“Ta không cưới nàng, ta tuyệt không cưới nàng! Dung tướng, nếu ngài không giúp ta thì ta lập tức cuốn gói chạy trốn.”
An Vô Kỵ ở trong viện vỗ bàn đá gào ầm lên: “Chuyện này ta chính là bị ngài liên lụy đó, ngài không thể thờ ơ ngồi xem đâu…”
Dung Khiêm thong thả uống trà, đầu cũng chẳng ngẩng một thoáng: “Biết cái gì kêu là trời tác nghiệt, còn có thể sống, tự tác nghiệt, không thể sống rồi chứ. Nếu không phải ngươi cố tình thân cận với muội ấy trước mặt người, dung túng cho lời đồn phát triển, cũng đâu đến mức biến thành tình trạng hiện tại này.”
“Ta lúc đó… Ta lúc đó không phải cứ bị nàng ta đuổi đánh, trong lòng gấp, cho nên mượn chút việc nhỏ, cố ý làm khó nàng một chút, để nàng cũng phải xấu hổ một lần sao? Sớm biết hôm nay, ta chết cũng chẳng làm như vậy.”
An Vô Kỵ khóc không ra nước mắt: “Dung tướng của ta, ngài cứ tội nghiệp ta một chút đi… Muội tử ngài không phải là không tốt, chỉ là, chỉ là… nàng ta… nàng ta… nàng ta dữ lắm!”
Ngẫm lại những năm tháng khổ nạn mình bị đuổi phải vắt giò lên cổ mà chạy, đánh đến mặt mũi bầm giập, lại ngẫm nhân sinh tốt lành mấy chục năm về sau, An Vô Kỵ mặt như đưa đám, cắn chặt răng, cũng bất chấp đắc tội Dung Khiêm: “Nàng là người tốt, nhưng cũng là hổ mẹ. Ta dù chết, cũng tuyệt đối không thể cưới nàng…”
Dung Khiêm nhướng mày, chợt ngẩng phắt đầu, ánh mắt như điện nhìn qua.
An Vô Kỵ lúc đầu bị Dung Khiêm nhìn mà tâm thần lạnh toát, không tự chủ được lui lại một bước, nhưng hắn lập tức phát hiện Dung Khiêm thần sắc khác thường, nhìn rõ ràng là phía sau hắn. Sau lưng An Vô Kỵ khi không lạnh ngắt, thình lình quay đầu, đã thấy Thanh Cô đang đứng dưới cửa tròn, lăng lăng nhìn hắn.
An Vô Kỵ vốn đang ôm may mắn, an ủi mình rằng Thanh Cô chỉ vừa tới, không nghe thấy gì. Nhưng mà, vừa thấy hắn quay người nhìn qua, Thanh Cô hoảng loạn kêu một tiếng, quay đầu chạy mất.
An Vô Kỵ lập tức hoảng hốt. Tuy rằng hắn không thể tính là khiêm khiêm quân tử gì đó, trước nay cũng rất thương hương tiếc ngọc, chuyện tu nhục nữ tử càng chưa bao giờ làm. Đối với hắn mà nói, ở sau lưng mắng một nữ nhân là hổ mẹ đã quá mức lắm rồi, huống chi hắn còn nói gì mà chết cũng không cưới nàng như thế.
Với nữ nhân mà nói, nam nhân có ngôn từ như thế, tất nhiên là vô cùng nhục nhã, vạn nhất truyền ra ngoài, nếu là nữ tử coi trọng trinh tiết, thậm chí rất có thể sẽ cắt cổ treo cổ.
Hiện tại thấy Thanh Cô dáng vẻ chịu nhục kinh khủng, vừa thẹn vừa xấu hổ, bối rối mà đi, An Vô Kỵ lập tức luống cuống: “Ta, ta không phải ý này! Việc đó, ê ê, hiểu lầm mà… Kỳ thật không phải cô không tốt, ta…”
Thanh Cô đâu để ý đến hắn, chạy đi như bay.
An Vô Kỵ đầu to như đấu, nhất thời lại quên béng chuyện cầu cứu Dung Khiêm, giậm chân nhanh chóng đuổi theo: “Cô nghe ta giải thích, thật sự không phải ta coi thường cô, ta…”
Dung Khiêm khoan thai thưởng thức trò cười này, không mảy may có ý nhắc nhở An Vô Kỵ.
Nhìn hai người một trước một sau chạy không thấy bóng, cách rất xa còn truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của An Vô Kỵ: “Ta thật sự không phải cố ý đâu…” Y nhịn không được lại muốn cười.
