Yên kinh ban đêm, ánh sao ánh đèn, tôn nhau huy hoàng.
Đầu đường chợ đêm nhộn nhịp, mười mấy năm phồn vinh hưng thịnh, ở chỗ này, rốt cuộc không nhìn thấy vẻ đổ nát hoang lương giữa loạn thế.
Trên chợ đêm đèn hoa khắp chốn, lưu quang dật thải, người qua lại trên đường nói cười ồn ào.
Chỉ là giữa một phiến đèn hoa nói cười này, tâm tình chúng đại nội thị vệ đều không tốt lắm.
Hoàng đế bệ hạ được họ hoặc minh hoặc ám, rất đỗi cẩn thận bảo hộ ở trung tâm, sắc mặt thật sự là quá âm trầm, quá khó coi.
Hoàng thượng kích động chạy đến phủ quốc công một chuyến, ở lại hơn một canh giờ, mắt thấy màn đêm buông xuống, mới buồn bực mà ra.
Loại người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng đế như Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên thì chẳng ai có mặt, mắt thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, lúc này ai dám chọc lấy vận đen, mọi người đành phải theo hầu bên cạnh không dám hó hé.
Yên Lẫm cơ hồ là hồn vía lơ lửng bỏ mặc cương ngựa, mặc ý mà đi trên đại lộ Yên kinh. Cũng may buổi tối người đi đường dù sao vẫn ít hơn ban ngày nhiều, y ngơ ngơ ngẩn ngẩn cưỡi ngựa xuyên qua phố thị như vậy, mới không đâm ngã vài người.
Trước mắt ngần ấy náo nhiệt, ngần ấy phồn hoa, ngần ấy nụ cười, ngần ấy nói cười, trong mắt y lại hờ hững như nước chảy mà qua, không thể lưu lại mảy may dấu vết trong lòng.
Đây là quốc gia của y, kinh thành của y, bách tính của y, công nghiệp của y, nhưng mà, nhìn hết thảy những phồn vinh này, y chẳng sinh ra một chút cảm giác thành tựu nào.
Kế hoạch khổ tâm trù tính đã hơn một năm, đại kế tự cho là mười phần chắc chín, tuyệt không sai lầm, vốn cho rằng có thể mở mang bờ cõi, cơ hội tốt để thành lập võ công, cuối cùng bất quá là, bất quá là…
Yên Lẫm cắn răng nắm chặt dây cương, cảm thấy lòng bàn tay và ngực đau nhói.
Cuối cùng khiến y thương tâm, không phải nước lạnh giội thẳng lên đầu, không phải thất vọng sau hy vọng đầy lòng, mà là… mà là việc Dung Khiêm giữ lại.
Cuối cùng, Dung Khiêm cũng không cho y một lý do đủ khiến y tin phục để chứng minh phán đoán của bản thân Dung Khiêm.
Y tin tưởng nhãn lực của Dung Khiêm, quyết đoán của Dung Khiêm. Y càng thêm tin tưởng, hết thảy Dung Khiêm làm, đều nhất định là vì tốt cho y, tốt cho Đại Yên…
Nhưng mà, tại sao không thể cho y biết, tại sao…
Hết thảy Dung Khiêm đối với Sở quốc, sự chú ý không hợp tình lý, nắm rõ không hợp tình lý, lý giải không hợp tình lý… Đây là vì sao!
Câu trả lời của Dung Khiêm cuối cùng chỉ là, cá nhân y cảm thấy thập phần hứng thú với hai đối thủ Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần này, cho nên từng nghiêm túc nghiên cứu hết thảy liên quan đến họ.
Yên Lẫm hung hãn cắn răng.
Dung tướng, ngươi quên rồi sao, ta là đệ tử ngươi dạy ra. Ta đã trưởng thành, ta đã chủ chính triều đình hơn ba năm. Ta đã đối mặt với vô số những khẩu thị tâm phi, vô số những ám mưu quỷ quyệt. Ta chưa từng bị thần tử lừa bịp. Ta có thể từ bất cứ ngôn từ hiệu trung khẳng khái hùng dũng nào nghe ra mục đích cuối cùng của đối phương.
Dung tướng, ngươi thật sự cảm thấy lý do như vậy có thể thuyết phục ta?
Hay là ngươi rõ ràng biết ta sẽ không tin, lại vẫn không chịu cho ta biết nguyên nhân chân chính.
Ngực ẩn ẩn đau đớn. Kỳ thật y đã sớm biết Dung Khiêm ở rất nhiều chỗ có giữ lại với y.
Về chuyện cũ những năm gần đây, liên quan đến quan hệ lén lút của Phong Trường Thanh An Vô Kỵ và Dung Khiêm, hết thảy biểu hiện của Dung Khiêm từ sau khi trùng phùng, thoạt nhìn tuy rằng đều là áo trời kín mối, nhưng trong lòng Yên Lẫm ẩn ẩn biết, chỉ sợ Dung Khiêm ít nhiều có giấu giếm.
Thậm chí Sử Tịnh Viên sau khi truy tra tất cả chi tiết, cũng mơ hồ phát hiện một số hành động của An Vô Kỵ hơi khả nghi, đoán khả năng hắn dùng lực lượng mật thám Yên Lẫm giao cho, lén lút tiết lộ tình báo về Yên Lẫm cho Dung Khiêm.
