Vô luận Nga Mi từng có được địa vị và danh vọng trên giang hồ như thế nào, trong thời khắc nó tan thành mây khói, cũng kiến cho hết thảy tan thành mây khói.
Giang hồ, vĩnh viễn là sóng sau đè sóng trước, năm tháng chìm nổi.
Hiện nay con sóng tối cao trên giang hồ, không thể nghi ngờ là trận chiến giữa Kiếm Thần Diệp Thần và Lục Xung Hàng.
Ai là Lục Xung Hàng?
Nếu một tháng trước, có lẽ hắn là một kẻ vô danh.
Thì một tháng sau, trên giang hồ có ai không biết tuyệt đại kiếm khách dùng một nhánh trúc, đơn thương độc mã giết chóc khiến cấm vệ quân hoàng thành biến sắc?
Có ai không biết tuyệt đại kiếm khách kia là sư phụ của Kiếm Thần?
Có ai không biết một trận quyết chiến giữa hai cao thủ hàng đầu sắp được diễn ra trên Cô Tuyệt phong?
Có ai không biết câu nói hào khí ngàn vạn, cuồng vọng vô cùng ‘Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ trước nay vô song kiêu’?
Không ai không biết.
Trước tên của Lục Xung Hàng cũng được bổ sung một danh hiệu mới — Kiếm Ma.
Trong thiên hạ kẻ nào có thể chống lại thần?
Chỉ có thể là ma.
Dưới chân núi Cô Tuyệt, nhân sĩ giang hồ chen chúc tới.
Đại đa số mọi người đều cảm thấy may mắn. Bởi vì sau khi thiên hạ đệ nhất đao khách Thanh Vân thượng nhân quy ẩn, trên đời vẫn còn một đối thủ ngang tầm với Kiếm Thần – Lục Xung Hàng.
Như vậy giang hồ sẽ không tịch mịch, người trong giang hồ cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tuy rằng bọn họ biết cho dù đến đây cũng không chắc đã thấy được Diệp Thần và Lục Xung Hàng, nhưng là bọn họ vẫn muốn đến.
Cho dù chỉ dừng ở dưới chân núi, bọn họ cũng cùng cảm thấy thỏa mãn.
Dưới chân núi thấy thỏa mãn, nhưng trên đỉnh núi lại oán giận liên tục.
Đỗ Phi Phi vừa cho gà ăn gạo vừa lẩm bẩm nói: “Muốn ăn gà thì trực tiếp xuống núi mua gà nướng là được rồi, cần gì phải nuôi.”
Diệp Thần đang nhắm mắt dưỡng thần mỉm cười nói: “Phi Phi à. Ta đang ngồi nhắm mắt, chứ không phải ngủ gật đâu.”
Đỗ Phi Phi căm giận nghĩ: Cho nên mới cố ý oán giận cho ngươi nghe nha.
Trận chiến với Thanh Vân thượng nhân đã trở thành chuyện cũ. Nghiêm túc trong lòng cũng theo gió hóa thành tro bụi. Nay Diệp Thần lại là kẻ đáng ghét suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến nàng. Thần tượng rõ ràng là ảo giác khi nàng không có đầu óc.
Diệp Thần đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười ba.” Nàng dừng một chút, “Qua hai ngày nữa chính là mười lăm.”
Diệp Thần nói: “Chúng ta bỏ lỡ Trung thu rồi.”
Đỗ Phi Phi nói: “Sang năm ta muốn ăn thật nhiều bánh trung thu.”
Diệp Thần im lặng.
Sang năm? Không biết còn sang năm hay không.
Đỗ Phi Phi đem bát gạo hất hết xuống đất, đang muốn xoay người trở về phòng, lại nhìn thấy bên ngoài hàng rào, một nam tử áo xám đang khoanh tay lẳng lặng đứng.
Hắn đứng một cách tự nhiên như vậy, thoải mái như vậy, giống như từ khi sinh ra, hắn đã quen thuộc với nơi đó.
Trong lòng Đỗ Phi Phi chấn động.
Nàng khiếp sợ không phải nàng không phát hiện ra hắn, mà khi hắn bước lại gần, ngay cả Diệp Thần cũng không phát hiện ra hắn.
“Lục Xung Hàng?” Trong miệng nàng đột nhiên thốt ra một cái tên.
