“Khó trách quãng thời gian này, các phương đều đang tìm hai người họ, nhưng không ai tìm được. Hóa ra, họ đã tìm đến ngươi trước.”
“Không có, ta… ta không có.”
Nghe giọng Phong Kính Tiết, Lâm Tư Thận vội vàng biện bạch: “Ta không đáp ứng họ tạo phản, cũng không thể thuyết phục họ bỏ đi, nhưng ta không giết người diệt khẩu.”
“Há?”
Bất cứ bí mật nào nhiều người biết, đều là nguy hiểm. Huống chi hai người kia đều là kẻ sĩ nhiệt huyết xúc động, hai người này mà nóng lên, ngay cả chuyện năm đó đã đáp ứng y cũng có thể dứt bỏ, tự tiện hợp thư, Lâm Tư Thận nếu như chưa từng giết người hủy thư, thì làm sao trong khoảng thời gian này, giữ đến không lộ một chút tiếng gió?
Lâm Tư Thận cười khổ: “Ta nói họ đây là hảo tâm làm chuyện xấu, tự tiện hợp thư, đã là trái di ngôn của Phong tướng quân. Mà trước khi tìm được Lư soái, bảo đảm ngài an toàn, nếu như lại tự tiện công khai nội dung trong thư, Hoàng thượng tất nhiên biết Lư soái không chết, sợ sẽ hại tính mạng Lư soái và người nhà. Sau đó…”
Hắn nhắm mắt, liều một phen: “Ta trấn an họ, buộc họ thề, chỉ cần một ngày chưa phát sinh việc thiên hạ đại loạn như Phong tướng quân nói thì một ngày không nhắc tới chân tướng việc này với bất cứ ai nữa. Ta nói ta sẽ dò hỏi tăm tích Lư soái, hết thảy chờ Lư soái định đoạt. Sau đó, ta… ta…”
Hắn xấu hổ cúi đầu: “Sau một khoảng thời gian, ta bảo cho họ biết có người nhìn thấy người rất giống Lư Đông Ly, một năm trước đã đi thuyền ra biển…”
An bài thuyền đưa hai người ra biển, dự tính trong vòng mười năm, sẽ không để chân tướng tiết lộ, nhưng trong lòng hắn cả ngày như bị đè tảng đá ngàn cân, từ đây khó mà hân hoan nữa, chỉ ngày ngày lãnh nhan thiết diện, huấn luyện quân đội.
Hơn một năm qua, hắn ban ngày không dám mượn rượu giải sầu, chỉ sợ rượu vào lại phun lời thật, đêm cũng thậm chí chẳng dám ngủ say, chỉ lo mình nói mớ lời không nên nói. Mãi đến bây giờ, quỳ xuống nói rõ chân tướng cả sự kiện với Lư Đông Ly, mới thấy gánh nặng đè trĩu trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
Lư Đông Ly lẳng lặng nghe hết cả vụ việc, chỉ cười nhàn nhạt, vái Lâm Tư Thận thật sâu: “Tư Thận, ta cảm ơn ngươi còn chỉ sợ không kịp, làm sao trách ngươi được.”
Lâm Tư Thận ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Cảm ơn ta?”
“Đương nhiên. Nếu không phải ngươi hao hết khổ tâm, dẫn họ đi dị quốc, trong khoảng thời gian này, bệ hạ truy tra, hai người họ tất nhiên không trốn được, sợ là sẽ nguy đến tính mạng. Ngươi một mình đè bí mật như núi này trong lòng, không tìm bất cứ ai san sẻ, cũng tránh cho người khác phải nguy hiểm và đau khổ.”
Lư Đông Ly thở dài một tiếng: “Nếu như theo chủ ý của Tiểu Đao và Đại Bảo, đem chân tướng nói cho tất cả cố nhân Định Viễn quan năm đó biết. Chỉ sợ hơn một năm qua… quốc sự kinh khủng. Thế tuyệt không phải điều ngươi ta mong muốn.”
Lâm Tư Thận vẻ mặt thê lương: “Nguyên soái há lại biết ta không phải chỉ vì tiền đồ tốt đẹp của mình?” Hơn một năm qua, cố tự ném oan khuất bất bình kia ra sau đầu, cố tự yên tâm thoải mái vì hung thủ huấn luyện quân đội, phòng thủ quốc gia, ngày ngày đêm đêm, hắn luôn khó tránh khỏi phải hỏi mình từng tiếng. Tư Thận, ngươi vì, rốt cuộc là cái gì?
Không dám đáp, không thể đáp.
“Cho dù vậy, lại có gì không đúng?” Lư Đông Ly đáp cũng cực sảng khoái: “Dù vì tiền đồ tốt đẹp thì thế nào. Tiền đồ này có thể cho nam nhi chúng ta mở ra hoài bão, khiến con cháu Đại Triệu có thể có cơ hội bảo hộ quốc thổ, chống lại giặc ngoài, có thể khiến quân đội chúng ta không thể khi nhục.”
Ánh mắt y lóe sáng nhìn thuộc hạ năm đó: “Hoàng thượng dù có ngàn vạn lỗi lầm, cũng không phải mọi sự đều sai. Hơn mười đời nay, y là quân chủ duy nhất chịu đập tan cựu lệ, hậu đãi võ tướng. Điểm này, ngươi thừa nhận, ta cũng thừa nhận. Ngươi cũng chưa từng phụ ta, hiện tại bách tính sinh kế còn vô ngại…”
Y ngoảnh đầu nhìn Phong Kính Tiết một cái, lúc này mới mỉm cười: “Năm đó Kính Tiết để lại thư, chẳng qua là muốn vạn nhất Triệu vương thất đạo, có thể mượn việc này. Nhưng y trước mắt thi chính không có chỗ quá thất đức, phong thư này vốn nên không thấy thiên nhật, chân tướng vốn không nên để thế nhân biết. Ngươi giấu giếm việc này, cũng giống tâm ý Kính Tiết lúc trước. Nếu như ngươi có phụ ta, chẳng lẽ Kính Tiết cũng có phụ ta sao?”