Nói đến thì Vô Kỵ đối đãi Thanh nhi xem như cực không tồi. Từ đầu chí cuối, hắn gấp thành như thế, cũng chỉ mắng Thanh nhi là hổ mẹ, nữ nhân hung ác mà thôi. Về phần mấy từ sửu bát quái, tàn phế gì đó, hắn chẳng những trước nay chưa từng nói, đoán cả nghĩ cũng chưa từng.
Con người ấy mà, một khi quen thuộc lẫn nhau, thật thành bằng hữu rồi, đối phương ngoại hình ra sao, tự nhiên liền không hề chú ý nữa. Khăn tay mỹ nữ đưa sẽ không ngày ngày nhìn nàng chảy nước miếng, mà An Vô Kỵ đối với sửu nữ Thanh Cô này, hai người quen thân như vậy, chỉ sợ cũng đã sớm không nghĩ đến dung mạo Thanh Cô như thế nào. Hắn ấn tượng sâu nhất, chính là Thanh Cô đánh thắng hắn, khiến hắn bị khổ không ít mà thôi. Bóng ma bị đánh này quá sâu rồi.
Loại người như An Vô Kỵ, làm chính là nghề mật thám, cả đời đều đấu trí giở trò bụng dạ với người, nữ tử càng là mỹ lệ càng là thông minh, trong mắt hắn càng là đối thủ cần phải vắt hết óc ứng phó, thật muốn cưới vợ làm bạn, sợ vẫn phải nữ nhân tướng mạo chẳng có gì để khen, tâm tính chất phác như Thanh Cô, mới có thể làm hắn mở rộng lòng.
Chẳng qua, nam nhân trên tâm lý luôn không thể chấp nhận nữ nhân mạnh hơn giỏi hơn mình. Tâm lý nghịch phản kia là đương nhiên. Kỳ thật chỉ bằng hắn vừa thấy Thanh Cô chạy, liền tuyệt không lo lắng bị đánh mà đuổi theo giải thích, là có thể nhìn ra, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sớm quan tâm Thanh Cô như đồng bạn bằng hữu.
Bất kể thế nào, có thể có mở đầu như vậy đã là rất khó được. Cho dù y sẽ không đẩy một phen, cũng tuyệt đối sẽ không cố ý ngăn cản.
Kỳ thật, An Vô Kỵ thật sự nghĩ quá nhiều. Lời vừa nãy đặt trên người khác đương nhiên tổn thương, nhưng Thanh Cô nghe sợ là sẽ chẳng bị đả kích tâm lý gì hết.
An Vô Kỵ dù sao cũng không biết quá khứ của Thanh Cô. Một nữ nhân từ nhỏ đã bị người coi là sao chổi, một ngày bị người mắng tàn phế xui xẻo vô số lần, chậm rãi lớn lên dưới sự căm thù khinh thường của người toàn thôn, sau đó còn có thể gánh ngần ấy căm thù công kích, từng chút nhặt lại tự tin, chậm rãi tự lập tự cường, đâu dễ dàng bị thương tổn như vậy.
Hồi nhỏ, cha ruột nàng cũng có thể cầm gậy gộc say khướt mắng tai *** đuổi đánh nàng, thúc thúc nàng có thể không chút lưu tình dùng lời khó nghe nhất nhục mạ nàng, đuổi nàng ra khỏi nhà, ngay cả tiểu hài trong thôn cũng có thể vây quanh dùng bùn ném nàng, dùng ngôn từ cay nghiệt nhất làm nhục nàng, đem lời mắng nàng biên thành bài ca, ngày ngày hát. Mà sau khi cứu Dung Khiêm, không biết xấu hổ, *** phụ gì đó, những lời khó nghe nhất này càng bị người nói vô số lần. Nữ nhân từ trong khổ nạn thế này thẳng tắp lưng đi tiếp, há lại bị một câu nhẹ không như vậy của An Vô Kỵ thương tổn?
Đến bây giờ, Thanh Cô không phải không hảo cảm với An Vô Kỵ, nhưng đến hiện tại cơ bản chỉ coi là bằng hữu, còn chưa đến mức như tiểu nữ nhi, hở chút vì một biểu tình, một câu nói của nam nhân mà đi thương xuân bi thu.
Thanh Cô chạy, thực tế càng nhiều là bởi vì kinh hoàng.
