Ngày khai trương nhà hàng, buổi sáng, Lưu Minh Lượng và Trương Vân đã tới, bọn họ nhìn nhà hàng đã được trang hoàng lại, trợn mắt há hốc mồm.
Hai người nhìn chằm chằm nhà hàng rất bắt mắt kia, chỉ cảm thấy không thể tin được —— chẳng lẽ Tiểu Cẩn rót hết tiền vào nhà hàng này à?
Hồi hồn, nhìn Đường Học Cẩn đứng cạnh Lục Quân Thần cười híp mắt, Trương Vân lập tức nhào qua, ôm cậu cọ không ngừng, hai tay nâng mặt cậu nhìn tới nhìn lui.
"Ừ, hình như mập ra tí." Sau khi nhìn xong, Trương Vân cho ra kết luận, rồi đưa mắt về phía Lục Quân Thần vẫn đứng bên cạnh, "Xem ra chú em chăm sóc Tiểu Cẩn rất tốt."
Lục Quân Thần thầm nghĩ, đó là bà xã của em, em có thể không chăm sóc tốt sao, bất quá trên mặt vẫn khéo léo cười, lễ phép trả lời: "Đâu có đâu có, đó là Tiểu Cẩn vui lây ra đó mà thôi."
"Ừ, tiếp tục duy trì thế nhé." Sờ má Đường Học Cẩn, Trương Vân gật đầu.
Trước nhà hàng bày hai hàng lẵng hoa, thoạt nhìn rất nhộn nhịp, dựa theo lời Lục Quân Thần, khai trương nhà hàng cần phải cắt băng, Đường Học Cẩn lúc đó đổ mồi hôi, nhớ lại cảnh minh tinh cắt băng trong ấn tượng đời trước.
Thay hình ảnh của minh tinh bên trong thành mình, Đường Học Cẩn nghẹn nửa ngày, phốc một tiếng bật cười.
Cậu vừa cười vừa ôm bụng, quả thật là cười không ngừng, Lục Quân Thần không hiểu nguyên nhân nhìn cậu, không rõ cậu bé nhà anh rốt cuộc cười cái gì.
Cười đủ rồi Đường Học Cẩn dừng lại, nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp tới giờ rồi.
Giờ khai trương là mười một giờ rưỡi, khi gần tới đó, Đường Học Cẩn đứng ở giữa, vợ chồng Lưu thị đứng hai bên, giờ đã tới, cậu và vợ chồng Lưu thị song song cắt dải băng màu, lễ cắt băng rốt cuộc hoàn thành.
Đường Học Cẩn đứng giữa cửa nhà hàng, cười híp mắt nói với mọi người vây xem rằng: "Hôm nay nhà hàng "Giai Viên" khai trương, bất cứ khách hàng nào tới đây tiêu phí, đều giảm giá 20%, hoan nghênh mọi người vào cổ động."
Đại khái vì mới khai trương, cũng đại khái vì cách trang hoàng của nhà hàng xác thực khác với xung quanh, thế nên, mọi người vốn ở ngoài xem náo nhiệt sôi nổi bước vào, trong lúc nhất thời, nhà hàng náo nhiệt cực kỳ.
Nhân viên trước đã thuê sớm được huấn luyện xong nghiệp vụ, lúc này trên mặt bọn họ treo ý cười xán lạn lễ phép chiêu đãi khách khứa, bọn họ mặc đồng phục, nữ thì búi cao tóc, nam thì khoác áo ghi-lê, tóc cắt gọn lộ ra đôi mắt, mọi người có vẻ tinh thần no đủ, thoạt nhìn rất có sức sống.
Khách tới thấy vậy, tâm tình dù không tốt cho mấy cũng tốt hẳn lên, đây đại khái gọi là khả năng lây truyền.
Đường Học Cẩn thuê tầm mười nhân viên, trong đó có ba đầu bếp, hai hậu cần, năm cái khác, đều là nhân viên phục vụ sảnh cộng thêm một quản lý.
