Dung Khiêm cũng không ngờ được Yên Lẫm sẽ không truyền báo, thình lình xuất hiện trước mặt. Y hơi kinh, mới định đứng dậy, Yên Lẫm lại đã nhanh chóng bỏ hộp trái cây to đùng xuống, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, miễn cho y phải hành lễ phiền toái.
“Hôm nay Giang Nam mới cống lên mấy loại trái cây tươi, hoàng hậu nói rất ngon miệng, mà còn có thể nhuận tì dưỡng thân, liền nhắc nhở trẫm mang đến cho Dung tướng cùng nếm thử.”
Lời này y nói rất nhanh chóng, ánh mắt nhìn quanh, không dám nhìn Dung Khiêm lắm. Vừa nãy còn hạ quyết tâm, bây giờ không dưng lại kích động nữa.
Dung Khiêm nhớ tới vừa rồi vị Hoàng đế trẻ tuổi anh minh thần võ này, tự tay mình ôm hộp trái cây to, bộ dáng như thể hiến bảo chạy đến, liền cảm thấy buồn cười.
Nhẹ nhàng mở hộp quả *** mỹ, nhìn từng ô bên trong, phân cách mấy loại hoa quả ngàn non vạn dặm, dịch mã đưa đến gấp, bên cạnh xếp hai cái khăn nhung thêu, để một con dao bạc nhỏ *** xảo, những thứ trái cây xinh xẻo, đỏ tươi, mọng nước thơm ngát, hình sắc đều đẹp này, tại thời đại cả chiếc xe gắn máy cũng không có, càng không có kỹ thuật tủ lạnh ướp lạnh này, lại phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực, mới có thể đưa vào kinh thành, còn giữ được vẻ tươi ngon như thế, thật sự có thể nói là vật vô giá.
Dung Khiêm mỉm cười, thò tay tùy ý nhón một quả táo gai bỏ vào lòng bàn tay, ngón trỏ ngón giữa kẹp dao bạc, hơi dùng sức bổ ra, buông con dao, kéo tay Yên Lẫm, để một nửa lại tay y. Dung Khiêm cười nói: “Bệ hạ không ngại cùng ta nếm thử chứ?”
Yên Lẫm ngơ ngẩn bỏ quả vào miệng, lưỡi ngọt lành, rồi lại ngỡ ngàng bất giác. Trong lòng nhuận triệt, rồi lại hơi hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ của y, Dung Khiêm thật cảm thấy rất thú vị. Vị quả thanh ngọt trên lưỡi, trong lòng vui mừng sảng khoái, bất giác cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ không? Lúc ngươi còn nhỏ, trong cung phàm là có thứ gì tốt, cứ phải đưa một nửa đến tướng phủ trước. Các nơi có cống vật dâng lên, ngươi cứ thích kéo ta đi chọn trước một lần, sau đó mới chịu nhận.”
Yên Lẫm thoáng động lòng, trên mặt cũng có vẻ hồi ức: “Khi đó đầu bếp trong cung có món mới, vùng khác có món cống đặc sắc ngon miệng, ta cứ muốn Dung tướng cùng ta nếm thử một phen trước.”
Y cúi đầu, cố định nhìn Dung Khiêm lại bổ một quả khác, bỏ vào tay y, bỗng dưng trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
“Khi đó… Dung tướng cũng chăm sóc ta thế này.”
Y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi ngưng định trên mặt Dung Khiêm.
Vẫn là ánh mắt ôn nhu, vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà, lại rõ ràng là bất đồng.
Những nhu hòa, ấm áp, khoái hoạt và vui mừng không hề quá lộ ra ngoài đó, thanh thanh đạm đạm, nhưng lại khiến người quyết không nhận sai. Bỗng dưng, trong lòng Yên Lẫm liền thấy ôn nhu hoan hỉ.