Dưới bất cứ tình huống nào, với quân vương mà nói, loại sự tình này, vốn đều là kiêng kỵ tày trời. Bất cứ ai can dự vào trong loại hiềm nghi này, trên cơ bản thà giết lầm không buông tha.
Nhưng mà chỉ thị cuối cùng Yên Lẫm cho Sử Tịnh Viên lại là, không cần truy cứu tường tận trên các chi tiết hành sự của An Vô Kỵ nữa.
Y từng hiểu lầm người nọ một lần, hối hận suốt đời, cho nên quyết không chịu để mình đi phạm sai lầm cùng kiểu nữa.
Tin tưởng Dung Khiêm, tin tưởng y sẽ tuyệt không làm hại mình, tin tưởng y cho dù âm thầm điều tra hết thảy về mình, cũng là vì bảo hộ trợ giúp mình. Cho dù đối với những điều này, trong lòng thập phần không vui, nhưng cũng kiên định mà không muốn truy cứu, không muốn so đo. Nếu Dung Khiêm nhất định không muốn y biết, vậy thì y sẽ không đi tra tìm quá mức, đây là sự tôn trọng của y với Dung Khiêm.
Nhưng mà chuyện xuất binh Tần quốc lần này can hệ quá lớn. Cử động can qua, đại sự quốc gia, trên loại chuyện này, Dung Khiêm vẫn cứ không chịu thẳng thắn, điều này khiến Yên Lẫm vừa thấy thống khổ cũng thấy khó xử.
Trên tình cảm cá nhân, cho dù biết rõ sự tình có nội tình khác, Yên Lẫm vẫn sẽ không hoài nghi phán đoán và thành ý của Dung Khiêm, khi liên quan đến tư sự và tư tình của y, Dung Khiêm giấu giếm vừa phải, y có thể ẩn nhẫn, tiếp nhận, bao dung, không để ý, nhưng sự tình liên quan quốc gia, thì y quyết không thể chỉ bằng tình cảm cá nhân mà lựa chọn. Vấn đề có xuất binh Tần quốc hay không, tuy chưa chính thức công khai, nhưng trong vô số lần trao đổi cùng tâm phúc, quốc sách cơ bản sớm định ra, mà chuẩn bị liên quan cũng sớm đang tiến hành, đã tập trung nhiều nhân lực vật lực như vậy, há lại có thể dưới lý do không đầy đủ, nói dừng là dừng?
Trong âm thầm, y đã sớm mấy lần triệu kiến vài vị Thống soái trọng yếu, tỏ thái độ và dặn dò đầy đủ, hiện tại đình chỉ hết thảy, không chỉ bản thân y trong lòng không qua được, sợ là với những trọng tướng trong quân đó, cũng chẳng thể nào nói nổi.
Vừa nghĩ điều này, trong lòng Yên Lẫm liền như liệt hỏa thiêu đốt, cũng nhịn không được hơi ẩn ẩn oán trách Dung Khiêm. Dung tướng, vì sao, vì sao? Ta cũng cầu ngươi như vậy rồi, ngươi vẫn không thể nói rõ với ta. Ta… khiến ngươi không tin được như vậy sao?
Nghĩ đến việc Dung Khiêm nói dối thoái thác, nghĩ đến dò hỏi kích động của mình, nghĩ đến cục diện cuối cùng mình đem tất cả khó xử, tất cả chỗ khổ bày cả ra, chỉ cầu Dung Khiêm có thể cho y minh bạch, để y có thể cam tâm tình nguyện kết thúc hết thảy những trù tính này, mà Dung Khiêm thủy chung chỉ một mực cắn chết, đơn thuần là cảm thấy hứng thú với Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần mà nghiên cứu hết thảy, cuối cùng chỉ có thể cụt hứng ra về, Yên Lẫm liền thấy trong lòng đau đến khó bề chịu nổi.
Vốn là rất tốt, vốn hết thảy đều khiến người thoải mái khoái hoạt như vậy.
Họ ngồi bên nhau, chia nhau ăn một quả, nói những lời trong lòng, hồi ức những quãng thời gian đã trôi qua đó. Từ sau khi trùng phùng, chưa từng được hòa hợp tự nhiên như vậy, thế mà…
Lồng ngực Yên Lẫm buồn bực khó mà giãn ra.
Sự khuyên giải của Lạc Xương, đã cho y dũng khí và sức mạnh, để y dám đi thử đối mặt, dám đi nói ra lời mình muốn nói. Y chưa bao giờ từng cố gắng như vậy, bức thiết muốn biểu đạt tâm ý của mình như thế, cố gắng vượt qua tất cả chướng ngại trong lòng như thế.
Vậy mà người kia nghe rồi, mỉm cười, dường như đã tiếp nhận, hiểu được, cuối cùng lại vẫn không hề cho y một câu nói thật!
Yên Lẫm nhắm mắt, cảm thấy mình hơi khó thở.
Y vẫn luôn biết trong lòng y người quan trọng nhất là Dung Khiêm, người mong nhớ nhất là Dung Khiêm, người phụ lòng nhất là Dung Khiêm, nhưng trong lòng Dung Khiêm, Yên Lẫm y lại là ai?
Là đệ tử y dạy dỗ, là hài tử y nuôi lớn. Là một tên hồ đồ tùy hứng làm càn, chuyên làm sai. Y đương nhiên cũng yêu quý mình, ưa thích mình, nguyện ý bảo hộ mình, hơn nữa cũng sẽ không thật sự oán hận mình.
