Nếu như vào một ngày giữa tháng mười hai, không đột ngột nhận được ‘Thư triệu hồi khẩn cấp’ với mệnh lệnh ‘Quay về thành phố C ngay lập tức’, thì có lẽ một tháng sau khi Lý Triết sinh em bé, Cố Tiểu Khanh sẽ vẫn tiếp tục sống những ngày yên ổn ở Hải Nam.
Thành phố C giữa tháng mười hai bước sang mùa rét mướt với cái lạnh gần 0 độ C. Cố Tiểu Khanh rời sân bay lúc trời nhập nhoạng tối. Trong khi cây cối ở phương Nam vẫn một màu xanh ngan ngát, thì ở vùng đất này băng tuyết đã phủ bàn tay trắng toát lên mọi cành cây ngọn cỏ. Chưa đến năm giờ chiều, thế mà vạn vật đã vội chìm vào bóng đêm buốt giá và quạnh hiu.
Kéo sát vạt áo khoác, cô vẫy tay đón xe về nhà ba mẹ, thầm nghĩ, không biết cái tổ nhỏ bị mình bỏ rơi ba tháng trời bây giờ trông lem luốc bẩn thỉu tới mức độ nào rồi.
Vừa mở cửa nhà, cô đã được bao bọc trong hơi ấm thoải mái dễ chịu. Cuộc sống phương Bắc thú vị ở chỗ, mọi nhà đều có hệ thống sưởi ấm, thế nên cho dù cái lạnh ngoài kia có khắc nghiệt đến mấy, trong nhà luôn có sẵn ấm áp để chào đón người về.
Sức khỏe ba Cố rất tốt, khoảng thời gian này chỉ ở nhà nghỉ ngơi, tịnh dưỡng. Thấy con gái về, ông vui không thể tả. Nói nào ngay, lớn đến ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh xa gia đình lâu như thế.
Thoáng nghe tiếng bước chân Cố Tiểu Khanh, ba mẹ cô liền ra đón rất nhanh. Ba Cố hăm hở đón lấy hành lý, dẫn cô vào phòng khách, ấn cô ngồi xuống ghế rồi liền ngồi sát bên hỏi han liên tục, hỏi xong câu này lại hỏi đến câu khác. Còn mẹ Cố, tuy rằng không luôn miệng hỏi chuyện con gái như ba Cố nhưng trong ánh mắt bà lại đong đầy nét cười ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Cố Tiểu Khanh lên giường ngủ sớm. Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, buổi sáng thức dậy cô đến công ty trình diện như thường lệ.
Cố Tiểu Khanh thuộc mẫu người rất nguyên tắc và có ý thức trách nhiệm trong công việc. Trừ khi có chuyện gì đặc biệt, còn không thì giờ giấc đi làm của cô luôn cố định bất di bất dịch. Mỗi ngày cô đều có mặt ở công ty đúng mười phút trước khi chuông báo giờ làm reo vang, không quá sớm cũng không quá muộn so với những đồng nghiệp khác.
Ngày đầu tiên quay về công ty, Cố Tiểu Khanh vẫn xuất hiện ở đại sảnh tòa cao ốc tập đoàn Dụ Long rất đúng giờ giống như một chiếc máy được lập trình sẵn. Mọi thứ ở đây không hề thay đổi, vẫn là sự tương phản giữa đám đông nhốn nháo trước thang máy dành cho nhân viên và lác đác lưa thưa vài người trước thang máy chuyên biệt dẫn đến tầng năm mươi hai. Nhưng khác là, hôm nay trong đám đông nhốn nháo kia có thêm bóng dáng gầy guộc và lặng lẽ của cô.
Chẳng rõ từ bao giờ, tiếng cười nói râm ran đột nhiên ngừng bặt, hết thảy sự chú ý đều đổ dồn về phía vị tổng giám đốc tập đoàn và nhóm người hộ tống phía sau đang tiến vào từ cổng chính. Khoảnh khắc vừa đặt chân vào đại sảnh, chỉ bằng một cái liếc mắt, Âu Lâm Ngọc đã nhìn thấy Cố Tiểu Khanh. Cô đứng lặng im ở thang máy bên cạnh, mải cúi đầu nhìn xuống chân không biết suy nghĩ điều gì.
Âu Lâm Ngọc sải bước đi về phía cô, nhưng bước chân anh không thể vượt qua hàng rào người dày đặc nên chỉ còn cách đứng nhìn cô từ xa. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên và có chung một thắc mắc ‘Sao bỗng nhiên hôm nay tổng giám đốc lạnh lùng muôn thưở lại quá bộ sang thang máy nhân viên thế nhỉ? Bình thường đến cả chớp mắt cũng không, đi thẳng vào thang máy chuyên biệt mà ta?’
Một tiếng chào bất chợt truyền đến từ đám đông, “Chào Âu tổng.” Tiếng chào đó không được đáp lại. Bởi vì Âu Lâm Ngọc đang bận nhìn Cố Tiểu Khanh, nhìn hết sức chuyên chú.
Nghe tiếng, Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên, tức thì chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau cô đã xoay mặt sang chỗ khác, khôi phục dáng vẻ bình thường như lúc ban đầu. Thang máy đến, cô mau chóng di chuyển theo dòng người, chẳng một lần ngoảnh lại.
Không lâu sau khi vào phòng Kiến trúc báo cáo tình hình công tác, Cố Tiểu Khanh biết được từ chỗ Trương Diệu Dương, việc gọi cô trở về từ Hải Nam là do Âu Lâm Ngọc trực tiếp chỉ đạo. Khi nói ra những lời này, ánh mắt Trương Diệu Dương không bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt cô. Dưới cái nhìn sắc bén đầy dọ xét của anh, Cố Tiểu Khanh không nói một lời, chỉ quay về chỗ ngồi chuyên tâm làm việc. Rồi sau đó, một ngày yên ổn lại trôi chóng vánh theo dòng cảm xúc phẳng lặng.
Nhưng đó là một ngày của Cố Tiểu Khanh. Còn một ngày của Âu Lâm Ngọc, trái lại, không yên ổn được như cô. Suốt từ sáng đến giờ anh luôn bị một thứ cảm xúc thiêu đốt. Thứ cảm xúc này không phải hôm nay mới hiện hữu, nó bắt đầu từ khi nào thì anh không nhớ rõ, chỉ biết rằng càng ngày anh càng không thiết về nhà, bởi lẽ mỗi khi về nhà anh lại không thể nào ngăn mình thôi kiếm tìm bóng hình thân quen ấy.
