Xe ngựa đang chạy nhanh bỗng bật nảy lên.
Khiến tim Đỗ Phi Phi cũng suýt nữa bị bắn ra ngoài.
Ánh mắt Diệp Thần nhìn nàng thật sự là quá mức thâm sâu.
Xa phu ở bên ngoài lẩm bẩm một tiếng, có lẽ là oán giận đường không bằng phẳng.
Đỗ Phi Phi làm bộ muốn xem xét tình hình giao thông ở ngoài, vén lên tấm rèm cửa ngó dáo dác ra bên ngoài, chờ gió thổi qua xe ngựa khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo, tim cũng khôi phục lại tốc độ đập bình thường, mới giả bộ rúc đầu về nói: “Ừ, con đường này nên tu sửa rồi.”
Diệp Thần im lặng nhìn nàng đem mông di chuyển đến đi, thật vất vả mới ngồi thẳng lại, mỉm cười hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi cái gì?”
……
Hắn vẫn còn nhớ rõ.
Tim Đỗ Phi Phi lại bắt đầu đập loạn: “À, chính là, muốn chiêm ngưỡng gia thế rực rỡ của ngài mà thôi.” Có thể đối đầu với Nam Dương vương, có dính líu đến chuyện mưu phản, như vậy gia thế của hắn hiển nhiên là vô cùng kinh người.
Ngón tay Diệp Thần vuốt ve cánh môi, “Ồ.”
“Ồ” là có ý tứ gì vậy?
Là nghi vấn?
Là tán đồng?
Hay là tỏ vẻ hắn đã nghe được?
Đỗ Phi Phi mở to hai mắt nhìn hắn.
Diệp Thần nghĩ một hồi mới nói: “Ừ, dù sao cũng là chuyện muộn sớm, nói trước cho ngươi cũng không sao.”
Đỗ Phi Phi rất muốn hỏi cái gì là chuyện muộn sớm, có điều thấy hắn chuẩn bị nói, cho nên đành phải ép nghi vấn này xuống đáy lòng.
Diệp Thần từ từ nói: “Cha ta là Diệp Hạc Niên.”
……
Đỗ Phi Phi chờ hắn tiếp tục nói, nhưng nhìn qua, dường như là hắn đang chờ nàng nói cái gì thì phải.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, rốt cuộc là Đỗ Phi Phi không nhịn được, nghẹn ra một câu, “Ồ, kính đã lâu, kính đã lâu.”
Diệp Thần bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả đương kim Tể tướng là ai cũng không biết sao?”
Thật đúng là không biết.
Đỗ Phi Phi thực xấu hổ cúi đầu, “Sư phụ nói đi ra ngoài giang hồ, cao nhất chuẩn bị đến Tri Phủ là được rồi.” Nàng và sư phụ cũng chẳng bao giờ bước chân đến kinh thành.
Diệp Thần nhíu mi: “Ngươi đã từng phải đối phó với Tri Phủ?”
Nàng ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu nói: “Ừ.”
“Ai?”
Nàng cao giọng nói: “Lưu tri phủ của phủ Trấn Giang.”
“Ồ, Lưu Lệnh Đạo.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Ngươi biết hắn?”
Diệp Thần lắc đầu nói: “Không biết. Có điều sau này có thể coi như quen biết một chút.”
“……” Chẳng lẽ Kiếm Thần hành tẩu giang hồ cũng phải chuẩn bị đối phó với quan phủ? Nhất thời Đỗ Phi Phi càng thêm kính sợ với kẻ làm quan. Dù sao, Kiếm Thần chính là người đứng đầu giang hồ nha!
“Thuận tiện để hắn có cơ hội hiếu kính ta.”
……
Quả nhiên không thể dùng góc độ của người thường để đo lường tâm tư của Kiếm Thần.
Khóe miệng Đỗ Phi Phi hơi co giật, nói: “Ách, như vậy có phải quấy rầy hắn hay không?”
Diệp Thần nói: “Không đâu, hắn được sủng ái mà lo sợ còn không kịp.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ Lưu tri phủ là người sùng bái Kiếm Thần?
