Dung Khiêm theo ánh mắt cay đắng của Yên Lẫm, nhìn về phía tay áo trống rỗng của mình, bất giác cười: “Chuyện cũ đã rồi, bệ hạ cũng không cần quá để ý. Trước nay họa phúc dựa nhau, hiện tại ta thân có tàn tật, vị tất không phải việc may.”
Yên Lẫm ngạc nhiên nhìn y, ngữ khí gian nan: “Việc may?”
Dung Khiêm mỉm cười: “Người tàn tật không thể đứng giữa triều đường, để tránh ngại quốc thể. Thiên hạ các quốc, phần lớn đều có pháp lệnh đồng dạng.” Yên Lẫm thấp giọng nói: “Dung tướng có công lớn với nước…”
Dung Khiêm ngưng mắt nhìn y, trong lòng âm thầm thở dài. Những lựa chọn này, vốn đều là nhân chi thường tình. Hài tử này, cớ gì mà quá hà khắc với bản thân.
“Há có đạo lý do công một người, mà tổn luật pháp, nếu mở cánh cửa đặc lệ cho đời sau, quy chế quốc gia lại có người nào chịu tôn trọng nữa.”
Yên Lẫm lặng thinh không nói.
Dung Khiêm lại khẽ cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay y vô thố không ngừng quay chén trà kia: “Bệ hạ, cho ta một nhàn tước, để ta hưởng vài ngày phúc lành đi.”
Yên Lẫm cúi đầu, ngơ ngác nhìn năm ngón tay cứng đờ của mình, nhìn chén trà trống trơn.
Dù là tước vị siêu phẩm thì thế nào? Danh nghĩa tôn quý, bổng lộc hậu hĩnh, so với quyền lợi chân chính, ai chẳng biết, kỳ thật không đáng một xu.
Rất lâu sau, y mới từ từ ngẩng đầu nhìn Dung Khiêm, gian nan nói: “Dung tướng, ta có lỗi với ngươi.”
Y biết, y có lỗi với người kia. Nhưng mà, cho dù có lỗi với người kia, y lại cũng chỉ đành như thế.
Y chưa từng nhìn thẳng vào sự dối trá và nực cười của chính mình như hiện tại đây, vừa nói Dung tướng có công lớn với nước, rồi lại vừa đem trách nhiệm thoái thác một lần nữa bỏ lên người Dung Khiêm.
Dung Khiêm biết y khó xử, cho nên giải vây thay y, thản nhiên lấy thoái nhượng để nhẹ nhàng hóa giải nỗi khổ của y.
Người kia thay y che giấu. Che giấu sự bỉ ổi của y, sự vô tình của y. Y có thể thuận theo ý tứ của người kia, giả đò nặng trĩu, giả dò bất đắc dĩ, giả đò không đành lòng, giả đò rất áy náy… rất vô tội. Thế nhưng, nếu bản thân Dung Khiêm không thoái nhượng, chẳng lẽ y sẽ thực thoải mái, để Dung Khiêm trở về triều đình, quay lại làm quyền tướng sao?
Mình như vậy, Yên Lẫm như vậy, thật là khiến chính y cũng cảm thấy ghê tởm nực cười.
Nhưng mà tối thiểu y cũng phải ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Dung Khiêm, nói một tiếng xin lỗi. Dù vô tình hơn khắc bạc hơn bỉ ổi hơn tàn khốc hơn, y hiện tại chí ít nên có dũng khí đối mặt với chuyện mình đã làm, người mình thương tổn. Mà không phải lừa mình dối người bảo với mình, đây là nguyện vọng của chính Dung Khiêm.
Dung Khiêm bất giác bật cười: “Có lỗi với ta, vậy thì cho ta một phong hào thật to là được. Ta nghĩ Hoàng thượng không đến mức quá bạc đãi ta chứ!”
Y càng nói cười tự nhiên, Yên Lẫm càng thấy lòng khó chịu.
