Theo chất lượng cơm còn có tín dự như hình với bóng dần tăng cao, việc làm ăn của tiệm cũng lên như diều gặp gió, đặc biệt là khung giờ sáng và trưa, hầu như là bận đến mức ba người không có thời gian trống.
Vừa phải vội vàng đi học còn phải bận rộn việc làm ăn, vành mắt đen của Đường Học Cẩn không thể nào tiêu xuống, tuy rằng trạng thái tinh thần vẫn ổn, nhưng bề ngoài thoạt nhìn rất tiều tụy, Đường Vận vì thế, cũng càng thêm lo lắng.
Một tuần trước, đơn hàng chỗ Vương Đại Tráng đã tới, yêu cầu mấy ngày nữa, bữa trưa của công trường sẽ do tiệm cơm bọn họ bao.
Đơn hàng của công trường là, mỗi ngày giao ba mươi hộp cơm, hai mặn một chay, Đường Học Cẩn định giá mỗi hộp là hai đồng năm hào.
Nhận đơn hàng này, Đường Học Cẩn bắt đầu kế hoạch thuê người, nếu không chỉ bằng cậu, Vạn Bác còn có Trương Vân, là hoàn toàn không kiêm xuể.
Ngày này, là cuối tuần, Trương Vân dẫn một cô bé tầm mười bảy mười tám tuổi tới, cười ha hả nói với Đường Học Cẩn: "Tiểu Cẩn, đây là Tiêu Đồng, con bé cần tìm một công việc."
"Thím?" Đường Học Cẩn nghi hoặc nhìn Trương Vân.
Thấy Đường Học Cẩn không hiểu, Trương Vân mở miệng giải thích: "Ai, Tiểu Cẩn cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, thím nhìn cháu ngày càng gầy mỗi ngày bận đến mức ngủ không ngon cũng thấy đau lòng, cháu nhìn cháu khó khăn lắm mới có được tí thịt, mới mấy ngày thôi, đã mất hết rồi, thím bèn nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không ổn."
Nói rồi, bà kéo lấy Tiêu Đồng đứng bên mình, giới thiệu cho Đường Học Cẩn: "Con bé này, nó..."
Cái tính hấp tấp của Trương Vân vẫn không thay đổi, bà thấy việc làm ăn của tiệm ngày một tốt, nhưng Đường Học Cẩn lại dần dần gầy, chút xíu thịt khó khăn lắm mới bổ ra đã gầy sạch, bà nhìn mà đau lòng muốn chết.
Bà xem Đường Học Cẩn là con cháu mình, nhìn thằng bé mệt như vậy, bà có thể nào chịu nổi.
Nghĩ vậy, bà bàn bạc với Lưu Minh Lượng, hai người đều cảm thấy là vì người không đủ Đường Học Cẩn mới vất vả như vậy, thế nên bà suy nghĩ, là lúc tìm người đáng tin tới giúp, cũng đúng dịp, bà vừa định tìm người, ra khỏi cửa đã gặp được người.
Tiêu Đồng là người thôn bên, ở nông thôn, con gái mười bảy mười tám đã đi lấy chồng, người nhà Tiêu Đồng cũng tính tìm tấm chồng cho cô, vừa vặn thôn cô có một gã muốn cưới vợ, nhà gã ở thôn xem như có tiền, bọn họ bèn trù tính gả con gái mình qua.
Nhưng Tiêu Đồng không chịu, cái gã mà người nhà bảo gả, tuổi tác đã có thể làm cha cô rồi. Tiêu Đồng ầm ĩ không nghe, được, cô không gả, trực tiếp bị người nhà đuổi ra khỏi cửa.
Tiêu Đồng hết cách, đành phải rời thôn định lên trấn tìm công việc, cô không muốn thỏa hiệp với đôi cha mẹ nhẫn tâm ấy, nào có ai đẩy con gái mình vào hố lửa vậy chứ.
Bất quá vận khí của Tiêu Đồng không tốt, chưa kịp tới trấn, chỉ vừa ra khỏi thôn, đã bị người trộm đi mấy mươi đồng duy nhất trên người, ngồi ở ven đường đáng thương khóc, vừa vặn bị Trương Vân tính tới tiệm cơm giúp đỡ bắt gặp.
