Hai mắt Đỗ Phi Phi nhìn phương xa, vô cùng bi thống nói: “Đây là chênh lệch của kẻ trong bụng có thịt nướng và không có thịt nướng.”
Vì thế Diệp Thần mang nàng đi ăn bữa sáng muộn.
Đỗ Phi Phi ngờ vực nhìn bát cháo đầy ụ thơm phức trước mặt, giữa những hạt cơm nở ra tròn to có thể nhìn thấy thịt vụn màu hồng nhạt. Nàng che cái mũi dùng chiếc đũa chọc chọc một lúc, run rẩy hỏi: “Đây là thịt nướng đêm qua lấy ra từ kẽ răng của ngươi sao?”
Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền. Nhất là đối với vị đại nhân trước mặt, đừng nói là thịt, ngay cả cơm trắng cũng không phải thứ người thường có thể tùy tiện được hưởng. Nếu không phải người có ý chí, võ công cao cường, vận khí phi phàm…… Thì chịu một chiêu nhất định sẽ chết!
Diệp Thần chớp mắt, “Ngươi cảm thấy…… đầu bếp của Đường Môn sáng sớm sẽ đến trong miệng ta tìm nguyên liệu nấu ăn sao?”
Đỗ Phi Phi nhìn bát cháo thịt, nội tâm giãy dụa.
Kinh nghiệm nói cho nàng, tin tưởng thanh niên bề ngoài sáng sủa nội tâm hiểm ác trước mắt này tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng…… dù sao thì thịt cũng là vô tội! Nàng sao có thể nhẫn tâm vì một con sâu mà bỏ đi cả một bát cháo? Hơn nữa, con sâu này đang ngồi ở đối diện, chứ không nằm trong bát.
Cháo thịt siêng năng tỏa ra hương vị câu người, giống như một mỹ nhân cởi sạch quần áo, nằm ở trên giường mở đùi kiều diễm nói: Đến đây đến đây đi…… [Hai anh chị biến thái như nhau…]
Đỗ Phi Phi rốt cục không nhịn được nữa. Nàng ném chiếc đũa về phía sau, bưng bát lên, dùng thìa dồn sức ăn.
Thìa cháo đầu tiên đưa vào trong miệng, hương vị thơm ngon nồng đậm nháy mắt xâm chiếm toàn bộ giác quan của nàng.
…… Trời ạ! Đây là vị thịt đã lâu không được nếm thử!
Nàng đem nửa khuôn mặt nhét ở trong bát, hai hàng lệ nóng từ khóe mắt vòng qua xương gò má chảy đến bên miệng, cùng những thìa cháo liên tục được nhét vào, biến mất sâu trong cổ họng.
Dường như ăn quá mau, dạ dày bắt đầu quặn đau.
Nàng cắn răng nhịn xuống.
Bụng có thể đau, nhưng cháo này không phải hôm nào cũng có.
“Thế nào?” Hai mắt Diệp Thần sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nàng.
Nàng muốn gật đầu, nhưng đột nhiên trong bụng quặn đau giống như sóng gió động trời bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp thuyền nhỏ, trong phút chốc giống như mất đi chi giác, khiến cho nàng không thể tự chủ được mà ngã sang một bên.
Nghe được tiếng ghế dựa nghiêng đi, cả cơ thể đổ rầm xuống mặt đất, nước mắt Đỗ Phi Phi chảy xiết.
Đã sớm biết rằng, sớm biết rằng, sớm biết rằng Diệp Thần nhẫn tâm, lãnh tâm, phôi tâm [xấu xa], dã tâm, cái tâm gì cũng có, chỉ không có hảo tâm! Thế mà nàng mặc dù đã ‘sớm biết rằng’ nhưng vẫn ngu ngốc mắc mưu người ta!
Sau khi tuyệt vọng với Diệp Thần, Đỗ Phi Phi cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với bản thân mình.
“Trong cháo quả nhiên có độc.” Diệp Thần từ từ đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng, “Mạch vẫn còn đập.”
…… Điều này hình như không cần bắt mạch cũng nhìn ra được mà?
Nàng cuộn mình thành hình tròn, cả người run lên. Nói không nên lời là đau hay là tức giận.
Diệp Thần nhìn nàng nửa ngày, nghĩ nghĩ, còn thật sự hỏi: “Muốn ta gọi đại phu giúp ngươi hay không?”
Đỗ Phi Phi từ trong muôn vàn khó khăn đau đớn nâng lên mí mắt, khuôn mặt tái nhợt giống như một tờ giấy: “…… Đi, chỉ cần là người, có ngốc cũng không sao.”
