Phong Kính Tiết hơi nhíu mày: “Lâm Tư Thận nhìn thấy ngươi, vui mừng đúng là có vui mừng, thế nhưng… thật sự mà nói, y khôi phục trấn tĩnh quá nhanh, người cũng quá bình tĩnh.”
Thứ cảm giác không có bằng chứng, thuần do tâm lý này, Phong Kính Tiết nói ra cũng hơi xấu hổ: “Ta chỉ cảm thấy, thế này không đủ, y không giống như là phản ứng sau khi sự cách nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy cấp trên bị hại chết oan mà mình tôn kính nhất kia bỗng nhiên còn sống.”
Lư Đông Ly cười lắc đầu: “Kính Tiết, sao ngươi biết ta là cấp trên y tôn kính nhất? Dù phải, cũng bất quá là cấp trên, ngươi không thể dùng tâm tình của ngươi đi suy đoán y đâu. Tình cảm của y với ta, tự nhiên phải kém xa ngươi.”
Phong Kính Tiết liếc y một cái “Ngươi đang định giả hồ đồ sao? Chỉ bằng ngươi thân là quan văn, những hành động ở Định Viễn quan ngần ấy năm, toàn quân trên dưới ai không coi ngươi là chủ soái kính trọng nhất, đương nhiên…” Y sờ sờ mũi, rất không khiêm tốn nói: “Chỉ mức độ được kính yêu mà nói, ta và ngươi phải cùng xếp đệ nhất.”
Lư Đông Ly bật cười: “Cho dù phải, cũng không đáng ngờ vực Tư Thận. Chúng ta đều là những chiến hữu núi đao rừng kiếm, sống chết trước mắt đỡ nhau qua, dù y không chịu đứng bên ta, cũng sẽ tuyệt đối không hại ta.”
Phong Kính Tiết cuối cùng thở dài. Nếu cảm thấy y sẽ hại ngươi, ta còn cho y ra khỏi cửa khoang thuyền này sao? Nhưng không đúng chính là không đúng. Loại phán đoán này, là y mấy đời luân chuyển, nhân tình luyện đạt, kinh nghiệm phong phú dẫn đến, chỗ vi diệu trong đó, thật sự không cách nào nói rõ. Vừa lúc tai mắt linh mẫn kia lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần, biết là Lâm Tư Thận đã hạ quân lệnh quay lại, cũng chỉ đành thở dài một tiếng, từ bỏ việc giải thích.
Lâm Tư Thận vào khoang cười cười, trước nói rõ sự việc với hai người. Lư Đông Ly cười nói: “Mưa gió ngập trời một sớm tan hết là tốt nhất. Trước khi ta đến, Tiêu gia tam công tử đã bày tiệc rượu ngay trên thuyền, nói muốn tự mình gặp thiết đảm tướng quân ngươi. Ta nguyên cũng muốn về thuyền tạm biệt, Tư Thận, có muốn cùng chúng ta lên thuyền, thuận tiện cùng Tiêu gia tam công tử thương nghị chuyện thư tạ lỗi một chút?”
Kỳ thật nói trắng ra, y cực lực thúc đẩy Lâm Tư Thận lên đại thuyền Ngô quốc, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lâm Tư Thận ở trong thủy quân nhiều năm, thập phần hiểu biết chiến thuyền, nếu có thể lên thuyền Ngô quốc đi một vòng, những thứ học được hẳn hơn xa người ngoài nghề lâm thời cố ghi nhớ như mình. Cây trội giữa rừng, gió tất quật gãy. Phong Kính Tiết thân phận nhạy cảm, không hề muốn đẩy y đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió.
Lâm Tư Thận nghe nói có thể có cơ hội đi nhìn kỹ đại thuyền Ngô quốc, trên mặt lập tức có vẻ kích động hân hoan. Song rất nhanh chóng vẻ mặt buồn bã, thình lình quỳ gối, hướng về Lư Đông Ly, bái rạp xuống.
Hắn hành không phải lễ một gối yết kiến chủ soái trong quân bình thường, lại là quỳ cả hai gối, cả thân thể hoàn toàn rạp trên sàn tàu.
Lư Đông Ly hoảng sợ, vội đưa tay đỡ hắn: “Ngươi làm gì đây?”
