Đối với Đỗ Phi Phi mà nói, xây nhà là chuyện lớn.
Kể từ khi cùng Diệp Thần bái thiên địa, lăn quá lăn lại trên giường, lại bị hắn nửa áp bức nửa dụ dỗ đi báo cáo chuyện này với sư phụ, nàng đã triệt để lĩnh ngộ được những lời lúc trước Đường Tinh Tinh nói với nàng.
“Cố gắng hưởng thụ quá trình bị ăn đi.”
Mặc dù còn một khoảng cách so với mơ ước cao đẹp của mình, nhưng Đỗ Phi Phi đã bắt đầu thuyết phục mình nên hưởng thụ.
Nhưng với Diệp Thần mà nói, tạo ra đứa nhỏ mới là chuyện lớn.
Vì thế mỗi ngày khi mặt trời lên cao Đỗ Phi Phi mới chậm rãi tỉnh lại, sau đó đến giữa trưa, mới có thể bắt đầu chỉ huy thợ mộc xây phòng. Hơn nữa thỉnh thoảng trong quá trình chỉ huy, còn ngẹo đầu, ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, đã ở trên giường, bên cạnh có đôi mắt của con sói nhìn chằm chằm.
Một ngày mới lại bắt đầu từ buổi tối.
Chuyện như thế này lặp đi lặp lại quá lâu, cuối cùng cũng có thành quả.
Thành quả thứ nhất là một đứa nhỏ cuối cùng cũng được tạo ra rồi.
Có điều Diệp Thần lại rầu rĩ không vui, bởi vì chuyện này có nghĩa là con sói phải kiềm chế cái miệng trong vòng mười tháng.
Tuy rằng hắn vẫn luôn tươi cười, nhưng những người tiếp xúc với hắn đều âm thầm than lóc.
Đỗ Phi Phi là ngoại lệ.
Rốt cục nàng cũng có thể vươn mình lên làm chủ nhân.
Cho dù mặt ngoài không thể hiện ra, nhưng Diệp Thần đối với nàng càng lúc càng dung túng, gần như đến mức độ coi trời bằng vung. Cho dù thỉnh thoảng nàng có nổi nóng, Diệp Thần cũng không tranh cãi với nàng, chỉ đi ra ngoài tìm người khác giải tỏa.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, sư phụ nàng gửi đến một phong thư, nói là mới kết giao được một bằng hữu, muốn xuống núi du ngoạn, thuận tiện tới thăm đồ tôn.
Diệp Thần hỏi: “Sư phụ nàng có nói người bằng hữu kia tên gì hay không?”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Hàng Xung Lục.”
…
Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài. Trình độ giả danh của sư phụ hắn vẫn không tăng lên chút nào.
Đỗ Phi Phi thiết kế nhà ở rất lớn, trên căn bản là có thể đánh xe ngựa đi vào. Nếu không phải chê Thiên Sơn chập trùng kéo dài, không dễ xây tường, nàng thật sự muốn biến Thiên Sơn thành vườn phía sau nhà.
Có điều một câu nói của Diệp Thần đã bù đắp tiếc nuối của nàng, “Không có tường càng rộng lớn hơn có tường.”
Hoàng cung của Hoàng đế có tường bao quanh, nhưng nhà ở của bọn họ không có tường, như thế muốn nói nơi nào là đất của bọn họ cũng được.
Bởi vì nhà lớn, cho nên Đỗ Phi Phi đặc biệt nuôi thêm vài con dê, mấy con ngựa. Dê đẻ thêm dê, ngựa sinh thêm ngựa, tạo thành một tổ rất náo nhiệt. Vì lẽ đó khi Diệp Thần và Đỗ Phi Phi xuống núi đón hai vị sư phụ dùng chính ngựa nhà mình nuôi.
Người nào nuôi ngựa đấy.
Tuy rằng Diệp Thần nuôi ngựa để kéo xe, nhưng sức lực vênh váo tự đắc thật sự có thể khiến ngựa ở dọc đường tự ti mặc cảm.
Có hai thiếu niên nhìn xem thú vị, liền tiến đến gần bắt chuyện với bọn họ.
Đỗ Phi Phi ngồi ở bên trong xe ngựa buồn chán, nhìn thấy bọn họ đi tới lập tức chui ra khỏi thùng xe nói: “Ta và phu quân muốn đến trấn phía trước mua ít đồ, hai vị thiếu hiệp là…”
Thiếu niên thấy thiếu phụ tuổi trẻ như vậy có hơi giật mình, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại sắc mặt nói: “Chúng ta là môn hạ của phái Thiên Sơn, cũng vào thành mua đồ.”
Đỗ Phi Phi mỉm cười nói: “Vậy là tiện đường.”
Diệp Thần ngồi ở bên trong, thản nhiên xem sách. Bởi vì cái bụng kia của Đỗ Phi Phi đã tuyên bố nàng thuộc quyền sở hữu của ai.
Hai thiếu niên là huynh đệ, một người tên Toàn Ưng, một người tên Toàn Hùng.
Sau này khi Đỗ Phi Phi hỏi cái nhìn của Diệp Thần về bọn họ.
Diệp Thần đáp: “Không tệ.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc. Diệp Thần rất ít khi khen người khác, ngoại trừ bản thân hắn.
“Một là ưng (chim ưng), một là hùng(gấu), đúng là một nhà cầm thú.”
“…” Đỗ Phi Phi sửa lại suy nghĩ sai lầm vừa rồi. Không phải Diệp Thần ít khi khen người, mà căn bản là không bao giờ khen người.
Có điều những chuyện này đều là phía sau, chí ít hiện ở tại bọn họ vẫn đang tán gẫu với Đỗ Phi Phi rất vui vẻ.
Đỗ Phi Phi nghe bọn họ nói tới Thiên Trì đẹp đẽ tráng lệ, không khỏi sinh lòng ngóng trông, đang muốn giục Diệp Thần đồng ý với lời mời của bọn họ, lại nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Các ngươi đắc tội với môn phái nào sao?”
Toàn Ưng, Toàn Hùng nghe thế đều ngẩn người.
Toàn Ưng nói: “Sao Diệp tiên sinh lại nói lời ấy?” Hắn thấy cử chỉ của Diệp Thần nhã nhặn, cho rằng hắn là người đọc sách.
Diệp Thần nói: “Tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Toàn Ưng cũng không để tâm lắm, nhưng Toàn Hùng lại bị thái độ từ trên cao nhìn xuống của hắn đả kích, “Diệp tiên sinh nói lời ấy là không đúng rồi. Thiên Sơn của chúng ta tuy rằng không sánh được với các phải lớn của Trung Nguyên, nhưng ở trên giang hồ cũng xếp hàng thứ nhất. Huynh đệ chúng ta tuy rằng không phải cao thủ, nhưng từ khi hành tẩu giang hồ tới nay, vẫn luôn tuân theo khuôn phép, chưa bao giờ làm nửa chuyện xúc phạm đến sư môn!”
Nói đến hùng hổ, kiếm trong tay cũng bắt đầu leng keng.
Ánh mắt Diệp Thần rời khỏi cuốn sách trên tay, nhìn kiếm trong tay hắn, “Ngươi luyện kiếm sao?”
Toàn Hùng ngạo nghễ nói: “Không sai. Phái Thiên Sơn của chúng ta lấy kiếm xưng bá trên giang hồ.” Thiên hạ đệ nhất cao thủ tuy rằng trải qua biến cố từ Kiếm thần đến Kiếm Ma, nhưng địa vị của kiếm không những không giảm mà ngược lại còn tăng, hưng thịnh hơn cả thời đại Thanh Vân thượng nhân hãnh diện vì đao.
Đỗ Phi Phi sợ bọn họ nói ra cái gì kích thích Diệp Thần, dẫn đến những chuyện không thể ngăn cản, vội vàng nói: “Ta dùng đao.”
Huynh đệ họ Toàn hơi ngạc nhiên.
Đỗ Phi Phi có thai, trang điểm cũng như phụ nhân bình thường. Thêm nữa mặt nàng trong lúc mang thai so với khi đi theo làm bảo tiêu cho Diệp Thần càng thêm tròn, nhìn qua giống như cái bánh bao béo mềm, đâu có chút tư thái lạnh lùng hiên ngang của nữ hiệp giang hồ.
