Lạnh lùng nhìn Ngự sử quỳ dưới đất, Yên Lẫm chậm rãi nhón tấu chương trên bàn:
“Ngươi biết người ngươi buộc tội là ai không?”
Ngự Sử dập đầu thật mạnh: “So với uy danh hiển hách của Dung quốc công, vi thần quả thật nhẹ như sâu kiến, nhưng trái tim trung quân, trời đất chứng giám. Dung quốc công dù có công lớn với nước, nhưng mạo phạm thiên uy của bệ hạ, dù có công cái thế, cũng khó che tội này…”
Nhìn quan viên quỳ dưới đất nước miếng bay tứ tung, đại nghĩa lẫm liệt mà thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, Sử Tịnh Viên đứng hầu phía sau Yên Lẫm âm thầm thở dài.
Ôi, trên thế giới sao lại có đồ ngu xuẩn thế này!
Vốn Yên Lẫm đặc lệ gia phong Dung Khiêm nhất đẳng quốc công, vẫn đã có đủ chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị đón nhận sự phản đối của triều thần. Ai biết cả triều trên dưới, tất cả đều nói năng thận trọng, vậy mà để việc phong thưởng thi hành thuận lợi vô cùng. Trái lại qua hơn nửa tháng một Ngự sử con con dám dâng tấu buộc tội Dung Khiêm trị gia không nghiêm, dung túng muội tử tổn thương long thể, đây thật là tội không thể tha.
Tuy nói nội dung trên tấu chương quả là thật, lại là tấu chương lén đệ mà không phải công khai tấu rõ giữa triều đường. Nhưng hành vi như thế, quả thực là tự tìm đường chết.
Theo lý thuyết, muội muội Dung Khiêm đánh Hoàng đế, bất kể công lao của y lớn cỡ nào, tội danh đương nhiên không trốn thoát. Nhưng vấn đề là, đừng nói trong lòng Yên Lẫm thiên vị Dung Khiêm, cho dù không thiên vị, Yên Lẫm cũng chẳng thể thừa nhận loại chuyện này.
Chuyện Hoàng đế âm thầm xuất cung thế này, tuy nói quan viên tai mắt linh thông ẩn ẩn biết được đôi chút, nhưng không ai có chứng cứ, những thần tử này cũng không dám vô chứng vô cứ đã đi truy cứu Hoàng đế. Sự tình cũng đã qua, hiện tại chẳng lẽ Yên Lẫm còn đi thừa nhận, tự dưng tìm phiền toái cho mình?
Chuyện bản thân Hoàng đế cũng thề thốt phủ nhận, Ngự sử cố muốn kiên trì nói tiếp, chẳng phải là đặt điều nói xấu. Lúc chỉ trích công thần, cũng đã nhục đến thánh quân.
Đáng tiếc, rất rõ ràng rằng Ngự sử đang quỳ dưới đất này vẫn không mảy may ý thức được sai lầm của mình, vẫn đang thề thốt tỏ lòng trung.
Yên Lẫm đã cười khe khẽ: “Lòng trung của Lý ngự sử, trẫm tất nhiên là tin được. Chẳng qua, trẫm tự hỏi còn trẻ tuổi, trí nhớ rất tốt, sao chưa bao giờ nhớ từng bị ai đánh?”
Lý ngự sử ngẩn ra, ngẩng đầu lên ấp úng nói: “Hoàng thượng…”
Yên Lẫm thân thiết hỏi: “Không biết Lý ngự sử… lại là nghe ai nói việc phạm giá đại nghịch mà cả chính trẫm cũng không biết này?”
Lý ngự sử mở miệng, lại không thể trả lời.
Đại thần trong triều đều chú ý hành tung của Hoàng đế, kết thân với thái giám thị vệ cận thân Hoàng đế, hỏi thăm sinh hoạt hành sự của Hoàng đế. Những điều này, ở bất cứ quốc gia nào, đều không thể cấm tiệt hoàn toàn. Trên đời chẳng có bức tường gió không lùa qua, Hoàng đế ngẫu nhiên có một số thói quen sở thích không tiện để đại thần biết, không tiện công khai tại triều đình, năm rộng tháng dài, đều rất khó hoàn toàn giấu được triều thần.
Những chuyện không thể để trên mặt bàn này, mọi người đều là ngươi biết ta biết, mắt nhắm mắt mở rồi thôi. Thật muốn tích cực, quân thần chẳng ai có thể xuống đài, huống chi, đi đâu tìm người làm chứng?
Trọng kim hậu thưởng, lén từ chỗ mấy thị vệ thái giám moi chút tin tức không khó, ngươi bảo hắn đứng ra làm chứng cho ngươi thử coi, ai dám công khai bán đứng Hoàng đế.