Lâm Tư Thận là võ tướng, không phải loại người công phu gà mờ như Lư Đông Ly có thể kéo dậy, hắn kiên trì muốn quỳ, Lư Đông Ly kéo mấy cái cũng bất động. Quay đầu hung hãn trừng Phong Kính Tiết một cái, Phong Kính Tiết nhìn đông ngó tây, nhìn cửa nhìn song nhưng nhất định không nhìn y.
Mắt thấy Phong Kính Tiết đã tỏ rõ là khoanh tay đứng nhìn đừng hòng trông chờ, Lư Đông Ly lại kéo không nổi Lâm Tư Thận, chỉ đành lui qua bên một bước, không chịu nhận đại lễ như vậy: “Đang yên đang lành, Lâm tướng quân, ngươi là vì điều gì đây?”
Lâm Tư Thận chầm chậm ngẩng đầu, trên mặt vừa hổ thẹn vừa cay đắng: “Nguyên soái, ta có lỗi với ngài. Kỳ thật…” Hắn nhắm mắt, hơi cắn răng, mới có thể như tráng sĩ chặt cổ tay mà nói: “Kỳ thật ta đã sớm biết ngài không chết, ta cũng sớm biết hại ngài và Phong tướng quân không phải Cửu vương như vẫn nói, mà là đương kim Thánh thượng. Thế nhưng ta… Ta chẳng những không nỗ lực báo thù cho ngài, ngược lại…”
Hắn cười thê lương: “Ngược lại một tay che cả chân tướng, không để bất cứ ai biết được oan khuất của ngài nữa, ta…”
Lồng ngực hắn phập phồng không dứt, đúng là không thể nói tiếp nữa, chỉ quay người sang hướng Lư Đông Ly, một lần nữa sụp lạy.
Lư Đông Ly nhất thời kinh hãi quá mức, lại quên mất né tránh lễ này, chỉ kinh ngạc nói: “Điều này sao có thể? Việc này ẩn mật như thế, làm sao ngươi biết được? Đây là chuyện cực không thể gặp người của bệ hạ, người biết chuyện bình thường đều không chịu buông tha, huống chi ngươi là cựu bộ của ta? Mấy năm nay, ngươi… ngươi làm sao qua được?”
Mật thám của Triệu vương luôn cực lợi hại, lại phục người bên cạnh Lâm Tư Thận, Lâm Tư Thận đã biết chuyện, Triệu vương nào có đạo lý không biết. Y làm sao có thể buông tha cho Lâm Tư Thận? Cho dù hiện tại Lâm Tư Thận yên lành trước mắt, nghĩ tới tao ngộ những năm gần đây hắn có thể gặp, y cũng không khỏi hãi hùng.
Lâm Tư Thận cũng không ngờ đến, mình xấu hổ nhẫn nhục, nói rõ ẩn tình vẫn đè nặng trong lòng này, Lư Đông Ly lại chưa từng chỉ trích một chút, ngược lại lo lắng cho an nguy của hắn như thế, chân thành như thế. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lư Đông Ly, cảm xúc phức tạp bốc lên cuồn cuộn trong lòng, nhất thời lại không thể nói được nửa chữ.
Phong Kính Tiết đứng một bên thản nhiên cười, lúc này mới tiến lên, tùy tay kéo một cái, Lâm Tư Thận liền thân bất do kỷ bị y kéo dậy. Y cũng không để ý tới biểu tình khiếp sợ không hiểu của Lâm Tư Thận bởi vì lực lượng cường đại kia của y, nhàn nhã cười hỏi: “Lâm tướng quân, ngươi biết được chân tướng, chính là bởi Phong Kính Tiết?”
Lâm Tư Thận định thần, đáp: “Phải!”
Lúc trước Phong Kính Tiết từng viết một phong thư kia, chia ra làm đôi, giao cho Vương Đại Bảo và Tiểu Đao hai người cất giữ, bảo hai người tìm được cơ hội thì đều tự xuất ngũ hồi hương. Tương lai nếu quốc thái dân an thì vĩnh viễn đừng đem thư tàn hợp nhất, mà nếu như dân chúng lầm than thì đi tìm nhau, hợp thư lại đọc một lượt, tương lai hành động, đều làm theo chỉ thị trên thư là được.