Trương Vân là người mềm lòng, thấy Tiêu Đồng khóc quá đáng thương, bèn qua hỏi nguyên nhân, rõ ràng rồi, bà đã chửi ầm tên trộm kia lên.
Tiêu Đồng nghe Trương Vân chửi, bị dọa đến nín khóc, chỉ có thể lom lom nhìn bà.
Trương Vân nhìn cô bé này, lập tức nhìn ra đối phương là dân quê thuần phác, bà bèn lân la bắt chuyện, kết quả nói một hồi, biết cô bé này cần tìm việc, tâm tư vừa động, bà đã dẫn người tới đây.
Cho nên mới có cảnh ở trên.
Nghe Trương Vân kể ra thân thế Tiêu Đồng, Đường Học Cẩn và Vạn Bác đều xoát xoát đưa mắt nhìn cô, nhìn đến đối phương có chút ái ngại.
Tiêu Đồng nhìn hai cậu bé trước mặt, trong lòng kỳ thực rất bội phục, nhưng cá tính nhát gan khiến cô khá thận trọng, chỉ có thể nói lắp chào Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn rất bất đắc dĩ, thần nghĩ, có muốn thuê người cũng không thể thuê một cô bé, mà còn cậu chỉ là định tìm bán thời gian... Phụ trách buổi trưa là được, nhưng Trương Vân có ý tốt cậu cũng không thể cự tuyệt, huống hồ nghe xong câu chuyện của Tiêu Đồng, cậu nếu cự tuyệt, chẳng phải càng không thể nào nói nổi sao.
Nhíu mày nghĩ một hồi, Đường Học Cẩn quyết định trước hỏi xem cô bé Trương Vân đưa tới có thể làm gì, nếu chuyện mình giao cho đều có thể làm được, vậy trực tiếp dùng, cũng bớt đi phiền phức tìm người khác.
Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn ngẩng đầu nhìn Trương Vân, cười hì hì nói: "Thím, để cháu hỏi chị này một số vấn đề, nếu chị ấy có thể làm được, vậy cháu xin nhận."
"Ừ ừ ừ, cháu hỏi đi hỏi đi, thím đi làm việc." Trương Vân cười híp mắt gật đầu, vỗ vai Tiêu Đồng, sau đó xoay người vào bếp bắt đầu chuẩn bị sơ chế nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, người bà đã mang tới, về phần nhận hay không bà không có cách nào quyết định.
Đường Học Cẩn nhìn cô bé vẻ mặt thận trọng và khẩn trương đứng trước mặt mình, nở nụ cười, tính làm cho đối phương thả lỏng, giọng nói cũng trở nên nhu hòa: "Chị tới đây ngồi đi, đừng khẩn trương." Lại quay đầu nhờ Vạn Bác rót cho Tiêu Đồng ly nước.
Vạn Bác ừ một tiếng, vui vẻ chạy đi làm, đưa cho Tiêu Đồng ly nước xong, cậu ngồi xuống cạnh Đường Học Cẩn, hiếu kỳ chớp mắt nhìn cảnh trước mặt.
Tay Tiêu Đồng bị nhét vào ly nước ấm, cô hít hít mũi, nhìn hai thiếu niên ngồi ngay ngắn trước mặt mình, nhìn vẻ mặt thiện ý của đối phương, chậm rãi cũng không khẩn trương nữa.
Đường Học Cẩn thấy vậy, gật đầu, giọng dần khôi phục sự nghiêm túc: "Chị là thím giới thiệu tới, em tin thím, nên nhân phẩm của chị khẳng định không vấn đề, nhưng có một số chi tiết em vẫn phải hỏi, đương nhiên nếu chị làm không được, em sẽ không đồng ý giữ chị lại."
Tiêu Đồng siết chặt cái ly, số phận ngày sau của cô phải do cô tự tranh thủ, vì thế cô trấn tĩnh lại, ngồi nghiêm chỉnh: "Ừ, em nói đi, chị nhất định có thể làm được."
