Lục Quân Thần sờ đầu Đường Học Cẩn, không đáp lại câu hỏi ấy, câu hỏi "Bọn họ là ai" này cần chính cụ Tô và người nhà tới trả lời, dù sao, nó liên quan tới việc nhận thân của cậu bé.
Nếu hỏi Lục Quân Thần từ đâu hoài nghi Đường Học Cẩn có liên quan với Giang Tư, còn phải ngược dòng đến ban đầu, vào cái ngày theo cậu bé tới nhà hàng làm hợp đồng, khi anh nhìn thấy Giang Tư thất lễ, trong lòng đã trỗi lên sự nghi hoặc.
—— anh biết Giang Tư đã lâu, chưa từng thấy bà thất lễ đến vậy, mà còn biểu hiện của Giang Tư, nhung nhớ và một ít kinh ngạc đáy mắt ấy viết rõ.
Lúc đó Lục Quân Thần đã có hoài nghi, một ngày có hoài nghi, anh bắt đầu tìm người điều tra, nói thật, muốn tra được một chuyện xảy ra mười mấy năm trước quả thật không dễ dàng gì, nhưng cũng may là, Lục Quân Thần biết vợ chồng Đường Triệu, cho nên lấy bọn họ làm điểm đột phá, thật là để anh tìm ra đầu mối.
Hồi hồn lại, Lục Quân Thần trực tiếp ôm Đường Học Cẩn tới sô pha ngồi, "Tiểu Cẩn, đồ ăn nhanh chưa tới, hay là em uống thuốc trước đi?"
Gật đầu, Đường Học Cẩn cười: "Dạ."
Lục Quân Thần nghe được lời này, đứng dậy vào bếp rót nước và lấy thuốc, anh vừa đi Giang Tư lập tức nhìn Đường Học Cẩn, trong ánh mắt có đủ mọi cảm xúc, Đường Học Cẩn nghi hoặc, cậu không quá rõ ánh mắt ấy... Nói thế nào đây, nó hỗn loạn hổ thẹn, nhung nhớ, lo lắng, sợ hãi với nhau, tạo thành một loại tình cảm khó mà miêu tả.
Giang Tư nhìn Lục Quân Thần đi lấy thuốc, lo lắng bật thốt ra từ miệng, "Tiểu Cẩn, cháu bệnh à, nặng lắm không? Sao không tới bệnh viện?"
"Không nghiêm trọng vậy đâu ạ, chỉ là sốt thôi, uống thuốc là được." Đường Học Cẩn nhẹ giọng đáp, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Cậu kéo khóe miệng, lại nhìn thoáng qua Giang Tư Tô Mặc Thành và cụ Tô vẫn luôn nhìn mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt trở lại chỗ Giang Tư, hỏi bà rằng: "Dì Giang, sao dì lại tới đây, bọn họ là?"
Giang Tư nghe một tiếng dì Giang này của Đường Học Cẩn, viền mắt bỗng nhiên đỏ, kế, nước mắt trực tiếp rơi xuống, Tô Mặc Thành ngồi bên cạnh vẫn làm chỗ dựa cho bà thở dài, để tay lên lưng Giang Tư vỗ nhẹ, "Đừng khóc, bằng không sẽ bị con cháu cười đấy, khó khăn lắm mới tìm được thằng bé mà."
Ngón tay Đường Học Cẩn run lên, trái tim lộp bộp, cậu kỳ thực đã có một ít suy nghĩ.
Giang Tư nghe được lời chồng, cố gắng gật đầu, chỉ là nước mắt không ngừng rơi, duỗi tay lau đi, ngẩng lên nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt bà ôn nhu, đong đầy từ ái, "Tiểu Cẩn, bọn họ lần lượt là cha và chồng dì."
Đường Học Cẩn lạnh mặt, lễ phép gật đầu với Tô Mặc Thành và cụ Tô, xem như chào hỏi, đầu óc cậu hiện tại có chút hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ, ánh mắt cậu bay vào bếp, thầm nghĩ sao Lục Quân Thần chưa ra nữa.