Từ khi Cố Tiểu Khanh ra đi, Âu Lâm Ngọc đã dự liệu được ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu. Anh thừa nhận một phần cơ thể anh cần có cô, nhưng làm người không thể vô liêm sỉ đến mức chỉ vì ham muốn của bản thân mà làm lỡ làng cuộc đời người khác. Cho nên anh lựa chọn để cuộc sống của mình từng bước quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm cô chưa từng hiện diện.
Âu Lâm Ngọc từng nếm trải một quãng thời gian sa sút tinh thần trầm trọng. Anh không còn can dự vào cuộc sống của Ngô Nhạc Thanh, còn đối với chuyện Cố Tiểu Khanh đi Hải Nam rồi bặt vô âm tín thì đôi khi anh nghĩ: “Ừ vậy đi, đi rồi thì thôi, chẳng phải bấy lâu nay cũng chỉ có một mình mình hay sao? Dù gì cũng quen rồi, quãng đời còn lại cứ thế này mà sống thôi.”
Mãi cho đến một ngày, khi tắm xong quay người lại không thấy khăn tắm, anh liền gọi to không suy nghĩ: “Tiểu Khanh, lấy cho tôi khăn tắm.” Nhưng không ai trả lời, chỉ có dư âm tiếng nói của chính anh lẩn quẩn trong phòng tắm trống trải. Anh ướt sũng nước, đứng trơ trơ ngây dại, cảm giác như trái tim bị một thứ gì đó đập vào mãnh liệt. Chính thời khắc đó Âu Lâm Ngọc mới thật sự ý thức được rằng mình từng gắn bó với một người sâu sắc đến thế.
Cuộc đời này cho anh một cõi lòng hoang vu, rất nhiều cảm giác buốt lạnh và vô số nỗi cô liêu. Khi anh bước vào cái tuổi hiểu được tình yêu là gì, Ngô Nhạc Thanh là người gần gũi với anh nhất. Cô nhiệt tình, xinh đẹp, đầy sức sống và là người duy nhất có thể mở cánh cửa nội tâm khép kín của anh. Thứ tình cảm cô dành cho anh nếu không phải là tình mẹ con thì cũng là tình chị em. Ở cô, anh được cảm nhận sự dịu dàng ấm áp, cũng vì sự ấm áp này mà ngần ấy năm qua anh chấp nhất không muốn buông tay.
Ngoại trừ Ngô Nhạc Thanh, Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ nghĩ sẽ đón nhận một người nào khác bước vào cuộc sống của anh. Ấy thế mà khi Cố Tiểu Khanh lặng lẽ xuất hiện, anh có thể đón nhận cô rất tự nhiên mà chẳng cảm thấy chút gì đột ngột. Từ trước đến nay anh hoàn toàn không đi sâu tìm hiểu con người và tình cảm của Cố Tiểu Khanh. Bởi vì anh xem cô như một sự tồn tại hiển nhiên. Bởi vì cô đã hào phóng cho anh rất nhiều cảm giác ấm áp mà chẳng đợi anh phải lên tiếng đòi hỏi. Chỉ có điều cảm giác ấm áp đó đến với anh quá thầm lặng, thầm lặng tới nỗi anh không trân trọng nó trong suốt một thời gian dài. Đến tận khi cô ra đi anh mới bàng hoàng hiểu được, hóa ra từng có một người sớm tối kề cận bên anh.
Âu Lâm Ngọc cố sức lái những ngày thường nhật theo quỹ đạo quen thuộc như trước: đi làm – tan tầm – xã giao – về nhà. Mọi thứ không thay đổi, rất vẹn nguyên, chẳng sứt mẻ. Nhưng bản thân anh lại khó chịu. Anh cứ thấy thiếu mất nửa phần thân thể bên cạnh, cứ nhìn quanh quất tìm kiếm theo bản năng, để rồi trăm lần như một nhận lại nỗi trống vắng cồn cào ập đến giày vò. Rốt cuộc vào cái lúc anh nghĩ mình sắp sụp đổ đến nơi, không thể chịu đựng thêm được nữa, anh quyết định dựa vào một tờ công văn để khiến cô quay về.
Trở lại công ty sau ba tháng, Cố Tiểu Khanh chưa thể hòa nhập ngay với công việc của phòng Kiến trúc. Kết thúc một ngày làm việc không mấy hối hả, cô ra về vào đúng giờ tan tầm quy định.
Cố Tiểu Khanh đã có thể ra về suôn sẻ, với điều kiện chiếc BMW màu đen không chặn ngang trước cổng chính tòa cao ốc ngay lúc này. Người dám nghênh ngang cho xe đậu tại vị trí mặt tiền như thế này, không cần nghĩ cô cũng biết là ai, huống chi cô từng lái chiếc xe này khá lâu.
Cố Tiểu Khanh không muốn bước về phía ấy. Ngặt nỗi chiếc xe đậu ngay dưới bậc thang, vì vậy dù cô có rẽ sang hướng nào đi nữa thì vẫn phải chạm trán với nó. Khi cô đến gần, cánh cửa sau xe bật mở, Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế sau mím môi im lặng nhìn cô đăm đăm.
Bên này, Cố Tiểu Khanh đứng cách một khoảng, nhìn đáp trả anh bằng ánh mắt thẳng thắn. Bên kia, Âu Lâm Ngọc tỏ rõ vẻ bướng bỉnh và cao ngạo. Không ai lên tiếng, không ai chịu nhường bước trước ai. Những người tan tầm đi ngang qua đều ngoái lại nhìn họ với vẻ hiếu kì và tự hỏi, không hiểu hai người kia đang diễn vở kịch gì.