“……” Diệp Thần im lặng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Đường Khôi Hoằng và Diệp Thần cùng bước vào phòng.
Diệp Thần nhìn Đỗ Phi Phi đang hấp hối, ân hận nói: “Tuy rằng không được như yêu cầu của ngươi, nhưng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Đường Khôi Hoằng ngồi xổm xuống thấy sắc mặt Đỗ Phi Phi trắng bệch, hai gò má ẩn ẩn khí đen, không khỏi kinh ngạc nói: “Đỗ cô nương trúng độc sao?”
Đỗ Phi Phi rất muốn khen ‘ngươi nói đúng rồi’, nhưng đôi môi ngập ngừng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Ừ”.
Đường Khôi Hoằng tốt xấu gì cũng là nhất đại tông sư, chưởng môn của Đường Môn, nhiều lần bị lời nói của Diệp Thần mạo phạm cũng thôi, nhưng mà ngay cả một vãn bối giang hồ đều khinh thường ra mặt với hắn, thì thật sự không thể nhẫn nhịn được.
Có điều bụng dạ của hắn quá sâu, cho dù sóng gió trong lòng mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút nào, ngược lại vẫn ôn tồn đáp: “Mời Đỗ cô nương nói.”
Đỗ Phi Phi nhìn hắn, hoàn toàn không có lời nào để nói. Trong thời khắc này, ngoại trừ việc kêu ‘Đại hiệp cứu mạng’, nàng còn có thể nói cái gì?
Đường Khôi Hoằng lại thật bình thản chờ đợi.
Hơi thở của nàng càng ngày càng yếu.
……
Cuối cùng vẫn là Diệp Thần cảm thấy cứ giằng co như vậy thì không thể làm được chuyện chính, ra vẻ lương tâm trỗi dậy, lên tiếng nhắc nhở: “Theo Đường chưởng môn thì nàng trúng độc gì?”
“A? Ừ.” Tâm tình đang bay bổng của Đường Khôi Hoằng cuối cùng cũng trở lại, vội ho một tiếng nói, “Nếu ta không nhìn lầm, thì một loại độc vô cùng thông dụng trên giang hồ tên là ‘Một miếng mềm’.”
“‘Một miếng mềm’?”
“Ý là ‘Ăn một miếng, toàn thân mềm’.”
“Ồ.” Thanh âm của Diệp Thần kéo dài, “Nếu ngươi nhìn lầm thì sao?”
Đường Khôi Hoằng thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn mà chửi ầm lên: Ta sao có thể nhìn lầm? Ta đường đường là chưởng môn của Đường Môn, cao thủ dụng độc số một số hai trong thiên hạ, chẳng lẽ một loại độc bình thường như vậy có thể nhìn nhầm được?! Cho dù cả nhà ngươi nhìn lầm, ta cũng sẽ không nhìn lầm!
Có điều hắn vẫn phải nhịn xuống, thực trấn định đáp: “Thì là nhìn lầm thôi.”
Hơi thở của Đỗ Phi Phi đến yết hầu, lại giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, lập tức bị nghẹn đến hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thần nhìn Đường Khôi Hoằng từ trong lòng lấy ra một bình sứ, nhỏ vài giọt vào trong miệng của nàng, đột nhiên nói: “Độc thông thường trên giang hồ ở Đường Môn chắc cũng không bình thường nhỉ?”
Đường Khôi Hoằng thu hồi bình thuốc, ung dung đứng dậy nói: “Đệ tử Đường Môn cũng có người ham chơi, thỉnh thoảng lấy độc lấy ra vui đùa với nhau cũng có.”
Diệp Thần vuốt cằm nói: “Là như thế sao…… Có điều tự mình đùa thì có gì thú vị? Chi bằng ta ra bên ngoài mua một hai trăm bình, mỗi ngày cùng mọi người trong phòng bếp ném chơi. Chắc rất là vui……”
“……” Ánh mắt Đường Khôi Hoằng trầm xuống, “Chuyện này chắc chắn ta sẽ tra ra manh mối.”
Diệp Thần nhìn hắn ý tứ rất không tốt, “Có phải rất phiền toái hay không?”
Đường Khôi Hoằng cúi đầu trầm ngâm: “Ừ……”
“Vẫn là ta đi mua một hai trăm bình đi……”
“Không phiền toái, không phiền toái.”
“Ôi.” Diệp Thần nhìn Đỗ Phi Phi hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thở dài, “Ta cũng thật băn khoăn.”
