Nghe người bên ngoài vẫn giúp huynh trưởng bày mưu tính kế hãm hại mình kêu thảm liên tục, Tần Húc Phi không tìm thấy chút khoái ý nào.
Ở Sở quốc mấy năm nay, lên lên xuống xuống, ép dạ cầu toàn, Tần Húc Phi đã sớm hiểu trong thế giới này, làm anh hùng, nói quang minh, là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Đã bị oan khuất hãm hại, nên đòi lại công đạo cho mình. Thắng người không võ, ức hiếp người không thể phản kháng không phải hành động anh hùng gì đó, loại đạo lý thời thiếu niên tin tưởng này, hiện tại y đã sớm chẳng nhìn được nữa.
Chỉ là, Tần Húc Phi từng ngây thơ, từng tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng dũng cảm, tin tưởng đạo đức kia…
Quả nhiên… đã mất rồi.
Y không biết, mình nên bi thương, hay là nên cao hứng.
Cứ thế lẳng lặng đợi một lúc lâu, Kỳ Sĩ Kiệt mới một thân thần thanh khí sảng quay lại: “Thật là thống khoái ghê, điện hạ! Sự khó chịu ngần ấy năm, thoáng cái đã trút sạch!”
Hắn cười nói: “Ta lúc đầu còn lo lắng điện hạ là đại anh hùng, không chịu động thủ với tên đó chứ? Xem ra ta lại là lo nghĩ thừa!”
Tần Húc Phi thản nhiên nói: “Làm anh hùng không có nghĩa là bình thường đưa cổ cho người ta tùy ý hạ đao ức hiếp, mà khi kẻ thù đưa đến cửa lại bó tay bó chân không dám nhúc nhích.”
Kỳ Sĩ Kiệt cười hì hì đáp phải luôn miệng.
Tần Húc Phi đưa tay chỉ chỉ phong thư rơi dưới đất: “Sĩ Kiệt, ngươi xem, việc này phải làm như thế nào?”
Kỳ Sĩ Kiệt nhún vai: “Điện hạ, từ lúc nghe nói Trần Vệ Ngô Yên bốn quốc muốn động binh với Tần, ngài đã tâm thần không yên, ngày đêm bất an. Mấy ngày trước ngài lại truyền mật tín, triệu đám Liễu tướng quân nửa đêm kiêm trình trở về. Rõ ràng, cho dù là không có phong thư này, ngài cũng khẳng định muốn quay quân cứu Tần. Chẳng qua có phong thư này, hiện tại vừa lúc cho chúng ta lý do tốt hơn, tự do lớn hơn thôi.”
Hắn buông tay cười: “Điện hạ tâm ý đã quyết, lại còn cần gì phải hỏi ta nữa. Vô luận thế nào, ta luôn thề chết đi theo điện hạ là được.”
Tần Húc Phi đưa mắt cười nhìn hắn: “Ngươi càng ngày càng biết thăm dò ý trên. Ta bây giờ vẫn chỉ là triệu đám Liễu Hằng trở về thương nghị, không hề hạ lệnh tập kết Tần quân, sao ngươi lại kết luận ta nhất định sẽ điều quân về cứu Tần.”
Kỳ Sĩ Kiệt mở miệng, không nói gì.
Ôi, những người thường đi theo, còn ai không biết tính nết ngài. Cho dù Tần quốc phụ ngài sâu hơn, ngài thật có thể bỏ được, thật có thể nhìn quốc thổ mình bị thiết kỵ dị quốc giẫm đạp chia cắt, bách tính mình bị quân đội dị quốc lăng nhục áp bức sao?
Luôn nói mình đã nghĩ thông, luôn nói biết làm anh hùng là chuyện xuẩn nhất thiên hạ. Nhưng ai chẳng biết trong xương cốt ngài không phải vẫn là một “anh hùng” xuẩn đến cực điểm.
Kỳ Sĩ Kiệt không khách khí lắm mà đổi ý nghĩ, bất quá hắn rốt cuộc vẫn không phải Liễu Hằng, lời không cung kính như vậy vẫn chẳng dám nói ra. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu Tần Húc Phi là xuẩn anh hùng, thế thì mình đây không biết sống chết nhất định phải đi theo xuẩn anh hùng này, lại tính là gì?
Xuẩn cẩu hùng?
Không dưng, hắn đưa tay gãi đầu, cười ngây ngô đôi tiếng.
Tần Húc Phi thấy hắn bỗng nhiên bật cười với biểu tình quỷ dị, vừa định mở miệng hỏi hắn lại nghĩ chuyện quỷ gì, bên ngoài truyền đến tiếng vệ sĩ truyền báo không kiềm được hưng phấn.