Nhưng mà không phải chỉ vỏn vẹn như thế?
Gần ba năm ly biệt, gần ba năm tư niệm, gần ba năm ngày ngày đêm đêm tra tấn cắn tâm linh, người kỳ thật vẫn ở ngay trong ngoài kinh thành, vẫn ở ngay lân cận y, có phải cũng vẫn như vậy, xa xa nhìn y, có sự quan tâm để ý thích đáng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là nhìn.
Từ khi gặp lại đến giờ, y từng có bao nhiêu thất thái, bao nhiêu vô thố, bao nhiêu kích động, bao nhiêu hành vi buồn cười, đôi khi bản thân hồi tưởng, đây đều không giống chuyện, lời mà Đại Yên Hoàng đế anh minh thần võ kia sẽ làm, sẽ nói.
Mà người kia dường như lại luôn như vậy, nhu hòa mỉm cười, bao dung, chấp nhận.
Không gặp nhau thì ẩn ở chỗ tối lặng yên ngóng nhìn, gặp lại rồi cũng chẳng thấy kích động mấy. Vị quốc công cũng vậy, không thể về triều cũng thế, y đều chưa từng để ý.
Gặp và không gặp, chẳng hề khác biệt. Phải chăng được bồi thường, phải chăng vẫn đang bị nghi kỵ, với y đều không có gì bất đồng.
Y vẫn luôn chưa từng kích động, chưa từng thất thố, chưa từng cự tuyệt.
Sắc mặt Yên Lẫm từ từ tái nhợt.
Dung tướng, ngươi là người chí trọng trong lòng ta, nhưng mà ta đối với ngươi, rốt cuộc là gì đây? Hết thảy ta làm vì ngươi, ngươi nhìn đến rốt cuộc có ý nghĩa không, ta và những người khác trong mắt ngươi rốt cuộc lại có bao nhiêu bất đồng đây?
Y ngẩng đầu, nhìn trời.
Trăng sao vắng vẻ, không trung mờ mịt, chẳng có ai trả lời kêu gào không tiếng của y. Nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng gọi cực nhu cực mỹ: “Công tử.”
Yên Lẫm vẫn yên lặng nhìn trời, hoàn toàn không biết tiếng kia là đang gọi mình.
Thanh âm thanh nhu kia thoáng vang hơn: “Công tử.”
Đồng thời, thị vệ bên cạnh Yên Lẫm cũng có người kịp thời gọi: “Thiếu gia…”
Yên Lẫm lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn qua, lại là một cỗ xe ngựa màn gấm lụa hoa che rất kín đang đi bên cạnh, bức màn nho nhỏ một bên xe ngựa bị xốc lên, lộ ra nửa khuôn mặt kiều diễm như hoa, thanh nhã như trăng, đang mỉm cười nhìn y.
Yên Lẫm nhất thời cũng không biết nữ tử này là ai, trong lòng lại tự buồn bực, đâu rảnh rỗi để ý tới người lạ, chỉ là xuất phát từ lễ phép cơ bản nhất của nam tử, không tiện làm như không thấy đối với một mỹ nữ chủ động chào hỏi, chỉ đành nói nhàn nhạt: “Tiểu thư phải chăng đã nhận lầm người?”
Nữ tử nọ khẽ cười một tiếng: “Công tử quý nhân hay quên, hơn hai mươi ngày trước, có người làm sập hết cả cửa sổ lẫn tường phòng ta đón khách, công tử lúc ấy đang ở dưới lầu, ta và công tử mới có duyên gặp mặt một lần.”
Yên Lẫm đã nhớ ra. Đây không phải là nữ nhân lúc trước cùng Dung Khiêm chơi trò tương thân sao?
Ngày đó trong mắt y toàn là Dung Khiêm, đâu có rảnh rỗi chú ý người khác, sau nghe Thanh Cô nói đến hai chữ tương thân, mới nhìn nữ tử nọ hai cái hẳn hoi, trong ấn tượng, cũng bất quá là một mỹ nữ mà thôi.
Về sau để Sử Tịnh Viên đi thăm dò, mới biết được nàng này lại là đầu bài Ấm Ấm của Bách Hoa lâu, danh kỹ kinh đô, cái gọi là tương thân, cũng chỉ là trò hề An Vô Kỵ một tay làm ra thôi.
Đối với nữ tử phong trần mỹ mạo này, Yên Lẫm tuyệt đối không thể nói đến hảo cảm gì. Mặc dù không biết là nhân sĩ phương nào dẫn dắt y và Dung Khiêm gặp lại nhau như vậy, đối phương dường như cũng không hề có ác ý, nhưng cảm giác bị người dắt trong tay dù sao không tốt lắm. Ấm Ấm tuy không biết chuyện, song cũng quả thật đã bị người lợi dụng, tham dự trong đó.
Chỉ là niệm phiên ẩu tả kia, khiến y có thể gặp lại Dung Khiêm, sau đó y mới không lấy công làm tư, rầy rà Bách Hoa lâu.
Hiện tại tâm tình y đang không tốt, nữ nhân này còn chạy tới trêu chọc, sắc mặt ngữ khí tự nhiên không thể nói đến khách khí: “Bất quá là đầu đường chợt gặp, nếu đây cũng xem là duyên gặp mặt một lần, thế chẳng phải đầy đường đều là người có duyên với tiểu thư.”
