Đêm nay, *** quang sáng ngời, nguyệt sắc thanh mỹ, chiếu nhân gian ánh bạc khắp chốn, quang hoa sáng rực.
Dựa một tảng đá, thưởng minh nguyệt, ngắm sương đêm tốt biết mấy, Phương Khinh Trần lại không được thanh tịnh.
Chuyện Tần Húc Phi vẫn chưa chính thức công khai tuyên bố, bất quá các chư hầu phương nam đã sớm được tin tức. Vì để đám Liễu Hằng phải thuận lợi từ phương nam về kinh, Phương Khinh Trần đã dặn dò họ từ sớm. Mà những chư hầu quan hệ khá thân cận với Phương Khinh Trần đó, càng nắm rõ tin tức. Dù sao năm đó khi quyết định thỏa hiệp hòa bình cùng Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần đã cam đoan sẽ có việc hôm nay, tất cả những hoạt động trong tối mấy năm qua, cũng đều là vì kết quả hôm nay.
Những người này đã biết, những thân tín họ phái ở kinh thành này tự nhiên cũng ít nhiều biết được chút nội tình. Hôm nay vừa nghe nói Liễu Hằng và các tướng lĩnh trọng yếu Tần quốc đã đến phủ Nghị Chính vương họp, đám gia hỏa lấy Trác Tử Vân Lăng Phương cầm đầu, liền hấp tấp không mời tự chạy đến chỗ Phương Khinh Trần tụ hội.
Thời điểm mấu chốt này, Phương Khinh Trần chung quy không tiện đóng cửa tạ khách. Nhiều người, thì không thể không mở tiệc rượu chiêu đãi. Trong hoa viên không thể không treo cao đèn đuốc nến màu, chiếu lâm viên đẹp đẽ sáng rực như ban ngày. Vầng trăng tròn vành vạnh kia, u tối đến độ không nhìn thấy.
“Phương hầu, ngài cảm thấy Tần Húc Phi thật sự sẽ trở về sao?”
“Phương hầu, ngài nói, y quay về sẽ là kết cục gì? Dù nói thế nào thì bên kia cũng là quân đội bốn quốc, sau lưng còn có một đại ca chờ thình lình ám toán y…”
Đối với việc Tần Húc Phi sắp về nước đánh giặc này, họ đều nhịn không được ẩn ẩn lộ ra hưng phấn và chờ mong.
Mọi người đều là võ tướng. Đối với loại khí phách tìm chết, theo nghĩa nên làm, tuy chết tất đi này của Tần Húc Phi, mặc dù họ khó tránh khỏi trong lòng giễu y ngu xuẩn, nhưng cũng là mỗi người bóp cổ tay khâm phục vô hạn.
Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, nói cực kỳ hưng phấn, một đám người om sòm khiến Phương Khinh Trần đau cả đầu.
Nhìn đám người tụ tập trong hoa viên nhà mình này, mỗi người làm bộ làm tịch mà tay cầm chén rượu, tư thế cùng y ngắm trăng, nhưng mỹ tửu trong chén kia ngoại trừ bị không cẩn thận vung vãi dưới đất, khát rồi thì xem như nước mà uống cho trơn miệng, chính là ở trong chén đón nước bọt với bụi bặm, mùi cũng bay sạch, tâm tình tốt đẹp của Phương Khinh Trần, thật là bị nhiễu hết trơn.
Trong lòng y không thoải mái, ngữ khí liền nhạt nhẽo: “Y có lý do gì không quay về? Y nếu là một anh hùng, biết rõ quốc gia đang bị giặc ngoài xâm lược, há có cái lý không ngó ngàng. Y nếu là một kiêu hùng, có cơ hội tốt như vậy, về nước bình định loạn cục, tranh vương vị, lại vì cớ gì phải vứt bỏ?”
Phương Khinh Trần thờ ơ nhìn quét mọi người: “Đổi lại là các ngươi, gặp phải chuyện thế này, có trở về không?”
Lăng Phương đập bàn hô lớn: “Đương nhiên trở về, mẹ kiếp, dũng cảm đánh một trận với anh hùng hào kiệt thiên hạ, lấy sức một người địch quân bốn quốc. Việc thống khoái hào khí thế này, há có cái lý bỏ qua.”
