Chuyến công tác cuối cùng cũng kết thúc một cách "tốt đẹp".
Viên Dạ Trì tính khí trở nên hài hòa và dần buông bỏ lớp phòng vệ kiên cố của mình với cô.
Hắn đã hủy hết việc theo dõi qua camera quay lén trong căn hộ của Tú Ảnh, giờ đây chỉ có người đi theo giám sát, cũng không quá xâm phạm quyền riêng tư
Hôm nay trên trường có tiết dạy thông ca, Tú Ảnh trở về khi trời đã xẩm tối, đã qua nhà bố mẹ ăn luôn bữa để đỡ phải chuẩn bị.
Tú Ảnh ngâm mình trong bồn một lúc, giãn các cơ thoải mái rồi nhanh chóng lên giường nằm nghỉ.
Từ hôm công tác về, Viên Dạ Trì chỉ gọi điện hỏi han, ngoài ra có gặp cô nhưng cũng chỉ là đón đưa về nhà.
Thậm chí trước đây một tuần ngày thì - ngày cô phải ở bên nhà hắn.
Dạo này thì không, sở dĩ nữ nhân cũng biết lí do của sự thay đổi đó là gì
Thông qua cuộc nói chuyện điện thoại hôm trước, Tú Ảnh lờ mờ đoán ra được chắc chắn cuối tuần này bà Viên sẽ bay về, còn ông Viên chắc vẫn bên nước ngoài.
Dạ Trì luôn muốn cắt đứt thông tin liên lạc của cô và ông bà Viên nên muốn giấu cô, chắc sợ cô gặp được hai người họ, trình bày tường tận câu chuyện, tuy hai người họ chưa chắc cấm cản được Dạ Trì nhưng hắn ghét nhất là phiền phức.
Có lẽ thời gian này đang chuẩn bị tươm tất để đón bà Viên, cuối tuần về tới đây thì chắc sẽ bay chuyến hôm trước.
Tú Ảnh nhẩm tính trong đầu rồi xét đi xét lại thì bà Viên sẽ ở lại đây khoảng ngày mà thôi.
Đây sẽ là cơ hội của Tú Ảnh, tiếp cận bà và bằng mọi cách, cầu cạnh sự giúp đỡ từ phía ông bà Viên, thoát khỏi móng vuốt của Viên Dạ Trì
Cuối tuần...
Hôm nay Tú Ảnh cố tình không đi xe, một phần để thoát khỏi sự theo dõi quá chặt từ đám người của tên Viên kia.
Vẫn như lịch làm việc bình thường, tan ca xong cô lại vào vệ sinh, lén thay bộ quần áo khác, mái tóc duỗi thẳng, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, xong xuôi liền ra ngoài, bước tới bàn người đồng nghiệp nữ, nói:
- Tan ca rồi, chở em về một đoạn được không chị Tịnh Trương?
Người chị tên Tịnh Trương đó thoải mái đáp:
- Được, đi thôi
Cô cùng Tịnh Trương ra ngoài bãi đỗ xe, lúc đi ánh mắt Tú Ảnh hơi lấm lét nhìn ra ngoài cổng trường, chiếc xe ô tô đen thuộc tập đoàn Viên thị vẫn đỗ ngoài đó, lòng cô nóng lên thầm mong họ không nhận ra Tú Ảnh.
Lên xe, Tịnh Trương hỏi:
- Giờ em cần đi đến đâu?
Tú Ảnh chỉ hướng về phía nhà Viên Dạ Trì, cô nghĩ nếu hôm nay may mắn, nhất định sẽ thấy được bà Viên.
Xe ô tô lăn bánh ra khỏi cổng, đi được một đoạn cô cúi người quay đầu lại, đám người của Viên Dạ Trì vẫn chưa quay xe bám theo, chắc chắn họ không biết.
Viên Dạ Trì trước còn bảo cô nếu không được hắn gọi tới thì tuyệt đối từng qua nhà hắn, Tú Ảnh thầm suy ra nhiều điều, quyết hôm nay đi qua vờ xem thử
Đến khu nhà Viên Dạ Trì, xe Tịnh Trương đi chầm chậm lại theo yêu cầu của Tú Ảnh, cô ngó nghiêng xung quanh, nóng ruột mong thấy bà Viên, cầu mong bà đang ở trong nhà thì nổi hứng đi đáu đó.
Tịnh Trương thắc mắc:
- Nhà người thân em ở đây à? Khu này dành cho những người tầng lớp giàu có, mỗi căn em nhìn xem, rất rộng và trang trí phong cách châu Âu...
Tú Ảnh gật gù, đáp qua loa:
- Không, em đi qua vì tiện đường tắt thôi
Căn nhà của Viên Dạ Trì gần trước mặt, chợt thấy Chu Toàn hình như mới đóng cửa xe, chở ai đó.
Tú Ảnh ngay lập tức nóng lòng, ánh mắt nheo lại, thầm cầu đó chính là bà Viên.
Chiếc xe Chu Toàn lái rời đi, Tú Ảnh quay sang nói với Tịnh Trương:
- Chị Trương, đường đây chắc lạ, giờ chị đi theo hướng chỉ của em nhé
Tú Ảnh nhìn theo hướng xe của Chu Toàn rồi chỉ chị Trương đi theo, một hồi sau thì thấy bà Viên dừng lại bên một quán coffee sang trọng.
Tú Ảnh quan sát một hồi, đáp:
- Em đi tới đây được rồi.
Cảm ơn chị đã cho em đi nhờ
Tịnh Trương thoải mái đáp lại:
- Đừng khách sáo.
Đi về cẩn thận
Nói rồi cô xuống xe, quán coffee có hai hướng vào, Tú Ảnh cúi gằm mặt lảng tránh, đi vào từ cửa sau, cửa trước đang là Chu Toàn đỗ xe ngoài đó.
Cô đi vào quán, nhìn một lướt thì thấy bà Viên đang ngồi ngay bàn phía góc, ánh mắt trầm ngâm quan sát người chơi piano trên bục.
Tú Ảnh qua quầy gọi cho mình phần đồ uống rồi vờ đi lại, tiếp cận:
- Bác Viên, lâu lắm không gặp
Bà Viên bất ngờ đáp:
- Tú Ảnh, cháu mới tới à?
Lâu không gặp, bà vẫn giữ cho mình nét đẹp quý phái vô cùng, tuy là hai đôi mắt có đượm buồn, sau cái chết của Dạ Khương, nghe bảo bà khóc rất nhiều.
Tú Ảnh cũng lấy làm thương xót, cảm giác tội lỗi cũng không thể nguây ngoai.
Bà ngồi xích ra bên cạnh, vui vẻ:
- Cháu ngồi đây, gọi nước chưa để bác gọi cho?
Cô lịch sự:
- Cháu cảm ơn, cháu mới gọi rồi
Tú Ảnh vờ hỏi:
- Lâu lắm cháu mới gặp lại bác, không biết tình hình sức khỏe hai bác như nào ạ?
Bà Viên thoải mái đáp:
- Ha, vẫn khỏe.
Sau lần đó, hai bác sang nước ngoài sinh sống rồi
Như nhớ ra điều gì, bà Viên lôi ra một túi quà to, nói:
- À chết, bác mang bên nước ngoài ít đồ bổ, định qua đưa ông bà Võ.
Cũng muốn qua thăm hỏi sức khỏe ông bà như nào mà Dạ Trì kêu để nó đứa hộ.
Nay gặp cháu ở đây, tiện quá, cầm về gửi bố mẹ cho bác với
Cô gật gù đón lấy, nhẹ nhàng:
- Cháu...cháu cảm ơn
.