"Em và Vạn Bác đều là học sinh, thím cũng chỉ làm buổi trưa và buổi tối, nên công việc chủ yếu của chị làm là rửa chén và vệ sinh, bao gồm chén đũa bán đồ ăn buổi sáng, buổi trưa và buổi tối. Đương nhiên, nếu sau này cần đưa cơm hộp, buổi trưa chị phải phụ trách việc đưa cơm, mà còn, vào giờ cao điểm trong ngày, chị phải giúp tiệm gọi món và chạy bàn."
Nói xong, Đường Học Cẩn nhìn Tiêu Đồng, nghiêm túc hỏi: "Chị có thể làm được không?"
Tiêu Đồng thuở nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhà cô trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, từ khi cô lên sáu đã phải làm đủ mọi việc nhà như rửa chén nấu cơm giặt đồ, cho nên mấy việc Đường Học Cẩn nói với cô mà nói không phải là việc khó gì, cô nghe xong, ánh mắt kiên định: "Có thể, mấy chuyện này chị đều làm được."
Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt Tiêu Đồng, cậu biết cô bé này không nói mạnh miệng, mà còn cậu nhìn đôi tay của đối phương, chỉ nhìn thôi đã biết, nó tuyệt đối không phải đôi tay của một người chưa từng làm việc gì.
"Vậy chị biết đạp xe đạp không?"
"Chị biết." Nói xong, Tiêu Đồng mở to mắt, chờ mong nhìn thiếu niên ngồi trước mặt mình.
Đón ánh mắt Tiêu Đồng, Đường Học Cẩn cong khóe miệng, "Vậy được, chị cứ ở lại đây, trên lầu có hai phòng, chị sẽ ở đó, phòng nhường chị một cái, ba bữa chỗ em bao, chỉ là tiền lương mỗi tháng chị có thể nhận sẽ không nhiều lắm."
Vạn Bác vừa nghe phải nhường ra một căn phòng, lập tức trợn to mắt, "Đường Học Cẩn, cậu chẳng lẽ tính cống hiến phòng của tôi à?"
Liếc Vạn Bác chuyện bé xé ra to, Đường Học Cẩn chậm rì rì hỏi lại: "Vậy chẳng lẽ là phòng của tôi?"
Vạn Bác: "..." QAQ khi dễ người, căn phòng cậu chưa kịp ủ nóng đã phải tạm biệt rồi... Cậu luyến tiếc!
Hồi hồn từ bi thương, Vạn Bác bỗng nhiên phát hiện một việc rất nghiêm trọng, cái đầu rủ xuống hưu một cái lại nâng dậy, đôi mắt lom lom nhìn Đường Học Cẩn, "Vậy... chẳng lẽ tôi phải dọn về ký túc xá ở trường?"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Học Cẩn cảm thấy cái đầu của Vạn Bác thật là chẳng biết tìm đường rẽ, "Tôi lúc nào bảo cậu dọn về ký túc xá hả?"
"Di, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là dọn tới phòng tôi, diện tích phòng tôi đủ lớn, kê thêm một cái giường đơn nữa, vẫn dư dả."
Nghe được lời Đường Học Cẩn, Vạn Bác chớp mắt, sau đó bỗng nhiên toét miệng cười như thằng ngốc, hận không thể khoa tay múa chân.
Cậu vươn tay kéo Đường Học Cẩn, cao hứng xoa mặt đối phương, cái vẻ hớn hở như một cậu nhóc ấy, nói thật chẳng xứng với bề ngoài to xác tí nào.
Đường Học Cẩn đời này không định ẩn giấu cá tính của mình, đối với hai chữ nhẫn nại cũng có ý làm quen lại, khi thấy không thể nhẫn được nữa thì không cần phải nhẫn, vì thế, cậu vươn tay vỗ vào trán Vạn Bác, giọng ồm ồm không rõ nói: "Uông ô ra..."
Vạn Bác nghe xong, ngoan ngoãn buông tay, mặt cười ngây ngô, "Hắc hắc, xin lỗi Đường Học Cẩn, không cần về ký túc xá chen lấn với 12 người khác tôi vui quá đi mất..."
Trừng Vạn Bác một cái, Đường Học Cẩn nâng tay vỗ má mình, theo sau quay đầu nhìn Tiêu Đồng vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng.
"Chị còn có thắc mắc gì không?"