Y chầm chậm đứng dậy, trầm giọng nói: “Muộn rồi, nếu không trở về, cửa cung sẽ khóa mất.”
Cho dù cửa cung đã khóa, không phải y không vào được. Chỉ là không khỏi sẽ làm cho càng nhiều người biết được y xuất cung, trên triều đường khó tránh có chút phiền toái nhỏ mà thôi. Tuy là như thế, hai người vừa trùng phùng, y lại không khẩn cấp yêu cầu trường đàm thâu đêm, mà là đóng cửa chỉ nói không đến nửa canh giờ đã đứng dậy muốn đi, loại thái độ này khiến Dung Khiêm thậm chí thoáng sửng sốt, rồi lập tức thoải mái.
Yên Lẫm khúc mắc quá sâu, trước kia không gặp y, một lòng muốn gặp, không nhớ phải nghĩ chuyện khác, chỉ đầy lòng tư niệm chờ đợi thì thôi. Hiện giờ hai bên đột nhiên gặp lại, tất cả các vấn đề hiện thực chợt đè xuống trước mặt, bức bách y lại không thể không tiếp tục lựa chọn cô phụ, sự thật này khiến gánh nặng trong lòng y quá nặng, còn tiếp tục đối mặt với mình, sợ là phải có cảm giác như ngồi trên bàn chông thôi.
Dung Khiêm thầm than trong lòng, cũng đứng lên: “Ta tiễn bệ hạ nhé.”
Yên Lẫm lặng lẽ gật đầu, lại tự mình đi đến trước cửa, tự mình mở cửa cho mình rồi bước ra ngoài.
Dung Khiêm nhìn bộ dáng y như thể du hồn, chung quy trong lòng không nỡ, chậm bước theo sau, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ quá tự chuốc khổ làm gì, ngài thật sự cảm thấy ngài đang phụ ta, mà không phải bảo toàn ta sao?”
Yên Lẫm hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn y.
“Bệ hạ căn cơ đã chắc, chủ chính không lầm lỡ, triều cục yên ổn, ta trở lại triều đường, cố nhiên với quốc gia với bệ hạ đều vị tất là việc may, đối với chính ta, chẳng lẽ nhất định là chuyện tốt?”
Dung Khiêm thản nhiên cười nói: “Hách hách dương dương, chạm tay có thể bỏng, trước nay không phải đạo lâu dài. Quyết định hôm nay, với bệ hạ, với ta, đều là vì mười năm hai mươi năm sau, đều có thể khổ tâm quân thần không phụ.”
Dung Khiêm lời này trái lại rất có đạo lý, chỉ là lúc này, từ trong miệng y nói ra, lại khiến Yên Lẫm lòng sinh thẹn.
Chẳng qua, nghe đến cuối cùng, Yên Lẫm đột nhiên động dung, ngẩng đầu nhìn gắt gao Dung Khiêm, nhất thời kinh ngạc đến mức hơi ngây ra: “Dung tướng, ngươi thật sự sẽ không đi nữa? Mười năm hai mươi năm, ngươi cũng sẽ không đi?”
Nhìn một thiếu niên Hoàng đế chủ chính lâu ngày, lòng dạ ngày một sâu, ngữ khí thê lương mê mang như thế, rõ ràng nghe thấy lời khiến y cực vui mừng, lại vô thố chỉ còn kinh nghi, vẻ mặt vô trợ tựa như một hài tử, cho dù với tâm tính hờ hững của Dung Khiêm, trong lòng cũng bất giác âm thầm đau xót, cơ hồ nhịn không được phải như nhiều năm trước, chìa tay nhẹ nhàng ôm hài tử này một cái, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ mãi ở đây.”
Y không thể không định tâm thần, mới có thể miễn cưỡng khắc chế nỗi kích động của mình khoảnh khắc này, ngưng mắt nhìn Yên Lẫm trường thân mà đứng, dung nhan tuấn vĩ, trong lòng vừa thấy hoan hỉ kiêu ngạo, lại thấy mờ mịt như đánh mất.