Ba đầu bếp là học sinh tốt nghiệp chuyên ngành, Đường Học Cẩn từng dùng thử đồ ăn của bọn họ, cực kỳ ngon, mà còn người cũng thành thật hàm hậu, đây là nguyên nhân Đường Học Cẩn chọn ba người.
Nhà bếp vì là trong suốt, nên khách hàng có thể thấy rõ quá trình nấu nướng của đầu bếp bên trong, bọn họ có thể thấy, căn bếp sạch sẽ ngăn nắp, đầu bếp mặc quần áo bếp màu trắng và đội mũ bếp, đang vùi đầu nấu ăn.
Cảnh đó, hoàn toàn bắt được lòng của một bộ phận khách tới, Đường Học Cẩn đứng ở lầu hai, nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, khóe miệng giơ lên, vẻ mặt thỏa mãn.
"Đường Học Cẩn, ha ha ha, tôi tới tìm cậu chơi nè!!" Đột ngột một cái giọng vang lên, kế khuôn mặt cười lấp đầy sức sống tiêu chí của Vạn Bác xuất hiện trước mắt.
Đường Học Cẩn thấy Vạn Bác, mắt sáng lên, cậu xoay người xuống lầu, tới chỗ Vạn Bác, sau đó cậu phát hiện, mới có hai tháng không gặp, thiếu niên vốn đã rất to con lúc này đã cao lớn hơn, làn da cũng đen, cánh tay lộ ra trội lên bắp thịt, cậu chỉ là nhìn một cái đã thầm lầm bầm, rốt cuộc là ăn cái gì mà được vậy thế ——
Vạn Bác thấy Đường Học Cẩn, cười lộ ra hàm răng trắng, hớn hở ôm cậu trong lòng, dùng sức vỗ vào lưng cậu, cười nói: "Ha ha, Đường Tiểu Cẩn, tôi cuối cùng có thể tới tìm cậu chơi rồi, hắc hắc, chúng ta lại có thể làm bạn học."
Âm thầm né ra khỏi lòng Vạn Bác, Đường Học Cẩn đố kị nhìn chiều cao đã hơn mình rất nhiều, nghi hoặc nói: "Sao vậy, cậu không tính về nhà à?"
"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc——" Nghe Đường Học Cẩn hỏi, Vạn Bác nhướng mày, cười không ngừng.
"..."
"Đừng cười." Nhịn không được vỗ vào đầu Vạn Bác, Đường Học Cẩn nói: "Nói xem là chuyện gì vậy."
Sờ đầu mình, Vạn Bác dừng lại tiếng cười không ngừng, "Nhà tôi dọn tới thành phố G, trước tôi nói với tía muốn tới thành phố G học, tía suy nghĩ nửa ngày đã nói dọn tới thành phố G phát triển cũng không sai, sau đó cả nhà tôi dọn đi."
Vạn Bác vừa nói xong, Vạn Thế Tam đã xuất hiện, Vạn Thế Tam quả thật là mập hơn một vòng, cái bụng bia lớn như mang thai mười tháng, ông nhìn Đường Học Cẩn, bật cười với cậu, nói: "Tiểu Cẩn a, chúc mừng cháu khai trương nhà hàng."
Đường Học Cẩn cũng lễ phép trả lại một nụ cười.
Nếu muốn ôn chuyện đứng giữa nhà hàng đích xác không tốt lắm, đã ba bốn lần nhận được ánh mắt rửa tội của mọi người, Đường Học Cẩn đưa Vạn Thế Tam và Vạn Bác tới phòng ở lầu hai, vợ chồng Lưu thị còn có Lục Quân Thần cũng ở đó.
Mọi người từng tụ hội với nhau, nên không cần làm ra vẻ khách sáo gì, Vạn Thế Tam và Vạn Bác trực tiếp vào ghế lô, Đường Học Cẩn thuận tay đóng cửa lại, rồi về vị trí ngồi.
Lưu Minh Lượng và Vạn Thế Tam chào nhau, lại quay đầu nhìn Lục Quân Thần, nhắc tới Tư Vân, "Sao không thấy Tư Vân tới?"
