Nghe Ấm Ấm nói muốn gả cho Dung Khiêm, Yên Lẫm chỉ cảm thấy một luồng lửa giận xông thẳng lên thiên linh, đầu óc nóng lên, lại hai tay vỗ yên ngựa một cái, mượn lực bay lên, nhảy đến trước xe ngựa, một tay giật cửa xe, trực tiếp nhún người vào trong xe của nữ nhi người ta.
Bên trong xe ngựa rất thoải mái, khắp nơi trải đệm gấm mềm mại, ngồi được dựa được, chính giữa có một chiếc bàn lùn con con, trên còn bày trà thơm, quả tươi và nến bạc. Một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi ngồi xổm bên bàn, thấy y đột nhiên xông tới, vẻ mặt kinh hãi. Ấm Ấm buông màn xe, cũng thoáng sửng sốt nhìn y.
Yên Lẫm nơi này thân hình vừa động, mấy thị vệ công khai ở bên cũng lập tức vọt đến, một người một tay giữ chặt xe ngựa, một người lạnh lùng nắm xa phu dưới tay, có hai người khác một trái một phải, thò đầu cạnh cửa xe: “Thiếu gia…”
Yên Lẫm trầm sắc mặt trầm giọng: “Các ngươi đừng nhiều chuyện.”
Mấy thị vệ đưa mắt nhìn nhau một thoáng, đều cảm thấy hơi không ổn, nhưng chẳng ai dám mạo phạm chủ tử rõ ràng tâm tình cực không thoải mái.
Mãi đến lúc này, tiểu nha đầu bị kinh mới kêu lên: “Sao ngươi có thể vô lễ như thế? Sao ngươi có thể tùy tiện lên xe chúng ta?”
Yên Lẫm lạnh lùng quay đầu đưa mắt ra hiệu bên ngoài, một thị vệ lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, duỗi ngón tay bắn ra, tờ giấy mỏng manh chuẩn xác bay lên phía trên bàn rồi từ từ rơi xuống.
“Hiện tại, ta có tư cách lên xe các ngươi chưa?” Yên Lẫm không chút khách khí, ngữ khí lành lạnh hỏi.
Tiểu nha đầu giận đỏ cả mặt. Cô tuổi còn nhỏ, hầu hạ Ấm Ấm mới một hai năm, gặp đều là hoa khôi kinh thành này trường tụ thiện vũ, chúng *** phủng nguyệt, náo nhiệt vẻ vang. Tuy nói là nữ tử thanh lâu, có tiền là có thể tiếp cận, nhưng Ấm Ấm là khôi thủ trong hoa, khí phái phô trương bên ngoài dù sao vẫn có đôi chút.
Những khách nhân tới tìm hoan mua cười đó, luôn tôn trọng xu nịnh, nào từng thấy khinh thị vũ nhục trắng trợn như vậy, không khỏi vừa tức vừa vội: “Có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền là có thể coi thường người ta như vậy? Cho dù chúng ta là người trong thanh lâu, cũng không phải do các ngươi vũ nhục như vậy.”
Ấm Ấm lại cười nhẹ: “Có tiền tất nhiên là rất giỏi. Người tài ba như công tử đây, đương nhiên có thể ở trên xe ngựa của ta, muốn ngồi bao lâu thì cứ việc ngồi.”
Tiểu nha đầu khẩn trương: “Tiểu thư…”
Ấm Ấm cười mỉm nhìn cô: “Nguyệt nhi, em còn nhỏ, em không hiểu, thân tại phong trần, nghênh hoan bán cười, bị người vũ nhục, vốn là phải. Huống chi…”
Nàng thản nhiên quét mắt nhìn ngân phiếu trên bàn một cái: “Trên đời này có người chịu dùng bạc vũ nhục, thật sự là phúc phận của em.”
Nàng tự mình duỗi cổ tay ngọc, rót một chén trà thơm, quay người dâng cho Yên Lẫm.
Yên Lẫm cũng không nhận, lạnh lùng vung tay, mấy thị vệ chần chừ một chút, rốt cuộc không dám trái mệnh, đưa tay đóng cửa xe rồi tản ra. Chỉ trái phải vây chắc cỗ xe ngựa, tiếp tục tiến lên.
Trong xe, Ấm Ấm cũng hoàn toàn không để ý sự vô lễ của Yên Lẫm. Yên Lẫm không nhận trà, nàng liền thoải mái, tự mình uống một hớp nhỏ, trở tay đặt lại lên kỷ trà, mới cười nói: “Công tử hạ mình lên xe, chắc là có lời muốn giáo huấn tiểu nữ tử.”
Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Ngươi là thân phận gì, xuất thân gì, sao dám không biết tu sỉ như thế, lại muốn gả…” Nói đến chữ này, mắt y cũng bốc hỏa: “Muốn gả cho Dung công tử làm vợ?”
Lời này nói sao mà không chừa đường sống, Nguyệt nhi bên cạnh vừa tức vừa giận vừa ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Ấm Ấm lại cười rộ.