Trong đầu Toàn Ưng có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng tạm thời không thể nghĩ ra là cái gì, ôm quyền nói: “Không biết nữ hiệp xưng hô như thế nào?”
Diệp Thần nói: “Diệp phu nhân.”
…
Diệp?
Sương mù trong đầu Toàn Ưng đột nhiên tan đi, suýt chút nữa thất thanh gọi ra.
Có điều hơn trăm tên cướp đường không có cho hắn cơ hội này.
Ngay khi cổ họng muốn kêu lên, chung quanh lại vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, càng lúc càng gần. Trong chốc lát, một đám đại hán tay cầm vũ khí, cưỡi ngựa, khí thế hùng hổ lao đến.
May mà trên đường ngoại trừ Diệp Thần, Đỗ Phi Phi cùng hai huynh đệ Toàn gia thì không còn người nào khác.
Toàn Ưng hơi nhướng mày, “Sao lại gặp phải bọn họ?”
Sắc mặt Toàn Hùng không bình tĩnh giống như ca ca hắn, kiếm nắm trong tay lại bắt đầu rung lên.
Bọn cướp bao vây chung quanh xe ngựa.
Ngựa của huynh đệ Toàn gia bất an xoay một vòng, ngựa của nhà Diệp Thần lại vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, giống như cảm thấy đám ngựa vây chung quanh đều là con dân của chúng nó.
Thủ lĩnh của đám cướp đường nhảy ra, cười gằn nói: “Lão tử đã theo dõi hai thằng nhãi con các ngươi ba tháng rồi, rốt cục cũng có ngày hôm nay. Khà khà. Lần này không ai cứu được các ngươi đâu, nhận mệnh đi. Những kẻ còn lại của phái Thiên Sơn chắc còn đang ở trên núi ngủ gà ngủ gật, mơ thấy mộng đẹp đi.”
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ nói: “Tại sao ngươi phải theo dõi bọn những ba tháng?”
Ánh mắt của thủ lĩnh bọn cướp chuyển đến mặt nàng, nụ cười gằn biến thành cười dâm, “Chao ôi, không ngờ hôm nay lão tử ra ngoài. Lại có thể bắt được một tiểu nương tử trắng trẻo non nớt trở về.” Hắn nhìn bụng nàng, cười nói, “Khà khà, ngay cả rùa con cũng có, thật đúng là…” Tiếng cười hung hăng của hắn đột nhiên hóa thành tiếng kêu rên.
Bọn cướp kinh sợ nhìn hắn che miệng, máu tươi không ngừng từ chảy ra từ khóe miệng. Hắn xòe tay ra, răng rơi đầy tay.
Diệp Thần chậm rãi từ trong buồng xe đi ra, đạp ở trên càng xe, nụ cười như gió xuân, “Nói tiếp đi.”
“Mà ạch…” Không còn hàm răng, nói chuyện cũng không lưu loát. Tên thủ lĩnh nói ra mấy từ không ai hiểu được, liền câm miệng.
Phía sau hắn, một hán tử tướng mạo hơi nhã nhặn lông mày rậm nói: “Không biết huynh đệ thuộc môn phái nào, xin để lại tên gọi!” Hắn đối với hành động xuất quỷ nhập thần của Diệp Thần vô cùng giật mình, nhưng cũng không sợ hãi. Dù sao nhân số ở đây vô cùng chênh lệch, nhiều người nhiều lợi thế, hắn tin tưởng lúc nãy chẳng qua là đánh bất ngờ nên tên kia mới có lợi thế, nếu đánh thật sự, bọn họ nhiều người thế này chỉ cần dẫm cũng dẫm chết hắn.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Người qua đường.”
Hán tử lông mày rậm nghe vậy liên tục cười lạnh, “E là hôm nay phải đổi đường đi cầu rồi!”
Đỗ Phi Phi thấy Diệp Thần cười đến thâm trầm, biết trong lòng hắn đã có chủ tâm giết người, vội vàng nói: “Diệp Thần, chúng ta nên tích đức cho đứa nhỏ.”
…
Bốn phía đột nhiên im lặng.
Tiếng gió cuốn cát vàng cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Bọn cướp đường đã đối đầu với nhiều cao thủ, nhưng lúc này cũng không che giấu được hoảng sợ trong đáy mắt.
Toàn Ưng vội vàng ôm quyền nói: “Quả nhiên là Kiếm thần, vừa rồi huynh đệ chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, mạo phạm nhiều chỗ, xin Diệp đại hiệp thứ tội.”
Toàn Hùng lúc này ngay cả nói chuyện cũng không thành câu, “Kiếm, Kiếm thần… Ca ca, hắn đúng là…”
Cho dù Diệp Thần thua Bố Nhật Cố Đức, Bố Nhật Cố Đức thua Lục Xung Hàng, nhưng vậy thì thế nào? Đối với đại đa số người trong giang hồ mà nói, Kiếm Thần vẫn là truyền thuyết mà bọn họ có tiến nghìn bước vẫn không thể chạm tới. Y hệt Thanh Vân thượng nhân năm đó, cho dù là cao thủ thứ hai trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ bại bởi một người. Huống chi, Lục Xung Hàng còn là sư phụ của Diệp Thần. Đồ đệ bại bởi sư phụ, vốn là chuyện hiển nhiên.
Vì thế thần tượng của Toàn Hùng vẫn là Diệp Thần. Bởi vì hắn là Thần, Thần dù sao cũng dễ nghe hơn Ma.
Đỗ Phi Phi thấy khóe miệng Diệp Thần cười mỉm, cả người lại bất động, biết sát ý trong lòng hắn vẫn chưa hết, không khỏi nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Phu quân…” Nàng vẫn cảm thấy cách gọi này quá buồn nôn. Trước đây gọi đại nhân quen rồi, hiện tại phải gọi là phu quân thực sự khó chịu. Nhưng cũng chính bởi vậy, mỗi lần nàng gọi hắn là phu quân, lòng Diệp Thần đều mềm ra.
Hắn mền lòng, cũng khiến áp lực của bọn cướp được gỡ bớt. Mỗi người đều im lặng không lên tiếng lui sang một bên, nhường đường đi.
Đến tột cùng võ công của Diệp Thần cao đến trình độ nào? Có thể giải quyết hơn trăm người một lúc hay không, không có kẻ nào biết —— nhưng cho dù bọn họ không biết, cũng không có người nào nguyện ý dùng mạng của mình để xác nhận điều này.
Đỗ Phi Phi kéo Diệp Thần vào trong buồng xe, phu xe giục ngựa một lần nữa khởi hành.
Toàn Ưng liếc mắt ra hiệu với Toàn Hùng, lặng lẽ theo ở phía sau.
Cho dù bọn cướp không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nhìn bọn họ cáo mượn oai hùm nghênh ngang rời đi.
Qua một đoạn đường.
Huynh đệ Toàn gia đang nghĩ cách bắt chuyện để cứu vãn sai lầm lúc trước, lại nghe thấy Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Núi cao nước xa, đường không có điểm dừng, hai vị, hẹn gặp lại.”
Đây chính là hạ lệnh đuổi khách.
Tuy rằng huynh đệ Toàn gia tràn đầy ngưỡng mộ với hắn, nhưng cũng không thể mặt nóng dán mông lạnh, chỉ có thể nói vài câu kính ngưỡng cảm kích, sau đó rời đi đường khác.
Trong buồng xe, vẻ mặt Diệp Thần lạnh như sương tháng chạp.
Đỗ Phi Phi cười nói: “Tức giận sao?”
Diệp Thần không trả lời.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút, ghé vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, “Không cần tức giận, có được hay không?” Đây là chiêu thứ hai của nàng sau quá trình thí nghiệm lâu dài, mười lần đều có kết quả cả mười.
Quả nhiên, Diệp Thần xoa tóc của nàng, tuy rằng vẫn không nói lời nào, nhưng trên người không có vẻ cứng ngắc như lúc nãy nữa.
Một lát sau, hắn đột nhiên rủa thầm một tiếng.
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy hắn lẩm bẩm: “Một đứa, chỉ cần một đứa thôi.”
*
Đến nơi ước định trên trấn, hai người ở hơn một tháng, lại không đợi được sư phụ, chỉ chờ được một phong thư.
Trong thư đầu tiên là dùng ngữ khí than thở miêu tả phong cảnh trên núi Trường Bạch, xong việc, mới dùng một dòng chữ viết ngoáy nói hiện tại hai người đang ở trên núi Trường Bạch hái thuốc, để làm thuốc bổ cho nàng.
