ Phi Phi vừa suy nghĩ vừa nói, “Người kia tuy rằng biết phương pháp điều chế, nhưng không dám khẳng định có thể độc chết Cổ Quỳnh, cho nên mới thử lên Đại Hoàng. Hắn đương nhiên không cần biết ‘hỏi quân bao nhiêu sầu’ có bệnh trạng như thế nào, hắn chỉ cần xác định độc này có thể giết người hay không!”
Nói tới đây, nàng đột nhiên có cảm giác nhìn thấy mặt trời, “Cho nên chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem ai là kẻ hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp chế độc?”
“Như vậy ngươi cho rằng ai vừa hận Cổ Quỳnh lại biết phương pháp chế độc đây?”
Đỗ Phi Phi giật mình, “Tinh Tinh?” Lúc trước đúng là nàng có thốt lên nói rằng Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo sẽ sinh ra kịch độc.
“Có điều nàng cũng không hận Cổ Quỳnh…… đúng không?” Đỗ Phi Phi không khỏi do dự. Dù sao Đường Tinh Tinh từng chính miệng nói ra trong Đường Môn, khi Cổ Quỳnh chết, người thật sự thương tâm chỉ có một mình Đường Khai Tâm, như vậy những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều bất mãn với Cổ Quỳnh, “Hơn nữa, không phải nàng thích Sở Việt sao? Thế vì sao nàng lại muốn giá họa cho hắn……”
Diệp Thần mỉm cười, “Đây là điểm ngươi cần làm rõ ràng.”
“……” Nơi Sở Việt bị giam, nàng đi thăm dò, lai lịch Cổ Quỳnh, nàng đi thăm dò, động tĩnh phía Đường Tinh Tinh, nàng cũng đi thăm dò. Đỗ Phi Phi bất mãn hỏi, “Vậy ngươi làm cái gì?”
Diệp Thần dùng tay trái từ từ hạ quân cờ, “Chơi cờ.”
***
Vào đêm, trăng sáng như mâm, treo ở trên bầu trời đêm mênh mông.
Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, rắc lên sàn nhà một mảnh thanh lãnh. Ánh sáng nhẹ nhàng hắt ngược lên, chiếu rọi từ đầu đến cuối giường.
Trên giường, Đỗ Phi Phi quyệt miệng ngủ say, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng từ trong mũi chậm rãi phun ra.
Đột nhiên —
Một dải ánh sáng so với ánh trăng trên đất còn đậm hơn chiếu thẳng từ trên nóc nhà xuống, dừng lại trên chiếc chăn thêu hoa màu hồng nhạt trước ngực Đỗ Phi Phi.
Chậm rãi, một thứ gì đó hình tròn như nhật thực nuốt chửng cột ánh sáng kia.
Lại lần nữa khôi phục tối đen, có một loại cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Đỗ Phi Phi như cảm giác được gì đó, mơ mơ màng màng mở to mắt, lại nhìn thấy trên đỉnh đầu một chậu nước xen lẫn ánh trăng dội thẳng xuống.
Nhất thời, bao nhiêu hồn phách tán loạn khi ngủ từ bốn phương tám hướng trở về thân thể, nàng như cá chạch nhảy xuống giường.
Dù là như thế, cái mông chậm hơn vẫn bị dội đến ướt ẩm.
“Xảy ra chuyện gì?” Nàng vuốt mông ướt sũng, kinh hồn chưa định nhìn bốn phía.
Trời mưa?
Nóc nhà thủng?
Nước mưa từ trên nóc nhà lọt xuống đây?
Tiếng cười khẽ của Diệp Thần vang lên từ trên nóc nhà.
Sự kinh ngạc của Đỗ Phi Phi hóa thành bất đắc dĩ, “Diệp, Thần, đại, nhân! Từ khi nào ngươi lại có thói quen nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác?”
“Từ khi ngươi nói chết không nhắm mắt và đem ta tặng cho Hoắc Bình Bình.”