Nữ tử như nàng, nhăn mày hay cười, đều là phong tình. Lúc này cười không thể kiềm, vội vàng dùng tay nửa che môi, để tránh quá thất thố, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay mềm nhẵn trắng như tuyết, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay theo tiếng cười của nàng khe khẽ va nhau, giòn vang không ngừng, ánh ngọn đèn trong xe, đúng là một bức tranh mỹ nhân cực mê người.
Đáng tiếc Yên Lẫm lúc này tâm lạnh như băng, tâm giận như đốt, dù là thiên tiên hạ phàm cũng quả quyết không sinh nổi lòng trìu mến, chỉ ẩn ẩn nén giận quát một tiếng: “Cô cười cái gì?”
“Ta cười công tử hành sự kỳ quái. Ta đã khi nào nói, ta muốn gả cho Dung công tử làm vợ?”
Yên Lẫm bực bội, nữ nhân này lời vừa mới nói, đã dám chống chế: “Cô vừa rồi rõ ràng nói…”
“Ta nói muốn gả cho Dung công tử, chưa từng nói là muốn làm phu nhân chính thất?”
Ấm Ấm cười đến mặt phấn hàm xuân, sóng mắt chực say: “Ta đối với Dung công tử vừa gặp đã thương, nguyện làm thiếp làm tỳ, thêm hương bưng trà, một phen si tâm nhỏ bé này, sao lại chọc công tử nổi giận như thế rồi?”
Yên Lẫm vừa nghe thấy Ấm Ấm nói bốn chữ “làm thiếp làm tỳ”, đã biết mình xúc động lỗ mãng quá mức.
Cao môn thế phiệt, gia đình phú quý, khó tránh khỏi thê thiếp thành đàn. Thê tử tất nhiên là danh môn quý nữ, nhưng lai lịch của thiếp thị thì không cần quá chú ý. Rất nhiều danh thần danh sĩ đều nạp loại nữ tử ti tiện gia kỹ võ kỹ này làm thị thiếp, rảnh rỗi vô sự làm thơ khen ngợi tài mạo tiểu thiếp này một chút, nói chuyện văn thơ tán tỉnh tiểu thiếp, ngược lại sẽ được truyền làm giai thoại.
Những thị thiếp này bởi vì là mua đến, ngay cả vợ bé chính thức nạp cưới cũng không bằng, có thể tùy tiện tặng nhau, thậm chí có văn nhân mặc khách kia, lấy tiểu thiếp sủng ái đi đổi danh mã, còn có thể được người ta ca tụng là phong lưu tiêu sái.
Ấm Ấm này nếu nói là chỉ muốn làm cơ thiếp Dung Khiêm, quả thật thuộc về ý nghĩ hoàn toàn hợp thân phận, cũng không thể nói là vọng tưởng gì. Mà y gióng trống khua chiêng, trịnh trọng chạy lên xe người ta đóng cửa khởi binh hỏi tội như vậy, liền biến thành hoàn toàn chẳng ra làm sao.
Đường đường một Hoàng đế, nổi trận lôi đình, mất sạch lý trí vì loại chuyện không đâu vào đâu này, nếu truyền ra, thật phải cười chết người khắp thiên hạ.
Trên mặt y chỉ cảm thấy nóng bừng và hơi ngứa ngáy, lại không chịu thừa nhận mình sai, cắn răng quật cường nói: “Cô và y chỉ gặp có một lần, cũng chỉ là một trò chơi giả tương thân cực kỳ vụng về làm ra, sao lại nhất kiến chung tình, nhất định không ủy thân vào y thì không thể? Ta thấy chẳng qua là yêu y phú quý, rắp tâm bất lương thôi.”
Ấm Ấm thong dong nói: “Nhất kiến chung tình? Công tử quá đề cao tiểu nữ tử. Trò chơi nhất kiến chung tình này, cần phải đại tiểu thư thân trong khuê các, không lo ăn, không lo mặc, rảnh rỗi xem mấy thủ thi từ thương xuân bi thu, nghe vài đoạn kịch tài tử giai nhân, mười mấy năm chưa gặp mấy nam nhân, mới có tư cách chơi. Nữ nhân như ta đây…”
Nàng cười khẽ: “Nữ nhân như ta đây, có thể cầu bình an qua ngày là không tệ rồi. Ta đối với Dung công tử nhất kiến khó quên, chẳng qua bởi vì với nữ tử phiêu linh mà nói, nam nhân như y, là chốn về tốt nhất.”
Yên Lẫm rốt cuộc lộ ra vẻ do dự: “Ta không hiểu.”
Ấm Ấm đối mặt với sự vũ nhục khinh thị của y thủy chung nói cười thong dong, đến đây mới khe khẽ thở dài một tiếng: “Lần đó tương thân, bất quá là trò chơi. Trước đó y đã biết ta là một nữ tử thanh lâu An công tử tìm đến. Nhưng lúc ở chung, y đối đãi thủy chung không có một chút coi khinh, không có dù là một mảy may không tôn trọng. Ta cẩn thận pha trà cho y, y nhận rất trịnh trọng, ta đánh đàn cho y, y lắng nghe rất nghiêm túc, y chưa từng khen ngợi tài nghệ của ta quá mức, nhưng thuận miệng một hai câu, đã khiến người cảm giác được thành ý. Y không hề nhìn chằm chằm ta không buông một cách quá nóng bỏng, thế nhưng ánh mắt vừa không tránh né cũng không có ý háo sắc, thong dong bình hòa, bình tĩnh ôn nhuận. Không có xem thường, cũng không có thương hại, dường như ta căn bản là người hoàn toàn ngang hàng với y.” Ấm Ấm vẻ mặt xa xăm, chìm vào trong hồi ức: “Sự tôn trọng như vậy, há chỉ là nữ tử phong trần. Dù là danh môn khuê tú, trong thế giới của nam nhân, dưới tầm mắt nam nhân, chỉ sợ cũng rất khó nhận được.”