Y nói cười ôn hòa như vậy, thông cảm như vậy, Lâm Tư Thận kinh ngạc nhìn y, trong mắt hổ đã ngân ngấn nước mắt.
Phong Kính Tiết ở bên lãnh nhãn bàng quan, trong lòng rất bất đắc dĩ. Ôi, Lâm Tư Thận không chịu nghe theo ý kiến của Tiểu Đao và Đại Bảo đương nhiên là đúng. Bất kể là vì đại cục quốc gia ổn định, hay vì tính mạng tất cả cựu bộ Định Viễn quan, đều không thể làm bậy như thế.
Khởi binh? Nói thật là dễ. Binh thuần vì thù riêng mà khởi, đầu lại chỉ thẳng Hoàng đế mà không phải đường hoàng nhằm vào gian thần nào đó, hành vi này chẳng hề khác biệt với đi tìm chết. Lão bách tính vẫn còn một miếng cơm để ăn, chịu ủng hộ ngươi tạo phản sao? Binh lính cầm bạc lương, cuộc sống an ổn, cho dù kính trọng chủ soái hơn, có lý do vì một anh hùng trong truyền thuyết, đi khó dễ với đầu và bát cơm của mình không?
Nhưng mà, Lâm Tư Thận bởi vì những lo lắng này, cuối cùng mới quyết định ngăn chặn cả sự kiện làm như không phát sinh sao? Tư Thận, Tư Thận, Tư Thận quái gì. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tiểu tử này vài năm qua tiền đồ tăng, làm việc cũng ổn trọng hơn, trong xương cốt rõ ràng vẫn là kẻ lỗ mãng. Chư tướng duyên hải, không ai chịu đến kiếm rủi chỗ đội tàu Tiêu gia. Ngươi xem vui vẻ chạy tới làm chim đầu đàn là ai. Bây giờ được Lư Đông Ly trấn an vài câu, đã cảm động thành dáng vẻ như vậy là ai.
Nếu Triệu vương vẫn là Thụy vương năm đó, thậm chí dù đã làm Thái tử, hán tử chính trực này sẽ dàn xếp cho xong như thế sao? Hắn không thể tạo phản, nhưng hắn liệu có đại tạo thanh thế dân gian, liên danh viết huyết thư, dâng tấu nói chân tướng, lấy tính mạng thân gia để buộc tội Thụy vương? Chẳng qua, hiện tại Thụy vương là Hoàng đế. Hoàng đế dù tệ hơn không đúng hơn, y cũng là quân, là phụ, là trời…
Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, đối với Phong Kính Tiết mà nói, thuần túy là một trò cười, nhưng y lý giải rất sâu, loại luân lý này thâm căn cố đế cỡ nào trong lòng cổ nhân. Cho dù bị bức đến tuyệt lộ, cũng không phải người người đều có thể đứng ra phản đối quân phụ, huống chi, những cựu bộ này trước mắt đối mặt chỉ là oan khuất của cấp trên, thậm chí không phải của chính họ. Nếu ngay cả Lâm Tư Thận xuất thân võ tướng, nhiệt huyết xông lên đầu, mà có tình cảm sâu sắc với họ còn như thế, những người khác…
Phong Kính Tiết nhìn sang Lư Đông Ly, khẽ thở dài một tiếng. Xem ra, con đường này họ lựa chọn, thật sự không dễ đi.
Lư Đông Ly đang chuyên chú khuyên Lâm Tư Thận, lại không chú ý thần sắc Phong Kính Tiết lúc này: “Cách làm của Kính Tiết cũng giống ngươi, cách nghĩ của ta cũng tương đồng.” Y mỉm cười: “Ngay cả hiện tại, ta cũng không định vạch trần chân tướng. Cứ để người thiên hạ đều cho rằng, là một hiệp khách đang ở phụ cận Định Viễn quan, nghe nói việc Kính Tiết chết oan, cảm thấy bất bình, cũng lo lắng ta phải gặp nạn, cho nên bắt một đạo phỉ, dịch dung thành bộ dáng của ta, nhân ta bệnh nặng, không được sự đồng ý của ta, đã cứu ta ra là được.” Lâm Tư Thận hỏi khẽ: “Nguyên soái định…”
Lư Đông Ly gật đầu: “Tin tức ta vẫn còn sống, nếu như thông truyền thiên hạ, tuy nói sĩ lâm sẽ có chê trách, nhưng tiếng hô chính diện trong dân, trong triều, tất nhiên vẫn cao hơn một chút. Hoàng thượng không thể tự vạch cái xấu, nếu y không cho ta về triều nhậm chức, sợ cũng khó ăn nói với thiên hạ.”