“Đúng!” Trác Tử Vân một ngụm xử cạn một chén rượu, cười to nói: “Danh tướng anh hùng, sống trên thế gian, chết trên sa trường, nguyên là bổn phận. Cho dù là bại là vong, thiên thu cũng tuyệt không người nào có thể quên được…”
Phương Khinh Trần cũng không bác bỏ mất mặt, quét hưng trí của họ, thong dong nói: “Được rồi được rồi, đừng ở chỗ ta đập bàn tỏ anh hùng nữa. Đã xác định y sẽ về nước thì các ngươi mau mau về chuẩn bị đi. Hơn mười vạn đại quân kia của y phải động, lương thảo quân nhu, quân mã khí giới, dọc đường thông hành, đều là phiền toái. Vật tư phải điều động trong đây nhiều lắm, tuy rằng ta vẫn đang chuẩn bị, trong tối cũng có điều vận, rốt cuộc số lượng còn chưa đủ, một tháng gần đây, các ngươi phải bận rộn.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau một chút, rốt cuộc có người rầu rĩ nói: “Tần quốc họ đánh nhau, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta ra tiền ra lực. Chúng ta không nghĩ cách làm khó họ, đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Chúng ta không hỗ trợ, họ đi được sao? Tần Húc Phi lại chẳng phải kẻ ngốc. Những Tần binh ở Sở quốc này, mỗi người đều là mệnh căn của y. Không ngân không lương, chiến mã cung tên không đủ, y sẽ không để bộ hạ trở về chịu chết. Đồ đạc một ngày chưa kiếm đủ, họ một ngày sẽ không đi. Nếu như kéo dài thời gian, Tần quốc bên kia đại thế đã định, non sông đổ nát, bốn quốc đứng vững gót chân, các ngươi nghĩ y còn nguyện ý một tấc non sông một tấc máu mà dẫn dắt quân đội đánh về, đánh tàn triệt để nhánh quân đội này, sau đó lại để những người may mắn sống sót ấy bị người nhà ung dung thu thập?”
Phương Khinh Trần thản nhiên nhìn mọi người: “Rời thôn này thì cũng không còn *** này. Họ lần này nếu dứt khoát không quay về, hơn mười vạn người sẽ tiếp tục ở lì Sở quốc chúng ta, ăn của chúng ta, uống của chúng ta. Y vẫn là Nghị Chính vương, vẫn là người đệ nhất trong triều, cao cao tại thượng, vung tay múa chân. Các ngươi đều phải hành lễ với y, nghe mệnh lệnh của y, tiếp tục chịu đựng y hơn hai mươi năm…”
Phương Khinh Trần khóe miệng hàm tiếu: “Đương nhiên, nếu các ngươi không ngại, ta tự nhiên cũng không để ý.”
Y nói một phen này, khiến tướng lĩnh kia đỏ mặt.
Trác Tử Vân hơi chần chừ, rốt cuộc cắn răng nói: “Phương hầu, chúng ta liệu có thể… có thể, ngoài mặt vờ phối hợp, trợ giúp họ về nước, nhưng âm thầm tập kết quân đội, đem những tốp quân đội nhỏ điều động từ bốn phương tám hướng ấy, nhất nhất phân ra mà diệt. Mà bộ phận chủ lực Tần quân ở kinh thành này, nếu chúng ta có thể thừa dịp…”
Phương Khinh Trần chậm chạp uống một hớp rượu nhỏ, uể oải nói: “Nếu mọi người quả thật hận người Tần quốc đến mức không chịu thả một người sống quay về cố quốc, mà người người nguyện ý rửa nỗi nhục quốc gia hăng hái quên mình, ta khẳng định sẽ không ngăn trở. Tử Vân, việc tiêu diệt chủ lực Tần quân, cứ giao cho quân Trác gia các ngươi cũng được.”
Trác Tử Vân ngẩn ra, không dám trả lời.
Phương Khinh Trần cười mỉm nhìn mọi người: “Hay là, quân đội nhà nào nguyện ý đứng ra xung phong?”
Mãn tọa lặng thinh, không ai chịu mở miệng đáp.
Tần quân chỉ cần vừa rút khỏi chính đàn Sở quốc, quan chức quyền lực triều đình sẽ gặp phải cục diện phân phối lại từ đầu, lúc này mọi người đều phải vì gia tộc của mình, thế lực của mình, tranh thủ vị trí tốt nhất, bảo lưu thực lực mạnh nhất, ai chịu đi một mình liều mạng với Tần Húc Phi?