Đỗ Phi Phi xem xong thư, thở dài nói: “Nhất định là sư phụ lại lạc đường.”
Diệp Thần cau mày nói: “Nhưng sư phụ ta biết đường.” Từ khi nào Lục Xung Hàng lại nhân nhượng người khác như thế?
Một lát, hắn đột nhiên hỏi: “Sư phụ nàng là nam hay nữ?”
Đỗ Phi Phi chuyển động con ngươi.”Chàng đoán xem?”
Diệp Thần giống như ngộ ra, nhưng chỉ ôm nàng cười nói: “Ai quan tâm chứ. Ta chỉ cần nàng là nữ là được rồi.”
“Vậy đứa nhỏ trong bụng ta thì sao?”
“Ai quan tâm chứ. Ta chỉ cần nó sớm ngày chui ra là tốt rồi.”
…
Đỗ Phi Phi đột nhiên cầm lấy cánh tay của hắn, thảm thiết kêu lên: “Cái miệng xui xẻo của chàng!”
***
Phiên ngoại 2
Người bình thường khi được làm phụ thân đều vui mừng hoan hỉ, nhưng Diệp Thần xưa nay đều không phải người bình thường.
Từ thời khắc bà mụ ôm ra một con khỉ nhỏ mặt mũi nhăn nheo đỏ bừng vừa nhìn thấy hắn đã gào khóc thảm thiết, Diệp Thần đã nhận định bọn họ không hợp nhau.
Điều này đạt đến cực điểm khi con khỉ da đỏ kia từ sáng đến tối quấn lấy Đỗ Phi Phi đòi bú sữa.
Cứ nghĩ tới chuyện ngoại trừ hắn còn có một người khác mỗi ngày sờ đến ngậm đến da dẻ bóng loáng của Phi Phi, Diệp Thần lại cảm thấy buồn bực.
Hắn vốn còn nỗ lực mời bà vú đến trông đứa nhỏ, nhưng sau lần thất bại thứ mười tám, dọa sợ mấy chục bà vú vài dặm chung quanh, hắn rốt cục cũng bạo phát.
Đỗ Phi Phi nhìn bộ mặt cười giả tạo của hắn, rùng mình ôm càng chặt đứa nhỏ vào trong ngực, “Chàng không thể đối xử với nó tốt một chút sao?” Từ sáng đến tối đều trưng ra khuôn mặt như có thâm thù đại hận, người không biết còn tưởng rằng đứa nhỏ này là kết quả của việc nàng “hồng hạnh trèo tường”.
Diệp Thần nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ nằm ngủ ngon lành ở trong lòng nàng, cười lạnh nói: “Nó không thể không bú sữa sao?”
Đỗ Phi Phi nói: “Nó còn chưa đầy một tuổi.”
“Chưa đầy một tuổi đã đáng ghét như vậy, lớn lên không phải càng ghê gớm sao?”
…
Đỗ Phi Phi nhìn bảo bối ngủ an ổn trong lồng ngực của nàng, buồn phiền nói: “Nó đáng ghét ở chỗ nào?” Hai gò má phúng phính trắng hồng, đáng yêu biết bao nhiêu. Nàng nhìn nhìn, lại không nhịn được mà nở nụ cười tràn ngập yêu thương.
Diệp Thần cảm thấy chói mắt, duỗi tay ra, ôm lấy đứa bé trong lòng nàng.
Đứa nhỏ ngay cả mắt còn chưa mở đã bắt đầu gào khóc.
…
Phi Phi gượng cười nói: “Có thể là nó cảm thấy bị phá rối giấc ngủ.”
Diệp Thần nói: “Cái này gọi là háo sắc.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 nghĩ, không nghĩ xem nó là kết quả của tên háo sắc nào.
“A, đúng rồi.” Nàng không chút biến sắc ôm lấy bảo bối, chờ nó yên tĩnh lại, mới mở miệng cười nói, “Còn chưa đặt tên cho nó đâu?”
Từ khi sinh ra đến hiện tại, bảo bối của nàng chỉ có hai cách gọi. Nàng gọi là ‘bảo bối tâm can’, hắn gọi là ‘con khỉ da đỏ’, tên gọi chính thức vẫn không có. Trên thực tế là từ khi đứa nhỏ ra đời đến nay, nhiệt độ trên mặt Diệp Thần cũng gần tương tự với đỉnh Thiên Sơn, khiến nàng không tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này.
Diệp Thần nhíu mày.
Đỗ Phi Phi cướp lời nói trước: “Tốt nhất là một cái tên thanh nhã thoát tục.”
“Diệp Đạo Mai.”
…
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Nghe có vẻ rất xui xẻo.”
Diệp Thần hừ lạnh.
“Híc, nghĩ tên khác được không?” Nàng cười làm lành.
“Diệp Trà Cảnh.”
“Nghe có vẻ hơi yếu đuối?” Nụ cười của Đỗ Phi Phi càng méo, “Có thể bình thường một chút hay không?”
“Diệp Đồng Hâm.”
…
Diệp Thống Tâm!
Đỗ Phi Phi rốt cục cũng tức giận, “Đến cùng nó cũng là con trai của chàng! Có cần thiết phải đặt tên cho nó như vậy hay không?!”
Diệp Thần bình tĩnh: “Có.”
…
Ngay đêm đó, Đỗ Phi Phi ôm con trai ngủ ở thư phòng.
***
Phiên ngoại 3
Biết Đỗ Phi Phi sinh con trai cho Diệp gia, thái độ của Diệp Hạc Niên với nàng có cải thiện rất lớn, còn đặc biệt phái người đưa tới rất nhiều lễ vật. Trong lúc nhất thời, Đỗ Phi Phi vô cùng được coi trọng
Đỗ Phi Phi nhớ tới chuyện tên gọi của bảo bối nhà mình còn chưa được giải quyết, mặc dù lấy cái nhũ danh cho bảo bối là ‘Thiện nhi’, nhưng chung quy vẫn phải có tên gọi chính thức. Diệp Thần thì không thể trông cậy nổi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ đến Diệp Hạc Niên. Hắn vừa là ông nội vừa là trưởng bối, để hắn đặt tên cũng là chuyện dễ hiểu. Thứ hai hắn là tể tướng đương triều, kinh thư tài hoa đầy bụng. Cho dù không đầy bụng, thì thuộc hạ dưới trướng cũng toàn người tài giỏi.
Nghĩ như thế, nàng rất yên lòng ủy thác chuyện này cho bố chồng.
Chưa đến hai tháng, quả nhiên có thư hồi âm.
Trong thư Diệp Hạc Niên lại có thái độ mới với nàng, chuyện hỏi han ân cần tất nhiên là không cần đề cập tới. Ngay cả việc dĩ vãng nói nàng không xứng với Diệp Thần, hiện tại lại biến thành Diệp Thần trèo cao với nàng. Hắn quyền cao chức trọng, lời nói ra chính là quyền uy.
Tin cuối cùng, hắn cũng rất thành khẩn biểu thị, hắn đã nghiên cứu ngày sinh tháng đẻ của cháu trai, đã tiến hành coi sao trời, cuối cùng tìm được một cái tên cực kỳ may mắn.
Đỗ Phi Phi nín hơi nhìn dòng cuối cùng ——
Diệp Tình.
Mới đầu nàng còn cảm thấy cái tên này quá bình thường, lại hơi có chút yếu đuối giống nữ nhi, nhưng nghĩ đến mấy cái tên Diệp Thần đặt, đem so sánh với nhau, liếc mắt là có thể thấy được cái nào nặng cái nào nhẹ, thế nên cũng âm thầm đồng ý.
Tuy rằng Diệp Thần không có hứng thú với chuyện này, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa nhỏ của hắn, cho nên nàng vẫn cầm thư đến cho hắn xem.
Diệp Thần nhìn xong thư chỉ nói một câu: “Chuyện tình một đêm? Thật là có cao kiến.”
…
Ngay đêm đó hai mẹ con Đỗ Phi Phi lại tới ngủ ở thư phòng.
***
Phiên ngoại 4
Trong nháy mắt, tiểu Diệp Tình đã tròn năm tuổi, có thể bắt đầu đọc chữ.