Lạc Xương nói, bảo vệ một người, thì nên cố gắng vì y mà làm hết thảy những chuyện y muốn, chỉ cần có thể làm cho y thoáng cao hứng, bản thân sẽ thỏa mãn vô hạn.
Thế thì y thật sự rất khát vọng, rất khát vọng, làm được cho người kia càng nhiều hơn.
“Dung tướng, vừa rồi khi ta đến, thấy An Vô Kỵ đang đuổi theo Thanh cô nương khắp nơi, Tịnh Viên đã nói cho ta biết, giữa họ tình nghĩa khá là hợp nhau.”
Dung Khiêm tất nhiên là biết y muốn nhắc tới hôn sự của An Vô Kỵ và Thanh Cô, không khỏi mỉm cười, bỏ dao xuống, đưa cho Yên Lẫm một tấm khăn, mới tự mình cũng lấy chiếc khăn nhung thêu kia, lau sạch tay.
Hoàng đế tứ hôn, là vinh quang chỉ có trọng thần quý giới mới có thể được hưởng. Chỉ bằng An Vô Kỵ một chức quan không cao không thấp, ném giữa đống người kinh thành ngay lập tức chẳng tìm thấy thì đâu ra phân quang vinh này, nói trắng ra chẳng qua là Yên Lẫm nể mặt y thôi.
“Thanh nhi và Vô Kỵ có hơi hợp nhau, chỉ là tình yêu nam nữ này, cứ thuận theo tự nhiên thì tuyệt, chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều. Nếu như có duyên, Vô Kỵ tự nhiên sẽ đề cập việc này với ta.”
Kỳ thật chung thân đại sự của Thanh Cô, làm sao không phải một tâm bệnh của Dung Khiêm.
Cho đến bây giờ, ngoại trừ bản thân y, cũng quả thật chỉ có An Vô Kỵ là tương đối thân cận với Thanh Cô. Nhưng Thanh Cô trên chuyện của mình, xưa nay khá trì độn, mà An Vô Kỵ trước mắt, cũng còn chưa có dấu hiệu nảy sinh tình hoài gì rõ ràng. Loại sự tình này, âm thầm thúc đẩy là được. Nếu không một đoạn tình cảm vốn có cơ hội phát triển, khi không chui ra một hoàng mệnh tứ hôn, biến thành trách nhiệm cố đè xuống, chỉ sợ hảo tâm ngược lại làm chuyện xấu.
Huống chi, An Vô Kỵ làm là công tác mật thám, vốn càng không bị người chú ý càng tốt. Thanh Cô lại càng không thích ứng với khí phái xa hào của người thượng vị, loại vinh quang thiên tử tứ hôn này với họ mà nói vị tất là phúc.
Kỳ thật, chỉ vì thân phận Dung Khiêm bại lộ, hai người này đã bị áp lực cực lớn rồi.
Vốn An Vô Kỵ ẩn sau hào quang của Sử Tịnh Viên, không ai chú ý, lại bởi vì đi quá gần Dung Khiêm, hiện tại bỗng thành người thân phận nửa bại lộ, đi đến đâu cũng có người chú ý.
Thanh Cô càng thảm hơn, cuộc sống và tâm lý cân bằng hoàn toàn bị xáo trộn, trong phủ quốc công, căn bản không tìm thấy vị trí của mình.
An Vô Kỵ vẫn là người linh hoạt thông thấu, có thể thích ứng biến hóa bên ngoài mà điều chỉnh, Thanh Cô đối với chuỗi biến cố liên tiếp này, lại hoàn toàn trở tay không kịp, kinh hoảng thất thố.
Thời gian này, sự thất thố và mê mang của Thanh Cô, Dung Khiêm làm sao lại không nhìn ra, chỉ là y thật sự vô lực giải thoát nàng mà thôi.
Y cũng muốn cho Thanh Cô tự do, thả nàng ra khỏi phủ quốc công này, sống tự tại, có sự nghiệp. Nhưng hiện tại Thanh Cô bị buộc chặt chẽ với y, chỉ cần vừa rời phủ quốc công, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng cho những người khác nịnh bợ quấy rầy kết thân.
