Mấy ngày qua Sở Nhược Hồng vẫn không chịu ngủ, mỗi khi cho dù buồn ngủ lắm rồi, hắn vẫn gượng không chịu lỡ mắt khỏi Phương Khinh Trần. Phương Khinh Trần nhìn mềm lòng, ôn nhu dụ hắn ngủ, hắn chỉ ngây ngốc lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta sợ nhắm mắt thì sẽ không thấy ngươi nữa.”
Lời này khiến Phương Khinh Trần cũng hơi khó chịu, đành phải lấy bản thân ra khuyên: “Ngươi không mệt, ta cũng mệt rồi, ngươi thế này, bảo ta làm sao ngủ.”
Sở Nhược Hồng trái lại đối đáp trôi chảy: “Ngươi cứ ngủ đi, ta trông ngươi.”
Phương Khinh Trần bất đắc dĩ, mỗi lần đều chỉ đành kiên nhẫn, chậm rãi khuyên giải hắn, nói đến miệng lưỡi khô rát, vất vả lắm Sở Nhược Hồng mới chịu ngủ, rồi lại tuyệt đối không chịu cho Phương Khinh Trần rời khỏi bên cạnh. Kéo Phương Khinh Trần cùng ngủ thì thôi, bản thân hắn ngủ rất kém, mỗi đêm đều trằn trọc hơn chục lần, hở chút là sẽ hoảng sợ bật dậy, chỉ lo Phương Khinh Trần lại biến mất.
Hắn không ngủ, Phương Khinh Trần không ngủ được. Hắn ngủ, Phương Khinh Trần ở bên cạnh, cũng không dám nhúc nhích một chút, ngay cả hô hấp cũng phải khẽ khàng, để tránh quấy nhiễu đến hắn.
Cho dù như thế, Sở Nhược Hồng chỉ cần ngủ hơi say là sẽ bị ác mộng khốn nhiễu, không ngừng nói mớ “Khinh Trần”, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi túa ra. Sau đó vô luận là Phương Khinh Trần gọi hắn dậy, hay là tự mình giãy giụa tỉnh lại, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên, điên cuồng xé xiêm y Phương Khinh Trần, trong sự hoảng loạn, lại xác nhận trên ngực Phương Khinh Trần không nhìn thấy cũng không sờ thấy vết thương gì, lúc này mới có thể thả lỏng, mới có thể có sức lực thuyết phục mình, hết thảy nhiều năm trước hắn chính mắt chứng kiến, chỉ là một cơn ác mộng.
Từng ngày qua đi như vậy, luôn trằn trọc, giấc ngủ này nào còn chú ý được là ban ngày hay ban đêm. Mọi thời điểm, chỉ cần có thể dỗ Sở Nhược Hồng ngủ một hồi, chính là khó được, cả mấy chuyện như ăn cơm rửa mặt, cũng phần nhiều là ở bên giường qua loa cho xong.
Thế nhưng, dù là như vậy, thời gian Sở Nhược Hồng mỗi ngày có thể chợp mắt, cũng không vượt quá một canh giờ. Phương Khinh Trần ngủ còn ít hơn.
Cho nên không thể trách được, ban ngày ban mặt hai người còn nằm trên giường, mà Phương Khinh Trần sau mấy ngày giày vò, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ buồn ngủ và mệt mỏi.
Thời điểm Sở Hi Vanh vào, chính gặp Sở Nhược Hồng lại bị ác mộng bừng tỉnh, mê loạn muốn xác định lần nữa rằng ngực Phương Khinh Trần không bị thương, lại bị Sở Hi Vanh vừa vặn nhìn thấy.
Sở Hi Vanh không hiểu, Sở Nhược Hồng vô tâm, nhưng Phương Khinh Trần đã đi qua bao nhiêu nhân tình thế thái, làm sao không nhìn rõ ánh mắt tổng quản thái giám kia. Chỉ là y vốn không thèm để ý thanh dự hư danh này, bởi vậy cũng lười quan tâm.
Chờ Sở Hi Vanh và tổng quản thái giám kia đi không thấy bóng, Phương Khinh Trần mới buồn cười mà nói với Sở Nhược Hồng: “Xem, thanh danh của ta lại bị ngươi hủy mất rồi. Qua hai ngày, bên ngoài chẳng biết sẽ truyền ra bao nhiêu lời đồn.”