Đỗ Phi Phi rất vui mừng. Nếu không phải bọn họ ở trên “Thiên Sơn điểu phi tuyệt”, nàng thật muốn khua chiêng gõ trống để cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết được tin tức này. Có điều mặc dù như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà xuống dưới trấn tìm một số cô mai bà mối có quan hệ không tệ chia sẻ tin vui.
Năm năm qua đi, quan hệ của cha con Diệp Thần cũng bắt đầu hòa hoãn.
Giống như hiện tại.
“Mở chân ra.” Diệp Thần thản nhiên uống trà, xem sách, thế nhưng cây mây trong tay không chút lưu tình nào chỉ vào đôi chân bé nhỏ đang run.
Diệp Tình chu mỏ, nước mắt quanh tròng.
“Muốn ăn chay sao?” Diệp Thần cầm cây roi mây, mắt tuy không nhìn con trai, nhưng ý lạnh trong lời nói, không cần nói cũng biết.
Diệp Tình nhớ tới cuộc sống một tháng rau xanh và cơm trắng, cố gắng ép nước mắt trở lại. Từ lúc còn nhỏ, nó đã thấu hiểu, tuy rằng mẫu thân rất thương nó, đối xử với nó rất tốt, thế nhưng người làm chủ thật sự trong nhà, chính là gia hỏa lãnh khốc vô tình trước mắt này.
“Ta nghe thấy con đang mắng ta.” Diệp Thần dùng khóe mắt liếc Diệp Tình.
Diệp Tình kinh hãi, bi bô nói: “Làm sao người biết?”
Diệp Thần âm trầm nở nụ cười: “Thì ra là có thật.”
Diệp Tình sợ đến run rẩy, đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc: “Mẫu thân…”
Diệp Thần khẽ nhấp một ngụm trà, “Mẫu thân đang ở trên đường tuyên truyền công tích vĩ đại của con.”
Nước mắt Diệp Tình dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Thần đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy phía chân trời có một cột khói màu vàng bắn lên, hơi nhíu mày, duỗi tay ôm lấy Diệp Tình đang ngồi ở đất chờ bị trừng phạt, lao về phía khói vàng bay lên.
Đây là tín hiệu cầu cứu hắn đưa cho Phi Phi, lúc đó chỉ để phòng ngừa một chút, không ngờ lại có lúc dùng tới.
Cho dù cảnh giới võ học của hắn không có đột phá, thế nhưng nội công khinh công lại càng ngày càng tăng.
Hắn đến trên trấn, chỉ mất thời gian cháy một nén hương.
Đỗ Phi Phi bị một người đàn ông trung niên cản ở giữa đường, mặc cho nàng đánh thế nào, cũng không thể làm bị thương nam tử kia.
Diệp Tình ở một bên nhìn rất sốt sắng, kéo vạt áo Diệp Thần nói: “Phụ thân… giúp mẫu thân.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa mạnh và yếu.” Diệp Thần trầm giọng nói, “Ở trên đời này xưa nay đều là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Giống như hiện tại, con thấy mẫu thân gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể cầu cứu với ta, có biết là vì sao không?”
Diệp Tình nói: “Bởi mẫu thân là nương tử của người!”
…
Diệp Thần lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Diệp Tình thấy mẫu thân không có gì nguy hiểm, chậm rãi yên tâm, thấp giọng nói: “Bởi vì con không đủ mạnh.”
“Bắt ngồi trung bình tấn đã kêu khổ kêu mệt, như thế không thể trở thành cao thủ chân chính.”
Diệp Tình nắm lấy tay Diệp Thần, kiên định nói: “Phụ thân, nhất định con sẽ học võ công thật giỏi, để bảo vệ mẫu thân.”
Diệp Thần ném cho con trai một cái nhìn lạnh lùng, “Không cần nhớ điều này. Mẫu thân của con đã có ta bảo vệ.”
Hắn tách đoàn người ra đi lên phía trước.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy hắn, lập tức dừng tay, vui vẻ nói: “Người xem ai đến kìa?”
Trung niên nam tử vẫn không quay đầu nói: “Vừa nãy hắn đứng ở chỗ kia nhìn rất lâu, còn mượn cơ hội giáo dục đứa nhỏ một hồi.”
Diệp Thần thả Diệp Tình xuống.
Đỗ Phi Phi dắt tay bảo bối, kéo đến trước mặt nam tử nói: “Đây là sư phụ của phụ thân con, gọi là sư tổ.”
Diệp Tình cung kính cúi đầu: “Sư tổ”.
Đỗ Phi Phi nhìn trái phải hỏi, “Sư phụ ta đâu?”
Lục Xung Hàng bĩu môi hất cằm sang một bên, “Kia.”
Chỉ thấy một hán tử râu dài vừa rồi còn đứng mua kẹo hồ lô lúc này lại đang đi về phía bọn họ.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, Đỗ Phi Phi giải thích: “Sư phụ ta rất thích dịch dung.”
Hán tử đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Diệp Thần nói: “A ha, ngươi chính là kẻ lừa gạt đồ đệ của ta sao, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy. Ngươi thật là xui xẻo.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 kêu lên: “Sư phụ!”
Hán tử lại cúi đầu nhìn Diệp Tình, “A, may là đứa nhỏ lớn lên giống phụ thân, thật là đẹp mắt.”
…
Đỗ Phi Phi vô cùng phiền muộn: Tuy rằng nàng không phải xinh đẹp như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là thanh tú đáng yêu, cần gì nói trắng ra như thế?
Diệp Tình đột nhiên nói: “Có phải võ công của người và sư tổ lợi hại hơn phụ thân hay không?”
Hán tử nhìn Diệp Thần một chút, “Ta không phải, ta chỉ lợi hại hơn mẫu thân ngươi thôi. Có điều sư tổ ngươi thì có thể.”
Diệp Tình quay đầu nhìn Lục Xung Hàng nói: “Sư tổ, con muốn theo người học võ công.”
…
“Được.”
“Được!”
Diệp Thần cùng Lục Xung Hàng đồng thời đáp ứng.
Đỗ Phi Phi không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Diệp Thần sẽ tức giận.
Diệp Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập chờ mong của Diệp Tình, vui mừng nghĩ: Cuối cùng cũng đuổi được con khỉ nhỏ này đi rồi.
Lục Xung Hàng nhìn khóe miệng Diệp Thần cong lên ý cười, trên mặt nở nụ cười quái dị. Vài năm sau, Kiếm Thần một đời lại bại dưới tay con trai ruột của mình, không phải sẽ thành giai thoại giang hồ hay sao? Đương nhiên, phản ứng của Diệp Thần không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
…
Vài năm sau.
Lục Xung Hàng rốt cục không nhịn được nữa nổi giận ngay giữa sân: “Cùng là họ Diệp, tại sao tư chất của ngươi lại kém Diệp Thần nhiều như vậy?!”
Bên kia, có một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đi vào chào hỏi với Diệp Tình: “Tình Tình ngoan, đến ăn bánh trôi đi.”
Lục Xung Hàng nhìn Diệp Tình kéo thân thể tròn xoe hùng hục chạy đến chỗ nàng kia, càng thêm tức giận, “Ăn ăn ăn, trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn, còn chạy, còn chạy sao…”
Thiếu nữ dịu dàng nói: “Người tốt, đừng bắt nạt nó mà…”
Lục Xung Hàng phủi xuống một tầng da gà, “Từ sáng đến tối nàng chỉ biết dịch dung, có thấy phiền hay không? Lần này là dịch dung thành cái gì?!”
Thiếu nữ thẹn thùng nói: “Danh kỹ.”
…
Lục Xung Hàng hút lấy thanh kiếm Diệp Tình ném xuống đất, bắt đầu viết lên mặt đất.
“Ngó trước không thấy người xưa, nhìn về sau chưa thấy người mới tới, nghĩ trời đất mênh mông chơi vơi, một mình thương cảm, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi…”
“Lê thê tuyết phủ mái đầu, lòng dai dẳng mối sầu đau dạt dào, trong gương sáng chẳng hiểu sao, sương thu chừng đã lọt vào quạnh hiu!”
” Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, cho người làm dáng với tân lang…”
…
“Phụt!” Một miếng bánh trôi trong miệng thiếu nữ phun ra ngoài.
—–Toàn văn hoàn—-
Kể từ khi cùng Diệp Thần bái thiên địa, lăn quá lăn lại trên giường, lại bị hắn nửa áp bức nửa dụ dỗ đi báo cáo chuyện này với sư phụ, nàng đã triệt để lĩnh ngộ được những lời lúc trước Đường Tinh Tinh nói với nàng.