Nữ tử dung nhan xinh đẹp, nam nhân liền khó tránh khỏi sẽ khách khí ba phần, Ấm Ấm bình sinh vẫn hiếm khi có người đối đãi lãnh đạm như Yên Lẫm. Nàng chỉ hơi ngẩn ra, nhưng cũng lại thoải mái nở nụ cười.
Nữ tử lăn lộn trong phong trần nhiều năm, ai không có lịch duyệt hơn người. Tâm niệm chợt động, nàng liền biết quý công tử một thân hoa phục, tôi tớ như mây này, đoán là đã biết thân phận của mình, cho nên âm thầm coi thường.
Loại sự tình này với nữ tử thanh lâu vốn là bình thường, nữ nhân có thể làm đến vị trí hoa khôi, nếu như bởi vì nam nhân khinh bỉ nữ tử phong trần mà bị thương thống khổ, thế thì đã sớm hộc máu với hoa hải đường đến chết rồi.
Ấm Ấm thần thái thong dong, cười nói: “Công tử là người tôn quý, há là nữ tử hèn hạ như tiểu nữ tử đây dám tùy tiện quấy rầy. Chỉ là ngày đó vội vàng từ biệt, chưa từng nghe qua tăm tích tình hình Dung công tử nữa, thập phần nhớ mong. Hôm nay đầu đường chợt gặp công tử, nhớ tình hình ngày đó, nghĩ công tử chắc là có giao tình không cạn với Dung công tử, cho nên mới mạo muội quấy rầy, chẳng biết Dung công tử gần đây có mạnh khỏe?”
Yên Lẫm ngạc nhiên hỏi: “Cô muốn hỏi thăm chuyện về y, sao không đi mà hỏi An Vô Kỵ.”
Ấm Ấm than khẽ một tiếng: “Sau ngày hôm ấy, An công tử liền đến Bách Hoa lâu nổi giận, mắng ta một trận, trong lúc đó lại không cho ta chen vào nửa câu, sau đó phất áo bỏ đi, đến nay chưa từng đặt chân lại Bách Hoa lâu, ta cũng chẳng biết đi đâu tìm y, càng không biết đi tìm người nào hỏi thăm Dung công tử, tối nay mới mặt dày hỏi công tử.”
Yên Lẫm nhíu mày: “Sự kiện ẩu tả đó của cô và An Vô Kỵ, ta cũng đã nghe nói. Cô và Dung…” Y ho một tiếng: “Và y cũng chỉ mới gặp mặt một lần, không hề có giao tình gì, tham dự sự kiện kia, đền đáp cô nên được hẳn sớm được rồi, hỏi thăm chuyện của y làm gì?”
Ấm Ấm thở dài một tiếng, giữa chân mày ẩn ẩn vẻ u sầu, lại lộ ra một loại tao nhã mị sắc không gì sánh được: “Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, trăn trở nhớ mong, làm sao quên được!”
Yên Lẫm ngây ra, đây… việc này… đây là ý gì?
Kỳ thật người có tai đều biết mấy câu này là biểu đạt tâm tư ra sao của nữ tử, nhưng mà… nhưng mà… nữ tử bình thường, nào dám trước mặt người lạ, lớn mật biểu lộ cái tâm quý mến với một nam nhân như thế?
Ấm Ấm xuất thân phong trần, vốn nên không có cố kỵ phương diện này, nhưng Yên Lẫm với thanh lâu tuy là từng nghe danh, song cũng chỉ là nghe danh mà thôi, cho nên lúc này thật sự không thể tin, cũng không thể tiếp nhận.
Thời gian này, Sử Tịnh Viên tìm hết tư liệu về những nữ tử xuất sắc nhất Yên quốc cho y, y xem cũng chẳng có lấy một người có thể xứng đôi với Dung Khiêm. Vậy mà có một nữ tử yên hoa, lớn mật suồng sã như thế, dám có tâm tư như vậy với Dung Khiêm?
Nghênh hoan bán cười, hư tình giả ý, nữ tử làm nghề như vậy, nàng làm sao dám, làm sao có thể…
Yên Lẫm nơi này trợn mắt há mồm, gần như không dám tin câu mình vừa nghe, Ấm Ấm lại nhìn mà buồn cười.
Thiếu niên lang này vốn cực anh vĩ tuấn tú, mặc một thân cẩm y hoa phục, lại tôn lên tựa như ngọc thụ lâm phong. Con ngựa đang cưỡi thần tuấn vô cùng, toàn thân trắng như tuyết, không thấy một sợi lông tạp, người ngựa tôn nhau, anh hoa vô cùng, đèn hoa đầy đường, dị thải tứ phương, lưu quang ẩn ẩn, ánh lên mặt lên người y, ánh ra anh phong hoa thái như vậy, sợ không phải khiến những thiếu nữ tuổi xuân chưa thấy bao cảnh đời đó vừa gặp đã ái mộ, âm thầm đồng ý.
Ấm Ấm duyệt người nhiều rồi, tuy không đến mức động dung động tâm, nhưng nhìn thiếu niên này, tuấn mỹ đẹp đẽ như vậy, dưới ánh đèn mi phong lại nhíu chặt, vẻ mặt kinh ngạc, bộ dáng cực kỳ thú vị, lại sinh chút tâm thân cận và ý trêu đùa.
Sóng mắt phong tình vạn chủng chợt chuyển, nàng đột nhiên nói: “Đơn giản mà nói, chính là ta đối với Dung công tử vừa gặp đã thương, muốn gả cho y.”