Sở Nhược Hồng bị Sở Hi Vanh kích thích, lúc này lại không để ý đến ý tứ trong lời Phương Khinh Trần vừa nói một cách hiếm thấy, chỉ nhìn y đầy đáng thương: “Ta không muốn hắn làm Hoàng đế, Khinh Trần, Hoàng đế rõ ràng là ta, Khinh Trần, Khinh Trần. Ngươi giúp ta đuổi hắn.”
Phương Khinh Trần đau đầu, cười khổ: “Hoàng đế này… Nguyên cũng chẳng phải việc gì tốt. Trước kia không phải ngươi luôn nói, làm Hoàng đế vất vả lắm sao? Mấy hôm nay ngươi cũng luôn nói, năm đó chính bởi vì ngươi là Hoàng đế, mới bị họ bức làm sai. Nếu ngươi lúc trước không làm Hoàng đế này thì tốt rồi. Hiện tại ngươi không cần làm nữa…”
“Nhưng mà, đế vị là ngươi giúp ta bảo vệ, là ngươi thay ta thủ, hiện tại để một kẻ ta không biết đoạt đi mất, ngươi cũng không để ý tới, như vậy về sau những chuyện khác của ta ngươi cũng sẽ không để ý phải không? Về sau ngay cả ta ngươi cũng sẽ không để ý nữa, ngươi…”
Sở Nhược Hồng càng nói càng hoảng sợ, đưa tay ôm y gắt gao, ra sức quá mạnh, thậm chí khiến Phương Khinh Trần cảm thấy hơi đau.
“Ngươi đừng ném ta, ngươi đừng bỏ mặc ta, ngươi từng đáp ứng phải bảo vệ ta, phải mãi ở bên.”
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Đừng sợ, ta vẫn mãi ở đây. Hoàng vị cần hay không thì liên quan gì? Vô luận ngươi có phải Hoàng đế, ta luôn ở đây.”
Sở Nhược Hồng trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Nếu hắn vẫn là Hoàng đế, có phải ta vẫn là thái thượng hoàng, không thể đi lung tung, không thể thân cận với đại thần, với quốc sự không thể bày tỏ ý kiến gì, phải ngày ngày bị nhốt ở đây, đếm thời gian?”
Hắn dù sao từng làm Hoàng đế vài năm, cho dù là hiện tại hơi mê muội, lực lý giải nhạy bén đó vẫn phải có. Đủ thấy ác cảm và địch ý của hắn với Sở Hi Vanh, trừ đố kỵ, độc chiếm, cũng quả thật có tâm tư sợ hãi và nóng lòng tự bảo tự cứu theo bản năng. Phương Khinh Trần cũng lặng một chút, mới đáp: “Có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị gò bó quá nhiều.”
Sở Nhược Hồng im lặng.
Một lát sau, hắn mới nói: “Có ngươi thì tốt rồi, Khinh Trần. Ngươi nhất thiết, nhất thiết, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ mặc ta. Ta sợ lắm, ta cảm thấy, ngươi đã đi rất lâu rất lâu, dài như thể cả trăm năm vậy, ngươi vẫn không có mặt, bất kể ta gọi thế nào, ngươi đều không ở bên. Khinh Trần, đừng ném ta, đừng thương tổn ta…”
Phương Khinh Trần không nói lời nào, chỉ trầm mặc mà lẳng lặng ôm lấy hắn.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi…
Y nhắm mắt, bên môi tràn ra nét cười lạnh giá đến mức không có mảy may độ ấm.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi.
Câu này, y từng hứa hẹn bao nhiêu lần.
Năm đó, y khổ thủ biên quan, nhận được thánh chỉ hắn triệu y về kinh.
Hôm đó, y bước vào hoàng cung, lãnh nhãn nhìn giáp sĩ ẩn phục bốn phía.
Khoảnh khắc đó, y từ từ vào điện, hờ hững ngẩng đầu, nhìn thiếu niên cao cư long tọa kia.
Chớp mắt đó, trong lòng y vẫn đang lặp lại câu này.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi…
Chỉ cần… Ngươi không thương tổn ta.
Nhưng mà cuối cùng ngón tay y cắm vào ngực mình.
Phương Khinh Trần cười khẽ ra tiếng, chậm rãi kéo tay Sở Nhược Hồng, đặt trên ***g ngực trần trụi của y, chỗ trái tim đang đập, vẻ mặt ôn nhu lạ thường: “Nhược Hồng, ngươi yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi.”
Y mỉm cười ôn hòa, một lần nữa hứa lời hứa đã hứa nhiều lần, trong lòng lại lạnh băng.
Chỉ cần, ngươi không thương tổn ta.