Đường Khôi Hoằng ngẩng đầu nhìn xà nhà.
*
Vừa tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Đỗ Phi Phi ngồi lên, phát hiện ra mình còn đang nằm trên mặt đất, ghế dựa, đũa, bát…… Đập vào mắt là tất cả mọi thứ vẫn như trước lúc nàng ngất đi.
Ngoại trừ — đầu sỏ gây nên chuyện này.
Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, người như tên bắn, phi về phía phòng của Diệp Thần.
Rầm.
Cánh cửa bị đạp sang hai bên.
Đỗ Phi Phi hùng hổ vọt vào trong phòng, vỏ đao đỏ sẫm trên tay như máu lệ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Diệp Thần, ngươi cho ta……” Vài chữ “tự động biến mất” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng.
Trước mắt lại xuất hiện…… một bức tranh mỹ nhân tắm rửa!
Trong bồn nước lộ ra tấm lưng mềm mại dưới ánh trăng giống như miếng ngọc bích không tỳ vết, lóe sáng xinh đẹp.
Chủ nhân của tấm lưng quay đầu, tóc dài ướt sũng đen bóng như mực dập dềnh trên mặt nước, nở rộ thành hàng ngàn hàng vạn những đóa hoa tinh tế, lẳng lặng trôi nổi trong nước.
“Ta cho ngươi?” Thanh âm của hắn hơi đề cao, ngay cả cặp lông mày thanh tú cũng cong lên.
“Mau mau mau……” Đỗ Phi Phi lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nhìn…… Ta chỉ là…… đi nhầm phòng, đúng, là nhầm phòng, ha ha, ngươi cũng biết các phòng ở nơi này nhìn qua rất giống nhau mà.”
Nàng lén lút quay đầu, miễn cưỡng tin tưởng cái cớ ngu ngốc chính mình đưa ra.
Trong trường hợp này, hắn nhất định sẽ xấu hổ hơn nàng, cho nên hắn nhất định sẽ không gây khó dễ.
“Đóng cửa lại đi.” Diệp Thần nói.
Thấy chưa. Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, sau đó quay đầu lấy lòng nói: “Đóng rồi.”
……
Nàng nhìn hắn, đột nhiên nghi hoặc nghĩ, tại sao sau khi đóng cửa, hắn vẫn còn ở đó?
Vì thế Diệp Thần mang nàng đi ăn bữa sáng muộn.
Đỗ Phi Phi ngờ vực nhìn bát cháo đầy ụ thơm phức trước mặt, giữa những hạt cơm nở ra tròn to có thể nhìn thấy thịt vụn màu hồng nhạt. Nàng che cái mũi dùng chiếc đũa chọc chọc một lúc, run rẩy hỏi: “Đây là thịt nướng đêm qua lấy ra từ kẽ răng của ngươi sao?”
Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền. Nhất là đối với vị đại nhân trước mặt, đừng nói là thịt, ngay cả cơm trắng cũng không phải thứ người thường có thể tùy tiện được hưởng. Nếu không phải người có ý chí, võ công cao cường, vận khí phi phàm…… Thì chịu một chiêu nhất định sẽ chết!
Diệp Thần chớp mắt, “Ngươi cảm thấy…… đầu bếp của Đường Môn sáng sớm sẽ đến trong miệng ta tìm nguyên liệu nấu ăn sao?”
Đỗ Phi Phi nhìn bát cháo thịt, nội tâm giãy dụa.
Kinh nghiệm nói cho nàng, tin tưởng thanh niên bề ngoài sáng sủa nội tâm hiểm ác trước mắt này tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng…… dù sao thì thịt cũng là vô tội! Nàng sao có thể nhẫn tâm vì một con sâu mà bỏ đi cả một bát cháo? Hơn nữa, con sâu này đang ngồi ở đối diện, chứ không nằm trong bát.
Cháo thịt siêng năng tỏa ra hương vị câu người, giống như một mỹ nhân cởi sạch quần áo, nằm ở trên giường mở đùi kiều diễm nói: Đến đây đến đây đi…… [Hai anh chị biến thái như nhau…]
Đỗ Phi Phi rốt cục không nhịn được nữa. Nàng ném chiếc đũa về phía sau, bưng bát lên, dùng thìa dồn sức ăn.
Thìa cháo đầu tiên đưa vào trong miệng, hương vị thơm ngon nồng đậm nháy mắt xâm chiếm toàn bộ giác quan của nàng.
…… Trời ạ! Đây là vị thịt đã lâu không được nếm thử!