Yên Lẫm nhíu mày không nói gì, y không tự giác mà căn cứ theo miêu tả của Ấm Ấm, đi tưởng tượng lần nữa, từng li từng tí việc một đôi nam nữ ở chung một lúc bên trong gian phòng yên tĩnh nho nhỏ kia.
Nguyệt nhi ở bên lại mù tịt: “Tiểu thư, mỹ danh tài danh của người, kinh thành ai không biết, ai không hiểu. Những phú hào danh sĩ đó đều rất tôn trọng khách khí với tiểu thư mà.”
Ấm Ấm ngoái nhìn Nguyệt nhi một cái, cười nói: “Nha đầu ngốc, em cho rằng cầm núi vàng núi bạc, vây quanh em tặng lễ, bình thường gọi em là tâm can bảo bối, hở chút là thề muốn moi tim cho em xem… Vậy gọi là tôn trọng khách khí? Ta nói cho em biết, những đại nhân vật, lão khách nhân chúng ta biết này, chẳng một người là chân chính tôn trọng ta.” “Sao có thể…” Nguyệt nhi kinh hoảng: “Ngô lão gia vì làm tiểu thư cao hứng, vung tiền như rác chẳng hề nhíu mày. Triệu công tử rạch tay thệ huyết, nói muốn chuộc thân cho tiểu thư, cho tiểu thư danh phận, Tôn thiếu gia viết ngần ấy thơ ca ngợi tiểu thư…”
Ấm Ấm bật cười: “Ngô lão gia đêm nay hẹn ta đi biệt trang gặp gỡ, nhưng vừa nghe nói phu nhân đến, lập tức sợ tới mức phải xua chúng ta chạy từ cửa hông. Triệu công tử trái lại kêu khóc nói muốn cưới ta, nhưng nếu như ta dám nói phải mai mối đàng hoàng chính thức cưới làm phu nhân, y lập tức có thể chạy mất. Huống chi, cho dù khuất làm tiểu thiếp thì thế nào? Chỉ cần Triệu viên ngoại một tháng liền không cho đứa con độc nhất này cầm một xu từ trướng phòng, y khốn quẫn đem ta bán lấy bạc cũng là chuyện trong dự kiến. Về phần mớ thơ Tôn đại tài tử viết đó…”
Ấm Ấm cười khẩy một tiếng: “Em có từng thấy tài tử danh sĩ nào, sẽ dùng thơ văn phù lãng để khen ngợi muội muội, thê tử, nữ nhi của chính họ, mà còn đem thi từ truyền bừa khắp nơi…”
“Nguyệt nhi, đã vào phong trần thì vĩnh viễn đừng vọng tưởng sự tôn trọng của nam nhân. Gọi là hoa khôi, gọi là đầu bài, gọi là chúng *** phủng nguyệt, nói trắng ra chỉ là thủ đoạn để nam nhân được một loại khoái ý thỏa mãn khác thôi. Y khen em cũng vậy, thân cận em cũng thế, nâng em lên trời cũng được, cuối cùng đều chỉ là vì để bản thân họ nếm thử loại lạc thú theo đuổi cao hơn kỹ nữ bình thường này mà thôi.”
Trong mắt Ấm Ấm vẫn có nét cười như cũ, ngữ điệu cuối cùng lại đã thê lương: “Nói trắng ra, em vẫn là một thứ dùng tiền là có thể tùy tiện mua được. Họ vĩnh viễn sẽ không thật sự tôn trọng em, càng sẽ không thưởng thức tài hoa của em. Ta pha trà dụng tâm hơn, nghiêm túc hơn, cùng trà em tùy tiện bưng tới, họ thật có thể uống ra khác biệt không? Ta gảy đàn hay hơn, với họ mà nói, lại có gì bất đồng với tiểu xướng bên đường kia. Gọi là danh kỹ tài nữ, kỳ thật là bản thân họ tôn ra, tạo chút công cụ văn thơ phong nhã mà thôi. Ngần ấy năm qua, làm ta chân chính cảm thấy được tôn trọng, chân chính hiểu tài nghệ mình khổ tâm học được thưởng thức, chỉ có mình Dung công tử, huống chi…”
Ánh mắt nàng xa xăm, *** thần mờ mịt, ngôn từ dịu dàng, gần như độc thoại: “Huống chi, y chưa từng động tâm với ta, lại chịu bảo vệ ta. Lúc bất trắc phát sinh, đổi lại ân khách khác, đã sớm sợ tới mức mặt mày tái mét, tự chạy lấy thân, thế nhưng y không chút do dự kéo ta ra sau, dùng cánh tay và thân thể y giúp ta che chắn nguy hiểm. Khi đó tường đổ song sập, gỗ vụn bắn khắp, ta *** tường biết, mấy miếng gỗ vụn đã bắn lên người y, thanh âm kia chỉ nghe thôi cũng biết rất đau. Thế nhưng y thủy chung chưa từng buông tay bỏ ta ra, y vẫn che chở ta, dường như bảo hộ một nữ tử vốn không quen biết là đạo lý hiển nhiên, dường như chưa bao giờ biết nữ nhân này chỉ là một kỹ nữ ti tiện.”