Nếu như muốn quân lực các chư hầu tổ chức cùng một chỗ, đồng lòng đánh Tần quân, chỉ có do Phương Khinh Trần ra mặt thống quân mới có thể tổ hợp lực lượng các phương diện. Nhưng Phương Khinh Trần đã không chịu ra mặt, ai còn có uy vọng bổn sự này. Đường này tự nhiên không thông.
Nếu như đi “đơn đả độc đấu”, cho dù nhà chư hầu nào có thể tự lực đánh thắng Tần Húc Phi, mà còn cuối cùng chiến công hiển hách, quân lực không tổn hại. Nhưng ác trượng liên trường như vậy đánh xuống, ít nhất cũng phải hơn nửa năm. Ngươi đánh hơn nửa năm vừa về kinh, tất cả vị trí hấp dẫn đều đã có người, chỉ có bản thân ngươi, toi công đeo cái hư danh anh hùng quốc gia ăn không ngồi chờ…
Tuy nói đánh bại Tần Húc Phi, dẹp sạch Tần quân, quả thật là giấc mộng trong lòng mỗi một tướng quân Sở quốc, nhưng nếu phải trả cái giá quá lớn, mọi người tự nhiên cũng phải đắn đo tới lui.
Mọi người đang ngồi lúng túng ngẩn người, Triệu Vong Trần từ bên ngoài rảo bước đến.
Gã là đệ tử của Phương Khinh Trần, trong phủ của Phương Khinh Trần, gã phải chịu trách nhiệm thủ vệ bảo hộ hầu hạ. Cho nên mọi người đến gặp Phương Khinh Trần, công tác của gã chính là đứng hầu thủ vệ bên ngoài, chỉ huy hạ nhân tiếp đãi, thoạt nhìn chính là một quản gia.
Nhưng nếu vắng mặt Phương Khinh Trần, với thân phận, địa vị, quyền thế của gã hiện giờ, đủ để sánh vai cùng bất cứ nhân vật quan trọng nào trong triều, bất kể họp hành gì, thương lượng đại sự cơ mật gì, đều không thể thiếu một chỗ của gã.
Đặc biệt, hai năm nay Phương Khinh Trần vẫn lui trong phủ, không chịu công khai ra mặt quản chuyện. Gã liền nghiễm nhiên thành người phát ngôn của Phương Khinh Trần, đi đến đâu, ai không nể mấy phần. Được cái thiếu niên này cực biết chừng mực tiến thoái, tuổi trẻ đắc chí lại không thấy mảy may kiêu ngạo. Đối với người khác luôn cười trước nói sau, thái độ khiêm tốn.
Lúc này gã rảo bước đến bên cạnh Phương Khinh Trần, thấp giọng nói: “Thám tử chúng ta phái ngoài phủ Nghị Chính vương truyền tin tức, Tần Húc Phi đã ra khỏi vương phủ, đang đi về hướng hầu phủ bên này, tám chín phần mười là muốn đến gặp sư phụ.”
Phương Khinh Trần chẳng hề nhướng mày, phất tay: “Được rồi được rồi, mọi người tan hết đi, Tần Húc Phi sắp đến, đoán là muốn đến đàm phán với ta đấy, các ngươi dù sao cũng không muốn y vừa đến thì phát hiện chúng ta nơi này nguyên một đống người đang thương lượng tính kế y như thế nào chứ.”
Mọi người đều biết nặng nhẹ, không một ai dám ở lâu, lập tức đứng dậy cáo lui, để tránh chạm mặt Tần Húc Phi, toàn rời đi từ cửa sau.
Triệu Vong Trần nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, bọn hạ nhân nhao nhao tiến lên, nhanh nhẹn dọn sạch bàn ghế rượu thịt của các vị khách, đèn đuốc khắp viện cũng triệt một nửa, lại đốt rất nhiều đàn hương, đi lại bốn phía, tan bớt mùi rượu mùi người quá nhiều kia, nhất thiết phải để Tần Húc Phi không nhìn ra nơi này lúc trước có một cuộc gặp.
Phương Khinh Trần mỉm cười nhìn Triệu Vong Trần.
Đồ đệ này của y, trải qua mấy năm nay lịch luyện, càng thận trọng cực kỳ, với những tiểu tiết này, cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Bất quá, với an bài của Triệu Vong Trần, y cũng không tỏ đúng sai, không nêu ý kiến, tự mang ba phần men say, tự rót tự uống, bình yên chờ địch nhân và tri kỷ của y đến trước cửa sau của hầu phủ, chúng khách nhân trước sau rời đi. Lăng Phương và Trác Tử Vân hai người đã hữu ý vô ý kết bạn rơi lại phía sau.