Đầu đường chợ đêm nhộn nhịp, mười mấy năm phồn vinh hưng thịnh, ở chỗ này, rốt cuộc không nhìn thấy vẻ đổ nát hoang lương giữa loạn thế.
Trên chợ đêm đèn hoa khắp chốn, lưu quang dật thải, người qua lại trên đường nói cười ồn ào.
Chỉ là giữa một phiến đèn hoa nói cười này, tâm tình chúng đại nội thị vệ đều không tốt lắm.
Hoàng đế bệ hạ được họ hoặc minh hoặc ám, rất đỗi cẩn thận bảo hộ ở trung tâm, sắc mặt thật sự là quá âm trầm, quá khó coi.
Hoàng thượng kích động chạy đến phủ quốc công một chuyến, ở lại hơn một canh giờ, mắt thấy màn đêm buông xuống, mới buồn bực mà ra.
Loại người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng đế như Phong Trường Thanh và Sử Tịnh Viên thì chẳng ai có mặt, mắt thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, lúc này ai dám chọc lấy vận đen, mọi người đành phải theo hầu bên cạnh không dám hó hé.
Yên Lẫm cơ hồ là hồn vía lơ lửng bỏ mặc cương ngựa, mặc ý mà đi trên đại lộ Yên kinh. Cũng may buổi tối người đi đường dù sao vẫn ít hơn ban ngày nhiều, y ngơ ngơ ngẩn ngẩn cưỡi ngựa xuyên qua phố thị như vậy, mới không đâm ngã vài người.
Trước mắt ngần ấy náo nhiệt, ngần ấy phồn hoa, ngần ấy nụ cười, ngần ấy nói cười, trong mắt y lại hờ hững như nước chảy mà qua, không thể lưu lại mảy may dấu vết trong lòng.
Đây là quốc gia của y, kinh thành của y, bách tính của y, công nghiệp của y, nhưng mà, nhìn hết thảy những phồn vinh này, y chẳng sinh ra một chút cảm giác thành tựu nào.
Kế hoạch khổ tâm trù tính đã hơn một năm, đại kế tự cho là mười phần chắc chín, tuyệt không sai lầm, vốn cho rằng có thể mở mang bờ cõi, cơ hội tốt để thành lập võ công, cuối cùng bất quá là, bất quá là…
Yên Lẫm cắn răng nắm chặt dây cương, cảm thấy lòng bàn tay và ngực đau nhói.
Cuối cùng khiến y thương tâm, không phải nước lạnh giội thẳng lên đầu, không phải thất vọng sau hy vọng đầy lòng, mà là… mà là việc Dung Khiêm giữ lại.
Cuối cùng, Dung Khiêm cũng không cho y một lý do đủ khiến y tin phục để chứng minh phán đoán của bản thân Dung Khiêm.
Y tin tưởng nhãn lực của Dung Khiêm, quyết đoán của Dung Khiêm. Y càng thêm tin tưởng, hết thảy Dung Khiêm làm, đều nhất định là vì tốt cho y, tốt cho Đại Yên…
Nhưng mà, tại sao không thể cho y biết, tại sao…
Hết thảy Dung Khiêm đối với Sở quốc, sự chú ý không hợp tình lý, nắm rõ không hợp tình lý, lý giải không hợp tình lý… Đây là vì sao!
Câu trả lời của Dung Khiêm cuối cùng chỉ là, cá nhân y cảm thấy thập phần hứng thú với hai đối thủ Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần này, cho nên từng nghiêm túc nghiên cứu hết thảy liên quan đến họ.
Yên Lẫm hung hãn cắn răng.
Dung tướng, ngươi quên rồi sao, ta là đệ tử ngươi dạy ra. Ta đã trưởng thành, ta đã chủ chính triều đình hơn ba năm. Ta đã đối mặt với vô số những khẩu thị tâm phi, vô số những ám mưu quỷ quyệt. Ta chưa từng bị thần tử lừa bịp. Ta có thể từ bất cứ ngôn từ hiệu trung khẳng khái hùng dũng nào nghe ra mục đích cuối cùng của đối phương.
Dung tướng, ngươi thật sự cảm thấy lý do như vậy có thể thuyết phục ta?
Hay là ngươi rõ ràng biết ta sẽ không tin, lại vẫn không chịu cho ta biết nguyên nhân chân chính.
Ngực ẩn ẩn đau đớn. Kỳ thật y đã sớm biết Dung Khiêm ở rất nhiều chỗ có giữ lại với y.
Về chuyện cũ những năm gần đây, liên quan đến quan hệ lén lút của Phong Trường Thanh An Vô Kỵ và Dung Khiêm, hết thảy biểu hiện của Dung Khiêm từ sau khi trùng phùng, thoạt nhìn tuy rằng đều là áo trời kín mối, nhưng trong lòng Yên Lẫm ẩn ẩn biết, chỉ sợ Dung Khiêm ít nhiều có giấu giếm.
Thậm chí Sử Tịnh Viên sau khi truy tra tất cả chi tiết, cũng mơ hồ phát hiện một số hành động của An Vô Kỵ hơi khả nghi, đoán khả năng hắn dùng lực lượng mật thám Yên Lẫm giao cho, lén lút tiết lộ tình báo về Yên Lẫm cho Dung Khiêm.
Dưới bất cứ tình huống nào, với quân vương mà nói, loại sự tình này, vốn đều là kiêng kỵ tày trời. Bất cứ ai can dự vào trong loại hiềm nghi này, trên cơ bản thà giết lầm không buông tha.