Cố Tiểu Khanh không định tiêu tốn thời gian vào việc này. Cô không biết Âu Lâm Ngọc muốn làm gì mà lại chặn đường cô rồi nhất mực không chịu mở miệng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình chẳng nợ nần gì anh và chuyện hai người họ đứng ở đây làm mục tiêu cho những cặp mắt tò mò quả là ngớ ngẩn. Cô hắng giọng, chuyển hướng nhìn, quay người đi vòng ra trước xe. Đúng lúc đi tới đầu xe, vừa hay thấy xe Trương Diệu Dương đang chạy đến từ phía sau, cô liền giơ tay ngăn lại. Trương Diệu Dương đã nhìn thấy cô từ trước, hiểu ý dừng xe trước mặt cô.
Ngay lúc cô mở cửa xe toan bước lên, bỗng nghe Âu Lâm Ngọc lớn tiếng gọi sau lưng: “Cố Tiểu Khanh!”
Động tác lên xe của Cố Tiểu Khanh thoáng chững lại phút chốc. Đến cuối cùng cô vẫn không quay đầu, ngồi vào xe và đóng sầm cánh cửa.
Tấm kính chiếu hậu phản chiếu sơ sài gương mặt Âu Lâm Ngọc cùng dáng hình anh đứng sững tại chỗ mải miết nhìn về chiếc xe sắp chuyển bánh rời đi.
Cố Tiểu Khanh thu mình ngồi trên ghế sau xe, từ ngữ tắc nghẽn chẳng thể nói nên lời. Trương Diệu Dương liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi: “Đi đâu?”
“Em về nhà.” Cô buồn rầu trả lời anh.
Đường về rất yên tĩnh. Trương Diệu Dương không đặt bất cứ câu hỏi nào liên quan đến chuyện vừa xảy ra. Họ không nói chuyện với nhau trên suốt chặng đường, cho đến khi Trương Diệu Dương dừng xe dưới nhà Cố Tiểu Khanh. Cố Tiểu Khanh nói thật khẽ: “Cám ơn anh.” Nói xong liền đẩy cửa xuống xe, bước được hai bước thì Trương Diệu Dương cất tiếng gọi cô từ phía sau: “Tiểu Khanh.”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh lại, Trương Diệu Dương nheo mắt nhìn cô nửa ngày và kết thúc cái nhìn tốn kém thời gian đó bằng câu nói: “Anh ta không phải là người thích hợp với em.”
Cố Tiểu Khanh đứng ngây ra tại chỗ, không tìm được câu từ gì để phản bác, cuối cùng chỉ lẳng lặng xoay người lên lầu.
Trở về ngôi nhà nhỏ, Cố Tiểu Khanh xắn tay áo quét dọn lau chùi đám bụi bặm giăng mắc. Loay hoay đến hơn chín giờ, cô ăn qua loa cho qua bữa, cơm nước xong lại dọn dẹp thêm một chút rồi mới lên giường nằm ngủ. Mọi thứ đều yên ả nép mình vào màn đêm thâm trầm, còn giấc ngủ của cô thì nhọc nhằn chẳng yên.
¤¤¤
Sáng hôm sau ngoài trời tuyết bay lất phất, đêm qua đợt lạnh đột ngột tràn về thành phố khiến tiết trời càng thêm buốt giá. Buổi sáng Cố Tiểu Khanh khoác lên người chiếc áo thật dày, chen chúc trên tuyến xe buýt công cộng đông nghẹt người đến chỗ làm.
Thời gian chẳng sai lệch một giây so với hôm qua, đúng mười phút trước giờ làm, cô có mặt ở đại sảnh, gia nhập vào đám đông đứng trước thang máy nhân viên. Không những thế, cảnh tượng Âu Lâm Ngọc tìm kiếm bóng dáng Cố Tiểu Khanh giữa đám đông ngay trong giây đầu tiên anh đặt chân vào đại sảnh, cũng vô cùng giống hôm qua.
Trong lúc Cố Tiểu Khanh lọt thỏm trong tốp người, chẳng trông thấy được gì, thì Âu Lâm Ngọc lại dễ dàng tìm ra cô chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Hôm nay anh không còn đoái hoài gì tới đám người cản trở trước mặt, bước xăm xăm về nơi cô đang đứng. Mọi người thấy vậy liền tự khắc tránh sang bên nhường lối.
Hôm nay cô vẫn lặng lẽ và cúi đầu khi đứng đợi thang máy, chỉ khác là trong lòng có chút bất an khó diễn đạt thành lời. Đến khi Âu Lâm Ngọc đi đến trước mặt, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Sau phút ngỡ ngàng, cô chào anh với thái độ kính cẩn nghiêm túc như nhân viên chào lãnh đạo: “Chào buổi sáng, Âu tổng.”
Anh mím môi thật chặt, trừng mắt nhìn cô, không hề giấu diếm cơn thịnh nộ đang bộc phát, rồi chẳng có một câu báo trước, thình lình lấy nắm tay cô lôi sang thang máy chuyên biệt.
Thân hình Cố Tiểu Khanh nghiêng ngã theo tốc độ đi cực nhanh của anh. Cô không phản kháng, càng không dám lớn tiếng kêu la, vì cô biết một màn này thôi đã đủ khiến tất cả những người có mặt ở đây kinh ngạc đến nín thở rồi, nếu bây giờ cô lại còn om sòm la lối thì chẳng khác nào kích ngòi nổ cho trí tưởng tượng phong phú của họ.
Cửa thang máy vừa khép, cô cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh. Song cô càng cố sức bao nhiêu, anh càng siết tay cô chặt bấy nhiêu. Rốt cuộc cô đành từ bỏ ý định giải thoát cho bàn tay của mình, dùng ý nghĩ cam chịu để tự thỏa hiệp: Anh ấy đã thích như vậy thì cứ kệ anh ấy đi.
Đây là thang máy nội bộ lên thẳng văn phòng làm việc của Âu Lâm Ngọc. Thang máy dừng lại, Âu Lâm Ngọc lầm lì dẫn Cố Tiểu Khanh vào trong văn phòng. Có điều lần này anh khó có thể toại nguyện, bởi vì phía sau anh, Cố Tiểu Khanh đang bất động tuyệt đối. Anh bèn tận dụng sức mạnh đàn ông để kéo cô đi. Mặc cho anh lôi kéo, cô vẫn bám một tay vào cánh cửa thang máy nhất quyết không nhúc nhích. Cuối cùng, giới hạn nhẫn nại bị phá vỡ, cô sốt ruột nói: “Tôi còn phải làm việc, sắp trễ giờ rồi.”