Lý ngự sử cương lại hồi lâu, chỉ đành cúi đầu nói: “Thần chỉ là nghe phố phường chuyện phiếm…” Yên Lẫm mỉm cười: “Lý đại nhân chỉ bằng phố phường chuyện phiếm…” Y chậm rãi quơ quơ tấu chương trong tay: “Đã lấy những lời chua ngoa như thế, muốn trị tội công thần…”
Y mặt đầy tươi cười nhìn Lý ngự sử trán vã mồ hôi: “Quả nhiên bây giờ ngồi chơi không, vung tay múa chân bới xương trong trứng, tìm tội danh của người khác là dễ dàng nhất…”
Lý ngự sử sắc mặt tái nhợt, dập đầu nói: “Ngự sử có thể nghe tin đồn…”
“Nghe tin đồn đáng nghe, do triều đình đi điều tra! Mà không phải nghe xong rồi chẳng cần biết chân tướng, chẳng thèm hỏi thị phi, như thể chó dữ cắn người khắp nơi.”
Yên Lẫm biến sắc, đập mạnh tấu chương lên bàn: “Về quê đóng cửa đọc sách mấy năm, học đạo lý làm người cho đàng hoàng, hiểu rõ Ngự sử rốt cuộc là làm gì, lúc đó lại nghĩ chuyện làm quan đi.”
Thần sắc y nghiêm nghị như băng tuyết, ngữ khí túc sát như dao lạnh, Lý ngự sử nọ lại không dám nói thêm một chữ, mặt mày tái nhợt, run rẩy dập đầu, lui khỏi ngự thư phòng.
Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến rầm một tiếng, sau đó là tiếng hô rề rà hữu khí vô lực của mấy thái giám.
“Lý đại nhân, Lý đại nhân, ngài không sao chứ!”
Hô rất khoan thai, không thấy một chút lo lắng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân chạy vội. Sử Tịnh Viên bất giác cười nhẹ, những người đắc dụng bên cạnh Hoàng đế trong cung này, thật là một kẻ khôn khéo thông thấu hơn một kẻ.
Yên Lẫm cũng thấy hả giận mà cười cười, quay đầu hỏi Sử Tịnh Viên: “Tịnh Viên, ngươi xem ta xử trí như vậy thế nào?”
Sử Tịnh Viên mỉm cười: “Thần vốn tưởng Hoàng thượng vừa thấy tấu này sẽ nổi trận lôi đình, lập tức túm Ngự sử hồ đồ kia đi chém đầu.”
Yên Lẫm tựa tiếu phi tiếu trừng y một cái: “Ngươi ấy… Không cần vòng vo nhắc nhở ta. Yên tâm, Dung tướng cố nhiên là người chí trọng trong lòng ta, nhưng chừng mực làm việc, ta vẫn sẽ không quên. Nếu ta làm tùy ý như vậy thật, chẳng những phụ Dung tướng khổ tâm dạy dỗ, cũng thay y kết thù thụ địch.”
Sử Tịnh Viên cười cười chỉ chỉ tấu chương trên án: “Sự tình có cần tra không?”
Ánh mắt Yên Lẫm lạnh lùng nhìn tấu chương, chần chừ một lúc rốt cuộc nói: “Thôi, khó được hồ đồ. Lần này, bất quá là có người đẩy một tên ngu ngốc ra thử tiếng gió. Ta thế này cũng coi như đã tỏ rõ thái độ, họ đều là người thông minh, về sau tự nhiên biết nên làm như thế nào.”
Sử Tịnh Viên gật đầu, lại cười nói: “Xem ra, lúc trước bệ hạ phong thưởng, cả triều đều không dị nghị, chỉ là mọi người đều hơi ứng phó chưa kịp, và Dung tướng nhiều năm tích uy, trong nhất thời không ai dám nói hai lời, nhưng qua một thời gian, Hoàng thượng ngài vẫn như vậy… khó tránh có người hiểu lầm, liền rục rịch ngóc đầu…”
Yên Lẫm trầm mặc không nói gì.
Sau khi công khai chuyện Dung Khiêm, y cố nhiên một mặt hậu thưởng trọng phong, nhưng trừ vài lần đi cung yến hình thức, y vẫn chưa hề gặp riêng Dung Khiêm lần nữa.
Tận lực lảng tránh như vậy, là bởi vì hết thảy tư liệu về Dung Khiêm ở tiểu thôn được Thanh Cô cứu, kích thích cực lớn đến y.
Người trọng thương suốt một thời gian rất dài cứ nằm trên giường, ngay cả ăn cơm uống nước cũng cần người ta đút kia.
Người tàn tật vẫn chống gậy, đi mấy bước cũng phải thở dốc kia.
Vô luận thế nào, Yên Lẫm không thể liên hệ những chữ trên mật báo kia với Dung Khiêm trong lòng, nhưng y biết thân thể Dung Khiêm quả thật không tốt lắm.
Hiện giờ, tin tức trên dưới quốc công phủ mấy trăm hạ nhân truyền vào cung, luôn chưa từng gián đoạn.
Y phục Dung Khiêm mặc, luôn phải nhiều hơn dày hơn người khác. Buổi tối Dung Khiêm ra gió nhiều một chút, Thanh Cô sẽ lo lắng, sẽ nhắc nhở. Có khi đêm khuya, trong phòng ngủ, thỉnh thoảng sẽ truyền ra vài tiếng ho khan hơi kiềm chế. Mỗi khi gặp thời tiết mưa dầm, Thanh Cô sẽ lo âu ra mặt, cả ngày theo quanh Dung Khiêm.
