“Việc này có thể trách bọn tôi sao.”
Trương Mẫn Hân rất ủy khuất: “Quy củ cậu đâu phải không biết. Bọn tôi có thể nói bát quái khắp nơi, nhưng không thể đem chuyện liên quan đến người khác, nói cho người biết trước. Nếu Tiểu Dung không cầu cứu cậu, bọn tôi ngược lại có thể đem sự tình trực tiếp cho cậu biết trước, nhưng cậu ta đã thông qua Yên Lẫm cầu cậu tương trợ, cả sự kiện liền có quan hệ trực tiếp với cậu, bọn tôi ngược lại không thể vi quy liên hệ với cậu.”
Phong Kính Tiết lại đang nghiến răng. Tiểu Dung…
Trương Mẫn Hân bất đắc dĩ nói: “Lần này, nếu không phải Khinh Trần vội vã tìm cậu trò chuyện, bọn tôi vẫn phải tiếp tục tránh hiềm nghi kìa.”
Phong Kính Tiết kỳ quái: “Khinh Trần, y lại tìm ta làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là thương lượng với ngươi xem xử lý Tiểu Dung thế nào!”
Thanh âm của Phương Khinh Trần quả thực là lửa giận ngút trời: “Ngươi đến Yên quốc, đừng cứu y! Trực tiếp trị chết người cho xong. Ta sắp bị tên ngu ngốc này tức chết rồi. Trên đời này còn có thể tìm ra được tên nào điên cuồng hơn y sao?”
Phong Kính Tiết liếc xéo, điên cuồng? Hừ, hai phần tử cực đoan phương thức biểu đạt không giống nhau các ngươi, rốt cuộc ai điên cuồng hơn, còn phải bàn lại.
“Tuy Tiểu Dung bị thương, ngươi cũng không cần giận thành như vậy chứ? Còn nữa, ngươi trung khí không đủ, hơi thở quá yếu, lại là chuyện gì đây?”
Phương Khinh Trần tất nhiên là lười cho y biết, mình cũng đang bị trọng thương, vừa rồi nếu không phải Trương Mẫn Hân và Ngô Vũ ép buộc đánh thức, chưa biết chừng đang ngủ thì đã quay về Tiểu Lâu rồi.
Lúc này tất cả hỏa khí của y đều đã bị Dung Khiêm dấy lên, căn bản không rảnh nói chút việc vặt của mình: “Tóm lại ngươi không hiểu đâu, Tiểu Dung bị thương không phải vấn đề, chọc giận người chính là nguyên nhân y bị thương. Quả thực chẳng ra làm sao! Chuyện hoàn toàn có thể tránh, cố tình tự mình không nghĩ thoáng, đúng là một kẻ cuồng tự ngược mà.”
Dù sao cũng tốt hơn chán đồ cuồng ngược đãi nhà ngươi?
Phong Kính Tiết nén nỗi kích động muốn bác bỏ y: “Y có lựa chọn của y, chúng ta nên tôn trọng.”
“Tôn trọng cái đầu! Lư Đông Ly muốn tự sát, ngươi cũng tôn trọng lựa chọn của y hay sao?”
“Ê ê. Sao lại nói lên người Đông Ly rồi? Đang yên đang lành, ngươi có hỏa khí đừng trút lên người ta.”
Từ sau khi nghe Trương Mẫn Hân nói rõ ngọn nguồn cả sự kiện, Phương Khinh Trần liền nhìn gì cũng ngứa mắt: “Tóm lại, ngươi đừng chữa trị, cứ giết chết y là được. Loại người này, ngươi vất vả chữa cho, chẳng cần bao lâu, y lại có thể tự làm thân mình bung bét. Cho dù ngươi là thần tiên, ngươi cũng không thể ngày ngày che chở y. Loại người này, tự cho là khổ nạn của toàn thiên hạ đều nên do mình y gánh vác, thánh nhân thánh đến ngu ngốc tiêu chuẩn!”
Phong Kính Tiết sờ sờ mũi, cười khổ: “Không có đạo lý này, chúng ta cấm chỉ tự giết hại nhau.”
“Chúng ta còn cấm chỉ cầu trợ minh xác và chủ động tương trợ lẫn nhau kìa? Y chẳng phải tìm ngươi cứu mạng như thường, ngươi chẳng phải ném phăng Lư Đông Ly chạy nhanh chạy chậm như thường. Ngươi không giống Thanh Thương Triệu Thần. Ngươi là vi quy vào đời, căn bản chẳng cần để ý quy củ nữa.”
Phong Kính Tiết thở dài: “Cho dù ta không chữa cho y cũng không được! Y bây giờ còn đang chịu phạt! Tinh thần của y bị trói buộc trong thân thể, nếu ta không cứu, để y chết, *** thần thể của y cũng chẳng thể quay về Tiểu Lâu. Ngược lại phải ở trong thân thể đã chết, bị vây khốn suốt, cảm thụ thân thể thối rữa tiêu tan dần từng chút. Hai cái này cái nào khủng bố hơn? Cho nên, trên lý luận mà nói, Tiểu Dung hiện tại hẳn là người sợ chết nhất trên đời, bởi vì nếu y chết, thì thật sự còn đáng sợ hơn xuống địa ngục.”
Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói: “Trương Mẫn Hân, cô không thể nói thử với giáo sư, tình huống của Tiểu Dung đặc thù, sửa đổi xử phạt một chút cũng được.”
“Làm ơn đi, phạt cậu ta là cục thời không, đâu phải nhà trường. Cho dù nhà trường không truy cứu chuyện cậu ta vi quy sử dụng lực lượng cũng không được đâu. Khi nào thì nội quy trường học có thể lớn hơn chính lệnh của chính phủ.”
Phương Khinh Trần thở dài: “Cô tìm giáo sư hỏi thử, biết đâu có thể tìm ra biện pháp giết chết y lại không cần bị nhốt trong thân thể.”
Phong Kính Tiết nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc vì sao mà ngươi muốn chỉnh chết y như vậy? Cho dù y trở về Tiểu Lâu, biết ngươi tính kế y như vậy, có thể tha cho ngươi?”
“Đành phải vậy thôi, còn để y tiếp tục thánh nhân như vậy, ta phải bị y tức chết tươi mất. Sớm biết y ngu xuẩn đến nước này thì lúc trước ta không nên âm thầm thúc đẩy y gặp lại Yên Lẫm.”
Có thể là cảm giác được sự tình ít nhiều dính dáng đến mình, cho nên Phương Khinh Trần càng hổn hển.
Phong Kính Tiết thở dài, từ bỏ tiếp tục dây dưa với Phương Khinh Trần, trực tiếp hỏi: “Trương Mẫn Hân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trương Mẫn Hân cười khổ: “Tôi có thể đem sự tình nói hết cho Khinh Trần, là bởi vì chuyện này không có quan hệ trực tiếp với cậu ấy, với nhân sinh hướng đi bình thường của cậu ấy trong hiện thực mà nói, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nhưng Tiểu Dung đã cầu cứu cậu, cậu đã bị trực tiếp cuốn vào sự kiện, theo quy củ, những chi tiết không thể cho người ta biết đó, bọn tôi không thể nhiều lời. Tóm lại, việc này có ẩn tình khác, dù sao thì Khinh Trần đã tức điên rồi.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Được rồi, Khinh Trần, nếu ngươi không yên tâm về Tiểu Dung thì cũng bớt thời giờ đi thăm y là được.”
“Phi, ta đi thăm y làm gì! Ta lại chẳng phải đại phu, ta lại chẳng chữa được cho y. Hừ, bản thân ta cũng chỉ còn sót một hơi, không chịu nổi bị y chọc giận nữa đâu. Thật phải đến Yên quốc, ta hoặc sẽ làm thịt y, hoặc sẽ trước mặt y làm thịt cái tên Yên Lẫm chuyên môn rước phiền phức kia, vậy là thế giới từ đây liền thanh tĩnh.”
Phương Khinh Trần nói rất phẫn hận, mặc dù là lời lúc giận dữ, lại vẫn khiến Phong Kính Tiết lặng lẽ rùng mình. Tên này luôn là kẻ nói được làm được, ngoan tuyệt đệ nhất thiên hạ. Ông trời phù hộ, tên này đời này đừng có cơ hội đi Yên quốc mới tốt.
“Thôi mặc kệ, Trương Mẫn Hân, cô giúp ta nối với Tiểu Dung, ta không mắng y một trận thì không tiêu được hơi ác khí này!” Phương Khinh Trần giận dữ quát to một tiếng.
Phong Kính Tiết tâm thần chợt động, còn định truy hỏi vì sao Phương Khinh Trần giận đến nước ấy nhưng vẫn hơi thở không ổn, trung khí không đủ, bất quá, nghĩ nghĩ, vẫn thôi đi. Làm gì nhất định vào lúc người ta nổi nóng mà thêm loạn? Dù sao y vẫn còn *** thần đi khắp thế giới tìm người mắng như vậy, có lẽ cũng không có trở ngại gì.
Y thở dài, cuối cùng mặc cho cái tên ù ù cạc cạc chui ra phát tác một trận, lại ù ù cạc cạc chạy đi mắng người kết thúc cuộc trò chuyện không đầu không đuôi này, nhíu mày sa vào trầm tư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khinh Trần đâu phải người không kiềm nén được tính nết như vậy?
Chuyện gì có thể chọc giận y đến nông nỗi này?
Ôi, Tiểu Dung… Ngươi cũng thật có bản lĩnh đó!
Không để ý sự buồn bực của Phong Kính Tiết, Phương Khinh Trần trực tiếp chờ mạch kín trong đầu nối thông, mắng ngay một trận ập đầu ập mặt: “Tiểu Dung. Ngươi đầu óc có bệnh! Muốn tìm chết có cả tá biện pháp, có đến mức làm mình sống dở chết dở như vậy không?”