Người thứ hai có gan tự tiện xông vào Cam Ninh cung quấy rầy họ, là Triệu Vong Trần.
Thời khắc xấu hổ mà khẩn trương thế này, cũng chỉ có truyền nhân duy nhất của Phương Khinh Trần này, nói chuyện làm việc có thể thuận tiện hơn.
Vận khí của gã tốt hơn Sở Hi Vanh nhiều lắm, khi gã vào Cam Ninh cung, Sở Nhược Hồng khó được đang ngủ, mà còn ngủ rất say, lại không hề bị ác mộng bừng tỉnh. Bởi vậy, Triệu Vong Trần cuối cùng có thể có cơ hội không bị quấy rầy mà nói chuyện với Phương Khinh Trần.
“Sư phụ, thứ cho con vô lễ, người quan tâm thái thượng hoàng thiên hạ đều biết, nhưng cả ngày lẫn đêm một khắc không rời thế này, vừa trái lễ pháp, cũng mất thể thống, triều đình bá quan lòng người hoảng sợ, không biết làm sao, đây…”
Phương Khinh Trần lắc đầu than khẽ: “Là mọi người bảo ngươi truyền lời à?”
Triệu Vong Trần cúi đầu, không nói lời nào.
Phương Khinh Trần nói: “Thay ta chuyển lời đến mọi người, không cần lo lắng. Chuyện không nên làm, ta sẽ không làm. Ta hiện tại quả thật hơi tùy hứng làm xằng, chỉ là…”
Y cúi đầu nhìn Sở Nhược Hồng đang ngủ say, trong mắt có chút thương hại và ôn nhu đạm đạm: “Xin họ bao dung nhiều hơn, nhịn một thời gian nữa đi. Những ngày hoang đường điên cuồng thế này, không còn mấy hôm…”
Triệu Vong Trần ngẩn ra, thấp giọng nói: “Sư phụ, ý người là…”
Phương Khinh Trần lắc đầu: “Không có gì, ngươi thỉnh họ tin tưởng ta lần này. Ta muốn tận tình tùy hứng một hồi, nhưng chung quy sẽ không mất chừng mực. Không cần bao lâu, hết thảy sẽ có thể khôi phục như thường.”
Triệu Vong Trần cúi đầu, một lát sau mới nói: “Con dù sao cũng là người thấp cổ bé họng, sư phụ tìm một cơ hội trực tiếp nói với họ đi. Con đã bảo họ tụ tập bên ngoài chờ đợi, thái thượng hoàng hiện tại ngủ rồi, sư phụ cứ…”
Phương Khinh Trần cười khổ, cúi đầu nhìn xiêm y mình bị Sở Nhược Hồng đang ngủ vẫn kéo chặt chẽ: “Lúc này ta không đi được, hơi động một chút là y sẽ tỉnh lại, đến lúc đó lại phải làm ầm ĩ một phen. Huống chi…”
Y mỉm cười, ánh mắt như bi như sầu lại như vui mừng: “Kỳ thật ta cũng không hề muốn cách y quá xa.”
“Nhưng mà…”
Phương Khinh Trần không cho gã nói, khoát tay: “Ngươi đi đi.”
Triệu Vong Trần thoáng ảm đạm cúi đầu, thở dài một tiếng: “Sư phụ, con mang theo rất nhiều quần áo để thay, đều đặt ở gian ngoài, về sau nếu như còn cần, người lại bảo người ta truyền một lời, con sẽ lập tức đưa tới.”
Phương Khinh Trần trước kia đã bảo thái giám truyền lời, để trong phủ chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo đưa vào đây. Trong phủ không biết gì, mỗi lần đưa đến ba bốn bộ, qua nửa buổi một ngày bên kia lại cần. Họ tự nhiên đâu biết y phục của y luôn bị thái thượng hoàng những khi trong ác mộng mê loạn tỉnh lại xé rách, không khỏi không đoán được manh mối, rốt cuộc Phương hầu ở Cam Ninh điện làm gì với thái thượng hoàng, lại hao quần áo như vậy?
Triệu Vong Trần tính cẩn thận, cũng không hỏi nhiều như vậy, lần này lại đây, liền trực tiếp đem theo một hòm lớn mấy chục bộ quần áo hợp thời, trong chốc lát, Phương Khinh Trần không cần lại vì áo quần rách rưới mà phát sầu nữa.
Phương Khinh Trần gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Triệu Vong Trần cũng không dám ở lâu nữa, lặng lẽ im tiếng lui ra ngoài.