Nàng lại ngưng mắt, nhìn Yên Lẫm thần sắc thoáng ngơ ngẩn: “Sau đó, ta cố ý dựa lên người y, cố ý túm chặt không buông, kỳ thật đã là động tâm, đã là hơi muốn dụ dỗ y. Mà y rõ ràng cũng phát hiện, nhưng dù như vậy, y đối với ta vẫn không có một chút ý khinh bạc coi thường, cũng không vô tình lạnh lùng đẩy ta ra. Cho dù ta ngầm giấu rắp tâm, y vẫn bảo hộ ta, từ đầu đến cuối vừa không làm ra vẻ chính nhân quân tử cao cao tại thượng, cũng không háo sắc khinh bạc thừa cơ lợi dụng. Dù rằng ta chỉ là một nữ tử gặp mặt có một lần, nhẹ như bụi bặm, y cũng có thể tôn trọng thiện đãi, bảo hộ chăm sóc như vậy. Nam tử như thế, ta há lại có thể không nhớ mong, trằn trọc khó quên.”
Theo ngữ thanh dịu dàng bình thản kể lại chuyện cũ, cơn giận trong lòng Yên Lẫm cũng đã dần dần tiêu tan. Đã biết Ấm Ấm không hề xa vọng quá đáng, thuần là tự nhiên quý mến Dung Khiêm, y cũng không còn giận dữ gì nữa. Trong lòng y, Dung Khiêm vốn là người xuất sắc nhất thiên hạ, thế thì nữ tử bình thường sau khi tiếp xúc, phương tâm ngầm hứa, cũng là chuyện đương nhiên. Y chẳng những không tức giận, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại còn bỗng dưng cảm thấy hơi vui vẻ.
Tâm tình vừa tốt, ngữ khí tự nhiên liền bình hòa hơn nhiều: “Cô nương có mắt nhìn người như thế, tâm ý ngay thật như vậy, lại là cực kỳ hiếm có. Chỉ là thần nữ có tâm, Tương vương vô mộng, cô nương tuy đẹp tựa thiên tiên, Dung công tử vẫn chưa động tâm khuynh tình, việc này cũng không cần nhắc lại.”
Ấm Ấm thản nhiên than một tiếng: “Công tử vẫn quá đề cao ta. Nữ tử như ta đây, đã sớm không xa vọng thề non hẹn biển, thần tiên quyến lữ gì đó. Người trong thanh lâu, bất kể khi thanh xuân tuổi trẻ, phong quang rực rỡ ra sao, một khi xuân quang qua hết, kết cục phần lớn thảm không nói nổi. Từ xưa đến nay, bao nhiêu chuyện danh kỹ, được thế nhân truyền xướng, song lại có mấy người biết những danh kỹ này kết cục thê lương ra sao?”
Nói đến những điều này, vẻ mặt nàng lại là bình tĩnh: “Nữ tử như chúng ta đây, cả đời cầu mong, bất quá là một kết cục an ổn mà thôi. Những năm gần đây, ta duyệt người nhiều rồi, nam tử như Dung công tử, quả thật là thiên hạ ít có. Cho dù ngươi không phải người y yêu thương, cho dù y không hề coi ngươi chí trọng chí trân ra sao, nhưng chỉ cần y đã tiếp nhận ngươi, chỉ cần ngươi ở dưới cánh y, y sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, y nhất định sẽ mãi bảo hộ chăm sóc ngươi, y sẽ vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cũng biết gánh vác hơn bất cứ ai. Y…”
Ấm Ấm đang hơi xuất thần mà nói phán đoán của mình, chợt thấy một luồng khí lạnh kéo đến, ngạc nhiên ngừng lại, chú mục nhìn, đã thấy Yên Lẫm sắc mặt âm trầm, ánh mắt túc sát, chỉ ngơ ngác cúi đầu, nhìn lòng bàn tay kia của chính y ngỡ ngàng mở ra, lại trống rỗng, chưa từng cầm được bất cứ sự vật gì.
Cho dù ngươi không phải người y yêu thương, cho dù y không hề coi ngươi chí trọng chí trân ra sao, nhưng chỉ cần y đã tiếp nhận ngươi, chỉ cần ngươi ở dưới cánh y, y sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, y nhất định sẽ mãi bảo hộ chăm sóc ngươi, y sẽ vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cũng biết gánh vác hơn bất cứ ai.
Yên Lẫm chầm chậm nắm chặt tay, lại mở ra, lòng bàn tay rỗng tuếch y nguyên. Trời đất bao la, y vẫn chưa từng cầm được gì cả.