Trả lời của Dung Khiêm tự nhiên là yếu ớt vô lực: “Ta đây chẳng phải không còn cách nào sao? Tình hình lúc đó nếu ta không ra tay…”
“Nếu ngươi không ra tay là trời sập phải không? Địch Nhất một cao thủ như vậy ở ngay bên cạnh, ngươi cũng không biết phải lợi dụng! Yên Lẫm không có ngươi là chết chắc hay sao? Không biết ngươi cả ngày suy nghĩ cái quỷ gì, thoạt nhìn dáng vẻ thông minh, kỳ thật trên đời này chẳng tìm được đồ ngu nào ngu hơn ngươi nữa!”
Dung Khiêm lại còn có thể cười khẽ đôi tiếng: “Ta không nỡ lừa Địch Nhất. Mấy năm nay, y cũng quá khó khăn. Huống chi, loại người này dễ lừa sao? Thất vọng sau khi mắt thấy hy vọng đạt thành sẽ làm y thi ra thủ đoạn trả thù đáng sợ nhất, ngươi đừng quên y là ai.”
Phương Khinh Trần cười khẩy không thôi: “Trước cứ lợi dụng rồi hãy nói, sau chuyện lại tìm một cái cớ diệt ẩn hoạn không phải là xong. Với quyền thế địa vị của ngươi, có gì mà không làm được.”
Dung Khiêm oán thầm trong lòng. Thôi đi, ngươi cũng chỉ giỏi ác độc ngoài miệng, chuyện tới trước mắt, ngươi làm không chừng còn be bét hơn ta kia.
Y tự nhiên cũng biết Phương Khinh Trần là có lòng tốt, dù sao lúc này nối mạch *** thần không ngừng trò chuyện, sóng *** thần cường đại có thể ngăn cách cảm giác của y với thân thể, để y thoáng thư hoãn một chút từ trong đau đớn vô biên vô hạn.
Lúc trước may mắn chính là cuối tháng, thân thể y tan tành không bao lâu, Trương Mẫn Hân lập tức nối tin tức với y, giáo huấn một trận lại một trận, mãi cho đến khi dùng hết thời gian trong tháng. Sau đó rất nhanh chóng chính là đầu tháng, lại có thời gian thông tấn, họ đại khái là nắm tốc độ Kính Tiết chạy đến, luân phiên một ngày mắng y một giờ, cho y mỗi ngày có thể thở một hơi, hôm nay không phải lại đến phiên Phương Khinh Trần chửi rủa y một trận.
“Thật không biết tiểu tử thối kia có gì tốt, đáng để ngươi moi tim đối đãi như vậy. Hắn thì tính là thứ quái gì? Cả ngày nghi thần nghi quỷ, đoán này kỵ nọ, ngày ngày tính tới tính lui, cứ như thể toàn thế giới đều bạc đãi hắn! Ngươi đối với hắn phàm là một phân không thành, nửa điểm giữ lại, đủ để hắn âm thầm kết thành tâm bệnh. Cái thứ nhỏ mọn này, ngươi tặng ta cũng chẳng thèm.”
Dung Khiêm nén giận nói: “Y là Hoàng đế! Y tự có lập trường và chỗ khó của y.”
“Hoàng đế, ta phi!” Lúc này bản thân Phương Khinh Trần thật sự rất rất không thống khoái, nghe hai chữ Hoàng đế là cáu. Vốn đã có mười hai vạn phần bất mãn với Yên Lẫm, hiện tại lập tức chuyển thành hai mươi vạn phần.
Trong lòng Dung Khiêm âm thầm may mắn, may mà đối tượng Phương Khinh Trần lựa chọn mô phỏng không phải Yên Lẫm, bằng không theo tính nết trong mắt không thể dụi được nửa hạt cát của vị này, Yên Lẫm chẳng biết sẽ bị y giày vò chỉnh trị thành thế nào?
Trương Mẫn Hân một mực dự thính rốt cuộc nhịn không được nói: “Tiểu Dung, cậu và Khinh Trần thật sự là đều cực đoan quá đáng. Cậu nhọc lòng thái quá, cậu ta nhẫn tâm thái quá. Cậu quá khoan dung, cậu ta quá tuyệt tình. Cậu quá ưa nghĩ thay người khác, cậu ta quá tự quan tâm mình. Nếu có thể dung hợp một chút, cuộc sống hai người đều sẽ khá hơn rất nhiều.”
Dung Khiêm âm thầm kinh ngạc, sắc nữ này sao vậy? Ngữ khí lại buồn bã như thế, quả thực không hề như Trương Mẫn Hân. Bình thường mà nói, lúc này, cô nàng không phải nên hô to gọi nhỏ, nào là tình yêu mỹ lệ vô tư xúc động, nào là các cậu còn chưa chịu đối mặt với hiện thực sao… Mấy lời khiến người buồn bực đến hộc máu này mới đúng à?