“Tử Vân, ngươi có cảm thấy không, Phương hầu kỳ thật rất sẵn lòng ủng hộ Tần Húc Phi về kinh? Cho dù không có những đạo lý đó, ta cảm thấy y vẫn rất muốn giúp Tần Húc Phi.”
Trác Tử Vân sửng sốt một chút, rồi lại rất nhanh chóng thở dài: “Chắc là anh hùng tiếc anh hùng. Ta đề nghị động thủ với Tần quân, là bởi vì chức trách thân là võ tướng Sở quốc, nhưng trong lòng ta, kỳ thật cũng bội phục y. Đổi lại ngươi ta, tuy rằng vẫn coi Tần Húc Phi là địch nhân, ngày ngày nghĩ đối phó y thế nào, nhưng biết y dứt khoát muốn bảo vệ quốc gia mình, trên tình cảm mà nói, cũng sẽ muốn giúp y.”
Lăng Phương thở dài gật đầu.
“Ta cảm thấy muốn trợ giúp y, không chỉ bởi y là một tướng quân tài ba, quan trọng hơn là mấy năm nay y ở Sở quốc chúng ta chủ chính, quả thật chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Sở quốc.”
Lăng Phương gật đầu không nói gì. Tuy nói có địch ý với Tần Húc Phi, nhưng bất cứ người Sở nào cũng không thể nhìn lương tâm chỉ trích Tần Húc Phi mấy năm qua chủ chính có sai lầm gì.
Y thực sự toàn tâm toàn ý, đang vì sự yên ổn của quốc gia, phúc lợi của bách tính mà nỗ lực, cuộc sống bình thường của chính mình, cũng cố hết sức không xa hoa, không dùng nhiều một xu của quốc gia, đối đãi thần tử trong triều, cũng tận lực công bình, chưa từng cố ý chèn ép người Sở quốc, bởi vì y là người Tần, thường sẽ bị văn nhân dân gian dùng văn tự thơ ca châm chọc cười nhạo, trong triều cũng sẽ có thần tử Sở quốc gan lớn, cố ý nhằm vào y, kích thích y, nhưng phần lớn thời điểm, đều là nhịn được thì nhịn, chưa từng lấy tư oán mà lỡ công sự, càng cơ hồ chưa từng có hành vi thủ đoạn cố ý trả thù gì.
Mấy năm nay, Sở quốc an bình, từ từ phồn vinh, là có công lao rất lớn của Tần Húc Phi.
“Chỉ tiếc… Y là người Tần quốc.”
Lúc sóng vai ra khỏi hầu phủ, Lăng Phương rốt cuộc thở dài một tiếng: “Biết đâu như vậy là tốt nhất. Y ở lại Sở quốc, chúng ta sớm muộn cũng phải đối phó. Anh hùng như vậy, trên chiến trường chiến bại là vinh quang, nhưng mà chờ y vì quốc gia này, mệt mỏi kiệt lực, lại dùng âm mưu quỷ kế ám toán y… luôn khiến người ta không thoải mái lắm.”
Trác Tử Vân gật đầu, quay đầu lại nhìn hầu phủ rộng lớn, nhẹ nhàng vỗ vai Lăng Phương: “Đúng vậy, tính toán của Phương hầu, đại khái chính là để y nợ chúng ta một món nhân tình lớn. Y thất bại, Tần quốc cho dù không vong, cũng sẽ biến thành nhược quốc, không thể uy hiếp chúng ta nữa, nếu y thành công, ít nhất cũng phải mất khoảng thời gian mười năm, mới có thể làm cho Tần quốc khôi phục nguyên khí, cũng không có khí lực chấm mút Sở quốc chúng ta nữa, Tần Sở chưa biết chừng còn có thể trở thành liên bang, như vậy hai bên ngược lại còn có thể làm bằng hữu.”
Lăng Phương lắc đầu, cười khổ. Ôi… Mấy cái chuyện vòng vèo này… Thật là quá phức tạp… Không thích hợp với vũ phu chỉ biết đánh trận như hắn.
Hai người nhìn nhau cười, cũng không nhiều lời nữa, sóng vai tự rời đi dưới ánh trăng.