“Cố gắng hưởng thụ quá trình bị ăn đi.”
Mặc dù còn một khoảng cách so với mơ ước cao đẹp của mình, nhưng Đỗ Phi Phi đã bắt đầu thuyết phục mình nên hưởng thụ.
Nhưng với Diệp Thần mà nói, tạo ra đứa nhỏ mới là chuyện lớn.
Vì thế mỗi ngày khi mặt trời lên cao Đỗ Phi Phi mới chậm rãi tỉnh lại, sau đó đến giữa trưa, mới có thể bắt đầu chỉ huy thợ mộc xây phòng. Hơn nữa thỉnh thoảng trong quá trình chỉ huy, còn ngẹo đầu, ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, đã ở trên giường, bên cạnh có đôi mắt của con sói nhìn chằm chằm.
Một ngày mới lại bắt đầu từ buổi tối.
Chuyện như thế này lặp đi lặp lại quá lâu, cuối cùng cũng có thành quả.
Thành quả thứ nhất là một đứa nhỏ cuối cùng cũng được tạo ra rồi.
Có điều Diệp Thần lại rầu rĩ không vui, bởi vì chuyện này có nghĩa là con sói phải kiềm chế cái miệng trong vòng mười tháng.
Tuy rằng hắn vẫn luôn tươi cười, nhưng những người tiếp xúc với hắn đều âm thầm than lóc.
Đỗ Phi Phi là ngoại lệ.
Rốt cục nàng cũng có thể vươn mình lên làm chủ nhân.
Cho dù mặt ngoài không thể hiện ra, nhưng Diệp Thần đối với nàng càng lúc càng dung túng, gần như đến mức độ coi trời bằng vung. Cho dù thỉnh thoảng nàng có nổi nóng, Diệp Thần cũng không tranh cãi với nàng, chỉ đi ra ngoài tìm người khác giải tỏa.
Khi mang thai đến tháng thứ sáu, sư phụ nàng gửi đến một phong thư, nói là mới kết giao được một bằng hữu, muốn xuống núi du ngoạn, thuận tiện tới thăm đồ tôn.
Diệp Thần hỏi: “Sư phụ nàng có nói người bằng hữu kia tên gì hay không?”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Hàng Xung Lục.”
…
Diệp Thần bất đắc dĩ thở dài. Trình độ giả danh của sư phụ hắn vẫn không tăng lên chút nào.
Đỗ Phi Phi thiết kế nhà ở rất lớn, trên căn bản là có thể đánh xe ngựa đi vào. Nếu không phải chê Thiên Sơn chập trùng kéo dài, không dễ xây tường, nàng thật sự muốn biến Thiên Sơn thành vườn phía sau nhà.
Có điều một câu nói của Diệp Thần đã bù đắp tiếc nuối của nàng, “Không có tường càng rộng lớn hơn có tường.”
Hoàng cung của Hoàng đế có tường bao quanh, nhưng nhà ở của bọn họ không có tường, như thế muốn nói nơi nào là đất của bọn họ cũng được.
Bởi vì nhà lớn, cho nên Đỗ Phi Phi đặc biệt nuôi thêm vài con dê, mấy con ngựa. Dê đẻ thêm dê, ngựa sinh thêm ngựa, tạo thành một tổ rất náo nhiệt. Vì lẽ đó khi Diệp Thần và Đỗ Phi Phi xuống núi đón hai vị sư phụ dùng chính ngựa nhà mình nuôi.
Người nào nuôi ngựa đấy.
Tuy rằng Diệp Thần nuôi ngựa để kéo xe, nhưng sức lực vênh váo tự đắc thật sự có thể khiến ngựa ở dọc đường tự ti mặc cảm.
Có hai thiếu niên nhìn xem thú vị, liền tiến đến gần bắt chuyện với bọn họ.
Đỗ Phi Phi ngồi ở bên trong xe ngựa buồn chán, nhìn thấy bọn họ đi tới lập tức chui ra khỏi thùng xe nói: “Ta và phu quân muốn đến trấn phía trước mua ít đồ, hai vị thiếu hiệp là…”
Thiếu niên thấy thiếu phụ tuổi trẻ như vậy có hơi giật mình, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại sắc mặt nói: “Chúng ta là môn hạ của phái Thiên Sơn, cũng vào thành mua đồ.”
Đỗ Phi Phi mỉm cười nói: “Vậy là tiện đường.”
Diệp Thần ngồi ở bên trong, thản nhiên xem sách. Bởi vì cái bụng kia của Đỗ Phi Phi đã tuyên bố nàng thuộc quyền sở hữu của ai.
Hai thiếu niên là huynh đệ, một người tên Toàn Ưng, một người tên Toàn Hùng.
Sau này khi Đỗ Phi Phi hỏi cái nhìn của Diệp Thần về bọn họ.
Diệp Thần đáp: “Không tệ.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc. Diệp Thần rất ít khi khen người khác, ngoại trừ bản thân hắn.
“Một là ưng (chim ưng), một là hùng(gấu), đúng là một nhà cầm thú.”
“…” Đỗ Phi Phi sửa lại suy nghĩ sai lầm vừa rồi. Không phải Diệp Thần ít khi khen người, mà căn bản là không bao giờ khen người.
Có điều những chuyện này đều là phía sau, chí ít hiện ở tại bọn họ vẫn đang tán gẫu với Đỗ Phi Phi rất vui vẻ.
Đỗ Phi Phi nghe bọn họ nói tới Thiên Trì đẹp đẽ tráng lệ, không khỏi sinh lòng ngóng trông, đang muốn giục Diệp Thần đồng ý với lời mời của bọn họ, lại nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Các ngươi đắc tội với môn phái nào sao?”
Toàn Ưng, Toàn Hùng nghe thế đều ngẩn người.
Toàn Ưng nói: “Sao Diệp tiên sinh lại nói lời ấy?” Hắn thấy cử chỉ của Diệp Thần nhã nhặn, cho rằng hắn là người đọc sách.
Diệp Thần nói: “Tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”
Toàn Ưng cũng không để tâm lắm, nhưng Toàn Hùng lại bị thái độ từ trên cao nhìn xuống của hắn đả kích, “Diệp tiên sinh nói lời ấy là không đúng rồi. Thiên Sơn của chúng ta tuy rằng không sánh được với các phải lớn của Trung Nguyên, nhưng ở trên giang hồ cũng xếp hàng thứ nhất. Huynh đệ chúng ta tuy rằng không phải cao thủ, nhưng từ khi hành tẩu giang hồ tới nay, vẫn luôn tuân theo khuôn phép, chưa bao giờ làm nửa chuyện xúc phạm đến sư môn!”
Nói đến hùng hổ, kiếm trong tay cũng bắt đầu leng keng.
Ánh mắt Diệp Thần rời khỏi cuốn sách trên tay, nhìn kiếm trong tay hắn, “Ngươi luyện kiếm sao?”
Toàn Hùng ngạo nghễ nói: “Không sai. Phái Thiên Sơn của chúng ta lấy kiếm xưng bá trên giang hồ.” Thiên hạ đệ nhất cao thủ tuy rằng trải qua biến cố từ Kiếm thần đến Kiếm Ma, nhưng địa vị của kiếm không những không giảm mà ngược lại còn tăng, hưng thịnh hơn cả thời đại Thanh Vân thượng nhân hãnh diện vì đao.
Đỗ Phi Phi sợ bọn họ nói ra cái gì kích thích Diệp Thần, dẫn đến những chuyện không thể ngăn cản, vội vàng nói: “Ta dùng đao.”
Huynh đệ họ Toàn hơi ngạc nhiên.
Đỗ Phi Phi có thai, trang điểm cũng như phụ nhân bình thường. Thêm nữa mặt nàng trong lúc mang thai so với khi đi theo làm bảo tiêu cho Diệp Thần càng thêm tròn, nhìn qua giống như cái bánh bao béo mềm, đâu có chút tư thái lạnh lùng hiên ngang của nữ hiệp giang hồ.
Trong đầu Toàn Ưng có một suy nghĩ mơ hồ, nhưng tạm thời không thể nghĩ ra là cái gì, ôm quyền nói: “Không biết nữ hiệp xưng hô như thế nào?”