Hai người nghiêm khắc tuân thủ phân phó của Phong Kính Tiết, lặng lẽ dùng phương pháp thay xà đổi cột cứu Lư Đông Ly, sau đó lại nán trong quân một thời gian ngắn rồi mạnh mẽ yêu cầu xuất ngũ.
Bởi vì họ là thân binh của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, trải qua biến cố như vậy, nản lòng thoái chí, không chịu ở lại trong quân nữa cũng là việc đương nhiên, không hề có ai sinh nghi. Mông Thiên Thành để lấy lòng mọi người của Định Viễn quan, đại bút vung lên, trừ quân tịch cho họ, lúc sắp đi còn thưởng không ít vàng bạc, thậm chí dùng con dấu chủ soái, cho mỗi người họ một phong thư lận lưng, về sau mặc kệ đặt chân nơi nào, có phong thư này, cũng dễ có giao tình với quan địa phương.
Hai người mang theo quân công cùng nhàn chức tòng lục phẩm rời khỏi quân doanh, một người về quê phụng dưỡng mẹ, một người đi đến kinh thành tìm kiếm Lư Đông Ly.
Song Tiểu Đao đến kinh thành, theo chỉ thị của Phong Kính Tiết trước kia tìm được người âm thầm cứu Tô Uyển Trinh, lại không được như nguyện gặp Lư Đông Ly đáng ra nên tìm đến Tô Uyển Trinh hội hợp. Vì thế, sau khi nói rõ ngọn nguồn sự tình với Tô Uyển Trinh, gã thề phải tiếp tục tìm kiếm Lư soái, rồi lại một mình đi mất.
Thật mà tính, Tiểu Đao và Vương Đại Bảo đều đã có công với nước, có chức quan suông trong người, bạc cũng không ít, ở nơi nào đều có thể yên vui qua ngày, được người tôn trọng. Nhưng Tiểu Đao một mình phiêu bạt thiên nhai, tìm kiếm tứ phương, vẫn chưa từng dừng lại hưởng một ngày thanh nhàn.
Mà Vương Đại Bảo là anh hùng quốc gia áo gấm vinh quy, tại Tế Huyện con con, bản địa còn chưa từng ra một người có chức quan tòng lục phẩm, quả là chúng *** phủng nguyệt, hương thân địa phương thậm chí Huyện thái gia đều chịu luận giao với hắn. Nhưng Vương Đại Bảo trước kia một lòng đầu quân, chính là vì được vinh quang như trước mắt đây, lại tự dưng cảm thấy tâm tàn ý lạnh, rốt cuộc cũng chẳng cách nào yên ổn, cuối cùng phụng mẫu thân, chu du các nơi, rời quê đi mất.
Bởi hắn là muốn dẫn mẫu thân du ngoạn khắp nơi, cho nên hành trình rất thong thả tiêu dao. Đi đến đâu cũng chăm sóc mẫu thân, ăn thức ngon ở chỗ tốt. Mẹ hắn nằm mơ cũng không thể ngờ, sinh thời có thể du ngoạn một chuyến nhiều nơi phồn hoa đẹp đẽ như vậy, có thể đi theo con trai được tôn kính thiện đãi đến thế. Hai năm đó quả thật rất đỗi hoan hỉ, cho đến sau này tuổi già bệnh mất, đến chết cũng vẫn mỉm cười.
Sau khi an táng mẫu thân, Vương Đại Bảo cũng thành một thân cô tịch, phiêu lưu tứ phương. Nhưng Triệu quốc chỉ lớn bằng ấy, hai người kia phiêu tới phiêu lui, ngẫu nhiên lại phiêu đến một chỗ. Hai người nhắc tới những việc khác, đều rất đỗi thổn thức, nhớ tới Lư Đông Ly sinh tử không biết, tung tích không rõ, càng thêm lo buồn. Hai người thương lượng tới lui, đều đưa chủ ý lên phong thư Phong Kính Tiết lưu lại đó.
Tuy nói năm đó Phong Kính Tiết từng dặn dò, nếu không phải quốc sự tồi tệ thì đừng hợp thư, nhưng hai người thật sự rất lo lắng chuyện Lư Đông Ly, vạn loại bất đắc dĩ, ôm hy vọng duy nhất, mở phong thư nọ ra.
Song họ nhìn thấy không phải tin tức Lư Đông Ly có thể đi nơi nào, lại là chân tướng của cả vụ thảm án.
Từng li từng tí, nhìn mà ghê người.