"Tình cảm của hai em tốt thật đấy, là anh em à?" Tiêu Đồng đại khái thấy xấu hổ, nên khi nói gò má nhịn không được đỏ lên, cô còn hỏi: "Cái kia... tiền lương một tháng của chị là?"
Sững sờ, Đường Học Cẩn phát hiện mình hình như chưa nói về chuyện tiền lương, bèn đáp: "Không phải. Tiền lương một tháng tạm thời ba trăm rưỡi, sau này sẽ tăng lên."
Tiêu Đồng nghe con số ấy, đôi mắt sáng lên, "Nhiều vậy à?"
Đường Học Cẩn cười cười, "Kỳ thực việc chị phải làm rất nhiều, nên con số này đã tính thiếu, nhưng tiệm cơm dù sao không lớn, mà còn mỗi ngày em chỉ mở trong mấy giờ, nói thật cũng không có cách trả nhiều hơn."
Xua tay, Tiêu Đồng để cái ly không xuống, "Không phải, chị nghe nói làm công cho nhà xưởng ở bên ngoài một tháng cũng chỉ có bốn trăm đồng, mà còn vất vả hơn ở đây nhiều, em đã trả rất sộp."
Đường Học Cẩn không tỏ thái độ gì với lời của Tiêu Đồng, đổi chủ đề báo cho cô biết thời gian làm việc của tiệm còn có một ít việc vụn vặt, cậu nói rất ngắn gọn, nhưng lại rất rõ ràng dễ hiểu.
Ước chừng hơn mười phút, Đường Học Cẩn dừng lại uống một ngụm nước, hỏi: "Chị nhớ hết chưa?"
Tiêu Đồng gật đầu, "Ừ, nhớ rồi."
"Vậy được, em trước dẫn chị lên phòng sắp xếp đồ đạc, ừ, vì phòng trước đây là của Vạn Bác, nên có lẽ cậu ấy cần chút thời gian thu dọn, chị chờ tí nhé." Nói xong, Đường Học Cẩn quay đầu nói với Vạn Bác: "Cậu lên dọn đồ đạc của mình đi, mang tới phòng tôi ấy."
"Tuân lệnh!" Vạn Bác nhảy nhót trứ chạy lên lầu hai, thu dọn đồ đạc của mình.
...
Vừa phải vội vàng đi học còn phải bận rộn việc làm ăn, vành mắt đen của Đường Học Cẩn không thể nào tiêu xuống, tuy rằng trạng thái tinh thần vẫn ổn, nhưng bề ngoài thoạt nhìn rất tiều tụy, Đường Vận vì thế, cũng càng thêm lo lắng.
Một tuần trước, đơn hàng chỗ Vương Đại Tráng đã tới, yêu cầu mấy ngày nữa, bữa trưa của công trường sẽ do tiệm cơm bọn họ bao.
Đơn hàng của công trường là, mỗi ngày giao ba mươi hộp cơm, hai mặn một chay, Đường Học Cẩn định giá mỗi hộp là hai đồng năm hào.
Nhận đơn hàng này, Đường Học Cẩn bắt đầu kế hoạch thuê người, nếu không chỉ bằng cậu, Vạn Bác còn có Trương Vân, là hoàn toàn không kiêm xuể.
Ngày này, là cuối tuần, Trương Vân dẫn một cô bé tầm mười bảy mười tám tuổi tới, cười ha hả nói với Đường Học Cẩn: "Tiểu Cẩn, đây là Tiêu Đồng, con bé cần tìm một công việc."
"Thím?" Đường Học Cẩn nghi hoặc nhìn Trương Vân.
Thấy Đường Học Cẩn không hiểu, Trương Vân mở miệng giải thích: "Ai, Tiểu Cẩn cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, thím nhìn cháu ngày càng gầy mỗi ngày bận đến mức ngủ không ngon cũng thấy đau lòng, cháu nhìn cháu khó khăn lắm mới có được tí thịt, mới mấy ngày thôi, đã mất hết rồi, thím bèn nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không ổn."
Nói rồi, bà kéo lấy Tiêu Đồng đứng bên mình, giới thiệu cho Đường Học Cẩn: "Con bé này, nó..."