Song Trương Mẫn Hân lại chỉ thở dài một tiếng nữa: “Tiểu Dung, cậu không hiểu, kỳ thật, bọn tôi chẳng ai cảm thấy Yên Lẫm đáng để cậu đối đãi như vậy, cậu… cậu…”
Cô nhịn nhịn, cuối cùng lại thở dài một tiếng.
Dung Khiêm càng thêm kỳ quái, người này không kêu gào nhảy nhót, ca ngợi tình yêu thiên địa kinh quỷ thần khóc này, ngược lại uất ức như thế, đây vẫn là đồng nhân nữ điên cuồng kia sao?
Phương Khinh Trần ở bên chen vào, hừ lạnh nói: “Chúng ta gấp chết lại có ích gì, tên đần này tự mình cảm thấy đáng, cho nên rơi xuống kết cục gì đều là đáng kiếp.”
Dung Khiêm cười khổ, đáng kiếp, chắc thế, đại khái là đúng.
Lúc trước y ra tay cứu Yên Lẫm, khiến thân thể tan tành, thảm không nói nổi. Sau đó vẫn an ủi mình đó là nhất thời xúc động, nếu có cơ hội quay lại, khẳng định sẽ không nóng đầu như vậy, hễ rảnh rang vô sự là âm thầm mắng Yên Lẫm cho hả giận.
Song lần này y có đủ thời gian cân nhắc, lựa chọn dưới tình huống tuyệt đối tỉnh táo, bên cạnh còn có Địch Nhất có thể thử cầu cứu, chỉ cần y chịu vi phạm nguyên tắc của mình là được. Thế thì cuối cùng y làm vẫn là quyết định buồn cười chẳng khác chi năm đó, mà từ đầu chí cuối tâm linh đều bình tĩnh, cho nên hiện tại ngày đêm nhận hết giày vò, nhưng cư nhiên cả sức lực và *** thần để mắng Yên Lẫm cũng không có.
Lần này, y không lừa được mình. Đây không phải bị kích động, đây không phải sai lầm nhất thời, đây là quyết định bản thân y rõ rành rành, vì mình mà làm.
Đáng kiếp sao? Đương nhiên.
Đáng giá sao? Ai để ý đâu?
Thì ra bất kể quay lại bao nhiêu lần, bất kể có bao nhiêu oán niệm không cam, y luôn không thể chân chính ngồi nhìn Yên Lẫm chịu bất cứ thương tổn gì.
Chỉ là…
Dường như thật sự quá buồn cười, quá ngu xuẩn nhỉ!
Dung Khiêm âm thầm thở than như vậy, nghe Phương Khinh Trần như mưa rền gió dữ mà ra sức trách mắng, trong lòng rất đỗi bội phục bổn sự của Phương Khinh Trần. Thời gian dài như vậy, mấy chữ mắng người chẳng thấy đổi một chút, tạo nghệ mắng người cao thâm như vậy, mình thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Lúc này, nghe đồng bạn mắng mình như vậy, rất có cảm giác thân thiết. Kỳ thật ngẫm lại việc ngốc mình làm, cả bản thân y cũng muốn hung hãn mắng mình một trận.
Song thời gian liên lạc dù sao chỉ có một giờ ngắn ngủi, chớp mắt đã qua. Phương Khinh Trần mắng đến cuối cùng, cũng ý thức được đã đến giờ, trong lúc cấp bách chỉ giao một câu: “Kính Tiết rất nhanh chóng sẽ đến, ngươi chịu đựng…”
Một câu chưa xong, thông tấn dở dang, đau đớn như dời non lấp biển lại tập kích.
Dung Khiêm nghĩ cái tên mặt ác mà lòng mềm kia, mắng đến cuối cùng vẫn nhịn không được cho biết hành tung của Phong Kính Tiết một chút, bất giác cười thầm. Nhớ Phương Khinh Trần mắng người tuy mắng đến cao sơn lưu thủy hể hả vô cùng, nhưng rõ ràng hơi thở lại dần dần mỏng manh, song bị y răn cho không có cơ hội nói chen, cho dù muốn hỏi cũng chẳng tìm thấy cơ hội, trong lòng lại thấp thoáng hơi lo lắng.
Song đau đớn của thân thể kịch liệt như thế, dù là *** thần cường đại như y, dần dần cũng hơi sụp đổ mê loạn, rốt cuộc không còn sức đi suy tư tình hình của Phương Khinh Trần.
Trong hắc ám mê loạn này, y đau đến mức cả năng lực suy nghĩ bình thường cũng dần dần đánh mất, chỉ có một ý nghĩ, một mực chìm nổi trong lòng.
Yên Lẫm đang ở đâu?
Tại sao y không có mặt?
Tại sao… y… vẫn cứ, không ở bên cạnh ta?