Có lẽ là thật có tâm lý cảm ứng, cậu vừa nghĩ thế, Lục Quân Thần đã ra khỏi bếp, một tay cầm ly một tay khác cầm thuốc, anh ngồi xuống sô pha rồi lập tức đút cho Đường Học Cẩn uống.
Uống thuốc xong, Đường Học Cẩn khép hờ mí mắt đồng thời duỗi tay nắm lấy tay Lục Quân Thần, phảng phất chỉ cần nắm lấy tay người bên cạnh, cậu sẽ có thể hoàn toàn yên tâm.
Lục Quân Thần nghiêng đầu nhìn cậu bé an tĩnh ngồi cạnh mình, thở dài, anh biết, lấy sự thông minh của cậu bé, phỏng chừng đã đoán được.
Duỗi tay vỗ mu bàn tay của cậu, Lục Quân Thần nhìn Giang Tư, khóe miệng kéo cao, "Dì, mọi người tới đây là để làm gì, cháu đã đoán được, chỉ là mọi người chắc chắn chứ?"
Cụ Tô trợn mắt, giận nhìn Lục Quân Thần, "Cháu nói gì vậy hả, đương nhiên là chắc chắn mới tới đây."
Lục Quân Thần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thái độ của anh cũng không vì cơn giận của cụ Tô mà thay đổi, anh rất trấn định treo nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy tay cậu bé, ánh mắt bằng phẳng nhìn cụ Tô, "Vậy mọi người nói đi."
Cụ Tô bị nghẹn một hơi, trợn tròn mắt tính mở lời, nhưng trước khi cụ làm được điều đó, Đường Học Cẩn vốn luôn an tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, cậu ngẩng đầu, nét mặt bình tĩnh, giọng cũng vậy, "Các vị, là người nhà của tôi à?"
Ánh mắt cậu nhìn Giang Tư, Tô Mặc Thành và cụ Tô, nói: "Mẹ, cha, ông nội hoặc ông ngoại của tôi?"
Lời Đường Học Cẩn vừa dứt, sắc mặt Giang Tư trắng bệch, cả người bà run rẩy, nếu không phải đang dựa vào Tô Mặc Thành, bà phỏng chừng đã ngồi không vững nữa, môi bà mấp máy, lại không thể nói được gì, nước mắt không ngừng rơi.
Lời cụ Tô tính thốt ra bị nghẹn về, nghe được làn điệu bình tĩnh ấy của Đường Học Cẩn, cụ đã chẳng thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, sự hổ thẹn tự nhiên trỗi dậy, cả người lặng xuống.
Thở dài, cụ Tô nói: "Cháu à, rất xin lỗi, chúng ta tới trễ."
Đường Học Cẩn trầm mặc, không đáp.
Tô Mặc Thành cũng trầm mặc, ánh mắt ông phức tạp nhìn Đường Học Cẩn, ông suy đi nghĩ lại, cũng không hề nghĩ tới con ông sẽ dùng thái độ này đáp lại ông.
Nhưng, có thể trách ai?
Bọn họ có mười sáu năm khoảng cách, mà còn mười sáu năm này của Đường Học Cẩn, cực kỳ tồi tệ, cha mẹ nuôi là hai tên rác rưởi, từ nhỏ chưa từng được nếm tình thương cha mẹ, lớn lên trong cái gia đình như vậy, bây giờ lại có thành tựu này, Tô Mặc Thành rất tự hào, song song, cũng không khỏi đau lòng.
Ánh mắt đầy hổ thẹn, Tô Mặc Thành đỏ mắt, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, tuy rằng năm đó để mất Đường Học Cẩn ông cũng khó chịu cũng đau lòng, nhưng nó xác thực là sai lầm ông tạo ra, nếu không phải ông sơ suất, ông sẽ không để mất con, ông có thẹn.
