Ăn uống no đủ xong nói chuyện hợp tác, Tư Vân thưởng thức năm sợi lắc tay, rất nhanh đã nhìn ra mấy chi tiết khác nhau nho nhỏ bên trong, anh cầm sợi lắc thử đeo vào, lại lập tức lắc đầu cởi ra, hỏi: "Cái này là em bện à?"
"Dạ." Đường Học Cẩn gật đầu, "Trước đây em nhìn thấy mấy dì trong làng bện, lúc đó nghĩ thú vị nên học."
Nghe lời này, Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Giờ rất ít có con trai cẩn thận như vậy."
Vạn Bác nghe xong, xen miệng nói, vẻ mặt như là đang khoe khoang: "Hai anh không biết đó thôi, Đường Học Cẩn khéo tay lắm, cậu ấy bao bìa sách còn đẹp hơn mấy nữ sinh của lớp bọn em bao đấy."
"Ác, vậy Tiểu Cẩn nhất định là một cậu bé rất chú trọng chi tiết," Lục Quân Thần bật cười, khựng lại, nói: "Anh có thể gọi em Tiểu Cẩn chứ?"
Đường Học Cẩn ngây ra, nhìn Lục Quân Thần vẻ mặt ôn hòa, như không nghĩ ra lý do gì cự tuyệt, tuy rằng cảm thấy có chút thân mật, bọn họ vẻn vẹn chỉ gặp qua hai lần... Nhưng, người ta đã nói vậy, cậu cũng không thể cự tuyệt, "Dạ được ạ."
"Anh lớn hơn em mấy tuổi, nếu không ngại, em có thể gọi anh một tiếng anh." Nói xong, Lục Quân Thần như cảm thấy mình biểu hiện quá cởi mở và thân mật, bèn bổ sung nói: "Đương nhiên, nếu cảm thấy anh chiếm tiện nghi, em cũng có thể gọi tên anh."
"..." Đường Học Cẩn 囧囧 nhìn Lục Quân Thần đột nhiên vươn bàn tay hữu hảo với mình, không biết nên làm sao cho phải, cậu sững sờ một hồi, ánh mắt mơ hồ.
Bất quá may mà Lục Quân Thần cũng cảm thấy việc này không quá thỏa đáng, rất nhanh đã lau đi chủ đề, anh ta cầm một sợi lắc, lại nhìn túi quà đóng gói, nâng mắt nhìn Đường Học Cẩn, hỏi: "Túi quà này của em, là căn cứ đặc thù của lắc tay thêm vào à?"
"Dạ." Đường Học Cẩn hoàn hồn, lộ ra nụ cười xa cách với Lục Quân Thần, rồi nghiêng đầu nhìn Tư Vân, "Em mong anh có thể bán giúp em mặt hàng lắc tay thủ công này."
"Nếu chỉ bán riêng nó, thị trường cũng không lớn." Tư Vân bỏ sợi lắc xuống, chậm rãi nói: "Tuy đúng như lời em nói, giá trị của mặt hàng thủ công trong tương lai mấy năm sẽ không ngừng kéo cao, nhưng dù sao cũng là mấy năm sau, không ai sẽ mua riêng loại lắc này về cất trong nhà."
Đường Học Cẩn tự nhiên từng nghĩ tới vấn đề này, nên nói ra kế hoạch mình suy tính ban đầu: "Là thế không sai, nên em định nói là, anh có thể chế tạo loại lắc này thành một thương hiệu, em tin chắc anh hiểu rõ hơn em, sức ảnh hưởng của hiệu ứng thương hiệu đối với người tiêu dùng."
Tư Vân rất ngạc nhiên khi nghe Đường Học Cẩn nói ra thiết tưởng lớn mật như vậy, "Em biết hiệu ứng thương hiệu à?" Tư Vân cảm thấy cậu bé trước mặt không ngừng làm mới quan điểm của anh, không ngừng khiến anh sinh ra thưởng thức.
"Em biết." Đường Học Cẩn cũng không ngại biểu hiện ra tri thức của mình, dù sao mấy chuyện mê tín quỷ thần như sống lại xuyên qua không bao nhiêu người tin, càng không có ai nghĩ tới điểm này, Tư Vân Lục Quân Thần nhiều nhất chỉ cảm thấy tri thức cậu biết vượt qua phạm trù cái tuổi này có thể dính tới, do đó nghi hoặc mà thôi.