Lục Quân Thần nghe được lời này, nghĩ một hồi, đáp: "Anh ấy lúc này phỏng chừng đang bận trốn người." Anh cả mặt than nhà anh đã tới thành phố S bắt người, lúc này, anh họ của anh, hẳn đang khắp nơi tìm chỗ trốn.
Lưu Minh Lượng nghe xong, gật đầu, không hỏi gì thêm.
Buổi trưa người đến người đi này cực kỳ náo nhiệt, Đường Học Cẩn lần này không cần động thủ giúp đỡ, cậu cứ an tâm ngồi làm ông chủ nhỏ, ở bên cạnh nhìn nhân viên mình mất hơn nửa tháng huấn luyện đón tiếp khách khứa là được.
Cậu và vợ chồng Lưu thị, Lục Quân Thần còn có cha con Vạn Thế Tam ngồi trong ghế lô, thiên nam địa bắc tán gẫu, Vạn Bác thỉnh thoảng bỡn bảo chọc cho mọi người ha ha cười to, bọn họ ngồi trong phòng lầu hai, uống trà tán gẫu việc nhà.
...
Nhà hàng "Giai Viên" khai trương xong, Đường Học Cẩn cũng nghênh đón tháng chín nhập học.
Buổi khai giảng này, Lục Quân Thần thay thế Lưu Minh Lượng, đưa Đường Học Cẩn tới trường, anh không vào theo, mà là đứng ở cổng nhìn cậu bé của anh và Vạn Bác nói cười vui vẻ cất bước vào trường.
"Trung học HF" không hổ là trung học tốt nhất thành phố G, diện tích còn có cảnh đẹp trong sân, đủ để khiến người ca ngợi, Vạn Bác cảm thấy mắt mình không đủ để dùng, một giây trước còn đang nhìn cảnh bên này, một giây sau lại đổi tới cảnh khác, quả thật là bận rộn vô cùng.
Đường Học Cẩn buồn cười nhìn Vạn Bác nhìn đông nhìn tây như Hai Lúa, duỗi tay chọt cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Vạn Bác, đừng than thở nữa, cậu như vậy, sẽ khiến bọn con gái chế giễu đấy."
Đường Học Cẩn nói là thật, bọn con gái kết thành đội đi tới phía đối diện, đều che miệng nhìn Vạn Bác cười hí hửng... Bọn họ không phải đang cười nhạo vẻ mặt mới lên thành phố của Vạn Bác sao.
"Di, có gì buồn cười chứ." Chớp mắt, Vạn Bác duỗi tay sờ cái đầu đinh cắt ngắn của mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, quả thật hàm hậu cực điểm.
Thấy vậy, bọn con gái cười dữ hơn.
Đường Học Cẩn: "..." Hoàn toàn không thể nào hình dung tâm tình lúc này.
"Thằng ngốc."
Chỉ nghe một tiếng khinh thường, Đường Học Cẩn quay đầu lại, đã thấy một cậu nhóc cao gầy ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Vạn Bác, khóe miệng giơ lên, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Đường Học Cẩn nhíu mày, nói: "Cậu nên xin lỗi bạn của tôi."
Thiếu niên vừa nghe, nhướng mày, tới gần Đường Học Cẩn, nghiêng đầu hừ nhẹ một tiếng, "Không, cậu ta vốn là một thằng ngốc, bị con gái cười nhạo như vậy, còn có thể cười đáp lại."
Vạn Bác lúc này phản ứng kịp, thiếu niên cao gầy trước mặt đang nói mình đâu, nghĩ sao có thể bị nói thế trước mặt Đường Tiểu Cẩn, thế là sắc mặt cậu xệ xuống, trừng hai mắt, trái lại có mấy phần hung tợn, "Ê ê ê, cậu nói ai là thằng ngốc hả! Cậu mới là thằng ngốc đấy."
"Nói cậu đó." Thiếu niên nhìn Vạn Bác, vươn ngón tay thon dài tinh tế chọt vào bắp tay Vạn Bác, "Uổng cho cậu có được vóc người tốt như vậy, ngu không ai bằng."
Nói xong nói, không chờ Vạn Bác phản ứng, thiếu niên đã hất đầu bỏ đi, để lại Vạn Bác đứng tại chỗ giơ chân.