Ôi, hài tử y ôm trong lòng mà yêu thương bảo hộ này, chung quy đã trưởng thành.
Rõ ràng đây là điều bản thân y nhiều năm vất vả chờ đợi, vì sao lại cứ cảm thấy thoáng buồn bã như đã đánh mất điều gì đó.
Dung Khiêm lòng thoáng mê mang, chỉ là ngữ khí lại đã bất tri bất giác có tình cảm sâu sắc: “Bệ hạ, hơn hai năm, ta vẫn chưa từng thật sự rời xa ngài, về sau tự nhiên cũng thế, trừ phi là ngài không muốn thấy ta, không muốn ta chướng mắt nữa…”
Không đợi y nói xong, Yên Lẫm đã vội nói: “Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không!” Dung Khiêm mỉm cười, ánh mắt nhu hòa dị thường: “Ta biết, sao ta có thể không hiểu bệ hạ kia chứ?”
Nhìn Dung Khiêm ánh mắt như vậy, tươi cười như vậy, nghe y dùng ngữ khí như vậy mà nói lời tín nhiệm, trong lòng Yên Lẫm nhất thời trăm vị hỗn tạp, không biết hoan hỉ hay thê lương, là vui mừng hay là xấu hổ, y hơi mù mờ mà tiến lên một bước, cơ hồ vô ý thức đưa tay, có thể là muốn kéo tay Dung Khiêm như Dung Khiêm vừa rồi đã kéo mình, cũng có thể chỉ là muốn khẽ khàng chạm y một chút.
Song sau một khắc y lại lập tức tỉnh ngộ, tay khựng giữa chừng, rồi lại chầm chậm buông xuống, sau đó khẽ khàng nói: “Đêm nay… Dung tướng theo ta cùng vào cung được không?”
Dung Khiêm thật sự không dám cứ thế cùng y vào cung. Hài tử này tuy nói qua mấy năm, đã lịch luyện đến càng ngày càng thông minh giỏi giang biết đại thể, nhưng không chừng còn như năm đó, ngẫu nhiên rúc vào sừng trâu rồi cố chấp. Lăng trì quá ngoài dự kiến năm đó, vẫn thật sự khiến y bị khổ không ít. Hiện tại thân phận mình còn chưa chiêu cáo thiên hạ, danh phận chưa định, vạn nhất y bỗng nhiên lại túm chặt, nhốt mình trong cung không cho ra, hiện tại mình tạm thời thật sự chẳng có bổn sự thoát vây.
“Bệ hạ, ta bên này sợ là có rất nhiều việc, phải giải thích thuyết minh tỉ mỉ với những người thân cận bên cạnh, bệ hạ bên kia sợ cũng có rất nhiều việc phải chuẩn bị?”
Vẻ mặt Yên Lẫm hơi tối, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu, đi thẳng ra ngoài.
Dung Khiêm tiễn y ra, tận đến chỗ đại sảnh ở gian ngoài trà lâu. Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh vốn chuẩn bị phải thức đêm thủ đến sáng, bỗng nhiên thấy Yên Lẫm ra đây, vội vàng thi lễ. Chỉ là trên mặt đều không giấu được vẻ ngạc nhiên đó.
Yên Lẫm thản nhiên nói: “Hôm nay muộn quá rồi, đợi đến ngày mai, trẫm sẽ chiếu cáo thiên hạ việc Dung tướng vẫn ẩn cư tĩnh dưỡng về kinh, cung yến và đại khánh cũng sẽ lập tức chuẩn bị.” Nói rồi ánh mắt y bình tĩnh ngưng trên mặt Phong Trường Thanh: “Trường Thanh, trước đó ngươi dẫn người bảo hộ trà lâu này đàng hoàng, bảo đảm an nguy của Dung tướng.”
Phong Trường Thanh cúi đầu thi lễ: “Vâng!”