"Tiểu Cẩn, em quả thật không giống một cậu bé mười ba tuổi." Tư Vân hừ hừ lắc đầu thở dài, anh và Lục Quân Thần tuy từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế gia tộc, nhưng anh phải thừa nhận, bọn họ lúc mười ba tuổi cũng không có ánh mắt và năng lực như Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn nghe xong, chỉ là cười cười.
"Bất quá Tiểu Cẩn, tuy thiết tưởng của em lớn mật, nhưng trên thực tế, muốn chế tạo ra thương hiệu nổi tiếng cho một một mặt hàng quả thật rất khó khăn." Tư Vân thở dài, "Em nên biết bốn chữ hiệu ứng thương hiệu nói thì dễ, nhưng làm, lại rất khó."
Đường Học Cẩn tự nhiên biết lo lắng của Tư Vân, cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi.
Dựa vào ký ức đời trước, cậu nhớ Hoa Quốc là ở năm 2001 mới gia nhập Tổ Chức WTO, mà lúc này, thương hiệu hàng đầu ở nước ngoài chưa truyền vào nội lục... Nếu bắt được cơ hội, mấy năm sau, ấn tượng của người trong nước sẽ không chỉ thừa lại mấy thương hiệu hàng đầu của nước ngoài nữa?
Suy nghĩ này vừa tới, Đường Học Cẩn quả thật nghĩ ra chút gì đó.
"Không biết em nghĩ vậy có được không," Cậu châm chước một hồi, nói: "Anh hiện tại mở tiệm quần áo, nếu có thể, em nghĩ, có lẽ anh có thể tự thiết kế một số trang phục còn có một số túi xách giày dép mang màu sắc dân tộc, lại phối hợp với lắc tay hoặc dây chuyền làm điểm nhấn, tạo thành thương hiệu riêng, sau này bất kể là quần áo giày dép hay túi xách lắc tay đều tung ra thị trường với thương hiệu này, vậy hoàn toàn có thể tránh cho tình huống sản phẩm đơn điệu."
Lời Đường Học Cẩn vừa dứt, Tư Vân và Lục Quân Thần nhanh chóng nhìn nhau, hai người đều thấy đáy mắt đối phương có ý cười tán thưởng nhàn nhạt.
Tư Vân cười ha hả nhìn em họ Lục Quân Thần nhà mình, nói: "Anh phát hiện, thì ra còn có người mạch não hệt như cậu đấy, bất quá đối phương lại là một thằng nhóc."
"A," Lục Quân Thần nói: "Này chỉ có thể nói rõ, bọn em có ánh mắt đồng thời ánh mắt rất lâu dài mà thôi."
Không tỏ vẻ phủ nhận mà gật đầu, Tư Vân quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, thấy ánh mắt đối phương có tí mờ mịt, bèn giải thích: "Cuộc nói chuyện vừa rồi của em, là đầu tư gần đây thằng nhãi này cổ động anh làm, suy nghĩ của hai đứa quả thật giống nhau như đúc, bất quá điểm cộng của em sản phẩm đi kèm."
Nghe xong lời này, Đường Học Cẩn nhìn Lục Quân Thần vẻ mặt ôn hòa, đón ánh mắt của đối phương, cậu nghĩ, Thượng Đế thật không công bằng, không chỉ cho thanh niên trước mắt dung mạo ưu tú của cải dày cộm càng là cho anh ta sự thông minh và tài trí.
"Vậy, suy nghĩ của anh thế nào?" Đưa mắt về phía Tư Vân, Đường Học Cẩn không quên đồng bọn hợp tác cậu tìm là Tư Vân mà không phải Lục Quân Thần.
"Để anh nghĩ cái đã." Do dự một hồi, Tư Vân nói.
Tư Vân kỳ thực vẫn đang nghĩ, từ tháng trước Lục Quân Thần đã bắt đầu thuyết phục anh, nhưng anh còn do dự không yên, anh tuy biết tương lai Hoa Quốc nhất định sẽ trỗi dậy, những mặt hàng mang đặc sắc dân tộc sẽ hấp dẫn mọi người lưu lại nghỉ chân quan sát, nhưng tương lai có tính không xác định làm anh không thể không do dự.