Lư Đông Ly nói nhàn nhạt: “Ta không muốn đối đầu với y, nhưng ta còn rất nhiều chuyện muốn làm. Y đúng là đã bắt đầu cải cách, nhưng đầu chuột rụt rè, gặp chuyện là lui, sợ khó lưỡng lự không tiến. Chiến lực của quân đội Triệu quốc tăng cường quá chậm, kém xa tốc độ các quốc gia khác, mà thiên hạ hiện giờ, loạn tướng đã hiện, Triệu quốc quân binh như thế, thật sự khiến người lo lắng. Nhìn Ngô quốc xem, chỉ bằng một hậu tộc, đã kiến thành thủy sư vô song, Trần quốc sau vài năm nghỉ ngơi dưỡng sức, lại mắt hổ lom lom nhìn Đại Triệu ta. Những sự kiện quan viên tham ô gần đây phát sinh các nơi trong cả nước cũng thật sự khiến người lạnh tim. Lại trị không rõ, dù triều đình có ý chấn tác, cũng là có tâm vô lực.”
Lâm Tư Thận khẽ nhíu mày: “Nguyên soái vốn có tâm này, nhưng bệ hạ… bệ hạ ngài…”
Lư Đông Ly cười nhẹ: “Ta có danh vọng, có danh dự, có quá khứ từng bị triều đình oan nhục, còn có, những sùng bái đối với ta trong dân gian toàn dựa vào bệ hạ tự mình một tay đẩy lên đó, hơn nữa, ta có các ngươi…” Y đưa tay, vỗ mạnh lên vai Lâm Tư Thận, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn: “Năm đó Định Viễn quan sinh tử gắn bó, mà nay vì Triệu quốc, ngại gì cùng tiến thoái. Chỉ cần là chuyện có lợi với quốc gia, các ngươi nhất định sẽ ủng hộ ta, phải không?”
Lâm Tư Thận cố định nhìn y một hồi, bỗng nhiên cười ra, khom lưng trịnh trọng vái, ngữ khí bình tĩnh: “Tư Thận nào dám tiếc xác này? Cũng có thể thay đồng bào năm đó cùng thề, có thể có ích cho gia quốc, chúng ta vĩnh viễn làm hậu thuẫn cho Nguyên soái, họa phúc không tính toán!”
Phong Kính Tiết mỉm cười gật đầu: “Các ngươi là những tướng lĩnh xuất sắc nhất Triệu quốc, phía sau có quân đội năng chinh thiện chiến nhất toàn quốc, không cần tạo phản, chỉ cần trăm miệng một lời biểu đạt ra ý kiến bản thân, đã đủ để bất cứ quân chủ nào cũng phải đối đãi trịnh trọng. Hơn nữa, dân ý, thanh nghị, phàm là người muốn làm minh quân, yêu quý thanh danh thì không thể không để ý, hơn nữa có thương mạch to lớn của Phong Kính Tiết lưu lại, đủ để ảnh hưởng kinh tế Triệu quốc, cùng với nhiều loại thiện duyên y kết trong chốn võ lâm, có thể tùy thời ảnh hưởng sự yên ổn của cả quốc gia, ngần ấy lực lượng ghép cùng một chỗ, chúng ta muốn chế hành Hoàng đế một cách thích đáng, không phải không khả thi.”
Lâm Tư Thận hơi chấn động: “Chế hành?”
“Không sai!” Phong Kính Tiết thản nhiên nói: “Xích đảm trung tâm một mảnh thành ý, là có thể đổi lấy tín nhiệm thiện đãi sao? Muốn để Hoàng đế không tùy ý làm xằng, không thể dựa vào thần tử khóc lóc chảy nước mắt, khuyên bảo hết nước, mà là phải để y hiểu được, cho dù là làm một việc xấu nhỏ hơn nhỏ hơn nữa, cũng sẽ có hậu hoạn, sẽ có phiền toái, sẽ có báo ứng như thế!” Ngữ khí của y lúc đầu bình thản, dần dần sắc bén lành lạnh, phong mang tất lộ. Lâm Tư Thận nhất thời chưa thể hoàn toàn tiếp nhận, chỉ kinh ngạc nhìn y, ấp úng không thể nói gì.
Thanh âm của Lư Đông Ly lại là ôn hòa: “Tư Thận, ta chỉ hy vọng, chỉ cần ta có thể tại triều một ngày, có thể tận một phần tâm lực, đừng để chuyện đồng dạng, lại phát sinh trên người tướng lĩnh khác. Ta chỉ mong, năm kia khi các ngươi sa trường giết địch quay lại, sẽ không phải nhìn thấy một phong chiếu thư tuyệt mệnh nữa, ta chỉ mong, khi ngày khác các ngươi vì nước trù tính, sẽ không bị quốc gia bức bách, đi sát hại đồng bào thủ túc của mình…”
Nhớ lại cảnh thê lương trên pháp trường ngày đó, trong lòng Lư Đông Ly vẫn đau đớn như cũ, lời nói mặc dù bình tĩnh, lại có bao nhiêu khổ sở không cam.
Y và Phong Kính Tiết một văn một võ, kẻ xướng người họa, Lâm Tư Thận toàn thân run run, cuối cùng động dung. Năm đó Định Viễn quan chứng kiến, là bóng ma lớn nhất trong lòng tất cả võ tướng họ, tại sao vì nước giết địch, lại rơi vào kết cục như thế, tại sao hiệu trung quân vương, lại bị quân chủ vô tình vứt bỏ như thế!