Diệp Thần thở dài nói: “Vừa rồi ta nói, cha ta là Diệp Hạc Niên rồi chứ?”
“Nói rồi, thế thì……” Nàng chậm rãi nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi của hai người, tảng đá ngoan cố chèn ở dây thần kinh rốt cục cũng được dời đi, nghẹn họng nói: “Chẳng lẽ phụ thân ngươi chính là đương kim……”
“Đúng vậy.”
……
Diệp Thần là Kiếm Thần.
Diệp Thần là con trai của Tể tướng.
……
Đỗ Phi Phi cảm thấy lần này nàng quả thật đã rơi vào trường hợp lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
“Trên ta còn có một tỷ tỷ, có điều tỷ ấy đã tiến cung. Hiện tại là Quý phi.” Khi Diệp Thần nói đến đây, trong mắt có chút chán ghét.
Có điều Đỗ Phi Phi không chú ý tới, giờ phút này nàng đang toàn tâm toàn ý “đắm chìm” trong gia thế hiển hách của hắn, không thể thoát thân được —
Kiếm Thần, con trai Tể tướng, em vợ Hoàng đế……
Trời đất tuy lớn, nhưng nàng là giun dế tiểu tốt, hắn là thiên la địa võng. Chênh lệch của hai người không khác gì châu chấu đá xe, vô cùng khác biệt.
Đỗ Phi Phi bi thương cắn ống tay áo.
Chuyện tốt trên đời này đều rơi xuống người hắn, còn muốn để người khác sống nữa hay không đây!
Xe ngựa đột nhiên lại nảy lên một cái.
Lần này thật sự nghiêm trọng.
Xa phu kêu lên một tiếng lăn từ càng xe xuống bên dưới. Vèo vèo, có tiếng xé gió bay đến. Dây cương bị chặt đứt, con ngựa hoảng sợ bỏ xe lại, chạy về phía trước.
Đỗ Phi Phi ló đầu ra xem tình huống bên ngoài, thuận tiện nhìn xem phu xe có sao không, nhưng chỉ thấy hắn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, đầu cũng không thèm ngoái lại. Một đám hắc y nhân dần dần bao vây xe ngựa, nhìn chằm chằm nàng và chiếc xe ngựa bị vứt bỏ như con mồi.
Đỗ Phi Phi xoay người, nắm lấy Miên Vũ đao, khẩn trương nói: “Bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân, ý đồ đến có vẻ không tốt.”
Diệp Thần không chút kinh hoảng, thản nhiên nói: “Đó là tất nhiên, tuy rằng Thanh Vân thả cho chúng ta một con ngựa, nhưng Nam Dương vương không thể bỏ qua như vậy.”
“Cho nên bên ngoài đều là người của Nam Dương vương?”
“Không phải thủ hạ của hắn, chỉ là hắn bỏ tiền ra thuê.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tay nắm vỏ đao của Đỗ Phi Phi đầy mồ hôi.
Tuy rằng nàng tự xưng là nữ hiệp, nhưng đối phương dù sao cũng là Vương gia. Đối với nàng mà nói, Tri Phủ đã là quan lớn, lần này còn là Vương gia, đó chính là nhân vật mà cho dù nàng có nhịn ăn nhịn uống, đứng mai phục trước cửa phủ nhà người ta cũng phải mấy ngày mới có thể nhìn thấy.
“Phi Phi à.” Diệp Thần chậm rãi mở miệng.
Đỗ Phi Phi vội la lên: “Trong thời khắc mấu chốt này, ngươi đừng dùng giọng điệu như thế!”
Diệp Thần nghe vậy chỉ hỏi ngắn gọn: “Ngươi có phải bảo tiêu của ta không?”
……
Đỗ Phi Phi nhận mệnh cầm đao lao ra.
Bên ngoài tiếng đao kiếm đụng độ rung trời. Diệp Thần ngoẹo cổ ở trong xe ngủ gật. Không biết qua bao lâu, Đỗ Phi Phi đột nhiên xông trở vào trong. Diệp Thần mở mắt ra. Trước mắt cả người Đỗ Phi Phi đầy mồ hôi, sợi tóc hỗn độn, hai gò má đỏ hồng, không ngừng thở gấp, hắn nhìn thấy thế hơi nheo mắt lại.