Đây nào phải là để Phong Trường Thanh bảo vệ y, rõ rệt là đang canh y. Rõ ràng Yên Lẫm và y, sự tín nhiệm với bên kia đều có một chút giữ lại. Y không chịu thân phận không minh bạch lặng lẽ vào cung, Yên Lẫm cũng không dám tin tưởng y nhất định sẽ không chạy. Nói đến thì Yên Lẫm có nỗi đau bị bỏ năm đó, là chim sợ cành cong, có chút cố kỵ như vậy là theo lý cần phải.
Hiện tại để Phong Trường Thanh giám sát, Dung Khiêm dám trốn, nợ mới nợ cũ tất nhiên là đồng thời tính với Phong Trường Thanh, nếu Dung Khiêm không đi, y cũng tuyệt không so đo tội khi quân của Phong Trường Thanh nữa.
Dung Khiêm vui vẻ trong lòng. Khoảng thời gian ngắn như vậy, dưới tâm trạng hỗn loạn như thế, Yên Lẫm còn có thể có quyết định sáng suốt thế này. Trong lòng chỉ ủng hộ y, cao hứng vì y, nào còn để ý chút thủ đoạn phòng bị con con đó của Yên Lẫm.
Yên Lẫm hạ mệnh lệnh này, rốt cuộc hơi thấp thỏm, lén nhìn Dung Khiêm vẫn mỉm cười như cũ, không mảy may có dáng vẻ khúc mắc, lúc này mới thoáng yên tâm. Cũng không nán lại nữa, tùy tiện nói thêm mấy câu rồi thật sự rời đi.
Dung Khiêm rất nể mặt mà tiễn thẳng ra cửa, nhìn đoàn người họ giục ngựa vòng qua góc đường, mới cùng Phong Trường Thanh về trà lâu.
Ôi, còn rất nhiều chuyện phải làm, đối khẩu cung với Phong Trường Thanh, vạn nhất tương lai Yên Lẫm hỏi, cách nói của hai người đừng có nhầm lẫn gì là quan trọng nhất. Với Thanh Cô cũng phải giải thích, rồi còn… sự kiện kia… bỗng dưng, Dung Khiêm cười lạnh một tiếng.
Yên Lẫm cưỡi là ngự mã được huấn luyện lâu, không cần nài ngựa điều khiển, tự nhiên nhận biết đường về. Trên ngựa, Yên Lẫm im lặng buông dây cương, lặng lẽ nắm hai tay vào nhau.
Mới vừa nãy, người nọ nắm tay phải của y, kéo y ngồi xuống, kèm yêu thương và quan tâm, nhẹ nhàng vỗ tay trái của y. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, hơi ấm giữa mấy ngón tay người nọ lưu lại đã hóa thành băng hàn. Y không thể không gắng sức nắm hai tay, nỗ lực làm cho lòng bàn tay cọ xát nhau, tìm kiếm một chút sức nóng, để hồi ức sự ấm áp trong khoảnh khắc bị đầu ngón tay người nọ chạm đến.
Sử Tịnh Viên giục ngựa theo Yên Lẫm quay về, nhìn thần sắc y mê mang buồn rầu, trong lòng rầu rĩ: “Thiếu gia nhanh như vậy đã về nhà, không trò chuyện với y thêm một lúc…” Yên Lẫm khẽ lắc đầu, ngắt lời y: “Muộn quá rồi, nếu ta qua đêm bên ngoài, trong nhà sẽ có rất nhiều người kinh hoàng bất an.”
Sử Tịnh Viên khẽ nhíu mày: “Thiếu gia, ngài mọi sự cứ nghĩ quá nhiều, các phương diện đều chú ý đến quá chu đáo. Người sống, dù sao cũng nên tùy hứng một hai lần…”
Yên Lẫm bỗng cười khe khẽ, chỉ là thanh âm thảm đạm, mang theo đau đớn bi thương: “Tịnh Viên… Ta cả đời này, chỉ tùy hứng một lần. Từ đó liền vạn kiếp bất phục, một đời xấu hổ không chịu nổi.”