Lật xem sách sử, bao nhiêu danh tướng không thể da ngựa bọc thây, lại chết oan trên pháp trường. Xem khắp sách sử, vết máu loang lổ, tự hỏi đủ kiểu, vô lực tự đáp. Nếu… Nếu thật sự có thể… Thật sự có thể để những nam nhi nhiệt huyết tử chiến vì nước đó, không còn sợ ôm hận chết dưới đao người mình, nếu, thật sự… Có thể làm cho trên thế giới này, có thể bớt một Phong Kính Tiết… Hắn từ từ ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn cố định Lư Đông Ly: “Nguyên soái, ta là vũ phu, không hiểu đạo lý lớn hai người nói. Chỉ là, ta tin được ngài, cũng tin được…” Hắn nhìn Phong Kính Tiết: “Người Phong tướng quân tin tưởng. Cho nên, vô luận mọi người muốn làm gì, ta đều nhất định ủng hộ. Dù muốn tính mạng ta, cũng có thể!”
Lời này nói cực kỳ chân thành, Lư Đông Ly cũng không khỏi cảm động: “Tư Thận!”
Phong Kính Tiết lại buông tiếng cười dài: “Ê ê, chúng ta cần tính mạng ngươi làm gì? Chúng ta cần ngươi giữ tính mạng đàng hoàng, cùng chúng ta nhìn quốc gia của chúng ta từng chút hưng thịnh hùng mạnh, muốn ngươi mở to hai mắt cho đàng hoàng, tương lai mười năm hai mươi năm sau, xác thực biết quyết định của ngươi hôm nay không sai!”
Tiếng cười của y tùy ý hào hùng như vậy, xa xa truyền khỏi khoang thuyền, cả thuyền đều nghe thấy. Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, thấp giọng hỏi thăm lẫn nhau. Chỉ chốc lát sau, lại một tiếng cười gia nhập trong đó, dũng cảm mà khoái ý. Hơn nữa, thanh âm kia mọi người nghe đều quen thuộc như vậy.
Tướng quân!
Tướng quân ba năm qua dẫn họ lăn lộn từng chút một, luyện một nhánh thủy sư suy sút thành *** binh cường tướng.
Mọi người bỗng dưng vui vẻ hẳn lên. Mặc kệ là vì điều gì, tướng quân có thể cười như vậy, luôn là cao hứng nhỉ. Tại thời điểm vi diệu này, có thể cao hứng như vậy, khẳng định là tin tức tốt!
Một canh giờ sau, mọi người thật sự đã nghe được tin tức tốt.
Lư Đông Ly không chết!
Vị Nguyên soái mà tướng quân họ kính trọng vẫn kính trọng kia không chết!
Lư Đông Ly tại cả Triệu quốc, trong quân đội các phương, được diễn dịch thành truyền kỳ kia không chết.
Lư Đông Ly khiến vô số người cảm thán, được mọi người coi là điển phạm đạo đức hoàn mỹ kia không chết.
Y ở ngay Triệu quốc, ngay trên thuyền, ngay nơi này, ngay bên cạnh tướng quân.
Mà nói đến chân tướng việc y không chết, quả thật biến đổi bất ngờ, rất đỗi động lòng người…
Có hiệp khách, có nghĩa sĩ, có thế thân, có cứu giúp, có phiêu bạt, có khổ nạn. Khiến những binh sĩ đơn thuần nhiệt huyết này nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hốc mắt hồng hồng.
Mà Ngô quốc cư nhiên nghe được Lư Đông Ly không chết, muốn lấy đi một lương tài danh tướng tốt như vậy khỏi Triệu quốc, tra được tin tức Lư Đông Ly sẽ đến bờ biển, cho nên mới phái đội tàu đến mời người. Đây mới là lý do chân chính của việc đội tàu Ngô quốc bỗng nhiên chui ra.
Hừ! Đại anh hùng Triệu quốc chúng ta, đại trung thần Triệu quốc chúng ta, dựa vào cái gì mà để người Ngô các ngươi cướp đi!
Lư nguyên soái ở trên thuyền Ngô quốc, lẫm liệt cự tuyệt như thế nào, vì không để thủy sư Triệu quốc cùng Ngô quân khai chiến, lại theo lý tranh biện như thế nào, bị Phong Kính Tiết diễn dịch đến mức phải gọi là thống khoái lâm li, đại nghĩa lẫm liệt.
Trải qua một phen Phong Kính Tiết kể chuyện, Lư Đông Ly đã từ một vị thần xa tít, lập tức kéo gần thành ông tượng toàn quân sùng bái. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lư Đông Ly tóe cả lửa, với tính tình tùy ý lãnh đạm của Lư Đông Ly, cũng bị ánh mắt kiểu này dọa kích động muốn rụt về sau.
Sau một phen giải thích, Lâm Tư Thận chuẩn bị tấu nói rõ tình huống với triều đình, phái sáu trăm dặm khẩn cấp truyền về. Song lần truyền tin này quá trình vô cùng không may, dọc đường không ngừng gặp phải ngựa bệnh đường sụt đủ các trạng huống, cơ hồ tất cả vấn đề cản trở hành trình, đều may mắn thế nào mà phát sinh trong quá trình đệ truyền một phong công văn. Nói là sáu trăm dặm khẩn cấp, trên thực tế đưa đến kinh thành chậm rì như một công văn bình thường.
Bởi vậy, khi Triệu vương nhận được phong gọi là công văn khẩn cấp này, biết Lư Đông Ly công khai lộ diện ở hải cương, tin tức y xuất hiện lại nhân gian đã bắt đầu yên lặng truyền khắp các nơi Đại Triệu quốc. Hơn nữa về chuyện y thà bị Triệu phụ, không chịu phụ Triệu, thề chết không đi Ngô quốc, cùng với chính ngôn lệ sắc, lấy thân thư sinh, khiến chủ soái Ngô quốc xấu hổ bỏ chiến, quốc cữu Ngô quốc tự mình viết thư tạ lỗi, truyền lưu đến càng ngày càng huyễn hoặc, càng ngày càng êm tai.