Dự định ban đầu của Phong Kính Tiết kỳ thật là, nếu Thụy vương sau khi đăng cơ, có thể thiện đãi bách tính, cường quốc phú dân, vậy mình bị phân oan khuất này thôi cũng không tính nữa, dù sao Lư Đông Ly khẳng định có thể cứu thoát.
Nếu Thụy vương làm điều ngang ngược, quốc gia gặp nguy, vậy vạch trần chân tướng việc này, đủ để dẫn đến sự kích phẫn của rất nhiều người. Hơn nữa Định Viễn quan cựu tướng y đều từng viết thư trấn an, bảo mọi người chuyên tâm luyện binh, làm tốt việc mình, lúc này cũng đều nên các lĩnh một phương, tay nắm binh quyền, thời điểm quốc gia rung chuyển, lòng người tư biến này, biết được chân tướng như vậy, có cái cớ báo thù oán cho cố soái tốt như thế, tự nhiên cũng rất dễ dàng có một phen thành tựu.
Hơn nữa, y cuối cùng cũng ở trong thư dặn dò Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đi tìm Lư Đông Ly. Trong kế hoạch của y, Lư Đông Ly nên từ trên tay Khúc Đạo Viễn lấy được phong mật tín mình viết cho y, cũng bởi vậy có thể nắm giữ quá nửa thương mạch Triệu quốc, cùng với vô số thế lực giang hồ, cao thủ võ lâm, lúc này thừa thế mà lên, đủ khiến Triệu quốc nghiêng trời lệch đất, rung chuyển một phen.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hiện giờ Triệu quốc bách tính sinh kế rất tốt, quốc gia cũng chẳng có chuyện gì náo động, mà Tiểu Đao và Vương Đại Bảo đã mất tung tích Lư Đông Ly từ rất sớm, căn bản không thể theo kế hoạch của Phong Kính Tiết hoàn thành cả sự kiện.
Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đều là người tâm tư đơn thuần, một bầu nhiệt huyết, cho nên Phong Kính Tiết mới dám phó thác mật tín. Họ tự nhiên cũng không có ánh mắt chính trị gì, hoàn toàn không rõ thế cục hiện tại, chỉ biết đây là thiên cổ kỳ oan, việc hận đệ nhất thiên hạ, sao có thể để cái tên sau màn làm hết mọi chuyện xấu kia, được bách tính ca tụng trở thành minh quân sửa án cho người bị y hại chết?
Hai người này, Tiểu Đao vốn là cô nhi, không có vướng bận, từ sau khi được Phong Kính Tiết đề bạt thành thủ lĩnh thân binh, dạy dỗ bên cạnh, liền coi Phong Kính Tiết là người thân nhất. Mà Vương Đại Bảo từ sau khi tang mẹ, cũng không còn ràng buộc, sinh tử đều có thể thong dong chờ đợi, càng không tiếc lấy chết báo đáp. Hai người thương lượng, cảm thấy chuyện lớn như vậy, phải tìm người trên tay có binh quyền mới giúp được, vừa vặn lúc ấy họ cách hải cương cực gần, thế là trực tiếp tìm tới Lâm Tư Thận.
May mà hai người cũng biết sự tình trọng đại, cho nên có thêm lòng dạ, không dùng danh tính thật cầu kiến, mà giả râu ria bờm xờm, che khuất diện mạo vốn có, mất hơn một tháng tìm hiểu phụ cận quân đội của Lâm Tư Thận, cuối cùng đã nghe ngóng rõ hành tung của Lâm Tư Thận, biết hắn không phách lối, thường xuyên không dẫn theo thân binh ra ngoài uống rượu đi dạo, tìm một cơ hội, nhân khi hắn rời khỏi quân doanh, dẫn tới chỗ không người, sau đó bỏ ngụy trang, quỳ xuống đất khóc cầu Lâm Tư Thận báo thù cho Đại soái và Phong tướng quân.
Lâm Tư Thận nghe được vừa kinh vừa kỳ vừa không hiểu, luống cuống tay chân muốn kéo hai người dậy, hai người lúc này mới đưa phong thư Phong Kính Tiết tự tay viết kia.
Nghe Lâm Tư Thận nói tới đây, Phong Kính Tiết thở dài một tiếng.