Những dấu hiệu này có lẽ không quá rõ ràng, nhưng đã đủ để Yên Lẫm biết, thân thể Dung Khiêm, kỳ thật đến bây giờ vẫn rất có vấn đề.
Nhưng mà Yên Lẫm chỉ hạ chỉ đưa lương dược trong cung đến phủ Dung Khiêm như nước chảy, lại không dám triệu Dung Khiêm vào cung gặp, cũng không có dũng khí ra cung tìm Dung Khiêm.
Y không biết mình nên đối mặt với người nọ như thế nào. Hơn hai năm khổ nạn, hơn hai năm đau thương, hơn hai năm tra tấn. Hết thảy người nọ phải chịu, đều là do sự tùy hứng của y gây nên, y không biết mình làm sao có thể không hề khúc mắc mà ở chung với người nọ?
Chỉ là muốn tiến mà vẫn lui, do dự bất định, kinh đau xấu hổ, đau đớn không chịu nổi như vậy, khiến y đêm đêm không thể yên giấc, ngày ngày không thể an bình, sau nửa tháng, người đã gầy trông thấy.
Đây vốn là nỗi khổ nội tâm y, lại làm cho triều thần có phỏng đoán khác, Dung Khiêm danh vọng tuy lớn, nói cho cùng đã thôi chức gần ba năm. Phân phối quyền lực trong triều sớm đã tổ chức lại hoàn thành, cho dù còn có không ít người cảm niệm Dung Khiêm, nhưng chung quy có rất nhiều người không hy vọng y quay về, sợ y quay về. Cho dù là Dung Khiêm đã từ tướng chức chính thức, vẫn có người lo lắng y sẽ một lần nữa trở lại chính sự đường, dao động quyền bính của mình hiện giờ.
Lúc đầu chuyện xảy ra đột nhiên, mọi người không thể lần chuẩn tình huống, còn chưa dám nói gì. Hiện tại đã qua nửa tháng, thấy Hoàng đế và Dung Khiêm căn bản không gần gũi thế nào, khí sắc của bản thân Hoàng đế cũng không tốt, không khỏi hơi lấy mình đo người, phỏng đoán, cho dù là Hoàng đế cũng chưa chắc đã thích người uy vọng công lao quá lớn như Dung Khiêm trở về? Chỉ là ngoài mặt lại không thể không tiếp nhận, trong lòng sợ cũng vì việc này mà phát sầu kia?
Cho nên, họ mới đẩy một người ra thăm dò một chút.
Kỳ thật không ai trông mong thật sự có thể một bản tấu mà lật đổ Dung Khiêm, chẳng qua là xem thái độ của Yên Lẫm thế thôi. Nếu biểu hiện của Hoàng đế thoáng mềm, thế sau đó tấu chương như đắp núi lấp biển, đủ các loại tội danh quỷ dị, tất nhiên là sẽ ùn ùn chui ra “thay quân phân ưu”.
Không nhất định phải hỏi tội Dung Khiêm, chỉ cần bêu xấu y, có thể tuyệt khả năng y về sau lại ra đây hỏi chính sự.
Trò hề này, Yên Lẫm tất nhiên vừa nhìn đã thấu, trong lòng không phải không phẫn nộ. Chỉ là quyền lực mê người như thế, ngay cả bản thân y cũng nhìn không thấu, cần gì phải quá khắt khe người khác.
Tranh đấu cấu xé giữa triều thần, chẳng những là mọi thời điểm đều không tránh được, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, cũng có thể nói là rất cần thiết. Chỉ xem Hoàng đế làm sao ăn chắc độ này để nắm giữ mà thôi.
Thật muốn tra rõ, sẽ động chạm không ít người, cũng sẽ chọc giận rất nhiều trọng thần vẫn cảm niệm Dung Khiêm, gây ra phong ba rắc rối, không chừng có mũ quan của một nhóm người phải rơi xuống đất. Cục diện trước mắt này, không thể loạn được, quốc gia đang muốn dụng binh với bên ngoài, bên trong vẫn nên ổn định là chính.
Bởi vậy, Yên Lẫm cố nén cơn giận, chỉ nhàn nhã xử trí Ngự sử bày công khai rồi cũng dừng tay. Chỉ là lúc này nghe Sử Tịnh Viên câu đầu tiên đã chỉ thẳng mấu chốt vấn đề, vẫn không khỏi cười khổ.
Trầm mặc một thoáng, Yên Lẫm mới nói: “Thôi, chúng ta đi thăm Dung tướng đi.”
Tuy nói là mới phong nhất đẳng hộ quốc công, nhưng không biết có phải thói quen nhiều năm dẫn đến, trừ trường hợp chính thức xưng hô tất phải hợp quy chế, bình thường riêng tư, Yên Lẫm, Sử Tịnh Viên, Phong Trường Thanh, An Vô Kỵ những người này, vẫn rất tự nhiên dùng hai chữ “Dung tướng” để gọi Dung Khiêm, mà không phải dùng “Dung quốc công” đồ bỏ kia.