Anh nhìn xoáy vào cô, đột ngột buông tay, quay sang lạnh nhạt đáp trả: “Thang máy này không có vân tay của tôi thì không đi xuống được đâu.” Nói dứt câu, không buồn nhìn mặt cô, xoay lưng đi một mạch đến bàn làm việc rồi thả cặp tài liệu đang cầm lên trên bàn.
Cố Tiểu Khanh cảm thấy buồn cười trước cái kiểu càn quấy gàn dở của anh. Cô bước ra khỏi thang máy đi đến đứng sau lưng anh, nói nhẹ nhàng: “Âu tổng, nếu ở đây không có việc gì thì tôi về phòng làm việc được không?”
Nghe cô một tiếng ‘Âu tổng’ hai tiếng ‘Âu tổng’, lửa giận trong anh phút chốc bùng phát. Anh quay ngoắt lại, tức tối trừng mắt với cô, rồi thoắt cái lướt qua cô, đi về phía cửa văn phòng, đẩy cửa, gọi to ra bên ngoài: “Lưu Triều Huy!” Cửa phòng đối diện – trước đây là văn phòng của Ngô Nhạc Thanh – mở ra rất nhanh. Một người thanh niên dáng vẻ lịch sự xuất hiện, anh chàng có phần kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Âu tổng, có chuyện gì vậy ạ?”
“Đem máy tính vào đây cho tôi, ngay lập tức!” Ra lệnh xong, anh sập cửa thật mạnh. Sau đó anh tiếp tục phớt lờ Cố Tiểu Khanh, trở về ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu lật giở giấy tờ xoành xoạch không ngơi tay.
Cố Tiểu Khanh không hiểu nỗi vì sao anh trở nên ương ương chướng chướng quái gở như vậy. Chẳng có việc gì để làm, cô cứ thế đứng im phăng phắc bên cạnh đưa mắt nhìn quanh toàn bộ văn phòng.
Lưu Triều Huy – anh chàng thư ký văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức – mau mắn lanh lẹ, chưa đến mươi phút đã trở lại với một dàn máy tính. Lưu Triều Huy khiêng thùng CPU đi trước, một anh bạn trẻ theo sau giúp anh chàng ôm mornitor. Lưu Triều Huy đi vào phòng, hỏi Âu Lâm Ngọc: “Âu tổng, máy tính chuẩn bị xong rồi, anh muốn đặt ở đâu ạ?”
Âu Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau cùng chỉ bàn trà nhỏ trong phòng tiếp khách: “Để ở đó đi.”
Lưu Triều Huy nhìn một cái biết ngay hôm nay sắc mặt sếp tổng rất khác thường, đã thế trong văn phòng lại xuất hiện thêm một nhân vật là Cố Tiểu Khanh, mặc dù trong lòng vô cùng tò mò khó hiểu nhưng anh chàng không dám biểu hiện lộ liễu. Sau khi cùng kỹ thuật viên cài đặt máy tính đâu vào đấy, Lưu Triều Huy nhanh chóng rút êm.
Trong phòng lại trở về sự yên tĩnh vừa rồi. Âu Lâm Ngọc vẫn không nhìn Cố Tiểu Khanh, lấy một chiếc đĩa cứng từ trong ngăn bàn, đi tới dàn máy tính mới chuyển đến, khởi động nguồn, kết nối với đĩa cứng rồi sao chép toàn bộ dữ liệu từ ổ đĩa sang máy tính. Quá trình hoàn tất trong vòng chưa đầy mười phút. Chuẩn bị tất cả ổn thỏa, anh quay sang nói với Cố Tiểu Khanh: “Hôm nay em chỉ cần ở đây giúp tôi sửa chữa bản vẽ này là được.” Nói xong liền quay lại bàn làm việc tiếp, không thèm bận tâm tới phản ứng của cô.
Còn lại một mình, Cố Tiểu Khanh đứng tại chỗ nén giận hít vài hơi thật sâu. Cô đi tới ngồi xuống trước máy tính, click mở thư mục bên trong, hiện lên trên màn hình là bản vẽ thiết kế kiến trúc tiểu khu được chia thành nhiều phần lớn chiếm gần hết dung lượng máy tính. Nói tóm lại, khối lượng công việc khổng lồ này không thể hoàn thành trong một ngày.
Cô không nghĩ ra Âu Lâm Ngọc rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng nhìn tình hình này thì cô biết, hôm nay đừng mơ tưởng tới chuyện trở lại phòng Kiến trúc làm việc. Không còn sự lựa chọn nào khác, Cố Tiểu Khanh chấp nhận thích ứng với hoàn cảnh, dần dần ổn định cảm xúc rồi bình tâm ngồi xuống xem bản vẽ. Ngồi khom lưng trên sofa một lát, cảm thấy mỏi nhừ, cô liền cởi giày ngồi bệt xuống sàn, dưới đất có hệ thống sưởi ấm nên cô cũng không sợ lạnh.
Cả buổi sáng hôm nay không ít các vị quản lý cao cấp ra ra vào vào phòng Âu Lâm Ngọc trao đổi công việc. Người nào vừa bước vào cũng không nén được sự ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ khi thấy một cô gái dám để chân trần ngồi bệt trong phòng tổng giám đốc. Kỳ lạ hơn nữa là sếp tổng ‘cao cao tại thượng’ của bọn họ không nhìn ở đâu khác ngoài dán mắt chằm chằm vào màn hình máy tính, rồi còn thêm vẻ mặt lạnh băng nghiêm nghị không nở được lấy một nụ cười. Mọi người đều chứng kiến bầu không khí quái dị đó, nhưng chẳng ai đủ can đảm mở miệng hỏi chuyện.
Buổi trưa có người đến đưa cơm, hai người ngồi riêng hai phòng giải quyết bữa trưa, sự giao tiếp giữa họ vẫn dừng lại ở con số không. Ăn trưa xong, Cố Tiểu Khanh đi rửa tay, lúc quay về phòng, cô thấy Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế làm việc ngẩn người nhìn ra cửa sổ sát đất. Cô không để ý tới anh, trở lại vị trí ngồi tiếp tục công việc.