“Khó trách quãng thời gian này, các phương đều đang tìm hai người họ, nhưng không ai tìm được. Hóa ra, họ đã tìm đến ngươi trước.”
Thứ cảm giác không có bằng chứng, thuần do tâm lý này, Phong Kính Tiết nói ra cũng hơi xấu hổ: “Ta chỉ cảm thấy, thế này không đủ, y không giống như là phản ứng sau khi sự cách nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy cấp trên bị hại chết oan mà mình tôn kính nhất kia bỗng nhiên còn sống.”
Lư Đông Ly cười lắc đầu: “Kính Tiết, sao ngươi biết ta là cấp trên y tôn kính nhất? Dù phải, cũng bất quá là cấp trên, ngươi không thể dùng tâm tình của ngươi đi suy đoán y đâu. Tình cảm của y với ta, tự nhiên phải kém xa ngươi.”
Phong Kính Tiết liếc y một cái “Ngươi đang định giả hồ đồ sao? Chỉ bằng ngươi thân là quan văn, những hành động ở Định Viễn quan ngần ấy năm, toàn quân trên dưới ai không coi ngươi là chủ soái kính trọng nhất, đương nhiên…” Y sờ sờ mũi, rất không khiêm tốn nói: “Chỉ mức độ được kính yêu mà nói, ta và ngươi phải cùng xếp đệ nhất.”
Lư Đông Ly bật cười: “Cho dù phải, cũng không đáng ngờ vực Tư Thận. Chúng ta đều là những chiến hữu núi đao rừng kiếm, sống chết trước mắt đỡ nhau qua, dù y không chịu đứng bên ta, cũng sẽ tuyệt đối không hại ta.”
Phong Kính Tiết cuối cùng thở dài. Nếu cảm thấy y sẽ hại ngươi, ta còn cho y ra khỏi cửa khoang thuyền này sao? Nhưng không đúng chính là không đúng. Loại phán đoán này, là y mấy đời luân chuyển, nhân tình luyện đạt, kinh nghiệm phong phú dẫn đến, chỗ vi diệu trong đó, thật sự không cách nào nói rõ. Vừa lúc tai mắt linh mẫn kia lại nghe thấy tiếng bước chân đến gần, biết là Lâm Tư Thận đã hạ quân lệnh quay lại, cũng chỉ đành thở dài một tiếng, từ bỏ việc giải thích.
Lâm Tư Thận vào khoang cười cười, trước nói rõ sự việc với hai người. Lư Đông Ly cười nói: “Mưa gió ngập trời một sớm tan hết là tốt nhất. Trước khi ta đến, Tiêu gia tam công tử đã bày tiệc rượu ngay trên thuyền, nói muốn tự mình gặp thiết đảm tướng quân ngươi. Ta nguyên cũng muốn về thuyền tạm biệt, Tư Thận, có muốn cùng chúng ta lên thuyền, thuận tiện cùng Tiêu gia tam công tử thương nghị chuyện thư tạ lỗi một chút?”
Kỳ thật nói trắng ra, y cực lực thúc đẩy Lâm Tư Thận lên đại thuyền Ngô quốc, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là Lâm Tư Thận ở trong thủy quân nhiều năm, thập phần hiểu biết chiến thuyền, nếu có thể lên thuyền Ngô quốc đi một vòng, những thứ học được hẳn hơn xa người ngoài nghề lâm thời cố ghi nhớ như mình. Cây trội giữa rừng, gió tất quật gãy. Phong Kính Tiết thân phận nhạy cảm, không hề muốn đẩy y đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió.
Lâm Tư Thận nghe nói có thể có cơ hội đi nhìn kỹ đại thuyền Ngô quốc, trên mặt lập tức có vẻ kích động hân hoan. Song rất nhanh chóng vẻ mặt buồn bã, thình lình quỳ gối, hướng về Lư Đông Ly, bái rạp xuống.
Hắn hành không phải lễ một gối yết kiến chủ soái trong quân bình thường, lại là quỳ cả hai gối, cả thân thể hoàn toàn rạp trên sàn tàu.
Lư Đông Ly hoảng sợ, vội đưa tay đỡ hắn: “Ngươi làm gì đây?”
Lâm Tư Thận là võ tướng, không phải loại người công phu gà mờ như Lư Đông Ly có thể kéo dậy, hắn kiên trì muốn quỳ, Lư Đông Ly kéo mấy cái cũng bất động. Quay đầu hung hãn trừng Phong Kính Tiết một cái, Phong Kính Tiết nhìn đông ngó tây, nhìn cửa nhìn song nhưng nhất định không nhìn y.