“Không có, ta… ta không có.”
Nghe giọng Phong Kính Tiết, Lâm Tư Thận vội vàng biện bạch: “Ta không đáp ứng họ tạo phản, cũng không thể thuyết phục họ bỏ đi, nhưng ta không giết người diệt khẩu.”
“Há?”
Bất cứ bí mật nào nhiều người biết, đều là nguy hiểm. Huống chi hai người kia đều là kẻ sĩ nhiệt huyết xúc động, hai người này mà nóng lên, ngay cả chuyện năm đó đã đáp ứng y cũng có thể dứt bỏ, tự tiện hợp thư, Lâm Tư Thận nếu như chưa từng giết người hủy thư, thì làm sao trong khoảng thời gian này, giữ đến không lộ một chút tiếng gió?
Lâm Tư Thận cười khổ: “Ta nói họ đây là hảo tâm làm chuyện xấu, tự tiện hợp thư, đã là trái di ngôn của Phong tướng quân. Mà trước khi tìm được Lư soái, bảo đảm ngài an toàn, nếu như lại tự tiện công khai nội dung trong thư, Hoàng thượng tất nhiên biết Lư soái không chết, sợ sẽ hại tính mạng Lư soái và người nhà. Sau đó…”
Hắn nhắm mắt, liều một phen: “Ta trấn an họ, buộc họ thề, chỉ cần một ngày chưa phát sinh việc thiên hạ đại loạn như Phong tướng quân nói thì một ngày không nhắc tới chân tướng việc này với bất cứ ai nữa. Ta nói ta sẽ dò hỏi tăm tích Lư soái, hết thảy chờ Lư soái định đoạt. Sau đó, ta… ta…”
Hắn xấu hổ cúi đầu: “Sau một khoảng thời gian, ta bảo cho họ biết có người nhìn thấy người rất giống Lư Đông Ly, một năm trước đã đi thuyền ra biển…”
An bài thuyền đưa hai người ra biển, dự tính trong vòng mười năm, sẽ không để chân tướng tiết lộ, nhưng trong lòng hắn cả ngày như bị đè tảng đá ngàn cân, từ đây khó mà hân hoan nữa, chỉ ngày ngày lãnh nhan thiết diện, huấn luyện quân đội.
Hơn một năm qua, hắn ban ngày không dám mượn rượu giải sầu, chỉ sợ rượu vào lại phun lời thật, đêm cũng thậm chí chẳng dám ngủ say, chỉ lo mình nói mớ lời không nên nói. Mãi đến bây giờ, quỳ xuống nói rõ chân tướng cả sự kiện với Lư Đông Ly, mới thấy gánh nặng đè trĩu trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
Lư Đông Ly lẳng lặng nghe hết cả vụ việc, chỉ cười nhàn nhạt, vái Lâm Tư Thận thật sâu: “Tư Thận, ta cảm ơn ngươi còn chỉ sợ không kịp, làm sao trách ngươi được.”
Lâm Tư Thận ngẩn ngơ ngẩng đầu: “Cảm ơn ta?”
“Đương nhiên. Nếu không phải ngươi hao hết khổ tâm, dẫn họ đi dị quốc, trong khoảng thời gian này, bệ hạ truy tra, hai người họ tất nhiên không trốn được, sợ là sẽ nguy đến tính mạng. Ngươi một mình đè bí mật như núi này trong lòng, không tìm bất cứ ai san sẻ, cũng tránh cho người khác phải nguy hiểm và đau khổ.”
Lư Đông Ly thở dài một tiếng: “Nếu như theo chủ ý của Tiểu Đao và Đại Bảo, đem chân tướng nói cho tất cả cố nhân Định Viễn quan năm đó biết. Chỉ sợ hơn một năm qua… quốc sự kinh khủng. Thế tuyệt không phải điều ngươi ta mong muốn.”
Lâm Tư Thận vẻ mặt thê lương: “Nguyên soái há lại biết ta không phải chỉ vì tiền đồ tốt đẹp của mình?” Hơn một năm qua, cố tự ném oan khuất bất bình kia ra sau đầu, cố tự yên tâm thoải mái vì hung thủ huấn luyện quân đội, phòng thủ quốc gia, ngày ngày đêm đêm, hắn luôn khó tránh khỏi phải hỏi mình từng tiếng. Tư Thận, ngươi vì, rốt cuộc là cái gì?
Không dám đáp, không thể đáp.
“Cho dù vậy, lại có gì không đúng?” Lư Đông Ly đáp cũng cực sảng khoái: “Dù vì tiền đồ tốt đẹp thì thế nào. Tiền đồ này có thể cho nam nhi chúng ta mở ra hoài bão, khiến con cháu Đại Triệu có thể có cơ hội bảo hộ quốc thổ, chống lại giặc ngoài, có thể khiến quân đội chúng ta không thể khi nhục.”
Ánh mắt y lóe sáng nhìn thuộc hạ năm đó: “Hoàng thượng dù có ngàn vạn lỗi lầm, cũng không phải mọi sự đều sai. Hơn mười đời nay, y là quân chủ duy nhất chịu đập tan cựu lệ, hậu đãi võ tướng. Điểm này, ngươi thừa nhận, ta cũng thừa nhận. Ngươi cũng chưa từng phụ ta, hiện tại bách tính sinh kế còn vô ngại…”
Y ngoảnh đầu nhìn Phong Kính Tiết một cái, lúc này mới mỉm cười: “Năm đó Kính Tiết để lại thư, chẳng qua là muốn vạn nhất Triệu vương thất đạo, có thể mượn việc này. Nhưng y trước mắt thi chính không có chỗ quá thất đức, phong thư này vốn nên không thấy thiên nhật, chân tướng vốn không nên để thế nhân biết. Ngươi giấu giếm việc này, cũng giống tâm ý Kính Tiết lúc trước. Nếu như ngươi có phụ ta, chẳng lẽ Kính Tiết cũng có phụ ta sao?”