Nhưng mà chỉ thị cuối cùng Yên Lẫm cho Sử Tịnh Viên lại là, không cần truy cứu tường tận trên các chi tiết hành sự của An Vô Kỵ nữa.
Y từng hiểu lầm người nọ một lần, hối hận suốt đời, cho nên quyết không chịu để mình đi phạm sai lầm cùng kiểu nữa.
Tin tưởng Dung Khiêm, tin tưởng y sẽ tuyệt không làm hại mình, tin tưởng y cho dù âm thầm điều tra hết thảy về mình, cũng là vì bảo hộ trợ giúp mình. Cho dù đối với những điều này, trong lòng thập phần không vui, nhưng cũng kiên định mà không muốn truy cứu, không muốn so đo. Nếu Dung Khiêm nhất định không muốn y biết, vậy thì y sẽ không đi tra tìm quá mức, đây là sự tôn trọng của y với Dung Khiêm.
Nhưng mà chuyện xuất binh Tần quốc lần này can hệ quá lớn. Cử động can qua, đại sự quốc gia, trên loại chuyện này, Dung Khiêm vẫn cứ không chịu thẳng thắn, điều này khiến Yên Lẫm vừa thấy thống khổ cũng thấy khó xử.
Trên tình cảm cá nhân, cho dù biết rõ sự tình có nội tình khác, Yên Lẫm vẫn sẽ không hoài nghi phán đoán và thành ý của Dung Khiêm, khi liên quan đến tư sự và tư tình của y, Dung Khiêm giấu giếm vừa phải, y có thể ẩn nhẫn, tiếp nhận, bao dung, không để ý, nhưng sự tình liên quan quốc gia, thì y quyết không thể chỉ bằng tình cảm cá nhân mà lựa chọn. Vấn đề có xuất binh Tần quốc hay không, tuy chưa chính thức công khai, nhưng trong vô số lần trao đổi cùng tâm phúc, quốc sách cơ bản sớm định ra, mà chuẩn bị liên quan cũng sớm đang tiến hành, đã tập trung nhiều nhân lực vật lực như vậy, há lại có thể dưới lý do không đầy đủ, nói dừng là dừng?
Trong âm thầm, y đã sớm mấy lần triệu kiến vài vị Thống soái trọng yếu, tỏ thái độ và dặn dò đầy đủ, hiện tại đình chỉ hết thảy, không chỉ bản thân y trong lòng không qua được, sợ là với những trọng tướng trong quân đó, cũng chẳng thể nào nói nổi.
Vừa nghĩ điều này, trong lòng Yên Lẫm liền như liệt hỏa thiêu đốt, cũng nhịn không được hơi ẩn ẩn oán trách Dung Khiêm. Dung tướng, vì sao, vì sao? Ta cũng cầu ngươi như vậy rồi, ngươi vẫn không thể nói rõ với ta. Ta… khiến ngươi không tin được như vậy sao?
Nghĩ đến việc Dung Khiêm nói dối thoái thác, nghĩ đến dò hỏi kích động của mình, nghĩ đến cục diện cuối cùng mình đem tất cả khó xử, tất cả chỗ khổ bày cả ra, chỉ cầu Dung Khiêm có thể cho y minh bạch, để y có thể cam tâm tình nguyện kết thúc hết thảy những trù tính này, mà Dung Khiêm thủy chung chỉ một mực cắn chết, đơn thuần là cảm thấy hứng thú với Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần mà nghiên cứu hết thảy, cuối cùng chỉ có thể cụt hứng ra về, Yên Lẫm liền thấy trong lòng đau đến khó bề chịu nổi.
Vốn là rất tốt, vốn hết thảy đều khiến người thoải mái khoái hoạt như vậy.
Họ ngồi bên nhau, chia nhau ăn một quả, nói những lời trong lòng, hồi ức những quãng thời gian đã trôi qua đó. Từ sau khi trùng phùng, chưa từng được hòa hợp tự nhiên như vậy, thế mà…
Lồng ngực Yên Lẫm buồn bực khó mà giãn ra.
Sự khuyên giải của Lạc Xương, đã cho y dũng khí và sức mạnh, để y dám đi thử đối mặt, dám đi nói ra lời mình muốn nói. Y chưa bao giờ từng cố gắng như vậy, bức thiết muốn biểu đạt tâm ý của mình như thế, cố gắng vượt qua tất cả chướng ngại trong lòng như thế.
Vậy mà người kia nghe rồi, mỉm cười, dường như đã tiếp nhận, hiểu được, cuối cùng lại vẫn không hề cho y một câu nói thật!
Yên Lẫm nhắm mắt, cảm thấy mình hơi khó thở.
Y vẫn luôn biết trong lòng y người quan trọng nhất là Dung Khiêm, người mong nhớ nhất là Dung Khiêm, người phụ lòng nhất là Dung Khiêm, nhưng trong lòng Dung Khiêm, Yên Lẫm y lại là ai?
Là đệ tử y dạy dỗ, là hài tử y nuôi lớn. Là một tên hồ đồ tùy hứng làm càn, chuyên làm sai. Y đương nhiên cũng yêu quý mình, ưa thích mình, nguyện ý bảo hộ mình, hơn nữa cũng sẽ không thật sự oán hận mình.
Nhưng mà không phải chỉ vỏn vẹn như thế?