Môi Đường Học Cẩn run rẩy, vành mắt cậu đã đỏ, nhưng cậu vẫn nhịn xuống không để nước mắt rơi, nếu cảnh này đặt ở đời trước, cậu sẽ kích động sẽ vui vẻ sẽ hưng phấn thậm chí ôm bọn họ khóc nức nở, nhưng hiện tại khác rồi ——
Đời trước cậu chết, đời này cậu sống lại.
Người tuy vẫn vậy, nhưng trái tim khác rồi.
Cậu cũng biết oán, biết đau, cha mẹ ruột của cậu để mất cậu, cho nên Đường Triệu mới nuôi lớn cậu, thậm chí cuối cùng, hại chết cậu...
Một thứ xúc cảm nào đó vào giờ khắc này bùng nổ, Đường Học Cẩn biết rất ấu trĩ, nhưng, cậu không cách nào vờ như nó chưa từng xảy ra ——
Lục Quân Thần siết chặt tay Đường Học Cẩn, ghé vào tai cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Cẩn, có anh bên em."
Hai người tú ân ái điềm nhiên như không ở trước mặt Giang Tư cụ Tô, cụ Tô rất bất mãn, nhưng lại không thể nói gì, cụ nhìn ra được, Lục Quân Thần có thể đúng lúc trấn an Đường Học Cẩn.
Cụ Tô thở dài, không biết nên nói gì, cụ nhìn Đường Học Cẩn, nhìn đứa cháu thất lạc mười sáu năm của mình, mấp máy miệng, lại chẳng thể thốt nên một lời.
Giang Tư nhìn chồng mình lại nhìn cha mình, thân thể run rẩy, đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Đường Học Cẩn, quỳ xuống, ánh mắt thẳng vào Đường Học Cẩn đang bị bệnh, muốn duỗi tay chạm vào con, rồi lại sợ đứa bé này phản cảm với mình.
Cuối cùng, Giang Tư rút tay về, bà bình tĩnh nhìn Đường Học Cẩn, nức nở nói: "Tiểu Cẩn, mẹ xin lỗi con, mẹ không biết con khổ như vậy, mẹ chưa từng buông bỏ việc tìm con, nhưng đất nước này lớn quá, mẹ tìm con tròn mười sáu năm, cũng không tìm được manh mối và tung tích gì của con..."
Giang Tư nghẹn ngào, lời nói mang theo bi thương và hổ thẹn, "Tiểu Cẩn, mẹ không xin con có thể lập tức nhận mọi người, nhưng mẹ xin con, đừng làm lơ mọi người được không, mẹ nhớ con lắm, nhớ con nhớ suốt mười sáu năm rồi..."
Đường Học Cẩn nghe được lời Giang Tư, cơn tức trong lòng xoáy động như giông bão, cậu không thể quên cái chết ở đời trước và Đường Triệu đã đối xử với mình thế nào, nhưng, mẹ ruột của cậu quỳ trước mặt cậu, khóc đến đứt ruột, Đường Học Cẩn càng không thể cứng lòng, huống hồ, cậu mong đợi, khát vọng, có một ngày có thể cảm nhận được tình thương của cha mẹ, đã quá lâu.
Trầm mặc hồi lâu.
"Dì Giang, dì ngồi trở lại đi."
Đường Học Cẩn cuối cùng lên tiếng, cậu nhìn Giang Tư quỳ trước mặt, khi nói muốn tận lực ngụy trang ra cái vẻ ngày thường, nhưng âm điệu run rẩy ấy vẫn bại lộ cảm xúc của cậu.
Lục Quân Thần thở dài, buông bàn tay nắm Đường Học Cẩn ra đứng dậy tự mình đỡ Giang Tư, đưa bà tới chỗ Tô Mặc Thành, rồi ngồi về cạnh Đường Học Cẩn, tiếp tục nắm tay cậu bé nhà mình.
"Tiểu Cẩn, em có muốn vào trong nghỉ ngơi không, sắc mặt của em rất tệ." Lục Quân Thần cảm thấy bầu không khí này quá cứng ngắc, khuôn mặt hổ thẹn mất mát của cụ Tô, khuôn mặt đau khổ bi thương của Tô Mặc Thành, khuôn mặt thống khổ đau đớn của Giang Tư, đều sẽ ảnh hưởng tới cậu bé ngồi bên anh.