“Không ổn rồi, càng lúc càng nhiều người, ta đã giết đến ba nhóm.” Nàng điều chỉnh lại hơi thở, oán giận. Không biết nàng chém là người hay là con gián, tại sao đánh chém một hồi vẫn không thấy giảm bớt. Đột nhiên mấy thanh đao vung về phía này, nàng theo bản năng múa đao, lại lao ra ngoài đánh giết.
Diệp Thần đứng thẳng dậy, lấy túi nước ra uống một ngụm, Đỗ Phi Phi lại thò đầu vào trong, hai mắt sưng đỏ, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc, “Không ổn, không ổn, lần này thật sự không ổn. Miên Vũ đao cũng không chống đỡ nổi mà cong rồi.”
Nàng giơ đao cho hắn xem, quả nhiên lưỡi đao có hơi méo mó. Phía sau nàng, ánh đao lại đến.
Diệp Thần bình tĩnh bắn ra hai ngón tay, ánh đao lập tức đổ ngược trở về.
Hắn buông túi nước, đứng lên, ra khỏi xe ngựa.
Đỗ Phi Phi kích động trừng lớn mắt, rốt cục Diệp Thần đại nhân cũng ra tay sao?
Trên đất có rất nhiều thi thể, vải áo màu đen ngâm mình trong dòng máu, máu chảy đầy đất, có thể thấy Đỗ Phi Phi nói nàng giết ba nhóm người hoàn toàn không phải nói dối.
Diệp Thần nhìn đám hắc y nhân vẫn nóng lòng muốn lao lên trước mặt, lạnh nhạt nói: “Thân đao của Liễu Diệp đao nhẹ nhàng, không nên lấy ra để sử dụng cách đánh lung tung như của các ngươi. Cách đánh này có lẽ thích hợp sử dụng đao dày Mạc Bắc hơn.”
Đám hắc y nhân nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đang muốn xông về phía trước, lại nghe thấy Diệp Thần nói: “Có điều loại đao này cũng có vài phần tương tự Miên Vũ đao.”
Nói xong, tay phải của hắn giơ lên trong không trung, đao trong tay đám hắc y nhân như bị nam châm hút lấy, bay thẳng về phía bàn tay Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi còn chưa kịp khen ngợi, đã thấy hắn nâng đao, đưa tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Ngươi vừa ý với thanh nào?”
Đỗ Phi Phi sửng sốt một chút, tiện tay chọn lấy một thanh đao còn được coi là hoàn chỉnh, “Cái này đi.”
Diệp Thần gật gật đầu, vung tay, mấy thanh đao còn lại đều bay trở về trong tay chủ nhân, ngoại trừ thanh đao Đỗ Phi Phi đã chọn.
Đỗ Phi Phi và đám hắc y nhân đều ngơ ngác nhìn hắn. Hai lần biến cố thật sự khiến người ta trở tay không kịp.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Như vậy, hẳn là có thể tiếp tục rồi chứ?”
……
Đỗ Phi Phi nhìn đám hắc y nhân, lại nhìn Liễu Diệp đao trong tay, đột nhiên hô to một tiếng, chém về phía Diệp Thần, “Tiếp tục cái đầu ngươi!”
Nàng giận dữ vung đao chém, đao pháp lộn xộn, Diệp Thần chỉ thuận thế nâng tay, đã ôm trọn nàng vào trong ngực.
Đỗ Phi Phi chỉ cảm thấy cái mũi va vào bờ vai hắn, đau nhức không thôi, ngay sau đó cả người bị ôm ngang lấy, tiếng gió rót vào hai tai, thính giác hoàn toàn biến mất, chỉ có thể sững sờ nhìn một bên mặt tuấn tú của Diệp Thần, và cảnh tượng bay ngược mơ hồ ở trên đường.