Trong lòng anh tuy có 99% khẳng định cách này chỉ lời không lỗ, nhưng vẫn sẽ vì 1% thất bại mà chần chừ tính toán.
Bất quá Tư Vân nguyện ý nghĩ đối với Đường Học Cẩn mà nói, đã là tin tức tốt, nên cậu cũng không khuyên nữa, mà là hợp thời dừng lại cho đối phương thời gian nhất định —— huống hồ Đường Học Cẩn chưa từng nghĩ, hai ba câu tùy tiện của cậu có thể khiến đối phương nghe xong trực tiếp đáp ứng.
Sự thong dong và bình tĩnh Đường Học Cẩn biểu hiện ra, hấp dẫn quan tâm của Lục Quân Thần, hai tay anh tạo thành chữ thập để trên bụng, đôi mắt mang theo ý cười nhìn cậu bé này, đôi mắt đen kịt như bầu trời vô tận lóe lên ánh chớp thần tốc.
Đường Học Cẩn nhìn cái vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Tư Vân, lại nhìn sắc trời bên ngoài, đen sẫm xinh đẹp, bầu trời của trấn nhỏ đầy sao, những vì sao lấp lánh, ánh trăng treo trên đầu đã bắt đầu chậm chạp bọc vòng quanh đỉnh núi.
Thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời, Đường Học Cẩn nhìn Tư Vân và Lục Quân Thần nói: "Thời gian không còn sớm, bọn em ngày mai có lớp, nếu được, thứ bảy chúng ta hẹn gặp ở đây, anh lại nói cho em nghe quyết định cuối cùng?"
Tư Vân nâng cổ tay nhìn giờ, mới hoảng hốt, sắp chín giờ rồi, anh vội vàng nói: "Được, hai em về trước đi."
Như là nghĩ đến gì, Tư Vân lại nói: "Để anh đưa hai đứa về, hai thằng nhóc các em đêm hôm khuya khoắt một mình đi về, cũng không an toàn." Nói xong, anh đứng dậy, tính ra ngoài.
Vạn Bác vội vã xua tay, "Không cần không cần, bọn em có thể tự về mà."
"Hai đứa tự về?" Tư Vân dừng bước, nhướng mày nhìn Đường Học Cẩn.
"Dạ, không làm phiền các anh, Vạn Bác có xe đạp, bọn em đi nhanh lắm." Cự tuyệt ý tốt của Tư Vân, Đường Học Cẩn đứng lên, "Vậy, gặp lại sau."
Tư Vân nhún vai, tùy ý phất tay với Đường Học Cẩn và Vạn Bác, mà Lục Quân Thần thì cười híp mắt nhìn bọn họ, gật đầu với Đường Học Cẩn đi phía sau.
Chờ đến khi cả hai đi rồi, Tư Vân vỗ vai cậu em họ Lục Quân Thần ánh mắt còn dừng lại trên cánh cửa tiệm, giọng mang theo ít trêu đùa, bĩ khí nói: "Nhìn gì nữa, người ta đã đi mất bóng rồi."
Sau đó cố ý ghé vào tai Lục Quân Thần, cười ha hả nói: "Nè, chẳng lẽ em nhìn trúng Tiểu Cẩn, nhóc ấy chỉ mới mười ba tuổi thôi đấy."
Thu hồi ánh mắt, Lục Quân Thần liếc Tư Vân ra vẻ không đứng đắn, hất bàn tay đối phương để trên vai mình ra, sửa lại giọng bình thản ngày trước, lạnh lùng nói: "Thu hồi tư tưởng bẩn-thỉu của anh đi, em quả thật là thích nam, nhưng vẻn vẹn chỉ là thưởng thức Đường Học Cẩn mà thôi, huống hồ, anh cảm thấy em có luyến, đồng, phích à?"
Cười như không cười nhìn Tư Vân, Lục Quân Thần đứng dậy, chỉnh lại quần áo và dung nhan, móc ra ví thanh toán tiền, rồi không để ý tới ông anh họ đứng bên cạnh, ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.
Bị bỏ lại Tư Vân nhìn bóng lưng em họ nhà mình, nâng tay sờ cằm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, hào quang bên trong chiết xạ ra, không phải là độ sáng bình thường.