Dựa một tảng đá, thưởng minh nguyệt, ngắm sương đêm tốt biết mấy, Phương Khinh Trần lại không được thanh tịnh.
Chuyện Tần Húc Phi vẫn chưa chính thức công khai tuyên bố, bất quá các chư hầu phương nam đã sớm được tin tức. Vì để đám Liễu Hằng phải thuận lợi từ phương nam về kinh, Phương Khinh Trần đã dặn dò họ từ sớm. Mà những chư hầu quan hệ khá thân cận với Phương Khinh Trần đó, càng nắm rõ tin tức. Dù sao năm đó khi quyết định thỏa hiệp hòa bình cùng Tần Húc Phi, Phương Khinh Trần đã cam đoan sẽ có việc hôm nay, tất cả những hoạt động trong tối mấy năm qua, cũng đều là vì kết quả hôm nay.
Những người này đã biết, những thân tín họ phái ở kinh thành này tự nhiên cũng ít nhiều biết được chút nội tình. Hôm nay vừa nghe nói Liễu Hằng và các tướng lĩnh trọng yếu Tần quốc đã đến phủ Nghị Chính vương họp, đám gia hỏa lấy Trác Tử Vân Lăng Phương cầm đầu, liền hấp tấp không mời tự chạy đến chỗ Phương Khinh Trần tụ hội.
Thời điểm mấu chốt này, Phương Khinh Trần chung quy không tiện đóng cửa tạ khách. Nhiều người, thì không thể không mở tiệc rượu chiêu đãi. Trong hoa viên không thể không treo cao đèn đuốc nến màu, chiếu lâm viên đẹp đẽ sáng rực như ban ngày. Vầng trăng tròn vành vạnh kia, u tối đến độ không nhìn thấy.
“Phương hầu, ngài cảm thấy Tần Húc Phi thật sự sẽ trở về sao?”
“Phương hầu, ngài nói, y quay về sẽ là kết cục gì? Dù nói thế nào thì bên kia cũng là quân đội bốn quốc, sau lưng còn có một đại ca chờ thình lình ám toán y…”
Đối với việc Tần Húc Phi sắp về nước đánh giặc này, họ đều nhịn không được ẩn ẩn lộ ra hưng phấn và chờ mong.
Mọi người đều là võ tướng. Đối với loại khí phách tìm chết, theo nghĩa nên làm, tuy chết tất đi này của Tần Húc Phi, mặc dù họ khó tránh khỏi trong lòng giễu y ngu xuẩn, nhưng cũng là mỗi người bóp cổ tay khâm phục vô hạn.
Mọi người ngươi một ngôn ta một ngữ, nói cực kỳ hưng phấn, một đám người om sòm khiến Phương Khinh Trần đau cả đầu.
Nhìn đám người tụ tập trong hoa viên nhà mình này, mỗi người làm bộ làm tịch mà tay cầm chén rượu, tư thế cùng y ngắm trăng, nhưng mỹ tửu trong chén kia ngoại trừ bị không cẩn thận vung vãi dưới đất, khát rồi thì xem như nước mà uống cho trơn miệng, chính là ở trong chén đón nước bọt với bụi bặm, mùi cũng bay sạch, tâm tình tốt đẹp của Phương Khinh Trần, thật là bị nhiễu hết trơn.
Trong lòng y không thoải mái, ngữ khí liền nhạt nhẽo: “Y có lý do gì không quay về? Y nếu là một anh hùng, biết rõ quốc gia đang bị giặc ngoài xâm lược, há có cái lý không ngó ngàng. Y nếu là một kiêu hùng, có cơ hội tốt như vậy, về nước bình định loạn cục, tranh vương vị, lại vì cớ gì phải vứt bỏ?”
Phương Khinh Trần thờ ơ nhìn quét mọi người: “Đổi lại là các ngươi, gặp phải chuyện thế này, có trở về không?”
Lăng Phương đập bàn hô lớn: “Đương nhiên trở về, mẹ kiếp, dũng cảm đánh một trận với anh hùng hào kiệt thiên hạ, lấy sức một người địch quân bốn quốc. Việc thống khoái hào khí thế này, há có cái lý bỏ qua.”