Tại sao?
Trương Mẫn Hân rất ủy khuất: “Quy củ cậu đâu phải không biết. Bọn tôi có thể nói bát quái khắp nơi, nhưng không thể đem chuyện liên quan đến người khác, nói cho người biết trước. Nếu Tiểu Dung không cầu cứu cậu, bọn tôi ngược lại có thể đem sự tình trực tiếp cho cậu biết trước, nhưng cậu ta đã thông qua Yên Lẫm cầu cậu tương trợ, cả sự kiện liền có quan hệ trực tiếp với cậu, bọn tôi ngược lại không thể vi quy liên hệ với cậu.”
Phong Kính Tiết lại đang nghiến răng. Tiểu Dung…
Trương Mẫn Hân bất đắc dĩ nói: “Lần này, nếu không phải Khinh Trần vội vã tìm cậu trò chuyện, bọn tôi vẫn phải tiếp tục tránh hiềm nghi kìa.”
Phong Kính Tiết kỳ quái: “Khinh Trần, y lại tìm ta làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là thương lượng với ngươi xem xử lý Tiểu Dung thế nào!”
Thanh âm của Phương Khinh Trần quả thực là lửa giận ngút trời: “Ngươi đến Yên quốc, đừng cứu y! Trực tiếp trị chết người cho xong. Ta sắp bị tên ngu ngốc này tức chết rồi. Trên đời này còn có thể tìm ra được tên nào điên cuồng hơn y sao?”
Phong Kính Tiết liếc xéo, điên cuồng? Hừ, hai phần tử cực đoan phương thức biểu đạt không giống nhau các ngươi, rốt cuộc ai điên cuồng hơn, còn phải bàn lại.
“Tuy Tiểu Dung bị thương, ngươi cũng không cần giận thành như vậy chứ? Còn nữa, ngươi trung khí không đủ, hơi thở quá yếu, lại là chuyện gì đây?”
Phương Khinh Trần tất nhiên là lười cho y biết, mình cũng đang bị trọng thương, vừa rồi nếu không phải Trương Mẫn Hân và Ngô Vũ ép buộc đánh thức, chưa biết chừng đang ngủ thì đã quay về Tiểu Lâu rồi.
Lúc này tất cả hỏa khí của y đều đã bị Dung Khiêm dấy lên, căn bản không rảnh nói chút việc vặt của mình: “Tóm lại ngươi không hiểu đâu, Tiểu Dung bị thương không phải vấn đề, chọc giận người chính là nguyên nhân y bị thương. Quả thực chẳng ra làm sao! Chuyện hoàn toàn có thể tránh, cố tình tự mình không nghĩ thoáng, đúng là một kẻ cuồng tự ngược mà.”
Dù sao cũng tốt hơn chán đồ cuồng ngược đãi nhà ngươi?
Phong Kính Tiết nén nỗi kích động muốn bác bỏ y: “Y có lựa chọn của y, chúng ta nên tôn trọng.”
“Tôn trọng cái đầu! Lư Đông Ly muốn tự sát, ngươi cũng tôn trọng lựa chọn của y hay sao?”
“Ê ê. Sao lại nói lên người Đông Ly rồi? Đang yên đang lành, ngươi có hỏa khí đừng trút lên người ta.”
Từ sau khi nghe Trương Mẫn Hân nói rõ ngọn nguồn cả sự kiện, Phương Khinh Trần liền nhìn gì cũng ngứa mắt: “Tóm lại, ngươi đừng chữa trị, cứ giết chết y là được. Loại người này, ngươi vất vả chữa cho, chẳng cần bao lâu, y lại có thể tự làm thân mình bung bét. Cho dù ngươi là thần tiên, ngươi cũng không thể ngày ngày che chở y. Loại người này, tự cho là khổ nạn của toàn thiên hạ đều nên do mình y gánh vác, thánh nhân thánh đến ngu ngốc tiêu chuẩn!”
Phong Kính Tiết sờ sờ mũi, cười khổ: “Không có đạo lý này, chúng ta cấm chỉ tự giết hại nhau.”
“Chúng ta còn cấm chỉ cầu trợ minh xác và chủ động tương trợ lẫn nhau kìa? Y chẳng phải tìm ngươi cứu mạng như thường, ngươi chẳng phải ném phăng Lư Đông Ly chạy nhanh chạy chậm như thường. Ngươi không giống Thanh Thương Triệu Thần. Ngươi là vi quy vào đời, căn bản chẳng cần để ý quy củ nữa.”
Phong Kính Tiết thở dài: “Cho dù ta không chữa cho y cũng không được! Y bây giờ còn đang chịu phạt! Tinh thần của y bị trói buộc trong thân thể, nếu ta không cứu, để y chết, *** thần thể của y cũng chẳng thể quay về Tiểu Lâu. Ngược lại phải ở trong thân thể đã chết, bị vây khốn suốt, cảm thụ thân thể thối rữa tiêu tan dần từng chút. Hai cái này cái nào khủng bố hơn? Cho nên, trên lý luận mà nói, Tiểu Dung hiện tại hẳn là người sợ chết nhất trên đời, bởi vì nếu y chết, thì thật sự còn đáng sợ hơn xuống địa ngục.”
Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói: “Trương Mẫn Hân, cô không thể nói thử với giáo sư, tình huống của Tiểu Dung đặc thù, sửa đổi xử phạt một chút cũng được.”
“Làm ơn đi, phạt cậu ta là cục thời không, đâu phải nhà trường. Cho dù nhà trường không truy cứu chuyện cậu ta vi quy sử dụng lực lượng cũng không được đâu. Khi nào thì nội quy trường học có thể lớn hơn chính lệnh của chính phủ.”
Phương Khinh Trần thở dài: “Cô tìm giáo sư hỏi thử, biết đâu có thể tìm ra biện pháp giết chết y lại không cần bị nhốt trong thân thể.”
Phong Kính Tiết nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc vì sao mà ngươi muốn chỉnh chết y như vậy? Cho dù y trở về Tiểu Lâu, biết ngươi tính kế y như vậy, có thể tha cho ngươi?”
“Đành phải vậy thôi, còn để y tiếp tục thánh nhân như vậy, ta phải bị y tức chết tươi mất. Sớm biết y ngu xuẩn đến nước này thì lúc trước ta không nên âm thầm thúc đẩy y gặp lại Yên Lẫm.”
Có thể là cảm giác được sự tình ít nhiều dính dáng đến mình, cho nên Phương Khinh Trần càng hổn hển.
Phong Kính Tiết thở dài, từ bỏ tiếp tục dây dưa với Phương Khinh Trần, trực tiếp hỏi: “Trương Mẫn Hân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trương Mẫn Hân cười khổ: “Tôi có thể đem sự tình nói hết cho Khinh Trần, là bởi vì chuyện này không có quan hệ trực tiếp với cậu ấy, với nhân sinh hướng đi bình thường của cậu ấy trong hiện thực mà nói, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nhưng Tiểu Dung đã cầu cứu cậu, cậu đã bị trực tiếp cuốn vào sự kiện, theo quy củ, những chi tiết không thể cho người ta biết đó, bọn tôi không thể nhiều lời. Tóm lại, việc này có ẩn tình khác, dù sao thì Khinh Trần đã tức điên rồi.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Được rồi, Khinh Trần, nếu ngươi không yên tâm về Tiểu Dung thì cũng bớt thời giờ đi thăm y là được.”
“Phi, ta đi thăm y làm gì! Ta lại chẳng phải đại phu, ta lại chẳng chữa được cho y. Hừ, bản thân ta cũng chỉ còn sót một hơi, không chịu nổi bị y chọc giận nữa đâu. Thật phải đến Yên quốc, ta hoặc sẽ làm thịt y, hoặc sẽ trước mặt y làm thịt cái tên Yên Lẫm chuyên môn rước phiền phức kia, vậy là thế giới từ đây liền thanh tĩnh.”
Phương Khinh Trần nói rất phẫn hận, mặc dù là lời lúc giận dữ, lại vẫn khiến Phong Kính Tiết lặng lẽ rùng mình. Tên này luôn là kẻ nói được làm được, ngoan tuyệt đệ nhất thiên hạ. Ông trời phù hộ, tên này đời này đừng có cơ hội đi Yên quốc mới tốt.
“Thôi mặc kệ, Trương Mẫn Hân, cô giúp ta nối với Tiểu Dung, ta không mắng y một trận thì không tiêu được hơi ác khí này!” Phương Khinh Trần giận dữ quát to một tiếng.
Phong Kính Tiết tâm thần chợt động, còn định truy hỏi vì sao Phương Khinh Trần giận đến nước ấy nhưng vẫn hơi thở không ổn, trung khí không đủ, bất quá, nghĩ nghĩ, vẫn thôi đi. Làm gì nhất định vào lúc người ta nổi nóng mà thêm loạn? Dù sao y vẫn còn *** thần đi khắp thế giới tìm người mắng như vậy, có lẽ cũng không có trở ngại gì.
Y thở dài, cuối cùng mặc cho cái tên ù ù cạc cạc chui ra phát tác một trận, lại ù ù cạc cạc chạy đi mắng người kết thúc cuộc trò chuyện không đầu không đuôi này, nhíu mày sa vào trầm tư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khinh Trần đâu phải người không kiềm nén được tính nết như vậy?
Chuyện gì có thể chọc giận y đến nông nỗi này?
Ôi, Tiểu Dung… Ngươi cũng thật có bản lĩnh đó!
Không để ý sự buồn bực của Phong Kính Tiết, Phương Khinh Trần trực tiếp chờ mạch kín trong đầu nối thông, mắng ngay một trận ập đầu ập mặt: “Tiểu Dung. Ngươi đầu óc có bệnh! Muốn tìm chết có cả tá biện pháp, có đến mức làm mình sống dở chết dở như vậy không?”