Diệp Thần nói: “Diệp phu nhân.”
…
Diệp?
Sương mù trong đầu Toàn Ưng đột nhiên tan đi, suýt chút nữa thất thanh gọi ra.
Có điều hơn trăm tên cướp đường không có cho hắn cơ hội này.
Ngay khi cổ họng muốn kêu lên, chung quanh lại vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, càng lúc càng gần. Trong chốc lát, một đám đại hán tay cầm vũ khí, cưỡi ngựa, khí thế hùng hổ lao đến.
May mà trên đường ngoại trừ Diệp Thần, Đỗ Phi Phi cùng hai huynh đệ Toàn gia thì không còn người nào khác.
Toàn Ưng hơi nhướng mày, “Sao lại gặp phải bọn họ?”
Sắc mặt Toàn Hùng không bình tĩnh giống như ca ca hắn, kiếm nắm trong tay lại bắt đầu rung lên.
Bọn cướp bao vây chung quanh xe ngựa.
Ngựa của huynh đệ Toàn gia bất an xoay một vòng, ngựa của nhà Diệp Thần lại vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, giống như cảm thấy đám ngựa vây chung quanh đều là con dân của chúng nó.
Thủ lĩnh của đám cướp đường nhảy ra, cười gằn nói: “Lão tử đã theo dõi hai thằng nhãi con các ngươi ba tháng rồi, rốt cục cũng có ngày hôm nay. Khà khà. Lần này không ai cứu được các ngươi đâu, nhận mệnh đi. Những kẻ còn lại của phái Thiên Sơn chắc còn đang ở trên núi ngủ gà ngủ gật, mơ thấy mộng đẹp đi.”
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ nói: “Tại sao ngươi phải theo dõi bọn những ba tháng?”
Ánh mắt của thủ lĩnh bọn cướp chuyển đến mặt nàng, nụ cười gằn biến thành cười dâm, “Chao ôi, không ngờ hôm nay lão tử ra ngoài. Lại có thể bắt được một tiểu nương tử trắng trẻo non nớt trở về.” Hắn nhìn bụng nàng, cười nói, “Khà khà, ngay cả rùa con cũng có, thật đúng là…” Tiếng cười hung hăng của hắn đột nhiên hóa thành tiếng kêu rên.
Bọn cướp kinh sợ nhìn hắn che miệng, máu tươi không ngừng từ chảy ra từ khóe miệng. Hắn xòe tay ra, răng rơi đầy tay.
Diệp Thần chậm rãi từ trong buồng xe đi ra, đạp ở trên càng xe, nụ cười như gió xuân, “Nói tiếp đi.”
“Mà ạch…” Không còn hàm răng, nói chuyện cũng không lưu loát. Tên thủ lĩnh nói ra mấy từ không ai hiểu được, liền câm miệng.
Phía sau hắn, một hán tử tướng mạo hơi nhã nhặn lông mày rậm nói: “Không biết huynh đệ thuộc môn phái nào, xin để lại tên gọi!” Hắn đối với hành động xuất quỷ nhập thần của Diệp Thần vô cùng giật mình, nhưng cũng không sợ hãi. Dù sao nhân số ở đây vô cùng chênh lệch, nhiều người nhiều lợi thế, hắn tin tưởng lúc nãy chẳng qua là đánh bất ngờ nên tên kia mới có lợi thế, nếu đánh thật sự, bọn họ nhiều người thế này chỉ cần dẫm cũng dẫm chết hắn.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Người qua đường.”
Hán tử lông mày rậm nghe vậy liên tục cười lạnh, “E là hôm nay phải đổi đường đi cầu rồi!”
Đỗ Phi Phi thấy Diệp Thần cười đến thâm trầm, biết trong lòng hắn đã có chủ tâm giết người, vội vàng nói: “Diệp Thần, chúng ta nên tích đức cho đứa nhỏ.”
…
Bốn phía đột nhiên im lặng.
Tiếng gió cuốn cát vàng cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Bọn cướp đường đã đối đầu với nhiều cao thủ, nhưng lúc này cũng không che giấu được hoảng sợ trong đáy mắt.
Toàn Ưng vội vàng ôm quyền nói: “Quả nhiên là Kiếm thần, vừa rồi huynh đệ chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn, mạo phạm nhiều chỗ, xin Diệp đại hiệp thứ tội.”
Toàn Hùng lúc này ngay cả nói chuyện cũng không thành câu, “Kiếm, Kiếm thần… Ca ca, hắn đúng là…”
Cho dù Diệp Thần thua Bố Nhật Cố Đức, Bố Nhật Cố Đức thua Lục Xung Hàng, nhưng vậy thì thế nào? Đối với đại đa số người trong giang hồ mà nói, Kiếm Thần vẫn là truyền thuyết mà bọn họ có tiến nghìn bước vẫn không thể chạm tới. Y hệt Thanh Vân thượng nhân năm đó, cho dù là cao thủ thứ hai trong thiên hạ, nhưng cũng chỉ bại bởi một người. Huống chi, Lục Xung Hàng còn là sư phụ của Diệp Thần. Đồ đệ bại bởi sư phụ, vốn là chuyện hiển nhiên.
Vì thế thần tượng của Toàn Hùng vẫn là Diệp Thần. Bởi vì hắn là Thần, Thần dù sao cũng dễ nghe hơn Ma.
Đỗ Phi Phi thấy khóe miệng Diệp Thần cười mỉm, cả người lại bất động, biết sát ý trong lòng hắn vẫn chưa hết, không khỏi nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Phu quân…” Nàng vẫn cảm thấy cách gọi này quá buồn nôn. Trước đây gọi đại nhân quen rồi, hiện tại phải gọi là phu quân thực sự khó chịu. Nhưng cũng chính bởi vậy, mỗi lần nàng gọi hắn là phu quân, lòng Diệp Thần đều mềm ra.
Hắn mền lòng, cũng khiến áp lực của bọn cướp được gỡ bớt. Mỗi người đều im lặng không lên tiếng lui sang một bên, nhường đường đi.
Đến tột cùng võ công của Diệp Thần cao đến trình độ nào? Có thể giải quyết hơn trăm người một lúc hay không, không có kẻ nào biết —— nhưng cho dù bọn họ không biết, cũng không có người nào nguyện ý dùng mạng của mình để xác nhận điều này.
Đỗ Phi Phi kéo Diệp Thần vào trong buồng xe, phu xe giục ngựa một lần nữa khởi hành.
Toàn Ưng liếc mắt ra hiệu với Toàn Hùng, lặng lẽ theo ở phía sau.
Cho dù bọn cướp không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nhìn bọn họ cáo mượn oai hùm nghênh ngang rời đi.
Qua một đoạn đường.
Huynh đệ Toàn gia đang nghĩ cách bắt chuyện để cứu vãn sai lầm lúc trước, lại nghe thấy Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Núi cao nước xa, đường không có điểm dừng, hai vị, hẹn gặp lại.”
Đây chính là hạ lệnh đuổi khách.
Tuy rằng huynh đệ Toàn gia tràn đầy ngưỡng mộ với hắn, nhưng cũng không thể mặt nóng dán mông lạnh, chỉ có thể nói vài câu kính ngưỡng cảm kích, sau đó rời đi đường khác.
Trong buồng xe, vẻ mặt Diệp Thần lạnh như sương tháng chạp.
Đỗ Phi Phi cười nói: “Tức giận sao?”
Diệp Thần không trả lời.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút, ghé vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, “Không cần tức giận, có được hay không?” Đây là chiêu thứ hai của nàng sau quá trình thí nghiệm lâu dài, mười lần đều có kết quả cả mười.
Quả nhiên, Diệp Thần xoa tóc của nàng, tuy rằng vẫn không nói lời nào, nhưng trên người không có vẻ cứng ngắc như lúc nãy nữa.
Một lát sau, hắn đột nhiên rủa thầm một tiếng.
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy hắn lẩm bẩm: “Một đứa, chỉ cần một đứa thôi.”
*
Đến nơi ước định trên trấn, hai người ở hơn một tháng, lại không đợi được sư phụ, chỉ chờ được một phong thư.
Trong thư đầu tiên là dùng ngữ khí than thở miêu tả phong cảnh trên núi Trường Bạch, xong việc, mới dùng một dòng chữ viết ngoáy nói hiện tại hai người đang ở trên núi Trường Bạch hái thuốc, để làm thuốc bổ cho nàng.