Đường Học Cẩn xoa trán, đột nhiên thấy rất vô lực.
Vỗ vai Vạn Bác, Đường Học Cẩn nói: "Đi thôi, nếu không lát nữa sẽ muộn đấy." Nói xong, cậu nhấc chân đi mấy bước, thấy Vạn Bác không đuổi theo, thoáng nghiêng mình lại, gọi Vạn Bác một tiếng.
Vạn Bác lúc này vui vẻ chạy tới chỗ Đường Học Cẩn, đi song song với cậu, vừa đi vừa nói: "Hừ, cái thằng vừa rồi rất đáng ghét, lần sau để tôi gặp được, tôi nhất định cho nó đẹp mặt."
"Trường học cấm đánh nhau." Đường Học Cẩn bình tĩnh nói, cậu tự nhiên biết Vạn Bác chỉ nói miệng mà thôi, Vạn Bác kỳ thực không phải người thích tính toán, tính cách cậu ấy rất tốt, nhân duyên cũng vậy, mấy lời này, cậu nghe cũng không để trong lòng.
Quả nhiên, Vạn Bác bĩu môi, "Đâu có, tôi cũng không phải muốn đánh nó."
Đường Học Cẩn lắc đầu, đối với Vạn Bác ở chung ba năm, kỳ thực cậu rất vô lực, đối phương có lúc lanh lợi đến khủng bố, có lúc lại ngu ngốc gọi người không biết nói gì cho phải —— ví dụ như tình huống hiện tại.
May mà, hai người họ, lại được xếp vào cùng lớp.
Nói thật, đầu năm nay, duyên phận phải nói rất thần kỳ, hai người vừa vào lớp, đã thấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, một thiếu niên vắt hai cái chân thon dài lên bàn một mình ngồi nghe mp3 tùy thân mang theo.
Bọn họ thấy thiếu niên, thiếu niên song song cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhướng mày, thiếu niên gật đầu với Đường Học Cẩn, không để ý tới Vạn Bác trợn mắt nhìn mình, bỏ chân xuống, cậu ta đứng dậy tới gần bọn họ.
Thiếu niên cao hơn Đường Học Cẩn một tí. Chiều cao của Đường Học Cẩn là 1m73, thiếu niên đại khái tầm 1m76, cậu ta nhìn Đường Học Cẩn, cười ha hả tự giới thiệu: "Tên tôi là Tô Lễ Hàng, tên cậu là gì?"
Nhìn thiếu niên đột nhiên không hiểu nguyên nhân mà cởi mở, Đường Học Cẩn: "..."
Thấy Đường Học Cẩn không đáp, Tô Lễ Hàng nghiêng đầu, có chút dí dỏm chớp mắt, "Hihi, cậu không nói tôi cũng biết, cậu là Đường Học Cẩn, tôi biết cậu."
Đường Học Cẩn kinh ngạc nhìn thiếu niên tên Tô Lễ Hàng trước mắt, rất ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết tên tôi?"
Tô Lễ Hàng híp đôi mắt xinh đẹp, "Anh Lục trước có cho tôi xem hình của cậu, ừm... Đại khái ba ngày trước."
Phải rồi, ba ngày trước Lục Quân Thần hình như có nói, anh ấy phải đi dón con của dì Giang, cho nên, thiếu niên trước mắt, là con của Giang Tư?
Cũng quá trùng hợp đi.
Bị bỏ qua một bên Vạn Bác không thoả mãn, Đường Học Cẩn rõ ràng là anh em tốt của cậu, sao cái tên đột nhiên chui ra này lại ra vẻ rất quen thuộc vậy, loáng thoáng cảm thấy vị trí của mình sắp bị dao động, vì thế, Vạn Bác bất mãn bĩu môi lại, nói: "Cậu và Đường Tiểu Cẩn quen nhau à? Làm chi cười như thân lắm vậy?"
Được rồi, Vạn Bác trẻ con sặc về.
"..."
Đường Học Cẩn nhìn tình huống này, sao bỗng nhiên cảm giác ba năm cấp ba của mình sẽ không mấy thái bình —— cậu rất hy vọng nó bất quá là ảo giác mà thôi.