Phương Khinh Trần lúc này mới cúi đầu nhìn Sở Nhược Hồng, cười nói: “Đừng làm bộ nữa, dậy đi.”
Lời này khiến Phương Khinh Trần cũng hơi khó chịu, đành phải lấy bản thân ra khuyên: “Ngươi không mệt, ta cũng mệt rồi, ngươi thế này, bảo ta làm sao ngủ.”
Sở Nhược Hồng trái lại đối đáp trôi chảy: “Ngươi cứ ngủ đi, ta trông ngươi.”
Phương Khinh Trần bất đắc dĩ, mỗi lần đều chỉ đành kiên nhẫn, chậm rãi khuyên giải hắn, nói đến miệng lưỡi khô rát, vất vả lắm Sở Nhược Hồng mới chịu ngủ, rồi lại tuyệt đối không chịu cho Phương Khinh Trần rời khỏi bên cạnh. Kéo Phương Khinh Trần cùng ngủ thì thôi, bản thân hắn ngủ rất kém, mỗi đêm đều trằn trọc hơn chục lần, hở chút là sẽ hoảng sợ bật dậy, chỉ lo Phương Khinh Trần lại biến mất.
Hắn không ngủ, Phương Khinh Trần không ngủ được. Hắn ngủ, Phương Khinh Trần ở bên cạnh, cũng không dám nhúc nhích một chút, ngay cả hô hấp cũng phải khẽ khàng, để tránh quấy nhiễu đến hắn.
Cho dù như thế, Sở Nhược Hồng chỉ cần ngủ hơi say là sẽ bị ác mộng khốn nhiễu, không ngừng nói mớ “Khinh Trần”, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi túa ra. Sau đó vô luận là Phương Khinh Trần gọi hắn dậy, hay là tự mình giãy giụa tỉnh lại, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên, điên cuồng xé xiêm y Phương Khinh Trần, trong sự hoảng loạn, lại xác nhận trên ngực Phương Khinh Trần không nhìn thấy cũng không sờ thấy vết thương gì, lúc này mới có thể thả lỏng, mới có thể có sức lực thuyết phục mình, hết thảy nhiều năm trước hắn chính mắt chứng kiến, chỉ là một cơn ác mộng.
Từng ngày qua đi như vậy, luôn trằn trọc, giấc ngủ này nào còn chú ý được là ban ngày hay ban đêm. Mọi thời điểm, chỉ cần có thể dỗ Sở Nhược Hồng ngủ một hồi, chính là khó được, cả mấy chuyện như ăn cơm rửa mặt, cũng phần nhiều là ở bên giường qua loa cho xong.
Thế nhưng, dù là như vậy, thời gian Sở Nhược Hồng mỗi ngày có thể chợp mắt, cũng không vượt quá một canh giờ. Phương Khinh Trần ngủ còn ít hơn.
Cho nên không thể trách được, ban ngày ban mặt hai người còn nằm trên giường, mà Phương Khinh Trần sau mấy ngày giày vò, trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ buồn ngủ và mệt mỏi.
Thời điểm Sở Hi Vanh vào, chính gặp Sở Nhược Hồng lại bị ác mộng bừng tỉnh, mê loạn muốn xác định lần nữa rằng ngực Phương Khinh Trần không bị thương, lại bị Sở Hi Vanh vừa vặn nhìn thấy.
Sở Hi Vanh không hiểu, Sở Nhược Hồng vô tâm, nhưng Phương Khinh Trần đã đi qua bao nhiêu nhân tình thế thái, làm sao không nhìn rõ ánh mắt tổng quản thái giám kia. Chỉ là y vốn không thèm để ý thanh dự hư danh này, bởi vậy cũng lười quan tâm.
Chờ Sở Hi Vanh và tổng quản thái giám kia đi không thấy bóng, Phương Khinh Trần mới buồn cười mà nói với Sở Nhược Hồng: “Xem, thanh danh của ta lại bị ngươi hủy mất rồi. Qua hai ngày, bên ngoài chẳng biết sẽ truyền ra bao nhiêu lời đồn.”
Sở Nhược Hồng bị Sở Hi Vanh kích thích, lúc này lại không để ý đến ý tứ trong lời Phương Khinh Trần vừa nói một cách hiếm thấy, chỉ nhìn y đầy đáng thương: “Ta không muốn hắn làm Hoàng đế, Khinh Trần, Hoàng đế rõ ràng là ta, Khinh Trần, Khinh Trần. Ngươi giúp ta đuổi hắn.”