Gần ba năm ly biệt, gần ba năm tư niệm, gần ba năm ngày ngày đêm đêm tra tấn cắn tâm linh, người kỳ thật vẫn ở ngay trong ngoài kinh thành, vẫn ở ngay lân cận y, có phải cũng vẫn như vậy, xa xa nhìn y, có sự quan tâm để ý thích đáng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là nhìn.
Từ khi gặp lại đến giờ, y từng có bao nhiêu thất thái, bao nhiêu vô thố, bao nhiêu kích động, bao nhiêu hành vi buồn cười, đôi khi bản thân hồi tưởng, đây đều không giống chuyện, lời mà Đại Yên Hoàng đế anh minh thần võ kia sẽ làm, sẽ nói.
Mà người kia dường như lại luôn như vậy, nhu hòa mỉm cười, bao dung, chấp nhận.
Không gặp nhau thì ẩn ở chỗ tối lặng yên ngóng nhìn, gặp lại rồi cũng chẳng thấy kích động mấy. Vị quốc công cũng vậy, không thể về triều cũng thế, y đều chưa từng để ý.
Gặp và không gặp, chẳng hề khác biệt. Phải chăng được bồi thường, phải chăng vẫn đang bị nghi kỵ, với y đều không có gì bất đồng.
Y vẫn luôn chưa từng kích động, chưa từng thất thố, chưa từng cự tuyệt.
Sắc mặt Yên Lẫm từ từ tái nhợt.
Dung tướng, ngươi là người chí trọng trong lòng ta, nhưng mà ta đối với ngươi, rốt cuộc là gì đây? Hết thảy ta làm vì ngươi, ngươi nhìn đến rốt cuộc có ý nghĩa không, ta và những người khác trong mắt ngươi rốt cuộc lại có bao nhiêu bất đồng đây?
Y ngẩng đầu, nhìn trời.
Trăng sao vắng vẻ, không trung mờ mịt, chẳng có ai trả lời kêu gào không tiếng của y. Nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng gọi cực nhu cực mỹ: “Công tử.”
Yên Lẫm vẫn yên lặng nhìn trời, hoàn toàn không biết tiếng kia là đang gọi mình.
Thanh âm thanh nhu kia thoáng vang hơn: “Công tử.”
Đồng thời, thị vệ bên cạnh Yên Lẫm cũng có người kịp thời gọi: “Thiếu gia…”
Yên Lẫm lúc này mới hoàn hồn, quay đầu nhìn qua, lại là một cỗ xe ngựa màn gấm lụa hoa che rất kín đang đi bên cạnh, bức màn nho nhỏ một bên xe ngựa bị xốc lên, lộ ra nửa khuôn mặt kiều diễm như hoa, thanh nhã như trăng, đang mỉm cười nhìn y.
Yên Lẫm nhất thời cũng không biết nữ tử này là ai, trong lòng lại tự buồn bực, đâu rảnh rỗi để ý tới người lạ, chỉ là xuất phát từ lễ phép cơ bản nhất của nam tử, không tiện làm như không thấy đối với một mỹ nữ chủ động chào hỏi, chỉ đành nói nhàn nhạt: “Tiểu thư phải chăng đã nhận lầm người?”
Nữ tử nọ khẽ cười một tiếng: “Công tử quý nhân hay quên, hơn hai mươi ngày trước, có người làm sập hết cả cửa sổ lẫn tường phòng ta đón khách, công tử lúc ấy đang ở dưới lầu, ta và công tử mới có duyên gặp mặt một lần.”
Yên Lẫm đã nhớ ra. Đây không phải là nữ nhân lúc trước cùng Dung Khiêm chơi trò tương thân sao?
Ngày đó trong mắt y toàn là Dung Khiêm, đâu có rảnh rỗi chú ý người khác, sau nghe Thanh Cô nói đến hai chữ tương thân, mới nhìn nữ tử nọ hai cái hẳn hoi, trong ấn tượng, cũng bất quá là một mỹ nữ mà thôi.
Về sau để Sử Tịnh Viên đi thăm dò, mới biết được nàng này lại là đầu bài Ấm Ấm của Bách Hoa lâu, danh kỹ kinh đô, cái gọi là tương thân, cũng chỉ là trò hề An Vô Kỵ một tay làm ra thôi.
Đối với nữ tử phong trần mỹ mạo này, Yên Lẫm tuyệt đối không thể nói đến hảo cảm gì. Mặc dù không biết là nhân sĩ phương nào dẫn dắt y và Dung Khiêm gặp lại nhau như vậy, đối phương dường như cũng không hề có ác ý, nhưng cảm giác bị người dắt trong tay dù sao không tốt lắm. Ấm Ấm tuy không biết chuyện, song cũng quả thật đã bị người lợi dụng, tham dự trong đó.
Chỉ là niệm phiên ẩu tả kia, khiến y có thể gặp lại Dung Khiêm, sau đó y mới không lấy công làm tư, rầy rà Bách Hoa lâu.
Hiện tại tâm tình y đang không tốt, nữ nhân này còn chạy tới trêu chọc, sắc mặt ngữ khí tự nhiên không thể nói đến khách khí: “Bất quá là đầu đường chợt gặp, nếu đây cũng xem là duyên gặp mặt một lần, thế chẳng phải đầy đường đều là người có duyên với tiểu thư.”