Anh biết cậu bé rất mềm lòng, xúc cảm của bọn họ, sẽ chỉ khiến cậu bé hổ thẹn. Mà còn cậu bé nhà anh hiện đang bị bệnh, anh không hy vọng bệnh của cậu bé sẽ tăng thêm, cái được không bù đủ cái mất, nếu thật là vậy, cho dù nhà bọn họ và Tô gia là thế giao, chỉ sợ anh cũng không khách sáo được nữa.
Đường Học Cẩn cũng ngồi không nổi nữa, vì thế cậu gật đầu, vừa đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước, Tô Lễ Hàng từ khi vào cửa đã giấu đi sự tồn tại im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt tuy rằng cũng phức tạp, nhưng giờ khắc này, càng nhiều là giận dữ.
"Đường Học Cẩn, anh đứng lại đó!"
Tô Lễ Hàng bật dậy, chỉ kém chỉ vào mũi Đường Học Cẩn mắng.
"Sao anh có thể đối xử với mẹ như vậy, anh có biết năm đó để mất anh mẹ đã đau khổ thế nào không? Bà ấy suýt nữa vì anh mà mắc phải chứng trầm cảm tự sát đấy, anh cho rằng bà ấy cố ý bỏ anh à, buồn cười, anh có biết, mười sáu năm qua, bà ấy sống thế nào không, mỗi tối ăn không ngon ngủ không yên, chỉ lo lắng cho anh, không biết anh có bị ngược đãi không."
Nói đến đây, cậu tạm dừng, nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, ánh mắt phức tạp không thôi, lập tức, lại nói tiếp: "Những điều này, anh không hề biết, a, anh hiện tại chỉ nghĩ tới chuyện mình ban đầu bị bỏ, anh cho rằng anh là người bị hại, nhưng anh tưởng cha mẹ cố ý bỏ anh à? Bọn họ cũng là người bị hại, bọn họ tìm anh mười sáu năm, mười sáu năm này mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ tìm được, sợ không tìm được, bọn họ vì sinh ra anh, chịu bao nhiêu khổ cực."
Ánh mắt nhìn ông cụ như già đi mười tuổi bên cạnh, vành mắt Tô Lễ Hàng đỏ lên, "Còn có ông nội, hôm qua nhận được tin của anh ông không ngủ cả một buổi tối, chỉ mong chờ ngày hôm nay tới gặp anh, ông già rồi, ông có thẹn với anh, nhưng anh lại đối xử với ông thế nào! Đường Học Cẩn, sao anh ích kỷ vậy, chỉ nghĩ đến cảm nhận của một mình mình! Em, rất thất vọng rồi!"
Tô Lễ Hàng xì bậy xong, phải biết, sáng nay từ chỗ Giang Tư nghe tin đã tìm được anh cậu đồng thời người anh này là Đường Học Cẩn, cậu chấn động cỡ nào, trong lòng có vui sướng và phức tạp không nói nên lời, nhưng, khi cậu theo cha mẹ tới tìm Đường Học Cẩn, vốn cho rằng sẽ là đại đoàn viên ấm áp hoà thuận, nhưng không thể ngờ, nó căn bản chỉ là ảo tưởng ——
Đường Học Cẩn ích kỷ hoàn toàn đặt mình vào vai diễn người bị hại, căn bản không nghĩ tới cảm nhận của cha mẹ!
Điều này khiến cậu, thất vọng cực độ với Đường Học Cẩn!
Mọi sự vui vẻ hớn hở, trong nháy mắt ấy hoàn toàn đổ nát, cậu, rất thất vọng! Cậu thậm chí kỳ vọng, chuyện này căn bản là giả, Đường Học Cẩn vẫn là anh Đường ngày trước, Giang Tư không có nói cho cậu Đường Học Cẩn là người anh thất lạc mười sáu năm của cậu!