Trả lời của Dung Khiêm tự nhiên là yếu ớt vô lực: “Ta đây chẳng phải không còn cách nào sao? Tình hình lúc đó nếu ta không ra tay…”
“Nếu ngươi không ra tay là trời sập phải không? Địch Nhất một cao thủ như vậy ở ngay bên cạnh, ngươi cũng không biết phải lợi dụng! Yên Lẫm không có ngươi là chết chắc hay sao? Không biết ngươi cả ngày suy nghĩ cái quỷ gì, thoạt nhìn dáng vẻ thông minh, kỳ thật trên đời này chẳng tìm được đồ ngu nào ngu hơn ngươi nữa!”
Dung Khiêm lại còn có thể cười khẽ đôi tiếng: “Ta không nỡ lừa Địch Nhất. Mấy năm nay, y cũng quá khó khăn. Huống chi, loại người này dễ lừa sao? Thất vọng sau khi mắt thấy hy vọng đạt thành sẽ làm y thi ra thủ đoạn trả thù đáng sợ nhất, ngươi đừng quên y là ai.”
Phương Khinh Trần cười khẩy không thôi: “Trước cứ lợi dụng rồi hãy nói, sau chuyện lại tìm một cái cớ diệt ẩn hoạn không phải là xong. Với quyền thế địa vị của ngươi, có gì mà không làm được.”
Dung Khiêm oán thầm trong lòng. Thôi đi, ngươi cũng chỉ giỏi ác độc ngoài miệng, chuyện tới trước mắt, ngươi làm không chừng còn be bét hơn ta kia.
Y tự nhiên cũng biết Phương Khinh Trần là có lòng tốt, dù sao lúc này nối mạch *** thần không ngừng trò chuyện, sóng *** thần cường đại có thể ngăn cách cảm giác của y với thân thể, để y thoáng thư hoãn một chút từ trong đau đớn vô biên vô hạn.
Lúc trước may mắn chính là cuối tháng, thân thể y tan tành không bao lâu, Trương Mẫn Hân lập tức nối tin tức với y, giáo huấn một trận lại một trận, mãi cho đến khi dùng hết thời gian trong tháng. Sau đó rất nhanh chóng chính là đầu tháng, lại có thời gian thông tấn, họ đại khái là nắm tốc độ Kính Tiết chạy đến, luân phiên một ngày mắng y một giờ, cho y mỗi ngày có thể thở một hơi, hôm nay không phải lại đến phiên Phương Khinh Trần chửi rủa y một trận.
“Thật không biết tiểu tử thối kia có gì tốt, đáng để ngươi moi tim đối đãi như vậy. Hắn thì tính là thứ quái gì? Cả ngày nghi thần nghi quỷ, đoán này kỵ nọ, ngày ngày tính tới tính lui, cứ như thể toàn thế giới đều bạc đãi hắn! Ngươi đối với hắn phàm là một phân không thành, nửa điểm giữ lại, đủ để hắn âm thầm kết thành tâm bệnh. Cái thứ nhỏ mọn này, ngươi tặng ta cũng chẳng thèm.”
Dung Khiêm nén giận nói: “Y là Hoàng đế! Y tự có lập trường và chỗ khó của y.”
“Hoàng đế, ta phi!” Lúc này bản thân Phương Khinh Trần thật sự rất rất không thống khoái, nghe hai chữ Hoàng đế là cáu. Vốn đã có mười hai vạn phần bất mãn với Yên Lẫm, hiện tại lập tức chuyển thành hai mươi vạn phần.
Trong lòng Dung Khiêm âm thầm may mắn, may mà đối tượng Phương Khinh Trần lựa chọn mô phỏng không phải Yên Lẫm, bằng không theo tính nết trong mắt không thể dụi được nửa hạt cát của vị này, Yên Lẫm chẳng biết sẽ bị y giày vò chỉnh trị thành thế nào?
Trương Mẫn Hân một mực dự thính rốt cuộc nhịn không được nói: “Tiểu Dung, cậu và Khinh Trần thật sự là đều cực đoan quá đáng. Cậu nhọc lòng thái quá, cậu ta nhẫn tâm thái quá. Cậu quá khoan dung, cậu ta quá tuyệt tình. Cậu quá ưa nghĩ thay người khác, cậu ta quá tự quan tâm mình. Nếu có thể dung hợp một chút, cuộc sống hai người đều sẽ khá hơn rất nhiều.”
Dung Khiêm âm thầm kinh ngạc, sắc nữ này sao vậy? Ngữ khí lại buồn bã như thế, quả thực không hề như Trương Mẫn Hân. Bình thường mà nói, lúc này, cô nàng không phải nên hô to gọi nhỏ, nào là tình yêu mỹ lệ vô tư xúc động, nào là các cậu còn chưa chịu đối mặt với hiện thực sao… Mấy lời khiến người buồn bực đến hộc máu này mới đúng à?