Khiến tim Đỗ Phi Phi cũng suýt nữa bị bắn ra ngoài.
Ánh mắt Diệp Thần nhìn nàng thật sự là quá mức thâm sâu.
Xa phu ở bên ngoài lẩm bẩm một tiếng, có lẽ là oán giận đường không bằng phẳng.
Đỗ Phi Phi làm bộ muốn xem xét tình hình giao thông ở ngoài, vén lên tấm rèm cửa ngó dáo dác ra bên ngoài, chờ gió thổi qua xe ngựa khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo, tim cũng khôi phục lại tốc độ đập bình thường, mới giả bộ rúc đầu về nói: “Ừ, con đường này nên tu sửa rồi.”
Diệp Thần im lặng nhìn nàng đem mông di chuyển đến đi, thật vất vả mới ngồi thẳng lại, mỉm cười hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi cái gì?”
……
Hắn vẫn còn nhớ rõ.
Tim Đỗ Phi Phi lại bắt đầu đập loạn: “À, chính là, muốn chiêm ngưỡng gia thế rực rỡ của ngài mà thôi.” Có thể đối đầu với Nam Dương vương, có dính líu đến chuyện mưu phản, như vậy gia thế của hắn hiển nhiên là vô cùng kinh người.
Ngón tay Diệp Thần vuốt ve cánh môi, “Ồ.”
“Ồ” là có ý tứ gì vậy?
Là nghi vấn?
Là tán đồng?
Hay là tỏ vẻ hắn đã nghe được?
Đỗ Phi Phi mở to hai mắt nhìn hắn.
Diệp Thần nghĩ một hồi mới nói: “Ừ, dù sao cũng là chuyện muộn sớm, nói trước cho ngươi cũng không sao.”
Đỗ Phi Phi rất muốn hỏi cái gì là chuyện muộn sớm, có điều thấy hắn chuẩn bị nói, cho nên đành phải ép nghi vấn này xuống đáy lòng.
Diệp Thần từ từ nói: “Cha ta là Diệp Hạc Niên.”
……
Đỗ Phi Phi chờ hắn tiếp tục nói, nhưng nhìn qua, dường như là hắn đang chờ nàng nói cái gì thì phải.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, rốt cuộc là Đỗ Phi Phi không nhịn được, nghẹn ra một câu, “Ồ, kính đã lâu, kính đã lâu.”
Diệp Thần bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả đương kim Tể tướng là ai cũng không biết sao?”
Thật đúng là không biết.
Đỗ Phi Phi thực xấu hổ cúi đầu, “Sư phụ nói đi ra ngoài giang hồ, cao nhất chuẩn bị đến Tri Phủ là được rồi.” Nàng và sư phụ cũng chẳng bao giờ bước chân đến kinh thành.
Diệp Thần nhíu mi: “Ngươi đã từng phải đối phó với Tri Phủ?”
Nàng ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu nói: “Ừ.”
“Ai?”
Nàng cao giọng nói: “Lưu tri phủ của phủ Trấn Giang.”
“Ồ, Lưu Lệnh Đạo.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Ngươi biết hắn?”
Diệp Thần lắc đầu nói: “Không biết. Có điều sau này có thể coi như quen biết một chút.”
“……” Chẳng lẽ Kiếm Thần hành tẩu giang hồ cũng phải chuẩn bị đối phó với quan phủ? Nhất thời Đỗ Phi Phi càng thêm kính sợ với kẻ làm quan. Dù sao, Kiếm Thần chính là người đứng đầu giang hồ nha!
“Thuận tiện để hắn có cơ hội hiếu kính ta.”
……
Quả nhiên không thể dùng góc độ của người thường để đo lường tâm tư của Kiếm Thần.
Khóe miệng Đỗ Phi Phi hơi co giật, nói: “Ách, như vậy có phải quấy rầy hắn hay không?”
Diệp Thần nói: “Không đâu, hắn được sủng ái mà lo sợ còn không kịp.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ Lưu tri phủ là người sùng bái Kiếm Thần?
Diệp Thần thở dài nói: “Vừa rồi ta nói, cha ta là Diệp Hạc Niên rồi chứ?”