Nếu hỏi Lục Quân Thần từ đâu hoài nghi Đường Học Cẩn có liên quan với Giang Tư, còn phải ngược dòng đến ban đầu, vào cái ngày theo cậu bé tới nhà hàng làm hợp đồng, khi anh nhìn thấy Giang Tư thất lễ, trong lòng đã trỗi lên sự nghi hoặc.
—— anh biết Giang Tư đã lâu, chưa từng thấy bà thất lễ đến vậy, mà còn biểu hiện của Giang Tư, nhung nhớ và một ít kinh ngạc đáy mắt ấy viết rõ.
Lúc đó Lục Quân Thần đã có hoài nghi, một ngày có hoài nghi, anh bắt đầu tìm người điều tra, nói thật, muốn tra được một chuyện xảy ra mười mấy năm trước quả thật không dễ dàng gì, nhưng cũng may là, Lục Quân Thần biết vợ chồng Đường Triệu, cho nên lấy bọn họ làm điểm đột phá, thật là để anh tìm ra đầu mối.
Hồi hồn lại, Lục Quân Thần trực tiếp ôm Đường Học Cẩn tới sô pha ngồi, "Tiểu Cẩn, đồ ăn nhanh chưa tới, hay là em uống thuốc trước đi?"
Gật đầu, Đường Học Cẩn cười: "Dạ."
Lục Quân Thần nghe được lời này, đứng dậy vào bếp rót nước và lấy thuốc, anh vừa đi Giang Tư lập tức nhìn Đường Học Cẩn, trong ánh mắt có đủ mọi cảm xúc, Đường Học Cẩn nghi hoặc, cậu không quá rõ ánh mắt ấy... Nói thế nào đây, nó hỗn loạn hổ thẹn, nhung nhớ, lo lắng, sợ hãi với nhau, tạo thành một loại tình cảm khó mà miêu tả.
Giang Tư nhìn Lục Quân Thần đi lấy thuốc, lo lắng bật thốt ra từ miệng, "Tiểu Cẩn, cháu bệnh à, nặng lắm không? Sao không tới bệnh viện?"
"Không nghiêm trọng vậy đâu ạ, chỉ là sốt thôi, uống thuốc là được." Đường Học Cẩn nhẹ giọng đáp, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Cậu kéo khóe miệng, lại nhìn thoáng qua Giang Tư Tô Mặc Thành và cụ Tô vẫn luôn nhìn mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc, ánh mắt trở lại chỗ Giang Tư, hỏi bà rằng: "Dì Giang, sao dì lại tới đây, bọn họ là?"
Giang Tư nghe một tiếng dì Giang này của Đường Học Cẩn, viền mắt bỗng nhiên đỏ, kế, nước mắt trực tiếp rơi xuống, Tô Mặc Thành ngồi bên cạnh vẫn làm chỗ dựa cho bà thở dài, để tay lên lưng Giang Tư vỗ nhẹ, "Đừng khóc, bằng không sẽ bị con cháu cười đấy, khó khăn lắm mới tìm được thằng bé mà."
Ngón tay Đường Học Cẩn run lên, trái tim lộp bộp, cậu kỳ thực đã có một ít suy nghĩ.
Giang Tư nghe được lời chồng, cố gắng gật đầu, chỉ là nước mắt không ngừng rơi, duỗi tay lau đi, ngẩng lên nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt bà ôn nhu, đong đầy từ ái, "Tiểu Cẩn, bọn họ lần lượt là cha và chồng dì."
Đường Học Cẩn lạnh mặt, lễ phép gật đầu với Tô Mặc Thành và cụ Tô, xem như chào hỏi, đầu óc cậu hiện tại có chút hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ, ánh mắt cậu bay vào bếp, thầm nghĩ sao Lục Quân Thần chưa ra nữa.