Yên Lẫm ngạc nhiên nhìn y, ngữ khí gian nan: “Việc may?”
Dung Khiêm mỉm cười: “Người tàn tật không thể đứng giữa triều đường, để tránh ngại quốc thể. Thiên hạ các quốc, phần lớn đều có pháp lệnh đồng dạng.” Yên Lẫm thấp giọng nói: “Dung tướng có công lớn với nước…”
Dung Khiêm ngưng mắt nhìn y, trong lòng âm thầm thở dài. Những lựa chọn này, vốn đều là nhân chi thường tình. Hài tử này, cớ gì mà quá hà khắc với bản thân.
“Há có đạo lý do công một người, mà tổn luật pháp, nếu mở cánh cửa đặc lệ cho đời sau, quy chế quốc gia lại có người nào chịu tôn trọng nữa.”
Yên Lẫm lặng thinh không nói.
Dung Khiêm lại khẽ cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay y vô thố không ngừng quay chén trà kia: “Bệ hạ, cho ta một nhàn tước, để ta hưởng vài ngày phúc lành đi.”
Yên Lẫm cúi đầu, ngơ ngác nhìn năm ngón tay cứng đờ của mình, nhìn chén trà trống trơn.
Dù là tước vị siêu phẩm thì thế nào? Danh nghĩa tôn quý, bổng lộc hậu hĩnh, so với quyền lợi chân chính, ai chẳng biết, kỳ thật không đáng một xu.
Rất lâu sau, y mới từ từ ngẩng đầu nhìn Dung Khiêm, gian nan nói: “Dung tướng, ta có lỗi với ngươi.”
Y biết, y có lỗi với người kia. Nhưng mà, cho dù có lỗi với người kia, y lại cũng chỉ đành như thế.
Y chưa từng nhìn thẳng vào sự dối trá và nực cười của chính mình như hiện tại đây, vừa nói Dung tướng có công lớn với nước, rồi lại vừa đem trách nhiệm thoái thác một lần nữa bỏ lên người Dung Khiêm.
Dung Khiêm biết y khó xử, cho nên giải vây thay y, thản nhiên lấy thoái nhượng để nhẹ nhàng hóa giải nỗi khổ của y.
Người kia thay y che giấu. Che giấu sự bỉ ổi của y, sự vô tình của y. Y có thể thuận theo ý tứ của người kia, giả đò nặng trĩu, giả dò bất đắc dĩ, giả đò không đành lòng, giả đò rất áy náy… rất vô tội. Thế nhưng, nếu bản thân Dung Khiêm không thoái nhượng, chẳng lẽ y sẽ thực thoải mái, để Dung Khiêm trở về triều đình, quay lại làm quyền tướng sao?
Mình như vậy, Yên Lẫm như vậy, thật là khiến chính y cũng cảm thấy ghê tởm nực cười.
Nhưng mà tối thiểu y cũng phải ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Dung Khiêm, nói một tiếng xin lỗi. Dù vô tình hơn khắc bạc hơn bỉ ổi hơn tàn khốc hơn, y hiện tại chí ít nên có dũng khí đối mặt với chuyện mình đã làm, người mình thương tổn. Mà không phải lừa mình dối người bảo với mình, đây là nguyện vọng của chính Dung Khiêm.
Dung Khiêm bất giác bật cười: “Có lỗi với ta, vậy thì cho ta một phong hào thật to là được. Ta nghĩ Hoàng thượng không đến mức quá bạc đãi ta chứ!”
Y càng nói cười tự nhiên, Yên Lẫm càng thấy lòng khó chịu.
Y chầm chậm đứng dậy, trầm giọng nói: “Muộn rồi, nếu không trở về, cửa cung sẽ khóa mất.”