Trách nhiệm?
Bảo hộ?
Chăm sóc?
Gánh vác?
Y cười nhẹ một tiếng, nắm đấm giáng xuống thật mạnh.
Bên trong xe ngựa rất thoải mái, khắp nơi trải đệm gấm mềm mại, ngồi được dựa được, chính giữa có một chiếc bàn lùn con con, trên còn bày trà thơm, quả tươi và nến bạc. Một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi ngồi xổm bên bàn, thấy y đột nhiên xông tới, vẻ mặt kinh hãi. Ấm Ấm buông màn xe, cũng thoáng sửng sốt nhìn y.
Yên Lẫm nơi này thân hình vừa động, mấy thị vệ công khai ở bên cũng lập tức vọt đến, một người một tay giữ chặt xe ngựa, một người lạnh lùng nắm xa phu dưới tay, có hai người khác một trái một phải, thò đầu cạnh cửa xe: “Thiếu gia…”
Yên Lẫm trầm sắc mặt trầm giọng: “Các ngươi đừng nhiều chuyện.”
Mấy thị vệ đưa mắt nhìn nhau một thoáng, đều cảm thấy hơi không ổn, nhưng chẳng ai dám mạo phạm chủ tử rõ ràng tâm tình cực không thoải mái.
Mãi đến lúc này, tiểu nha đầu bị kinh mới kêu lên: “Sao ngươi có thể vô lễ như thế? Sao ngươi có thể tùy tiện lên xe chúng ta?”
Yên Lẫm lạnh lùng quay đầu đưa mắt ra hiệu bên ngoài, một thị vệ lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, duỗi ngón tay bắn ra, tờ giấy mỏng manh chuẩn xác bay lên phía trên bàn rồi từ từ rơi xuống.
“Hiện tại, ta có tư cách lên xe các ngươi chưa?” Yên Lẫm không chút khách khí, ngữ khí lành lạnh hỏi.
Tiểu nha đầu giận đỏ cả mặt. Cô tuổi còn nhỏ, hầu hạ Ấm Ấm mới một hai năm, gặp đều là hoa khôi kinh thành này trường tụ thiện vũ, chúng *** phủng nguyệt, náo nhiệt vẻ vang. Tuy nói là nữ tử thanh lâu, có tiền là có thể tiếp cận, nhưng Ấm Ấm là khôi thủ trong hoa, khí phái phô trương bên ngoài dù sao vẫn có đôi chút.
Những khách nhân tới tìm hoan mua cười đó, luôn tôn trọng xu nịnh, nào từng thấy khinh thị vũ nhục trắng trợn như vậy, không khỏi vừa tức vừa vội: “Có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền là có thể coi thường người ta như vậy? Cho dù chúng ta là người trong thanh lâu, cũng không phải do các ngươi vũ nhục như vậy.”
Ấm Ấm lại cười nhẹ: “Có tiền tất nhiên là rất giỏi. Người tài ba như công tử đây, đương nhiên có thể ở trên xe ngựa của ta, muốn ngồi bao lâu thì cứ việc ngồi.”
Tiểu nha đầu khẩn trương: “Tiểu thư…”
Ấm Ấm cười mỉm nhìn cô: “Nguyệt nhi, em còn nhỏ, em không hiểu, thân tại phong trần, nghênh hoan bán cười, bị người vũ nhục, vốn là phải. Huống chi…”
Nàng thản nhiên quét mắt nhìn ngân phiếu trên bàn một cái: “Trên đời này có người chịu dùng bạc vũ nhục, thật sự là phúc phận của em.”
Nàng tự mình duỗi cổ tay ngọc, rót một chén trà thơm, quay người dâng cho Yên Lẫm.
Yên Lẫm cũng không nhận, lạnh lùng vung tay, mấy thị vệ chần chừ một chút, rốt cuộc không dám trái mệnh, đưa tay đóng cửa xe rồi tản ra. Chỉ trái phải vây chắc cỗ xe ngựa, tiếp tục tiến lên.
Trong xe, Ấm Ấm cũng hoàn toàn không để ý sự vô lễ của Yên Lẫm. Yên Lẫm không nhận trà, nàng liền thoải mái, tự mình uống một hớp nhỏ, trở tay đặt lại lên kỷ trà, mới cười nói: “Công tử hạ mình lên xe, chắc là có lời muốn giáo huấn tiểu nữ tử.”
Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Ngươi là thân phận gì, xuất thân gì, sao dám không biết tu sỉ như thế, lại muốn gả…” Nói đến chữ này, mắt y cũng bốc hỏa: “Muốn gả cho Dung công tử làm vợ?”
Lời này nói sao mà không chừa đường sống, Nguyệt nhi bên cạnh vừa tức vừa giận vừa ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Ấm Ấm lại cười rộ.
Nữ tử như nàng, nhăn mày hay cười, đều là phong tình. Lúc này cười không thể kiềm, vội vàng dùng tay nửa che môi, để tránh quá thất thố, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay mềm nhẵn trắng như tuyết, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay theo tiếng cười của nàng khe khẽ va nhau, giòn vang không ngừng, ánh ngọn đèn trong xe, đúng là một bức tranh mỹ nhân cực mê người.