“Đúng!” Trác Tử Vân một ngụm xử cạn một chén rượu, cười to nói: “Danh tướng anh hùng, sống trên thế gian, chết trên sa trường, nguyên là bổn phận. Cho dù là bại là vong, thiên thu cũng tuyệt không người nào có thể quên được…”
Phương Khinh Trần cũng không bác bỏ mất mặt, quét hưng trí của họ, thong dong nói: “Được rồi được rồi, đừng ở chỗ ta đập bàn tỏ anh hùng nữa. Đã xác định y sẽ về nước thì các ngươi mau mau về chuẩn bị đi. Hơn mười vạn đại quân kia của y phải động, lương thảo quân nhu, quân mã khí giới, dọc đường thông hành, đều là phiền toái. Vật tư phải điều động trong đây nhiều lắm, tuy rằng ta vẫn đang chuẩn bị, trong tối cũng có điều vận, rốt cuộc số lượng còn chưa đủ, một tháng gần đây, các ngươi phải bận rộn.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau một chút, rốt cuộc có người rầu rĩ nói: “Tần quốc họ đánh nhau, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta ra tiền ra lực. Chúng ta không nghĩ cách làm khó họ, đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Chúng ta không hỗ trợ, họ đi được sao? Tần Húc Phi lại chẳng phải kẻ ngốc. Những Tần binh ở Sở quốc này, mỗi người đều là mệnh căn của y. Không ngân không lương, chiến mã cung tên không đủ, y sẽ không để bộ hạ trở về chịu chết. Đồ đạc một ngày chưa kiếm đủ, họ một ngày sẽ không đi. Nếu như kéo dài thời gian, Tần quốc bên kia đại thế đã định, non sông đổ nát, bốn quốc đứng vững gót chân, các ngươi nghĩ y còn nguyện ý một tấc non sông một tấc máu mà dẫn dắt quân đội đánh về, đánh tàn triệt để nhánh quân đội này, sau đó lại để những người may mắn sống sót ấy bị người nhà ung dung thu thập?”
Phương Khinh Trần thản nhiên nhìn mọi người: “Rời thôn này thì cũng không còn *** này. Họ lần này nếu dứt khoát không quay về, hơn mười vạn người sẽ tiếp tục ở lì Sở quốc chúng ta, ăn của chúng ta, uống của chúng ta. Y vẫn là Nghị Chính vương, vẫn là người đệ nhất trong triều, cao cao tại thượng, vung tay múa chân. Các ngươi đều phải hành lễ với y, nghe mệnh lệnh của y, tiếp tục chịu đựng y hơn hai mươi năm…”
Phương Khinh Trần khóe miệng hàm tiếu: “Đương nhiên, nếu các ngươi không ngại, ta tự nhiên cũng không để ý.”
Y nói một phen này, khiến tướng lĩnh kia đỏ mặt.
Trác Tử Vân hơi chần chừ, rốt cuộc cắn răng nói: “Phương hầu, chúng ta liệu có thể… có thể, ngoài mặt vờ phối hợp, trợ giúp họ về nước, nhưng âm thầm tập kết quân đội, đem những tốp quân đội nhỏ điều động từ bốn phương tám hướng ấy, nhất nhất phân ra mà diệt. Mà bộ phận chủ lực Tần quân ở kinh thành này, nếu chúng ta có thể thừa dịp…”
Phương Khinh Trần chậm chạp uống một hớp rượu nhỏ, uể oải nói: “Nếu mọi người quả thật hận người Tần quốc đến mức không chịu thả một người sống quay về cố quốc, mà người người nguyện ý rửa nỗi nhục quốc gia hăng hái quên mình, ta khẳng định sẽ không ngăn trở. Tử Vân, việc tiêu diệt chủ lực Tần quân, cứ giao cho quân Trác gia các ngươi cũng được.”
Trác Tử Vân ngẩn ra, không dám trả lời.
Phương Khinh Trần cười mỉm nhìn mọi người: “Hay là, quân đội nhà nào nguyện ý đứng ra xung phong?”
Mãn tọa lặng thinh, không ai chịu mở miệng đáp.
Tần quân chỉ cần vừa rút khỏi chính đàn Sở quốc, quan chức quyền lực triều đình sẽ gặp phải cục diện phân phối lại từ đầu, lúc này mọi người đều phải vì gia tộc của mình, thế lực của mình, tranh thủ vị trí tốt nhất, bảo lưu thực lực mạnh nhất, ai chịu đi một mình liều mạng với Tần Húc Phi?