Thanh Cô làm sao ứng phó được chuyện kiểu này? Vì không để cô nương thành thật này bị hổ lang bên ngoài nuốt sống, Dung Khiêm đành phải bảo vệ chặt chẽ nàng bên cạnh trước rồi nói sau.
Đối với Thanh Cô, Dung Khiêm vẫn luôn thầm áy náy. Từ lúc y quyết định một lần nữa bước vào thế giới của Yên Lẫm, y liền biết cuộc sống vốn bình an hỉ lạc, thỏa mãn tự tại như vậy của Thanh Cô, tất nhiên sẽ bị phá hủy. Nhưng mà sau khi biết được sự thật rằng Yên Lẫm có khả năng bị Phương Khinh Trần hãm hại này, y đã không do dự mà chọn chắc con đường tương lai phải đi.
Trong tư tâm y biết mình quả thật là bởi vì Yên Lẫm mà hy sinh khoái lạc và thỏa mãn rõ ràng đã đến tay của Thanh Cô, bởi vậy y không thể không thập phần áy náy.
Nếu năm khác, An Vô Kỵ thật có thể có kết quả với Thanh Cô, y trái lại định cầu Yên Lẫm một chức quan không lớn không nhỏ bên ngoài cho An Vô Kỵ, để họ rời xa phong ba trong kinh. Về sau vừa có đặc quyền quan gia thích hợp để có thể bảo hộ mình, cũng không có quá nhiều quy củ rườm rà trói buộc, đó mới là cuộc sống thích hợp với họ. Nếu như vậy, y cũng có thể an tâm rất nhiều.
Dung Khiêm nơi này nghĩ cực như ý, cảm thấy tương lai thập phần quang minh. Yên Lẫm lại âm thầm hơi thất vọng.
Vốn tưởng là ân điển vinh quang tày trời, ai biết Dung Khiêm mắt cũng không chớp đã nhanh chóng cự tuyệt thay An Vô Kỵ và Thanh Cô. Xem ra, mình quả nhiên là căn bản không biết làm sao cư xử, làm sao lý giải người khác cần gì.
Trong lòng thoáng mê mang một lúc, cuối cùng y hạ quyết tâm, lắp bắp nói: “Dung tướng ngần ấy năm, vẫn lẻ loi một mình, phải chăng, phải chăng… cũng nên nghĩ việc hôn nhân.”
Không biết vì sao khi hỏi lời này mặt y hơi nóng lên, song trong lòng lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Những bất an, buồn bực, lo âu, ghen tị ban đầu đó, bỗng nhiên cũng đều nhất loạt không còn.
Trong hoa viên phủ quốc công này, y và Dung Khiêm ngồi gần như vậy, gần đến mức gió mát phất đến, y thậm chí có thể cảm giác được, hơi thở hai bên cũng dung hợp cùng nhau.
Vẻ mặt Dung Khiêm thủy chung hơi lười biếng, song vẻ vui mừng giữa mi mắt lại khiến lòng người khuây khỏa. Y biết Dung Khiêm cao hứng, mà sự cao hứng này là vì y.
Y chỉ cầm đến một hộp trái cây.
Sự vui mừng của Dung Khiêm, không vì trái cây này trân quý hiếm có cỡ nào, chỉ vì người cầm đến là y, là Yên Lẫm!
Biết mình hóa ra có thể làm Dung Khiêm vui mừng, biết hóa ra chuyện đơn giản như vậy là có thể làm người mình coi trọng vui vẻ, Yên Lẫm chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng an bình lạ thường. Vạn dạng tạp niệm, ngàn loại tư lự đều im lặng biến mất, y chỉ đơn thuần muốn làm mấy việc vì người kia.
Bất kể mình có thích không, có nguyện ý không, có cao hứng không, có ghen tị không, nếu như y hoan hỉ, y vui lòng, y chờ đợi, y cần, thế thì tận lực mà làm, lại có ngại gì.