——︿( ̄︶ ̄)︿ anh chỉ giỡn tí thôi em kích động cái gì, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi mà!
"Dạ." Đường Học Cẩn gật đầu, "Trước đây em nhìn thấy mấy dì trong làng bện, lúc đó nghĩ thú vị nên học."
Nghe lời này, Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Giờ rất ít có con trai cẩn thận như vậy."
Vạn Bác nghe xong, xen miệng nói, vẻ mặt như là đang khoe khoang: "Hai anh không biết đó thôi, Đường Học Cẩn khéo tay lắm, cậu ấy bao bìa sách còn đẹp hơn mấy nữ sinh của lớp bọn em bao đấy."
"Ác, vậy Tiểu Cẩn nhất định là một cậu bé rất chú trọng chi tiết," Lục Quân Thần bật cười, khựng lại, nói: "Anh có thể gọi em Tiểu Cẩn chứ?"
Đường Học Cẩn ngây ra, nhìn Lục Quân Thần vẻ mặt ôn hòa, như không nghĩ ra lý do gì cự tuyệt, tuy rằng cảm thấy có chút thân mật, bọn họ vẻn vẹn chỉ gặp qua hai lần... Nhưng, người ta đã nói vậy, cậu cũng không thể cự tuyệt, "Dạ được ạ."
"Anh lớn hơn em mấy tuổi, nếu không ngại, em có thể gọi anh một tiếng anh." Nói xong, Lục Quân Thần như cảm thấy mình biểu hiện quá cởi mở và thân mật, bèn bổ sung nói: "Đương nhiên, nếu cảm thấy anh chiếm tiện nghi, em cũng có thể gọi tên anh."
"..." Đường Học Cẩn 囧囧 nhìn Lục Quân Thần đột nhiên vươn bàn tay hữu hảo với mình, không biết nên làm sao cho phải, cậu sững sờ một hồi, ánh mắt mơ hồ.
Bất quá may mà Lục Quân Thần cũng cảm thấy việc này không quá thỏa đáng, rất nhanh đã lau đi chủ đề, anh ta cầm một sợi lắc, lại nhìn túi quà đóng gói, nâng mắt nhìn Đường Học Cẩn, hỏi: "Túi quà này của em, là căn cứ đặc thù của lắc tay thêm vào à?"
"Dạ." Đường Học Cẩn hoàn hồn, lộ ra nụ cười xa cách với Lục Quân Thần, rồi nghiêng đầu nhìn Tư Vân, "Em mong anh có thể bán giúp em mặt hàng lắc tay thủ công này."
"Nếu chỉ bán riêng nó, thị trường cũng không lớn." Tư Vân bỏ sợi lắc xuống, chậm rãi nói: "Tuy đúng như lời em nói, giá trị của mặt hàng thủ công trong tương lai mấy năm sẽ không ngừng kéo cao, nhưng dù sao cũng là mấy năm sau, không ai sẽ mua riêng loại lắc này về cất trong nhà."
Đường Học Cẩn tự nhiên từng nghĩ tới vấn đề này, nên nói ra kế hoạch mình suy tính ban đầu: "Là thế không sai, nên em định nói là, anh có thể chế tạo loại lắc này thành một thương hiệu, em tin chắc anh hiểu rõ hơn em, sức ảnh hưởng của hiệu ứng thương hiệu đối với người tiêu dùng."
Tư Vân rất ngạc nhiên khi nghe Đường Học Cẩn nói ra thiết tưởng lớn mật như vậy, "Em biết hiệu ứng thương hiệu à?" Tư Vân cảm thấy cậu bé trước mặt không ngừng làm mới quan điểm của anh, không ngừng khiến anh sinh ra thưởng thức.
"Em biết." Đường Học Cẩn cũng không ngại biểu hiện ra tri thức của mình, dù sao mấy chuyện mê tín quỷ thần như sống lại xuyên qua không bao nhiêu người tin, càng không có ai nghĩ tới điểm này, Tư Vân Lục Quân Thần nhiều nhất chỉ cảm thấy tri thức cậu biết vượt qua phạm trù cái tuổi này có thể dính tới, do đó nghi hoặc mà thôi.