Nàng chỉ nghĩ giúp Dung Khiêm an gia lập nghiệp, lại chưa bao giờ cảm thấy nữ tử tàn tật xấu xí như mình đây có thể trở thành thê tử của người khác, cho nên chưa từng cân nhắc mình cũng nên thành thân.
An Vô Kỵ nói không cưới nàng, trong mắt nàng lại là đương nhiên, chỉ là nàng dù sao cũng là một nữ nhân, thình lình nghe thấy một nam nhân nhắc tới chuyện liên quan đến hôn nhân của mình, lập tức bối rối, An Vô Kỵ vừa nhìn nàng, nàng đương nhiên là tức khắc sợ quá quay người chạy thẳng.
An Vô Kỵ nào biết tình hình trong đây, tất nhiên phải có phần hổ thẹn áy náy mà điên cuồng đuổi theo.
Dĩ vãng ở trà lâu, luôn là An Vô Kỵ chạy Thanh Cô đuổi, lần này tại phủ quốc công, lại đổi thành Thanh Cô chạy vút phía trước, An Vô Kỵ liều mạng đuổi theo phía sau, vừa đuổi còn vừa hô.
Vừa vặn lúc này Yên Lẫm cũng dưới sự ủng hộ của Lạc Xương, hạ quyết tâm đến phủ quốc công.
Hạ nhân phủ quốc công toàn là trong cung an bài đến, dưới sự sắp xếp cẩn thận của Vương tổng quản, trông cửa cơ hồ toàn là người nhận được Yên Lẫm, vừa thấy Yên Lẫm đến, lập tức quỳ xuống một đống.
Yên Lẫm khoát tay, bảo mọi người đứng lên, đừng hành lễ hô hoán, tự quen đường quen ngõ đi thẳng vào trong. Dọc đường hạ nhân muốn đi theo hầu hạ, y chỉ hỏi Dung Khiêm ở đâu, rồi phất tay bảo mọi người tản ra, không cần đi theo cũng không cần truyền báo.
Mới đi qua ba cửa ngõ, liền thấy chỗ ngõ nhỏ của khu viện đằng trước, Thanh Cô đâm đầu vào đây, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Yên Lẫm, vốn đã rất hoảng, thấy Hoàng đế mình sợ hãi này thì càng hoảng hơn, lại quay đầu chui ra cửa lần nữa, đổi phương hướng chạy như bay.
Yên Lẫm chẳng hiểu ra sao, sờ sờ mặt mình, ta hung ác lắm sao? Ta bộ dạng khó coi lắm sao? Có đến mức dọa cô nương này một lần lợi hại hơn một lần không?
Y nơi này còn chưa lấy lại *** thần, đã thấy trong viện đằng trước, An Vô Kỵ hô to gọi nhỏ từ xa đến gần: “Thanh cô nương, Thanh cô nương, cô hãy nghe ta nói…”
Hắn chỉ lo đuổi theo, bên cạnh Yên Lẫm lại không có mấy tùy tùng đi cùng, hai bên còn cách một viện, chỉ có một ngõ nhỏ tương liên, hắn lại không hề chú ý tới Yên Lẫm, một mực nhìn chằm chằm phương hướng Thanh Cô vừa rồi chạy kia-
“Thanh cô nương, cô nghe ta giải thích, không phải ta nói không cưới cô… A, không, ta không phải ý đó… Ta việc đó, không phải ta nói cô không tốt…”
Yên Lẫm nhìn mà trợn mắt há mồm, hở, An Vô Kỵ thật không hổ là xuất thân giang hồ mà, làm việc thật phóng khoáng lớn mật, dám ở quốc công phủ đường đường đuổi theo tiểu thư người ta mà kêu gào ầm ĩ như thế.
Chẳng lẽ đây là như Lạc Xương nói, để ý một người, là phải lớn tiếng nói ra sao?
Trong nhất thời, sự khâm phục của Yên Lẫm đối với An Vô Kỵ, như nước Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng, rất cảm thấy mình nên cố gắng học tập hắn. Mặt khác vừa sờ cằm nghĩ, xem ra mối quan hệ mật thiết của An Vô Kỵ và Thanh Cô, là xác định không nghi ngờ gì nữa. Hôn sự này, thật đúng là giai ngẫu lương phối mười phần chắc chín.
Hoàng đế nghĩ đến đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sải bước tiến về phía trước.
Lạc Xương nói, muốn làm gì vì y thì cứ mạnh tay mà làm, muốn nói gì với y thì cứ dũng cảm mà nói.