Đáng tiếc Yên Lẫm lúc này tâm lạnh như băng, tâm giận như đốt, dù là thiên tiên hạ phàm cũng quả quyết không sinh nổi lòng trìu mến, chỉ ẩn ẩn nén giận quát một tiếng: “Cô cười cái gì?”
“Ta cười công tử hành sự kỳ quái. Ta đã khi nào nói, ta muốn gả cho Dung công tử làm vợ?”
Yên Lẫm bực bội, nữ nhân này lời vừa mới nói, đã dám chống chế: “Cô vừa rồi rõ ràng nói…”
“Ta nói muốn gả cho Dung công tử, chưa từng nói là muốn làm phu nhân chính thất?”
Ấm Ấm cười đến mặt phấn hàm xuân, sóng mắt chực say: “Ta đối với Dung công tử vừa gặp đã thương, nguyện làm thiếp làm tỳ, thêm hương bưng trà, một phen si tâm nhỏ bé này, sao lại chọc công tử nổi giận như thế rồi?”
Yên Lẫm vừa nghe thấy Ấm Ấm nói bốn chữ “làm thiếp làm tỳ”, đã biết mình xúc động lỗ mãng quá mức.
Cao môn thế phiệt, gia đình phú quý, khó tránh khỏi thê thiếp thành đàn. Thê tử tất nhiên là danh môn quý nữ, nhưng lai lịch của thiếp thị thì không cần quá chú ý. Rất nhiều danh thần danh sĩ đều nạp loại nữ tử ti tiện gia kỹ võ kỹ này làm thị thiếp, rảnh rỗi vô sự làm thơ khen ngợi tài mạo tiểu thiếp này một chút, nói chuyện văn thơ tán tỉnh tiểu thiếp, ngược lại sẽ được truyền làm giai thoại.
Những thị thiếp này bởi vì là mua đến, ngay cả vợ bé chính thức nạp cưới cũng không bằng, có thể tùy tiện tặng nhau, thậm chí có văn nhân mặc khách kia, lấy tiểu thiếp sủng ái đi đổi danh mã, còn có thể được người ta ca tụng là phong lưu tiêu sái.
Ấm Ấm này nếu nói là chỉ muốn làm cơ thiếp Dung Khiêm, quả thật thuộc về ý nghĩ hoàn toàn hợp thân phận, cũng không thể nói là vọng tưởng gì. Mà y gióng trống khua chiêng, trịnh trọng chạy lên xe người ta đóng cửa khởi binh hỏi tội như vậy, liền biến thành hoàn toàn chẳng ra làm sao.
Đường đường một Hoàng đế, nổi trận lôi đình, mất sạch lý trí vì loại chuyện không đâu vào đâu này, nếu truyền ra, thật phải cười chết người khắp thiên hạ.
Trên mặt y chỉ cảm thấy nóng bừng và hơi ngứa ngáy, lại không chịu thừa nhận mình sai, cắn răng quật cường nói: “Cô và y chỉ gặp có một lần, cũng chỉ là một trò chơi giả tương thân cực kỳ vụng về làm ra, sao lại nhất kiến chung tình, nhất định không ủy thân vào y thì không thể? Ta thấy chẳng qua là yêu y phú quý, rắp tâm bất lương thôi.”
Ấm Ấm thong dong nói: “Nhất kiến chung tình? Công tử quá đề cao tiểu nữ tử. Trò chơi nhất kiến chung tình này, cần phải đại tiểu thư thân trong khuê các, không lo ăn, không lo mặc, rảnh rỗi xem mấy thủ thi từ thương xuân bi thu, nghe vài đoạn kịch tài tử giai nhân, mười mấy năm chưa gặp mấy nam nhân, mới có tư cách chơi. Nữ nhân như ta đây…”
Nàng cười khẽ: “Nữ nhân như ta đây, có thể cầu bình an qua ngày là không tệ rồi. Ta đối với Dung công tử nhất kiến khó quên, chẳng qua bởi vì với nữ tử phiêu linh mà nói, nam nhân như y, là chốn về tốt nhất.”
Yên Lẫm rốt cuộc lộ ra vẻ do dự: “Ta không hiểu.”
Ấm Ấm đối mặt với sự vũ nhục khinh thị của y thủy chung nói cười thong dong, đến đây mới khe khẽ thở dài một tiếng: “Lần đó tương thân, bất quá là trò chơi. Trước đó y đã biết ta là một nữ tử thanh lâu An công tử tìm đến. Nhưng lúc ở chung, y đối đãi thủy chung không có một chút coi khinh, không có dù là một mảy may không tôn trọng. Ta cẩn thận pha trà cho y, y nhận rất trịnh trọng, ta đánh đàn cho y, y lắng nghe rất nghiêm túc, y chưa từng khen ngợi tài nghệ của ta quá mức, nhưng thuận miệng một hai câu, đã khiến người cảm giác được thành ý. Y không hề nhìn chằm chằm ta không buông một cách quá nóng bỏng, thế nhưng ánh mắt vừa không tránh né cũng không có ý háo sắc, thong dong bình hòa, bình tĩnh ôn nhuận. Không có xem thường, cũng không có thương hại, dường như ta căn bản là người hoàn toàn ngang hàng với y.” Ấm Ấm vẻ mặt xa xăm, chìm vào trong hồi ức: “Sự tôn trọng như vậy, há chỉ là nữ tử phong trần. Dù là danh môn khuê tú, trong thế giới của nam nhân, dưới tầm mắt nam nhân, chỉ sợ cũng rất khó nhận được.”