Mắt thấy Phong Kính Tiết đã tỏ rõ là khoanh tay đứng nhìn đừng hòng trông chờ, Lư Đông Ly lại kéo không nổi Lâm Tư Thận, chỉ đành lui qua bên một bước, không chịu nhận đại lễ như vậy: “Đang yên đang lành, Lâm tướng quân, ngươi là vì điều gì đây?”
Lâm Tư Thận chầm chậm ngẩng đầu, trên mặt vừa hổ thẹn vừa cay đắng: “Nguyên soái, ta có lỗi với ngài. Kỳ thật…” Hắn nhắm mắt, hơi cắn răng, mới có thể như tráng sĩ chặt cổ tay mà nói: “Kỳ thật ta đã sớm biết ngài không chết, ta cũng sớm biết hại ngài và Phong tướng quân không phải Cửu vương như vẫn nói, mà là đương kim Thánh thượng. Thế nhưng ta… Ta chẳng những không nỗ lực báo thù cho ngài, ngược lại…”
Hắn cười thê lương: “Ngược lại một tay che cả chân tướng, không để bất cứ ai biết được oan khuất của ngài nữa, ta…”
Lồng ngực hắn phập phồng không dứt, đúng là không thể nói tiếp nữa, chỉ quay người sang hướng Lư Đông Ly, một lần nữa sụp lạy.
Lư Đông Ly nhất thời kinh hãi quá mức, lại quên mất né tránh lễ này, chỉ kinh ngạc nói: “Điều này sao có thể? Việc này ẩn mật như thế, làm sao ngươi biết được? Đây là chuyện cực không thể gặp người của bệ hạ, người biết chuyện bình thường đều không chịu buông tha, huống chi ngươi là cựu bộ của ta? Mấy năm nay, ngươi… ngươi làm sao qua được?”
Mật thám của Triệu vương luôn cực lợi hại, lại phục người bên cạnh Lâm Tư Thận, Lâm Tư Thận đã biết chuyện, Triệu vương nào có đạo lý không biết. Y làm sao có thể buông tha cho Lâm Tư Thận? Cho dù hiện tại Lâm Tư Thận yên lành trước mắt, nghĩ tới tao ngộ những năm gần đây hắn có thể gặp, y cũng không khỏi hãi hùng.
Lâm Tư Thận cũng không ngờ đến, mình xấu hổ nhẫn nhục, nói rõ ẩn tình vẫn đè nặng trong lòng này, Lư Đông Ly lại chưa từng chỉ trích một chút, ngược lại lo lắng cho an nguy của hắn như thế, chân thành như thế. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lư Đông Ly, cảm xúc phức tạp bốc lên cuồn cuộn trong lòng, nhất thời lại không thể nói được nửa chữ.
Phong Kính Tiết đứng một bên thản nhiên cười, lúc này mới tiến lên, tùy tay kéo một cái, Lâm Tư Thận liền thân bất do kỷ bị y kéo dậy. Y cũng không để ý tới biểu tình khiếp sợ không hiểu của Lâm Tư Thận bởi vì lực lượng cường đại kia của y, nhàn nhã cười hỏi: “Lâm tướng quân, ngươi biết được chân tướng, chính là bởi Phong Kính Tiết?”
Lâm Tư Thận định thần, đáp: “Phải!”
Lúc trước Phong Kính Tiết từng viết một phong thư kia, chia ra làm đôi, giao cho Vương Đại Bảo và Tiểu Đao hai người cất giữ, bảo hai người tìm được cơ hội thì đều tự xuất ngũ hồi hương. Tương lai nếu quốc thái dân an thì vĩnh viễn đừng đem thư tàn hợp nhất, mà nếu như dân chúng lầm than thì đi tìm nhau, hợp thư lại đọc một lượt, tương lai hành động, đều làm theo chỉ thị trên thư là được.
Hai người nghiêm khắc tuân thủ phân phó của Phong Kính Tiết, lặng lẽ dùng phương pháp thay xà đổi cột cứu Lư Đông Ly, sau đó lại nán trong quân một thời gian ngắn rồi mạnh mẽ yêu cầu xuất ngũ.