Đỗ Phi Phi xem xong thư, thở dài nói: “Nhất định là sư phụ lại lạc đường.”
Diệp Thần cau mày nói: “Nhưng sư phụ ta biết đường.” Từ khi nào Lục Xung Hàng lại nhân nhượng người khác như thế?
Một lát, hắn đột nhiên hỏi: “Sư phụ nàng là nam hay nữ?”
Đỗ Phi Phi chuyển động con ngươi.”Chàng đoán xem?”
Diệp Thần giống như ngộ ra, nhưng chỉ ôm nàng cười nói: “Ai quan tâm chứ. Ta chỉ cần nàng là nữ là được rồi.”
“Vậy đứa nhỏ trong bụng ta thì sao?”
“Ai quan tâm chứ. Ta chỉ cần nó sớm ngày chui ra là tốt rồi.”
…
Đỗ Phi Phi đột nhiên cầm lấy cánh tay của hắn, thảm thiết kêu lên: “Cái miệng xui xẻo của chàng!”
***
Phiên ngoại 2
Người bình thường khi được làm phụ thân đều vui mừng hoan hỉ, nhưng Diệp Thần xưa nay đều không phải người bình thường.
Từ thời khắc bà mụ ôm ra một con khỉ nhỏ mặt mũi nhăn nheo đỏ bừng vừa nhìn thấy hắn đã gào khóc thảm thiết, Diệp Thần đã nhận định bọn họ không hợp nhau.
Điều này đạt đến cực điểm khi con khỉ da đỏ kia từ sáng đến tối quấn lấy Đỗ Phi Phi đòi bú sữa.
Cứ nghĩ tới chuyện ngoại trừ hắn còn có một người khác mỗi ngày sờ đến ngậm đến da dẻ bóng loáng của Phi Phi, Diệp Thần lại cảm thấy buồn bực.
Hắn vốn còn nỗ lực mời bà vú đến trông đứa nhỏ, nhưng sau lần thất bại thứ mười tám, dọa sợ mấy chục bà vú vài dặm chung quanh, hắn rốt cục cũng bạo phát.
Đỗ Phi Phi nhìn bộ mặt cười giả tạo của hắn, rùng mình ôm càng chặt đứa nhỏ vào trong ngực, “Chàng không thể đối xử với nó tốt một chút sao?” Từ sáng đến tối đều trưng ra khuôn mặt như có thâm thù đại hận, người không biết còn tưởng rằng đứa nhỏ này là kết quả của việc nàng “hồng hạnh trèo tường”.
Diệp Thần nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ nằm ngủ ngon lành ở trong lòng nàng, cười lạnh nói: “Nó không thể không bú sữa sao?”
Đỗ Phi Phi nói: “Nó còn chưa đầy một tuổi.”
“Chưa đầy một tuổi đã đáng ghét như vậy, lớn lên không phải càng ghê gớm sao?”
…
Đỗ Phi Phi nhìn bảo bối ngủ an ổn trong lồng ngực của nàng, buồn phiền nói: “Nó đáng ghét ở chỗ nào?” Hai gò má phúng phính trắng hồng, đáng yêu biết bao nhiêu. Nàng nhìn nhìn, lại không nhịn được mà nở nụ cười tràn ngập yêu thương.
Diệp Thần cảm thấy chói mắt, duỗi tay ra, ôm lấy đứa bé trong lòng nàng.
Đứa nhỏ ngay cả mắt còn chưa mở đã bắt đầu gào khóc.
…
Phi Phi gượng cười nói: “Có thể là nó cảm thấy bị phá rối giấc ngủ.”
Diệp Thần nói: “Cái này gọi là háo sắc.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 nghĩ, không nghĩ xem nó là kết quả của tên háo sắc nào.
“A, đúng rồi.” Nàng không chút biến sắc ôm lấy bảo bối, chờ nó yên tĩnh lại, mới mở miệng cười nói, “Còn chưa đặt tên cho nó đâu?”
Từ khi sinh ra đến hiện tại, bảo bối của nàng chỉ có hai cách gọi. Nàng gọi là ‘bảo bối tâm can’, hắn gọi là ‘con khỉ da đỏ’, tên gọi chính thức vẫn không có. Trên thực tế là từ khi đứa nhỏ ra đời đến nay, nhiệt độ trên mặt Diệp Thần cũng gần tương tự với đỉnh Thiên Sơn, khiến nàng không tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này.
Diệp Thần nhíu mày.
Đỗ Phi Phi cướp lời nói trước: “Tốt nhất là một cái tên thanh nhã thoát tục.”
“Diệp Đạo Mai.”
…
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Nghe có vẻ rất xui xẻo.”
Diệp Thần hừ lạnh.
“Híc, nghĩ tên khác được không?” Nàng cười làm lành.
“Diệp Trà Cảnh.”
“Nghe có vẻ hơi yếu đuối?” Nụ cười của Đỗ Phi Phi càng méo, “Có thể bình thường một chút hay không?”
“Diệp Đồng Hâm.”
…
Diệp Thống Tâm!
Đỗ Phi Phi rốt cục cũng tức giận, “Đến cùng nó cũng là con trai của chàng! Có cần thiết phải đặt tên cho nó như vậy hay không?!”
Diệp Thần bình tĩnh: “Có.”
…
Ngay đêm đó, Đỗ Phi Phi ôm con trai ngủ ở thư phòng.
***
Phiên ngoại 3
Biết Đỗ Phi Phi sinh con trai cho Diệp gia, thái độ của Diệp Hạc Niên với nàng có cải thiện rất lớn, còn đặc biệt phái người đưa tới rất nhiều lễ vật. Trong lúc nhất thời, Đỗ Phi Phi vô cùng được coi trọng
Đỗ Phi Phi nhớ tới chuyện tên gọi của bảo bối nhà mình còn chưa được giải quyết, mặc dù lấy cái nhũ danh cho bảo bối là ‘Thiện nhi’, nhưng chung quy vẫn phải có tên gọi chính thức. Diệp Thần thì không thể trông cậy nổi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ đến Diệp Hạc Niên. Hắn vừa là ông nội vừa là trưởng bối, để hắn đặt tên cũng là chuyện dễ hiểu. Thứ hai hắn là tể tướng đương triều, kinh thư tài hoa đầy bụng. Cho dù không đầy bụng, thì thuộc hạ dưới trướng cũng toàn người tài giỏi.
Nghĩ như thế, nàng rất yên lòng ủy thác chuyện này cho bố chồng.
Chưa đến hai tháng, quả nhiên có thư hồi âm.
Trong thư Diệp Hạc Niên lại có thái độ mới với nàng, chuyện hỏi han ân cần tất nhiên là không cần đề cập tới. Ngay cả việc dĩ vãng nói nàng không xứng với Diệp Thần, hiện tại lại biến thành Diệp Thần trèo cao với nàng. Hắn quyền cao chức trọng, lời nói ra chính là quyền uy.
Tin cuối cùng, hắn cũng rất thành khẩn biểu thị, hắn đã nghiên cứu ngày sinh tháng đẻ của cháu trai, đã tiến hành coi sao trời, cuối cùng tìm được một cái tên cực kỳ may mắn.
Đỗ Phi Phi nín hơi nhìn dòng cuối cùng ——
Diệp Tình.
Mới đầu nàng còn cảm thấy cái tên này quá bình thường, lại hơi có chút yếu đuối giống nữ nhi, nhưng nghĩ đến mấy cái tên Diệp Thần đặt, đem so sánh với nhau, liếc mắt là có thể thấy được cái nào nặng cái nào nhẹ, thế nên cũng âm thầm đồng ý.
Tuy rằng Diệp Thần không có hứng thú với chuyện này, nhưng tốt xấu gì cũng là đứa nhỏ của hắn, cho nên nàng vẫn cầm thư đến cho hắn xem.
Diệp Thần nhìn xong thư chỉ nói một câu: “Chuyện tình một đêm? Thật là có cao kiến.”
…
Ngay đêm đó hai mẹ con Đỗ Phi Phi lại tới ngủ ở thư phòng.
***
Phiên ngoại 4
Trong nháy mắt, tiểu Diệp Tình đã tròn năm tuổi, có thể bắt đầu đọc chữ.