Cũng may Dung Khiêm sau khi được An Vô Kỵ nhắc nhở, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nghe câu này lập tức cười hỏi: “Sao Hoàng thượng bỗng nhiên nhắc tới việc này?”
Mặc dù dưới đáy lòng Yên Lẫm đã không còn bài xích chuyện này, nhưng luôn cảm thấy quẫn bách không hiểu, chẳng biết mình nên nói gì, nên nói như thế nào: “Chỉ là lần trước đến phủ quốc công, cảm thấy, phủ đệ lớn thế này, lại vắng vẻ chỉ có hai chủ nhân, trong lòng hơi khó chịu, Dung tướng…”
Y ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Dung Khiêm: “Người ta đều hy vọng có một người bầu bạn đúng chứ? Ngần ấy năm, ngươi vẫn một mình tận tâm tận lực vì nước, bên cạnh luôn cô cô tịch tịch. Nếu không phải vì ta, ngươi sẽ không mãi chẳng cưới vợ, phải chứ?”
Dung Khiêm cười thoải mái. Hài tử này, cứ thích gánh tất cả trách nhiệm lên người mình. Chẳng qua, có thể không nén trong lòng mà mở miệng nói ra, luôn là một tiến bộ.
“Ta không phủ nhận, trước kia không chịu thành thân sinh con, quả là có liên quan đến bệ hạ. Chỉ là ta cũng chưa bao giờ từng cô tịch cả.”
Y cười nhìn đệ tử mình: “Khi đó, ngươi còn nhỏ, hài tử non nớt như phấn, bất cứ lực lượng nào cũng có thể thương tổn. Ta cả ngày trông ngươi, chỉ nhớ ngươi cười, ngươi khóc, ngươi ồn, ngày ngày ầm ĩ khiến đầu óc ta choáng váng, đâu còn rảnh rỗi để cảm thấy cô đơn.”
Trong mắt y lộ ra vẻ hoài niệm thật sâu: “Sau đó ngươi lớn dần từng chút, biết nói, ngọng nghịu gọi, Dung tướng, Dung tướng. Ta mỗi ngày nghe ngươi gọi ta, nghe đến tai cũng đóng kén. Biết đi, ngã trái ngã phải, mỗi bước ngã một lần, ta cả ngày theo ngươi xoay mòng mòng, nhìn ngươi lắc lắc lư lư, đi cũng không vững mà cố tình còn muốn chạy trốn khắp nơi, thấp tha thấp thỏm chỉ sợ ngươi ngã. Dần dần lớn chút nữa, ngươi liền trở nên *** quái, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng, leo cây lấy tổ chim, chui chuồng chó, trong hoàng cung bao nhiêu người như thế, lại luôn không tìm thấy ngươi…”
Tuy rằng như đang phàn nàn, vẻ mặt Dung Khiêm lại thủy chung vui mừng: “… Ngã đau, lạc đường, ngươi sẽ ngồi phịch xuống đất, cao giọng khóc ầm, lớn tiếng gọi Dung tướng, rồi mặc kệ mọi thứ. Tội nghiệp ta, mỗi lần đều phải đầu mướt mồ hôi chạy tới cứu ngươi. Rồi sau đó, ngươi có thể đọc sách biết chữ, ta mỗi ngày cầm tay ngươi, dạy ngươi viết từng nét, ngày ngày dán mắt nhìn ngươi đọc sách, cứ phải ba ngày hai đầu, vừa giận vừa bất đắc dĩ đi khắp thế giới tìm tên nhóc hư thân trốn học.”
Y nói dần dần động tình, tay giơ lên, cơ hồ muốn như quá khứ, ôm hài tử trắng bóc kia vào lòng, lại ý thức được Yên Lẫm đã là một quân chủ trưởng thành.