Cái tính hấp tấp của Trương Vân vẫn không thay đổi, bà thấy việc làm ăn của tiệm ngày một tốt, nhưng Đường Học Cẩn lại dần dần gầy, chút xíu thịt khó khăn lắm mới bổ ra đã gầy sạch, bà nhìn mà đau lòng muốn chết.
Bà xem Đường Học Cẩn là con cháu mình, nhìn thằng bé mệt như vậy, bà có thể nào chịu nổi.
Nghĩ vậy, bà bàn bạc với Lưu Minh Lượng, hai người đều cảm thấy là vì người không đủ Đường Học Cẩn mới vất vả như vậy, thế nên bà suy nghĩ, là lúc tìm người đáng tin tới giúp, cũng đúng dịp, bà vừa định tìm người, ra khỏi cửa đã gặp được người.
Tiêu Đồng là người thôn bên, ở nông thôn, con gái mười bảy mười tám đã đi lấy chồng, người nhà Tiêu Đồng cũng tính tìm tấm chồng cho cô, vừa vặn thôn cô có một gã muốn cưới vợ, nhà gã ở thôn xem như có tiền, bọn họ bèn trù tính gả con gái mình qua.
Nhưng Tiêu Đồng không chịu, cái gã mà người nhà bảo gả, tuổi tác đã có thể làm cha cô rồi. Tiêu Đồng ầm ĩ không nghe, được, cô không gả, trực tiếp bị người nhà đuổi ra khỏi cửa.
Tiêu Đồng hết cách, đành phải rời thôn định lên trấn tìm công việc, cô không muốn thỏa hiệp với đôi cha mẹ nhẫn tâm ấy, nào có ai đẩy con gái mình vào hố lửa vậy chứ.
Bất quá vận khí của Tiêu Đồng không tốt, chưa kịp tới trấn, chỉ vừa ra khỏi thôn, đã bị người trộm đi mấy mươi đồng duy nhất trên người, ngồi ở ven đường đáng thương khóc, vừa vặn bị Trương Vân tính tới tiệm cơm giúp đỡ bắt gặp.
Trương Vân là người mềm lòng, thấy Tiêu Đồng khóc quá đáng thương, bèn qua hỏi nguyên nhân, rõ ràng rồi, bà đã chửi ầm tên trộm kia lên.
Tiêu Đồng nghe Trương Vân chửi, bị dọa đến nín khóc, chỉ có thể lom lom nhìn bà.
Trương Vân nhìn cô bé này, lập tức nhìn ra đối phương là dân quê thuần phác, bà bèn lân la bắt chuyện, kết quả nói một hồi, biết cô bé này cần tìm việc, tâm tư vừa động, bà đã dẫn người tới đây.
Cho nên mới có cảnh ở trên.
Nghe Trương Vân kể ra thân thế Tiêu Đồng, Đường Học Cẩn và Vạn Bác đều xoát xoát đưa mắt nhìn cô, nhìn đến đối phương có chút ái ngại.
Tiêu Đồng nhìn hai cậu bé trước mặt, trong lòng kỳ thực rất bội phục, nhưng cá tính nhát gan khiến cô khá thận trọng, chỉ có thể nói lắp chào Đường Học Cẩn.
Đường Học Cẩn rất bất đắc dĩ, thần nghĩ, có muốn thuê người cũng không thể thuê một cô bé, mà còn cậu chỉ là định tìm bán thời gian... Phụ trách buổi trưa là được, nhưng Trương Vân có ý tốt cậu cũng không thể cự tuyệt, huống hồ nghe xong câu chuyện của Tiêu Đồng, cậu nếu cự tuyệt, chẳng phải càng không thể nào nói nổi sao.
Nhíu mày nghĩ một hồi, Đường Học Cẩn quyết định trước hỏi xem cô bé Trương Vân đưa tới có thể làm gì, nếu chuyện mình giao cho đều có thể làm được, vậy trực tiếp dùng, cũng bớt đi phiền phức tìm người khác.
Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn ngẩng đầu nhìn Trương Vân, cười hì hì nói: "Thím, để cháu hỏi chị này một số vấn đề, nếu chị ấy có thể làm được, vậy cháu xin nhận."
"Ừ ừ ừ, cháu hỏi đi hỏi đi, thím đi làm việc." Trương Vân cười híp mắt gật đầu, vỗ vai Tiêu Đồng, sau đó xoay người vào bếp bắt đầu chuẩn bị sơ chế nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa, người bà đã mang tới, về phần nhận hay không bà không có cách nào quyết định.