Bởi vì họ là thân binh của Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly, trải qua biến cố như vậy, nản lòng thoái chí, không chịu ở lại trong quân nữa cũng là việc đương nhiên, không hề có ai sinh nghi. Mông Thiên Thành để lấy lòng mọi người của Định Viễn quan, đại bút vung lên, trừ quân tịch cho họ, lúc sắp đi còn thưởng không ít vàng bạc, thậm chí dùng con dấu chủ soái, cho mỗi người họ một phong thư lận lưng, về sau mặc kệ đặt chân nơi nào, có phong thư này, cũng dễ có giao tình với quan địa phương.
Hai người mang theo quân công cùng nhàn chức tòng lục phẩm rời khỏi quân doanh, một người về quê phụng dưỡng mẹ, một người đi đến kinh thành tìm kiếm Lư Đông Ly.
Song Tiểu Đao đến kinh thành, theo chỉ thị của Phong Kính Tiết trước kia tìm được người âm thầm cứu Tô Uyển Trinh, lại không được như nguyện gặp Lư Đông Ly đáng ra nên tìm đến Tô Uyển Trinh hội hợp. Vì thế, sau khi nói rõ ngọn nguồn sự tình với Tô Uyển Trinh, gã thề phải tiếp tục tìm kiếm Lư soái, rồi lại một mình đi mất.
Thật mà tính, Tiểu Đao và Vương Đại Bảo đều đã có công với nước, có chức quan suông trong người, bạc cũng không ít, ở nơi nào đều có thể yên vui qua ngày, được người tôn trọng. Nhưng Tiểu Đao một mình phiêu bạt thiên nhai, tìm kiếm tứ phương, vẫn chưa từng dừng lại hưởng một ngày thanh nhàn.
Mà Vương Đại Bảo là anh hùng quốc gia áo gấm vinh quy, tại Tế Huyện con con, bản địa còn chưa từng ra một người có chức quan tòng lục phẩm, quả là chúng *** phủng nguyệt, hương thân địa phương thậm chí Huyện thái gia đều chịu luận giao với hắn. Nhưng Vương Đại Bảo trước kia một lòng đầu quân, chính là vì được vinh quang như trước mắt đây, lại tự dưng cảm thấy tâm tàn ý lạnh, rốt cuộc cũng chẳng cách nào yên ổn, cuối cùng phụng mẫu thân, chu du các nơi, rời quê đi mất.
Bởi hắn là muốn dẫn mẫu thân du ngoạn khắp nơi, cho nên hành trình rất thong thả tiêu dao. Đi đến đâu cũng chăm sóc mẫu thân, ăn thức ngon ở chỗ tốt. Mẹ hắn nằm mơ cũng không thể ngờ, sinh thời có thể du ngoạn một chuyến nhiều nơi phồn hoa đẹp đẽ như vậy, có thể đi theo con trai được tôn kính thiện đãi đến thế. Hai năm đó quả thật rất đỗi hoan hỉ, cho đến sau này tuổi già bệnh mất, đến chết cũng vẫn mỉm cười.
Sau khi an táng mẫu thân, Vương Đại Bảo cũng thành một thân cô tịch, phiêu lưu tứ phương. Nhưng Triệu quốc chỉ lớn bằng ấy, hai người kia phiêu tới phiêu lui, ngẫu nhiên lại phiêu đến một chỗ. Hai người nhắc tới những việc khác, đều rất đỗi thổn thức, nhớ tới Lư Đông Ly sinh tử không biết, tung tích không rõ, càng thêm lo buồn. Hai người thương lượng tới lui, đều đưa chủ ý lên phong thư Phong Kính Tiết lưu lại đó.
Tuy nói năm đó Phong Kính Tiết từng dặn dò, nếu không phải quốc sự tồi tệ thì đừng hợp thư, nhưng hai người thật sự rất lo lắng chuyện Lư Đông Ly, vạn loại bất đắc dĩ, ôm hy vọng duy nhất, mở phong thư nọ ra.
Song họ nhìn thấy không phải tin tức Lư Đông Ly có thể đi nơi nào, lại là chân tướng của cả vụ thảm án.
Từng li từng tí, nhìn mà ghê người.