Nếu như vào một ngày giữa tháng mười hai, không đột ngột nhận được ‘Thư triệu hồi khẩn cấp’ với mệnh lệnh ‘Quay về thành phố C ngay lập tức’, thì có lẽ một tháng sau khi Lý Triết sinh em bé, Cố Tiểu Khanh sẽ vẫn tiếp tục sống những ngày yên ổn ở Hải Nam.
Thành phố C giữa tháng mười hai bước sang mùa rét mướt với cái lạnh gần độ C. Cố Tiểu Khanh rời sân bay lúc trời nhập nhoạng tối. Trong khi cây cối ở phương Nam vẫn một màu xanh ngan ngát, thì ở vùng đất này băng tuyết đã phủ bàn tay trắng toát lên mọi cành cây ngọn cỏ. Chưa đến năm giờ chiều, thế mà vạn vật đã vội chìm vào bóng đêm buốt giá và quạnh hiu.
Kéo sát vạt áo khoác, cô vẫy tay đón xe về nhà ba mẹ, thầm nghĩ, không biết cái tổ nhỏ bị mình bỏ rơi ba tháng trời bây giờ trông lem luốc bẩn thỉu tới mức độ nào rồi.
Vừa mở cửa nhà, cô đã được bao bọc trong hơi ấm thoải mái dễ chịu. Cuộc sống phương Bắc thú vị ở chỗ, mọi nhà đều có hệ thống sưởi ấm, thế nên cho dù cái lạnh ngoài kia có khắc nghiệt đến mấy, trong nhà luôn có sẵn ấm áp để chào đón người về.
Sức khỏe ba Cố rất tốt, khoảng thời gian này chỉ ở nhà nghỉ ngơi, tịnh dưỡng. Thấy con gái về, ông vui không thể tả. Nói nào ngay, lớn đến ngần này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Khanh xa gia đình lâu như thế.
Thoáng nghe tiếng bước chân Cố Tiểu Khanh, ba mẹ cô liền ra đón rất nhanh. Ba Cố hăm hở đón lấy hành lý, dẫn cô vào phòng khách, ấn cô ngồi xuống ghế rồi liền ngồi sát bên hỏi han liên tục, hỏi xong câu này lại hỏi đến câu khác. Còn mẹ Cố, tuy rằng không luôn miệng hỏi chuyện con gái như ba Cố nhưng trong ánh mắt bà lại đong đầy nét cười ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Cố Tiểu Khanh lên giường ngủ sớm. Sau một đêm nghỉ ngơi hồi phục, buổi sáng thức dậy cô đến công ty trình diện như thường lệ.
Cố Tiểu Khanh thuộc mẫu người rất nguyên tắc và có ý thức trách nhiệm trong công việc. Trừ khi có chuyện gì đặc biệt, còn không thì giờ giấc đi làm của cô luôn cố định bất di bất dịch. Mỗi ngày cô đều có mặt ở công ty đúng mười phút trước khi chuông báo giờ làm reo vang, không quá sớm cũng không quá muộn so với những đồng nghiệp khác.
Ngày đầu tiên quay về công ty, Cố Tiểu Khanh vẫn xuất hiện ở đại sảnh tòa cao ốc tập đoàn Dụ Long rất đúng giờ giống như một chiếc máy được lập trình sẵn. Mọi thứ ở đây không hề thay đổi, vẫn là sự tương phản giữa đám đông nhốn nháo trước thang máy dành cho nhân viên và lác đác lưa thưa vài người trước thang máy chuyên biệt dẫn đến tầng năm mươi hai. Nhưng khác là, hôm nay trong đám đông nhốn nháo kia có thêm bóng dáng gầy guộc và lặng lẽ của cô.
Chẳng rõ từ bao giờ, tiếng cười nói râm ran đột nhiên ngừng bặt, hết thảy sự chú ý đều đổ dồn về phía vị tổng giám đốc tập đoàn và nhóm người hộ tống phía sau đang tiến vào từ cổng chính. Khoảnh khắc vừa đặt chân vào đại sảnh, chỉ bằng một cái liếc mắt, Âu Lâm Ngọc đã nhìn thấy Cố Tiểu Khanh. Cô đứng lặng im ở thang máy bên cạnh, mải cúi đầu nhìn xuống chân không biết suy nghĩ điều gì.
Âu Lâm Ngọc sải bước đi về phía cô, nhưng bước chân anh không thể vượt qua hàng rào người dày đặc nên chỉ còn cách đứng nhìn cô từ xa. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên và có chung một thắc mắc ‘Sao bỗng nhiên hôm nay tổng giám đốc lạnh lùng muôn thưở lại quá bộ sang thang máy nhân viên thế nhỉ? Bình thường đến cả chớp mắt cũng không, đi thẳng vào thang máy chuyên biệt mà ta?’
Một tiếng chào bất chợt truyền đến từ đám đông, “Chào Âu tổng.” Tiếng chào đó không được đáp lại. Bởi vì Âu Lâm Ngọc đang bận nhìn Cố Tiểu Khanh, nhìn hết sức chuyên chú.
Nghe tiếng, Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu lên, tức thì chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau cô đã xoay mặt sang chỗ khác, khôi phục dáng vẻ bình thường như lúc ban đầu. Thang máy đến, cô mau chóng di chuyển theo dòng người, chẳng một lần ngoảnh lại.
Không lâu sau khi vào phòng Kiến trúc báo cáo tình hình công tác, Cố Tiểu Khanh biết được từ chỗ Trương Diệu Dương, việc gọi cô trở về từ Hải Nam là do Âu Lâm Ngọc trực tiếp chỉ đạo. Khi nói ra những lời này, ánh mắt Trương Diệu Dương không bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt cô. Dưới cái nhìn sắc bén đầy dọ xét của anh, Cố Tiểu Khanh không nói một lời, chỉ quay về chỗ ngồi chuyên tâm làm việc. Rồi sau đó, một ngày yên ổn lại trôi chóng vánh theo dòng cảm xúc phẳng lặng.
Nhưng đó là một ngày của Cố Tiểu Khanh. Còn một ngày của Âu Lâm Ngọc, trái lại, không yên ổn được như cô. Suốt từ sáng đến giờ anh luôn bị một thứ cảm xúc thiêu đốt. Thứ cảm xúc này không phải hôm nay mới hiện hữu, nó bắt đầu từ khi nào thì anh không nhớ rõ, chỉ biết rằng càng ngày anh càng không thiết về nhà, bởi lẽ mỗi khi về nhà anh lại không thể nào ngăn mình thôi kiếm tìm bóng hình thân quen ấy.