Đỗ Phi Phi rất vui mừng. Nếu không phải bọn họ ở trên “Thiên Sơn điểu phi tuyệt”, nàng thật muốn khua chiêng gõ trống để cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết được tin tức này. Có điều mặc dù như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà xuống dưới trấn tìm một số cô mai bà mối có quan hệ không tệ chia sẻ tin vui.
Năm năm qua đi, quan hệ của cha con Diệp Thần cũng bắt đầu hòa hoãn.
Giống như hiện tại.
“Mở chân ra.” Diệp Thần thản nhiên uống trà, xem sách, thế nhưng cây mây trong tay không chút lưu tình nào chỉ vào đôi chân bé nhỏ đang run.
Diệp Tình chu mỏ, nước mắt quanh tròng.
“Muốn ăn chay sao?” Diệp Thần cầm cây roi mây, mắt tuy không nhìn con trai, nhưng ý lạnh trong lời nói, không cần nói cũng biết.
Diệp Tình nhớ tới cuộc sống một tháng rau xanh và cơm trắng, cố gắng ép nước mắt trở lại. Từ lúc còn nhỏ, nó đã thấu hiểu, tuy rằng mẫu thân rất thương nó, đối xử với nó rất tốt, thế nhưng người làm chủ thật sự trong nhà, chính là gia hỏa lãnh khốc vô tình trước mắt này.
“Ta nghe thấy con đang mắng ta.” Diệp Thần dùng khóe mắt liếc Diệp Tình.
Diệp Tình kinh hãi, bi bô nói: “Làm sao người biết?”
Diệp Thần âm trầm nở nụ cười: “Thì ra là có thật.”
Diệp Tình sợ đến run rẩy, đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc: “Mẫu thân…”
Diệp Thần khẽ nhấp một ngụm trà, “Mẫu thân đang ở trên đường tuyên truyền công tích vĩ đại của con.”
Nước mắt Diệp Tình dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Thần đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy phía chân trời có một cột khói màu vàng bắn lên, hơi nhíu mày, duỗi tay ôm lấy Diệp Tình đang ngồi ở đất chờ bị trừng phạt, lao về phía khói vàng bay lên.
Đây là tín hiệu cầu cứu hắn đưa cho Phi Phi, lúc đó chỉ để phòng ngừa một chút, không ngờ lại có lúc dùng tới.
Cho dù cảnh giới võ học của hắn không có đột phá, thế nhưng nội công khinh công lại càng ngày càng tăng.
Hắn đến trên trấn, chỉ mất thời gian cháy một nén hương.
Đỗ Phi Phi bị một người đàn ông trung niên cản ở giữa đường, mặc cho nàng đánh thế nào, cũng không thể làm bị thương nam tử kia.
Diệp Tình ở một bên nhìn rất sốt sắng, kéo vạt áo Diệp Thần nói: “Phụ thân… giúp mẫu thân.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa mạnh và yếu.” Diệp Thần trầm giọng nói, “Ở trên đời này xưa nay đều là kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Giống như hiện tại, con thấy mẫu thân gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể cầu cứu với ta, có biết là vì sao không?”
Diệp Tình nói: “Bởi mẫu thân là nương tử của người!”
…
Diệp Thần lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Diệp Tình thấy mẫu thân không có gì nguy hiểm, chậm rãi yên tâm, thấp giọng nói: “Bởi vì con không đủ mạnh.”
“Bắt ngồi trung bình tấn đã kêu khổ kêu mệt, như thế không thể trở thành cao thủ chân chính.”
Diệp Tình nắm lấy tay Diệp Thần, kiên định nói: “Phụ thân, nhất định con sẽ học võ công thật giỏi, để bảo vệ mẫu thân.”
Diệp Thần ném cho con trai một cái nhìn lạnh lùng, “Không cần nhớ điều này. Mẫu thân của con đã có ta bảo vệ.”
Hắn tách đoàn người ra đi lên phía trước.
Đỗ Phi Phi nhìn thấy hắn, lập tức dừng tay, vui vẻ nói: “Người xem ai đến kìa?”
Trung niên nam tử vẫn không quay đầu nói: “Vừa nãy hắn đứng ở chỗ kia nhìn rất lâu, còn mượn cơ hội giáo dục đứa nhỏ một hồi.”
Diệp Thần thả Diệp Tình xuống.
Đỗ Phi Phi dắt tay bảo bối, kéo đến trước mặt nam tử nói: “Đây là sư phụ của phụ thân con, gọi là sư tổ.”
Diệp Tình cung kính cúi đầu: “Sư tổ”.
Đỗ Phi Phi nhìn trái phải hỏi, “Sư phụ ta đâu?”
Lục Xung Hàng bĩu môi hất cằm sang một bên, “Kia.”
Chỉ thấy một hán tử râu dài vừa rồi còn đứng mua kẹo hồ lô lúc này lại đang đi về phía bọn họ.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, Đỗ Phi Phi giải thích: “Sư phụ ta rất thích dịch dung.”
Hán tử đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Diệp Thần nói: “A ha, ngươi chính là kẻ lừa gạt đồ đệ của ta sao, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy. Ngươi thật là xui xẻo.”
…
Đỗ Phi Phi 囧囧 kêu lên: “Sư phụ!”
Hán tử lại cúi đầu nhìn Diệp Tình, “A, may là đứa nhỏ lớn lên giống phụ thân, thật là đẹp mắt.”
…
Đỗ Phi Phi vô cùng phiền muộn: Tuy rằng nàng không phải xinh đẹp như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là thanh tú đáng yêu, cần gì nói trắng ra như thế?
Diệp Tình đột nhiên nói: “Có phải võ công của người và sư tổ lợi hại hơn phụ thân hay không?”
Hán tử nhìn Diệp Thần một chút, “Ta không phải, ta chỉ lợi hại hơn mẫu thân ngươi thôi. Có điều sư tổ ngươi thì có thể.”
Diệp Tình quay đầu nhìn Lục Xung Hàng nói: “Sư tổ, con muốn theo người học võ công.”
…
“Được.”
“Được!”
Diệp Thần cùng Lục Xung Hàng đồng thời đáp ứng.
Đỗ Phi Phi không khỏi bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Diệp Thần sẽ tức giận.
Diệp Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập chờ mong của Diệp Tình, vui mừng nghĩ: Cuối cùng cũng đuổi được con khỉ nhỏ này đi rồi.
Lục Xung Hàng nhìn khóe miệng Diệp Thần cong lên ý cười, trên mặt nở nụ cười quái dị. Vài năm sau, Kiếm Thần một đời lại bại dưới tay con trai ruột của mình, không phải sẽ thành giai thoại giang hồ hay sao? Đương nhiên, phản ứng của Diệp Thần không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
…
Vài năm sau.
Lục Xung Hàng rốt cục không nhịn được nữa nổi giận ngay giữa sân: “Cùng là họ Diệp, tại sao tư chất của ngươi lại kém Diệp Thần nhiều như vậy?!”
Bên kia, có một thiếu nữ trang điểm lộng lẫy đi vào chào hỏi với Diệp Tình: “Tình Tình ngoan, đến ăn bánh trôi đi.”
Lục Xung Hàng nhìn Diệp Tình kéo thân thể tròn xoe hùng hục chạy đến chỗ nàng kia, càng thêm tức giận, “Ăn ăn ăn, trừ ăn ra vẫn chỉ là ăn, còn chạy, còn chạy sao…”
Thiếu nữ dịu dàng nói: “Người tốt, đừng bắt nạt nó mà…”
Lục Xung Hàng phủi xuống một tầng da gà, “Từ sáng đến tối nàng chỉ biết dịch dung, có thấy phiền hay không? Lần này là dịch dung thành cái gì?!”
Thiếu nữ thẹn thùng nói: “Danh kỹ.”
…
Lục Xung Hàng hút lấy thanh kiếm Diệp Tình ném xuống đất, bắt đầu viết lên mặt đất.
“Ngó trước không thấy người xưa, nhìn về sau chưa thấy người mới tới, nghĩ trời đất mênh mông chơi vơi, một mình thương cảm, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi…”
“Lê thê tuyết phủ mái đầu, lòng dai dẳng mối sầu đau dạt dào, trong gương sáng chẳng hiểu sao, sương thu chừng đã lọt vào quạnh hiu!”
” Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, cho người làm dáng với tân lang…”
…
“Phụt!” Một miếng bánh trôi trong miệng thiếu nữ phun ra ngoài.
—–Toàn văn hoàn—-