"Tiểu Cẩn, em quả thật không giống một cậu bé mười ba tuổi." Tư Vân hừ hừ lắc đầu thở dài, anh và Lục Quân Thần tuy từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế gia tộc, nhưng anh phải thừa nhận, bọn họ lúc mười ba tuổi cũng không có ánh mắt và năng lực như Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn nghe xong, chỉ là cười cười.
"Bất quá Tiểu Cẩn, tuy thiết tưởng của em lớn mật, nhưng trên thực tế, muốn chế tạo ra thương hiệu nổi tiếng cho một một mặt hàng quả thật rất khó khăn." Tư Vân thở dài, "Em nên biết bốn chữ hiệu ứng thương hiệu nói thì dễ, nhưng làm, lại rất khó."
Đường Học Cẩn tự nhiên biết lo lắng của Tư Vân, cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi.
Dựa vào ký ức đời trước, cậu nhớ Hoa Quốc là ở năm 2001 mới gia nhập Tổ Chức WTO, mà lúc này, thương hiệu hàng đầu ở nước ngoài chưa truyền vào nội lục... Nếu bắt được cơ hội, mấy năm sau, ấn tượng của người trong nước sẽ không chỉ thừa lại mấy thương hiệu hàng đầu của nước ngoài nữa?
Suy nghĩ này vừa tới, Đường Học Cẩn quả thật nghĩ ra chút gì đó.
"Không biết em nghĩ vậy có được không," Cậu châm chước một hồi, nói: "Anh hiện tại mở tiệm quần áo, nếu có thể, em nghĩ, có lẽ anh có thể tự thiết kế một số trang phục còn có một số túi xách giày dép mang màu sắc dân tộc, lại phối hợp với lắc tay hoặc dây chuyền làm điểm nhấn, tạo thành thương hiệu riêng, sau này bất kể là quần áo giày dép hay túi xách lắc tay đều tung ra thị trường với thương hiệu này, vậy hoàn toàn có thể tránh cho tình huống sản phẩm đơn điệu."
Lời Đường Học Cẩn vừa dứt, Tư Vân và Lục Quân Thần nhanh chóng nhìn nhau, hai người đều thấy đáy mắt đối phương có ý cười tán thưởng nhàn nhạt.
Tư Vân cười ha hả nhìn em họ Lục Quân Thần nhà mình, nói: "Anh phát hiện, thì ra còn có người mạch não hệt như cậu đấy, bất quá đối phương lại là một thằng nhóc."
"A," Lục Quân Thần nói: "Này chỉ có thể nói rõ, bọn em có ánh mắt đồng thời ánh mắt rất lâu dài mà thôi."
Không tỏ vẻ phủ nhận mà gật đầu, Tư Vân quay đầu nhìn Đường Học Cẩn, thấy ánh mắt đối phương có tí mờ mịt, bèn giải thích: "Cuộc nói chuyện vừa rồi của em, là đầu tư gần đây thằng nhãi này cổ động anh làm, suy nghĩ của hai đứa quả thật giống nhau như đúc, bất quá điểm cộng của em sản phẩm đi kèm."
Nghe xong lời này, Đường Học Cẩn nhìn Lục Quân Thần vẻ mặt ôn hòa, đón ánh mắt của đối phương, cậu nghĩ, Thượng Đế thật không công bằng, không chỉ cho thanh niên trước mắt dung mạo ưu tú của cải dày cộm càng là cho anh ta sự thông minh và tài trí.
"Vậy, suy nghĩ của anh thế nào?" Đưa mắt về phía Tư Vân, Đường Học Cẩn không quên đồng bọn hợp tác cậu tìm là Tư Vân mà không phải Lục Quân Thần.
"Để anh nghĩ cái đã." Do dự một hồi, Tư Vân nói.
Tư Vân kỳ thực vẫn đang nghĩ, từ tháng trước Lục Quân Thần đã bắt đầu thuyết phục anh, nhưng anh còn do dự không yên, anh tuy biết tương lai Hoa Quốc nhất định sẽ trỗi dậy, những mặt hàng mang đặc sắc dân tộc sẽ hấp dẫn mọi người lưu lại nghỉ chân quan sát, nhưng tương lai có tính không xác định làm anh không thể không do dự.