Có lẽ là thật có tâm lý cảm ứng, cậu vừa nghĩ thế, Lục Quân Thần đã ra khỏi bếp, một tay cầm ly một tay khác cầm thuốc, anh ngồi xuống sô pha rồi lập tức đút cho Đường Học Cẩn uống.
Uống thuốc xong, Đường Học Cẩn khép hờ mí mắt đồng thời duỗi tay nắm lấy tay Lục Quân Thần, phảng phất chỉ cần nắm lấy tay người bên cạnh, cậu sẽ có thể hoàn toàn yên tâm.
Lục Quân Thần nghiêng đầu nhìn cậu bé an tĩnh ngồi cạnh mình, thở dài, anh biết, lấy sự thông minh của cậu bé, phỏng chừng đã đoán được.
Duỗi tay vỗ mu bàn tay của cậu, Lục Quân Thần nhìn Giang Tư, khóe miệng kéo cao, "Dì, mọi người tới đây là để làm gì, cháu đã đoán được, chỉ là mọi người chắc chắn chứ?"
Cụ Tô trợn mắt, giận nhìn Lục Quân Thần, "Cháu nói gì vậy hả, đương nhiên là chắc chắn mới tới đây."
Lục Quân Thần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thái độ của anh cũng không vì cơn giận của cụ Tô mà thay đổi, anh rất trấn định treo nụ cười nhàn nhạt, cầm lấy tay cậu bé, ánh mắt bằng phẳng nhìn cụ Tô, "Vậy mọi người nói đi."
Cụ Tô bị nghẹn một hơi, trợn tròn mắt tính mở lời, nhưng trước khi cụ làm được điều đó, Đường Học Cẩn vốn luôn an tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, cậu ngẩng đầu, nét mặt bình tĩnh, giọng cũng vậy, "Các vị, là người nhà của tôi à?"
Ánh mắt cậu nhìn Giang Tư, Tô Mặc Thành và cụ Tô, nói: "Mẹ, cha, ông nội hoặc ông ngoại của tôi?"
Lời Đường Học Cẩn vừa dứt, sắc mặt Giang Tư trắng bệch, cả người bà run rẩy, nếu không phải đang dựa vào Tô Mặc Thành, bà phỏng chừng đã ngồi không vững nữa, môi bà mấp máy, lại không thể nói được gì, nước mắt không ngừng rơi.
Lời cụ Tô tính thốt ra bị nghẹn về, nghe được làn điệu bình tĩnh ấy của Đường Học Cẩn, cụ đã chẳng thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, sự hổ thẹn tự nhiên trỗi dậy, cả người lặng xuống.
Thở dài, cụ Tô nói: "Cháu à, rất xin lỗi, chúng ta tới trễ."
Đường Học Cẩn trầm mặc, không đáp.
Tô Mặc Thành cũng trầm mặc, ánh mắt ông phức tạp nhìn Đường Học Cẩn, ông suy đi nghĩ lại, cũng không hề nghĩ tới con ông sẽ dùng thái độ này đáp lại ông.
Nhưng, có thể trách ai?
Bọn họ có mười sáu năm khoảng cách, mà còn mười sáu năm này của Đường Học Cẩn, cực kỳ tồi tệ, cha mẹ nuôi là hai tên rác rưởi, từ nhỏ chưa từng được nếm tình thương cha mẹ, lớn lên trong cái gia đình như vậy, bây giờ lại có thành tựu này, Tô Mặc Thành rất tự hào, song song, cũng không khỏi đau lòng.
Ánh mắt đầy hổ thẹn, Tô Mặc Thành đỏ mắt, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, tuy rằng năm đó để mất Đường Học Cẩn ông cũng khó chịu cũng đau lòng, nhưng nó xác thực là sai lầm ông tạo ra, nếu không phải ông sơ suất, ông sẽ không để mất con, ông có thẹn.
Môi Đường Học Cẩn run rẩy, vành mắt cậu đã đỏ, nhưng cậu vẫn nhịn xuống không để nước mắt rơi, nếu cảnh này đặt ở đời trước, cậu sẽ kích động sẽ vui vẻ sẽ hưng phấn thậm chí ôm bọn họ khóc nức nở, nhưng hiện tại khác rồi ——
Đời trước cậu chết, đời này cậu sống lại.