Lục Xung Hàng quay đầu nhìn Diệp Thần, “Nàng cũng không quy củ giống như ngươi.”
Diệp Thần nói: “Cho nên ta mới thích nàng.”
Lục Xung Hàng nhìn con gà lục cục mổ thóc trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ngươi vẫn nhớ ta thích ăn gà.”
“Người tới sớm.” Diệp Thần thở dài, “Như vậy ta sẽ không có cơ hội hạ độc với gà.”
Lục Xung Hàng nói: “Ngươi hy vọng mười lăm tháng chín ta mới đến?”
Diệp Thần nói: “Ta hy vọng cái gì, người sẽ làm cái đó sao?”
Lục Xung Hàng không đáp, chuyển đề tài nói: “Ta vừa nhìn thấy một ngôi mộ.”
Diệp Thần nhìn hắn.
Hắn thở dài: “Thanh Vân thượng nhân.” Vô luận là Lục Xung Hàng hay là Diệp Thần, trong thiên hạ chỉ có một người khiến bọn họ cung kính gọi một tiếng ‘tuyệt đại đao khách’.
Diệp Thần nói: “Hắn đã luyện thành Vô Hoa.”
Lục Xung Hàng nói: “Người thắng là ngươi.” Hắn mỉm cười, đường vân nhỏ từ khóe miệng tràn đến bên tai, “Nhưng cho dù như vậy, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta.”
Diệp Thần im lặng.
Cái bát trong tay Đỗ Phi Phi rơi xuống, vỡ tan.
*
Người trong giang hồ đoán vô số các loại kết cục, nhưng không ngờ trước mắt lại là cảnh tượng này.
Mười lăm, tháng chín, trên đỉnh Cô Tuyệt, không một bóng người.
Chỉ có một phần mộ thê lương không nói nên lời.
Diệp Thần, Lục Xung Hàng không thấy tung tích.
Ba tháng sau đó, toàn bộ giang hồ giống như phát điên tìm kiếm bọn họ, thậm chí ngay cả triều đình cũng điều động người ở các nơi, gần như tra xét cả giang sơn, nhưng cuối cùng đều tay không mà về.
Kiếm Thần – Kiếm Ma trở thành thần thoại trên giang hồ.
Giang hồ, vĩnh viễn là sóng sau đè sóng trước, năm tháng chìm nổi.
Hiện nay con sóng tối cao trên giang hồ, không thể nghi ngờ là trận chiến giữa Kiếm Thần Diệp Thần và Lục Xung Hàng.
Ai là Lục Xung Hàng?
Nếu một tháng trước, có lẽ hắn là một kẻ vô danh.
Thì một tháng sau, trên giang hồ có ai không biết tuyệt đại kiếm khách dùng một nhánh trúc, đơn thương độc mã giết chóc khiến cấm vệ quân hoàng thành biến sắc?
Có ai không biết tuyệt đại kiếm khách kia là sư phụ của Kiếm Thần?
Có ai không biết một trận quyết chiến giữa hai cao thủ hàng đầu sắp được diễn ra trên Cô Tuyệt phong?
Có ai không biết câu nói hào khí ngàn vạn, cuồng vọng vô cùng ‘Cô Tuyệt phong quần sơn tiểu, thiên hạ trước nay vô song kiêu’?
Không ai không biết.
Trước tên của Lục Xung Hàng cũng được bổ sung một danh hiệu mới — Kiếm Ma.
Trong thiên hạ kẻ nào có thể chống lại thần?
Chỉ có thể là ma.
Dưới chân núi Cô Tuyệt, nhân sĩ giang hồ chen chúc tới.
Đại đa số mọi người đều cảm thấy may mắn. Bởi vì sau khi thiên hạ đệ nhất đao khách Thanh Vân thượng nhân quy ẩn, trên đời vẫn còn một đối thủ ngang tầm với Kiếm Thần – Lục Xung Hàng.
Như vậy giang hồ sẽ không tịch mịch, người trong giang hồ cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tuy rằng bọn họ biết cho dù đến đây cũng không chắc đã thấy được Diệp Thần và Lục Xung Hàng, nhưng là bọn họ vẫn muốn đến.
Cho dù chỉ dừng ở dưới chân núi, bọn họ cũng cùng cảm thấy thỏa mãn.