“Không cần bày nghi trượng thiên tử, cũng không cần quá chính thức, cứ đi thường phục, như vậy sẽ không nhiễu dân. Nhưng để trong cung ghi chép công văn lưu giữ chính thức, phê lệnh đại đội thị vệ minh ám hộ vệ…” Yên Lẫm nói chậm rãi.
Sử Tịnh Viên mỉm cười gật đầu, đây tương đương là Hoàng đế xuất hành nửa công khai, cũng coi như trực tiếp cho triều đình thần tử một tin tức, Hoàng đế vẫn đang cực kỳ cực kỳ coi trọng Dung Khiêm, những hành vi tiểu nhân này, cứ một vừa hai phải thôi.
Dung Khiêm tuy nói không hỏi triều chính, chỉ nhận một nhàn tước, song tai mắt tin tức vẫn rất linh thông. Phong Trường Thanh là thống lĩnh đại nội thị vệ, chỉ cần có tâm, trong cung có chuyện gì giấu được. An Vô Kỵ lại là một đầu nhân mật thám chuyên môn thám thính cơ mật. Cho nên chuyện Lý ngự sử dâng tấu buộc tội Dung Khiêm, hắn vừa được tin tức, đã vội vàng đến báo tin.
Phản ứng của Dung Khiêm cũng hơi ra ngoài dự kiến của hắn.
Y lại thản nhiên mỉm cười: “Thật tốt quá, ta đang ngóng trông việc này đây.”
An Vô Kỵ chỉ cảm thấy khó tin: “Dung tướng, ngài thích có người công kích mình như vậy?”
“Ta vốn tưởng Hoàng thượng tối đa phong ta một nhất đẳng hầu, ai ngờ lại là nhất đẳng công. Ta chẳng những có thể có đất phong rộng lớn, có thể thu thuế, chiêu mộ tư binh, xây dựng tông miếu, tương tự một tiểu công quốc, ban hậu như thế quá kinh người, trong triều lại không một dị nghị. Hoàng thượng hiện tại một lòng bồi thường ta, cố nhiên cao hứng. Nhưng y dù sao cũng là một đế vương thành thục đầy hứa hẹn, đợi khi phân nhiệt tình hồi báo ta này dần dần tan biến, quay đầu ngẫm lại chuyện này, chỉ sợ trong lòng vị tất là khoái hoạt hoàn toàn.”
Dung Khiêm nhàn nhã nói: “Lúc này, có người đứng ra vạch tội ta, là chuyện không thể tốt hơn. Vì thế Hoàng thượng sẽ biết, triều thần không phải bền chắc như thép, quyết tâm đều ủng hộ ta, trong triều cũng có người nhìn ta không vừa mắt. Bản thân Hoàng thượng cũng có thể khi xử trí người buộc tội, phản bác tấu vạch tội ta, từ đây được đến cảm giác thỏa mãn là đang tận lực bảo hộ ta, thật là việc nhất cử mà được nhiều.”
Y khoan thai nói, thái độ cực kỳ bình yên.
“Người này lúc này vạch tội ta, tất không thể thành, lại có thể trừ đi tâm bệnh Hoàng thượng mấy năm sau có thể nảy sinh, ta cảm tạ y còn không kịp, có lý do gì mà mất hứng.”
An Vô Kỵ nghe vậy thở dài: “Ngài đã đến nước này, còn lo lắng bị kỵ nữa, thế lúc trước vì sao phải nhận phong tước?”
Dung Khiêm cười khổ: “Ngươi cho là ta muốn nhận à. Nhưng mà nếu ta chối từ, vạn nhất người khác cho là ta đang chơi trò ba từ ba nhường, cuối cùng biến thành thiên tử liên tục hạ chỉ, bá quan cùng đến khuyên bảo, oanh oanh liệt liệt, nhiệt nhiệt náo náo, rồi thật sự chẳng ai xuống đài được. Huống chi…”
Y khẽ thở dài một tiếng: “Hoàng thượng đối đãi ta như vậy, vốn là một tấm lòng thành khẩn, hy vọng dùng hết thảy tốt nhất mà y có thể cho để bồi thường thương tổn với ta. Nếu ta cự tuyệt, không khỏi tổn thương lòng y. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tiếp nhận. Như vậy y cũng có thể khoái hoạt đôi chút, chí ít sẽ cảm thấy nợ ta ít hơn. Dù sao…” Y cười cười, tùy ý buông tay.
“Ta sẽ không rời kinh. Đất phong kia có tốt hơn, ta cũng sẽ không đi tổ chức. Đời này kiếp này, ta cũng sẽ không cưới vợ, sẽ không sinh con. Thân tử quốc trừ, hết thảy đặc quyền vinh quang, tự ta một đời mà tuyệt. Nói như vậy, tương lai hẳn là cũng sẽ không có nghi kỵ biến cố gì.”