Trong lòng anh tuy có 99% khẳng định cách này chỉ lời không lỗ, nhưng vẫn sẽ vì 1% thất bại mà chần chừ tính toán.
Bất quá Tư Vân nguyện ý nghĩ đối với Đường Học Cẩn mà nói, đã là tin tức tốt, nên cậu cũng không khuyên nữa, mà là hợp thời dừng lại cho đối phương thời gian nhất định —— huống hồ Đường Học Cẩn chưa từng nghĩ, hai ba câu tùy tiện của cậu có thể khiến đối phương nghe xong trực tiếp đáp ứng.
Sự thong dong và bình tĩnh Đường Học Cẩn biểu hiện ra, hấp dẫn quan tâm của Lục Quân Thần, hai tay anh tạo thành chữ thập để trên bụng, đôi mắt mang theo ý cười nhìn cậu bé này, đôi mắt đen kịt như bầu trời vô tận lóe lên ánh chớp thần tốc.
Đường Học Cẩn nhìn cái vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Tư Vân, lại nhìn sắc trời bên ngoài, đen sẫm xinh đẹp, bầu trời của trấn nhỏ đầy sao, những vì sao lấp lánh, ánh trăng treo trên đầu đã bắt đầu chậm chạp bọc vòng quanh đỉnh núi.
Thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời, Đường Học Cẩn nhìn Tư Vân và Lục Quân Thần nói: "Thời gian không còn sớm, bọn em ngày mai có lớp, nếu được, thứ bảy chúng ta hẹn gặp ở đây, anh lại nói cho em nghe quyết định cuối cùng?"
Tư Vân nâng cổ tay nhìn giờ, mới hoảng hốt, sắp chín giờ rồi, anh vội vàng nói: "Được, hai em về trước đi."
Như là nghĩ đến gì, Tư Vân lại nói: "Để anh đưa hai đứa về, hai thằng nhóc các em đêm hôm khuya khoắt một mình đi về, cũng không an toàn." Nói xong, anh đứng dậy, tính ra ngoài.
Vạn Bác vội vã xua tay, "Không cần không cần, bọn em có thể tự về mà."
"Hai đứa tự về?" Tư Vân dừng bước, nhướng mày nhìn Đường Học Cẩn.
"Dạ, không làm phiền các anh, Vạn Bác có xe đạp, bọn em đi nhanh lắm." Cự tuyệt ý tốt của Tư Vân, Đường Học Cẩn đứng lên, "Vậy, gặp lại sau."
Tư Vân nhún vai, tùy ý phất tay với Đường Học Cẩn và Vạn Bác, mà Lục Quân Thần thì cười híp mắt nhìn bọn họ, gật đầu với Đường Học Cẩn đi phía sau.
Chờ đến khi cả hai đi rồi, Tư Vân vỗ vai cậu em họ Lục Quân Thần ánh mắt còn dừng lại trên cánh cửa tiệm, giọng mang theo ít trêu đùa, bĩ khí nói: "Nhìn gì nữa, người ta đã đi mất bóng rồi."
Sau đó cố ý ghé vào tai Lục Quân Thần, cười ha hả nói: "Nè, chẳng lẽ em nhìn trúng Tiểu Cẩn, nhóc ấy chỉ mới mười ba tuổi thôi đấy."
Thu hồi ánh mắt, Lục Quân Thần liếc Tư Vân ra vẻ không đứng đắn, hất bàn tay đối phương để trên vai mình ra, sửa lại giọng bình thản ngày trước, lạnh lùng nói: "Thu hồi tư tưởng bẩn-thỉu của anh đi, em quả thật là thích nam, nhưng vẻn vẹn chỉ là thưởng thức Đường Học Cẩn mà thôi, huống hồ, anh cảm thấy em có luyến, đồng, phích à?"
Cười như không cười nhìn Tư Vân, Lục Quân Thần đứng dậy, chỉnh lại quần áo và dung nhan, móc ra ví thanh toán tiền, rồi không để ý tới ông anh họ đứng bên cạnh, ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.
Bị bỏ lại Tư Vân nhìn bóng lưng em họ nhà mình, nâng tay sờ cằm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, hào quang bên trong chiết xạ ra, không phải là độ sáng bình thường.
——︿( ̄︶ ̄)︿ anh chỉ giỡn tí thôi em kích động cái gì, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi mà!