Hai người nhìn chằm chằm nhà hàng rất bắt mắt kia, chỉ cảm thấy không thể tin được —— chẳng lẽ Tiểu Cẩn rót hết tiền vào nhà hàng này à?
Hồi hồn, nhìn Đường Học Cẩn đứng cạnh Lục Quân Thần cười híp mắt, Trương Vân lập tức nhào qua, ôm cậu cọ không ngừng, hai tay nâng mặt cậu nhìn tới nhìn lui.
"Ừ, hình như mập ra tí." Sau khi nhìn xong, Trương Vân cho ra kết luận, rồi đưa mắt về phía Lục Quân Thần vẫn đứng bên cạnh, "Xem ra chú em chăm sóc Tiểu Cẩn rất tốt."
Lục Quân Thần thầm nghĩ, đó là bà xã của em, em có thể không chăm sóc tốt sao, bất quá trên mặt vẫn khéo léo cười, lễ phép trả lời: "Đâu có đâu có, đó là Tiểu Cẩn vui lây ra đó mà thôi."
"Ừ, tiếp tục duy trì thế nhé." Sờ má Đường Học Cẩn, Trương Vân gật đầu.
Trước nhà hàng bày hai hàng lẵng hoa, thoạt nhìn rất nhộn nhịp, dựa theo lời Lục Quân Thần, khai trương nhà hàng cần phải cắt băng, Đường Học Cẩn lúc đó đổ mồi hôi, nhớ lại cảnh minh tinh cắt băng trong ấn tượng đời trước.
Thay hình ảnh của minh tinh bên trong thành mình, Đường Học Cẩn nghẹn nửa ngày, phốc một tiếng bật cười.
Cậu vừa cười vừa ôm bụng, quả thật là cười không ngừng, Lục Quân Thần không hiểu nguyên nhân nhìn cậu, không rõ cậu bé nhà anh rốt cuộc cười cái gì.
Cười đủ rồi Đường Học Cẩn dừng lại, nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp tới giờ rồi.
Giờ khai trương là mười một giờ rưỡi, khi gần tới đó, Đường Học Cẩn đứng ở giữa, vợ chồng Lưu thị đứng hai bên, giờ đã tới, cậu và vợ chồng Lưu thị song song cắt dải băng màu, lễ cắt băng rốt cuộc hoàn thành.
Đường Học Cẩn đứng giữa cửa nhà hàng, cười híp mắt nói với mọi người vây xem rằng: "Hôm nay nhà hàng "Giai Viên" khai trương, bất cứ khách hàng nào tới đây tiêu phí, đều giảm giá 20%, hoan nghênh mọi người vào cổ động."
Đại khái vì mới khai trương, cũng đại khái vì cách trang hoàng của nhà hàng xác thực khác với xung quanh, thế nên, mọi người vốn ở ngoài xem náo nhiệt sôi nổi bước vào, trong lúc nhất thời, nhà hàng náo nhiệt cực kỳ.
Nhân viên trước đã thuê sớm được huấn luyện xong nghiệp vụ, lúc này trên mặt bọn họ treo ý cười xán lạn lễ phép chiêu đãi khách khứa, bọn họ mặc đồng phục, nữ thì búi cao tóc, nam thì khoác áo ghi-lê, tóc cắt gọn lộ ra đôi mắt, mọi người có vẻ tinh thần no đủ, thoạt nhìn rất có sức sống.
Khách tới thấy vậy, tâm tình dù không tốt cho mấy cũng tốt hẳn lên, đây đại khái gọi là khả năng lây truyền.
Đường Học Cẩn thuê tầm mười nhân viên, trong đó có ba đầu bếp, hai hậu cần, năm cái khác, đều là nhân viên phục vụ sảnh cộng thêm một quản lý.
Ba đầu bếp là học sinh tốt nghiệp chuyên ngành, Đường Học Cẩn từng dùng thử đồ ăn của bọn họ, cực kỳ ngon, mà còn người cũng thành thật hàm hậu, đây là nguyên nhân Đường Học Cẩn chọn ba người.