Cho dù cửa cung đã khóa, không phải y không vào được. Chỉ là không khỏi sẽ làm cho càng nhiều người biết được y xuất cung, trên triều đường khó tránh có chút phiền toái nhỏ mà thôi. Tuy là như thế, hai người vừa trùng phùng, y lại không khẩn cấp yêu cầu trường đàm thâu đêm, mà là đóng cửa chỉ nói không đến nửa canh giờ đã đứng dậy muốn đi, loại thái độ này khiến Dung Khiêm thậm chí thoáng sửng sốt, rồi lập tức thoải mái.
Yên Lẫm khúc mắc quá sâu, trước kia không gặp y, một lòng muốn gặp, không nhớ phải nghĩ chuyện khác, chỉ đầy lòng tư niệm chờ đợi thì thôi. Hiện giờ hai bên đột nhiên gặp lại, tất cả các vấn đề hiện thực chợt đè xuống trước mặt, bức bách y lại không thể không tiếp tục lựa chọn cô phụ, sự thật này khiến gánh nặng trong lòng y quá nặng, còn tiếp tục đối mặt với mình, sợ là phải có cảm giác như ngồi trên bàn chông thôi.
Dung Khiêm thầm than trong lòng, cũng đứng lên: “Ta tiễn bệ hạ nhé.”
Yên Lẫm lặng lẽ gật đầu, lại tự mình đi đến trước cửa, tự mình mở cửa cho mình rồi bước ra ngoài.
Dung Khiêm nhìn bộ dáng y như thể du hồn, chung quy trong lòng không nỡ, chậm bước theo sau, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ quá tự chuốc khổ làm gì, ngài thật sự cảm thấy ngài đang phụ ta, mà không phải bảo toàn ta sao?”
Yên Lẫm hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn y.
“Bệ hạ căn cơ đã chắc, chủ chính không lầm lỡ, triều cục yên ổn, ta trở lại triều đường, cố nhiên với quốc gia với bệ hạ đều vị tất là việc may, đối với chính ta, chẳng lẽ nhất định là chuyện tốt?”
Dung Khiêm thản nhiên cười nói: “Hách hách dương dương, chạm tay có thể bỏng, trước nay không phải đạo lâu dài. Quyết định hôm nay, với bệ hạ, với ta, đều là vì mười năm hai mươi năm sau, đều có thể khổ tâm quân thần không phụ.”
Dung Khiêm lời này trái lại rất có đạo lý, chỉ là lúc này, từ trong miệng y nói ra, lại khiến Yên Lẫm lòng sinh thẹn.
Chẳng qua, nghe đến cuối cùng, Yên Lẫm đột nhiên động dung, ngẩng đầu nhìn gắt gao Dung Khiêm, nhất thời kinh ngạc đến mức hơi ngây ra: “Dung tướng, ngươi thật sự sẽ không đi nữa? Mười năm hai mươi năm, ngươi cũng sẽ không đi?”
Nhìn một thiếu niên Hoàng đế chủ chính lâu ngày, lòng dạ ngày một sâu, ngữ khí thê lương mê mang như thế, rõ ràng nghe thấy lời khiến y cực vui mừng, lại vô thố chỉ còn kinh nghi, vẻ mặt vô trợ tựa như một hài tử, cho dù với tâm tính hờ hững của Dung Khiêm, trong lòng cũng bất giác âm thầm đau xót, cơ hồ nhịn không được phải như nhiều năm trước, chìa tay nhẹ nhàng ôm hài tử này một cái, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, ta ở đây, ta sẽ mãi ở đây.”
Y không thể không định tâm thần, mới có thể miễn cưỡng khắc chế nỗi kích động của mình khoảnh khắc này, ngưng mắt nhìn Yên Lẫm trường thân mà đứng, dung nhan tuấn vĩ, trong lòng vừa thấy hoan hỉ kiêu ngạo, lại thấy mờ mịt như đánh mất.
Ôi, hài tử y ôm trong lòng mà yêu thương bảo hộ này, chung quy đã trưởng thành.