Nếu như muốn quân lực các chư hầu tổ chức cùng một chỗ, đồng lòng đánh Tần quân, chỉ có do Phương Khinh Trần ra mặt thống quân mới có thể tổ hợp lực lượng các phương diện. Nhưng Phương Khinh Trần đã không chịu ra mặt, ai còn có uy vọng bổn sự này. Đường này tự nhiên không thông.
Nếu như đi “đơn đả độc đấu”, cho dù nhà chư hầu nào có thể tự lực đánh thắng Tần Húc Phi, mà còn cuối cùng chiến công hiển hách, quân lực không tổn hại. Nhưng ác trượng liên trường như vậy đánh xuống, ít nhất cũng phải hơn nửa năm. Ngươi đánh hơn nửa năm vừa về kinh, tất cả vị trí hấp dẫn đều đã có người, chỉ có bản thân ngươi, toi công đeo cái hư danh anh hùng quốc gia ăn không ngồi chờ…
Tuy nói đánh bại Tần Húc Phi, dẹp sạch Tần quân, quả thật là giấc mộng trong lòng mỗi một tướng quân Sở quốc, nhưng nếu phải trả cái giá quá lớn, mọi người tự nhiên cũng phải đắn đo tới lui.
Mọi người đang ngồi lúng túng ngẩn người, Triệu Vong Trần từ bên ngoài rảo bước đến.
Gã là đệ tử của Phương Khinh Trần, trong phủ của Phương Khinh Trần, gã phải chịu trách nhiệm thủ vệ bảo hộ hầu hạ. Cho nên mọi người đến gặp Phương Khinh Trần, công tác của gã chính là đứng hầu thủ vệ bên ngoài, chỉ huy hạ nhân tiếp đãi, thoạt nhìn chính là một quản gia.
Nhưng nếu vắng mặt Phương Khinh Trần, với thân phận, địa vị, quyền thế của gã hiện giờ, đủ để sánh vai cùng bất cứ nhân vật quan trọng nào trong triều, bất kể họp hành gì, thương lượng đại sự cơ mật gì, đều không thể thiếu một chỗ của gã.
Đặc biệt, hai năm nay Phương Khinh Trần vẫn lui trong phủ, không chịu công khai ra mặt quản chuyện. Gã liền nghiễm nhiên thành người phát ngôn của Phương Khinh Trần, đi đến đâu, ai không nể mấy phần. Được cái thiếu niên này cực biết chừng mực tiến thoái, tuổi trẻ đắc chí lại không thấy mảy may kiêu ngạo. Đối với người khác luôn cười trước nói sau, thái độ khiêm tốn.
Lúc này gã rảo bước đến bên cạnh Phương Khinh Trần, thấp giọng nói: “Thám tử chúng ta phái ngoài phủ Nghị Chính vương truyền tin tức, Tần Húc Phi đã ra khỏi vương phủ, đang đi về hướng hầu phủ bên này, tám chín phần mười là muốn đến gặp sư phụ.”
Phương Khinh Trần chẳng hề nhướng mày, phất tay: “Được rồi được rồi, mọi người tan hết đi, Tần Húc Phi sắp đến, đoán là muốn đến đàm phán với ta đấy, các ngươi dù sao cũng không muốn y vừa đến thì phát hiện chúng ta nơi này nguyên một đống người đang thương lượng tính kế y như thế nào chứ.”
Mọi người đều biết nặng nhẹ, không một ai dám ở lâu, lập tức đứng dậy cáo lui, để tránh chạm mặt Tần Húc Phi, toàn rời đi từ cửa sau.
Triệu Vong Trần nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, bọn hạ nhân nhao nhao tiến lên, nhanh nhẹn dọn sạch bàn ghế rượu thịt của các vị khách, đèn đuốc khắp viện cũng triệt một nửa, lại đốt rất nhiều đàn hương, đi lại bốn phía, tan bớt mùi rượu mùi người quá nhiều kia, nhất thiết phải để Tần Húc Phi không nhìn ra nơi này lúc trước có một cuộc gặp.
Phương Khinh Trần mỉm cười nhìn Triệu Vong Trần.
Đồ đệ này của y, trải qua mấy năm nay lịch luyện, càng thận trọng cực kỳ, với những tiểu tiết này, cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Bất quá, với an bài của Triệu Vong Trần, y cũng không tỏ đúng sai, không nêu ý kiến, tự mang ba phần men say, tự rót tự uống, bình yên chờ địch nhân và tri kỷ của y đến trước cửa sau của hầu phủ, chúng khách nhân trước sau rời đi. Lăng Phương và Trác Tử Vân hai người đã hữu ý vô ý kết bạn rơi lại phía sau.