Nàng đem nửa khuôn mặt nhét ở trong bát, hai hàng lệ nóng từ khóe mắt vòng qua xương gò má chảy đến bên miệng, cùng những thìa cháo liên tục được nhét vào, biến mất sâu trong cổ họng.
Dường như ăn quá mau, dạ dày bắt đầu quặn đau.
Nàng cắn răng nhịn xuống.
Bụng có thể đau, nhưng cháo này không phải hôm nào cũng có.
“Thế nào?” Hai mắt Diệp Thần sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nàng.
Nàng muốn gật đầu, nhưng đột nhiên trong bụng quặn đau giống như sóng gió động trời bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp thuyền nhỏ, trong phút chốc giống như mất đi chi giác, khiến cho nàng không thể tự chủ được mà ngã sang một bên.
Nghe được tiếng ghế dựa nghiêng đi, cả cơ thể đổ rầm xuống mặt đất, nước mắt Đỗ Phi Phi chảy xiết.
Đã sớm biết rằng, sớm biết rằng, sớm biết rằng Diệp Thần nhẫn tâm, lãnh tâm, phôi tâm [xấu xa], dã tâm, cái tâm gì cũng có, chỉ không có hảo tâm! Thế mà nàng mặc dù đã ‘sớm biết rằng’ nhưng vẫn ngu ngốc mắc mưu người ta!
Sau khi tuyệt vọng với Diệp Thần, Đỗ Phi Phi cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với bản thân mình.
“Trong cháo quả nhiên có độc.” Diệp Thần từ từ đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng, “Mạch vẫn còn đập.”
…… Điều này hình như không cần bắt mạch cũng nhìn ra được mà?
Nàng cuộn mình thành hình tròn, cả người run lên. Nói không nên lời là đau hay là tức giận.
Diệp Thần nhìn nàng nửa ngày, nghĩ nghĩ, còn thật sự hỏi: “Muốn ta gọi đại phu giúp ngươi hay không?”
Đỗ Phi Phi từ trong muôn vàn khó khăn đau đớn nâng lên mí mắt, khuôn mặt tái nhợt giống như một tờ giấy: “…… Đi, chỉ cần là người, có ngốc cũng không sao.”
“……” Diệp Thần im lặng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Đường Khôi Hoằng và Diệp Thần cùng bước vào phòng.
Diệp Thần nhìn Đỗ Phi Phi đang hấp hối, ân hận nói: “Tuy rằng không được như yêu cầu của ngươi, nhưng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Đường Khôi Hoằng ngồi xổm xuống thấy sắc mặt Đỗ Phi Phi trắng bệch, hai gò má ẩn ẩn khí đen, không khỏi kinh ngạc nói: “Đỗ cô nương trúng độc sao?”
Đỗ Phi Phi rất muốn khen ‘ngươi nói đúng rồi’, nhưng đôi môi ngập ngừng cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: “Ừ”.
Đường Khôi Hoằng tốt xấu gì cũng là nhất đại tông sư, chưởng môn của Đường Môn, nhiều lần bị lời nói của Diệp Thần mạo phạm cũng thôi, nhưng mà ngay cả một vãn bối giang hồ đều khinh thường ra mặt với hắn, thì thật sự không thể nhẫn nhịn được.
Có điều bụng dạ của hắn quá sâu, cho dù sóng gió trong lòng mãnh liệt, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút nào, ngược lại vẫn ôn tồn đáp: “Mời Đỗ cô nương nói.”
Đỗ Phi Phi nhìn hắn, hoàn toàn không có lời nào để nói. Trong thời khắc này, ngoại trừ việc kêu ‘Đại hiệp cứu mạng’, nàng còn có thể nói cái gì?
Đường Khôi Hoằng lại thật bình thản chờ đợi.
Hơi thở của nàng càng ngày càng yếu.
……
Cuối cùng vẫn là Diệp Thần cảm thấy cứ giằng co như vậy thì không thể làm được chuyện chính, ra vẻ lương tâm trỗi dậy, lên tiếng nhắc nhở: “Theo Đường chưởng môn thì nàng trúng độc gì?”
“A? Ừ.” Tâm tình đang bay bổng của Đường Khôi Hoằng cuối cùng cũng trở lại, vội ho một tiếng nói, “Nếu ta không nhìn lầm, thì một loại độc vô cùng thông dụng trên giang hồ tên là ‘Một miếng mềm’.”
“‘Một miếng mềm’?”
“Ý là ‘Ăn một miếng, toàn thân mềm’.”