Thoáng mất mát mà cười cười, Dung Khiêm nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Yên Lẫm, ngữ khí dịu dàng: “Có ngươi, ta chưa bao giờ cô đơn tịch mịch.”
“Hôm nay Giang Nam mới cống lên mấy loại trái cây tươi, hoàng hậu nói rất ngon miệng, mà còn có thể nhuận tì dưỡng thân, liền nhắc nhở trẫm mang đến cho Dung tướng cùng nếm thử.”
Lời này y nói rất nhanh chóng, ánh mắt nhìn quanh, không dám nhìn Dung Khiêm lắm. Vừa nãy còn hạ quyết tâm, bây giờ không dưng lại kích động nữa.
Dung Khiêm nhớ tới vừa rồi vị Hoàng đế trẻ tuổi anh minh thần võ này, tự tay mình ôm hộp trái cây to, bộ dáng như thể hiến bảo chạy đến, liền cảm thấy buồn cười.
Nhẹ nhàng mở hộp quả *** mỹ, nhìn từng ô bên trong, phân cách mấy loại hoa quả ngàn non vạn dặm, dịch mã đưa đến gấp, bên cạnh xếp hai cái khăn nhung thêu, để một con dao bạc nhỏ *** xảo, những thứ trái cây xinh xẻo, đỏ tươi, mọng nước thơm ngát, hình sắc đều đẹp này, tại thời đại cả chiếc xe gắn máy cũng không có, càng không có kỹ thuật tủ lạnh ướp lạnh này, lại phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực, mới có thể đưa vào kinh thành, còn giữ được vẻ tươi ngon như thế, thật sự có thể nói là vật vô giá.
Dung Khiêm mỉm cười, thò tay tùy ý nhón một quả táo gai bỏ vào lòng bàn tay, ngón trỏ ngón giữa kẹp dao bạc, hơi dùng sức bổ ra, buông con dao, kéo tay Yên Lẫm, để một nửa lại tay y. Dung Khiêm cười nói: “Bệ hạ không ngại cùng ta nếm thử chứ?”
Yên Lẫm ngơ ngẩn bỏ quả vào miệng, lưỡi ngọt lành, rồi lại ngỡ ngàng bất giác. Trong lòng nhuận triệt, rồi lại hơi hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ của y, Dung Khiêm thật cảm thấy rất thú vị. Vị quả thanh ngọt trên lưỡi, trong lòng vui mừng sảng khoái, bất giác cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ không? Lúc ngươi còn nhỏ, trong cung phàm là có thứ gì tốt, cứ phải đưa một nửa đến tướng phủ trước. Các nơi có cống vật dâng lên, ngươi cứ thích kéo ta đi chọn trước một lần, sau đó mới chịu nhận.”
Yên Lẫm thoáng động lòng, trên mặt cũng có vẻ hồi ức: “Khi đó đầu bếp trong cung có món mới, vùng khác có món cống đặc sắc ngon miệng, ta cứ muốn Dung tướng cùng ta nếm thử một phen trước.”
Y cúi đầu, cố định nhìn Dung Khiêm lại bổ một quả khác, bỏ vào tay y, bỗng dưng trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng.
“Khi đó… Dung tướng cũng chăm sóc ta thế này.”
Y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi ngưng định trên mặt Dung Khiêm.
Vẫn là ánh mắt ôn nhu, vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà, lại rõ ràng là bất đồng.
Những nhu hòa, ấm áp, khoái hoạt và vui mừng không hề quá lộ ra ngoài đó, thanh thanh đạm đạm, nhưng lại khiến người quyết không nhận sai. Bỗng dưng, trong lòng Yên Lẫm liền thấy ôn nhu hoan hỉ.
Lạc Xương nói, bảo vệ một người, thì nên cố gắng vì y mà làm hết thảy những chuyện y muốn, chỉ cần có thể làm cho y thoáng cao hứng, bản thân sẽ thỏa mãn vô hạn.