“Tử Vân, ngươi có cảm thấy không, Phương hầu kỳ thật rất sẵn lòng ủng hộ Tần Húc Phi về kinh? Cho dù không có những đạo lý đó, ta cảm thấy y vẫn rất muốn giúp Tần Húc Phi.”
Trác Tử Vân sửng sốt một chút, rồi lại rất nhanh chóng thở dài: “Chắc là anh hùng tiếc anh hùng. Ta đề nghị động thủ với Tần quân, là bởi vì chức trách thân là võ tướng Sở quốc, nhưng trong lòng ta, kỳ thật cũng bội phục y. Đổi lại ngươi ta, tuy rằng vẫn coi Tần Húc Phi là địch nhân, ngày ngày nghĩ đối phó y thế nào, nhưng biết y dứt khoát muốn bảo vệ quốc gia mình, trên tình cảm mà nói, cũng sẽ muốn giúp y.”
Lăng Phương thở dài gật đầu.
“Ta cảm thấy muốn trợ giúp y, không chỉ bởi y là một tướng quân tài ba, quan trọng hơn là mấy năm nay y ở Sở quốc chúng ta chủ chính, quả thật chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Sở quốc.”
Lăng Phương gật đầu không nói gì. Tuy nói có địch ý với Tần Húc Phi, nhưng bất cứ người Sở nào cũng không thể nhìn lương tâm chỉ trích Tần Húc Phi mấy năm qua chủ chính có sai lầm gì.
Y thực sự toàn tâm toàn ý, đang vì sự yên ổn của quốc gia, phúc lợi của bách tính mà nỗ lực, cuộc sống bình thường của chính mình, cũng cố hết sức không xa hoa, không dùng nhiều một xu của quốc gia, đối đãi thần tử trong triều, cũng tận lực công bình, chưa từng cố ý chèn ép người Sở quốc, bởi vì y là người Tần, thường sẽ bị văn nhân dân gian dùng văn tự thơ ca châm chọc cười nhạo, trong triều cũng sẽ có thần tử Sở quốc gan lớn, cố ý nhằm vào y, kích thích y, nhưng phần lớn thời điểm, đều là nhịn được thì nhịn, chưa từng lấy tư oán mà lỡ công sự, càng cơ hồ chưa từng có hành vi thủ đoạn cố ý trả thù gì.
Mấy năm nay, Sở quốc an bình, từ từ phồn vinh, là có công lao rất lớn của Tần Húc Phi.
“Chỉ tiếc… Y là người Tần quốc.”
Lúc sóng vai ra khỏi hầu phủ, Lăng Phương rốt cuộc thở dài một tiếng: “Biết đâu như vậy là tốt nhất. Y ở lại Sở quốc, chúng ta sớm muộn cũng phải đối phó. Anh hùng như vậy, trên chiến trường chiến bại là vinh quang, nhưng mà chờ y vì quốc gia này, mệt mỏi kiệt lực, lại dùng âm mưu quỷ kế ám toán y… luôn khiến người ta không thoải mái lắm.”
Trác Tử Vân gật đầu, quay đầu lại nhìn hầu phủ rộng lớn, nhẹ nhàng vỗ vai Lăng Phương: “Đúng vậy, tính toán của Phương hầu, đại khái chính là để y nợ chúng ta một món nhân tình lớn. Y thất bại, Tần quốc cho dù không vong, cũng sẽ biến thành nhược quốc, không thể uy hiếp chúng ta nữa, nếu y thành công, ít nhất cũng phải mất khoảng thời gian mười năm, mới có thể làm cho Tần quốc khôi phục nguyên khí, cũng không có khí lực chấm mút Sở quốc chúng ta nữa, Tần Sở chưa biết chừng còn có thể trở thành liên bang, như vậy hai bên ngược lại còn có thể làm bằng hữu.”
Lăng Phương lắc đầu, cười khổ. Ôi… Mấy cái chuyện vòng vèo này… Thật là quá phức tạp… Không thích hợp với vũ phu chỉ biết đánh trận như hắn.
Hai người nhìn nhau cười, cũng không nhiều lời nữa, sóng vai tự rời đi dưới ánh trăng.