Dung tướng, người y coi là chí thân chí trọng kia, ở ngay trong khu viện nho nhỏ phía trước kia…
An Vô Kỵ ở trong viện vỗ bàn đá gào ầm lên: “Chuyện này ta chính là bị ngài liên lụy đó, ngài không thể thờ ơ ngồi xem đâu…”
Dung Khiêm thong thả uống trà, đầu cũng chẳng ngẩng một thoáng: “Biết cái gì kêu là trời tác nghiệt, còn có thể sống, tự tác nghiệt, không thể sống rồi chứ. Nếu không phải ngươi cố tình thân cận với muội ấy trước mặt người, dung túng cho lời đồn phát triển, cũng đâu đến mức biến thành tình trạng hiện tại này.”
“Ta lúc đó… Ta lúc đó không phải cứ bị nàng ta đuổi đánh, trong lòng gấp, cho nên mượn chút việc nhỏ, cố ý làm khó nàng một chút, để nàng cũng phải xấu hổ một lần sao? Sớm biết hôm nay, ta chết cũng chẳng làm như vậy.”
An Vô Kỵ khóc không ra nước mắt: “Dung tướng của ta, ngài cứ tội nghiệp ta một chút đi… Muội tử ngài không phải là không tốt, chỉ là, chỉ là… nàng ta… nàng ta… nàng ta dữ lắm!”
Ngẫm lại những năm tháng khổ nạn mình bị đuổi phải vắt giò lên cổ mà chạy, đánh đến mặt mũi bầm giập, lại ngẫm nhân sinh tốt lành mấy chục năm về sau, An Vô Kỵ mặt như đưa đám, cắn chặt răng, cũng bất chấp đắc tội Dung Khiêm: “Nàng là người tốt, nhưng cũng là hổ mẹ. Ta dù chết, cũng tuyệt đối không thể cưới nàng…”
Dung Khiêm nhướng mày, chợt ngẩng phắt đầu, ánh mắt như điện nhìn qua.
An Vô Kỵ lúc đầu bị Dung Khiêm nhìn mà tâm thần lạnh toát, không tự chủ được lui lại một bước, nhưng hắn lập tức phát hiện Dung Khiêm thần sắc khác thường, nhìn rõ ràng là phía sau hắn. Sau lưng An Vô Kỵ khi không lạnh ngắt, thình lình quay đầu, đã thấy Thanh Cô đang đứng dưới cửa tròn, lăng lăng nhìn hắn.
An Vô Kỵ vốn đang ôm may mắn, an ủi mình rằng Thanh Cô chỉ vừa tới, không nghe thấy gì. Nhưng mà, vừa thấy hắn quay người nhìn qua, Thanh Cô hoảng loạn kêu một tiếng, quay đầu chạy mất.
An Vô Kỵ lập tức hoảng hốt. Tuy rằng hắn không thể tính là khiêm khiêm quân tử gì đó, trước nay cũng rất thương hương tiếc ngọc, chuyện tu nhục nữ tử càng chưa bao giờ làm. Đối với hắn mà nói, ở sau lưng mắng một nữ nhân là hổ mẹ đã quá mức lắm rồi, huống chi hắn còn nói gì mà chết cũng không cưới nàng như thế.
Với nữ nhân mà nói, nam nhân có ngôn từ như thế, tất nhiên là vô cùng nhục nhã, vạn nhất truyền ra ngoài, nếu là nữ tử coi trọng trinh tiết, thậm chí rất có thể sẽ cắt cổ treo cổ.
Hiện tại thấy Thanh Cô dáng vẻ chịu nhục kinh khủng, vừa thẹn vừa xấu hổ, bối rối mà đi, An Vô Kỵ lập tức luống cuống: “Ta, ta không phải ý này! Việc đó, ê ê, hiểu lầm mà… Kỳ thật không phải cô không tốt, ta…”
Thanh Cô đâu để ý đến hắn, chạy đi như bay.
An Vô Kỵ đầu to như đấu, nhất thời lại quên béng chuyện cầu cứu Dung Khiêm, giậm chân nhanh chóng đuổi theo: “Cô nghe ta giải thích, thật sự không phải ta coi thường cô, ta…”
Dung Khiêm khoan thai thưởng thức trò cười này, không mảy may có ý nhắc nhở An Vô Kỵ.
Nhìn hai người một trước một sau chạy không thấy bóng, cách rất xa còn truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của An Vô Kỵ: “Ta thật sự không phải cố ý đâu…” Y nhịn không được lại muốn cười.