“Ngươi biết người ngươi buộc tội là ai không?”
Ngự Sử dập đầu thật mạnh: “So với uy danh hiển hách của Dung quốc công, vi thần quả thật nhẹ như sâu kiến, nhưng trái tim trung quân, trời đất chứng giám. Dung quốc công dù có công lớn với nước, nhưng mạo phạm thiên uy của bệ hạ, dù có công cái thế, cũng khó che tội này…”
Nhìn quan viên quỳ dưới đất nước miếng bay tứ tung, đại nghĩa lẫm liệt mà thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, Sử Tịnh Viên đứng hầu phía sau Yên Lẫm âm thầm thở dài.
Ôi, trên thế giới sao lại có đồ ngu xuẩn thế này!
Vốn Yên Lẫm đặc lệ gia phong Dung Khiêm nhất đẳng quốc công, vẫn đã có đủ chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị đón nhận sự phản đối của triều thần. Ai biết cả triều trên dưới, tất cả đều nói năng thận trọng, vậy mà để việc phong thưởng thi hành thuận lợi vô cùng. Trái lại qua hơn nửa tháng một Ngự sử con con dám dâng tấu buộc tội Dung Khiêm trị gia không nghiêm, dung túng muội tử tổn thương long thể, đây thật là tội không thể tha.
Tuy nói nội dung trên tấu chương quả là thật, lại là tấu chương lén đệ mà không phải công khai tấu rõ giữa triều đường. Nhưng hành vi như thế, quả thực là tự tìm đường chết.
Theo lý thuyết, muội muội Dung Khiêm đánh Hoàng đế, bất kể công lao của y lớn cỡ nào, tội danh đương nhiên không trốn thoát. Nhưng vấn đề là, đừng nói trong lòng Yên Lẫm thiên vị Dung Khiêm, cho dù không thiên vị, Yên Lẫm cũng chẳng thể thừa nhận loại chuyện này.
Chuyện Hoàng đế âm thầm xuất cung thế này, tuy nói quan viên tai mắt linh thông ẩn ẩn biết được đôi chút, nhưng không ai có chứng cứ, những thần tử này cũng không dám vô chứng vô cứ đã đi truy cứu Hoàng đế. Sự tình cũng đã qua, hiện tại chẳng lẽ Yên Lẫm còn đi thừa nhận, tự dưng tìm phiền toái cho mình?
Chuyện bản thân Hoàng đế cũng thề thốt phủ nhận, Ngự sử cố muốn kiên trì nói tiếp, chẳng phải là đặt điều nói xấu. Lúc chỉ trích công thần, cũng đã nhục đến thánh quân.
Đáng tiếc, rất rõ ràng rằng Ngự sử đang quỳ dưới đất này vẫn không mảy may ý thức được sai lầm của mình, vẫn đang thề thốt tỏ lòng trung.
Yên Lẫm đã cười khe khẽ: “Lòng trung của Lý ngự sử, trẫm tất nhiên là tin được. Chẳng qua, trẫm tự hỏi còn trẻ tuổi, trí nhớ rất tốt, sao chưa bao giờ nhớ từng bị ai đánh?”
Lý ngự sử ngẩn ra, ngẩng đầu lên ấp úng nói: “Hoàng thượng…”
Yên Lẫm thân thiết hỏi: “Không biết Lý ngự sử… lại là nghe ai nói việc phạm giá đại nghịch mà cả chính trẫm cũng không biết này?”
Lý ngự sử mở miệng, lại không thể trả lời.
Đại thần trong triều đều chú ý hành tung của Hoàng đế, kết thân với thái giám thị vệ cận thân Hoàng đế, hỏi thăm sinh hoạt hành sự của Hoàng đế. Những điều này, ở bất cứ quốc gia nào, đều không thể cấm tiệt hoàn toàn. Trên đời chẳng có bức tường gió không lùa qua, Hoàng đế ngẫu nhiên có một số thói quen sở thích không tiện để đại thần biết, không tiện công khai tại triều đình, năm rộng tháng dài, đều rất khó hoàn toàn giấu được triều thần.
Những chuyện không thể để trên mặt bàn này, mọi người đều là ngươi biết ta biết, mắt nhắm mắt mở rồi thôi. Thật muốn tích cực, quân thần chẳng ai có thể xuống đài, huống chi, đi đâu tìm người làm chứng?
Trọng kim hậu thưởng, lén từ chỗ mấy thị vệ thái giám moi chút tin tức không khó, ngươi bảo hắn đứng ra làm chứng cho ngươi thử coi, ai dám công khai bán đứng Hoàng đế.