Nữ tử dung nhan xinh đẹp, nam nhân liền khó tránh khỏi sẽ khách khí ba phần, Ấm Ấm bình sinh vẫn hiếm khi có người đối đãi lãnh đạm như Yên Lẫm. Nàng chỉ hơi ngẩn ra, nhưng cũng lại thoải mái nở nụ cười.
Nữ tử lăn lộn trong phong trần nhiều năm, ai không có lịch duyệt hơn người. Tâm niệm chợt động, nàng liền biết quý công tử một thân hoa phục, tôi tớ như mây này, đoán là đã biết thân phận của mình, cho nên âm thầm coi thường.
Loại sự tình này với nữ tử thanh lâu vốn là bình thường, nữ nhân có thể làm đến vị trí hoa khôi, nếu như bởi vì nam nhân khinh bỉ nữ tử phong trần mà bị thương thống khổ, thế thì đã sớm hộc máu với hoa hải đường đến chết rồi.
Ấm Ấm thần thái thong dong, cười nói: “Công tử là người tôn quý, há là nữ tử hèn hạ như tiểu nữ tử đây dám tùy tiện quấy rầy. Chỉ là ngày đó vội vàng từ biệt, chưa từng nghe qua tăm tích tình hình Dung công tử nữa, thập phần nhớ mong. Hôm nay đầu đường chợt gặp công tử, nhớ tình hình ngày đó, nghĩ công tử chắc là có giao tình không cạn với Dung công tử, cho nên mới mạo muội quấy rầy, chẳng biết Dung công tử gần đây có mạnh khỏe?”
Yên Lẫm ngạc nhiên hỏi: “Cô muốn hỏi thăm chuyện về y, sao không đi mà hỏi An Vô Kỵ.”
Ấm Ấm than khẽ một tiếng: “Sau ngày hôm ấy, An công tử liền đến Bách Hoa lâu nổi giận, mắng ta một trận, trong lúc đó lại không cho ta chen vào nửa câu, sau đó phất áo bỏ đi, đến nay chưa từng đặt chân lại Bách Hoa lâu, ta cũng chẳng biết đi đâu tìm y, càng không biết đi tìm người nào hỏi thăm Dung công tử, tối nay mới mặt dày hỏi công tử.”
Yên Lẫm nhíu mày: “Sự kiện ẩu tả đó của cô và An Vô Kỵ, ta cũng đã nghe nói. Cô và Dung…” Y ho một tiếng: “Và y cũng chỉ mới gặp mặt một lần, không hề có giao tình gì, tham dự sự kiện kia, đền đáp cô nên được hẳn sớm được rồi, hỏi thăm chuyện của y làm gì?”
Ấm Ấm thở dài một tiếng, giữa chân mày ẩn ẩn vẻ u sầu, lại lộ ra một loại tao nhã mị sắc không gì sánh được: “Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, trăn trở nhớ mong, làm sao quên được!”
Yên Lẫm ngây ra, đây… việc này… đây là ý gì?
Kỳ thật người có tai đều biết mấy câu này là biểu đạt tâm tư ra sao của nữ tử, nhưng mà… nhưng mà… nữ tử bình thường, nào dám trước mặt người lạ, lớn mật biểu lộ cái tâm quý mến với một nam nhân như thế?
Ấm Ấm xuất thân phong trần, vốn nên không có cố kỵ phương diện này, nhưng Yên Lẫm với thanh lâu tuy là từng nghe danh, song cũng chỉ là nghe danh mà thôi, cho nên lúc này thật sự không thể tin, cũng không thể tiếp nhận.
Thời gian này, Sử Tịnh Viên tìm hết tư liệu về những nữ tử xuất sắc nhất Yên quốc cho y, y xem cũng chẳng có lấy một người có thể xứng đôi với Dung Khiêm. Vậy mà có một nữ tử yên hoa, lớn mật suồng sã như thế, dám có tâm tư như vậy với Dung Khiêm?
Nghênh hoan bán cười, hư tình giả ý, nữ tử làm nghề như vậy, nàng làm sao dám, làm sao có thể…
Yên Lẫm nơi này trợn mắt há mồm, gần như không dám tin câu mình vừa nghe, Ấm Ấm lại nhìn mà buồn cười.
Thiếu niên lang này vốn cực anh vĩ tuấn tú, mặc một thân cẩm y hoa phục, lại tôn lên tựa như ngọc thụ lâm phong. Con ngựa đang cưỡi thần tuấn vô cùng, toàn thân trắng như tuyết, không thấy một sợi lông tạp, người ngựa tôn nhau, anh hoa vô cùng, đèn hoa đầy đường, dị thải tứ phương, lưu quang ẩn ẩn, ánh lên mặt lên người y, ánh ra anh phong hoa thái như vậy, sợ không phải khiến những thiếu nữ tuổi xuân chưa thấy bao cảnh đời đó vừa gặp đã ái mộ, âm thầm đồng ý.
Ấm Ấm duyệt người nhiều rồi, tuy không đến mức động dung động tâm, nhưng nhìn thiếu niên này, tuấn mỹ đẹp đẽ như vậy, dưới ánh đèn mi phong lại nhíu chặt, vẻ mặt kinh ngạc, bộ dáng cực kỳ thú vị, lại sinh chút tâm thân cận và ý trêu đùa.
Sóng mắt phong tình vạn chủng chợt chuyển, nàng đột nhiên nói: “Đơn giản mà nói, chính là ta đối với Dung công tử vừa gặp đã thương, muốn gả cho y.”