Từ khi Cố Tiểu Khanh ra đi, Âu Lâm Ngọc đã dự liệu được ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu. Anh thừa nhận một phần cơ thể anh cần có cô, nhưng làm người không thể vô liêm sỉ đến mức chỉ vì ham muốn của bản thân mà làm lỡ làng cuộc đời người khác. Cho nên anh lựa chọn để cuộc sống của mình từng bước quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm cô chưa từng hiện diện.
Âu Lâm Ngọc từng nếm trải một quãng thời gian sa sút tinh thần trầm trọng. Anh không còn can dự vào cuộc sống của Ngô Nhạc Thanh, còn đối với chuyện Cố Tiểu Khanh đi Hải Nam rồi bặt vô âm tín thì đôi khi anh nghĩ: “Ừ vậy đi, đi rồi thì thôi, chẳng phải bấy lâu nay cũng chỉ có một mình mình hay sao? Dù gì cũng quen rồi, quãng đời còn lại cứ thế này mà sống thôi.”
Mãi cho đến một ngày, khi tắm xong quay người lại không thấy khăn tắm, anh liền gọi to không suy nghĩ: “Tiểu Khanh, lấy cho tôi khăn tắm.” Nhưng không ai trả lời, chỉ có dư âm tiếng nói của chính anh lẩn quẩn trong phòng tắm trống trải. Anh ướt sũng nước, đứng trơ trơ ngây dại, cảm giác như trái tim bị một thứ gì đó đập vào mãnh liệt. Chính thời khắc đó Âu Lâm Ngọc mới thật sự ý thức được rằng mình từng gắn bó với một người sâu sắc đến thế.
Cuộc đời này cho anh một cõi lòng hoang vu, rất nhiều cảm giác buốt lạnh và vô số nỗi cô liêu. Khi anh bước vào cái tuổi hiểu được tình yêu là gì, Ngô Nhạc Thanh là người gần gũi với anh nhất. Cô nhiệt tình, xinh đẹp, đầy sức sống và là người duy nhất có thể mở cánh cửa nội tâm khép kín của anh. Thứ tình cảm cô dành cho anh nếu không phải là tình mẹ con thì cũng là tình chị em. Ở cô, anh được cảm nhận sự dịu dàng ấm áp, cũng vì sự ấm áp này mà ngần ấy năm qua anh chấp nhất không muốn buông tay.
Ngoại trừ Ngô Nhạc Thanh, Âu Lâm Ngọc chưa bao giờ nghĩ sẽ đón nhận một người nào khác bước vào cuộc sống của anh. Ấy thế mà khi Cố Tiểu Khanh lặng lẽ xuất hiện, anh có thể đón nhận cô rất tự nhiên mà chẳng cảm thấy chút gì đột ngột. Từ trước đến nay anh hoàn toàn không đi sâu tìm hiểu con người và tình cảm của Cố Tiểu Khanh. Bởi vì anh xem cô như một sự tồn tại hiển nhiên. Bởi vì cô đã hào phóng cho anh rất nhiều cảm giác ấm áp mà chẳng đợi anh phải lên tiếng đòi hỏi. Chỉ có điều cảm giác ấm áp đó đến với anh quá thầm lặng, thầm lặng tới nỗi anh không trân trọng nó trong suốt một thời gian dài. Đến tận khi cô ra đi anh mới bàng hoàng hiểu được, hóa ra từng có một người sớm tối kề cận bên anh.
Âu Lâm Ngọc cố sức lái những ngày thường nhật theo quỹ đạo quen thuộc như trước: đi làm – tan tầm – xã giao – về nhà. Mọi thứ không thay đổi, rất vẹn nguyên, chẳng sứt mẻ. Nhưng bản thân anh lại khó chịu. Anh cứ thấy thiếu mất nửa phần thân thể bên cạnh, cứ nhìn quanh quất tìm kiếm theo bản năng, để rồi trăm lần như một nhận lại nỗi trống vắng cồn cào ập đến giày vò. Rốt cuộc vào cái lúc anh nghĩ mình sắp sụp đổ đến nơi, không thể chịu đựng thêm được nữa, anh quyết định dựa vào một tờ công văn để khiến cô quay về.
Trở lại công ty sau ba tháng, Cố Tiểu Khanh chưa thể hòa nhập ngay với công việc của phòng Kiến trúc. Kết thúc một ngày làm việc không mấy hối hả, cô ra về vào đúng giờ tan tầm quy định.
Cố Tiểu Khanh đã có thể ra về suôn sẻ, với điều kiện chiếc BMW màu đen không chặn ngang trước cổng chính tòa cao ốc ngay lúc này. Người dám nghênh ngang cho xe đậu tại vị trí mặt tiền như thế này, không cần nghĩ cô cũng biết là ai, huống chi cô từng lái chiếc xe này khá lâu.
Cố Tiểu Khanh không muốn bước về phía ấy. Ngặt nỗi chiếc xe đậu ngay dưới bậc thang, vì vậy dù cô có rẽ sang hướng nào đi nữa thì vẫn phải chạm trán với nó. Khi cô đến gần, cánh cửa sau xe bật mở, Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế sau mím môi im lặng nhìn cô đăm đăm.
Bên này, Cố Tiểu Khanh đứng cách một khoảng, nhìn đáp trả anh bằng ánh mắt thẳng thắn. Bên kia, Âu Lâm Ngọc tỏ rõ vẻ bướng bỉnh và cao ngạo. Không ai lên tiếng, không ai chịu nhường bước trước ai. Những người tan tầm đi ngang qua đều ngoái lại nhìn họ với vẻ hiếu kì và tự hỏi, không hiểu hai người kia đang diễn vở kịch gì.
Cố Tiểu Khanh không định tiêu tốn thời gian vào việc này. Cô không biết Âu Lâm Ngọc muốn làm gì mà lại chặn đường cô rồi nhất mực không chịu mở miệng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình chẳng nợ nần gì anh và chuyện hai người họ đứng ở đây làm mục tiêu cho những cặp mắt tò mò quả là ngớ ngẩn. Cô hắng giọng, chuyển hướng nhìn, quay người đi vòng ra trước xe. Đúng lúc đi tới đầu xe, vừa hay thấy xe Trương Diệu Dương đang chạy đến từ phía sau, cô liền giơ tay ngăn lại. Trương Diệu Dương đã nhìn thấy cô từ trước, hiểu ý dừng xe trước mặt cô.