“Nói rồi, thế thì……” Nàng chậm rãi nhớ lại cuộc hội thoại vừa rồi của hai người, tảng đá ngoan cố chèn ở dây thần kinh rốt cục cũng được dời đi, nghẹn họng nói: “Chẳng lẽ phụ thân ngươi chính là đương kim……”
“Đúng vậy.”
……
Diệp Thần là Kiếm Thần.
Diệp Thần là con trai của Tể tướng.
……
Đỗ Phi Phi cảm thấy lần này nàng quả thật đã rơi vào trường hợp lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
“Trên ta còn có một tỷ tỷ, có điều tỷ ấy đã tiến cung. Hiện tại là Quý phi.” Khi Diệp Thần nói đến đây, trong mắt có chút chán ghét.
Có điều Đỗ Phi Phi không chú ý tới, giờ phút này nàng đang toàn tâm toàn ý “đắm chìm” trong gia thế hiển hách của hắn, không thể thoát thân được —
Kiếm Thần, con trai Tể tướng, em vợ Hoàng đế……
Trời đất tuy lớn, nhưng nàng là giun dế tiểu tốt, hắn là thiên la địa võng. Chênh lệch của hai người không khác gì châu chấu đá xe, vô cùng khác biệt.
Đỗ Phi Phi bi thương cắn ống tay áo.
Chuyện tốt trên đời này đều rơi xuống người hắn, còn muốn để người khác sống nữa hay không đây!
Xe ngựa đột nhiên lại nảy lên một cái.
Lần này thật sự nghiêm trọng.
Xa phu kêu lên một tiếng lăn từ càng xe xuống bên dưới. Vèo vèo, có tiếng xé gió bay đến. Dây cương bị chặt đứt, con ngựa hoảng sợ bỏ xe lại, chạy về phía trước.
Đỗ Phi Phi ló đầu ra xem tình huống bên ngoài, thuận tiện nhìn xem phu xe có sao không, nhưng chỉ thấy hắn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, đầu cũng không thèm ngoái lại. Một đám hắc y nhân dần dần bao vây xe ngựa, nhìn chằm chằm nàng và chiếc xe ngựa bị vứt bỏ như con mồi.
Đỗ Phi Phi xoay người, nắm lấy Miên Vũ đao, khẩn trương nói: “Bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân, ý đồ đến có vẻ không tốt.”
Diệp Thần không chút kinh hoảng, thản nhiên nói: “Đó là tất nhiên, tuy rằng Thanh Vân thả cho chúng ta một con ngựa, nhưng Nam Dương vương không thể bỏ qua như vậy.”
“Cho nên bên ngoài đều là người của Nam Dương vương?”
“Không phải thủ hạ của hắn, chỉ là hắn bỏ tiền ra thuê.”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Tay nắm vỏ đao của Đỗ Phi Phi đầy mồ hôi.
Tuy rằng nàng tự xưng là nữ hiệp, nhưng đối phương dù sao cũng là Vương gia. Đối với nàng mà nói, Tri Phủ đã là quan lớn, lần này còn là Vương gia, đó chính là nhân vật mà cho dù nàng có nhịn ăn nhịn uống, đứng mai phục trước cửa phủ nhà người ta cũng phải mấy ngày mới có thể nhìn thấy.
“Phi Phi à.” Diệp Thần chậm rãi mở miệng.
Đỗ Phi Phi vội la lên: “Trong thời khắc mấu chốt này, ngươi đừng dùng giọng điệu như thế!”
Diệp Thần nghe vậy chỉ hỏi ngắn gọn: “Ngươi có phải bảo tiêu của ta không?”
……
Đỗ Phi Phi nhận mệnh cầm đao lao ra.
Bên ngoài tiếng đao kiếm đụng độ rung trời. Diệp Thần ngoẹo cổ ở trong xe ngủ gật. Không biết qua bao lâu, Đỗ Phi Phi đột nhiên xông trở vào trong. Diệp Thần mở mắt ra. Trước mắt cả người Đỗ Phi Phi đầy mồ hôi, sợi tóc hỗn độn, hai gò má đỏ hồng, không ngừng thở gấp, hắn nhìn thấy thế hơi nheo mắt lại.