Người tuy vẫn vậy, nhưng trái tim khác rồi.
Cậu cũng biết oán, biết đau, cha mẹ ruột của cậu để mất cậu, cho nên Đường Triệu mới nuôi lớn cậu, thậm chí cuối cùng, hại chết cậu...
Một thứ xúc cảm nào đó vào giờ khắc này bùng nổ, Đường Học Cẩn biết rất ấu trĩ, nhưng, cậu không cách nào vờ như nó chưa từng xảy ra ——
Lục Quân Thần siết chặt tay Đường Học Cẩn, ghé vào tai cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Cẩn, có anh bên em."
Hai người tú ân ái điềm nhiên như không ở trước mặt Giang Tư cụ Tô, cụ Tô rất bất mãn, nhưng lại không thể nói gì, cụ nhìn ra được, Lục Quân Thần có thể đúng lúc trấn an Đường Học Cẩn.
Cụ Tô thở dài, không biết nên nói gì, cụ nhìn Đường Học Cẩn, nhìn đứa cháu thất lạc mười sáu năm của mình, mấp máy miệng, lại chẳng thể thốt nên một lời.
Giang Tư nhìn chồng mình lại nhìn cha mình, thân thể run rẩy, đứng dậy, bước từng bước tới chỗ Đường Học Cẩn, quỳ xuống, ánh mắt thẳng vào Đường Học Cẩn đang bị bệnh, muốn duỗi tay chạm vào con, rồi lại sợ đứa bé này phản cảm với mình.
Cuối cùng, Giang Tư rút tay về, bà bình tĩnh nhìn Đường Học Cẩn, nức nở nói: "Tiểu Cẩn, mẹ xin lỗi con, mẹ không biết con khổ như vậy, mẹ chưa từng buông bỏ việc tìm con, nhưng đất nước này lớn quá, mẹ tìm con tròn mười sáu năm, cũng không tìm được manh mối và tung tích gì của con..."
Giang Tư nghẹn ngào, lời nói mang theo bi thương và hổ thẹn, "Tiểu Cẩn, mẹ không xin con có thể lập tức nhận mọi người, nhưng mẹ xin con, đừng làm lơ mọi người được không, mẹ nhớ con lắm, nhớ con nhớ suốt mười sáu năm rồi..."
Đường Học Cẩn nghe được lời Giang Tư, cơn tức trong lòng xoáy động như giông bão, cậu không thể quên cái chết ở đời trước và Đường Triệu đã đối xử với mình thế nào, nhưng, mẹ ruột của cậu quỳ trước mặt cậu, khóc đến đứt ruột, Đường Học Cẩn càng không thể cứng lòng, huống hồ, cậu mong đợi, khát vọng, có một ngày có thể cảm nhận được tình thương của cha mẹ, đã quá lâu.
Trầm mặc hồi lâu.
"Dì Giang, dì ngồi trở lại đi."
Đường Học Cẩn cuối cùng lên tiếng, cậu nhìn Giang Tư quỳ trước mặt, khi nói muốn tận lực ngụy trang ra cái vẻ ngày thường, nhưng âm điệu run rẩy ấy vẫn bại lộ cảm xúc của cậu.
Lục Quân Thần thở dài, buông bàn tay nắm Đường Học Cẩn ra đứng dậy tự mình đỡ Giang Tư, đưa bà tới chỗ Tô Mặc Thành, rồi ngồi về cạnh Đường Học Cẩn, tiếp tục nắm tay cậu bé nhà mình.
"Tiểu Cẩn, em có muốn vào trong nghỉ ngơi không, sắc mặt của em rất tệ." Lục Quân Thần cảm thấy bầu không khí này quá cứng ngắc, khuôn mặt hổ thẹn mất mát của cụ Tô, khuôn mặt đau khổ bi thương của Tô Mặc Thành, khuôn mặt thống khổ đau đớn của Giang Tư, đều sẽ ảnh hưởng tới cậu bé ngồi bên anh.
