Những ngày nghỉ dưỡng bên Thụy Điển vậy là cũng kết thúc, cả ba người bắt đầu lên chuyến bay sáng sớm, ông bà Viên ra tiễn cùng lời hỏi thăm lần nữa đến bố mẹ Tú Ảnh.
Chuyến bay dài, cũng đủ để ngủ một giấc tới Thượng Hải đã là trời tối.
Chu Toàn nhanh đánh xe chở cả hai về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho tinh thần thoải mái rồi lại qua nhà ông bà Võ luôn.
Biết tin hôm nay cả hai về, ông bà Võ liền mời qua ăn tối
Một lúc sau...!
Dạ Trì và Tú Ảnh đã ở nhà ông bà Võ, Chu Toàn cũng vào ăn, có vẻ lần đầu gặp gỡ nên cậu ta cũng kín tiếng, trả lời vài câu hỏi phiếm rồi xin phép ngồi xem tivi ngoài phòng khách.
Tú Ảnh vừa mở túi đồ vừa nói:
- Hai bác bên đó hỏi thăm sức khỏe ba mẹ nhiều lắm, họ bảo tuổi già nếu có vấn đề gì về xương khớp thì ba mẹ có thể liên lạc với họ.
Bác gái bị nhức xương đầu gối mà tìm được thuốc tốt lắm
Ông Võ hề hà đáp:
- Hầy, họ khách sáo quá à, bố mẹ chỉ vài bệnh lặt vặt chứ không nghiêm trọng gì.
Dạ Trì, gửi lời cảm ơn hai bác tới bố mẹ con nhé
Tú Ảnh lấy ra hai hộp quà lớn đưa cho bà Võ, cười:
- Mẹ này, đây là hai mẫu túi xách mới rất đẹp, màu cam nghệ này cũng không quá choé nổi mà tuổi mẹ dùng cũng hợp
Bà Võ vui vẻ nhận lấy, sau cùng Viên Dạ Trì cũng lấy ra bao nhiêu thực phẩm dinh dưỡng, sữa uống,..
cho người cao tuổi.
Hắn cẩn thận ngồi dịch chữ thành phần, liều lượng, tác dụng..cho bố mẹ Tú Ảnh.
Họ tấm tắc khen nam nhân thật chu đáo, Tú Ảnh ngồi đối diện nhìn sang, thấy nhẹ nhàng mà cũng lâng lâng vui theo.
Thấy bố mẹ được quan tâm đầy đủ lại luôn vui vẻ chuyện của hai người như vậy, Tú Ảnh trong lòng cũng rộng mở, có vẻ dần dần để Dạ Trì chen chân vào trái tim nữ nhân
Rồi cũng ngày đi dạy lại ở trường, Tú Ảnh tay xách theo mấy túi quà, đem chia cho các giảng viên trong tổ, đa số là mỹ phẩm cho nữ, còn giảng viên nam thì là chai nước hoa.
Riêng giáo sư Châu cô hào hứng tặng lấy một bộ quần áo và rất nhiều thứ lặt vặt khác, vui vẻ:
- Giáo sư, người nhận cho con vui
Giáo sư Châu cầm từng món lên xem, ngắm nghía rồi khách sáo:
- Tú Ảnh, con đi chơi nước ngoài mà còn chu đáo chuẩn bị nhiều quà như này...!ta ngại quá
Tú Ảnh chạy sang ngồi làm nũng, đùa:
- Không đâu, trước đây con mới vào trường người cũng giúp đỡ con rất nhiều.
Mà chẳng phải mỗi lần đi công tác người cũng tặng con bao nhiều quà sao, haha
Và cũng không thể quên quà cho đám sinh viên tiểu yêu được, chỉ là mấy món quà kỉ niệm nhưng cũng khiến chúng vui vẻ, có đứa còn nhắn tin riêng mong được Tú Ảnh mua giúp một số món khác bên Thụy Điển, đứa nào cũng hào hứng với món đồ, lại trêu chọc về kì nghỉ của cô có thêm bạn trai, đi thăm gia đình bạn trai.
Đúng nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò.
Cái đám này sao chúng moi móc thông tin ở đâu mà nhạy thế nhỉ? Tú Ảnh tự vấn rồi đỏ ựng mặt lên xấu hổ, sau cùng đành nghiêm lại:
- Này mấy đứa đủ rồi, thôi vào học tiếp nhé
Tan ca hôm đó, Tú Ảnh mới gặp được Thế Bác, anh thong dong đi ngoài sân trường, cô nhanh chạy lại cười tươi rồi gửi cho Thế Bác món quà:
- Hôm nay em tìm anh mà không thấy đâu.
Em có món quà gửi tặng anh này, Thế bác
Khuôn mặt anh cười nhẹ đón nhận, nhưng ánh mắt hiện lên lại hơi buồn buồn, lịch sự đáp:
- Cảm ơn em...!À nghe bảo..em đi sang thăm gia đình bạn trai à?
Tú Ảnh vô tư không nhìn biểu hiện của anh, cười vui vẻ:
- Trời ạ, anh lại nghe đám sinh viên ríu rít kể à?
Thế Bác gật nhẹ, ngập ngừng hỏi:
- Bạn trai em..là cái người gì đi xe hồi trước đến đón em nhỉ? Nhìn em hạnh phúc như này chắc chắn bạn trai là người tốt
Sau cùng giọng Thế Bác nhỏ dần:
- Vậy anh yên tâm rồi
Không để Tú Ảnh lên tiếng đáp lời, Thế Bác vội nói ngay sau đó:
- Thôi anh có việc bận khác, anh đi ngay đây.
Cảm ơn em về món quà
Mọi chuyện cứ diễn ra tươi đẹp đến thế, Viên Dạ Trì cũng đã có ý định bàn về việc kết hôn nhưng mấy lần Tú Ảnh đều lờ đi hoặc đáp lại rằng chưa muốn bàn đến bây giờ.
Hiện tại Tú Ảnh đang rất hạnh phúc, có thể nói sau chuyến đi từ Thụy Điển về, được ông bà Viên luôn quan tâm săn sóc, mọi thứ quanh cô như công việc, các mối quan hệ vẫn ổn định, Tú Ảnh muốn để một thời gian hưởng thụ nốt, cô bông đùa với Dạ Trì đang nôn nóng phía sau rằng sẽ cưới, nhưng không phải bây giờ.
Hắn hồi hộp muốn biết thời gian cụ thể vì chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn giữ Tú Ảnh của riêng mình nhưng không biết được thực chất Tú Ảnh đang nghiên cứu công việc giảng viên một trường Đại học bên Thụy Điển.
Cô bắt đầu suy nghĩ về việc sẽ sinh sống định cư bên đó, mà ông bà Võ tất nhiên cũng sẽ sang theo.
Trong thời gian này Tú Ảnh bắt đầu trau dồi thêm tiếng Thụy Điển, ngoài ra vẫn muốn dành nốt kì cuối để giảng dạy sinh viên tại trường, sau khi chúng chuyển khối thì lúc này Tú Ảnh nghĩ sẽ là thời gian vàng để thực hiện mọi kế hoạch cô đặt ra trong đầu