Y nói cười ôn hòa như vậy, thông cảm như vậy, Lâm Tư Thận kinh ngạc nhìn y, trong mắt hổ đã ngân ngấn nước mắt.
Phong Kính Tiết ở bên lãnh nhãn bàng quan, trong lòng rất bất đắc dĩ. Ôi, Lâm Tư Thận không chịu nghe theo ý kiến của Tiểu Đao và Đại Bảo đương nhiên là đúng. Bất kể là vì đại cục quốc gia ổn định, hay vì tính mạng tất cả cựu bộ Định Viễn quan, đều không thể làm bậy như thế.
Khởi binh? Nói thật là dễ. Binh thuần vì thù riêng mà khởi, đầu lại chỉ thẳng Hoàng đế mà không phải đường hoàng nhằm vào gian thần nào đó, hành vi này chẳng hề khác biệt với đi tìm chết. Lão bách tính vẫn còn một miếng cơm để ăn, chịu ủng hộ ngươi tạo phản sao? Binh lính cầm bạc lương, cuộc sống an ổn, cho dù kính trọng chủ soái hơn, có lý do vì một anh hùng trong truyền thuyết, đi khó dễ với đầu và bát cơm của mình không?
Nhưng mà, Lâm Tư Thận bởi vì những lo lắng này, cuối cùng mới quyết định ngăn chặn cả sự kiện làm như không phát sinh sao? Tư Thận, Tư Thận, Tư Thận quái gì. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tiểu tử này vài năm qua tiền đồ tăng, làm việc cũng ổn trọng hơn, trong xương cốt rõ ràng vẫn là kẻ lỗ mãng. Chư tướng duyên hải, không ai chịu đến kiếm rủi chỗ đội tàu Tiêu gia. Ngươi xem vui vẻ chạy tới làm chim đầu đàn là ai. Bây giờ được Lư Đông Ly trấn an vài câu, đã cảm động thành dáng vẻ như vậy là ai.
Nếu Triệu vương vẫn là Thụy vương năm đó, thậm chí dù đã làm Thái tử, hán tử chính trực này sẽ dàn xếp cho xong như thế sao? Hắn không thể tạo phản, nhưng hắn liệu có đại tạo thanh thế dân gian, liên danh viết huyết thư, dâng tấu nói chân tướng, lấy tính mạng thân gia để buộc tội Thụy vương? Chẳng qua, hiện tại Thụy vương là Hoàng đế. Hoàng đế dù tệ hơn không đúng hơn, y cũng là quân, là phụ, là trời…
Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, đối với Phong Kính Tiết mà nói, thuần túy là một trò cười, nhưng y lý giải rất sâu, loại luân lý này thâm căn cố đế cỡ nào trong lòng cổ nhân. Cho dù bị bức đến tuyệt lộ, cũng không phải người người đều có thể đứng ra phản đối quân phụ, huống chi, những cựu bộ này trước mắt đối mặt chỉ là oan khuất của cấp trên, thậm chí không phải của chính họ. Nếu ngay cả Lâm Tư Thận xuất thân võ tướng, nhiệt huyết xông lên đầu, mà có tình cảm sâu sắc với họ còn như thế, những người khác…
Phong Kính Tiết nhìn sang Lư Đông Ly, khẽ thở dài một tiếng. Xem ra, con đường này họ lựa chọn, thật sự không dễ đi.
Lư Đông Ly đang chuyên chú khuyên Lâm Tư Thận, lại không chú ý thần sắc Phong Kính Tiết lúc này: “Cách làm của Kính Tiết cũng giống ngươi, cách nghĩ của ta cũng tương đồng.” Y mỉm cười: “Ngay cả hiện tại, ta cũng không định vạch trần chân tướng. Cứ để người thiên hạ đều cho rằng, là một hiệp khách đang ở phụ cận Định Viễn quan, nghe nói việc Kính Tiết chết oan, cảm thấy bất bình, cũng lo lắng ta phải gặp nạn, cho nên bắt một đạo phỉ, dịch dung thành bộ dáng của ta, nhân ta bệnh nặng, không được sự đồng ý của ta, đã cứu ta ra là được.” Lâm Tư Thận hỏi khẽ: “Nguyên soái định…”
Lư Đông Ly gật đầu: “Tin tức ta vẫn còn sống, nếu như thông truyền thiên hạ, tuy nói sĩ lâm sẽ có chê trách, nhưng tiếng hô chính diện trong dân, trong triều, tất nhiên vẫn cao hơn một chút. Hoàng thượng không thể tự vạch cái xấu, nếu y không cho ta về triều nhậm chức, sợ cũng khó ăn nói với thiên hạ.”