Yên Lẫm nhíu mày không nói gì, y không tự giác mà căn cứ theo miêu tả của Ấm Ấm, đi tưởng tượng lần nữa, từng li từng tí việc một đôi nam nữ ở chung một lúc bên trong gian phòng yên tĩnh nho nhỏ kia.
Nguyệt nhi ở bên lại mù tịt: “Tiểu thư, mỹ danh tài danh của người, kinh thành ai không biết, ai không hiểu. Những phú hào danh sĩ đó đều rất tôn trọng khách khí với tiểu thư mà.”
Ấm Ấm ngoái nhìn Nguyệt nhi một cái, cười nói: “Nha đầu ngốc, em cho rằng cầm núi vàng núi bạc, vây quanh em tặng lễ, bình thường gọi em là tâm can bảo bối, hở chút là thề muốn moi tim cho em xem… Vậy gọi là tôn trọng khách khí? Ta nói cho em biết, những đại nhân vật, lão khách nhân chúng ta biết này, chẳng một người là chân chính tôn trọng ta.” “Sao có thể…” Nguyệt nhi kinh hoảng: “Ngô lão gia vì làm tiểu thư cao hứng, vung tiền như rác chẳng hề nhíu mày. Triệu công tử rạch tay thệ huyết, nói muốn chuộc thân cho tiểu thư, cho tiểu thư danh phận, Tôn thiếu gia viết ngần ấy thơ ca ngợi tiểu thư…”
Ấm Ấm bật cười: “Ngô lão gia đêm nay hẹn ta đi biệt trang gặp gỡ, nhưng vừa nghe nói phu nhân đến, lập tức sợ tới mức phải xua chúng ta chạy từ cửa hông. Triệu công tử trái lại kêu khóc nói muốn cưới ta, nhưng nếu như ta dám nói phải mai mối đàng hoàng chính thức cưới làm phu nhân, y lập tức có thể chạy mất. Huống chi, cho dù khuất làm tiểu thiếp thì thế nào? Chỉ cần Triệu viên ngoại một tháng liền không cho đứa con độc nhất này cầm một xu từ trướng phòng, y khốn quẫn đem ta bán lấy bạc cũng là chuyện trong dự kiến. Về phần mớ thơ Tôn đại tài tử viết đó…”
Ấm Ấm cười khẩy một tiếng: “Em có từng thấy tài tử danh sĩ nào, sẽ dùng thơ văn phù lãng để khen ngợi muội muội, thê tử, nữ nhi của chính họ, mà còn đem thi từ truyền bừa khắp nơi…”
“Nguyệt nhi, đã vào phong trần thì vĩnh viễn đừng vọng tưởng sự tôn trọng của nam nhân. Gọi là hoa khôi, gọi là đầu bài, gọi là chúng *** phủng nguyệt, nói trắng ra chỉ là thủ đoạn để nam nhân được một loại khoái ý thỏa mãn khác thôi. Y khen em cũng vậy, thân cận em cũng thế, nâng em lên trời cũng được, cuối cùng đều chỉ là vì để bản thân họ nếm thử loại lạc thú theo đuổi cao hơn kỹ nữ bình thường này mà thôi.”
Trong mắt Ấm Ấm vẫn có nét cười như cũ, ngữ điệu cuối cùng lại đã thê lương: “Nói trắng ra, em vẫn là một thứ dùng tiền là có thể tùy tiện mua được. Họ vĩnh viễn sẽ không thật sự tôn trọng em, càng sẽ không thưởng thức tài hoa của em. Ta pha trà dụng tâm hơn, nghiêm túc hơn, cùng trà em tùy tiện bưng tới, họ thật có thể uống ra khác biệt không? Ta gảy đàn hay hơn, với họ mà nói, lại có gì bất đồng với tiểu xướng bên đường kia. Gọi là danh kỹ tài nữ, kỳ thật là bản thân họ tôn ra, tạo chút công cụ văn thơ phong nhã mà thôi. Ngần ấy năm qua, làm ta chân chính cảm thấy được tôn trọng, chân chính hiểu tài nghệ mình khổ tâm học được thưởng thức, chỉ có mình Dung công tử, huống chi…”
Ánh mắt nàng xa xăm, *** thần mờ mịt, ngôn từ dịu dàng, gần như độc thoại: “Huống chi, y chưa từng động tâm với ta, lại chịu bảo vệ ta. Lúc bất trắc phát sinh, đổi lại ân khách khác, đã sớm sợ tới mức mặt mày tái mét, tự chạy lấy thân, thế nhưng y không chút do dự kéo ta ra sau, dùng cánh tay và thân thể y giúp ta che chắn nguy hiểm. Khi đó tường đổ song sập, gỗ vụn bắn khắp, ta *** tường biết, mấy miếng gỗ vụn đã bắn lên người y, thanh âm kia chỉ nghe thôi cũng biết rất đau. Thế nhưng y thủy chung chưa từng buông tay bỏ ta ra, y vẫn che chở ta, dường như bảo hộ một nữ tử vốn không quen biết là đạo lý hiển nhiên, dường như chưa bao giờ biết nữ nhân này chỉ là một kỹ nữ ti tiện.”