Lý ngự sử cương lại hồi lâu, chỉ đành cúi đầu nói: “Thần chỉ là nghe phố phường chuyện phiếm…” Yên Lẫm mỉm cười: “Lý đại nhân chỉ bằng phố phường chuyện phiếm…” Y chậm rãi quơ quơ tấu chương trong tay: “Đã lấy những lời chua ngoa như thế, muốn trị tội công thần…”
Y mặt đầy tươi cười nhìn Lý ngự sử trán vã mồ hôi: “Quả nhiên bây giờ ngồi chơi không, vung tay múa chân bới xương trong trứng, tìm tội danh của người khác là dễ dàng nhất…”
Lý ngự sử sắc mặt tái nhợt, dập đầu nói: “Ngự sử có thể nghe tin đồn…”
“Nghe tin đồn đáng nghe, do triều đình đi điều tra! Mà không phải nghe xong rồi chẳng cần biết chân tướng, chẳng thèm hỏi thị phi, như thể chó dữ cắn người khắp nơi.”
Yên Lẫm biến sắc, đập mạnh tấu chương lên bàn: “Về quê đóng cửa đọc sách mấy năm, học đạo lý làm người cho đàng hoàng, hiểu rõ Ngự sử rốt cuộc là làm gì, lúc đó lại nghĩ chuyện làm quan đi.”
Thần sắc y nghiêm nghị như băng tuyết, ngữ khí túc sát như dao lạnh, Lý ngự sử nọ lại không dám nói thêm một chữ, mặt mày tái nhợt, run rẩy dập đầu, lui khỏi ngự thư phòng.
Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến rầm một tiếng, sau đó là tiếng hô rề rà hữu khí vô lực của mấy thái giám.
“Lý đại nhân, Lý đại nhân, ngài không sao chứ!”
Hô rất khoan thai, không thấy một chút lo lắng, cũng không nghe thấy tiếng bước chân chạy vội. Sử Tịnh Viên bất giác cười nhẹ, những người đắc dụng bên cạnh Hoàng đế trong cung này, thật là một kẻ khôn khéo thông thấu hơn một kẻ.
Yên Lẫm cũng thấy hả giận mà cười cười, quay đầu hỏi Sử Tịnh Viên: “Tịnh Viên, ngươi xem ta xử trí như vậy thế nào?”
Sử Tịnh Viên mỉm cười: “Thần vốn tưởng Hoàng thượng vừa thấy tấu này sẽ nổi trận lôi đình, lập tức túm Ngự sử hồ đồ kia đi chém đầu.”
Yên Lẫm tựa tiếu phi tiếu trừng y một cái: “Ngươi ấy… Không cần vòng vo nhắc nhở ta. Yên tâm, Dung tướng cố nhiên là người chí trọng trong lòng ta, nhưng chừng mực làm việc, ta vẫn sẽ không quên. Nếu ta làm tùy ý như vậy thật, chẳng những phụ Dung tướng khổ tâm dạy dỗ, cũng thay y kết thù thụ địch.”
Sử Tịnh Viên cười cười chỉ chỉ tấu chương trên án: “Sự tình có cần tra không?”
Ánh mắt Yên Lẫm lạnh lùng nhìn tấu chương, chần chừ một lúc rốt cuộc nói: “Thôi, khó được hồ đồ. Lần này, bất quá là có người đẩy một tên ngu ngốc ra thử tiếng gió. Ta thế này cũng coi như đã tỏ rõ thái độ, họ đều là người thông minh, về sau tự nhiên biết nên làm như thế nào.”
Sử Tịnh Viên gật đầu, lại cười nói: “Xem ra, lúc trước bệ hạ phong thưởng, cả triều đều không dị nghị, chỉ là mọi người đều hơi ứng phó chưa kịp, và Dung tướng nhiều năm tích uy, trong nhất thời không ai dám nói hai lời, nhưng qua một thời gian, Hoàng thượng ngài vẫn như vậy… khó tránh có người hiểu lầm, liền rục rịch ngóc đầu…”
Yên Lẫm trầm mặc không nói gì.
Sau khi công khai chuyện Dung Khiêm, y cố nhiên một mặt hậu thưởng trọng phong, nhưng trừ vài lần đi cung yến hình thức, y vẫn chưa hề gặp riêng Dung Khiêm lần nữa.
Tận lực lảng tránh như vậy, là bởi vì hết thảy tư liệu về Dung Khiêm ở tiểu thôn được Thanh Cô cứu, kích thích cực lớn đến y.
Người trọng thương suốt một thời gian rất dài cứ nằm trên giường, ngay cả ăn cơm uống nước cũng cần người ta đút kia.
Người tàn tật vẫn chống gậy, đi mấy bước cũng phải thở dốc kia.
Vô luận thế nào, Yên Lẫm không thể liên hệ những chữ trên mật báo kia với Dung Khiêm trong lòng, nhưng y biết thân thể Dung Khiêm quả thật không tốt lắm.
Hiện giờ, tin tức trên dưới quốc công phủ mấy trăm hạ nhân truyền vào cung, luôn chưa từng gián đoạn.
Y phục Dung Khiêm mặc, luôn phải nhiều hơn dày hơn người khác. Buổi tối Dung Khiêm ra gió nhiều một chút, Thanh Cô sẽ lo lắng, sẽ nhắc nhở. Có khi đêm khuya, trong phòng ngủ, thỉnh thoảng sẽ truyền ra vài tiếng ho khan hơi kiềm chế. Mỗi khi gặp thời tiết mưa dầm, Thanh Cô sẽ lo âu ra mặt, cả ngày theo quanh Dung Khiêm.