Rõ ràng đây là điều bản thân y nhiều năm vất vả chờ đợi, vì sao lại cứ cảm thấy thoáng buồn bã như đã đánh mất điều gì đó.
Dung Khiêm lòng thoáng mê mang, chỉ là ngữ khí lại đã bất tri bất giác có tình cảm sâu sắc: “Bệ hạ, hơn hai năm, ta vẫn chưa từng thật sự rời xa ngài, về sau tự nhiên cũng thế, trừ phi là ngài không muốn thấy ta, không muốn ta chướng mắt nữa…”
Không đợi y nói xong, Yên Lẫm đã vội nói: “Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không!” Dung Khiêm mỉm cười, ánh mắt nhu hòa dị thường: “Ta biết, sao ta có thể không hiểu bệ hạ kia chứ?”
Nhìn Dung Khiêm ánh mắt như vậy, tươi cười như vậy, nghe y dùng ngữ khí như vậy mà nói lời tín nhiệm, trong lòng Yên Lẫm nhất thời trăm vị hỗn tạp, không biết hoan hỉ hay thê lương, là vui mừng hay là xấu hổ, y hơi mù mờ mà tiến lên một bước, cơ hồ vô ý thức đưa tay, có thể là muốn kéo tay Dung Khiêm như Dung Khiêm vừa rồi đã kéo mình, cũng có thể chỉ là muốn khẽ khàng chạm y một chút.
Song sau một khắc y lại lập tức tỉnh ngộ, tay khựng giữa chừng, rồi lại chầm chậm buông xuống, sau đó khẽ khàng nói: “Đêm nay… Dung tướng theo ta cùng vào cung được không?”
Dung Khiêm thật sự không dám cứ thế cùng y vào cung. Hài tử này tuy nói qua mấy năm, đã lịch luyện đến càng ngày càng thông minh giỏi giang biết đại thể, nhưng không chừng còn như năm đó, ngẫu nhiên rúc vào sừng trâu rồi cố chấp. Lăng trì quá ngoài dự kiến năm đó, vẫn thật sự khiến y bị khổ không ít. Hiện tại thân phận mình còn chưa chiêu cáo thiên hạ, danh phận chưa định, vạn nhất y bỗng nhiên lại túm chặt, nhốt mình trong cung không cho ra, hiện tại mình tạm thời thật sự chẳng có bổn sự thoát vây.
“Bệ hạ, ta bên này sợ là có rất nhiều việc, phải giải thích thuyết minh tỉ mỉ với những người thân cận bên cạnh, bệ hạ bên kia sợ cũng có rất nhiều việc phải chuẩn bị?”
Vẻ mặt Yên Lẫm hơi tối, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu, đi thẳng ra ngoài.
Dung Khiêm tiễn y ra, tận đến chỗ đại sảnh ở gian ngoài trà lâu. Sử Tịnh Viên và Phong Trường Thanh vốn chuẩn bị phải thức đêm thủ đến sáng, bỗng nhiên thấy Yên Lẫm ra đây, vội vàng thi lễ. Chỉ là trên mặt đều không giấu được vẻ ngạc nhiên đó.
Yên Lẫm thản nhiên nói: “Hôm nay muộn quá rồi, đợi đến ngày mai, trẫm sẽ chiếu cáo thiên hạ việc Dung tướng vẫn ẩn cư tĩnh dưỡng về kinh, cung yến và đại khánh cũng sẽ lập tức chuẩn bị.” Nói rồi ánh mắt y bình tĩnh ngưng trên mặt Phong Trường Thanh: “Trường Thanh, trước đó ngươi dẫn người bảo hộ trà lâu này đàng hoàng, bảo đảm an nguy của Dung tướng.”
Phong Trường Thanh cúi đầu thi lễ: “Vâng!”