Nhà bếp vì là trong suốt, nên khách hàng có thể thấy rõ quá trình nấu nướng của đầu bếp bên trong, bọn họ có thể thấy, căn bếp sạch sẽ ngăn nắp, đầu bếp mặc quần áo bếp màu trắng và đội mũ bếp, đang vùi đầu nấu ăn.
Cảnh đó, hoàn toàn bắt được lòng của một bộ phận khách tới, Đường Học Cẩn đứng ở lầu hai, nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, khóe miệng giơ lên, vẻ mặt thỏa mãn.
"Đường Học Cẩn, ha ha ha, tôi tới tìm cậu chơi nè!!" Đột ngột một cái giọng vang lên, kế khuôn mặt cười lấp đầy sức sống tiêu chí của Vạn Bác xuất hiện trước mắt.
Đường Học Cẩn thấy Vạn Bác, mắt sáng lên, cậu xoay người xuống lầu, tới chỗ Vạn Bác, sau đó cậu phát hiện, mới có hai tháng không gặp, thiếu niên vốn đã rất to con lúc này đã cao lớn hơn, làn da cũng đen, cánh tay lộ ra trội lên bắp thịt, cậu chỉ là nhìn một cái đã thầm lầm bầm, rốt cuộc là ăn cái gì mà được vậy thế ——
Vạn Bác thấy Đường Học Cẩn, cười lộ ra hàm răng trắng, hớn hở ôm cậu trong lòng, dùng sức vỗ vào lưng cậu, cười nói: "Ha ha, Đường Tiểu Cẩn, tôi cuối cùng có thể tới tìm cậu chơi rồi, hắc hắc, chúng ta lại có thể làm bạn học."
Âm thầm né ra khỏi lòng Vạn Bác, Đường Học Cẩn đố kị nhìn chiều cao đã hơn mình rất nhiều, nghi hoặc nói: "Sao vậy, cậu không tính về nhà à?"
"Hắc hắc hắc hắc hắc hắc——" Nghe Đường Học Cẩn hỏi, Vạn Bác nhướng mày, cười không ngừng.
"..."
"Đừng cười." Nhịn không được vỗ vào đầu Vạn Bác, Đường Học Cẩn nói: "Nói xem là chuyện gì vậy."
Sờ đầu mình, Vạn Bác dừng lại tiếng cười không ngừng, "Nhà tôi dọn tới thành phố G, trước tôi nói với tía muốn tới thành phố G học, tía suy nghĩ nửa ngày đã nói dọn tới thành phố G phát triển cũng không sai, sau đó cả nhà tôi dọn đi."
Vạn Bác vừa nói xong, Vạn Thế Tam đã xuất hiện, Vạn Thế Tam quả thật là mập hơn một vòng, cái bụng bia lớn như mang thai mười tháng, ông nhìn Đường Học Cẩn, bật cười với cậu, nói: "Tiểu Cẩn a, chúc mừng cháu khai trương nhà hàng."
Đường Học Cẩn cũng lễ phép trả lại một nụ cười.
Nếu muốn ôn chuyện đứng giữa nhà hàng đích xác không tốt lắm, đã ba bốn lần nhận được ánh mắt rửa tội của mọi người, Đường Học Cẩn đưa Vạn Thế Tam và Vạn Bác tới phòng ở lầu hai, vợ chồng Lưu thị còn có Lục Quân Thần cũng ở đó.
Mọi người từng tụ hội với nhau, nên không cần làm ra vẻ khách sáo gì, Vạn Thế Tam và Vạn Bác trực tiếp vào ghế lô, Đường Học Cẩn thuận tay đóng cửa lại, rồi về vị trí ngồi.
Lưu Minh Lượng và Vạn Thế Tam chào nhau, lại quay đầu nhìn Lục Quân Thần, nhắc tới Tư Vân, "Sao không thấy Tư Vân tới?"
Lục Quân Thần nghe được lời này, nghĩ một hồi, đáp: "Anh ấy lúc này phỏng chừng đang bận trốn người." Anh cả mặt than nhà anh đã tới thành phố S bắt người, lúc này, anh họ của anh, hẳn đang khắp nơi tìm chỗ trốn.