Lư Đông Ly nói nhàn nhạt: “Ta không muốn đối đầu với y, nhưng ta còn rất nhiều chuyện muốn làm. Y đúng là đã bắt đầu cải cách, nhưng đầu chuột rụt rè, gặp chuyện là lui, sợ khó lưỡng lự không tiến. Chiến lực của quân đội Triệu quốc tăng cường quá chậm, kém xa tốc độ các quốc gia khác, mà thiên hạ hiện giờ, loạn tướng đã hiện, Triệu quốc quân binh như thế, thật sự khiến người lo lắng. Nhìn Ngô quốc xem, chỉ bằng một hậu tộc, đã kiến thành thủy sư vô song, Trần quốc sau vài năm nghỉ ngơi dưỡng sức, lại mắt hổ lom lom nhìn Đại Triệu ta. Những sự kiện quan viên tham ô gần đây phát sinh các nơi trong cả nước cũng thật sự khiến người lạnh tim. Lại trị không rõ, dù triều đình có ý chấn tác, cũng là có tâm vô lực.”
Lâm Tư Thận khẽ nhíu mày: “Nguyên soái vốn có tâm này, nhưng bệ hạ… bệ hạ ngài…”
Lư Đông Ly cười nhẹ: “Ta có danh vọng, có danh dự, có quá khứ từng bị triều đình oan nhục, còn có, những sùng bái đối với ta trong dân gian toàn dựa vào bệ hạ tự mình một tay đẩy lên đó, hơn nữa, ta có các ngươi…” Y đưa tay, vỗ mạnh lên vai Lâm Tư Thận, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn: “Năm đó Định Viễn quan sinh tử gắn bó, mà nay vì Triệu quốc, ngại gì cùng tiến thoái. Chỉ cần là chuyện có lợi với quốc gia, các ngươi nhất định sẽ ủng hộ ta, phải không?”
Lâm Tư Thận cố định nhìn y một hồi, bỗng nhiên cười ra, khom lưng trịnh trọng vái, ngữ khí bình tĩnh: “Tư Thận nào dám tiếc xác này? Cũng có thể thay đồng bào năm đó cùng thề, có thể có ích cho gia quốc, chúng ta vĩnh viễn làm hậu thuẫn cho Nguyên soái, họa phúc không tính toán!”
Phong Kính Tiết mỉm cười gật đầu: “Các ngươi là những tướng lĩnh xuất sắc nhất Triệu quốc, phía sau có quân đội năng chinh thiện chiến nhất toàn quốc, không cần tạo phản, chỉ cần trăm miệng một lời biểu đạt ra ý kiến bản thân, đã đủ để bất cứ quân chủ nào cũng phải đối đãi trịnh trọng. Hơn nữa, dân ý, thanh nghị, phàm là người muốn làm minh quân, yêu quý thanh danh thì không thể không để ý, hơn nữa có thương mạch to lớn của Phong Kính Tiết lưu lại, đủ để ảnh hưởng kinh tế Triệu quốc, cùng với nhiều loại thiện duyên y kết trong chốn võ lâm, có thể tùy thời ảnh hưởng sự yên ổn của cả quốc gia, ngần ấy lực lượng ghép cùng một chỗ, chúng ta muốn chế hành Hoàng đế một cách thích đáng, không phải không khả thi.”
Lâm Tư Thận hơi chấn động: “Chế hành?”
“Không sai!” Phong Kính Tiết thản nhiên nói: “Xích đảm trung tâm một mảnh thành ý, là có thể đổi lấy tín nhiệm thiện đãi sao? Muốn để Hoàng đế không tùy ý làm xằng, không thể dựa vào thần tử khóc lóc chảy nước mắt, khuyên bảo hết nước, mà là phải để y hiểu được, cho dù là làm một việc xấu nhỏ hơn nhỏ hơn nữa, cũng sẽ có hậu hoạn, sẽ có phiền toái, sẽ có báo ứng như thế!” Ngữ khí của y lúc đầu bình thản, dần dần sắc bén lành lạnh, phong mang tất lộ. Lâm Tư Thận nhất thời chưa thể hoàn toàn tiếp nhận, chỉ kinh ngạc nhìn y, ấp úng không thể nói gì.
Thanh âm của Lư Đông Ly lại là ôn hòa: “Tư Thận, ta chỉ hy vọng, chỉ cần ta có thể tại triều một ngày, có thể tận một phần tâm lực, đừng để chuyện đồng dạng, lại phát sinh trên người tướng lĩnh khác. Ta chỉ mong, năm kia khi các ngươi sa trường giết địch quay lại, sẽ không phải nhìn thấy một phong chiếu thư tuyệt mệnh nữa, ta chỉ mong, khi ngày khác các ngươi vì nước trù tính, sẽ không bị quốc gia bức bách, đi sát hại đồng bào thủ túc của mình…”
Nhớ lại cảnh thê lương trên pháp trường ngày đó, trong lòng Lư Đông Ly vẫn đau đớn như cũ, lời nói mặc dù bình tĩnh, lại có bao nhiêu khổ sở không cam.
Y và Phong Kính Tiết một văn một võ, kẻ xướng người họa, Lâm Tư Thận toàn thân run run, cuối cùng động dung. Năm đó Định Viễn quan chứng kiến, là bóng ma lớn nhất trong lòng tất cả võ tướng họ, tại sao vì nước giết địch, lại rơi vào kết cục như thế, tại sao hiệu trung quân vương, lại bị quân chủ vô tình vứt bỏ như thế!
Lật xem sách sử, bao nhiêu danh tướng không thể da ngựa bọc thây, lại chết oan trên pháp trường. Xem khắp sách sử, vết máu loang lổ, tự hỏi đủ kiểu, vô lực tự đáp. Nếu… Nếu thật sự có thể… Thật sự có thể để những nam nhi nhiệt huyết tử chiến vì nước đó, không còn sợ ôm hận chết dưới đao người mình, nếu, thật sự… Có thể làm cho trên thế giới này, có thể bớt một Phong Kính Tiết… Hắn từ từ ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn cố định Lư Đông Ly: “Nguyên soái, ta là vũ phu, không hiểu đạo lý lớn hai người nói. Chỉ là, ta tin được ngài, cũng tin được…” Hắn nhìn Phong Kính Tiết: “Người Phong tướng quân tin tưởng. Cho nên, vô luận mọi người muốn làm gì, ta đều nhất định ủng hộ. Dù muốn tính mạng ta, cũng có thể!”