Đường Học Cẩn nhìn cô bé vẻ mặt thận trọng và khẩn trương đứng trước mặt mình, nở nụ cười, tính làm cho đối phương thả lỏng, giọng nói cũng trở nên nhu hòa: "Chị tới đây ngồi đi, đừng khẩn trương." Lại quay đầu nhờ Vạn Bác rót cho Tiêu Đồng ly nước.
Vạn Bác ừ một tiếng, vui vẻ chạy đi làm, đưa cho Tiêu Đồng ly nước xong, cậu ngồi xuống cạnh Đường Học Cẩn, hiếu kỳ chớp mắt nhìn cảnh trước mặt.
Tay Tiêu Đồng bị nhét vào ly nước ấm, cô hít hít mũi, nhìn hai thiếu niên ngồi ngay ngắn trước mặt mình, nhìn vẻ mặt thiện ý của đối phương, chậm rãi cũng không khẩn trương nữa.
Đường Học Cẩn thấy vậy, gật đầu, giọng dần khôi phục sự nghiêm túc: "Chị là thím giới thiệu tới, em tin thím, nên nhân phẩm của chị khẳng định không vấn đề, nhưng có một số chi tiết em vẫn phải hỏi, đương nhiên nếu chị làm không được, em sẽ không đồng ý giữ chị lại."
Tiêu Đồng siết chặt cái ly, số phận ngày sau của cô phải do cô tự tranh thủ, vì thế cô trấn tĩnh lại, ngồi nghiêm chỉnh: "Ừ, em nói đi, chị nhất định có thể làm được."
"Em và Vạn Bác đều là học sinh, thím cũng chỉ làm buổi trưa và buổi tối, nên công việc chủ yếu của chị làm là rửa chén và vệ sinh, bao gồm chén đũa bán đồ ăn buổi sáng, buổi trưa và buổi tối. Đương nhiên, nếu sau này cần đưa cơm hộp, buổi trưa chị phải phụ trách việc đưa cơm, mà còn, vào giờ cao điểm trong ngày, chị phải giúp tiệm gọi món và chạy bàn."
Nói xong, Đường Học Cẩn nhìn Tiêu Đồng, nghiêm túc hỏi: "Chị có thể làm được không?"
Tiêu Đồng thuở nhỏ lớn lên ở nông thôn, nhà cô trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, từ khi cô lên sáu đã phải làm đủ mọi việc nhà như rửa chén nấu cơm giặt đồ, cho nên mấy việc Đường Học Cẩn nói với cô mà nói không phải là việc khó gì, cô nghe xong, ánh mắt kiên định: "Có thể, mấy chuyện này chị đều làm được."
Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt Tiêu Đồng, cậu biết cô bé này không nói mạnh miệng, mà còn cậu nhìn đôi tay của đối phương, chỉ nhìn thôi đã biết, nó tuyệt đối không phải đôi tay của một người chưa từng làm việc gì.
"Vậy chị biết đạp xe đạp không?"
"Chị biết." Nói xong, Tiêu Đồng mở to mắt, chờ mong nhìn thiếu niên ngồi trước mặt mình.
Đón ánh mắt Tiêu Đồng, Đường Học Cẩn cong khóe miệng, "Vậy được, chị cứ ở lại đây, trên lầu có hai phòng, chị sẽ ở đó, phòng nhường chị một cái, ba bữa chỗ em bao, chỉ là tiền lương mỗi tháng chị có thể nhận sẽ không nhiều lắm."
Vạn Bác vừa nghe phải nhường ra một căn phòng, lập tức trợn to mắt, "Đường Học Cẩn, cậu chẳng lẽ tính cống hiến phòng của tôi à?"
Liếc Vạn Bác chuyện bé xé ra to, Đường Học Cẩn chậm rì rì hỏi lại: "Vậy chẳng lẽ là phòng của tôi?"
Vạn Bác: "..." QAQ khi dễ người, căn phòng cậu chưa kịp ủ nóng đã phải tạm biệt rồi... Cậu luyến tiếc!