Dự định ban đầu của Phong Kính Tiết kỳ thật là, nếu Thụy vương sau khi đăng cơ, có thể thiện đãi bách tính, cường quốc phú dân, vậy mình bị phân oan khuất này thôi cũng không tính nữa, dù sao Lư Đông Ly khẳng định có thể cứu thoát.
Nếu Thụy vương làm điều ngang ngược, quốc gia gặp nguy, vậy vạch trần chân tướng việc này, đủ để dẫn đến sự kích phẫn của rất nhiều người. Hơn nữa Định Viễn quan cựu tướng y đều từng viết thư trấn an, bảo mọi người chuyên tâm luyện binh, làm tốt việc mình, lúc này cũng đều nên các lĩnh một phương, tay nắm binh quyền, thời điểm quốc gia rung chuyển, lòng người tư biến này, biết được chân tướng như vậy, có cái cớ báo thù oán cho cố soái tốt như thế, tự nhiên cũng rất dễ dàng có một phen thành tựu.
Hơn nữa, y cuối cùng cũng ở trong thư dặn dò Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đi tìm Lư Đông Ly. Trong kế hoạch của y, Lư Đông Ly nên từ trên tay Khúc Đạo Viễn lấy được phong mật tín mình viết cho y, cũng bởi vậy có thể nắm giữ quá nửa thương mạch Triệu quốc, cùng với vô số thế lực giang hồ, cao thủ võ lâm, lúc này thừa thế mà lên, đủ khiến Triệu quốc nghiêng trời lệch đất, rung chuyển một phen.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hiện giờ Triệu quốc bách tính sinh kế rất tốt, quốc gia cũng chẳng có chuyện gì náo động, mà Tiểu Đao và Vương Đại Bảo đã mất tung tích Lư Đông Ly từ rất sớm, căn bản không thể theo kế hoạch của Phong Kính Tiết hoàn thành cả sự kiện.
Vương Đại Bảo và Tiểu Đao đều là người tâm tư đơn thuần, một bầu nhiệt huyết, cho nên Phong Kính Tiết mới dám phó thác mật tín. Họ tự nhiên cũng không có ánh mắt chính trị gì, hoàn toàn không rõ thế cục hiện tại, chỉ biết đây là thiên cổ kỳ oan, việc hận đệ nhất thiên hạ, sao có thể để cái tên sau màn làm hết mọi chuyện xấu kia, được bách tính ca tụng trở thành minh quân sửa án cho người bị y hại chết?
Hai người này, Tiểu Đao vốn là cô nhi, không có vướng bận, từ sau khi được Phong Kính Tiết đề bạt thành thủ lĩnh thân binh, dạy dỗ bên cạnh, liền coi Phong Kính Tiết là người thân nhất. Mà Vương Đại Bảo từ sau khi tang mẹ, cũng không còn ràng buộc, sinh tử đều có thể thong dong chờ đợi, càng không tiếc lấy chết báo đáp. Hai người thương lượng, cảm thấy chuyện lớn như vậy, phải tìm người trên tay có binh quyền mới giúp được, vừa vặn lúc ấy họ cách hải cương cực gần, thế là trực tiếp tìm tới Lâm Tư Thận.
May mà hai người cũng biết sự tình trọng đại, cho nên có thêm lòng dạ, không dùng danh tính thật cầu kiến, mà giả râu ria bờm xờm, che khuất diện mạo vốn có, mất hơn một tháng tìm hiểu phụ cận quân đội của Lâm Tư Thận, cuối cùng đã nghe ngóng rõ hành tung của Lâm Tư Thận, biết hắn không phách lối, thường xuyên không dẫn theo thân binh ra ngoài uống rượu đi dạo, tìm một cơ hội, nhân khi hắn rời khỏi quân doanh, dẫn tới chỗ không người, sau đó bỏ ngụy trang, quỳ xuống đất khóc cầu Lâm Tư Thận báo thù cho Đại soái và Phong tướng quân.
Lâm Tư Thận nghe được vừa kinh vừa kỳ vừa không hiểu, luống cuống tay chân muốn kéo hai người dậy, hai người lúc này mới đưa phong thư Phong Kính Tiết tự tay viết kia.
Nghe Lâm Tư Thận nói tới đây, Phong Kính Tiết thở dài một tiếng.
“Khó trách quãng thời gian này, các phương đều đang tìm hai người họ, nhưng không ai tìm được. Hóa ra, họ đã tìm đến ngươi trước.”