Đây nào phải là để Phong Trường Thanh bảo vệ y, rõ rệt là đang canh y. Rõ ràng Yên Lẫm và y, sự tín nhiệm với bên kia đều có một chút giữ lại. Y không chịu thân phận không minh bạch lặng lẽ vào cung, Yên Lẫm cũng không dám tin tưởng y nhất định sẽ không chạy. Nói đến thì Yên Lẫm có nỗi đau bị bỏ năm đó, là chim sợ cành cong, có chút cố kỵ như vậy là theo lý cần phải.
Hiện tại để Phong Trường Thanh giám sát, Dung Khiêm dám trốn, nợ mới nợ cũ tất nhiên là đồng thời tính với Phong Trường Thanh, nếu Dung Khiêm không đi, y cũng tuyệt không so đo tội khi quân của Phong Trường Thanh nữa.
Dung Khiêm vui vẻ trong lòng. Khoảng thời gian ngắn như vậy, dưới tâm trạng hỗn loạn như thế, Yên Lẫm còn có thể có quyết định sáng suốt thế này. Trong lòng chỉ ủng hộ y, cao hứng vì y, nào còn để ý chút thủ đoạn phòng bị con con đó của Yên Lẫm.
Yên Lẫm hạ mệnh lệnh này, rốt cuộc hơi thấp thỏm, lén nhìn Dung Khiêm vẫn mỉm cười như cũ, không mảy may có dáng vẻ khúc mắc, lúc này mới thoáng yên tâm. Cũng không nán lại nữa, tùy tiện nói thêm mấy câu rồi thật sự rời đi.
Dung Khiêm rất nể mặt mà tiễn thẳng ra cửa, nhìn đoàn người họ giục ngựa vòng qua góc đường, mới cùng Phong Trường Thanh về trà lâu.
Ôi, còn rất nhiều chuyện phải làm, đối khẩu cung với Phong Trường Thanh, vạn nhất tương lai Yên Lẫm hỏi, cách nói của hai người đừng có nhầm lẫn gì là quan trọng nhất. Với Thanh Cô cũng phải giải thích, rồi còn… sự kiện kia… bỗng dưng, Dung Khiêm cười lạnh một tiếng.
Yên Lẫm cưỡi là ngự mã được huấn luyện lâu, không cần nài ngựa điều khiển, tự nhiên nhận biết đường về. Trên ngựa, Yên Lẫm im lặng buông dây cương, lặng lẽ nắm hai tay vào nhau.
Mới vừa nãy, người nọ nắm tay phải của y, kéo y ngồi xuống, kèm yêu thương và quan tâm, nhẹ nhàng vỗ tay trái của y. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, hơi ấm giữa mấy ngón tay người nọ lưu lại đã hóa thành băng hàn. Y không thể không gắng sức nắm hai tay, nỗ lực làm cho lòng bàn tay cọ xát nhau, tìm kiếm một chút sức nóng, để hồi ức sự ấm áp trong khoảnh khắc bị đầu ngón tay người nọ chạm đến.
Sử Tịnh Viên giục ngựa theo Yên Lẫm quay về, nhìn thần sắc y mê mang buồn rầu, trong lòng rầu rĩ: “Thiếu gia nhanh như vậy đã về nhà, không trò chuyện với y thêm một lúc…” Yên Lẫm khẽ lắc đầu, ngắt lời y: “Muộn quá rồi, nếu ta qua đêm bên ngoài, trong nhà sẽ có rất nhiều người kinh hoàng bất an.”
Sử Tịnh Viên khẽ nhíu mày: “Thiếu gia, ngài mọi sự cứ nghĩ quá nhiều, các phương diện đều chú ý đến quá chu đáo. Người sống, dù sao cũng nên tùy hứng một hai lần…”
Yên Lẫm bỗng cười khe khẽ, chỉ là thanh âm thảm đạm, mang theo đau đớn bi thương: “Tịnh Viên… Ta cả đời này, chỉ tùy hứng một lần. Từ đó liền vạn kiếp bất phục, một đời xấu hổ không chịu nổi.”