Ngay lúc cô mở cửa xe toan bước lên, bỗng nghe Âu Lâm Ngọc lớn tiếng gọi sau lưng: “Cố Tiểu Khanh!”
Động tác lên xe của Cố Tiểu Khanh thoáng chững lại phút chốc. Đến cuối cùng cô vẫn không quay đầu, ngồi vào xe và đóng sầm cánh cửa.
Tấm kính chiếu hậu phản chiếu sơ sài gương mặt Âu Lâm Ngọc cùng dáng hình anh đứng sững tại chỗ mải miết nhìn về chiếc xe sắp chuyển bánh rời đi.
Cố Tiểu Khanh thu mình ngồi trên ghế sau xe, từ ngữ tắc nghẽn chẳng thể nói nên lời. Trương Diệu Dương liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi: “Đi đâu?”
“Em về nhà.” Cô buồn rầu trả lời anh.
Đường về rất yên tĩnh. Trương Diệu Dương không đặt bất cứ câu hỏi nào liên quan đến chuyện vừa xảy ra. Họ không nói chuyện với nhau trên suốt chặng đường, cho đến khi Trương Diệu Dương dừng xe dưới nhà Cố Tiểu Khanh. Cố Tiểu Khanh nói thật khẽ: “Cám ơn anh.” Nói xong liền đẩy cửa xuống xe, bước được hai bước thì Trương Diệu Dương cất tiếng gọi cô từ phía sau: “Tiểu Khanh.”
Cố Tiểu Khanh ngoảnh lại, Trương Diệu Dương nheo mắt nhìn cô nửa ngày và kết thúc cái nhìn tốn kém thời gian đó bằng câu nói: “Anh ta không phải là người thích hợp với em.”
Cố Tiểu Khanh đứng ngây ra tại chỗ, không tìm được câu từ gì để phản bác, cuối cùng chỉ lẳng lặng xoay người lên lầu.
Trở về ngôi nhà nhỏ, Cố Tiểu Khanh xắn tay áo quét dọn lau chùi đám bụi bặm giăng mắc. Loay hoay đến hơn chín giờ, cô ăn qua loa cho qua bữa, cơm nước xong lại dọn dẹp thêm một chút rồi mới lên giường nằm ngủ. Mọi thứ đều yên ả nép mình vào màn đêm thâm trầm, còn giấc ngủ của cô thì nhọc nhằn chẳng yên.
¤¤¤
Sáng hôm sau ngoài trời tuyết bay lất phất, đêm qua đợt lạnh đột ngột tràn về thành phố khiến tiết trời càng thêm buốt giá. Buổi sáng Cố Tiểu Khanh khoác lên người chiếc áo thật dày, chen chúc trên tuyến xe buýt công cộng đông nghẹt người đến chỗ làm.
Thời gian chẳng sai lệch một giây so với hôm qua, đúng mười phút trước giờ làm, cô có mặt ở đại sảnh, gia nhập vào đám đông đứng trước thang máy nhân viên. Không những thế, cảnh tượng Âu Lâm Ngọc tìm kiếm bóng dáng Cố Tiểu Khanh giữa đám đông ngay trong giây đầu tiên anh đặt chân vào đại sảnh, cũng vô cùng giống hôm qua.
Trong lúc Cố Tiểu Khanh lọt thỏm trong tốp người, chẳng trông thấy được gì, thì Âu Lâm Ngọc lại dễ dàng tìm ra cô chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Hôm nay anh không còn đoái hoài gì tới đám người cản trở trước mặt, bước xăm xăm về nơi cô đang đứng. Mọi người thấy vậy liền tự khắc tránh sang bên nhường lối.
Hôm nay cô vẫn lặng lẽ và cúi đầu khi đứng đợi thang máy, chỉ khác là trong lòng có chút bất an khó diễn đạt thành lời. Đến khi Âu Lâm Ngọc đi đến trước mặt, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.
Sau phút ngỡ ngàng, cô chào anh với thái độ kính cẩn nghiêm túc như nhân viên chào lãnh đạo: “Chào buổi sáng, Âu tổng.”
Anh mím môi thật chặt, trừng mắt nhìn cô, không hề giấu diếm cơn thịnh nộ đang bộc phát, rồi chẳng có một câu báo trước, thình lình lấy nắm tay cô lôi sang thang máy chuyên biệt.
Thân hình Cố Tiểu Khanh nghiêng ngã theo tốc độ đi cực nhanh của anh. Cô không phản kháng, càng không dám lớn tiếng kêu la, vì cô biết một màn này thôi đã đủ khiến tất cả những người có mặt ở đây kinh ngạc đến nín thở rồi, nếu bây giờ cô lại còn om sòm la lối thì chẳng khác nào kích ngòi nổ cho trí tưởng tượng phong phú của họ.
Cửa thang máy vừa khép, cô cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh. Song cô càng cố sức bao nhiêu, anh càng siết tay cô chặt bấy nhiêu. Rốt cuộc cô đành từ bỏ ý định giải thoát cho bàn tay của mình, dùng ý nghĩ cam chịu để tự thỏa hiệp: Anh ấy đã thích như vậy thì cứ kệ anh ấy đi.
Đây là thang máy nội bộ lên thẳng văn phòng làm việc của Âu Lâm Ngọc. Thang máy dừng lại, Âu Lâm Ngọc lầm lì dẫn Cố Tiểu Khanh vào trong văn phòng. Có điều lần này anh khó có thể toại nguyện, bởi vì phía sau anh, Cố Tiểu Khanh đang bất động tuyệt đối. Anh bèn tận dụng sức mạnh đàn ông để kéo cô đi. Mặc cho anh lôi kéo, cô vẫn bám một tay vào cánh cửa thang máy nhất quyết không nhúc nhích. Cuối cùng, giới hạn nhẫn nại bị phá vỡ, cô sốt ruột nói: “Tôi còn phải làm việc, sắp trễ giờ rồi.”