Song Trương Mẫn Hân lại chỉ thở dài một tiếng nữa: “Tiểu Dung, cậu không hiểu, kỳ thật, bọn tôi chẳng ai cảm thấy Yên Lẫm đáng để cậu đối đãi như vậy, cậu… cậu…”
Cô nhịn nhịn, cuối cùng lại thở dài một tiếng.
Dung Khiêm càng thêm kỳ quái, người này không kêu gào nhảy nhót, ca ngợi tình yêu thiên địa kinh quỷ thần khóc này, ngược lại uất ức như thế, đây vẫn là đồng nhân nữ điên cuồng kia sao?
Phương Khinh Trần ở bên chen vào, hừ lạnh nói: “Chúng ta gấp chết lại có ích gì, tên đần này tự mình cảm thấy đáng, cho nên rơi xuống kết cục gì đều là đáng kiếp.”
Dung Khiêm cười khổ, đáng kiếp, chắc thế, đại khái là đúng.
Lúc trước y ra tay cứu Yên Lẫm, khiến thân thể tan tành, thảm không nói nổi. Sau đó vẫn an ủi mình đó là nhất thời xúc động, nếu có cơ hội quay lại, khẳng định sẽ không nóng đầu như vậy, hễ rảnh rang vô sự là âm thầm mắng Yên Lẫm cho hả giận.
Song lần này y có đủ thời gian cân nhắc, lựa chọn dưới tình huống tuyệt đối tỉnh táo, bên cạnh còn có Địch Nhất có thể thử cầu cứu, chỉ cần y chịu vi phạm nguyên tắc của mình là được. Thế thì cuối cùng y làm vẫn là quyết định buồn cười chẳng khác chi năm đó, mà từ đầu chí cuối tâm linh đều bình tĩnh, cho nên hiện tại ngày đêm nhận hết giày vò, nhưng cư nhiên cả sức lực và *** thần để mắng Yên Lẫm cũng không có.
Lần này, y không lừa được mình. Đây không phải bị kích động, đây không phải sai lầm nhất thời, đây là quyết định bản thân y rõ rành rành, vì mình mà làm.
Đáng kiếp sao? Đương nhiên.
Đáng giá sao? Ai để ý đâu?
Thì ra bất kể quay lại bao nhiêu lần, bất kể có bao nhiêu oán niệm không cam, y luôn không thể chân chính ngồi nhìn Yên Lẫm chịu bất cứ thương tổn gì.
Chỉ là…
Dường như thật sự quá buồn cười, quá ngu xuẩn nhỉ!
Dung Khiêm âm thầm thở than như vậy, nghe Phương Khinh Trần như mưa rền gió dữ mà ra sức trách mắng, trong lòng rất đỗi bội phục bổn sự của Phương Khinh Trần. Thời gian dài như vậy, mấy chữ mắng người chẳng thấy đổi một chút, tạo nghệ mắng người cao thâm như vậy, mình thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Lúc này, nghe đồng bạn mắng mình như vậy, rất có cảm giác thân thiết. Kỳ thật ngẫm lại việc ngốc mình làm, cả bản thân y cũng muốn hung hãn mắng mình một trận.
Song thời gian liên lạc dù sao chỉ có một giờ ngắn ngủi, chớp mắt đã qua. Phương Khinh Trần mắng đến cuối cùng, cũng ý thức được đã đến giờ, trong lúc cấp bách chỉ giao một câu: “Kính Tiết rất nhanh chóng sẽ đến, ngươi chịu đựng…”
Một câu chưa xong, thông tấn dở dang, đau đớn như dời non lấp biển lại tập kích.
Dung Khiêm nghĩ cái tên mặt ác mà lòng mềm kia, mắng đến cuối cùng vẫn nhịn không được cho biết hành tung của Phong Kính Tiết một chút, bất giác cười thầm. Nhớ Phương Khinh Trần mắng người tuy mắng đến cao sơn lưu thủy hể hả vô cùng, nhưng rõ ràng hơi thở lại dần dần mỏng manh, song bị y răn cho không có cơ hội nói chen, cho dù muốn hỏi cũng chẳng tìm thấy cơ hội, trong lòng lại thấp thoáng hơi lo lắng.
Song đau đớn của thân thể kịch liệt như thế, dù là *** thần cường đại như y, dần dần cũng hơi sụp đổ mê loạn, rốt cuộc không còn sức đi suy tư tình hình của Phương Khinh Trần.
Trong hắc ám mê loạn này, y đau đến mức cả năng lực suy nghĩ bình thường cũng dần dần đánh mất, chỉ có một ý nghĩ, một mực chìm nổi trong lòng.
Yên Lẫm đang ở đâu?
Tại sao y không có mặt?
Tại sao… y… vẫn cứ, không ở bên cạnh ta?
Tại sao?