Thế thì y thật sự rất khát vọng, rất khát vọng, làm được cho người kia càng nhiều hơn.
“Dung tướng, vừa rồi khi ta đến, thấy An Vô Kỵ đang đuổi theo Thanh cô nương khắp nơi, Tịnh Viên đã nói cho ta biết, giữa họ tình nghĩa khá là hợp nhau.”
Dung Khiêm tất nhiên là biết y muốn nhắc tới hôn sự của An Vô Kỵ và Thanh Cô, không khỏi mỉm cười, bỏ dao xuống, đưa cho Yên Lẫm một tấm khăn, mới tự mình cũng lấy chiếc khăn nhung thêu kia, lau sạch tay.
Hoàng đế tứ hôn, là vinh quang chỉ có trọng thần quý giới mới có thể được hưởng. Chỉ bằng An Vô Kỵ một chức quan không cao không thấp, ném giữa đống người kinh thành ngay lập tức chẳng tìm thấy thì đâu ra phân quang vinh này, nói trắng ra chẳng qua là Yên Lẫm nể mặt y thôi.
“Thanh nhi và Vô Kỵ có hơi hợp nhau, chỉ là tình yêu nam nữ này, cứ thuận theo tự nhiên thì tuyệt, chúng ta không nên nhúng tay quá nhiều. Nếu như có duyên, Vô Kỵ tự nhiên sẽ đề cập việc này với ta.”
Kỳ thật chung thân đại sự của Thanh Cô, làm sao không phải một tâm bệnh của Dung Khiêm.
Cho đến bây giờ, ngoại trừ bản thân y, cũng quả thật chỉ có An Vô Kỵ là tương đối thân cận với Thanh Cô. Nhưng Thanh Cô trên chuyện của mình, xưa nay khá trì độn, mà An Vô Kỵ trước mắt, cũng còn chưa có dấu hiệu nảy sinh tình hoài gì rõ ràng. Loại sự tình này, âm thầm thúc đẩy là được. Nếu không một đoạn tình cảm vốn có cơ hội phát triển, khi không chui ra một hoàng mệnh tứ hôn, biến thành trách nhiệm cố đè xuống, chỉ sợ hảo tâm ngược lại làm chuyện xấu.
Huống chi, An Vô Kỵ làm là công tác mật thám, vốn càng không bị người chú ý càng tốt. Thanh Cô lại càng không thích ứng với khí phái xa hào của người thượng vị, loại vinh quang thiên tử tứ hôn này với họ mà nói vị tất là phúc.
Kỳ thật, chỉ vì thân phận Dung Khiêm bại lộ, hai người này đã bị áp lực cực lớn rồi.
Vốn An Vô Kỵ ẩn sau hào quang của Sử Tịnh Viên, không ai chú ý, lại bởi vì đi quá gần Dung Khiêm, hiện tại bỗng thành người thân phận nửa bại lộ, đi đến đâu cũng có người chú ý.
Thanh Cô càng thảm hơn, cuộc sống và tâm lý cân bằng hoàn toàn bị xáo trộn, trong phủ quốc công, căn bản không tìm thấy vị trí của mình.
An Vô Kỵ vẫn là người linh hoạt thông thấu, có thể thích ứng biến hóa bên ngoài mà điều chỉnh, Thanh Cô đối với chuỗi biến cố liên tiếp này, lại hoàn toàn trở tay không kịp, kinh hoảng thất thố.
Thời gian này, sự thất thố và mê mang của Thanh Cô, Dung Khiêm làm sao lại không nhìn ra, chỉ là y thật sự vô lực giải thoát nàng mà thôi.
Y cũng muốn cho Thanh Cô tự do, thả nàng ra khỏi phủ quốc công này, sống tự tại, có sự nghiệp. Nhưng hiện tại Thanh Cô bị buộc chặt chẽ với y, chỉ cần vừa rời phủ quốc công, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng cho những người khác nịnh bợ quấy rầy kết thân.