Hồi hồn từ bi thương, Vạn Bác bỗng nhiên phát hiện một việc rất nghiêm trọng, cái đầu rủ xuống hưu một cái lại nâng dậy, đôi mắt lom lom nhìn Đường Học Cẩn, "Vậy... chẳng lẽ tôi phải dọn về ký túc xá ở trường?"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Học Cẩn cảm thấy cái đầu của Vạn Bác thật là chẳng biết tìm đường rẽ, "Tôi lúc nào bảo cậu dọn về ký túc xá hả?"
"Di, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là dọn tới phòng tôi, diện tích phòng tôi đủ lớn, kê thêm một cái giường đơn nữa, vẫn dư dả."
Nghe được lời Đường Học Cẩn, Vạn Bác chớp mắt, sau đó bỗng nhiên toét miệng cười như thằng ngốc, hận không thể khoa tay múa chân.
Cậu vươn tay kéo Đường Học Cẩn, cao hứng xoa mặt đối phương, cái vẻ hớn hở như một cậu nhóc ấy, nói thật chẳng xứng với bề ngoài to xác tí nào.
Đường Học Cẩn đời này không định ẩn giấu cá tính của mình, đối với hai chữ nhẫn nại cũng có ý làm quen lại, khi thấy không thể nhẫn được nữa thì không cần phải nhẫn, vì thế, cậu vươn tay vỗ vào trán Vạn Bác, giọng ồm ồm không rõ nói: "Uông ô ra..."
Vạn Bác nghe xong, ngoan ngoãn buông tay, mặt cười ngây ngô, "Hắc hắc, xin lỗi Đường Học Cẩn, không cần về ký túc xá chen lấn với 12 người khác tôi vui quá đi mất..."
Trừng Vạn Bác một cái, Đường Học Cẩn nâng tay vỗ má mình, theo sau quay đầu nhìn Tiêu Đồng vẫn ngồi bên cạnh không lên tiếng.
"Chị còn có thắc mắc gì không?"
"Tình cảm của hai em tốt thật đấy, là anh em à?" Tiêu Đồng đại khái thấy xấu hổ, nên khi nói gò má nhịn không được đỏ lên, cô còn hỏi: "Cái kia... tiền lương một tháng của chị là?"
Sững sờ, Đường Học Cẩn phát hiện mình hình như chưa nói về chuyện tiền lương, bèn đáp: "Không phải. Tiền lương một tháng tạm thời ba trăm rưỡi, sau này sẽ tăng lên."
Tiêu Đồng nghe con số ấy, đôi mắt sáng lên, "Nhiều vậy à?"
Đường Học Cẩn cười cười, "Kỳ thực việc chị phải làm rất nhiều, nên con số này đã tính thiếu, nhưng tiệm cơm dù sao không lớn, mà còn mỗi ngày em chỉ mở trong mấy giờ, nói thật cũng không có cách trả nhiều hơn."
Xua tay, Tiêu Đồng để cái ly không xuống, "Không phải, chị nghe nói làm công cho nhà xưởng ở bên ngoài một tháng cũng chỉ có bốn trăm đồng, mà còn vất vả hơn ở đây nhiều, em đã trả rất sộp."
Đường Học Cẩn không tỏ thái độ gì với lời của Tiêu Đồng, đổi chủ đề báo cho cô biết thời gian làm việc của tiệm còn có một ít việc vụn vặt, cậu nói rất ngắn gọn, nhưng lại rất rõ ràng dễ hiểu.
Ước chừng hơn mười phút, Đường Học Cẩn dừng lại uống một ngụm nước, hỏi: "Chị nhớ hết chưa?"
Tiêu Đồng gật đầu, "Ừ, nhớ rồi."
"Vậy được, em trước dẫn chị lên phòng sắp xếp đồ đạc, ừ, vì phòng trước đây là của Vạn Bác, nên có lẽ cậu ấy cần chút thời gian thu dọn, chị chờ tí nhé." Nói xong, Đường Học Cẩn quay đầu nói với Vạn Bác: "Cậu lên dọn đồ đạc của mình đi, mang tới phòng tôi ấy."
"Tuân lệnh!" Vạn Bác nhảy nhót trứ chạy lên lầu hai, thu dọn đồ đạc của mình.
...