Lưu Minh Lượng nghe xong, gật đầu, không hỏi gì thêm.
Buổi trưa người đến người đi này cực kỳ náo nhiệt, Đường Học Cẩn lần này không cần động thủ giúp đỡ, cậu cứ an tâm ngồi làm ông chủ nhỏ, ở bên cạnh nhìn nhân viên mình mất hơn nửa tháng huấn luyện đón tiếp khách khứa là được.
Cậu và vợ chồng Lưu thị, Lục Quân Thần còn có cha con Vạn Thế Tam ngồi trong ghế lô, thiên nam địa bắc tán gẫu, Vạn Bác thỉnh thoảng bỡn bảo chọc cho mọi người ha ha cười to, bọn họ ngồi trong phòng lầu hai, uống trà tán gẫu việc nhà.
...
Nhà hàng "Giai Viên" khai trương xong, Đường Học Cẩn cũng nghênh đón tháng chín nhập học.
Buổi khai giảng này, Lục Quân Thần thay thế Lưu Minh Lượng, đưa Đường Học Cẩn tới trường, anh không vào theo, mà là đứng ở cổng nhìn cậu bé của anh và Vạn Bác nói cười vui vẻ cất bước vào trường.
"Trung học HF" không hổ là trung học tốt nhất thành phố G, diện tích còn có cảnh đẹp trong sân, đủ để khiến người ca ngợi, Vạn Bác cảm thấy mắt mình không đủ để dùng, một giây trước còn đang nhìn cảnh bên này, một giây sau lại đổi tới cảnh khác, quả thật là bận rộn vô cùng.
Đường Học Cẩn buồn cười nhìn Vạn Bác nhìn đông nhìn tây như Hai Lúa, duỗi tay chọt cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Vạn Bác, đừng than thở nữa, cậu như vậy, sẽ khiến bọn con gái chế giễu đấy."
Đường Học Cẩn nói là thật, bọn con gái kết thành đội đi tới phía đối diện, đều che miệng nhìn Vạn Bác cười hí hửng... Bọn họ không phải đang cười nhạo vẻ mặt mới lên thành phố của Vạn Bác sao.
"Di, có gì buồn cười chứ." Chớp mắt, Vạn Bác duỗi tay sờ cái đầu đinh cắt ngắn của mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, quả thật hàm hậu cực điểm.
Thấy vậy, bọn con gái cười dữ hơn.
Đường Học Cẩn: "..." Hoàn toàn không thể nào hình dung tâm tình lúc này.
"Thằng ngốc."
Chỉ nghe một tiếng khinh thường, Đường Học Cẩn quay đầu lại, đã thấy một cậu nhóc cao gầy ôm cánh tay mắt lạnh nhìn Vạn Bác, khóe miệng giơ lên, lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Đường Học Cẩn nhíu mày, nói: "Cậu nên xin lỗi bạn của tôi."
Thiếu niên vừa nghe, nhướng mày, tới gần Đường Học Cẩn, nghiêng đầu hừ nhẹ một tiếng, "Không, cậu ta vốn là một thằng ngốc, bị con gái cười nhạo như vậy, còn có thể cười đáp lại."
Vạn Bác lúc này phản ứng kịp, thiếu niên cao gầy trước mặt đang nói mình đâu, nghĩ sao có thể bị nói thế trước mặt Đường Tiểu Cẩn, thế là sắc mặt cậu xệ xuống, trừng hai mắt, trái lại có mấy phần hung tợn, "Ê ê ê, cậu nói ai là thằng ngốc hả! Cậu mới là thằng ngốc đấy."
"Nói cậu đó." Thiếu niên nhìn Vạn Bác, vươn ngón tay thon dài tinh tế chọt vào bắp tay Vạn Bác, "Uổng cho cậu có được vóc người tốt như vậy, ngu không ai bằng."
Nói xong nói, không chờ Vạn Bác phản ứng, thiếu niên đã hất đầu bỏ đi, để lại Vạn Bác đứng tại chỗ giơ chân.
Đường Học Cẩn xoa trán, đột nhiên thấy rất vô lực.