Nói đến thì Vô Kỵ đối đãi Thanh nhi xem như cực không tồi. Từ đầu chí cuối, hắn gấp thành như thế, cũng chỉ mắng Thanh nhi là hổ mẹ, nữ nhân hung ác mà thôi. Về phần mấy từ sửu bát quái, tàn phế gì đó, hắn chẳng những trước nay chưa từng nói, đoán cả nghĩ cũng chưa từng.
Con người ấy mà, một khi quen thuộc lẫn nhau, thật thành bằng hữu rồi, đối phương ngoại hình ra sao, tự nhiên liền không hề chú ý nữa. Khăn tay mỹ nữ đưa sẽ không ngày ngày nhìn nàng chảy nước miếng, mà An Vô Kỵ đối với sửu nữ Thanh Cô này, hai người quen thân như vậy, chỉ sợ cũng đã sớm không nghĩ đến dung mạo Thanh Cô như thế nào. Hắn ấn tượng sâu nhất, chính là Thanh Cô đánh thắng hắn, khiến hắn bị khổ không ít mà thôi. Bóng ma bị đánh này quá sâu rồi.
Loại người như An Vô Kỵ, làm chính là nghề mật thám, cả đời đều đấu trí giở trò bụng dạ với người, nữ tử càng là mỹ lệ càng là thông minh, trong mắt hắn càng là đối thủ cần phải vắt hết óc ứng phó, thật muốn cưới vợ làm bạn, sợ vẫn phải nữ nhân tướng mạo chẳng có gì để khen, tâm tính chất phác như Thanh Cô, mới có thể làm hắn mở rộng lòng.
Chẳng qua, nam nhân trên tâm lý luôn không thể chấp nhận nữ nhân mạnh hơn giỏi hơn mình. Tâm lý nghịch phản kia là đương nhiên. Kỳ thật chỉ bằng hắn vừa thấy Thanh Cô chạy, liền tuyệt không lo lắng bị đánh mà đuổi theo giải thích, là có thể nhìn ra, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sớm quan tâm Thanh Cô như đồng bạn bằng hữu.
Bất kể thế nào, có thể có mở đầu như vậy đã là rất khó được. Cho dù y sẽ không đẩy một phen, cũng tuyệt đối sẽ không cố ý ngăn cản.
Kỳ thật, An Vô Kỵ thật sự nghĩ quá nhiều. Lời vừa nãy đặt trên người khác đương nhiên tổn thương, nhưng Thanh Cô nghe sợ là sẽ chẳng bị đả kích tâm lý gì hết.
An Vô Kỵ dù sao cũng không biết quá khứ của Thanh Cô. Một nữ nhân từ nhỏ đã bị người coi là sao chổi, một ngày bị người mắng tàn phế xui xẻo vô số lần, chậm rãi lớn lên dưới sự căm thù khinh thường của người toàn thôn, sau đó còn có thể gánh ngần ấy căm thù công kích, từng chút nhặt lại tự tin, chậm rãi tự lập tự cường, đâu dễ dàng bị thương tổn như vậy.
Hồi nhỏ, cha ruột nàng cũng có thể cầm gậy gộc say khướt mắng tai *** đuổi đánh nàng, thúc thúc nàng có thể không chút lưu tình dùng lời khó nghe nhất nhục mạ nàng, đuổi nàng ra khỏi nhà, ngay cả tiểu hài trong thôn cũng có thể vây quanh dùng bùn ném nàng, dùng ngôn từ cay nghiệt nhất làm nhục nàng, đem lời mắng nàng biên thành bài ca, ngày ngày hát. Mà sau khi cứu Dung Khiêm, không biết xấu hổ, *** phụ gì đó, những lời khó nghe nhất này càng bị người nói vô số lần. Nữ nhân từ trong khổ nạn thế này thẳng tắp lưng đi tiếp, há lại bị một câu nhẹ không như vậy của An Vô Kỵ thương tổn?
Đến bây giờ, Thanh Cô không phải không hảo cảm với An Vô Kỵ, nhưng đến hiện tại cơ bản chỉ coi là bằng hữu, còn chưa đến mức như tiểu nữ nhi, hở chút vì một biểu tình, một câu nói của nam nhân mà đi thương xuân bi thu.
Thanh Cô chạy, thực tế càng nhiều là bởi vì kinh hoàng.
Nàng chỉ nghĩ giúp Dung Khiêm an gia lập nghiệp, lại chưa bao giờ cảm thấy nữ tử tàn tật xấu xí như mình đây có thể trở thành thê tử của người khác, cho nên chưa từng cân nhắc mình cũng nên thành thân.