Thanh Cô làm sao ứng phó được chuyện kiểu này? Vì không để cô nương thành thật này bị hổ lang bên ngoài nuốt sống, Dung Khiêm đành phải bảo vệ chặt chẽ nàng bên cạnh trước rồi nói sau.
Đối với Thanh Cô, Dung Khiêm vẫn luôn thầm áy náy. Từ lúc y quyết định một lần nữa bước vào thế giới của Yên Lẫm, y liền biết cuộc sống vốn bình an hỉ lạc, thỏa mãn tự tại như vậy của Thanh Cô, tất nhiên sẽ bị phá hủy. Nhưng mà sau khi biết được sự thật rằng Yên Lẫm có khả năng bị Phương Khinh Trần hãm hại này, y đã không do dự mà chọn chắc con đường tương lai phải đi.
Trong tư tâm y biết mình quả thật là bởi vì Yên Lẫm mà hy sinh khoái lạc và thỏa mãn rõ ràng đã đến tay của Thanh Cô, bởi vậy y không thể không thập phần áy náy.
Nếu năm khác, An Vô Kỵ thật có thể có kết quả với Thanh Cô, y trái lại định cầu Yên Lẫm một chức quan không lớn không nhỏ bên ngoài cho An Vô Kỵ, để họ rời xa phong ba trong kinh. Về sau vừa có đặc quyền quan gia thích hợp để có thể bảo hộ mình, cũng không có quá nhiều quy củ rườm rà trói buộc, đó mới là cuộc sống thích hợp với họ. Nếu như vậy, y cũng có thể an tâm rất nhiều.
Dung Khiêm nơi này nghĩ cực như ý, cảm thấy tương lai thập phần quang minh. Yên Lẫm lại âm thầm hơi thất vọng.
Vốn tưởng là ân điển vinh quang tày trời, ai biết Dung Khiêm mắt cũng không chớp đã nhanh chóng cự tuyệt thay An Vô Kỵ và Thanh Cô. Xem ra, mình quả nhiên là căn bản không biết làm sao cư xử, làm sao lý giải người khác cần gì.
Trong lòng thoáng mê mang một lúc, cuối cùng y hạ quyết tâm, lắp bắp nói: “Dung tướng ngần ấy năm, vẫn lẻ loi một mình, phải chăng, phải chăng… cũng nên nghĩ việc hôn nhân.”
Không biết vì sao khi hỏi lời này mặt y hơi nóng lên, song trong lòng lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Những bất an, buồn bực, lo âu, ghen tị ban đầu đó, bỗng nhiên cũng đều nhất loạt không còn.
Trong hoa viên phủ quốc công này, y và Dung Khiêm ngồi gần như vậy, gần đến mức gió mát phất đến, y thậm chí có thể cảm giác được, hơi thở hai bên cũng dung hợp cùng nhau.
Vẻ mặt Dung Khiêm thủy chung hơi lười biếng, song vẻ vui mừng giữa mi mắt lại khiến lòng người khuây khỏa. Y biết Dung Khiêm cao hứng, mà sự cao hứng này là vì y.
Y chỉ cầm đến một hộp trái cây.
Sự vui mừng của Dung Khiêm, không vì trái cây này trân quý hiếm có cỡ nào, chỉ vì người cầm đến là y, là Yên Lẫm!
Biết mình hóa ra có thể làm Dung Khiêm vui mừng, biết hóa ra chuyện đơn giản như vậy là có thể làm người mình coi trọng vui vẻ, Yên Lẫm chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng an bình lạ thường. Vạn dạng tạp niệm, ngàn loại tư lự đều im lặng biến mất, y chỉ đơn thuần muốn làm mấy việc vì người kia.
Bất kể mình có thích không, có nguyện ý không, có cao hứng không, có ghen tị không, nếu như y hoan hỉ, y vui lòng, y chờ đợi, y cần, thế thì tận lực mà làm, lại có ngại gì.