Phương Khinh Trần đau đầu, cười khổ: “Hoàng đế này… Nguyên cũng chẳng phải việc gì tốt. Trước kia không phải ngươi luôn nói, làm Hoàng đế vất vả lắm sao? Mấy hôm nay ngươi cũng luôn nói, năm đó chính bởi vì ngươi là Hoàng đế, mới bị họ bức làm sai. Nếu ngươi lúc trước không làm Hoàng đế này thì tốt rồi. Hiện tại ngươi không cần làm nữa…”
“Nhưng mà, đế vị là ngươi giúp ta bảo vệ, là ngươi thay ta thủ, hiện tại để một kẻ ta không biết đoạt đi mất, ngươi cũng không để ý tới, như vậy về sau những chuyện khác của ta ngươi cũng sẽ không để ý phải không? Về sau ngay cả ta ngươi cũng sẽ không để ý nữa, ngươi…”
Sở Nhược Hồng càng nói càng hoảng sợ, đưa tay ôm y gắt gao, ra sức quá mạnh, thậm chí khiến Phương Khinh Trần cảm thấy hơi đau.
“Ngươi đừng ném ta, ngươi đừng bỏ mặc ta, ngươi từng đáp ứng phải bảo vệ ta, phải mãi ở bên.”
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Đừng sợ, ta vẫn mãi ở đây. Hoàng vị cần hay không thì liên quan gì? Vô luận ngươi có phải Hoàng đế, ta luôn ở đây.”
Sở Nhược Hồng trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Nếu hắn vẫn là Hoàng đế, có phải ta vẫn là thái thượng hoàng, không thể đi lung tung, không thể thân cận với đại thần, với quốc sự không thể bày tỏ ý kiến gì, phải ngày ngày bị nhốt ở đây, đếm thời gian?”
Hắn dù sao từng làm Hoàng đế vài năm, cho dù là hiện tại hơi mê muội, lực lý giải nhạy bén đó vẫn phải có. Đủ thấy ác cảm và địch ý của hắn với Sở Hi Vanh, trừ đố kỵ, độc chiếm, cũng quả thật có tâm tư sợ hãi và nóng lòng tự bảo tự cứu theo bản năng. Phương Khinh Trần cũng lặng một chút, mới đáp: “Có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị gò bó quá nhiều.”
Sở Nhược Hồng im lặng.
Một lát sau, hắn mới nói: “Có ngươi thì tốt rồi, Khinh Trần. Ngươi nhất thiết, nhất thiết, đừng rời khỏi ta, đừng bỏ mặc ta. Ta sợ lắm, ta cảm thấy, ngươi đã đi rất lâu rất lâu, dài như thể cả trăm năm vậy, ngươi vẫn không có mặt, bất kể ta gọi thế nào, ngươi đều không ở bên. Khinh Trần, đừng ném ta, đừng thương tổn ta…”
Phương Khinh Trần không nói lời nào, chỉ trầm mặc mà lẳng lặng ôm lấy hắn.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi…
Y nhắm mắt, bên môi tràn ra nét cười lạnh giá đến mức không có mảy may độ ấm.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi.
Câu này, y từng hứa hẹn bao nhiêu lần.
Năm đó, y khổ thủ biên quan, nhận được thánh chỉ hắn triệu y về kinh.
Hôm đó, y bước vào hoàng cung, lãnh nhãn nhìn giáp sĩ ẩn phục bốn phía.
Khoảnh khắc đó, y từ từ vào điện, hờ hững ngẩng đầu, nhìn thiếu niên cao cư long tọa kia.
Chớp mắt đó, trong lòng y vẫn đang lặp lại câu này.
Nhược Hồng, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi…
Chỉ cần… Ngươi không thương tổn ta.
Nhưng mà cuối cùng ngón tay y cắm vào ngực mình.
Phương Khinh Trần cười khẽ ra tiếng, chậm rãi kéo tay Sở Nhược Hồng, đặt trên ***g ngực trần trụi của y, chỗ trái tim đang đập, vẻ mặt ôn nhu lạ thường: “Nhược Hồng, ngươi yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi, ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi.”
Y mỉm cười ôn hòa, một lần nữa hứa lời hứa đã hứa nhiều lần, trong lòng lại lạnh băng.
Chỉ cần, ngươi không thương tổn ta.
Người thứ hai có gan tự tiện xông vào Cam Ninh cung quấy rầy họ, là Triệu Vong Trần.