“Ồ.” Thanh âm của Diệp Thần kéo dài, “Nếu ngươi nhìn lầm thì sao?”
Đường Khôi Hoằng thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn mà chửi ầm lên: Ta sao có thể nhìn lầm? Ta đường đường là chưởng môn của Đường Môn, cao thủ dụng độc số một số hai trong thiên hạ, chẳng lẽ một loại độc bình thường như vậy có thể nhìn nhầm được?! Cho dù cả nhà ngươi nhìn lầm, ta cũng sẽ không nhìn lầm!
Có điều hắn vẫn phải nhịn xuống, thực trấn định đáp: “Thì là nhìn lầm thôi.”
Hơi thở của Đỗ Phi Phi đến yết hầu, lại giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, lập tức bị nghẹn đến hôn mê bất tỉnh.
Diệp Thần nhìn Đường Khôi Hoằng từ trong lòng lấy ra một bình sứ, nhỏ vài giọt vào trong miệng của nàng, đột nhiên nói: “Độc thông thường trên giang hồ ở Đường Môn chắc cũng không bình thường nhỉ?”
Đường Khôi Hoằng thu hồi bình thuốc, ung dung đứng dậy nói: “Đệ tử Đường Môn cũng có người ham chơi, thỉnh thoảng lấy độc lấy ra vui đùa với nhau cũng có.”
Diệp Thần vuốt cằm nói: “Là như thế sao…… Có điều tự mình đùa thì có gì thú vị? Chi bằng ta ra bên ngoài mua một hai trăm bình, mỗi ngày cùng mọi người trong phòng bếp ném chơi. Chắc rất là vui……”
“……” Ánh mắt Đường Khôi Hoằng trầm xuống, “Chuyện này chắc chắn ta sẽ tra ra manh mối.”
Diệp Thần nhìn hắn ý tứ rất không tốt, “Có phải rất phiền toái hay không?”
Đường Khôi Hoằng cúi đầu trầm ngâm: “Ừ……”
“Vẫn là ta đi mua một hai trăm bình đi……”
“Không phiền toái, không phiền toái.”
“Ôi.” Diệp Thần nhìn Đỗ Phi Phi hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thở dài, “Ta cũng thật băn khoăn.”
Đường Khôi Hoằng ngẩng đầu nhìn xà nhà.
*
Vừa tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Đỗ Phi Phi ngồi lên, phát hiện ra mình còn đang nằm trên mặt đất, ghế dựa, đũa, bát…… Đập vào mắt là tất cả mọi thứ vẫn như trước lúc nàng ngất đi.
Ngoại trừ — đầu sỏ gây nên chuyện này.
Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, người như tên bắn, phi về phía phòng của Diệp Thần.
Rầm.
Cánh cửa bị đạp sang hai bên.
Đỗ Phi Phi hùng hổ vọt vào trong phòng, vỏ đao đỏ sẫm trên tay như máu lệ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Diệp Thần, ngươi cho ta……” Vài chữ “tự động biến mất” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng.
Trước mắt lại xuất hiện…… một bức tranh mỹ nhân tắm rửa!
Trong bồn nước lộ ra tấm lưng mềm mại dưới ánh trăng giống như miếng ngọc bích không tỳ vết, lóe sáng xinh đẹp.
Chủ nhân của tấm lưng quay đầu, tóc dài ướt sũng đen bóng như mực dập dềnh trên mặt nước, nở rộ thành hàng ngàn hàng vạn những đóa hoa tinh tế, lẳng lặng trôi nổi trong nước.
“Ta cho ngươi?” Thanh âm của hắn hơi đề cao, ngay cả cặp lông mày thanh tú cũng cong lên.
“Mau mau mau……” Đỗ Phi Phi lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới hoàn hồn nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nhìn…… Ta chỉ là…… đi nhầm phòng, đúng, là nhầm phòng, ha ha, ngươi cũng biết các phòng ở nơi này nhìn qua rất giống nhau mà.”
Nàng lén lút quay đầu, miễn cưỡng tin tưởng cái cớ ngu ngốc chính mình đưa ra.
Trong trường hợp này, hắn nhất định sẽ xấu hổ hơn nàng, cho nên hắn nhất định sẽ không gây khó dễ.
“Đóng cửa lại đi.” Diệp Thần nói.
Thấy chưa. Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, sau đó quay đầu lấy lòng nói: “Đóng rồi.”
……
Nàng nhìn hắn, đột nhiên nghi hoặc nghĩ, tại sao sau khi đóng cửa, hắn vẫn còn ở đó?