“Vương gia! Liễu tướng quân bọn họ sắp đến ngoài cửa phủ rồi!”
Tần Húc Phi mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy: “Ta đi nghênh đón họ.”
Kỳ Sĩ Kiệt khẽ nhíu mày.
“Điện hạ, ngài bí mật triệu họ về kinh, đã là làm trái lời thề nam bắc năm đó, hiện giờ nếu lại đích thân ra nghênh đón, động tĩnh thật sự quá lớn. Nên để họ đợi khi đêm khuya vắng người, lại lặng lẽ theo cửa hông mà vào…”
Tần Húc Phi bật cười, nhìn hắn một cái.
“Sĩ Kiệt. Chẳng lẽ nói Phương Khinh Trần cả ngày tránh trong phủ không quản việc, ngươi liền thật cho là tai mắt y mất hết? Y là nhân vật ra sao, mấy năm nay thoạt nhìn nhàn nhã, kỳ thật lại vẫn đang trùng kiến tổ chức thế lực trong tối. Mật tín lui tới của y với chư hầu phương nam, tuyệt đối nhiều hơn chúng ta và đám Liễu Hằng, y nắm giữ tình thế chư quốc, cũng hơn xa chúng ta.”
Tần Húc Phi lắc đầu: “Dù sao y từ khi chủ chưởng Sở quốc đã bắt đầu tổ chức mật điệp, mà tình báo của chúng ta trước kia vẫn toàn nhờ hậu phương cung cấp, vài năm gần đây mới bắt đầu thành lập mật điệp độc lập. Luận đến tai mắt linh mẫn, y hơn xa ngươi. Luận đến biết ta thức ta, ngươi sợ là kém xa y. Dị động của Trần Vệ Ngô Yên, ngươi cũng có thể dò được, y có thể không biết? Ngươi có thể đoán hành động của ta, quyết định của ta, y lại không có ý tưởng? Liễu Hằng bọn họ ở phương nam là làm con tin. Chỉ bằng một phong mật tín của ta, vì sao họ có thể an an toàn toàn một đường dẫn thân vệ quân đội trở về. Ngươi thật cho rằng chư hầu phương nam đều mù hết.”
Kỳ Sĩ Kiệt đỏ mặt: “Y đã sớm biết, y đã sớm ngầm đồng ý. Nhưng mà…” Hắn mù mờ không hiểu: “Từ khi chúng ta bắt đầu tra biết dị động của Trần Vệ Ngô Yên, xác định họ nhất định sẽ hưng binh đến Tần quốc, thẳng đến hiện tại, Phương Khinh Trần đều chưa từng lên triều, điện hạ cũng không đến Phương phủ, các người chưa từng gặp mặt mà.”
Tần Húc Phi lười để ý hắn, rảo bước ra ngoài.
Có lẽ trên đời này, hiểu rõ tâm tính thái độ quyết định của một người nhất, tất nhiên là cường địch lớn nhất của y. Cho nên trên quyết định đại sự thế này, y và Phương Khinh Trần không cần thương nghị, không cần câu thông, thậm chí không cần gặp mặt.
Phương Khinh Trần lập tức biết quyết đoán của Tần Húc Phi, Tần Húc Phi lập tức hiểu được tâm ý của Phương Khinh Trần.
Cho nên, Tần Húc Phi thoải mái viết mật tín triệu đám Liễu Hằng về kinh, chưa bao giờ lo lắng Liễu Hằng và chư tướng sẽ bị vây ở phương nam không về được.
Cho nên, Phương Khinh Trần không cần nói nhiều một câu với y, đã lặng yên an bài hết thảy, để Liễu Hằng và chư tướng có thể dẫn thân vệ *** binh của mình, xuyên qua lãnh địa của các chư hầu phương nam, qua tất cả các trạm gác phương bắc, dễ dàng vào thẳng kinh thành.
Hết thảy đều đã đến mức này, lại đi nói che giấu, thật là nực cười quá sức.
Tần Húc Phi rảo bước về trước, nghĩ đến hảo hữu, thuộc hạ, huynh đệ, đồng liêu nhiều năm không gặp, tâm tình dần dần trở nên mãnh liệt.
Kỳ Sĩ Kiệt nghĩ hoài không hiểu, theo sát phía sau, miệng còn đang lẩm bẩm cực nhỏ.
Mối quan hệ này giữa điện hạ nhà họ với Phương Khinh Trần Sở quốc đáng hận kia, có phải… hơi bị nọ kia nhỉ.