“Không ổn rồi, càng lúc càng nhiều người, ta đã giết đến ba nhóm.” Nàng điều chỉnh lại hơi thở, oán giận. Không biết nàng chém là người hay là con gián, tại sao đánh chém một hồi vẫn không thấy giảm bớt. Đột nhiên mấy thanh đao vung về phía này, nàng theo bản năng múa đao, lại lao ra ngoài đánh giết.
Diệp Thần đứng thẳng dậy, lấy túi nước ra uống một ngụm, Đỗ Phi Phi lại thò đầu vào trong, hai mắt sưng đỏ, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc, “Không ổn, không ổn, lần này thật sự không ổn. Miên Vũ đao cũng không chống đỡ nổi mà cong rồi.”
Nàng giơ đao cho hắn xem, quả nhiên lưỡi đao có hơi méo mó. Phía sau nàng, ánh đao lại đến.
Diệp Thần bình tĩnh bắn ra hai ngón tay, ánh đao lập tức đổ ngược trở về.
Hắn buông túi nước, đứng lên, ra khỏi xe ngựa.
Đỗ Phi Phi kích động trừng lớn mắt, rốt cục Diệp Thần đại nhân cũng ra tay sao?
Trên đất có rất nhiều thi thể, vải áo màu đen ngâm mình trong dòng máu, máu chảy đầy đất, có thể thấy Đỗ Phi Phi nói nàng giết ba nhóm người hoàn toàn không phải nói dối.
Diệp Thần nhìn đám hắc y nhân vẫn nóng lòng muốn lao lên trước mặt, lạnh nhạt nói: “Thân đao của Liễu Diệp đao nhẹ nhàng, không nên lấy ra để sử dụng cách đánh lung tung như của các ngươi. Cách đánh này có lẽ thích hợp sử dụng đao dày Mạc Bắc hơn.”
Đám hắc y nhân nhìn nhau trao đổi ánh mắt, đang muốn xông về phía trước, lại nghe thấy Diệp Thần nói: “Có điều loại đao này cũng có vài phần tương tự Miên Vũ đao.”
Nói xong, tay phải của hắn giơ lên trong không trung, đao trong tay đám hắc y nhân như bị nam châm hút lấy, bay thẳng về phía bàn tay Diệp Thần.
Đỗ Phi Phi còn chưa kịp khen ngợi, đã thấy hắn nâng đao, đưa tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Ngươi vừa ý với thanh nào?”
Đỗ Phi Phi sửng sốt một chút, tiện tay chọn lấy một thanh đao còn được coi là hoàn chỉnh, “Cái này đi.”
Diệp Thần gật gật đầu, vung tay, mấy thanh đao còn lại đều bay trở về trong tay chủ nhân, ngoại trừ thanh đao Đỗ Phi Phi đã chọn.
Đỗ Phi Phi và đám hắc y nhân đều ngơ ngác nhìn hắn. Hai lần biến cố thật sự khiến người ta trở tay không kịp.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Như vậy, hẳn là có thể tiếp tục rồi chứ?”
……
Đỗ Phi Phi nhìn đám hắc y nhân, lại nhìn Liễu Diệp đao trong tay, đột nhiên hô to một tiếng, chém về phía Diệp Thần, “Tiếp tục cái đầu ngươi!”
Nàng giận dữ vung đao chém, đao pháp lộn xộn, Diệp Thần chỉ thuận thế nâng tay, đã ôm trọn nàng vào trong ngực.
Đỗ Phi Phi chỉ cảm thấy cái mũi va vào bờ vai hắn, đau nhức không thôi, ngay sau đó cả người bị ôm ngang lấy, tiếng gió rót vào hai tai, thính giác hoàn toàn biến mất, chỉ có thể sững sờ nhìn một bên mặt tuấn tú của Diệp Thần, và cảnh tượng bay ngược mơ hồ ở trên đường.