Anh nhìn xoáy vào cô, đột ngột buông tay, quay sang lạnh nhạt đáp trả: “Thang máy này không có vân tay của tôi thì không đi xuống được đâu.” Nói dứt câu, không buồn nhìn mặt cô, xoay lưng đi một mạch đến bàn làm việc rồi thả cặp tài liệu đang cầm lên trên bàn.
Cố Tiểu Khanh cảm thấy buồn cười trước cái kiểu càn quấy gàn dở của anh. Cô bước ra khỏi thang máy đi đến đứng sau lưng anh, nói nhẹ nhàng: “Âu tổng, nếu ở đây không có việc gì thì tôi về phòng làm việc được không?”
Nghe cô một tiếng ‘Âu tổng’ hai tiếng ‘Âu tổng’, lửa giận trong anh phút chốc bùng phát. Anh quay ngoắt lại, tức tối trừng mắt với cô, rồi thoắt cái lướt qua cô, đi về phía cửa văn phòng, đẩy cửa, gọi to ra bên ngoài: “Lưu Triều Huy!” Cửa phòng đối diện – trước đây là văn phòng của Ngô Nhạc Thanh – mở ra rất nhanh. Một người thanh niên dáng vẻ lịch sự xuất hiện, anh chàng có phần kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Âu tổng, có chuyện gì vậy ạ?”
“Đem máy tính vào đây cho tôi, ngay lập tức!” Ra lệnh xong, anh sập cửa thật mạnh. Sau đó anh tiếp tục phớt lờ Cố Tiểu Khanh, trở về ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu lật giở giấy tờ xoành xoạch không ngơi tay.
Cố Tiểu Khanh không hiểu nỗi vì sao anh trở nên ương ương chướng chướng quái gở như vậy. Chẳng có việc gì để làm, cô cứ thế đứng im phăng phắc bên cạnh đưa mắt nhìn quanh toàn bộ văn phòng.
Lưu Triều Huy – anh chàng thư ký văn phòng tổng giám đốc mới nhậm chức – mau mắn lanh lẹ, chưa đến mươi phút đã trở lại với một dàn máy tính. Lưu Triều Huy khiêng thùng CPU đi trước, một anh bạn trẻ theo sau giúp anh chàng ôm mornitor. Lưu Triều Huy đi vào phòng, hỏi Âu Lâm Ngọc: “Âu tổng, máy tính chuẩn bị xong rồi, anh muốn đặt ở đâu ạ?”
Âu Lâm Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau cùng chỉ bàn trà nhỏ trong phòng tiếp khách: “Để ở đó đi.”
Lưu Triều Huy nhìn một cái biết ngay hôm nay sắc mặt sếp tổng rất khác thường, đã thế trong văn phòng lại xuất hiện thêm một nhân vật là Cố Tiểu Khanh, mặc dù trong lòng vô cùng tò mò khó hiểu nhưng anh chàng không dám biểu hiện lộ liễu. Sau khi cùng kỹ thuật viên cài đặt máy tính đâu vào đấy, Lưu Triều Huy nhanh chóng rút êm.
Trong phòng lại trở về sự yên tĩnh vừa rồi. Âu Lâm Ngọc vẫn không nhìn Cố Tiểu Khanh, lấy một chiếc đĩa cứng từ trong ngăn bàn, đi tới dàn máy tính mới chuyển đến, khởi động nguồn, kết nối với đĩa cứng rồi sao chép toàn bộ dữ liệu từ ổ đĩa sang máy tính. Quá trình hoàn tất trong vòng chưa đầy mười phút. Chuẩn bị tất cả ổn thỏa, anh quay sang nói với Cố Tiểu Khanh: “Hôm nay em chỉ cần ở đây giúp tôi sửa chữa bản vẽ này là được.” Nói xong liền quay lại bàn làm việc tiếp, không thèm bận tâm tới phản ứng của cô.
Còn lại một mình, Cố Tiểu Khanh đứng tại chỗ nén giận hít vài hơi thật sâu. Cô đi tới ngồi xuống trước máy tính, click mở thư mục bên trong, hiện lên trên màn hình là bản vẽ thiết kế kiến trúc tiểu khu được chia thành nhiều phần lớn chiếm gần hết dung lượng máy tính. Nói tóm lại, khối lượng công việc khổng lồ này không thể hoàn thành trong một ngày.
Cô không nghĩ ra Âu Lâm Ngọc rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng nhìn tình hình này thì cô biết, hôm nay đừng mơ tưởng tới chuyện trở lại phòng Kiến trúc làm việc. Không còn sự lựa chọn nào khác, Cố Tiểu Khanh chấp nhận thích ứng với hoàn cảnh, dần dần ổn định cảm xúc rồi bình tâm ngồi xuống xem bản vẽ. Ngồi khom lưng trên sofa một lát, cảm thấy mỏi nhừ, cô liền cởi giày ngồi bệt xuống sàn, dưới đất có hệ thống sưởi ấm nên cô cũng không sợ lạnh.
Cả buổi sáng hôm nay không ít các vị quản lý cao cấp ra ra vào vào phòng Âu Lâm Ngọc trao đổi công việc. Người nào vừa bước vào cũng không nén được sự ngạc nhiên xen lẫn hiếu kỳ khi thấy một cô gái dám để chân trần ngồi bệt trong phòng tổng giám đốc. Kỳ lạ hơn nữa là sếp tổng ‘cao cao tại thượng’ của bọn họ không nhìn ở đâu khác ngoài dán mắt chằm chằm vào màn hình máy tính, rồi còn thêm vẻ mặt lạnh băng nghiêm nghị không nở được lấy một nụ cười. Mọi người đều chứng kiến bầu không khí quái dị đó, nhưng chẳng ai đủ can đảm mở miệng hỏi chuyện.
Buổi trưa có người đến đưa cơm, hai người ngồi riêng hai phòng giải quyết bữa trưa, sự giao tiếp giữa họ vẫn dừng lại ở con số không. Ăn trưa xong, Cố Tiểu Khanh đi rửa tay, lúc quay về phòng, cô thấy Âu Lâm Ngọc ngồi trên ghế làm việc ngẩn người nhìn ra cửa sổ sát đất. Cô không để ý tới anh, trở lại vị trí ngồi tiếp tục công việc.