Nàng lại ngưng mắt, nhìn Yên Lẫm thần sắc thoáng ngơ ngẩn: “Sau đó, ta cố ý dựa lên người y, cố ý túm chặt không buông, kỳ thật đã là động tâm, đã là hơi muốn dụ dỗ y. Mà y rõ ràng cũng phát hiện, nhưng dù như vậy, y đối với ta vẫn không có một chút ý khinh bạc coi thường, cũng không vô tình lạnh lùng đẩy ta ra. Cho dù ta ngầm giấu rắp tâm, y vẫn bảo hộ ta, từ đầu đến cuối vừa không làm ra vẻ chính nhân quân tử cao cao tại thượng, cũng không háo sắc khinh bạc thừa cơ lợi dụng. Dù rằng ta chỉ là một nữ tử gặp mặt có một lần, nhẹ như bụi bặm, y cũng có thể tôn trọng thiện đãi, bảo hộ chăm sóc như vậy. Nam tử như thế, ta há lại có thể không nhớ mong, trằn trọc khó quên.”
Theo ngữ thanh dịu dàng bình thản kể lại chuyện cũ, cơn giận trong lòng Yên Lẫm cũng đã dần dần tiêu tan. Đã biết Ấm Ấm không hề xa vọng quá đáng, thuần là tự nhiên quý mến Dung Khiêm, y cũng không còn giận dữ gì nữa. Trong lòng y, Dung Khiêm vốn là người xuất sắc nhất thiên hạ, thế thì nữ tử bình thường sau khi tiếp xúc, phương tâm ngầm hứa, cũng là chuyện đương nhiên. Y chẳng những không tức giận, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại còn bỗng dưng cảm thấy hơi vui vẻ.
Tâm tình vừa tốt, ngữ khí tự nhiên liền bình hòa hơn nhiều: “Cô nương có mắt nhìn người như thế, tâm ý ngay thật như vậy, lại là cực kỳ hiếm có. Chỉ là thần nữ có tâm, Tương vương vô mộng, cô nương tuy đẹp tựa thiên tiên, Dung công tử vẫn chưa động tâm khuynh tình, việc này cũng không cần nhắc lại.”
Ấm Ấm thản nhiên than một tiếng: “Công tử vẫn quá đề cao ta. Nữ tử như ta đây, đã sớm không xa vọng thề non hẹn biển, thần tiên quyến lữ gì đó. Người trong thanh lâu, bất kể khi thanh xuân tuổi trẻ, phong quang rực rỡ ra sao, một khi xuân quang qua hết, kết cục phần lớn thảm không nói nổi. Từ xưa đến nay, bao nhiêu chuyện danh kỹ, được thế nhân truyền xướng, song lại có mấy người biết những danh kỹ này kết cục thê lương ra sao?”
Nói đến những điều này, vẻ mặt nàng lại là bình tĩnh: “Nữ tử như chúng ta đây, cả đời cầu mong, bất quá là một kết cục an ổn mà thôi. Những năm gần đây, ta duyệt người nhiều rồi, nam tử như Dung công tử, quả thật là thiên hạ ít có. Cho dù ngươi không phải người y yêu thương, cho dù y không hề coi ngươi chí trọng chí trân ra sao, nhưng chỉ cần y đã tiếp nhận ngươi, chỉ cần ngươi ở dưới cánh y, y sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, y nhất định sẽ mãi bảo hộ chăm sóc ngươi, y sẽ vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cũng biết gánh vác hơn bất cứ ai. Y…”
Ấm Ấm đang hơi xuất thần mà nói phán đoán của mình, chợt thấy một luồng khí lạnh kéo đến, ngạc nhiên ngừng lại, chú mục nhìn, đã thấy Yên Lẫm sắc mặt âm trầm, ánh mắt túc sát, chỉ ngơ ngác cúi đầu, nhìn lòng bàn tay kia của chính y ngỡ ngàng mở ra, lại trống rỗng, chưa từng cầm được bất cứ sự vật gì.
Cho dù ngươi không phải người y yêu thương, cho dù y không hề coi ngươi chí trọng chí trân ra sao, nhưng chỉ cần y đã tiếp nhận ngươi, chỉ cần ngươi ở dưới cánh y, y sẽ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, y nhất định sẽ mãi bảo hộ chăm sóc ngươi, y sẽ vĩnh viễn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cũng biết gánh vác hơn bất cứ ai.
Yên Lẫm chầm chậm nắm chặt tay, lại mở ra, lòng bàn tay rỗng tuếch y nguyên. Trời đất bao la, y vẫn chưa từng cầm được gì cả.
Trách nhiệm?
Bảo hộ?
Chăm sóc?
Gánh vác?
Y cười nhẹ một tiếng, nắm đấm giáng xuống thật mạnh.