Những dấu hiệu này có lẽ không quá rõ ràng, nhưng đã đủ để Yên Lẫm biết, thân thể Dung Khiêm, kỳ thật đến bây giờ vẫn rất có vấn đề.
Nhưng mà Yên Lẫm chỉ hạ chỉ đưa lương dược trong cung đến phủ Dung Khiêm như nước chảy, lại không dám triệu Dung Khiêm vào cung gặp, cũng không có dũng khí ra cung tìm Dung Khiêm.
Y không biết mình nên đối mặt với người nọ như thế nào. Hơn hai năm khổ nạn, hơn hai năm đau thương, hơn hai năm tra tấn. Hết thảy người nọ phải chịu, đều là do sự tùy hứng của y gây nên, y không biết mình làm sao có thể không hề khúc mắc mà ở chung với người nọ?
Chỉ là muốn tiến mà vẫn lui, do dự bất định, kinh đau xấu hổ, đau đớn không chịu nổi như vậy, khiến y đêm đêm không thể yên giấc, ngày ngày không thể an bình, sau nửa tháng, người đã gầy trông thấy.
Đây vốn là nỗi khổ nội tâm y, lại làm cho triều thần có phỏng đoán khác, Dung Khiêm danh vọng tuy lớn, nói cho cùng đã thôi chức gần ba năm. Phân phối quyền lực trong triều sớm đã tổ chức lại hoàn thành, cho dù còn có không ít người cảm niệm Dung Khiêm, nhưng chung quy có rất nhiều người không hy vọng y quay về, sợ y quay về. Cho dù là Dung Khiêm đã từ tướng chức chính thức, vẫn có người lo lắng y sẽ một lần nữa trở lại chính sự đường, dao động quyền bính của mình hiện giờ.
Lúc đầu chuyện xảy ra đột nhiên, mọi người không thể lần chuẩn tình huống, còn chưa dám nói gì. Hiện tại đã qua nửa tháng, thấy Hoàng đế và Dung Khiêm căn bản không gần gũi thế nào, khí sắc của bản thân Hoàng đế cũng không tốt, không khỏi hơi lấy mình đo người, phỏng đoán, cho dù là Hoàng đế cũng chưa chắc đã thích người uy vọng công lao quá lớn như Dung Khiêm trở về? Chỉ là ngoài mặt lại không thể không tiếp nhận, trong lòng sợ cũng vì việc này mà phát sầu kia?
Cho nên, họ mới đẩy một người ra thăm dò một chút.
Kỳ thật không ai trông mong thật sự có thể một bản tấu mà lật đổ Dung Khiêm, chẳng qua là xem thái độ của Yên Lẫm thế thôi. Nếu biểu hiện của Hoàng đế thoáng mềm, thế sau đó tấu chương như đắp núi lấp biển, đủ các loại tội danh quỷ dị, tất nhiên là sẽ ùn ùn chui ra “thay quân phân ưu”.
Không nhất định phải hỏi tội Dung Khiêm, chỉ cần bêu xấu y, có thể tuyệt khả năng y về sau lại ra đây hỏi chính sự.
Trò hề này, Yên Lẫm tất nhiên vừa nhìn đã thấu, trong lòng không phải không phẫn nộ. Chỉ là quyền lực mê người như thế, ngay cả bản thân y cũng nhìn không thấu, cần gì phải quá khắt khe người khác.
Tranh đấu cấu xé giữa triều thần, chẳng những là mọi thời điểm đều không tránh được, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, cũng có thể nói là rất cần thiết. Chỉ xem Hoàng đế làm sao ăn chắc độ này để nắm giữ mà thôi.
Thật muốn tra rõ, sẽ động chạm không ít người, cũng sẽ chọc giận rất nhiều trọng thần vẫn cảm niệm Dung Khiêm, gây ra phong ba rắc rối, không chừng có mũ quan của một nhóm người phải rơi xuống đất. Cục diện trước mắt này, không thể loạn được, quốc gia đang muốn dụng binh với bên ngoài, bên trong vẫn nên ổn định là chính.
Bởi vậy, Yên Lẫm cố nén cơn giận, chỉ nhàn nhã xử trí Ngự sử bày công khai rồi cũng dừng tay. Chỉ là lúc này nghe Sử Tịnh Viên câu đầu tiên đã chỉ thẳng mấu chốt vấn đề, vẫn không khỏi cười khổ.
Trầm mặc một thoáng, Yên Lẫm mới nói: “Thôi, chúng ta đi thăm Dung tướng đi.”
Tuy nói là mới phong nhất đẳng hộ quốc công, nhưng không biết có phải thói quen nhiều năm dẫn đến, trừ trường hợp chính thức xưng hô tất phải hợp quy chế, bình thường riêng tư, Yên Lẫm, Sử Tịnh Viên, Phong Trường Thanh, An Vô Kỵ những người này, vẫn rất tự nhiên dùng hai chữ “Dung tướng” để gọi Dung Khiêm, mà không phải dùng “Dung quốc công” đồ bỏ kia.