Ở Sở quốc mấy năm nay, lên lên xuống xuống, ép dạ cầu toàn, Tần Húc Phi đã sớm hiểu trong thế giới này, làm anh hùng, nói quang minh, là chuyện buồn cười nhất trên đời.
Đã bị oan khuất hãm hại, nên đòi lại công đạo cho mình. Thắng người không võ, ức hiếp người không thể phản kháng không phải hành động anh hùng gì đó, loại đạo lý thời thiếu niên tin tưởng này, hiện tại y đã sớm chẳng nhìn được nữa.
Chỉ là, Tần Húc Phi từng ngây thơ, từng tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng dũng cảm, tin tưởng đạo đức kia…
Quả nhiên… đã mất rồi.
Y không biết, mình nên bi thương, hay là nên cao hứng.
Cứ thế lẳng lặng đợi một lúc lâu, Kỳ Sĩ Kiệt mới một thân thần thanh khí sảng quay lại: “Thật là thống khoái ghê, điện hạ! Sự khó chịu ngần ấy năm, thoáng cái đã trút sạch!”
Hắn cười nói: “Ta lúc đầu còn lo lắng điện hạ là đại anh hùng, không chịu động thủ với tên đó chứ? Xem ra ta lại là lo nghĩ thừa!”
Tần Húc Phi thản nhiên nói: “Làm anh hùng không có nghĩa là bình thường đưa cổ cho người ta tùy ý hạ đao ức hiếp, mà khi kẻ thù đưa đến cửa lại bó tay bó chân không dám nhúc nhích.”
Kỳ Sĩ Kiệt cười hì hì đáp phải luôn miệng.
Tần Húc Phi đưa tay chỉ chỉ phong thư rơi dưới đất: “Sĩ Kiệt, ngươi xem, việc này phải làm như thế nào?”
Kỳ Sĩ Kiệt nhún vai: “Điện hạ, từ lúc nghe nói Trần Vệ Ngô Yên bốn quốc muốn động binh với Tần, ngài đã tâm thần không yên, ngày đêm bất an. Mấy ngày trước ngài lại truyền mật tín, triệu đám Liễu tướng quân nửa đêm kiêm trình trở về. Rõ ràng, cho dù là không có phong thư này, ngài cũng khẳng định muốn quay quân cứu Tần. Chẳng qua có phong thư này, hiện tại vừa lúc cho chúng ta lý do tốt hơn, tự do lớn hơn thôi.”
Hắn buông tay cười: “Điện hạ tâm ý đã quyết, lại còn cần gì phải hỏi ta nữa. Vô luận thế nào, ta luôn thề chết đi theo điện hạ là được.”
Tần Húc Phi đưa mắt cười nhìn hắn: “Ngươi càng ngày càng biết thăm dò ý trên. Ta bây giờ vẫn chỉ là triệu đám Liễu Hằng trở về thương nghị, không hề hạ lệnh tập kết Tần quân, sao ngươi lại kết luận ta nhất định sẽ điều quân về cứu Tần.”
Kỳ Sĩ Kiệt mở miệng, không nói gì.
Ôi, những người thường đi theo, còn ai không biết tính nết ngài. Cho dù Tần quốc phụ ngài sâu hơn, ngài thật có thể bỏ được, thật có thể nhìn quốc thổ mình bị thiết kỵ dị quốc giẫm đạp chia cắt, bách tính mình bị quân đội dị quốc lăng nhục áp bức sao?
Luôn nói mình đã nghĩ thông, luôn nói biết làm anh hùng là chuyện xuẩn nhất thiên hạ. Nhưng ai chẳng biết trong xương cốt ngài không phải vẫn là một “anh hùng” xuẩn đến cực điểm.
Kỳ Sĩ Kiệt không khách khí lắm mà đổi ý nghĩ, bất quá hắn rốt cuộc vẫn không phải Liễu Hằng, lời không cung kính như vậy vẫn chẳng dám nói ra. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu Tần Húc Phi là xuẩn anh hùng, thế thì mình đây không biết sống chết nhất định phải đi theo xuẩn anh hùng này, lại tính là gì?
Xuẩn cẩu hùng?
Không dưng, hắn đưa tay gãi đầu, cười ngây ngô đôi tiếng.
Tần Húc Phi thấy hắn bỗng nhiên bật cười với biểu tình quỷ dị, vừa định mở miệng hỏi hắn lại nghĩ chuyện quỷ gì, bên ngoài truyền đến tiếng vệ sĩ truyền báo không kiềm được hưng phấn.