……
Nàng không nên bởi vì vài ngày nay Diệp Thần không có hành động nào mà cho rằng hắn đã bỏ ác hướng thiện, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nàng vẫn quá lạc quan với nhân tính của hắn rồi.
Nhìn đệm chăn ướt sũng nước, nàng khóc không ra nước mắt hỏi: “Thế nếu đêm nay ngài có ý định ngủ cùng với trăng, như thế có thể cho ta mượn giường hay không?”
……
Bên trên trầm mặc.
Chẳng lẽ là đang suy nghĩ? Đỗ Phi Phi trong tuyệt vọng lại sinh ra một tia hy vọng.
“Phi Phi à.”
…… Đỗ Phi Phi cảm thấy bản thân lại quá mức lạc quan.
“Ngươi đang hỏi ta…… có đồng ý cho ngươi lên giường của ta hay không sao?”
Cho dù việc hắn nói và ý của nàng không có gì khác nhau, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lòng bàn chân có một dòng nước nóng trực tiếp mãnh liệt vọt tới đỉnh đầu?
“Ngài lại nghĩ nhiều rồi.” Nàng ra vẻ trấn định nói.
“Một khi đã như vậy, không bằng cùng lên đây ngắm trăng đi.”
Lại ngắm trăng?
Đỗ Phi Phi sờ sờ mông, thở dài, đổi một bộ quần áo khác nhảy lên nóc nhà.
Diệp Thần đang dựa vào nóc nhà, tóc đen thật dài giống như nước chảy vào mái hiên.
Trong một khắc này, vẻ thư sinh nho nhã trên người hắn biến mất, giống như yêu tinh hấp thụ ánh trăng mà sống, lại mang theo vẻ mị hoặc chúng sinh.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, khóe miệng hắn hơi hơi giương lên, khiến sương mù vây quanh thân hắn tán đi, quay trở về thành Diệp Thần lấy chọc ghẹo khi dễ nàng làm vui.
“Nhìn xem, trăng thật tròn.” Nụ cười của hắn trong ánh trăng lại hóa thành hồn nhiên.
Đây là một Diệp Thần Đỗ Phi Phi chưa bao giờ gặp qua, cho nên nàng nhịn không được mở miệng: “Ngài muốn ăn bánh trung thu à?”
“……” Tinh quang chảy xuôi trong con ngươi của Diệp Thần chớp mắt ảm đạm, hắn quay đầu, “Ngươi muốn đi mua sao?”
Nhìn mảnh trời đêm tối, nàng cười gượng mấy tiếng, “Ha ha, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.” Nói xong, nàng ngồi xuống cách hắn hai bước. May mà thời tiết đã ấm lên, cho dù ban đêm, trong gió vẫn mang theo hơi ấm.
“Hình như ngươi rất thích ngắm trăng?”
“Ừ.”
“……” Đỗ Phi Phi nhìn viên tròn tròn treo giữa không trung, nửa ngày sau mới hỏi, “Ta có thể xin được hỏi, trọng điểm thưởng thức ở nơi nào không?”
“Bên người.”
“A?” Đỗ Phi Phi nhìn hai bên một chút, ánh mắt cuối cùng đảo qua giữa thân thể hắn và nàng, “Chẳng lẽ…… ngươi nói ta?” Nói thật, nhân phẩm xấu xa là một chuyện, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tương đối lợi hại.
Nàng không kìm lòng được mà vuốt vài sợi tóc bên quai hàm. Chẳng lẽ dưới ánh trăng nàng đặc biệt xinh đẹp?
Giờ phút này Đỗ Phi Phi rất muốn trước mặt có một cái gương.
Diệp Thần thản nhiên nói, “Ta là nói ánh trăng.”
“Ha ha, đúng vậy, ánh trăng thật là thứ…… rất đáng xem.” Nàng buồn bực điều chỉnh lại tư thế, chống má nhìn lên bầu trời.