Dưới chân núi thấy thỏa mãn, nhưng trên đỉnh núi lại oán giận liên tục.
Đỗ Phi Phi vừa cho gà ăn gạo vừa lẩm bẩm nói: “Muốn ăn gà thì trực tiếp xuống núi mua gà nướng là được rồi, cần gì phải nuôi.”
Diệp Thần đang nhắm mắt dưỡng thần mỉm cười nói: “Phi Phi à. Ta đang ngồi nhắm mắt, chứ không phải ngủ gật đâu.”
Đỗ Phi Phi căm giận nghĩ: Cho nên mới cố ý oán giận cho ngươi nghe nha.
Trận chiến với Thanh Vân thượng nhân đã trở thành chuyện cũ. Nghiêm túc trong lòng cũng theo gió hóa thành tro bụi. Nay Diệp Thần lại là kẻ đáng ghét suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến nàng. Thần tượng rõ ràng là ảo giác khi nàng không có đầu óc.
Diệp Thần đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười ba.” Nàng dừng một chút, “Qua hai ngày nữa chính là mười lăm.”
Diệp Thần nói: “Chúng ta bỏ lỡ Trung thu rồi.”
Đỗ Phi Phi nói: “Sang năm ta muốn ăn thật nhiều bánh trung thu.”
Diệp Thần im lặng.
Sang năm? Không biết còn sang năm hay không.
Đỗ Phi Phi đem bát gạo hất hết xuống đất, đang muốn xoay người trở về phòng, lại nhìn thấy bên ngoài hàng rào, một nam tử áo xám đang khoanh tay lẳng lặng đứng.
Hắn đứng một cách tự nhiên như vậy, thoải mái như vậy, giống như từ khi sinh ra, hắn đã quen thuộc với nơi đó.
Trong lòng Đỗ Phi Phi chấn động.
Nàng khiếp sợ không phải nàng không phát hiện ra hắn, mà khi hắn bước lại gần, ngay cả Diệp Thần cũng không phát hiện ra hắn.
“Lục Xung Hàng?” Trong miệng nàng đột nhiên thốt ra một cái tên.
Lục Xung Hàng quay đầu nhìn Diệp Thần, “Nàng cũng không quy củ giống như ngươi.”
Diệp Thần nói: “Cho nên ta mới thích nàng.”
Lục Xung Hàng nhìn con gà lục cục mổ thóc trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ngươi vẫn nhớ ta thích ăn gà.”
“Người tới sớm.” Diệp Thần thở dài, “Như vậy ta sẽ không có cơ hội hạ độc với gà.”
Lục Xung Hàng nói: “Ngươi hy vọng mười lăm tháng chín ta mới đến?”
Diệp Thần nói: “Ta hy vọng cái gì, người sẽ làm cái đó sao?”
Lục Xung Hàng không đáp, chuyển đề tài nói: “Ta vừa nhìn thấy một ngôi mộ.”
Diệp Thần nhìn hắn.
Hắn thở dài: “Thanh Vân thượng nhân.” Vô luận là Lục Xung Hàng hay là Diệp Thần, trong thiên hạ chỉ có một người khiến bọn họ cung kính gọi một tiếng ‘tuyệt đại đao khách’.
Diệp Thần nói: “Hắn đã luyện thành Vô Hoa.”
Lục Xung Hàng nói: “Người thắng là ngươi.” Hắn mỉm cười, đường vân nhỏ từ khóe miệng tràn đến bên tai, “Nhưng cho dù như vậy, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta.”
Diệp Thần im lặng.
Cái bát trong tay Đỗ Phi Phi rơi xuống, vỡ tan.
*
Người trong giang hồ đoán vô số các loại kết cục, nhưng không ngờ trước mắt lại là cảnh tượng này.
Mười lăm, tháng chín, trên đỉnh Cô Tuyệt, không một bóng người.
Chỉ có một phần mộ thê lương không nói nên lời.
Diệp Thần, Lục Xung Hàng không thấy tung tích.
Ba tháng sau đó, toàn bộ giang hồ giống như phát điên tìm kiếm bọn họ, thậm chí ngay cả triều đình cũng điều động người ở các nơi, gần như tra xét cả giang sơn, nhưng cuối cùng đều tay không mà về.
Kiếm Thần – Kiếm Ma trở thành thần thoại trên giang hồ.