Thời khắc xấu hổ mà khẩn trương thế này, cũng chỉ có truyền nhân duy nhất của Phương Khinh Trần này, nói chuyện làm việc có thể thuận tiện hơn.
Vận khí của gã tốt hơn Sở Hi Vanh nhiều lắm, khi gã vào Cam Ninh cung, Sở Nhược Hồng khó được đang ngủ, mà còn ngủ rất say, lại không hề bị ác mộng bừng tỉnh. Bởi vậy, Triệu Vong Trần cuối cùng có thể có cơ hội không bị quấy rầy mà nói chuyện với Phương Khinh Trần.
“Sư phụ, thứ cho con vô lễ, người quan tâm thái thượng hoàng thiên hạ đều biết, nhưng cả ngày lẫn đêm một khắc không rời thế này, vừa trái lễ pháp, cũng mất thể thống, triều đình bá quan lòng người hoảng sợ, không biết làm sao, đây…”
Phương Khinh Trần lắc đầu than khẽ: “Là mọi người bảo ngươi truyền lời à?”
Triệu Vong Trần cúi đầu, không nói lời nào.
Phương Khinh Trần nói: “Thay ta chuyển lời đến mọi người, không cần lo lắng. Chuyện không nên làm, ta sẽ không làm. Ta hiện tại quả thật hơi tùy hứng làm xằng, chỉ là…”
Y cúi đầu nhìn Sở Nhược Hồng đang ngủ say, trong mắt có chút thương hại và ôn nhu đạm đạm: “Xin họ bao dung nhiều hơn, nhịn một thời gian nữa đi. Những ngày hoang đường điên cuồng thế này, không còn mấy hôm…”
Triệu Vong Trần ngẩn ra, thấp giọng nói: “Sư phụ, ý người là…”
Phương Khinh Trần lắc đầu: “Không có gì, ngươi thỉnh họ tin tưởng ta lần này. Ta muốn tận tình tùy hứng một hồi, nhưng chung quy sẽ không mất chừng mực. Không cần bao lâu, hết thảy sẽ có thể khôi phục như thường.”
Triệu Vong Trần cúi đầu, một lát sau mới nói: “Con dù sao cũng là người thấp cổ bé họng, sư phụ tìm một cơ hội trực tiếp nói với họ đi. Con đã bảo họ tụ tập bên ngoài chờ đợi, thái thượng hoàng hiện tại ngủ rồi, sư phụ cứ…”
Phương Khinh Trần cười khổ, cúi đầu nhìn xiêm y mình bị Sở Nhược Hồng đang ngủ vẫn kéo chặt chẽ: “Lúc này ta không đi được, hơi động một chút là y sẽ tỉnh lại, đến lúc đó lại phải làm ầm ĩ một phen. Huống chi…”
Y mỉm cười, ánh mắt như bi như sầu lại như vui mừng: “Kỳ thật ta cũng không hề muốn cách y quá xa.”
“Nhưng mà…”
Phương Khinh Trần không cho gã nói, khoát tay: “Ngươi đi đi.”
Triệu Vong Trần thoáng ảm đạm cúi đầu, thở dài một tiếng: “Sư phụ, con mang theo rất nhiều quần áo để thay, đều đặt ở gian ngoài, về sau nếu như còn cần, người lại bảo người ta truyền một lời, con sẽ lập tức đưa tới.”
Phương Khinh Trần trước kia đã bảo thái giám truyền lời, để trong phủ chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo đưa vào đây. Trong phủ không biết gì, mỗi lần đưa đến ba bốn bộ, qua nửa buổi một ngày bên kia lại cần. Họ tự nhiên đâu biết y phục của y luôn bị thái thượng hoàng những khi trong ác mộng mê loạn tỉnh lại xé rách, không khỏi không đoán được manh mối, rốt cuộc Phương hầu ở Cam Ninh điện làm gì với thái thượng hoàng, lại hao quần áo như vậy?
Triệu Vong Trần tính cẩn thận, cũng không hỏi nhiều như vậy, lần này lại đây, liền trực tiếp đem theo một hòm lớn mấy chục bộ quần áo hợp thời, trong chốc lát, Phương Khinh Trần không cần lại vì áo quần rách rưới mà phát sầu nữa.
Phương Khinh Trần gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Triệu Vong Trần cũng không dám ở lâu nữa, lặng lẽ im tiếng lui ra ngoài.
Phương Khinh Trần lúc này mới cúi đầu nhìn Sở Nhược Hồng, cười nói: “Đừng làm bộ nữa, dậy đi.”