An Vô Kỵ nói không cưới nàng, trong mắt nàng lại là đương nhiên, chỉ là nàng dù sao cũng là một nữ nhân, thình lình nghe thấy một nam nhân nhắc tới chuyện liên quan đến hôn nhân của mình, lập tức bối rối, An Vô Kỵ vừa nhìn nàng, nàng đương nhiên là tức khắc sợ quá quay người chạy thẳng.
An Vô Kỵ nào biết tình hình trong đây, tất nhiên phải có phần hổ thẹn áy náy mà điên cuồng đuổi theo.
Dĩ vãng ở trà lâu, luôn là An Vô Kỵ chạy Thanh Cô đuổi, lần này tại phủ quốc công, lại đổi thành Thanh Cô chạy vút phía trước, An Vô Kỵ liều mạng đuổi theo phía sau, vừa đuổi còn vừa hô.
Vừa vặn lúc này Yên Lẫm cũng dưới sự ủng hộ của Lạc Xương, hạ quyết tâm đến phủ quốc công.
Hạ nhân phủ quốc công toàn là trong cung an bài đến, dưới sự sắp xếp cẩn thận của Vương tổng quản, trông cửa cơ hồ toàn là người nhận được Yên Lẫm, vừa thấy Yên Lẫm đến, lập tức quỳ xuống một đống.
Yên Lẫm khoát tay, bảo mọi người đứng lên, đừng hành lễ hô hoán, tự quen đường quen ngõ đi thẳng vào trong. Dọc đường hạ nhân muốn đi theo hầu hạ, y chỉ hỏi Dung Khiêm ở đâu, rồi phất tay bảo mọi người tản ra, không cần đi theo cũng không cần truyền báo.
Mới đi qua ba cửa ngõ, liền thấy chỗ ngõ nhỏ của khu viện đằng trước, Thanh Cô đâm đầu vào đây, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Yên Lẫm, vốn đã rất hoảng, thấy Hoàng đế mình sợ hãi này thì càng hoảng hơn, lại quay đầu chui ra cửa lần nữa, đổi phương hướng chạy như bay.
Yên Lẫm chẳng hiểu ra sao, sờ sờ mặt mình, ta hung ác lắm sao? Ta bộ dạng khó coi lắm sao? Có đến mức dọa cô nương này một lần lợi hại hơn một lần không?
Y nơi này còn chưa lấy lại *** thần, đã thấy trong viện đằng trước, An Vô Kỵ hô to gọi nhỏ từ xa đến gần: “Thanh cô nương, Thanh cô nương, cô hãy nghe ta nói…”
Hắn chỉ lo đuổi theo, bên cạnh Yên Lẫm lại không có mấy tùy tùng đi cùng, hai bên còn cách một viện, chỉ có một ngõ nhỏ tương liên, hắn lại không hề chú ý tới Yên Lẫm, một mực nhìn chằm chằm phương hướng Thanh Cô vừa rồi chạy kia-
“Thanh cô nương, cô nghe ta giải thích, không phải ta nói không cưới cô… A, không, ta không phải ý đó… Ta việc đó, không phải ta nói cô không tốt…”
Yên Lẫm nhìn mà trợn mắt há mồm, hở, An Vô Kỵ thật không hổ là xuất thân giang hồ mà, làm việc thật phóng khoáng lớn mật, dám ở quốc công phủ đường đường đuổi theo tiểu thư người ta mà kêu gào ầm ĩ như thế.
Chẳng lẽ đây là như Lạc Xương nói, để ý một người, là phải lớn tiếng nói ra sao?
Trong nhất thời, sự khâm phục của Yên Lẫm đối với An Vô Kỵ, như nước Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng, rất cảm thấy mình nên cố gắng học tập hắn. Mặt khác vừa sờ cằm nghĩ, xem ra mối quan hệ mật thiết của An Vô Kỵ và Thanh Cô, là xác định không nghi ngờ gì nữa. Hôn sự này, thật đúng là giai ngẫu lương phối mười phần chắc chín.
Hoàng đế nghĩ đến đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sải bước tiến về phía trước.
Lạc Xương nói, muốn làm gì vì y thì cứ mạnh tay mà làm, muốn nói gì với y thì cứ dũng cảm mà nói.
Dung tướng, người y coi là chí thân chí trọng kia, ở ngay trong khu viện nho nhỏ phía trước kia…