Lời này nói cực kỳ chân thành, Lư Đông Ly cũng không khỏi cảm động: “Tư Thận!”
Phong Kính Tiết lại buông tiếng cười dài: “Ê ê, chúng ta cần tính mạng ngươi làm gì? Chúng ta cần ngươi giữ tính mạng đàng hoàng, cùng chúng ta nhìn quốc gia của chúng ta từng chút hưng thịnh hùng mạnh, muốn ngươi mở to hai mắt cho đàng hoàng, tương lai mười năm hai mươi năm sau, xác thực biết quyết định của ngươi hôm nay không sai!”
Tiếng cười của y tùy ý hào hùng như vậy, xa xa truyền khỏi khoang thuyền, cả thuyền đều nghe thấy. Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, thấp giọng hỏi thăm lẫn nhau. Chỉ chốc lát sau, lại một tiếng cười gia nhập trong đó, dũng cảm mà khoái ý. Hơn nữa, thanh âm kia mọi người nghe đều quen thuộc như vậy.
Tướng quân!
Tướng quân ba năm qua dẫn họ lăn lộn từng chút một, luyện một nhánh thủy sư suy sút thành *** binh cường tướng.
Mọi người bỗng dưng vui vẻ hẳn lên. Mặc kệ là vì điều gì, tướng quân có thể cười như vậy, luôn là cao hứng nhỉ. Tại thời điểm vi diệu này, có thể cao hứng như vậy, khẳng định là tin tức tốt!
Một canh giờ sau, mọi người thật sự đã nghe được tin tức tốt.
Lư Đông Ly không chết!
Vị Nguyên soái mà tướng quân họ kính trọng vẫn kính trọng kia không chết!
Lư Đông Ly tại cả Triệu quốc, trong quân đội các phương, được diễn dịch thành truyền kỳ kia không chết.
Lư Đông Ly khiến vô số người cảm thán, được mọi người coi là điển phạm đạo đức hoàn mỹ kia không chết.
Y ở ngay Triệu quốc, ngay trên thuyền, ngay nơi này, ngay bên cạnh tướng quân.
Mà nói đến chân tướng việc y không chết, quả thật biến đổi bất ngờ, rất đỗi động lòng người…
Có hiệp khách, có nghĩa sĩ, có thế thân, có cứu giúp, có phiêu bạt, có khổ nạn. Khiến những binh sĩ đơn thuần nhiệt huyết này nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hốc mắt hồng hồng.
Mà Ngô quốc cư nhiên nghe được Lư Đông Ly không chết, muốn lấy đi một lương tài danh tướng tốt như vậy khỏi Triệu quốc, tra được tin tức Lư Đông Ly sẽ đến bờ biển, cho nên mới phái đội tàu đến mời người. Đây mới là lý do chân chính của việc đội tàu Ngô quốc bỗng nhiên chui ra.
Hừ! Đại anh hùng Triệu quốc chúng ta, đại trung thần Triệu quốc chúng ta, dựa vào cái gì mà để người Ngô các ngươi cướp đi!
Lư nguyên soái ở trên thuyền Ngô quốc, lẫm liệt cự tuyệt như thế nào, vì không để thủy sư Triệu quốc cùng Ngô quân khai chiến, lại theo lý tranh biện như thế nào, bị Phong Kính Tiết diễn dịch đến mức phải gọi là thống khoái lâm li, đại nghĩa lẫm liệt.
Trải qua một phen Phong Kính Tiết kể chuyện, Lư Đông Ly đã từ một vị thần xa tít, lập tức kéo gần thành ông tượng toàn quân sùng bái. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lư Đông Ly tóe cả lửa, với tính tình tùy ý lãnh đạm của Lư Đông Ly, cũng bị ánh mắt kiểu này dọa kích động muốn rụt về sau.
Sau một phen giải thích, Lâm Tư Thận chuẩn bị tấu nói rõ tình huống với triều đình, phái sáu trăm dặm khẩn cấp truyền về. Song lần truyền tin này quá trình vô cùng không may, dọc đường không ngừng gặp phải ngựa bệnh đường sụt đủ các trạng huống, cơ hồ tất cả vấn đề cản trở hành trình, đều may mắn thế nào mà phát sinh trong quá trình đệ truyền một phong công văn. Nói là sáu trăm dặm khẩn cấp, trên thực tế đưa đến kinh thành chậm rì như một công văn bình thường.
Bởi vậy, khi Triệu vương nhận được phong gọi là công văn khẩn cấp này, biết Lư Đông Ly công khai lộ diện ở hải cương, tin tức y xuất hiện lại nhân gian đã bắt đầu yên lặng truyền khắp các nơi Đại Triệu quốc. Hơn nữa về chuyện y thà bị Triệu phụ, không chịu phụ Triệu, thề chết không đi Ngô quốc, cùng với chính ngôn lệ sắc, lấy thân thư sinh, khiến chủ soái Ngô quốc xấu hổ bỏ chiến, quốc cữu Ngô quốc tự mình viết thư tạ lỗi, truyền lưu đến càng ngày càng huyễn hoặc, càng ngày càng êm tai.