Cũng may Dung Khiêm sau khi được An Vô Kỵ nhắc nhở, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nghe câu này lập tức cười hỏi: “Sao Hoàng thượng bỗng nhiên nhắc tới việc này?”
Mặc dù dưới đáy lòng Yên Lẫm đã không còn bài xích chuyện này, nhưng luôn cảm thấy quẫn bách không hiểu, chẳng biết mình nên nói gì, nên nói như thế nào: “Chỉ là lần trước đến phủ quốc công, cảm thấy, phủ đệ lớn thế này, lại vắng vẻ chỉ có hai chủ nhân, trong lòng hơi khó chịu, Dung tướng…”
Y ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Dung Khiêm: “Người ta đều hy vọng có một người bầu bạn đúng chứ? Ngần ấy năm, ngươi vẫn một mình tận tâm tận lực vì nước, bên cạnh luôn cô cô tịch tịch. Nếu không phải vì ta, ngươi sẽ không mãi chẳng cưới vợ, phải chứ?”
Dung Khiêm cười thoải mái. Hài tử này, cứ thích gánh tất cả trách nhiệm lên người mình. Chẳng qua, có thể không nén trong lòng mà mở miệng nói ra, luôn là một tiến bộ.
“Ta không phủ nhận, trước kia không chịu thành thân sinh con, quả là có liên quan đến bệ hạ. Chỉ là ta cũng chưa bao giờ từng cô tịch cả.”
Y cười nhìn đệ tử mình: “Khi đó, ngươi còn nhỏ, hài tử non nớt như phấn, bất cứ lực lượng nào cũng có thể thương tổn. Ta cả ngày trông ngươi, chỉ nhớ ngươi cười, ngươi khóc, ngươi ồn, ngày ngày ầm ĩ khiến đầu óc ta choáng váng, đâu còn rảnh rỗi để cảm thấy cô đơn.”
Trong mắt y lộ ra vẻ hoài niệm thật sâu: “Sau đó ngươi lớn dần từng chút, biết nói, ngọng nghịu gọi, Dung tướng, Dung tướng. Ta mỗi ngày nghe ngươi gọi ta, nghe đến tai cũng đóng kén. Biết đi, ngã trái ngã phải, mỗi bước ngã một lần, ta cả ngày theo ngươi xoay mòng mòng, nhìn ngươi lắc lắc lư lư, đi cũng không vững mà cố tình còn muốn chạy trốn khắp nơi, thấp tha thấp thỏm chỉ sợ ngươi ngã. Dần dần lớn chút nữa, ngươi liền trở nên *** quái, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng, leo cây lấy tổ chim, chui chuồng chó, trong hoàng cung bao nhiêu người như thế, lại luôn không tìm thấy ngươi…”
Tuy rằng như đang phàn nàn, vẻ mặt Dung Khiêm lại thủy chung vui mừng: “… Ngã đau, lạc đường, ngươi sẽ ngồi phịch xuống đất, cao giọng khóc ầm, lớn tiếng gọi Dung tướng, rồi mặc kệ mọi thứ. Tội nghiệp ta, mỗi lần đều phải đầu mướt mồ hôi chạy tới cứu ngươi. Rồi sau đó, ngươi có thể đọc sách biết chữ, ta mỗi ngày cầm tay ngươi, dạy ngươi viết từng nét, ngày ngày dán mắt nhìn ngươi đọc sách, cứ phải ba ngày hai đầu, vừa giận vừa bất đắc dĩ đi khắp thế giới tìm tên nhóc hư thân trốn học.”
Y nói dần dần động tình, tay giơ lên, cơ hồ muốn như quá khứ, ôm hài tử trắng bóc kia vào lòng, lại ý thức được Yên Lẫm đã là một quân chủ trưởng thành.
Thoáng mất mát mà cười cười, Dung Khiêm nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Yên Lẫm, ngữ khí dịu dàng: “Có ngươi, ta chưa bao giờ cô đơn tịch mịch.”