“Vương gia! Liễu tướng quân bọn họ sắp đến ngoài cửa phủ rồi!”
Tần Húc Phi mắt sáng ngời, mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy: “Ta đi nghênh đón họ.”
Kỳ Sĩ Kiệt khẽ nhíu mày.
“Điện hạ, ngài bí mật triệu họ về kinh, đã là làm trái lời thề nam bắc năm đó, hiện giờ nếu lại đích thân ra nghênh đón, động tĩnh thật sự quá lớn. Nên để họ đợi khi đêm khuya vắng người, lại lặng lẽ theo cửa hông mà vào…”
Tần Húc Phi bật cười, nhìn hắn một cái.
“Sĩ Kiệt. Chẳng lẽ nói Phương Khinh Trần cả ngày tránh trong phủ không quản việc, ngươi liền thật cho là tai mắt y mất hết? Y là nhân vật ra sao, mấy năm nay thoạt nhìn nhàn nhã, kỳ thật lại vẫn đang trùng kiến tổ chức thế lực trong tối. Mật tín lui tới của y với chư hầu phương nam, tuyệt đối nhiều hơn chúng ta và đám Liễu Hằng, y nắm giữ tình thế chư quốc, cũng hơn xa chúng ta.”
Tần Húc Phi lắc đầu: “Dù sao y từ khi chủ chưởng Sở quốc đã bắt đầu tổ chức mật điệp, mà tình báo của chúng ta trước kia vẫn toàn nhờ hậu phương cung cấp, vài năm gần đây mới bắt đầu thành lập mật điệp độc lập. Luận đến tai mắt linh mẫn, y hơn xa ngươi. Luận đến biết ta thức ta, ngươi sợ là kém xa y. Dị động của Trần Vệ Ngô Yên, ngươi cũng có thể dò được, y có thể không biết? Ngươi có thể đoán hành động của ta, quyết định của ta, y lại không có ý tưởng? Liễu Hằng bọn họ ở phương nam là làm con tin. Chỉ bằng một phong mật tín của ta, vì sao họ có thể an an toàn toàn một đường dẫn thân vệ quân đội trở về. Ngươi thật cho rằng chư hầu phương nam đều mù hết.”
Kỳ Sĩ Kiệt đỏ mặt: “Y đã sớm biết, y đã sớm ngầm đồng ý. Nhưng mà…” Hắn mù mờ không hiểu: “Từ khi chúng ta bắt đầu tra biết dị động của Trần Vệ Ngô Yên, xác định họ nhất định sẽ hưng binh đến Tần quốc, thẳng đến hiện tại, Phương Khinh Trần đều chưa từng lên triều, điện hạ cũng không đến Phương phủ, các người chưa từng gặp mặt mà.”
Tần Húc Phi lười để ý hắn, rảo bước ra ngoài.
Có lẽ trên đời này, hiểu rõ tâm tính thái độ quyết định của một người nhất, tất nhiên là cường địch lớn nhất của y. Cho nên trên quyết định đại sự thế này, y và Phương Khinh Trần không cần thương nghị, không cần câu thông, thậm chí không cần gặp mặt.
Phương Khinh Trần lập tức biết quyết đoán của Tần Húc Phi, Tần Húc Phi lập tức hiểu được tâm ý của Phương Khinh Trần.
Cho nên, Tần Húc Phi thoải mái viết mật tín triệu đám Liễu Hằng về kinh, chưa bao giờ lo lắng Liễu Hằng và chư tướng sẽ bị vây ở phương nam không về được.
Cho nên, Phương Khinh Trần không cần nói nhiều một câu với y, đã lặng yên an bài hết thảy, để Liễu Hằng và chư tướng có thể dẫn thân vệ *** binh của mình, xuyên qua lãnh địa của các chư hầu phương nam, qua tất cả các trạm gác phương bắc, dễ dàng vào thẳng kinh thành.
Hết thảy đều đã đến mức này, lại đi nói che giấu, thật là nực cười quá sức.
Tần Húc Phi rảo bước về trước, nghĩ đến hảo hữu, thuộc hạ, huynh đệ, đồng liêu nhiều năm không gặp, tâm tình dần dần trở nên mãnh liệt.
Kỳ Sĩ Kiệt nghĩ hoài không hiểu, theo sát phía sau, miệng còn đang lẩm bẩm cực nhỏ.
Mối quan hệ này giữa điện hạ nhà họ với Phương Khinh Trần Sở quốc đáng hận kia, có phải… hơi bị nọ kia nhỉ.