“Không cần bày nghi trượng thiên tử, cũng không cần quá chính thức, cứ đi thường phục, như vậy sẽ không nhiễu dân. Nhưng để trong cung ghi chép công văn lưu giữ chính thức, phê lệnh đại đội thị vệ minh ám hộ vệ…” Yên Lẫm nói chậm rãi.
Sử Tịnh Viên mỉm cười gật đầu, đây tương đương là Hoàng đế xuất hành nửa công khai, cũng coi như trực tiếp cho triều đình thần tử một tin tức, Hoàng đế vẫn đang cực kỳ cực kỳ coi trọng Dung Khiêm, những hành vi tiểu nhân này, cứ một vừa hai phải thôi.
Dung Khiêm tuy nói không hỏi triều chính, chỉ nhận một nhàn tước, song tai mắt tin tức vẫn rất linh thông. Phong Trường Thanh là thống lĩnh đại nội thị vệ, chỉ cần có tâm, trong cung có chuyện gì giấu được. An Vô Kỵ lại là một đầu nhân mật thám chuyên môn thám thính cơ mật. Cho nên chuyện Lý ngự sử dâng tấu buộc tội Dung Khiêm, hắn vừa được tin tức, đã vội vàng đến báo tin.
Phản ứng của Dung Khiêm cũng hơi ra ngoài dự kiến của hắn.
Y lại thản nhiên mỉm cười: “Thật tốt quá, ta đang ngóng trông việc này đây.”
An Vô Kỵ chỉ cảm thấy khó tin: “Dung tướng, ngài thích có người công kích mình như vậy?”
“Ta vốn tưởng Hoàng thượng tối đa phong ta một nhất đẳng hầu, ai ngờ lại là nhất đẳng công. Ta chẳng những có thể có đất phong rộng lớn, có thể thu thuế, chiêu mộ tư binh, xây dựng tông miếu, tương tự một tiểu công quốc, ban hậu như thế quá kinh người, trong triều lại không một dị nghị. Hoàng thượng hiện tại một lòng bồi thường ta, cố nhiên cao hứng. Nhưng y dù sao cũng là một đế vương thành thục đầy hứa hẹn, đợi khi phân nhiệt tình hồi báo ta này dần dần tan biến, quay đầu ngẫm lại chuyện này, chỉ sợ trong lòng vị tất là khoái hoạt hoàn toàn.”
Dung Khiêm nhàn nhã nói: “Lúc này, có người đứng ra vạch tội ta, là chuyện không thể tốt hơn. Vì thế Hoàng thượng sẽ biết, triều thần không phải bền chắc như thép, quyết tâm đều ủng hộ ta, trong triều cũng có người nhìn ta không vừa mắt. Bản thân Hoàng thượng cũng có thể khi xử trí người buộc tội, phản bác tấu vạch tội ta, từ đây được đến cảm giác thỏa mãn là đang tận lực bảo hộ ta, thật là việc nhất cử mà được nhiều.”
Y khoan thai nói, thái độ cực kỳ bình yên.
“Người này lúc này vạch tội ta, tất không thể thành, lại có thể trừ đi tâm bệnh Hoàng thượng mấy năm sau có thể nảy sinh, ta cảm tạ y còn không kịp, có lý do gì mà mất hứng.”
An Vô Kỵ nghe vậy thở dài: “Ngài đã đến nước này, còn lo lắng bị kỵ nữa, thế lúc trước vì sao phải nhận phong tước?”
Dung Khiêm cười khổ: “Ngươi cho là ta muốn nhận à. Nhưng mà nếu ta chối từ, vạn nhất người khác cho là ta đang chơi trò ba từ ba nhường, cuối cùng biến thành thiên tử liên tục hạ chỉ, bá quan cùng đến khuyên bảo, oanh oanh liệt liệt, nhiệt nhiệt náo náo, rồi thật sự chẳng ai xuống đài được. Huống chi…”
Y khẽ thở dài một tiếng: “Hoàng thượng đối đãi ta như vậy, vốn là một tấm lòng thành khẩn, hy vọng dùng hết thảy tốt nhất mà y có thể cho để bồi thường thương tổn với ta. Nếu ta cự tuyệt, không khỏi tổn thương lòng y. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành tiếp nhận. Như vậy y cũng có thể khoái hoạt đôi chút, chí ít sẽ cảm thấy nợ ta ít hơn. Dù sao…” Y cười cười, tùy ý buông tay.
“Ta sẽ không rời kinh. Đất phong kia có tốt hơn, ta cũng sẽ không đi tổ chức. Đời này kiếp này, ta cũng sẽ không cưới vợ, sẽ không sinh con. Thân tử quốc trừ, hết thảy đặc quyền vinh quang, tự ta một đời mà tuyệt. Nói như vậy, tương lai hẳn là cũng sẽ không có nghi kỵ biến cố gì.”