Vỗ vai Vạn Bác, Đường Học Cẩn nói: "Đi thôi, nếu không lát nữa sẽ muộn đấy." Nói xong, cậu nhấc chân đi mấy bước, thấy Vạn Bác không đuổi theo, thoáng nghiêng mình lại, gọi Vạn Bác một tiếng.
Vạn Bác lúc này vui vẻ chạy tới chỗ Đường Học Cẩn, đi song song với cậu, vừa đi vừa nói: "Hừ, cái thằng vừa rồi rất đáng ghét, lần sau để tôi gặp được, tôi nhất định cho nó đẹp mặt."
"Trường học cấm đánh nhau." Đường Học Cẩn bình tĩnh nói, cậu tự nhiên biết Vạn Bác chỉ nói miệng mà thôi, Vạn Bác kỳ thực không phải người thích tính toán, tính cách cậu ấy rất tốt, nhân duyên cũng vậy, mấy lời này, cậu nghe cũng không để trong lòng.
Quả nhiên, Vạn Bác bĩu môi, "Đâu có, tôi cũng không phải muốn đánh nó."
Đường Học Cẩn lắc đầu, đối với Vạn Bác ở chung ba năm, kỳ thực cậu rất vô lực, đối phương có lúc lanh lợi đến khủng bố, có lúc lại ngu ngốc gọi người không biết nói gì cho phải —— ví dụ như tình huống hiện tại.
May mà, hai người họ, lại được xếp vào cùng lớp.
Nói thật, đầu năm nay, duyên phận phải nói rất thần kỳ, hai người vừa vào lớp, đã thấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, một thiếu niên vắt hai cái chân thon dài lên bàn một mình ngồi nghe mp3 tùy thân mang theo.
Bọn họ thấy thiếu niên, thiếu niên song song cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhướng mày, thiếu niên gật đầu với Đường Học Cẩn, không để ý tới Vạn Bác trợn mắt nhìn mình, bỏ chân xuống, cậu ta đứng dậy tới gần bọn họ.
Thiếu niên cao hơn Đường Học Cẩn một tí. Chiều cao của Đường Học Cẩn là 1m73, thiếu niên đại khái tầm 1m76, cậu ta nhìn Đường Học Cẩn, cười ha hả tự giới thiệu: "Tên tôi là Tô Lễ Hàng, tên cậu là gì?"
Nhìn thiếu niên đột nhiên không hiểu nguyên nhân mà cởi mở, Đường Học Cẩn: "..."
Thấy Đường Học Cẩn không đáp, Tô Lễ Hàng nghiêng đầu, có chút dí dỏm chớp mắt, "Hihi, cậu không nói tôi cũng biết, cậu là Đường Học Cẩn, tôi biết cậu."
Đường Học Cẩn kinh ngạc nhìn thiếu niên tên Tô Lễ Hàng trước mắt, rất ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết tên tôi?"
Tô Lễ Hàng híp đôi mắt xinh đẹp, "Anh Lục trước có cho tôi xem hình của cậu, ừm... Đại khái ba ngày trước."
Phải rồi, ba ngày trước Lục Quân Thần hình như có nói, anh ấy phải đi dón con của dì Giang, cho nên, thiếu niên trước mắt, là con của Giang Tư?
Cũng quá trùng hợp đi.
Bị bỏ qua một bên Vạn Bác không thoả mãn, Đường Học Cẩn rõ ràng là anh em tốt của cậu, sao cái tên đột nhiên chui ra này lại ra vẻ rất quen thuộc vậy, loáng thoáng cảm thấy vị trí của mình sắp bị dao động, vì thế, Vạn Bác bất mãn bĩu môi lại, nói: "Cậu và Đường Tiểu Cẩn quen nhau à? Làm chi cười như thân lắm vậy?"
Được rồi, Vạn Bác trẻ con sặc về.
"..."
Đường Học Cẩn nhìn tình huống này, sao bỗng nhiên cảm giác ba năm cấp ba của mình sẽ không mấy thái bình —— cậu rất hy vọng nó bất quá là ảo giác mà thôi.