Anh biết cậu bé rất mềm lòng, xúc cảm của bọn họ, sẽ chỉ khiến cậu bé hổ thẹn. Mà còn cậu bé nhà anh hiện đang bị bệnh, anh không hy vọng bệnh của cậu bé sẽ tăng thêm, cái được không bù đủ cái mất, nếu thật là vậy, cho dù nhà bọn họ và Tô gia là thế giao, chỉ sợ anh cũng không khách sáo được nữa.
Đường Học Cẩn cũng ngồi không nổi nữa, vì thế cậu gật đầu, vừa đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước, Tô Lễ Hàng từ khi vào cửa đã giấu đi sự tồn tại im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt tuy rằng cũng phức tạp, nhưng giờ khắc này, càng nhiều là giận dữ.
"Đường Học Cẩn, anh đứng lại đó!"
Tô Lễ Hàng bật dậy, chỉ kém chỉ vào mũi Đường Học Cẩn mắng.
"Sao anh có thể đối xử với mẹ như vậy, anh có biết năm đó để mất anh mẹ đã đau khổ thế nào không? Bà ấy suýt nữa vì anh mà mắc phải chứng trầm cảm tự sát đấy, anh cho rằng bà ấy cố ý bỏ anh à, buồn cười, anh có biết, mười sáu năm qua, bà ấy sống thế nào không, mỗi tối ăn không ngon ngủ không yên, chỉ lo lắng cho anh, không biết anh có bị ngược đãi không."
Nói đến đây, cậu tạm dừng, nhìn bóng lưng Đường Học Cẩn, ánh mắt phức tạp không thôi, lập tức, lại nói tiếp: "Những điều này, anh không hề biết, a, anh hiện tại chỉ nghĩ tới chuyện mình ban đầu bị bỏ, anh cho rằng anh là người bị hại, nhưng anh tưởng cha mẹ cố ý bỏ anh à? Bọn họ cũng là người bị hại, bọn họ tìm anh mười sáu năm, mười sáu năm này mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ tìm được, sợ không tìm được, bọn họ vì sinh ra anh, chịu bao nhiêu khổ cực."
Ánh mắt nhìn ông cụ như già đi mười tuổi bên cạnh, vành mắt Tô Lễ Hàng đỏ lên, "Còn có ông nội, hôm qua nhận được tin của anh ông không ngủ cả một buổi tối, chỉ mong chờ ngày hôm nay tới gặp anh, ông già rồi, ông có thẹn với anh, nhưng anh lại đối xử với ông thế nào! Đường Học Cẩn, sao anh ích kỷ vậy, chỉ nghĩ đến cảm nhận của một mình mình! Em, rất thất vọng rồi!"
Tô Lễ Hàng xì bậy xong, phải biết, sáng nay từ chỗ Giang Tư nghe tin đã tìm được anh cậu đồng thời người anh này là Đường Học Cẩn, cậu chấn động cỡ nào, trong lòng có vui sướng và phức tạp không nói nên lời, nhưng, khi cậu theo cha mẹ tới tìm Đường Học Cẩn, vốn cho rằng sẽ là đại đoàn viên ấm áp hoà thuận, nhưng không thể ngờ, nó căn bản chỉ là ảo tưởng ——
Đường Học Cẩn ích kỷ hoàn toàn đặt mình vào vai diễn người bị hại, căn bản không nghĩ tới cảm nhận của cha mẹ!
Điều này khiến cậu, thất vọng cực độ với Đường Học Cẩn!
Mọi sự vui vẻ hớn hở, trong nháy mắt ấy hoàn toàn đổ nát, cậu, rất thất vọng! Cậu thậm chí kỳ vọng, chuyện này căn bản là giả, Đường Học Cẩn vẫn là anh Đường ngày trước, Giang Tư không có nói cho cậu Đường Học Cẩn là người anh thất lạc mười sáu năm của cậu!